Tây Phượng Lân.
Sau khi tin tức phát hiện mỏ quặng ở dãy Cảnh Lan loan truyền, nơi này đã thu hút vô số tiên sĩ chen chúc nhau tới, lúc thường hiếm khi thấy người tới khu vực rừng sâu núi độc này, giờ nhìn đâu cũng thấy tiên sĩ túm năm tụm ba đồng hành, thậm chí có người gọi bạn bè bằng hữu tới kết thành đội, bộ dáng như khai hoang tầm bảo.
Như vậy, kẻ đầu tiên chịu khổ không ai khác chính là tam đại thị tộc.
Vừa phải đề phòng các thế lực ngoại lai xâm nhập lại vừa phải ổn định cục diện dãy Cảnh Lan, ngoại trừ trấn an những gia tộc phụ thuộc ra, có lúc còn phải ứng phó xung đột giữa các thế lực khác, có thể nói cực kỳ “luống cuống chân tay”.
Dưới đỉnh Vọng Thiên, Tĩnh Viễn cư.
Nơi này như mãi mãi bình tĩnh an lành, rời xa những huyên náo phức tạp ở thế giới bên ngoài, không có gì bất ngờ, cũng chẳng có điều gì khiến người ta vui mừng quá đỗi.
Trong đình viện, Tiểu Ức Khổ quản lý linh điền xong bèn ngồi một mình bên đỉnh thuốc, vừa điều khiển khống chế ngọn lửa, vừa thi triển các thế tay, viên đá nho nhỏ lúc bay lúc hạ trên đầu ngón tay cô bé.
Chồn tiên bên cạnh lúc lắc đầu, lặng lẽ nhìn chủ nhân, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Không khó nhận ra thế tay của Tiểu Ức Khổ vừa lạ lẫm vừa cứng nhắc, cứ hai ba lần cục đá lại rơi xuống đất, lại bắt đầu lại từ đầu.
Cứ lần này nối tiếp lần kia.
Cứ liên tục như vậy, cực kỳ khô khan nhàm chán, song Tiểu Ức Khổ vẫn thi triển rất cẩn thận, cho dù ngón tay đã đau ê ẩm cũng chẳng hề từ bỏ.
Thủ pháp này có tên là Vạn Cấm Thủ, là thủ pháp cơ sở trong Thảo Mộc Tập, tổng cộng có tới một vạn thế tay.
Nếu xem xét kỹ ra, mỗi thế tay trong Vạn Cấm Thủ đều không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là vô cùng đơn giản, song muốn thi triển liên tục một vạn thế tay này lại chẳng phải chuyện đơn giản.
Tiểu Ức Khổ luyện tập bộ thủ pháp này đã vài hôm, mười động tác đầu tiên đã khá thành thạo, song đáng tiếc là mỗi lần thi triển tới động tác thứ tư ngón tay lại bất giác run lên, cuối cùng thất bại trong gang tấc. Còn viên đá nảy lên nảy xuống trên nảy xuống trên đầu ngón tay cô bé chính là dụng cụ kiểm tra thủ pháp.
“Phù!”
Viên đá lại rơi xuống, Tiểu Ức Khổ thở một hơi dài, trên trán mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Khẽ vuốt nhẹ ngón tay đang đau ê ẩm, Tiểu Ức Khổ cầm viên đá lên suy nghĩ. Vì sao mình luyện tập lâu vậy rồi mà vẫn không tốt lên được? Do mình quá vụng về hay có vấn đề gì khác?
Giờ nên làm gì đây?
Tiểu Ức Khổ là người tâm tư tinh tế, nhiều năm sống tự lập đã giúp cô bé có thói quen tự hỏi tự tìm hiểu, mỗi lần gặp vấn đề, suy nghĩ đầu tiên của cô bé không phải là tìm người giúp mà là nên tự giải quyết vấn đề ra sao.
Không thể không nói, tính cách như vậy có điểm tốt cũng có điểm xấu.
Mặt tốt là rèn luyện nên tính cách cứng cỏi cho Tiểu Ức Khổ. Còn mặt xấu là khiến cô bé càng thêm trầm tĩnh, không thích giao lưu với người khác.
May là Bạch Mộc Trần mở đường cho cô bé, từ từ giải khai những khúc mắc trong lòng Tiểu Ức Khổ, bằng không cứ tiếp tục như vậy, tính cách cô bé sẽ càng lúc càng “lạnh” tới cuối cùng đóng băng cả bản thân lại.
“Thuốc sắp khét rồi kìa, tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy?”
Bạch Mộc Trần xuất hiện, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Ức Khổ. Cô bé giật mình tỉnh lại, vội vàng tắt lửa, đổ chất lỏng trong đỉnh ra.
“Đại thúc.”
Bận bịu một lúc, Tiểu Ức Khổ mới quay sang Bạch Mộc Trần với vẻ sầu muộn: “Đại thúc, con luyện bộ Vạn Cấm Thủ này đã vài hôm, mười động tác đầu tiên cũng đã rất thuần thục, sao lúc thi triển liên tục lại cứ không theo kịp? Có phải con luyện không tốt không?”
Bạch Mộc Trần nghe cô bé kể khổ bèn mỉm cười trấn an: “Không liên quan, cái này cần luyện tập thật nhiều, từ từ tiến bộ, cuối cùng sẽ thành công.”
“Nhưng con luyện lâu vậy rồi mà chẳng hề tiến bộ.”
Tiểu Ức Khổ buồn bã hỏi: “Đại thúc, bộ thủ pháp này với chế thuốc có liên quan gì ạ? Sao lại phải luyện tập nó?”
“Sao nào, giờ lại định rút lui à?”
Thấy Bạch Mộc Trần nhìn mình như cười như không, Tiểu Ức Khổ lập tức xấu hổ, vội vàng giải thích: “Không, không đâu mà thúc, con sẽ cố gắng luyện tập.”
“Tiểu thư, đừng cho rằng Vạn Cấm Thủ không có tác dụng gì, đây cũng là một thủ pháp phụ trợ vô cùng lợi hại.”
Bạch Mộc Trần vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Tiểu Ức Khổ rồi từ tốn nói: “Chẳng phải tiểu thư muốn trở thành một luyện đan sư chân chính sao? Ở thời thượng cổ đây là thủ pháp mà luyện đan sư bắt buộc phải học, là cơ sở đơn giản và quan trọng nhất. Muốn trở thành luyện dược sư chỉ cần khống chế ngọn lửa, bố trí phương thuốc, dung luyện dược tính là được, song muốn trở thành một luyện đan sư chân chính lại bắt buộc phải học tập những thủ quyết luyện đan, dẫn lực lượng trời đất vào dược lô, ngưng tụ dược tính, cuối cùng luyện hóa thành đan... Còn bộ Vạn Cấm Thủ này chắc chắn có thể giúp tiểu thư gia tăng thủ quyết luyện đan.”
“Nhưng sao con cứ thất bại?”
Tiểu Ức Khổ vẫn không hiểu nổi.
Bạch Mộc Trần tập trung suy nghĩ một chút rồi chân thành khuyên nhủ: “Tiểu thư chắc cũng biết gió trời là gì, gió trời tuy rất yếu ớt song dưới hoàn cảnh đặc biệt lại có thể bộc phát ra uy lực khổng lò. Thật ra tiên linh khí trong thiên địa cũng như gió vậy, từ từ chuyển động, chỉ cần chúng ta có thể hơi dẫn dắt là có thể phát huy được tác dụng khó lòng tưởng tượng nổi... Ví dụ như thiên phong bình thường, nếu gặp phải khí xoáy rất có khả năng hình thành nên bão táp uy lực cường đại. Hay ta quạt nhẹ một cái sẽ có làn gió thổi qua.
Cùng đạo lý đó, Vạn Cấm Thủ là thủ pháp thần kỳ dẫn dắt lực lượng trời dất, thi triển liên tục được càng nhiều thì lực lượng của trời đất dẫn dắt được càng mạnh, nếu tiểu thư có thể thi triển liên tục hơn trăm thế tay, luyện đan thuật của người có thể tính là nhập môn.”
“Cái gì? Phải hơn trăm cơ á!”
Tiểu Ức Khổ nghệt mặt ra, chẳng còn chút lòng tin: “Con tập lâu vậy mà giờ nhiều lắm cũng chỉ thi triển liên tục ba thế tay, hơn trăm, vậy phải bao giờ mới thành luyện đan sư được!”
“Muốn làm luyện đan sư đương nhiên không đơn giản rồi, tiểu thư nên tuần tự từng bước một, trước tiên cứ trở thành luyện dược sư dã!”
Bạch Mộc Trần dạy bảo trước sau đó mới cổ vũ: “Có điều, tiểu thư cũng đừng nên nhụt chí, giờ tiểu thư còn chưa ngưng tụ kim đan, lẽ nào đã nghĩ tới chuyện thành luyện đan sư sao? Nếu vậy những luyện đan sư khác làm sao chịu nổi? Dẫu sao đan đạo cũng là một trong tiên đạo ngũ nghệ, là nghề nghiệp cần kiên nhẫn nhất trong số đó, cần có tâm tính cứng cỏi kiên trì, đâu phải ba năm ngày là học được.”
“Vâng, con hiểu rồi ạ!”
Tiểu Ức Khổ gật đầu, khắc sâu những lời này vào đáy lòng.
Cũng phải nói, Bạch Mộc Trần là một thầy giáo không tệ.
Người bình thường dạy chuyện gì, chỉ dạy cách làm, không dạy nguyên do, bởi bọn họ cho rằng cứ thế là được, chẳng cần bỏ nhiều thời gian ra tìm hiểu nguyên lý. Cũng như một đứa bé học thuộc lòng một quyển sách, chỉ biết những chữ cái chứ không biết ý nghĩa.
Còn thầy giáo khá hơn một chút sẽ dạy học sinh cả ý nghĩa trong sách, thậm chí gợi ra rất nhiều đạo lý.
Chỉ có người thầy chân chính mới không dạy học sinh bất cứ tri thức nào, chỉ để cho học trò lĩnh ngộ nhân quả trong trời đất hoặc nguyên lý căn bản.
Một khi hiểu được những thứ này, bất cứ tri thức nào cũng có thể phân tích ra, nếu dùng cách nói thông thường, vậy sẽ là đưa người cá chẳng bằng dạy người câu, đây là đạo lý thiên cổ.
Bạch Mộc Trần chính là loại thầy giáo sau.
Sau khi tin tức phát hiện mỏ quặng ở dãy Cảnh Lan loan truyền, nơi này đã thu hút vô số tiên sĩ chen chúc nhau tới, lúc thường hiếm khi thấy người tới khu vực rừng sâu núi độc này, giờ nhìn đâu cũng thấy tiên sĩ túm năm tụm ba đồng hành, thậm chí có người gọi bạn bè bằng hữu tới kết thành đội, bộ dáng như khai hoang tầm bảo.
Như vậy, kẻ đầu tiên chịu khổ không ai khác chính là tam đại thị tộc.
Vừa phải đề phòng các thế lực ngoại lai xâm nhập lại vừa phải ổn định cục diện dãy Cảnh Lan, ngoại trừ trấn an những gia tộc phụ thuộc ra, có lúc còn phải ứng phó xung đột giữa các thế lực khác, có thể nói cực kỳ “luống cuống chân tay”.
Dưới đỉnh Vọng Thiên, Tĩnh Viễn cư.
Nơi này như mãi mãi bình tĩnh an lành, rời xa những huyên náo phức tạp ở thế giới bên ngoài, không có gì bất ngờ, cũng chẳng có điều gì khiến người ta vui mừng quá đỗi.
Trong đình viện, Tiểu Ức Khổ quản lý linh điền xong bèn ngồi một mình bên đỉnh thuốc, vừa điều khiển khống chế ngọn lửa, vừa thi triển các thế tay, viên đá nho nhỏ lúc bay lúc hạ trên đầu ngón tay cô bé.
Chồn tiên bên cạnh lúc lắc đầu, lặng lẽ nhìn chủ nhân, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Không khó nhận ra thế tay của Tiểu Ức Khổ vừa lạ lẫm vừa cứng nhắc, cứ hai ba lần cục đá lại rơi xuống đất, lại bắt đầu lại từ đầu.
Cứ lần này nối tiếp lần kia.
Cứ liên tục như vậy, cực kỳ khô khan nhàm chán, song Tiểu Ức Khổ vẫn thi triển rất cẩn thận, cho dù ngón tay đã đau ê ẩm cũng chẳng hề từ bỏ.
Thủ pháp này có tên là Vạn Cấm Thủ, là thủ pháp cơ sở trong Thảo Mộc Tập, tổng cộng có tới một vạn thế tay.
Nếu xem xét kỹ ra, mỗi thế tay trong Vạn Cấm Thủ đều không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là vô cùng đơn giản, song muốn thi triển liên tục một vạn thế tay này lại chẳng phải chuyện đơn giản.
Tiểu Ức Khổ luyện tập bộ thủ pháp này đã vài hôm, mười động tác đầu tiên đã khá thành thạo, song đáng tiếc là mỗi lần thi triển tới động tác thứ tư ngón tay lại bất giác run lên, cuối cùng thất bại trong gang tấc. Còn viên đá nảy lên nảy xuống trên nảy xuống trên đầu ngón tay cô bé chính là dụng cụ kiểm tra thủ pháp.
“Phù!”
Viên đá lại rơi xuống, Tiểu Ức Khổ thở một hơi dài, trên trán mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Khẽ vuốt nhẹ ngón tay đang đau ê ẩm, Tiểu Ức Khổ cầm viên đá lên suy nghĩ. Vì sao mình luyện tập lâu vậy rồi mà vẫn không tốt lên được? Do mình quá vụng về hay có vấn đề gì khác?
Giờ nên làm gì đây?
Tiểu Ức Khổ là người tâm tư tinh tế, nhiều năm sống tự lập đã giúp cô bé có thói quen tự hỏi tự tìm hiểu, mỗi lần gặp vấn đề, suy nghĩ đầu tiên của cô bé không phải là tìm người giúp mà là nên tự giải quyết vấn đề ra sao.
Không thể không nói, tính cách như vậy có điểm tốt cũng có điểm xấu.
Mặt tốt là rèn luyện nên tính cách cứng cỏi cho Tiểu Ức Khổ. Còn mặt xấu là khiến cô bé càng thêm trầm tĩnh, không thích giao lưu với người khác.
May là Bạch Mộc Trần mở đường cho cô bé, từ từ giải khai những khúc mắc trong lòng Tiểu Ức Khổ, bằng không cứ tiếp tục như vậy, tính cách cô bé sẽ càng lúc càng “lạnh” tới cuối cùng đóng băng cả bản thân lại.
“Thuốc sắp khét rồi kìa, tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy?”
Bạch Mộc Trần xuất hiện, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Ức Khổ. Cô bé giật mình tỉnh lại, vội vàng tắt lửa, đổ chất lỏng trong đỉnh ra.
“Đại thúc.”
Bận bịu một lúc, Tiểu Ức Khổ mới quay sang Bạch Mộc Trần với vẻ sầu muộn: “Đại thúc, con luyện bộ Vạn Cấm Thủ này đã vài hôm, mười động tác đầu tiên cũng đã rất thuần thục, sao lúc thi triển liên tục lại cứ không theo kịp? Có phải con luyện không tốt không?”
Bạch Mộc Trần nghe cô bé kể khổ bèn mỉm cười trấn an: “Không liên quan, cái này cần luyện tập thật nhiều, từ từ tiến bộ, cuối cùng sẽ thành công.”
“Nhưng con luyện lâu vậy rồi mà chẳng hề tiến bộ.”
Tiểu Ức Khổ buồn bã hỏi: “Đại thúc, bộ thủ pháp này với chế thuốc có liên quan gì ạ? Sao lại phải luyện tập nó?”
“Sao nào, giờ lại định rút lui à?”
Thấy Bạch Mộc Trần nhìn mình như cười như không, Tiểu Ức Khổ lập tức xấu hổ, vội vàng giải thích: “Không, không đâu mà thúc, con sẽ cố gắng luyện tập.”
“Tiểu thư, đừng cho rằng Vạn Cấm Thủ không có tác dụng gì, đây cũng là một thủ pháp phụ trợ vô cùng lợi hại.”
Bạch Mộc Trần vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Tiểu Ức Khổ rồi từ tốn nói: “Chẳng phải tiểu thư muốn trở thành một luyện đan sư chân chính sao? Ở thời thượng cổ đây là thủ pháp mà luyện đan sư bắt buộc phải học, là cơ sở đơn giản và quan trọng nhất. Muốn trở thành luyện dược sư chỉ cần khống chế ngọn lửa, bố trí phương thuốc, dung luyện dược tính là được, song muốn trở thành một luyện đan sư chân chính lại bắt buộc phải học tập những thủ quyết luyện đan, dẫn lực lượng trời đất vào dược lô, ngưng tụ dược tính, cuối cùng luyện hóa thành đan... Còn bộ Vạn Cấm Thủ này chắc chắn có thể giúp tiểu thư gia tăng thủ quyết luyện đan.”
“Nhưng sao con cứ thất bại?”
Tiểu Ức Khổ vẫn không hiểu nổi.
Bạch Mộc Trần tập trung suy nghĩ một chút rồi chân thành khuyên nhủ: “Tiểu thư chắc cũng biết gió trời là gì, gió trời tuy rất yếu ớt song dưới hoàn cảnh đặc biệt lại có thể bộc phát ra uy lực khổng lò. Thật ra tiên linh khí trong thiên địa cũng như gió vậy, từ từ chuyển động, chỉ cần chúng ta có thể hơi dẫn dắt là có thể phát huy được tác dụng khó lòng tưởng tượng nổi... Ví dụ như thiên phong bình thường, nếu gặp phải khí xoáy rất có khả năng hình thành nên bão táp uy lực cường đại. Hay ta quạt nhẹ một cái sẽ có làn gió thổi qua.
Cùng đạo lý đó, Vạn Cấm Thủ là thủ pháp thần kỳ dẫn dắt lực lượng trời dất, thi triển liên tục được càng nhiều thì lực lượng của trời đất dẫn dắt được càng mạnh, nếu tiểu thư có thể thi triển liên tục hơn trăm thế tay, luyện đan thuật của người có thể tính là nhập môn.”
“Cái gì? Phải hơn trăm cơ á!”
Tiểu Ức Khổ nghệt mặt ra, chẳng còn chút lòng tin: “Con tập lâu vậy mà giờ nhiều lắm cũng chỉ thi triển liên tục ba thế tay, hơn trăm, vậy phải bao giờ mới thành luyện đan sư được!”
“Muốn làm luyện đan sư đương nhiên không đơn giản rồi, tiểu thư nên tuần tự từng bước một, trước tiên cứ trở thành luyện dược sư dã!”
Bạch Mộc Trần dạy bảo trước sau đó mới cổ vũ: “Có điều, tiểu thư cũng đừng nên nhụt chí, giờ tiểu thư còn chưa ngưng tụ kim đan, lẽ nào đã nghĩ tới chuyện thành luyện đan sư sao? Nếu vậy những luyện đan sư khác làm sao chịu nổi? Dẫu sao đan đạo cũng là một trong tiên đạo ngũ nghệ, là nghề nghiệp cần kiên nhẫn nhất trong số đó, cần có tâm tính cứng cỏi kiên trì, đâu phải ba năm ngày là học được.”
“Vâng, con hiểu rồi ạ!”
Tiểu Ức Khổ gật đầu, khắc sâu những lời này vào đáy lòng.
Cũng phải nói, Bạch Mộc Trần là một thầy giáo không tệ.
Người bình thường dạy chuyện gì, chỉ dạy cách làm, không dạy nguyên do, bởi bọn họ cho rằng cứ thế là được, chẳng cần bỏ nhiều thời gian ra tìm hiểu nguyên lý. Cũng như một đứa bé học thuộc lòng một quyển sách, chỉ biết những chữ cái chứ không biết ý nghĩa.
Còn thầy giáo khá hơn một chút sẽ dạy học sinh cả ý nghĩa trong sách, thậm chí gợi ra rất nhiều đạo lý.
Chỉ có người thầy chân chính mới không dạy học sinh bất cứ tri thức nào, chỉ để cho học trò lĩnh ngộ nhân quả trong trời đất hoặc nguyên lý căn bản.
Một khi hiểu được những thứ này, bất cứ tri thức nào cũng có thể phân tích ra, nếu dùng cách nói thông thường, vậy sẽ là đưa người cá chẳng bằng dạy người câu, đây là đạo lý thiên cổ.
Bạch Mộc Trần chính là loại thầy giáo sau.
/198
|