Đỉnh vúi Vọng Thiên, cao tận mây trời.
Đưa mắt nhìn lại, mênh mông mịt mờ.
Bạch Mộc Trần theo Cung Tuyết đi lên đỉnh núi, lập tức cảm thấy một loại áp lực ép xuống đầu.
“Đây là... cấm chế?”
Bạch Mộc Trần theo bản năng tỏa thần niệm ra, phát hiện nơi này được khe kín những cấm chế cường đại, hơn nữa những cấm chế này vô cùng tương tự cấm chế trong Nội đường Nam Môn, chắc đều xuất phát từ tay Nam Môn lão tổ.
“Tiểu tử, cảm giác ra sao?”
Cung Tuyết lạnh nhạt liếc mắt nhìn Bạch Mộc Trần, trong mắt bao hàm vẻ nhạo báng.
“Cảm giác? Phong cảnh nơi đây không tồi, phong thủy cũng khá tốt!”
Bạch Mộc Trần nói những lời đó đều là thật, nếu không xét tới cấm chế, phong cảnh nơi đây quả không tồi. Nếu dùng cách nói của thầy phong thủy dưới hạ giới thì nơi này bốn phía là núi, phúc trạch liên miên, địa khí tương liên, phú quý vô biên, lại thêm địa thế cao, linh khí nồng đậm, đây quả thật là một vùng đất phong thủy hiếm có.
“Ngươi... ngươi không sao?”
Cung Tuyết kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, chàng vẫn hờ hững không đáp.
Đỉnh Vọng Thiên thường ít có người tùy ý lui tới, thứ nhất là ngại tông quy, thứ hai là do những cấm chế này.
Những cấm chế này do tổ tiên đời đầu của thị tộc Nam Môn bố trí, liên kết chặt chẽ với trận pháp của mười hai đỉnh núi kia, cảnh giới thiên tiên trở xuống khó lòng chịu nổi, chỉ những người mang lệnh bài thông hành mới có thể ra vòa tự do.
Vốn dĩ gia chủ Nam Môn triệu kiến Bạch Mộc Trần, đương nhiên có ban lệnh bài thông hành xuống, song Cung Tuyết tức giận việc ở Tĩnh Viễn Cư nên lén giấu lệnh bài thông hành lại, muốn Bạch Mộc Trần bị xấu mặt, nào ngờ đối phương chẳng những không chút dấu hiệu chật vật nào, ngược lại còn đứng đó thoải mái an nhàn, không có vẻ gì như đang chịu áp lực.
Nếu bảo không chịu áp lực, đương nhiên không thể, chỉ có điều thần thức Bạch Mộc Trần vô cùng cường đại nên mới gắng gượng chống đỡ được.
Một lúc sau, Cung Tuyết cũng bình phục, lần này nàng không nói gì, mang Bạch Mộc Trần đi thẳng về phía đất tổ Nam Môn.
“Hả?”
Còn chưa bước vào cửa lớn, Bạch Mộc Trần đã cảm thấy một luồng thần niệm lướt qua người mình.
Chẳng lẽ có người lén quan sát mình?
Bạch Mộc Trần không muốn gây chuyện, mặt chẳng đổi sắc bước sau lưng Cung Tuyết, trong lòng thầm suy nghĩ nên ứng phó với gia chủ thị tộc Nam Môn ra sao.
Hôm đó, ở đấu trường nô lệ, thủ đoạn mà Bạch Mộc Trần bộc lộ tuyệt đối không phải thứ một tiên nô bình thường có thể nắm giữ nổi, chỉ cần gia chủ thị tộc Nam Môn không phải thằng ngốc, tất nhiên sẽ tra rõ lai lịch của chàng... Cho nên sau mấy ngày tự hỏi, Bạch Mộc Trần quyết định, so với giấu đầu giấu đuôi chẳng bằng nói thẳng lai lịch của mình ra.
Đương nhiên, lời không thể nói hết, Bạch Mộc Trần sẽ không tiết lộ những chuyện bí mật của mình. Chỉ cần biểu hiện đủ giá trị lợi dụng, tin rằng thị tộc Nam Môn cũng sẽ không quá làm khó chàng. Dẫu sao nơi này cũng là dãy Cảnh Lan của Tây Phượng Lân, cách xa tam đại thiên tông trăm núi ngàn sông, cho dù thị tộc Nam Môn có biết thân phận quặng nô của hắn, chẳng lẽ còn áp giải hắn qua ngàn vạn dặm trả về sao? Mấy ai tới làm việc vất vả mà chẳng có kết quả tốt như vậy, đặc biệt là vào lúc này.
Giờ áp lực mà thị tộc Nam Môn đang phải chịu đựng vượt xa sự tưởng tượng của người ngoài, trong thời điểm then chốt này, bất cứ trợ lực nào cũng là chỗ dựa cho thị tộc Nam Môn sau này, gia chủ thị tộc Nam Môn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Tính đi tính lại như vậy, Bạch Mộc Trần không cảm thấy chuyến đi này có gì nguy hiểm, cùng lắm thì chịu nhục một chút thôi.
Trên đường không ai nói gì, bước qua một sân vườn.
Trong lúc im lặng, hai người bước vào phòng ngoài của đại đường.
Căn phòng ngoài này rất lớn, không có trang sức huy hoàng rực rỡ, cũng chẳng có bài biện cao quý hoa lệ, chỉ có một bức tranh cổ vẽ cảnh núi non được thờ cúng trên bệ thờ, khiến người ta có cảm giác cổ kính thanh nhã. Trên có Ngọa Vân lâu, dưới là mười hai đỉnh.
Một cơn mưa buông xuống, núi non như gấm vóc.
Bức họa tuy không có màu sắc nhưng lại toát lên vẻ vinh hoa phồn thịnh như hoa như gấm.
Ánh mắt Bạch Mộc Trần hơi ngừng, sau đó lại chuyển sang hướng khác.
Ngồi trên ghế chính là gia chủ thị tộc Nam Môn, Nam Môn Tiêu Viễn.
Phía dưới, bên tay phải hắn là nhị gia thị tộc Nam Môn – Nam Môn Chính Đình, còn bên tay phải là đại thiếu gia của thị tộc Nam Môn – Nam Môn Vô Song.
Xem ra trận chiến lần này cũng không nhỏ, nếu để người dưới biết Bạch Mộc Trần không chỉ được gia chủ tự mình triệu kiến mà cả nhị gia cùng thiếu chủ cũng đều tới, sợ rằng ai cũng hâm mộ và đố kỵ!
“Cung Tuyết bái kiến gia chủ, thuộc hạ đã mang gia nô Bạch Mộc Trần của Ôn Nhã tới.”
Cung Tuyết bước lên thi lễ, sau đó tự giác thối lui tới bên cạnh Nam Môn Chính Đình rồi ngồi xuống. Hai vợ chồng thoáng trao đổi một ánh mắt, sau đó khẽ gật đầu.
Nam Môn Tiêu Viễn lạnh lùng quan sát Bạch Mộc Trần, trong giọng nói toát lên vẻ uy nghiêm của bề trên.
Tâm thần Bạch Mộc Trần bỗng dưng chấn động, chỉ cảm thấy một luồng uy áp bao phủ bản thân, chàng biết đây là Nam Môn Tiêu Viễn đang thăm dò mình, nếu đã định biểu lộ ra giá trị của bản thân, vậy chàng cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
“Bùng!”
Một tiếng nổ trầm trầm vang lên, giữa đại sảnh bùng lên một đợt khí xoáy.
Chỉ thấy bầu không khí mà Nam Môn Tiêu Viễn vất vả lắm mới tạo dựng lên nhanh chóng tiêu tán còn Bạch Mộc Trần vẫn bình an tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Cái gì?”
Nam Môn Chính Đình và Cung Tuyết đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần.
Thân là gia chủ thị tộc Nam Môn, tu vi của Nam Môn Tiêu Viễn đã đạt tới chân tiên cửu phẩm đỉnh phong, chỉ chờ rời khỏi ghế gia chủ là có thể an tâm trùng kích thiên tiên. Cảnh giới như vậy còn không ép nổi một tên tiên nô! Chuyện này nếu kể ra ngoài sợ rằng chẳng mấy ai tin là thật. Song sự thật bày ra trước mắt, khiến bọn họ không thể không tin.
Nam Môn Tiêu Viễn cũng cực kỳ kinh ngạc, có điều so với vợ chồng Nam Môn Chính Đình hắn khá hơn một chút, chỉ có điều sắc mặt vẫn âm trầm bất định, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong bốn người, chỉ có Nam Môn Vô Song thần sắc vẫn thản nhiên, như biết chắc mọi chuyện sẽ như vậy.
“Tiểu nhân Bạch Mộc Trần, bái kiến gia chủ.”
Bạch Mộc Trần thi lễ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Trầm ngâm trong chốc lát, Nam Môn Tiêu Viễn đột nhiên nói: “Các hạ rốt cuộc là ai? Với thủ đoạn của các hạ đâu đến mức là nô lệ ở Ôn gia? Chẳng hay tới thị tộc Nam Môn chúng ta làm gì?”
“Nếu đã là tiên nô, vậy làm nô ở đâu cũng có gì khác nhau?”
Bạch Mộc Trần cười khổ xoa xoa nô ấn ở mi tâm, sau đó lập tức nói thẳng: “Gia chủ đoán không sai, đúng là tại hạ không phải tiên nô của Ôn gia...”
Đám người Nam Môn Tiêu Viễn không hề ngạc nhiên, dáng vẻ như đã biết trước, song những lời tiếp theo của Bạch Mộc Trần lại khiến bốn người kinh ngạc.
Chỉ nghe Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “Tại hạ vốn không phải người Tây Phượng Lân mà là quặng nô của dãy núi Thiên Uyên ở Đông Phượng Lân. Mấy năm trước bãi quặng có biến, tại hạ và các quặng nô trốn thoát, cuối cùng sau nhiều trắc trở tới được Tây Phượng Lân.... Tiếc là lúc đó tại hạ bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, được Ôn Nhã phu nhân và Ức Khổ tiểu thư cứu về thị tộc Nam Môn, từ đó trở đi, tại hạ trở thành tiên nô của Ôn gia...”
“Hả?”
Bạch Mộc Trần tự bạch vô cùn lưu loát, khiến bốn người Nam Môn Tiêu Viễn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đưa mắt nhìn lại, mênh mông mịt mờ.
Bạch Mộc Trần theo Cung Tuyết đi lên đỉnh núi, lập tức cảm thấy một loại áp lực ép xuống đầu.
“Đây là... cấm chế?”
Bạch Mộc Trần theo bản năng tỏa thần niệm ra, phát hiện nơi này được khe kín những cấm chế cường đại, hơn nữa những cấm chế này vô cùng tương tự cấm chế trong Nội đường Nam Môn, chắc đều xuất phát từ tay Nam Môn lão tổ.
“Tiểu tử, cảm giác ra sao?”
Cung Tuyết lạnh nhạt liếc mắt nhìn Bạch Mộc Trần, trong mắt bao hàm vẻ nhạo báng.
“Cảm giác? Phong cảnh nơi đây không tồi, phong thủy cũng khá tốt!”
Bạch Mộc Trần nói những lời đó đều là thật, nếu không xét tới cấm chế, phong cảnh nơi đây quả không tồi. Nếu dùng cách nói của thầy phong thủy dưới hạ giới thì nơi này bốn phía là núi, phúc trạch liên miên, địa khí tương liên, phú quý vô biên, lại thêm địa thế cao, linh khí nồng đậm, đây quả thật là một vùng đất phong thủy hiếm có.
“Ngươi... ngươi không sao?”
Cung Tuyết kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, chàng vẫn hờ hững không đáp.
Đỉnh Vọng Thiên thường ít có người tùy ý lui tới, thứ nhất là ngại tông quy, thứ hai là do những cấm chế này.
Những cấm chế này do tổ tiên đời đầu của thị tộc Nam Môn bố trí, liên kết chặt chẽ với trận pháp của mười hai đỉnh núi kia, cảnh giới thiên tiên trở xuống khó lòng chịu nổi, chỉ những người mang lệnh bài thông hành mới có thể ra vòa tự do.
Vốn dĩ gia chủ Nam Môn triệu kiến Bạch Mộc Trần, đương nhiên có ban lệnh bài thông hành xuống, song Cung Tuyết tức giận việc ở Tĩnh Viễn Cư nên lén giấu lệnh bài thông hành lại, muốn Bạch Mộc Trần bị xấu mặt, nào ngờ đối phương chẳng những không chút dấu hiệu chật vật nào, ngược lại còn đứng đó thoải mái an nhàn, không có vẻ gì như đang chịu áp lực.
Nếu bảo không chịu áp lực, đương nhiên không thể, chỉ có điều thần thức Bạch Mộc Trần vô cùng cường đại nên mới gắng gượng chống đỡ được.
Một lúc sau, Cung Tuyết cũng bình phục, lần này nàng không nói gì, mang Bạch Mộc Trần đi thẳng về phía đất tổ Nam Môn.
“Hả?”
Còn chưa bước vào cửa lớn, Bạch Mộc Trần đã cảm thấy một luồng thần niệm lướt qua người mình.
Chẳng lẽ có người lén quan sát mình?
Bạch Mộc Trần không muốn gây chuyện, mặt chẳng đổi sắc bước sau lưng Cung Tuyết, trong lòng thầm suy nghĩ nên ứng phó với gia chủ thị tộc Nam Môn ra sao.
Hôm đó, ở đấu trường nô lệ, thủ đoạn mà Bạch Mộc Trần bộc lộ tuyệt đối không phải thứ một tiên nô bình thường có thể nắm giữ nổi, chỉ cần gia chủ thị tộc Nam Môn không phải thằng ngốc, tất nhiên sẽ tra rõ lai lịch của chàng... Cho nên sau mấy ngày tự hỏi, Bạch Mộc Trần quyết định, so với giấu đầu giấu đuôi chẳng bằng nói thẳng lai lịch của mình ra.
Đương nhiên, lời không thể nói hết, Bạch Mộc Trần sẽ không tiết lộ những chuyện bí mật của mình. Chỉ cần biểu hiện đủ giá trị lợi dụng, tin rằng thị tộc Nam Môn cũng sẽ không quá làm khó chàng. Dẫu sao nơi này cũng là dãy Cảnh Lan của Tây Phượng Lân, cách xa tam đại thiên tông trăm núi ngàn sông, cho dù thị tộc Nam Môn có biết thân phận quặng nô của hắn, chẳng lẽ còn áp giải hắn qua ngàn vạn dặm trả về sao? Mấy ai tới làm việc vất vả mà chẳng có kết quả tốt như vậy, đặc biệt là vào lúc này.
Giờ áp lực mà thị tộc Nam Môn đang phải chịu đựng vượt xa sự tưởng tượng của người ngoài, trong thời điểm then chốt này, bất cứ trợ lực nào cũng là chỗ dựa cho thị tộc Nam Môn sau này, gia chủ thị tộc Nam Môn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Tính đi tính lại như vậy, Bạch Mộc Trần không cảm thấy chuyến đi này có gì nguy hiểm, cùng lắm thì chịu nhục một chút thôi.
Trên đường không ai nói gì, bước qua một sân vườn.
Trong lúc im lặng, hai người bước vào phòng ngoài của đại đường.
Căn phòng ngoài này rất lớn, không có trang sức huy hoàng rực rỡ, cũng chẳng có bài biện cao quý hoa lệ, chỉ có một bức tranh cổ vẽ cảnh núi non được thờ cúng trên bệ thờ, khiến người ta có cảm giác cổ kính thanh nhã. Trên có Ngọa Vân lâu, dưới là mười hai đỉnh.
Một cơn mưa buông xuống, núi non như gấm vóc.
Bức họa tuy không có màu sắc nhưng lại toát lên vẻ vinh hoa phồn thịnh như hoa như gấm.
Ánh mắt Bạch Mộc Trần hơi ngừng, sau đó lại chuyển sang hướng khác.
Ngồi trên ghế chính là gia chủ thị tộc Nam Môn, Nam Môn Tiêu Viễn.
Phía dưới, bên tay phải hắn là nhị gia thị tộc Nam Môn – Nam Môn Chính Đình, còn bên tay phải là đại thiếu gia của thị tộc Nam Môn – Nam Môn Vô Song.
Xem ra trận chiến lần này cũng không nhỏ, nếu để người dưới biết Bạch Mộc Trần không chỉ được gia chủ tự mình triệu kiến mà cả nhị gia cùng thiếu chủ cũng đều tới, sợ rằng ai cũng hâm mộ và đố kỵ!
“Cung Tuyết bái kiến gia chủ, thuộc hạ đã mang gia nô Bạch Mộc Trần của Ôn Nhã tới.”
Cung Tuyết bước lên thi lễ, sau đó tự giác thối lui tới bên cạnh Nam Môn Chính Đình rồi ngồi xuống. Hai vợ chồng thoáng trao đổi một ánh mắt, sau đó khẽ gật đầu.
Nam Môn Tiêu Viễn lạnh lùng quan sát Bạch Mộc Trần, trong giọng nói toát lên vẻ uy nghiêm của bề trên.
Tâm thần Bạch Mộc Trần bỗng dưng chấn động, chỉ cảm thấy một luồng uy áp bao phủ bản thân, chàng biết đây là Nam Môn Tiêu Viễn đang thăm dò mình, nếu đã định biểu lộ ra giá trị của bản thân, vậy chàng cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
“Bùng!”
Một tiếng nổ trầm trầm vang lên, giữa đại sảnh bùng lên một đợt khí xoáy.
Chỉ thấy bầu không khí mà Nam Môn Tiêu Viễn vất vả lắm mới tạo dựng lên nhanh chóng tiêu tán còn Bạch Mộc Trần vẫn bình an tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Cái gì?”
Nam Môn Chính Đình và Cung Tuyết đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần.
Thân là gia chủ thị tộc Nam Môn, tu vi của Nam Môn Tiêu Viễn đã đạt tới chân tiên cửu phẩm đỉnh phong, chỉ chờ rời khỏi ghế gia chủ là có thể an tâm trùng kích thiên tiên. Cảnh giới như vậy còn không ép nổi một tên tiên nô! Chuyện này nếu kể ra ngoài sợ rằng chẳng mấy ai tin là thật. Song sự thật bày ra trước mắt, khiến bọn họ không thể không tin.
Nam Môn Tiêu Viễn cũng cực kỳ kinh ngạc, có điều so với vợ chồng Nam Môn Chính Đình hắn khá hơn một chút, chỉ có điều sắc mặt vẫn âm trầm bất định, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong bốn người, chỉ có Nam Môn Vô Song thần sắc vẫn thản nhiên, như biết chắc mọi chuyện sẽ như vậy.
“Tiểu nhân Bạch Mộc Trần, bái kiến gia chủ.”
Bạch Mộc Trần thi lễ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Trầm ngâm trong chốc lát, Nam Môn Tiêu Viễn đột nhiên nói: “Các hạ rốt cuộc là ai? Với thủ đoạn của các hạ đâu đến mức là nô lệ ở Ôn gia? Chẳng hay tới thị tộc Nam Môn chúng ta làm gì?”
“Nếu đã là tiên nô, vậy làm nô ở đâu cũng có gì khác nhau?”
Bạch Mộc Trần cười khổ xoa xoa nô ấn ở mi tâm, sau đó lập tức nói thẳng: “Gia chủ đoán không sai, đúng là tại hạ không phải tiên nô của Ôn gia...”
Đám người Nam Môn Tiêu Viễn không hề ngạc nhiên, dáng vẻ như đã biết trước, song những lời tiếp theo của Bạch Mộc Trần lại khiến bốn người kinh ngạc.
Chỉ nghe Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “Tại hạ vốn không phải người Tây Phượng Lân mà là quặng nô của dãy núi Thiên Uyên ở Đông Phượng Lân. Mấy năm trước bãi quặng có biến, tại hạ và các quặng nô trốn thoát, cuối cùng sau nhiều trắc trở tới được Tây Phượng Lân.... Tiếc là lúc đó tại hạ bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, được Ôn Nhã phu nhân và Ức Khổ tiểu thư cứu về thị tộc Nam Môn, từ đó trở đi, tại hạ trở thành tiên nô của Ôn gia...”
“Hả?”
Bạch Mộc Trần tự bạch vô cùn lưu loát, khiến bốn người Nam Môn Tiêu Viễn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
/198
|