“Đại thúc, tam thiếu gia bảo thúc từ hạ giới phi thăng lên nên mới lợi hại như vậy, có thật không?”
“Tam thiếu gia khen quá lời rồi, ta đâu có lợi hại gì, nhưng đúng là ta đến từ hạ giới.”
“A! Đúng là đại thúc đến từ hạ giới à, hèn gì lợi hại như vậy! Các sư phụ ở Linh Bồ viên đều nói nếu tiên sĩ hạ giới có thể phi thăng thành tiên đều là những bậc thiên tài, sau khi phi thăng sẽ càng lúc càng mạnh, là đối tượng tranh đoạt của các tiên môn.”
“Có thể tu tiên thành đạo chưa chắc đã là thiên tài, nhưng nhất định phải có đại trí tuệ đại nghị lực.”
“Vậy đại thúc thì sao? Trước đây đại thúc ra sao? Chắc chắn là thiên tài rồi!”
Trên con đường núi nhỏ, Tiểu Ức Khổ kéo tay Bạch Mộc Trần hỏi lung tung, người sau im lặng, dáng vẻ hồi ức và đắng cay.
Thiên tài ư? Đúng là đã từng là thiên tài!
Giờ Bạch Mộc Trần chẳng qua chỉ là một tán tiên, một tiên nô mà thôi.
“Ha ha, tiểu thư nói đùa rồi, trên đời nào có nhiều thiên tài như vậy, trước kia ta... cũng như tu tiên giả bình thường thôi, nào phải tiên tài gì.”
“Thật thế ạ? Nhưng con cảm thấy đại thúc rất lợi hại, mẫu thân cũng nói đại thúc không phải người bình thường.”
Nghe những câu hỏi con trẻ đó, Bạch Mộc Trần không khỏi mỉm cười: “Đó là bởi phu nhân và tiểu thư đối xử tốt với ta nên mới cảm thấy ta lợi hại, trong mắt những người khác, tiên nô mãi mãi chỉ là tiên nô thôi.”
Dừng lại một chút, Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “Thật ra cái gọi là thiên tài chỉ là trời cao cho người ta cơ hội thành tài, nếu không nỗ lực, không cố gắng cũng sẽ chẳng là gì. Tiên lịch vạn vạn năm, xưa nay đâu thiếu kỳ tài ngất trời, song thật sự bước tới đỉnh phong tiên đạo lại được mấy ai? Tiểu thư xem lại những nhân vật phong vân trong Lưu Tiên Sách đi, ai không trải qua trăm ngàn khó khăn gian khổ mới có thành tựu phi phàm?”
“Ồ!>”
Cô bé cái hiểu cái không, khẽ gật đầu rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Con tin rằng sau này đại thúc cũng sẽ trở thành như vậy, chắc chắn có thể để lạit ên trong Lưu Tiên Sách.”
Tiên đạo đỉnh cao, lưu tên trong Lưu Tiên Sách... Nói thì rất dễ!
Bao nhiêu người theo đuổi điều đó? Lại có bao nhiêu người đi được tới bước cuối cùng?
Lòng thầm cảm khái, Bạch Mộc Trần thở dài nói: “Tiên đạo mênh mông, thiên tâm khó dò, ngàn tỉ ngân hà, mênh mông như cát. Cho dù bước lên tới đỉnh phong tiên đạo, thành tự đế vương thì đã sao, đâu thoát khỏi vận mệnh tam tai cửu kiếp, thiên nhân ngũ suy, cuối cùng vẫn phải tan biến trong dòng sông lịch sử mà thôi!”
“Đại thúc nói vậy là sao? Có phải nói chúng ta rồi cũng sẽ tan biến phải không? Tiên đạo chẳng phải trường sinh bất lão à?”
“Trên thế gian này, không có gì tồn tại vĩnh hằng...”
Chủ đề này quá mức thâm ảo huyền bí khiến Tiểu Ức Khổ cảm thấy hơi nặng nề, bởi vậy bèn đổi đề tài nói: “Đại thúc, thúc có thể kể cho con hạ giới ra sao hay không? Có phải cũng như Tiên Giới không?”
Câu hỏi này gợi lên rất nhiều hồi ức của Bạch Mộc Trần.
“Hạ giới ư?”
Bạch Mộc Trần kể lại với giọng nói ôn tồn: “Trai thanh gái lịch, khó lòng phân biệt, cho nên thế tục gọi hạ giới là ‘hồng trần’. Đó là một thế giới rực rỡ đầy màu sắc, ngày đêm luân phiên, bốn hóa đủ đường, đạo đức làm tâm, luật pháp làm giới, phân ra chức trách, chung sống quây quần...”
Nghe câu đó, khuôn mặt Tiểu Ức Khổ bừng lên vẻ thích thú: “Vậy chẳng phải hạ giới còn tươi đẹp hơn nhiều so với Tiên Giới à? Nhưng mà, hạ giới tốt vậy soa nhiều người lại muốn phi thăng thành tiên?”
Bạch Mộc Trần nhìn cô bé với vẻ tán thưởng, cười nói: “Tiểu thư quả nhiên thông minh, có thể nghĩ nhiều như vậy.”
“Ách! Con... con chỉ nói bừa thôi mà.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ức Khổ được người khác khen ngợi như vậy, vô cùng cao hứng, cũng không tránh khỏi ngượng ngập.
Chỉ nghe Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “Tiểu thư nói hăy lắm, hạ giới sôi nổi như vậy, cần gì tu tiên luyện đạo, cố gắng sốt thật tốt chẳng hơn sao? Chỉ tiếc, long người chẳng tốt như vậy, sống trong thành huyên náo lại hướng về sự tự do ngoài thành, ngoài thành vắng lặng ước ao phồn hoa trong thành... Có đôi khi, đạo lý càng đơn giản càng ít người hiểu được.”
“Đại thúc, thật xin lỗi, lại khiến thúc nhớ tới chuyện không vui rồi...”
Thấy vẻ mặt buồn bã của Bạch Mộc Trần, Tiểu Ức Khổ hơi hoảng hốt, như một đứa bé vừa mắc lỗi.
Đột nhiên, Bạch Mộc Trần dừng bước, ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô bé nói: “Tiểu thư, mong tiểu thư nhớ kỹ, càng trong lúc khó khăn khổ nạn nhất, chúng ta càng phải cố gắng đối mặt, kiên cường sống sót. Chúng ta không được phép để những người từng quan tâm, bảo vệ mình thất vọng hay đau khổ, chúng ta phải cho họ biết mình sỗng rát tốt, chúng ta phải cố sống thật tốt vì họ!”
Rèn luyện hồng trần, trải bao thăng trầm, Bạch Mộc Trần đã sớm tôi luyện được tâm tình siêu thoát thế ngoại.
Chính bởi tâm tình như vậy nên trong lúc gian nan khó khăn nhất chàng vẫn có thể kiên trì.
Tiểu Ức Khổ ngơ ngác ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau không nói năng gì.
Lời nói của Bạch Mộc Trần đã xúc động tận tâm hồn cô bé, khiến cô bé cực kỳ chấn động. Tiểu Ức Khổ chưa bao giờ nghĩ sinh mạng bản thân lại quan trọng tới vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình lại có ý nghĩa tới mức đó.
“Đại thúc, bọn họ... bọn họ có thể thấy sao?”
Giọng nói của Tiểu Ức Khổ rất nhỏ, dường như nga cả cô bé cũng thấy hoài nghi.
Sau khi phụ thân mất đi, cô bé rất ít khi vui vẻ, tự đóng kín bản thân trong một không gian cô đọc, không dễ cho người khác thấy vẻ mềm yếu của bản thân. Cho dù như vậy có vẻ rất kiên cường, song đối với một đứa trẻ mà nói, vậy thật sự không tốt, nói nghiêm trọng hơn thậm chí ảnh hưởng tới tâm tính, tạo thành bóng ma không thể xóa nhòa.
Bạch Mộc Trần là người từng trải, chàng biết rõ sự đau đớn khi bị cừu hận ăn mòn, cũng có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Ức Khổ, cho nênn chàng mới hy vọng mình có thể tận lực cởi bỏ khúc mắc của đối phương, giúp đối phương sống vui vẻ khỏe mạnh như những cô bé bình thường khác.
“Đương nhiên, bọn họ như những ngôi sao trên bầu trời, sẽ mãi mãi nhìn xuống chúng ta.”
Bạch Mộc Trần vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Ức Khổ, cô bé bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt lăn dài trên gfo má. Lúc này, mây tiên tiêu tán, dải ngân hà lóng lánh mỹ lệ vô song.
Bất tri bất giác, Bạch Mộc Trần cùng Tiểu Ức Khổ bước vào Hắc Phong Nhai.
Thời điểm này có rất ít tiên dân tới đây, cho nên hai người cũng không gặp phải phiền phức gì.
“Tiểu thư, lúc trước tiểu thư và tam thiếu gia cứu ta ở chỗ này?”
“Vâng, lần đó thật quá nguy hiểm! Gió đen đột nhiên phun lên dưới vực sâu, nếu không nhờ tam theiéu gia kéo lại, chắc chắn con đã bị gió cuốn đi mất rồi.”
“Đúng là giữa làn sinh tử!”
Bạch Mộc Trần đứng bên khe núi nhìn xuống vực sâu thăm thẳm vô tận, lòng ngổn ngang tâm trạng. Năm đó chàng rơi xuống Thiên Uyên, cứ nghĩ sẽ chết chắc, nào ngờ nơi trông như tuyệt địa này lại cho mình một đường sinh cơ, thật đúng là tọa hóa thàn kỳ!
Bản thân đã thoát khỏi sự truy sát của tam đại tiên tông, chẳng hay giờ bọn Tiểu Thần ra sao.
Ngay lúc Bạch Mộc Trần đang ngây ngẩn, dưới vực sâu đột nhiên dâng lên từng trận ba động khủng bố.
“Hả! Không tốt! Lại là gió lốc!”
Tiểu Ức Khổ kêu lên sợ hãi, Bạch Mộc Trần vội vàng kéo nàng lui lại.
"Xuy! Xuy! Xuy! "
“Bùng!”
Cương phong bao phủ, cát đá đầy trời.
Một bóng người thoát khỏi gió lốc màu đen, rơi xuốg vách đá cheo leo.
“Hả?”
Bạch Mộc Trần nhanh tay nhanh mắt, lắc mình một cái, đỡ được.
Mái tóc đen rối bời, thân hình mềm mại thoang thoảng hương thơm, mang theo một luồng ý hàn chẳng rõ tên, không ngờl ại là một cô gái!
“Sao lại là nàng?”
Nhìn cô gái trong lòng mình, Bạch Mộc Trần bỗng ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện ý lạ.
“Tam thiếu gia khen quá lời rồi, ta đâu có lợi hại gì, nhưng đúng là ta đến từ hạ giới.”
“A! Đúng là đại thúc đến từ hạ giới à, hèn gì lợi hại như vậy! Các sư phụ ở Linh Bồ viên đều nói nếu tiên sĩ hạ giới có thể phi thăng thành tiên đều là những bậc thiên tài, sau khi phi thăng sẽ càng lúc càng mạnh, là đối tượng tranh đoạt của các tiên môn.”
“Có thể tu tiên thành đạo chưa chắc đã là thiên tài, nhưng nhất định phải có đại trí tuệ đại nghị lực.”
“Vậy đại thúc thì sao? Trước đây đại thúc ra sao? Chắc chắn là thiên tài rồi!”
Trên con đường núi nhỏ, Tiểu Ức Khổ kéo tay Bạch Mộc Trần hỏi lung tung, người sau im lặng, dáng vẻ hồi ức và đắng cay.
Thiên tài ư? Đúng là đã từng là thiên tài!
Giờ Bạch Mộc Trần chẳng qua chỉ là một tán tiên, một tiên nô mà thôi.
“Ha ha, tiểu thư nói đùa rồi, trên đời nào có nhiều thiên tài như vậy, trước kia ta... cũng như tu tiên giả bình thường thôi, nào phải tiên tài gì.”
“Thật thế ạ? Nhưng con cảm thấy đại thúc rất lợi hại, mẫu thân cũng nói đại thúc không phải người bình thường.”
Nghe những câu hỏi con trẻ đó, Bạch Mộc Trần không khỏi mỉm cười: “Đó là bởi phu nhân và tiểu thư đối xử tốt với ta nên mới cảm thấy ta lợi hại, trong mắt những người khác, tiên nô mãi mãi chỉ là tiên nô thôi.”
Dừng lại một chút, Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “Thật ra cái gọi là thiên tài chỉ là trời cao cho người ta cơ hội thành tài, nếu không nỗ lực, không cố gắng cũng sẽ chẳng là gì. Tiên lịch vạn vạn năm, xưa nay đâu thiếu kỳ tài ngất trời, song thật sự bước tới đỉnh phong tiên đạo lại được mấy ai? Tiểu thư xem lại những nhân vật phong vân trong Lưu Tiên Sách đi, ai không trải qua trăm ngàn khó khăn gian khổ mới có thành tựu phi phàm?”
“Ồ!>”
Cô bé cái hiểu cái không, khẽ gật đầu rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Con tin rằng sau này đại thúc cũng sẽ trở thành như vậy, chắc chắn có thể để lạit ên trong Lưu Tiên Sách.”
Tiên đạo đỉnh cao, lưu tên trong Lưu Tiên Sách... Nói thì rất dễ!
Bao nhiêu người theo đuổi điều đó? Lại có bao nhiêu người đi được tới bước cuối cùng?
Lòng thầm cảm khái, Bạch Mộc Trần thở dài nói: “Tiên đạo mênh mông, thiên tâm khó dò, ngàn tỉ ngân hà, mênh mông như cát. Cho dù bước lên tới đỉnh phong tiên đạo, thành tự đế vương thì đã sao, đâu thoát khỏi vận mệnh tam tai cửu kiếp, thiên nhân ngũ suy, cuối cùng vẫn phải tan biến trong dòng sông lịch sử mà thôi!”
“Đại thúc nói vậy là sao? Có phải nói chúng ta rồi cũng sẽ tan biến phải không? Tiên đạo chẳng phải trường sinh bất lão à?”
“Trên thế gian này, không có gì tồn tại vĩnh hằng...”
Chủ đề này quá mức thâm ảo huyền bí khiến Tiểu Ức Khổ cảm thấy hơi nặng nề, bởi vậy bèn đổi đề tài nói: “Đại thúc, thúc có thể kể cho con hạ giới ra sao hay không? Có phải cũng như Tiên Giới không?”
Câu hỏi này gợi lên rất nhiều hồi ức của Bạch Mộc Trần.
“Hạ giới ư?”
Bạch Mộc Trần kể lại với giọng nói ôn tồn: “Trai thanh gái lịch, khó lòng phân biệt, cho nên thế tục gọi hạ giới là ‘hồng trần’. Đó là một thế giới rực rỡ đầy màu sắc, ngày đêm luân phiên, bốn hóa đủ đường, đạo đức làm tâm, luật pháp làm giới, phân ra chức trách, chung sống quây quần...”
Nghe câu đó, khuôn mặt Tiểu Ức Khổ bừng lên vẻ thích thú: “Vậy chẳng phải hạ giới còn tươi đẹp hơn nhiều so với Tiên Giới à? Nhưng mà, hạ giới tốt vậy soa nhiều người lại muốn phi thăng thành tiên?”
Bạch Mộc Trần nhìn cô bé với vẻ tán thưởng, cười nói: “Tiểu thư quả nhiên thông minh, có thể nghĩ nhiều như vậy.”
“Ách! Con... con chỉ nói bừa thôi mà.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ức Khổ được người khác khen ngợi như vậy, vô cùng cao hứng, cũng không tránh khỏi ngượng ngập.
Chỉ nghe Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “Tiểu thư nói hăy lắm, hạ giới sôi nổi như vậy, cần gì tu tiên luyện đạo, cố gắng sốt thật tốt chẳng hơn sao? Chỉ tiếc, long người chẳng tốt như vậy, sống trong thành huyên náo lại hướng về sự tự do ngoài thành, ngoài thành vắng lặng ước ao phồn hoa trong thành... Có đôi khi, đạo lý càng đơn giản càng ít người hiểu được.”
“Đại thúc, thật xin lỗi, lại khiến thúc nhớ tới chuyện không vui rồi...”
Thấy vẻ mặt buồn bã của Bạch Mộc Trần, Tiểu Ức Khổ hơi hoảng hốt, như một đứa bé vừa mắc lỗi.
Đột nhiên, Bạch Mộc Trần dừng bước, ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô bé nói: “Tiểu thư, mong tiểu thư nhớ kỹ, càng trong lúc khó khăn khổ nạn nhất, chúng ta càng phải cố gắng đối mặt, kiên cường sống sót. Chúng ta không được phép để những người từng quan tâm, bảo vệ mình thất vọng hay đau khổ, chúng ta phải cho họ biết mình sỗng rát tốt, chúng ta phải cố sống thật tốt vì họ!”
Rèn luyện hồng trần, trải bao thăng trầm, Bạch Mộc Trần đã sớm tôi luyện được tâm tình siêu thoát thế ngoại.
Chính bởi tâm tình như vậy nên trong lúc gian nan khó khăn nhất chàng vẫn có thể kiên trì.
Tiểu Ức Khổ ngơ ngác ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau không nói năng gì.
Lời nói của Bạch Mộc Trần đã xúc động tận tâm hồn cô bé, khiến cô bé cực kỳ chấn động. Tiểu Ức Khổ chưa bao giờ nghĩ sinh mạng bản thân lại quan trọng tới vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình lại có ý nghĩa tới mức đó.
“Đại thúc, bọn họ... bọn họ có thể thấy sao?”
Giọng nói của Tiểu Ức Khổ rất nhỏ, dường như nga cả cô bé cũng thấy hoài nghi.
Sau khi phụ thân mất đi, cô bé rất ít khi vui vẻ, tự đóng kín bản thân trong một không gian cô đọc, không dễ cho người khác thấy vẻ mềm yếu của bản thân. Cho dù như vậy có vẻ rất kiên cường, song đối với một đứa trẻ mà nói, vậy thật sự không tốt, nói nghiêm trọng hơn thậm chí ảnh hưởng tới tâm tính, tạo thành bóng ma không thể xóa nhòa.
Bạch Mộc Trần là người từng trải, chàng biết rõ sự đau đớn khi bị cừu hận ăn mòn, cũng có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Ức Khổ, cho nênn chàng mới hy vọng mình có thể tận lực cởi bỏ khúc mắc của đối phương, giúp đối phương sống vui vẻ khỏe mạnh như những cô bé bình thường khác.
“Đương nhiên, bọn họ như những ngôi sao trên bầu trời, sẽ mãi mãi nhìn xuống chúng ta.”
Bạch Mộc Trần vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Ức Khổ, cô bé bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt lăn dài trên gfo má. Lúc này, mây tiên tiêu tán, dải ngân hà lóng lánh mỹ lệ vô song.
Bất tri bất giác, Bạch Mộc Trần cùng Tiểu Ức Khổ bước vào Hắc Phong Nhai.
Thời điểm này có rất ít tiên dân tới đây, cho nên hai người cũng không gặp phải phiền phức gì.
“Tiểu thư, lúc trước tiểu thư và tam thiếu gia cứu ta ở chỗ này?”
“Vâng, lần đó thật quá nguy hiểm! Gió đen đột nhiên phun lên dưới vực sâu, nếu không nhờ tam theiéu gia kéo lại, chắc chắn con đã bị gió cuốn đi mất rồi.”
“Đúng là giữa làn sinh tử!”
Bạch Mộc Trần đứng bên khe núi nhìn xuống vực sâu thăm thẳm vô tận, lòng ngổn ngang tâm trạng. Năm đó chàng rơi xuống Thiên Uyên, cứ nghĩ sẽ chết chắc, nào ngờ nơi trông như tuyệt địa này lại cho mình một đường sinh cơ, thật đúng là tọa hóa thàn kỳ!
Bản thân đã thoát khỏi sự truy sát của tam đại tiên tông, chẳng hay giờ bọn Tiểu Thần ra sao.
Ngay lúc Bạch Mộc Trần đang ngây ngẩn, dưới vực sâu đột nhiên dâng lên từng trận ba động khủng bố.
“Hả! Không tốt! Lại là gió lốc!”
Tiểu Ức Khổ kêu lên sợ hãi, Bạch Mộc Trần vội vàng kéo nàng lui lại.
"Xuy! Xuy! Xuy! "
“Bùng!”
Cương phong bao phủ, cát đá đầy trời.
Một bóng người thoát khỏi gió lốc màu đen, rơi xuốg vách đá cheo leo.
“Hả?”
Bạch Mộc Trần nhanh tay nhanh mắt, lắc mình một cái, đỡ được.
Mái tóc đen rối bời, thân hình mềm mại thoang thoảng hương thơm, mang theo một luồng ý hàn chẳng rõ tên, không ngờl ại là một cô gái!
“Sao lại là nàng?”
Nhìn cô gái trong lòng mình, Bạch Mộc Trần bỗng ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện ý lạ.
/198
|