Mùi thuốc nồng nặc kinh động tới Ôn Nhã đang nghỉ ngơi an dưỡng trong phòng, nàng bước ra khỏi cửa, vừa hay thấy Bạch Mộc Trần thu tiên đan từ trong đỉnh thuốc, bất giác ngây ra tại chỗ.
“Hai... hai người đang làm gì vậy?”
Ôn Nhã cố gắng khống chế tâm tình bản thân, không để mình thất thố quá mức, song giọng nói vẫn hơi run run.
Đã không ít lần Ôn Nhã suy nghĩ liệu Bạch Mộc Trần có bản lĩnh luyện đan thật không, tới khi đối phương tự thừa nhận mình không biết luyện đan, trong lòng nàng cũng có đôi phần thất vọng.
Song cảnh tượng trước mắt khiến Ôn Nhã vừa vui mừng và kinh ngạc, lại vừa nghi hoặc.
Sự thật bày ra trước mắt, Bạch Mộc Trần quả thực biết luyện đan, hơn nữa còn luyện chế tiên đan thành công. Tuy không biết đối phương làm thế nào những điều này không ảnh hưởng tới sự kích động và phấn khởi trong lòng Ôn Nhã. Mọi người không biết một luyện đan sư có ý nghĩa ra sao ở Nhất Trung Thiên, nó đại biểu cho thân phận và địa vị, là khởi nguồn cho tài nguyên và của cải. Không hề khoa trương nếu nói bất cứ luyện đan sư nào cũng đều được hưởng đãi ngộ phi thường, cho dù thân phận hắn là tiên nô.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường, rất ít tiên nô có thể bước trên con đường luyện đan sư hay luyện khí sư. Dẫu sao vẫn còn thân phận nô bộc đặt đó, có thế lực nào bỏ thời gian và công sức ra bồi dưỡng những tiên nô thân phận đê hèn này? Mà không có ai chỉ đạo muốn học thành tài lại càng không thể.
Ít ra trong mắt tiên sĩ bình thường chưa từng có tình huống ngoại lệ.
“Mẹ, mẹ cũng tới ạ?”
Tiểu Ức Khổ bước tới kéo tay Ôn Nhã, hưng phấn nói: “Đại thúc đang dạy con luyện đan, thúc ấy biết luyện đan thật! Lợi hại quá! Hóa ra luyện đan cũng không phải quá khó!”
“Ha ha, con bé này miệng lưỡi cũng thật là, còn nói luyện đan không quá khó nữa chứ.”
Ôn Nhã mỉm cười cưng chiều, song không coi câu sau của con gái là thật. Tuy tu vi của nàng cũng chỉ bình thường thế nhưng kiến thức không tệ, chế thuốc mà đơn giản như vậy thật thì luyện đan sư cũng chẳng hy hữu đến thế.
Đúng như câu nói, nghề nghiệp phải chuyên biệt, người cảnh giới càng phi phàm, lòng càng không tạp niệm, rất ít người tu luyện nhiều loại nghề nghiệp. Dẫu sao tiên đạo ngũ nghệ cũng thuộc về thuật bàng môn, mỗi nghề nghiệp đều bao hàm tinh túy truyền thừa của tiền nhân, bác đại tinh thâm, huyền bí ảo diệu.
“Tiên sinh, ta... ta có thể xem tiên đan trong tay người được không?”
Ôn Nhã căng thẳng nhìn Bạch Mộc Trần, chàng cũng nhanh chóng đưa viên đan trong tay tới trước mặt đối phương.
Tiên đan vào tay, luồng luồng hương thuốc, thấm vào tim can.
Chỉ thấy trên viên thuốc màu trắng có một vết hoa văn màu xanh lá đậm, dung hợp hoàn mỹ cùng viên đan.
Đây là đan văn, đan văn nhất phẩm, từ nông tới sâu, giúp người ta có thể suy đoán phẩm chất của tiên đan. Rất rõ ràng, đây là một viên tiên đan nhất phẩm, chất lượng không tồi.
“Tốt tốt tốt! Quả nhiên là tiên đan! Chất lượng thật tinh thuần!”
Ôn Nhã không phải không thấy tiên đan, dưới tình huống bình thường, chỉ cần là tiên đan tam phẩm trở xuống, ra chợ nào cũng có thể mua được, hơn nữa giá cả cũng không cao. Song nếu thật sự muốn luyện chế một viên tiên đan, cho dù chỉ là nhất phẩm, những công đoạn trong đó lại phức tạp hơn xa sự tưởng tượng của Tiểu Ức Khổ. Bởi vì luyện đan sư không phân chia phẩm cấp, tu vi thấp có thể luyện chế ra tiên đan cao cấp, mà tu vi cao cũng có thể luyện hỏng tiên đan cấp thấp, trừ phi là tông sư đan đạo, bằng không khó lòng so sánh chênh lệch giữa các luyện đan sư.
“Chẳng phải tiên sinh nói không biết luyện đan ư? Xin hỏi... có chuyện gì xảy ra vậy?”
Không phải Ôn Nhã đang chất vấn mà là tò mò và nghi hoặc, nàng không cho rằng lúc trước Bạch Mộc Trần cố ý khiêm tốn hay ẩn giấu bản lĩnh.
“Bẩm phu nhân, gần đây tại hạ nghiên cứu học tập đan đạo, hôm nay vừa khéo dùng ra, biểu diễn cho tiểu thư xem...”
Bạch Mộc Trần cười khẽ rồi nói: “Viên đan này tên là Dưỡng Tâm, chuyên dùng để điều dưỡng mạch luân bị hao tổn, hiệu quả không sai. Chỉ có điều trước kia không có điều kiện, tại hạ lại chẳng biết luyện đan cho nên chỉ có thể dùng cách luyện dược để chữa trị thương thế cho phu nhân, tuy dược tính không thay đổi song hiệu quả lại chênh lệch khá lớn. Thực ra đây mới thật là Dưỡng Tâm đan, phu nhân có thể dùng ngay, mong rằng nó có thể giúp phu nhân khôi phục nhanh chóng.”
“Hóa ra là thế!”
Ôn Nhã lòng đầy vui mừng, càng thêm mong chờ với việc Tiểu Ức Khổ nhận được truyền thừa đan đạo.
Có điều, chuyện cũng theo đó mà tới.
Bản lãnh của Bạch Mộc Trần như vậy, sợ rằng thị tộc Nam Môn không lưu lại chàng nổi.
Mà Tiểu Ức Khổ tuổi tác còn quá nhỏ, nếu người khác biết cô bé có truyền thừa đan đạo, vậy hậu quả khó mà lường được. Có lúc, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một đường kẻ.
Ngay lúc Ôn Nhã lo lắng không yên, Tiểu Ức Khổ đang rửa đỉnh thuốc bên cạnh đột nhiên ồ lên một tiếng như phát hiện ra điều gì.
“Đại thúc, trong dược đỉnh là gì vậy?”
Nghe Tiểu Ức Khổ hỏi dò, Bạch Mộc Trần nhìn theo hướng ánh mắt, chỉ thấy trong dược đỉnh còn một luồng khói xanh lượn lờ chưa tan, trông đầy linh tính.
“Ách, đây là...”
Bạch Mộc Trần dùng thần thức thăm dò làn khói, suy nghĩ một chút rồi truyền thẳng sợi khói đó vào thân thể Tiểu Ức Khổ.
"Tư tư! "
Khói xanh nhập thể, khi thì ấm áp tươi mát, lúc lại dồi dào sinh cơ khiến Tiểu Ức Khổ vô cùng kinh ngạc: “Đại thúc, cái gì đây? Ấm quá, thật thư thái!”
“Đây là đan khí...”
“A!”
Không đợi Bạch Mộc Trần nói hết, thân thể Tiểu Ức Khổ đột nhiên run lên, khuôn mặt đau đớn, mồ hôi thấm đãm toàn thân.
“Tiên sinh, Khổ Nhi nó... nó sao vậy?”
Ôn Nhã thấy thế vô cùng căng thẳng, vội vàng ôm lấy Tiểu Ức Khổ.
Ngược lại Bạch Mộc Trần sắc mặt vẫn như bình thường, ung dung nói: “Phu nhân yên tâm, tiểu thư không sao đâu? Thứ tại hạ truyền vào cơ thể tiểu thư vừa rồi là một luồng đan khí, nó được hình thành trong quá trình luyện đan, thu nạp vào cơ thể có thể tăng trưởng tu vi, có điều cảnh giới của tiểu thư còn quá thấp nên mới có phản ứng như vậy.”
Nói trắng ra thì thân thể Tiểu Ức Khổ vẫn là người phàm, khó lòng chịu đựng được đan khí tiên đan, cần luyện hóa từ từ.
“Vào thời thượng cổ, đan đạo cũng là một trong ba ngàn đại đạo. Khi đó luyện đan sư lấy bản thân làm đan, thu nạp đan khí trong đỉnh thuốc hóa thành tu vi, cuối cùng đạt thành đại đạo... Đây vốn là chuyện tốt, một mũi tên trúng hai đích, đáng tiếc là sau nhiều kiếp nạn lớn của thiên đại, dị bảo thiên địa trong thế gian càng ngày càng ít, bởi vậy những truyền thừa chuyên tu đan đạo này cũng dần dần xuống dốc. Mà tới giờ, đại đa số luyện đan sư chỉ coi việc luyện đan như một công cụ để sử dụng, hoàn toàn đi ngược lại với đạo lý đan đạo thời thượng cổ...”
Nói tới đây, Bạch Mộc Trần cũng không kìm được thở dài một tiếng, vì Cổ Thiên Hành, cũng vì truyền thừa đan đạo thượng cổ.
Nghe vậy, Ôn Nhã cũng cảm thấy một trách nhiệm nặng nề, xem ra con đường sau này Tiểu Ức Khổ phải đi sẽ rất dài, rất gian khổ.
“Tiên sinh, sư tôn của khổ nhi là một người rất lợi hại?”
“Đúng vậy! Cổ tiền bối đúng là một người rất lợi hại, còn có thể kiên trì tìm được truyền thừa đan đạo... được rồi, phu nhân cứ mang tiểu thư về phòng trước đi, để tại hạ thu dọn."
“Ừm!” Ôn Nhã gật đầu, bế con gái rời khỏi vườn.
“Hai... hai người đang làm gì vậy?”
Ôn Nhã cố gắng khống chế tâm tình bản thân, không để mình thất thố quá mức, song giọng nói vẫn hơi run run.
Đã không ít lần Ôn Nhã suy nghĩ liệu Bạch Mộc Trần có bản lĩnh luyện đan thật không, tới khi đối phương tự thừa nhận mình không biết luyện đan, trong lòng nàng cũng có đôi phần thất vọng.
Song cảnh tượng trước mắt khiến Ôn Nhã vừa vui mừng và kinh ngạc, lại vừa nghi hoặc.
Sự thật bày ra trước mắt, Bạch Mộc Trần quả thực biết luyện đan, hơn nữa còn luyện chế tiên đan thành công. Tuy không biết đối phương làm thế nào những điều này không ảnh hưởng tới sự kích động và phấn khởi trong lòng Ôn Nhã. Mọi người không biết một luyện đan sư có ý nghĩa ra sao ở Nhất Trung Thiên, nó đại biểu cho thân phận và địa vị, là khởi nguồn cho tài nguyên và của cải. Không hề khoa trương nếu nói bất cứ luyện đan sư nào cũng đều được hưởng đãi ngộ phi thường, cho dù thân phận hắn là tiên nô.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường, rất ít tiên nô có thể bước trên con đường luyện đan sư hay luyện khí sư. Dẫu sao vẫn còn thân phận nô bộc đặt đó, có thế lực nào bỏ thời gian và công sức ra bồi dưỡng những tiên nô thân phận đê hèn này? Mà không có ai chỉ đạo muốn học thành tài lại càng không thể.
Ít ra trong mắt tiên sĩ bình thường chưa từng có tình huống ngoại lệ.
“Mẹ, mẹ cũng tới ạ?”
Tiểu Ức Khổ bước tới kéo tay Ôn Nhã, hưng phấn nói: “Đại thúc đang dạy con luyện đan, thúc ấy biết luyện đan thật! Lợi hại quá! Hóa ra luyện đan cũng không phải quá khó!”
“Ha ha, con bé này miệng lưỡi cũng thật là, còn nói luyện đan không quá khó nữa chứ.”
Ôn Nhã mỉm cười cưng chiều, song không coi câu sau của con gái là thật. Tuy tu vi của nàng cũng chỉ bình thường thế nhưng kiến thức không tệ, chế thuốc mà đơn giản như vậy thật thì luyện đan sư cũng chẳng hy hữu đến thế.
Đúng như câu nói, nghề nghiệp phải chuyên biệt, người cảnh giới càng phi phàm, lòng càng không tạp niệm, rất ít người tu luyện nhiều loại nghề nghiệp. Dẫu sao tiên đạo ngũ nghệ cũng thuộc về thuật bàng môn, mỗi nghề nghiệp đều bao hàm tinh túy truyền thừa của tiền nhân, bác đại tinh thâm, huyền bí ảo diệu.
“Tiên sinh, ta... ta có thể xem tiên đan trong tay người được không?”
Ôn Nhã căng thẳng nhìn Bạch Mộc Trần, chàng cũng nhanh chóng đưa viên đan trong tay tới trước mặt đối phương.
Tiên đan vào tay, luồng luồng hương thuốc, thấm vào tim can.
Chỉ thấy trên viên thuốc màu trắng có một vết hoa văn màu xanh lá đậm, dung hợp hoàn mỹ cùng viên đan.
Đây là đan văn, đan văn nhất phẩm, từ nông tới sâu, giúp người ta có thể suy đoán phẩm chất của tiên đan. Rất rõ ràng, đây là một viên tiên đan nhất phẩm, chất lượng không tồi.
“Tốt tốt tốt! Quả nhiên là tiên đan! Chất lượng thật tinh thuần!”
Ôn Nhã không phải không thấy tiên đan, dưới tình huống bình thường, chỉ cần là tiên đan tam phẩm trở xuống, ra chợ nào cũng có thể mua được, hơn nữa giá cả cũng không cao. Song nếu thật sự muốn luyện chế một viên tiên đan, cho dù chỉ là nhất phẩm, những công đoạn trong đó lại phức tạp hơn xa sự tưởng tượng của Tiểu Ức Khổ. Bởi vì luyện đan sư không phân chia phẩm cấp, tu vi thấp có thể luyện chế ra tiên đan cao cấp, mà tu vi cao cũng có thể luyện hỏng tiên đan cấp thấp, trừ phi là tông sư đan đạo, bằng không khó lòng so sánh chênh lệch giữa các luyện đan sư.
“Chẳng phải tiên sinh nói không biết luyện đan ư? Xin hỏi... có chuyện gì xảy ra vậy?”
Không phải Ôn Nhã đang chất vấn mà là tò mò và nghi hoặc, nàng không cho rằng lúc trước Bạch Mộc Trần cố ý khiêm tốn hay ẩn giấu bản lĩnh.
“Bẩm phu nhân, gần đây tại hạ nghiên cứu học tập đan đạo, hôm nay vừa khéo dùng ra, biểu diễn cho tiểu thư xem...”
Bạch Mộc Trần cười khẽ rồi nói: “Viên đan này tên là Dưỡng Tâm, chuyên dùng để điều dưỡng mạch luân bị hao tổn, hiệu quả không sai. Chỉ có điều trước kia không có điều kiện, tại hạ lại chẳng biết luyện đan cho nên chỉ có thể dùng cách luyện dược để chữa trị thương thế cho phu nhân, tuy dược tính không thay đổi song hiệu quả lại chênh lệch khá lớn. Thực ra đây mới thật là Dưỡng Tâm đan, phu nhân có thể dùng ngay, mong rằng nó có thể giúp phu nhân khôi phục nhanh chóng.”
“Hóa ra là thế!”
Ôn Nhã lòng đầy vui mừng, càng thêm mong chờ với việc Tiểu Ức Khổ nhận được truyền thừa đan đạo.
Có điều, chuyện cũng theo đó mà tới.
Bản lãnh của Bạch Mộc Trần như vậy, sợ rằng thị tộc Nam Môn không lưu lại chàng nổi.
Mà Tiểu Ức Khổ tuổi tác còn quá nhỏ, nếu người khác biết cô bé có truyền thừa đan đạo, vậy hậu quả khó mà lường được. Có lúc, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một đường kẻ.
Ngay lúc Ôn Nhã lo lắng không yên, Tiểu Ức Khổ đang rửa đỉnh thuốc bên cạnh đột nhiên ồ lên một tiếng như phát hiện ra điều gì.
“Đại thúc, trong dược đỉnh là gì vậy?”
Nghe Tiểu Ức Khổ hỏi dò, Bạch Mộc Trần nhìn theo hướng ánh mắt, chỉ thấy trong dược đỉnh còn một luồng khói xanh lượn lờ chưa tan, trông đầy linh tính.
“Ách, đây là...”
Bạch Mộc Trần dùng thần thức thăm dò làn khói, suy nghĩ một chút rồi truyền thẳng sợi khói đó vào thân thể Tiểu Ức Khổ.
"Tư tư! "
Khói xanh nhập thể, khi thì ấm áp tươi mát, lúc lại dồi dào sinh cơ khiến Tiểu Ức Khổ vô cùng kinh ngạc: “Đại thúc, cái gì đây? Ấm quá, thật thư thái!”
“Đây là đan khí...”
“A!”
Không đợi Bạch Mộc Trần nói hết, thân thể Tiểu Ức Khổ đột nhiên run lên, khuôn mặt đau đớn, mồ hôi thấm đãm toàn thân.
“Tiên sinh, Khổ Nhi nó... nó sao vậy?”
Ôn Nhã thấy thế vô cùng căng thẳng, vội vàng ôm lấy Tiểu Ức Khổ.
Ngược lại Bạch Mộc Trần sắc mặt vẫn như bình thường, ung dung nói: “Phu nhân yên tâm, tiểu thư không sao đâu? Thứ tại hạ truyền vào cơ thể tiểu thư vừa rồi là một luồng đan khí, nó được hình thành trong quá trình luyện đan, thu nạp vào cơ thể có thể tăng trưởng tu vi, có điều cảnh giới của tiểu thư còn quá thấp nên mới có phản ứng như vậy.”
Nói trắng ra thì thân thể Tiểu Ức Khổ vẫn là người phàm, khó lòng chịu đựng được đan khí tiên đan, cần luyện hóa từ từ.
“Vào thời thượng cổ, đan đạo cũng là một trong ba ngàn đại đạo. Khi đó luyện đan sư lấy bản thân làm đan, thu nạp đan khí trong đỉnh thuốc hóa thành tu vi, cuối cùng đạt thành đại đạo... Đây vốn là chuyện tốt, một mũi tên trúng hai đích, đáng tiếc là sau nhiều kiếp nạn lớn của thiên đại, dị bảo thiên địa trong thế gian càng ngày càng ít, bởi vậy những truyền thừa chuyên tu đan đạo này cũng dần dần xuống dốc. Mà tới giờ, đại đa số luyện đan sư chỉ coi việc luyện đan như một công cụ để sử dụng, hoàn toàn đi ngược lại với đạo lý đan đạo thời thượng cổ...”
Nói tới đây, Bạch Mộc Trần cũng không kìm được thở dài một tiếng, vì Cổ Thiên Hành, cũng vì truyền thừa đan đạo thượng cổ.
Nghe vậy, Ôn Nhã cũng cảm thấy một trách nhiệm nặng nề, xem ra con đường sau này Tiểu Ức Khổ phải đi sẽ rất dài, rất gian khổ.
“Tiên sinh, sư tôn của khổ nhi là một người rất lợi hại?”
“Đúng vậy! Cổ tiền bối đúng là một người rất lợi hại, còn có thể kiên trì tìm được truyền thừa đan đạo... được rồi, phu nhân cứ mang tiểu thư về phòng trước đi, để tại hạ thu dọn."
“Ừm!” Ôn Nhã gật đầu, bế con gái rời khỏi vườn.
/198
|