“Hả, đây là đâu?”
Phong Thần Ỷ Mộng từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê, chậm rãi mở đôi mắt.
Nàng vô thức cựa quậy thân mình, song lại phát hiện toàn thân đều đã bị trói chặt, ngay cả tiên nguyên cũng không thể vận chuyển được.
“Đây... Có chuyện gì vậy?”
Phong Thần Ỷ Mộng vô cùng sợ hãi, vội vàng nhìn sang xung quanh, phát hiện toàn bộ hộ vệ đều đã bị trót chặt.
“Đại tiểu thư, người cũng tỉnh rồi?”
Vũ Bá ở bên cạnh có vẻ như tỉnh dậy sơn hơn một lúc, khuôn mặt ủ rũ mệt mỏi.
“Vũ bá, bá.... Bá thế nào rồi? Bá không sao chứ? Mọi người bị sao vậy? Rốt... Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Phong Thần Ỷ Mộng hỏi liền vài câu, Vũ bá chỉ ngán ngẩm lắc đầu, không nói một lời, đưa mắt nhìn sang một hướng khác.
“Đó là...”
Theo ánh mắt của Vũ bá, Phong Thần Ỷ Mộng mới phát hiện mình đang ở trong một khe núi vô cùng rộng rãi, xung quanh là một đám dã nhân đang nhìn chằm chằm vào hướng mình.
Đám dã nhân này trên người đều khoác da thú, ai nấy đều mang vài cái túi lớn, miệng túi lộ ra một xấp tiên phù dày.
Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Phong Thần Ỷ Mộng cảm thấy suy nghĩ của mình bỗng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi tình hình hiện giờ. Có điều nàng vẫn nhớ mang máng ngay lúc nhóm người bọn mình sắp bị đầu lĩnh Hồng Ban Kim Bối Chu giết chết, một đám người hung ác đột nhiên xuất hiện, dễ dàng giết chết Hồng Ban Kim Bối Chu, còn đánh bất tỉnh bọn mình.
“Đám người hung ác đó... chẳng lẽ là bọn chúng?”
Vừa nghĩ tới thủ đoạn tàn bạo của đối phương, Phong Thần Ỷ Mộng hơi co người lại. “Vũ bá, bọn họ là ai?”
“Lão phu cũng không biết.”
“Vậy bọn họ bắt chúng ta làm gì? Chẳng lẽ muốn cướp bóc à?”
“Nếu chuyện đơn giản như vậy thì đã tốt.”
“Giờ chúng ta làm sao đây?”
“Chờ chút nữa xe, được đến đâu hay đến đó thôi.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tiểu Thần, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử nghênh ngang đi tới. “Ồ! Các ngươi đều tỉnh rồi, vậy thì tốt!”
“Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?”
Thấy ba người Tiểu Thần tới gần, trong lòng Phong Thần Ỷ Mộng căng thẳng, ra vẻ hung hăng nhìn đối phương.
Mấy năm nay vào nam ra bắc, kiến thức của cô gái này đã tăng lên không ít, nàng biết có một số tiên sĩ tà ác vì muốn nhanh chóng tăng trưởng tu vi nên cực thích bắt các nữ tu sĩ dồi dào nguyên âm làm lô đỉnh, kết cục của bọn họ vô cùng thê thảm.
“Chẳng lẽ vận mệnh của ta cũng vậy sao?”
Nghĩ tới kết cục mà bản thân có thể phải đối mặt, trong lòng Phong Thần Ỷ Mộng phát lạnh, ánh mắt buồn bã thất thần.
Khác với sự tuyệt vọng của Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ Bá ngoài khiếp sợ chỉ có nghi hoặc.
“Trời ạ! Chẳng lẽ ta hoa mắt rồi hay sao? Sao nơi này lại có nhiều tiên nô như vậy... Tiên nô, chẳng lẽ bọn họ...”
Vũ bá cố gắng áp chế suy đoán trong lòng, không dám lộ ra chút gì khác thường.
“Tiểu nha đầu...”
Tiểu Thần như nhìn ra lo lắng trong lòng Phong Thần Ỷ Mộng, cố ý đi qua đi lại trước mặt nàng: “Ngươi nói làm gì là làm gì? Chúng ta đâu có làm gì các ngươi, sao ngươi phải hỏi chúng ta làm gì... Chẳng lẽ ngươi biết chúng ta muốn làm gì, hay là ngươi muốn chúng ta làm gì? Thiên tôn tại thượng, trên đời này còn có người phóng túng như vậy sao, thật quá đáng sợ, ha ha ha.”
“Đồ vô sỉ!”
Khuôn mặt Phong Thần Ỷ Mộng đỏ bừng tới mang tai, trừng mắt nhìn Tiểu Thần, hận chẳng thề lao lên cắn đối phương một cái.
“Đồ vô sỉ? Ngươi đang nói ta à?”
Tiểu thần mỉm cười gian ác, bàn tay khẽ vuốt gò má Phong Thần Ỷ Mộng nói: “Ta nói cho nha đầu nhà ngươi biết, dù thế nào bọn ta cũng là ân nhân cứu mạng của các người, các người không những không cảm tạ lại còn mắng chửi ta, cái này có nên gọi là vong ơn bội nghĩa không đây? Thiên tôn tại thượng, thật đúng là làm ơn mắc oán mà! Được rồi, mắng cũng đã mắng rồi, giờ nếu ta không vô sỉ một chút vậy chẳng thẹn cho hai chữ đó sao? Ngươi nói xem, ta nên vô sỉ ngươi thế nào đây? Từ trên xuống, hay là từ dưới lên...”
“Chờ một chút!”
Vũ bá vô cùng căng thẳng, vội vàng xen vào: “Chư vị tiểu huynh đệ có gì cứ nói, chúng ta là người của Phong Thần gia tại Địa Kỳ thành, rất cám ơn ân cứu mạng của chư vị, nếu có gì cần xin các vị cứ nói, chỉ cần là chuyện có thể làm được chúng ta tuyệt đối không chối từ...”
Dừng một lát, Vũ Bá ổn định lại tâm tình, nói tiếp: “Các vị đã cứu chúng ta, lại đưa chúng ta tới đây, vậy chắc không định ép chúng ta vào đường cùng rồi? Vị này là đại tiểu thư của Phong Thần gia chúng ta, nếu nàng có chuyện gì bất trắc, đám người lão phu quyết liều chết cùng. Cho nên, kính mong chư vị hạ thủ lưu tình.”
Lời lẽ ba phần mềm mỏng bảy phần cứng rắn, đủ thấy sự lão luyện của Vũ bá.
Tiểu thần thu tay lại, vẻ mặt dửng dưng, nhún vai nỏi: “Lão già nhà ngươi đúng là chẳng thú vị chút nào, ta chỉ muốn dọa nha đầu này chút thôi, làm gì mà như muốn sống mái thế?”
“A!”
Phong Thần Ỷ Mộng đột nhiên hét lớn một tiếng khiến mọi người giật nảy mình. “Hả!”
Tiểu Thần vỗ ngực, hùng hùng hổ hổ nói: “Nha đầu nhà ngươi kêu cái quỷ gì vậy? Làm ta giật cả mình!”
Chỉ nghe Phong Thần Ỷ Mộng kinh hãi nhìn đám người đối phương nói: “Các... các người đềul à tiên nô?”
Đám người Tiểu Thần nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt ẩn hiện sát khí.
Vũ bá lại cười khổ không thôi, đại tiểu thư nhà mình thật quá đơn thuần, có một số chuyện chỉ nên hiểu trong lòng, sao lại nói ra ngoài, vậy chẳng phải ép người ta giết người diệt khẩu à?
Họa từ miệng mà ra, Phong Thần Ỷ Mộng cũng biết mình nói sai, vội vàng cúi đầu.
Chuyện đến nước này, Vũ bá chỉ đành nói thẳng: “Chư vị, chắc các vị là phản nô từ dãy núi Thiên Uyên?”
“Cái gì? Phản nô? Bọn họ?”
Phong Thần Ỷ Mộng kinh hãi tới mức biến sắc, khi nhìn lại đám người Tiểu Thần, trong mắt đã thêm vẻ sợ hãi.
Chỉ cần là thương đội buôn bán bên ngoài, không ai không nghe chuyện quặng nô làm phản ở dãy núi Thiên Uyên sáu năm trước. Trong lời đồn đại, đám tiên nô này cướp của, giết người, hãm hiếp, không chuyện ác nào không làm, bị tam đại tiên tông treo giải truy sát, cuối cùng không còn cách anò đành trốn vào đầm lầy Sương Đỏ.
Phong Thần Ỷ Mộng thật sự tuyệt vọn, rơi vào tay đám ác nhân này, vận mệnh của nàng sẽ ra sao, không khó tưởng tượng. Giờ nếu có thể vận chuyển tiên nguyên, nàng chắc chắn sẽ lập tức tự bạo, không hề do dự.
“Ha ha, lão già này thật thông minh.”
Thấy người ta chủ động nói rõ thân phận bên mình, Tiểu Thần cũng không giấu diếm nữa, ngược lại vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Nếu lão nhân gia ngài đã đoán ra lai lịch của chúng ta, vậy ngài nói xem, giờ chúng ta có nên giết người diệt khẩu không?”
Vũ bá lắc đầu nói: “Vị tiểu huynh đệ này không cần hù dọa chúng ta, nếu các người muốn giết đã chẳng để chúng ta lại tới bây giờ, có điều kiện gì cứ nói thẳng ra đi! Lão đây xin thề chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay, hơn nữa tam đại tiên tông trước giờ luôn ỷ mạnh chèn ép các nơi, có thể thấy bọn họ chịu thiệt, lão đây cũng thật thoải mãi.”
“Ồ, thông minh lắm!”
Tiểu Thần không nhịn được tán thưởng, hài lòng nói: “Chúng ta cũng thích làm việc với người thông minh như vậy, bớt được không ít thời gian, ngươi tốt, ta tốt, mọi người cùng tốt thôi. Như vậy, giờ chúng ta có thể chính thức nói chuyện.
Nói xong, Tiểu Thần đánh mắt cho Trần Tịch, người sau hiểu ý gật đầu.
Vũ bá thấy vậy, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.
---o0o---
Phong Thần Ỷ Mộng từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê, chậm rãi mở đôi mắt.
Nàng vô thức cựa quậy thân mình, song lại phát hiện toàn thân đều đã bị trói chặt, ngay cả tiên nguyên cũng không thể vận chuyển được.
“Đây... Có chuyện gì vậy?”
Phong Thần Ỷ Mộng vô cùng sợ hãi, vội vàng nhìn sang xung quanh, phát hiện toàn bộ hộ vệ đều đã bị trót chặt.
“Đại tiểu thư, người cũng tỉnh rồi?”
Vũ Bá ở bên cạnh có vẻ như tỉnh dậy sơn hơn một lúc, khuôn mặt ủ rũ mệt mỏi.
“Vũ bá, bá.... Bá thế nào rồi? Bá không sao chứ? Mọi người bị sao vậy? Rốt... Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Phong Thần Ỷ Mộng hỏi liền vài câu, Vũ bá chỉ ngán ngẩm lắc đầu, không nói một lời, đưa mắt nhìn sang một hướng khác.
“Đó là...”
Theo ánh mắt của Vũ bá, Phong Thần Ỷ Mộng mới phát hiện mình đang ở trong một khe núi vô cùng rộng rãi, xung quanh là một đám dã nhân đang nhìn chằm chằm vào hướng mình.
Đám dã nhân này trên người đều khoác da thú, ai nấy đều mang vài cái túi lớn, miệng túi lộ ra một xấp tiên phù dày.
Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Phong Thần Ỷ Mộng cảm thấy suy nghĩ của mình bỗng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi tình hình hiện giờ. Có điều nàng vẫn nhớ mang máng ngay lúc nhóm người bọn mình sắp bị đầu lĩnh Hồng Ban Kim Bối Chu giết chết, một đám người hung ác đột nhiên xuất hiện, dễ dàng giết chết Hồng Ban Kim Bối Chu, còn đánh bất tỉnh bọn mình.
“Đám người hung ác đó... chẳng lẽ là bọn chúng?”
Vừa nghĩ tới thủ đoạn tàn bạo của đối phương, Phong Thần Ỷ Mộng hơi co người lại. “Vũ bá, bọn họ là ai?”
“Lão phu cũng không biết.”
“Vậy bọn họ bắt chúng ta làm gì? Chẳng lẽ muốn cướp bóc à?”
“Nếu chuyện đơn giản như vậy thì đã tốt.”
“Giờ chúng ta làm sao đây?”
“Chờ chút nữa xe, được đến đâu hay đến đó thôi.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tiểu Thần, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử nghênh ngang đi tới. “Ồ! Các ngươi đều tỉnh rồi, vậy thì tốt!”
“Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?”
Thấy ba người Tiểu Thần tới gần, trong lòng Phong Thần Ỷ Mộng căng thẳng, ra vẻ hung hăng nhìn đối phương.
Mấy năm nay vào nam ra bắc, kiến thức của cô gái này đã tăng lên không ít, nàng biết có một số tiên sĩ tà ác vì muốn nhanh chóng tăng trưởng tu vi nên cực thích bắt các nữ tu sĩ dồi dào nguyên âm làm lô đỉnh, kết cục của bọn họ vô cùng thê thảm.
“Chẳng lẽ vận mệnh của ta cũng vậy sao?”
Nghĩ tới kết cục mà bản thân có thể phải đối mặt, trong lòng Phong Thần Ỷ Mộng phát lạnh, ánh mắt buồn bã thất thần.
Khác với sự tuyệt vọng của Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ Bá ngoài khiếp sợ chỉ có nghi hoặc.
“Trời ạ! Chẳng lẽ ta hoa mắt rồi hay sao? Sao nơi này lại có nhiều tiên nô như vậy... Tiên nô, chẳng lẽ bọn họ...”
Vũ bá cố gắng áp chế suy đoán trong lòng, không dám lộ ra chút gì khác thường.
“Tiểu nha đầu...”
Tiểu Thần như nhìn ra lo lắng trong lòng Phong Thần Ỷ Mộng, cố ý đi qua đi lại trước mặt nàng: “Ngươi nói làm gì là làm gì? Chúng ta đâu có làm gì các ngươi, sao ngươi phải hỏi chúng ta làm gì... Chẳng lẽ ngươi biết chúng ta muốn làm gì, hay là ngươi muốn chúng ta làm gì? Thiên tôn tại thượng, trên đời này còn có người phóng túng như vậy sao, thật quá đáng sợ, ha ha ha.”
“Đồ vô sỉ!”
Khuôn mặt Phong Thần Ỷ Mộng đỏ bừng tới mang tai, trừng mắt nhìn Tiểu Thần, hận chẳng thề lao lên cắn đối phương một cái.
“Đồ vô sỉ? Ngươi đang nói ta à?”
Tiểu thần mỉm cười gian ác, bàn tay khẽ vuốt gò má Phong Thần Ỷ Mộng nói: “Ta nói cho nha đầu nhà ngươi biết, dù thế nào bọn ta cũng là ân nhân cứu mạng của các người, các người không những không cảm tạ lại còn mắng chửi ta, cái này có nên gọi là vong ơn bội nghĩa không đây? Thiên tôn tại thượng, thật đúng là làm ơn mắc oán mà! Được rồi, mắng cũng đã mắng rồi, giờ nếu ta không vô sỉ một chút vậy chẳng thẹn cho hai chữ đó sao? Ngươi nói xem, ta nên vô sỉ ngươi thế nào đây? Từ trên xuống, hay là từ dưới lên...”
“Chờ một chút!”
Vũ bá vô cùng căng thẳng, vội vàng xen vào: “Chư vị tiểu huynh đệ có gì cứ nói, chúng ta là người của Phong Thần gia tại Địa Kỳ thành, rất cám ơn ân cứu mạng của chư vị, nếu có gì cần xin các vị cứ nói, chỉ cần là chuyện có thể làm được chúng ta tuyệt đối không chối từ...”
Dừng một lát, Vũ Bá ổn định lại tâm tình, nói tiếp: “Các vị đã cứu chúng ta, lại đưa chúng ta tới đây, vậy chắc không định ép chúng ta vào đường cùng rồi? Vị này là đại tiểu thư của Phong Thần gia chúng ta, nếu nàng có chuyện gì bất trắc, đám người lão phu quyết liều chết cùng. Cho nên, kính mong chư vị hạ thủ lưu tình.”
Lời lẽ ba phần mềm mỏng bảy phần cứng rắn, đủ thấy sự lão luyện của Vũ bá.
Tiểu thần thu tay lại, vẻ mặt dửng dưng, nhún vai nỏi: “Lão già nhà ngươi đúng là chẳng thú vị chút nào, ta chỉ muốn dọa nha đầu này chút thôi, làm gì mà như muốn sống mái thế?”
“A!”
Phong Thần Ỷ Mộng đột nhiên hét lớn một tiếng khiến mọi người giật nảy mình. “Hả!”
Tiểu Thần vỗ ngực, hùng hùng hổ hổ nói: “Nha đầu nhà ngươi kêu cái quỷ gì vậy? Làm ta giật cả mình!”
Chỉ nghe Phong Thần Ỷ Mộng kinh hãi nhìn đám người đối phương nói: “Các... các người đềul à tiên nô?”
Đám người Tiểu Thần nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt ẩn hiện sát khí.
Vũ bá lại cười khổ không thôi, đại tiểu thư nhà mình thật quá đơn thuần, có một số chuyện chỉ nên hiểu trong lòng, sao lại nói ra ngoài, vậy chẳng phải ép người ta giết người diệt khẩu à?
Họa từ miệng mà ra, Phong Thần Ỷ Mộng cũng biết mình nói sai, vội vàng cúi đầu.
Chuyện đến nước này, Vũ bá chỉ đành nói thẳng: “Chư vị, chắc các vị là phản nô từ dãy núi Thiên Uyên?”
“Cái gì? Phản nô? Bọn họ?”
Phong Thần Ỷ Mộng kinh hãi tới mức biến sắc, khi nhìn lại đám người Tiểu Thần, trong mắt đã thêm vẻ sợ hãi.
Chỉ cần là thương đội buôn bán bên ngoài, không ai không nghe chuyện quặng nô làm phản ở dãy núi Thiên Uyên sáu năm trước. Trong lời đồn đại, đám tiên nô này cướp của, giết người, hãm hiếp, không chuyện ác nào không làm, bị tam đại tiên tông treo giải truy sát, cuối cùng không còn cách anò đành trốn vào đầm lầy Sương Đỏ.
Phong Thần Ỷ Mộng thật sự tuyệt vọn, rơi vào tay đám ác nhân này, vận mệnh của nàng sẽ ra sao, không khó tưởng tượng. Giờ nếu có thể vận chuyển tiên nguyên, nàng chắc chắn sẽ lập tức tự bạo, không hề do dự.
“Ha ha, lão già này thật thông minh.”
Thấy người ta chủ động nói rõ thân phận bên mình, Tiểu Thần cũng không giấu diếm nữa, ngược lại vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Nếu lão nhân gia ngài đã đoán ra lai lịch của chúng ta, vậy ngài nói xem, giờ chúng ta có nên giết người diệt khẩu không?”
Vũ bá lắc đầu nói: “Vị tiểu huynh đệ này không cần hù dọa chúng ta, nếu các người muốn giết đã chẳng để chúng ta lại tới bây giờ, có điều kiện gì cứ nói thẳng ra đi! Lão đây xin thề chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay, hơn nữa tam đại tiên tông trước giờ luôn ỷ mạnh chèn ép các nơi, có thể thấy bọn họ chịu thiệt, lão đây cũng thật thoải mãi.”
“Ồ, thông minh lắm!”
Tiểu Thần không nhịn được tán thưởng, hài lòng nói: “Chúng ta cũng thích làm việc với người thông minh như vậy, bớt được không ít thời gian, ngươi tốt, ta tốt, mọi người cùng tốt thôi. Như vậy, giờ chúng ta có thể chính thức nói chuyện.
Nói xong, Tiểu Thần đánh mắt cho Trần Tịch, người sau hiểu ý gật đầu.
Vũ bá thấy vậy, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.
---o0o---
/198
|