Cấm Tiên Thuật do ai nghiên cứu sáng chế ra, Bạch Mộc Trần đương nhiên không biết, có điều việc này hoàn toàn không ảnh hưởng tới suy đoán của chàng đối với Cấm Tiên Phù.
Nếu dùng để tranh đấu, Cấm Tiên Phù thật chẳng khác gì gân gà, kẻ địch có thể tránh khỏi rất dễ dàng.
Nhưng nếu tự dùng cho bản thân thì sao?
Rất hiển nhiên, chỉ cần không chủ động giải trừ trạng thái đó, tác dụng của Cấm Tiên Phù vẫn tiếp tục kéo dài, chẳng khác nào đeo thêm vật nặng cho cơ thể.
Đạo lý trong chuyện đeo thêm vật nặng đó rất nhiều tiên sĩ hiểu được, nhưng những người thật sự làm vậy đã ít lại càng ít. Cũng như một người có thể sử dụng tiên khí chiến đấu vậy chắc chắn không nghĩ tới việc khống chế linh khí.
Người khác không dùng tới không có nghĩa là Bạch Mộc Trần không dùng tới, chỉ cần có cơ hội tăng thực lực bản thân, chàng tuyệt đối không bỏ qua.
Nếu thân thể tán tiên không thể thu nạp nhiều tiên nguyên, vậy vì sao không rèn luyện tiên nguyên bản thân càng thêm tinh túy, càng thêm cô đọng? Cũng như một giọt nước và một giọt băng có khác biệt nhau về bản chất.
Đây là suy đoán trong lòng Bạch Mộc Trần.
Đương nhiên, chỉ suy đoán thôi là chưa đủ, bởi vậy Bạch Mộc Trần lại luyện chế một tấm Cấm Tiên Phù rồi không chút do dự dùng lên bản thân.
Sự vận chuyển tiên nguyên vẫn trúc trắc như vừa rồi.
Hai vòng....
Ba vòng....
Tiên nguyên vận chuyển đụowc chín vòng, Bạch Mộc Trần đã dần dần thích ứng, cho dù quá trình đó khá cực khổ song chàng vẫn tiếp tục kiên trì.
Trong phòng, thời gian từ từ trôi qua.
Khi tiên nguyên vận chuyển được ba trăm sáu mươi vòng, Bạch Mộc Trần khẽ vận chuyển tâm thần, chủ động phá tan sự trói buộc của Cấm Tiên Phù.
Sự trói buộc vừa biến mất, Bạch Mộc Trần bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, tiên nguyên vận chuyển càng thêm lưu loát nhẹ nhàng, hơn nữa so với khi trước dường như còn ngưng kết hơn.
Không sai! Đúng là ngưng kết!
Tiên nguyên vốn là một loại lực lượng, vốn vô hình vô tướng, từ lâu mọi người đã coi nó như một bộ phận của thân thể, thường khiến người ta có cảm giác hư vô mờ ảo. Nếu không phải thần thức Bạch Mộc Trần vô cùng tinh tế, sợ rằng cũng khó lòng phát hiện biến hóa vi diệu đó.
Chỉ có điều, thật đáng tiếc là biến đổi đó quá mức nhỏ bé, thậm chí có thể bỏ qua được, Bạch Mộc Trần muốn dùng Cấm Tiên Phù để tăng tu vi lên trong thời gian ngắn là chuyện không thể, chỉ có thể bỏ thời gian ra tích lũy từng chút một.
Cũng may trước giờ Bạch Mộc Trần không thiếu nghị lực và kiên nhẫn, tin rằng nếu có đủ thời gian, tiên nguyên trong cơ thể chàng sẽ càng lúc càng thâm hậu và mạnh mẽ hơn tiên sĩ bình thườg.
Bước từ trong phòng ra, Bạch Mộc Trần nhìn sang Vân Tố vẫn đang hôn mê trong căn phòng, sau đó mới ra ngoài vườn.
“Tiểu thư luyện thuốc ra sao rồi?”
Thấy Bạch Mộc Trần đi tới, Tiểu Ức Khổ vội vàng đứng dậy tiếp đón, còn cung kính thi lễ.
Thấy bệnh tình của mẹ càng ngày càng tốt hơn, cô bé cũng càng ngày càng kính trọng và tin tưởng Bạch Mộc Trần, có đôi khi lời nói của chàng còn hiệu quả hơn so vơi Ôn Nhã.
“Mức độ cũng đã ổn, chỉ có điều còn thiếu chút thời gian...”
Tiểu Ức Khổ đứng cạnh Bạch Mộc Trần, thần sắc chăm chú trả lời câu hỏi của đối phương.
Có điều, ngay lúc cô bé dang định nói tiếp bỗng lại cảm thấy khí tức trên người Bạch Mộc Trần độ nhiên biến đổi, giống như... Giống như khí tức của đối phương đang suy yếu, chẳng lẽ vết thương cũ tái phát?
“Đại thúc, thúc... thúc sao vậy? Có phải lúc tu luyện xảy ra chuyện không?”
Nghe Tiểu Ức Khổ quan tâm thăm hỏi, Bạch Mộc Trần cười nói: “Ta không sao, chẳng qua thí nghiệm chút thôi, mong rằng có thể nâng cao tu vi.”
“Ồ.”
Tiểu Ức Khổ ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi tiếp nữa mà nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, đại thúc, mẹ bảo con tới báo cho thúc, chuyện thân phận của tỷ tỷ kia đã xử lý xong xuôi, nếu người khác hỏi chúng ta cứ nói là hạ nhân được đưa tới từ nhà của mẹ con, chờ vị tỷ tỷ kia tỉnh lại thì dẫn tỷ ấy tới Khách phòng đăng ký, chắc là không có chuyện gì... Đại thúc, khi nào tỷ tỷ ấy tỉnh lại?”
“Cái này, ta nghĩ cũng sắp rồi, dẫu sao tu vi của Vân Tố cô nương rất thâm hậu, cảnh giới bất phàm, vài vết thương nhỏ đó không làm khó được nàng...”
Bạch Mộc Trần cười khổ gãi gãi sống mũi. Chàng thật không hiểu ánh mắt của cô bé này rốt cuộc ra sao nữa, sao lại gọi Vân Tố là tỷ tỷ còn mình lại là địa thúc? Người ta đường đường kim tiên, tuổi tác còn lớn hơn mình nhiều.
Thật ra chuyện này không thể tráchTiểu Ức Khổ được, tuy khuôn mặt Bạch Mộc Trần vẫn khá trẻ trung nhưng cách hành xử và khí tức của chàng lại có vẻ già nua tang thương, cũng khó trách cô bé có cảm giác “già dặn”.
Trong lúc hai người nói chuyện, mùi thuốc từ từ tỏa ra.
“A, thuốc luyện xong rồi!”
Tiểu Ức Khổ mừng rỡ chạy tới trước đỉnh thuốc, láy một chiếc bình ngọc ra cẩn thận rót thuốc vào rồi đưa tới trước mặt Bạch Mộc Trần.
“Đại thúc thấy sao ạ?”
“Ừ, rất tốt.”
Ngửi qua dược tính, Bạch Mộc Trần vui vẻ khen: “Tiểu thư thật có năng khiếu luyện thuốc, lại vừa kiên trì nhẫn nại, không chừng sau này sẽ trở thành một luyện đan sư đấy.”
Nghe câu khích lệ đó, hai mắt của Tiểu Ức Khổ sáng lên, khuôn mặt thấp thỏm: “Đại thúc, con... con... thúc có thể dạy con chế thuốc không? Ý con là chế thuốc thật sự ấy.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười: “Chẳng phải tiểu thư vẫn đang học tập sao?”
“Nhưng... Nhưng con muốn học chế thuốc chứ không phải trông lửa như thế này...”
Tiểu Ức Khổ lấy hết dũng khí nói: “Con muốn được như bọn Trương sư phụ, trở thành luyện dược sư chân chính... Thậm chí là luyện đan sư...”
“Ồ?”
Nụ cười trên Bạch Mộc Trần không hề giảm, tiếp tục nói: “Chẳng phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Tiểu thư rất có năng khiếu mà, chỉ cần cố gắng sau này chắc chắn có thể trở thành một luyện dược sư xuất sắc, thậm chí có thể trở thành luyện đan sư.”
Tiểu Ức Khổ vẫn kiên quyết: “Con không sợ chịu khổ, con sẽ cố gắng.”
“Ta biết tiểu thư rất cố gắng...”
Bạch Mộc Trần xoa nhẹ đầu cô bé rồi nói: “Có mục tiêu là tốt nhưng bất cứ chuyện gì đều phải tuần tự từng bước một, chế thuốc cũng vậy. Thật ra phương pháp phối thuốc rất đơn giản, thủ pháp luyện đan cũng không khó học, chỉ cần làm tuần tự từng bước một là được, song luyện dược sư chân chính hay thậm chí cả luyện đan sư thì việc khống chế ngọn lửa mới là cơ sở. Chẳng lẽ tiểu thư không nhận ra sao? Tại sao các luyện được sư hay luyện đan sư sau khi thu nhận đệ tử, việc đầu tiên bắt các đệ tử làm chính là trông lửa, đó chính là để đặt nền móng tạo cơ sở cho bọn họ học hỏi, sau này có thể thật sự khống chế được ngọn lửa.”
Nghe Bạch Mộc Trần nói xong, Tiểu Ức Khổ bắt đầu hiểu được nỗi khổ tâm của chàng, chuyển buồn thành vui nói: “Vậy... vậy đại thúc sẽ dạy con chứ?
Bạch Mộc Trần từ từ ngồi xuống, chăm chú nhìn vào cô bé rồi nói: “Tiểu thư hỏi ta có thể dạy tiểu thư được không, vậy ta cũng muốn hỏi tiểu thư một câu, sao tiểu thư lại muốn học chế thuốc?”
“Vì sao?”
Tiểu Ức Khổ ngẩn ra một lúc, sau đó suy nghĩ chăm chú một lúc rồi mới nói: “Trước kia là vì mẫu thân, con mong rằng có thể chữa khỏi cho người... Tới giờ con lại mong rằng mình có thể trở thành một luyện dược sư, thậm chí là luyện đan sư. Con muốn bảo vệ những người bên cạnh mình, con không muốn khiến mẹ con lo lắng, cho nên con phải kiên cường hơn, phải lợi hại hơn...”
Đây là ước muốn chất phác của một cô bé, nó bao hàm cả sự quan tâm tới những người xung quanh, cả lòng tin đối với tương lai tươi sáng.
“Nếu tiểu thư thật sự muốn học vậy ta cũng sẽ hết lòng dạy bảo cho người.”
Bạch Mộc Trần nhìn Tiểu Ức Khổ một lúc, cuối cùng lặng lẽ gật đầu.
Nếu dùng để tranh đấu, Cấm Tiên Phù thật chẳng khác gì gân gà, kẻ địch có thể tránh khỏi rất dễ dàng.
Nhưng nếu tự dùng cho bản thân thì sao?
Rất hiển nhiên, chỉ cần không chủ động giải trừ trạng thái đó, tác dụng của Cấm Tiên Phù vẫn tiếp tục kéo dài, chẳng khác nào đeo thêm vật nặng cho cơ thể.
Đạo lý trong chuyện đeo thêm vật nặng đó rất nhiều tiên sĩ hiểu được, nhưng những người thật sự làm vậy đã ít lại càng ít. Cũng như một người có thể sử dụng tiên khí chiến đấu vậy chắc chắn không nghĩ tới việc khống chế linh khí.
Người khác không dùng tới không có nghĩa là Bạch Mộc Trần không dùng tới, chỉ cần có cơ hội tăng thực lực bản thân, chàng tuyệt đối không bỏ qua.
Nếu thân thể tán tiên không thể thu nạp nhiều tiên nguyên, vậy vì sao không rèn luyện tiên nguyên bản thân càng thêm tinh túy, càng thêm cô đọng? Cũng như một giọt nước và một giọt băng có khác biệt nhau về bản chất.
Đây là suy đoán trong lòng Bạch Mộc Trần.
Đương nhiên, chỉ suy đoán thôi là chưa đủ, bởi vậy Bạch Mộc Trần lại luyện chế một tấm Cấm Tiên Phù rồi không chút do dự dùng lên bản thân.
Sự vận chuyển tiên nguyên vẫn trúc trắc như vừa rồi.
Hai vòng....
Ba vòng....
Tiên nguyên vận chuyển đụowc chín vòng, Bạch Mộc Trần đã dần dần thích ứng, cho dù quá trình đó khá cực khổ song chàng vẫn tiếp tục kiên trì.
Trong phòng, thời gian từ từ trôi qua.
Khi tiên nguyên vận chuyển được ba trăm sáu mươi vòng, Bạch Mộc Trần khẽ vận chuyển tâm thần, chủ động phá tan sự trói buộc của Cấm Tiên Phù.
Sự trói buộc vừa biến mất, Bạch Mộc Trần bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, tiên nguyên vận chuyển càng thêm lưu loát nhẹ nhàng, hơn nữa so với khi trước dường như còn ngưng kết hơn.
Không sai! Đúng là ngưng kết!
Tiên nguyên vốn là một loại lực lượng, vốn vô hình vô tướng, từ lâu mọi người đã coi nó như một bộ phận của thân thể, thường khiến người ta có cảm giác hư vô mờ ảo. Nếu không phải thần thức Bạch Mộc Trần vô cùng tinh tế, sợ rằng cũng khó lòng phát hiện biến hóa vi diệu đó.
Chỉ có điều, thật đáng tiếc là biến đổi đó quá mức nhỏ bé, thậm chí có thể bỏ qua được, Bạch Mộc Trần muốn dùng Cấm Tiên Phù để tăng tu vi lên trong thời gian ngắn là chuyện không thể, chỉ có thể bỏ thời gian ra tích lũy từng chút một.
Cũng may trước giờ Bạch Mộc Trần không thiếu nghị lực và kiên nhẫn, tin rằng nếu có đủ thời gian, tiên nguyên trong cơ thể chàng sẽ càng lúc càng thâm hậu và mạnh mẽ hơn tiên sĩ bình thườg.
Bước từ trong phòng ra, Bạch Mộc Trần nhìn sang Vân Tố vẫn đang hôn mê trong căn phòng, sau đó mới ra ngoài vườn.
“Tiểu thư luyện thuốc ra sao rồi?”
Thấy Bạch Mộc Trần đi tới, Tiểu Ức Khổ vội vàng đứng dậy tiếp đón, còn cung kính thi lễ.
Thấy bệnh tình của mẹ càng ngày càng tốt hơn, cô bé cũng càng ngày càng kính trọng và tin tưởng Bạch Mộc Trần, có đôi khi lời nói của chàng còn hiệu quả hơn so vơi Ôn Nhã.
“Mức độ cũng đã ổn, chỉ có điều còn thiếu chút thời gian...”
Tiểu Ức Khổ đứng cạnh Bạch Mộc Trần, thần sắc chăm chú trả lời câu hỏi của đối phương.
Có điều, ngay lúc cô bé dang định nói tiếp bỗng lại cảm thấy khí tức trên người Bạch Mộc Trần độ nhiên biến đổi, giống như... Giống như khí tức của đối phương đang suy yếu, chẳng lẽ vết thương cũ tái phát?
“Đại thúc, thúc... thúc sao vậy? Có phải lúc tu luyện xảy ra chuyện không?”
Nghe Tiểu Ức Khổ quan tâm thăm hỏi, Bạch Mộc Trần cười nói: “Ta không sao, chẳng qua thí nghiệm chút thôi, mong rằng có thể nâng cao tu vi.”
“Ồ.”
Tiểu Ức Khổ ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi tiếp nữa mà nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, đại thúc, mẹ bảo con tới báo cho thúc, chuyện thân phận của tỷ tỷ kia đã xử lý xong xuôi, nếu người khác hỏi chúng ta cứ nói là hạ nhân được đưa tới từ nhà của mẹ con, chờ vị tỷ tỷ kia tỉnh lại thì dẫn tỷ ấy tới Khách phòng đăng ký, chắc là không có chuyện gì... Đại thúc, khi nào tỷ tỷ ấy tỉnh lại?”
“Cái này, ta nghĩ cũng sắp rồi, dẫu sao tu vi của Vân Tố cô nương rất thâm hậu, cảnh giới bất phàm, vài vết thương nhỏ đó không làm khó được nàng...”
Bạch Mộc Trần cười khổ gãi gãi sống mũi. Chàng thật không hiểu ánh mắt của cô bé này rốt cuộc ra sao nữa, sao lại gọi Vân Tố là tỷ tỷ còn mình lại là địa thúc? Người ta đường đường kim tiên, tuổi tác còn lớn hơn mình nhiều.
Thật ra chuyện này không thể tráchTiểu Ức Khổ được, tuy khuôn mặt Bạch Mộc Trần vẫn khá trẻ trung nhưng cách hành xử và khí tức của chàng lại có vẻ già nua tang thương, cũng khó trách cô bé có cảm giác “già dặn”.
Trong lúc hai người nói chuyện, mùi thuốc từ từ tỏa ra.
“A, thuốc luyện xong rồi!”
Tiểu Ức Khổ mừng rỡ chạy tới trước đỉnh thuốc, láy một chiếc bình ngọc ra cẩn thận rót thuốc vào rồi đưa tới trước mặt Bạch Mộc Trần.
“Đại thúc thấy sao ạ?”
“Ừ, rất tốt.”
Ngửi qua dược tính, Bạch Mộc Trần vui vẻ khen: “Tiểu thư thật có năng khiếu luyện thuốc, lại vừa kiên trì nhẫn nại, không chừng sau này sẽ trở thành một luyện đan sư đấy.”
Nghe câu khích lệ đó, hai mắt của Tiểu Ức Khổ sáng lên, khuôn mặt thấp thỏm: “Đại thúc, con... con... thúc có thể dạy con chế thuốc không? Ý con là chế thuốc thật sự ấy.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười: “Chẳng phải tiểu thư vẫn đang học tập sao?”
“Nhưng... Nhưng con muốn học chế thuốc chứ không phải trông lửa như thế này...”
Tiểu Ức Khổ lấy hết dũng khí nói: “Con muốn được như bọn Trương sư phụ, trở thành luyện dược sư chân chính... Thậm chí là luyện đan sư...”
“Ồ?”
Nụ cười trên Bạch Mộc Trần không hề giảm, tiếp tục nói: “Chẳng phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Tiểu thư rất có năng khiếu mà, chỉ cần cố gắng sau này chắc chắn có thể trở thành một luyện dược sư xuất sắc, thậm chí có thể trở thành luyện đan sư.”
Tiểu Ức Khổ vẫn kiên quyết: “Con không sợ chịu khổ, con sẽ cố gắng.”
“Ta biết tiểu thư rất cố gắng...”
Bạch Mộc Trần xoa nhẹ đầu cô bé rồi nói: “Có mục tiêu là tốt nhưng bất cứ chuyện gì đều phải tuần tự từng bước một, chế thuốc cũng vậy. Thật ra phương pháp phối thuốc rất đơn giản, thủ pháp luyện đan cũng không khó học, chỉ cần làm tuần tự từng bước một là được, song luyện dược sư chân chính hay thậm chí cả luyện đan sư thì việc khống chế ngọn lửa mới là cơ sở. Chẳng lẽ tiểu thư không nhận ra sao? Tại sao các luyện được sư hay luyện đan sư sau khi thu nhận đệ tử, việc đầu tiên bắt các đệ tử làm chính là trông lửa, đó chính là để đặt nền móng tạo cơ sở cho bọn họ học hỏi, sau này có thể thật sự khống chế được ngọn lửa.”
Nghe Bạch Mộc Trần nói xong, Tiểu Ức Khổ bắt đầu hiểu được nỗi khổ tâm của chàng, chuyển buồn thành vui nói: “Vậy... vậy đại thúc sẽ dạy con chứ?
Bạch Mộc Trần từ từ ngồi xuống, chăm chú nhìn vào cô bé rồi nói: “Tiểu thư hỏi ta có thể dạy tiểu thư được không, vậy ta cũng muốn hỏi tiểu thư một câu, sao tiểu thư lại muốn học chế thuốc?”
“Vì sao?”
Tiểu Ức Khổ ngẩn ra một lúc, sau đó suy nghĩ chăm chú một lúc rồi mới nói: “Trước kia là vì mẫu thân, con mong rằng có thể chữa khỏi cho người... Tới giờ con lại mong rằng mình có thể trở thành một luyện dược sư, thậm chí là luyện đan sư. Con muốn bảo vệ những người bên cạnh mình, con không muốn khiến mẹ con lo lắng, cho nên con phải kiên cường hơn, phải lợi hại hơn...”
Đây là ước muốn chất phác của một cô bé, nó bao hàm cả sự quan tâm tới những người xung quanh, cả lòng tin đối với tương lai tươi sáng.
“Nếu tiểu thư thật sự muốn học vậy ta cũng sẽ hết lòng dạy bảo cho người.”
Bạch Mộc Trần nhìn Tiểu Ức Khổ một lúc, cuối cùng lặng lẽ gật đầu.
/198
|