Trước giá sách cũ kỹ cổ xưa, khuôn mặt Bạch Mộc Trần đầy vẻ cay đắng và bất đắc dĩ.
Điển tịch trong Tàng Thư Lâu lên tới gần vạn nhưng thật sự liên quan tới phù đạo lại chỉ có vẻn vẹn ba mươi mấy bộ, hơn nữa phần lớn là những ghi chép thiếu thốn không được đầy đủ. Từ điểm này có thể thấy thị tộc Nam Môn hoàn toàn không coi trọng phù đạo, nếu không phải vì muốn con cháu đời sau biết tới đạo này chắc đã sớm vứt cả ba mươi mấy bộ sách này đi rồi.
Trên thực tế, không chỉ thị tộc Nam Môn như vậy, tất cả các thế lực tại Tiên Giới có mấy ai coi trọng phù đạo?
Phù đạo là một trong tiên đạo ngũ nghệ, là nghề nghiệp được truyền thừa từ thời thượng cổ, tất nhiên không hề kém cỏi, thế nhưng nếu xét về phụ trợ, phù đạo kém xa đan đạo, xét về thực tế kém xa khí đạo, xét về huyền diệu kém xa trận đạo, xét về uy lực kém xa thú đạo... Nói chung, không phải người có hứng thú hay say mê hoặc hoàn toàn bất đắc dĩ, hầu như không ai bỏ thời gian và sức lực vào phù đạo. Cũng bởi vậy, từ khi Tiên Giới được sinh ra tới giờ, tiên sĩ tinh thông phù đạo có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn đứng được trên đỉnh cao của tiên đạo lại càng không có tới một người.
... ”Ài!”
Thở dài một tiếng, Bạch Mộc Trần lại chuyển sự chú ý về giá sách.
Thật ra Bạch Mộc Trần đã xem qua toàn bộ những sách vở ở nơi này, tuy có không ít điển tịch khiến chàng có những cảm ngộ sâu sắc song tri thức bao hàm trong đó quá ít, thậm chí có những cuốn khuyết thiếu, không đầy đủ khiến chàng khó lòng so sánh toàn diện. Mà giờ tình hình bất đắc dĩ, chàng không thể làm gì khác hơn là lật lại những bản sách khuyết thiếu này, xem có chỗ nào mình để sót không.
Bên này Bạch Mộc Trần chăm chú xem điển tịch, bên khác Tư Đồ Hôi tâm trạng nặng nề lẳng lặng đứng chờ, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua người Bạch Mộc Trần.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên đỉnh Vọng Thiên, nhà tổ Nam Môn.
Nam Môn Tiêu Viễn lúc này đang ngồi trong thư phòng, Nam Môn Chính Đình ở một bên.
Gần đây xung quanh thị tộc xuất hiện không ít những kẻ xa lạ, ý đồ không rõ, khiến đám Nam Môn Tiêu Viễn đau đầu không thôi.
Cho dù sau khi sự việc mỏ quặng bại lộ, không ít tiên sĩ thường xuyên lui tới dãy Cảnh Lan song trước giờ không ai đặt chân vào phạm vi thế lực của tam đại thị tộc, song lần này lại quá mức khác thường khiến trong lòng Nam Môn Tiêu Viễn bỗng có cảm giác mịt mờ.
“Gia chủ, giờ nên làm gì đây?”
Nam Môn Chính Đình cau mày, dáng vẻ đầy tâm sự.
Nam Môn Tiêu Viễn vừa đi đi lại lại vừa nói: “Bên Thiên Vi Phủ có tin gì không?”
“Mấy hôm trước Vô Song truyền tin lại, Thiên Cứu Phủ đột nhiên phái người tới Thiên Vi Phủ, cụ thể họ trao đổi những gì thì không rõ, có điều cuối cùng hai bên ra về với vẻ không vui.”
Trong lời nói của Nam Môn Chính Đình tiết lộ không ít tin tức, Nam Môn Chính Đình là một lão cáo già, sao không hiểu ý bên trong.
“Ài!”
Nam Môn Tiêu Viễn thở dài nặng nề: “Vốn tưởng giao mỏ quặng ra chúng ta có thể khoanh tay thu lợi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tình hình giờ rất không ổn, ta luôn cảm giác như sắp xảy ra chuyện.”
Nam Môn Chính Đình gật đầu phụ họa: “Đệ cũng cảm thấy không ổn, cũng may chúng ta đã nộp mỏ quặng ra rồi chứ không tin tức mà lan ra chắc chắn tam đại thị tộc chúng ta sẽ gặp họa diệt môn.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, ngoài thư phòng đột nhiên vang lên tiếng thông báo của hạ nhân.
“Gia chủ, nhị gia, thiếu chủ của Tổ thị và Vũ thị đang ở bên ngoài cầu kiến...”
“Hả?”
Nam Môn Tiêu Viễn nghe vậy ngẩn ra nhìn Nam Môn Chính Đình.
Tam đại thị tộc trước giờ luôn gắn bó keo sơn, tuy ngấm ngầm cạnh tranh nhưng lúc gặp chuyện lớn lại như một thể ba mặt. Giờ thiếu chủ của Tổ thị và Vũ thị đột nhiên tới gặp chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Chẳng lẽ hai đại thị tộc xảy ra chuyện gì?
“Đi thôi, chúng ta ra gặp họ nào.”
Nam Môn Tiêu Viễn gật nhẹ đầu với Nam Môn Chính Đình sau đó bước ra phía phòng khách ở ngoại đường.
๑๑۩۞۩๑๑
Ngoài đại sảnh, bầu không khí âm u phiền muộn.
Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng khuôn mặt trầm tĩnh, giữa hai hàng mi lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Thấy gia chủ Nam Môn bước tới, hai người vội vàng tiến lên hành lễ.
“Võ Tây Lăng bái kiến gia chủ Nam Môn.”
“Tổ Nhược Đồng bái kiến gia chủ Nam Môn.”
“Hai vị hiền chất từ xa tới, không cần khách khí như vậy.”
Nam Môn Tiêu Viễn khẽ giơ tay lên, ánh mắt ngừng lại trên người Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng trong chốc lát rồi mới cùng Nam Môn Chính Đình bước tới ngồi xuống chỗ của mình.
“Hai vị hiền chất, chẳng hay hai người tới đây có chuyện gì?”
Nghe Nam Môn Tiêu Viễn hỏi dò, sắc mặt Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng càng trầm xuống.
Tổ Nhược Đồng thẳng thắn trả lời: “Khởi bẩm tiền bối, hơn nửa tháng trước hai tộc Tổ thị và Vũ thị bọn cháu đột nhiên bị một số kẻ lai lịch bất minh tập kích, tử thương nặng nề, cuối cùng phải dùng tới đại trận hộ sơn mới miễn cưỡng chống đỡ nổi... Lần này tới đây một lần nhắc nhở tiền bối, hai là mong tiền bối cứu viện, hy vọng tiền bối có thể giúp đỡ cho hai tộc bọn cháu.”
“Cái gì?”
Nam Môn Tiêu Viễn đứng bật dậy, khuôn mặt vừa kinh hãi vừa tức giận. Không phải hắn tức giận vì Tổ thị và Vũ thị bị tập kích mà là do trong lòng hắn có dự cảm, việc này rõ ràng nhắm vào tam đại thị tộc bọn họ, không khéo đối tượng tập kích tiếp theo sẽ là thị tộc Nam Môn của hắn.
Nam Môn Chính Đình cũng lo lắng, hỏi vội: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thế lực Thiên Cứu Phủ ra tay rồi?”
Võ Tây Lăng lắc đầu nói: “Những người tập kích bọn cháu đều rất xa lạ, chắc là là thế lực từ bên ngoài tới nhưng có phải Thiên Cứu Phủ hay không bọn cháu cũng không dám chắc chắn.”
Tổ Nhược Đồng nói tiếp: “Cháu cũng đã căn cứ theo tình hình bọn Vũ đại ca bị tập kích tính toán đôi chút, thế lực ngoại lai lần này vô cùng cường đại, có ít nhất mười thiên tiên, trong đó đầu lĩnh còn có tu vi lên tới cửu phẩm, cho nên bọn cháu chỉ có thể bị ép vào thế phòng ngự, không cách nào phản kích nổi. Lần này bọn cháu tới đều là nhờ mọi người yểm hộ, lặng lẽ trốn qua đường hầm đến.”
“Chuyện quan trọng như vậy vì sao trước đây lại không hề có tin tức gì? Lão nhị, bọn đệ làm ăn kiểu gì thế không biết?”
Nam Môn Tiêu Viễn tức giận trừng mắt nhìn Nam Môn Chính Đình, người sau xấu hổ cúi đầu.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cũng chẳng thể trách Nam Môn Chính Đình được.
“Bỏ đi, giờ không phải lúc nói chuyện này.” Nam Môn Tiêu Viễn lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ rồi lại quay sang Tổ Nhược Đồng hỏi: “Thị tộc bị tập kích, các ngươi đã thông báo cho Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc chưa?”
“Đương nhiên là rồi!”
Võ Tây Lăng căm giận nói: “Đã truyền tin đi hơn nửa tháng, thế nhưng bên Thiên Vi Phủ lại chẳng hề có phản ứng gì, bằng không chúng ta cũng không cần mạo hiểm chạy tới cầu viện. Đáng hận, đám người này lúc thấy lợi thì duỗi tay ra rõ dài, giờ thì một cái rắm cũng không dám đánh, con mẹ nó, đúng là một đám khốn kiếp!”
Những lời này tuy thô tục nhưng đủ để biểu hiện sự tức giận trong lòng Võ Tây Lăng.
Sao không tức giận cho được, đừng nhìn tam đại thị tộc uy phong tám hướng tại dãy Cảnh Lan này, song trên thực tế, đứng trước mặt những thế lực lớn, ai trong bọn họ chẳng phải cong đuôi? Thật chẳng khác nào chó lợn!
Tổ Nhược Đồng nhíu mày nói: “Vũ đại ca, những lời này huynh nói trước mặt người trong nhà còn được nhưng nếu để lan tới tai người ngoài sẽ gây họa diệt tộc đấy!”
“Huynh... Huynh chỉ tức giận thôi mà!”
Võ Tây Lăng đương nhiên không tiện phát hỏa với Tổ Nhược Đồng, chỉ đành buồn bã nói nhỏ hai câu.
Lúc này, Nam Môn Tiêu Viễn mới mở miệng nói: “Tam đại thị tộc chúng ta đã đứng vững suốt cả ngàn năm, tình hình lúc này đang vô cùng nguy cấp, nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này được...”
Ngừng một chút, Nam Môn Tiêu Viễn nói tiếp: “Hai hiền chất cứ yên tâm, chuyện này thị tộc Nam Môn ta chắc chắn sẽ không đứng ngoài nhìn. Vậy giờ ta sẽ phái người truyền tin tới Thiên Vi Phủ để tiểu muội thăm dò thử ý của phủ chủ. Mặt khác, giờ chúng ta còn cần mời Thái Nhất Tông đứng ra, bọn họ đã nhận nhiều lợi lộc như vậy chẳng lẽ lại không chịu làm gì... Các cháu cứ yên tâm ở lại chỗ ta nghỉ ngơi vài ngày, có tin gì ta sẽ báo lại ngay.”
“Xin nghe theo sự sắp xếp của tiền bối.”
Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng cùng thở phào nhẹ nhõm, thị tộc giờ còn chống đỡ được một thời gian, nếu thật sự mời được Thái Nhất Tông đứng ra, tam đại thị tộc chắc chắn có thể nghịch chuyển tình thế, thoát khỏi cục diện khốn đốn hiện giờ.
Điển tịch trong Tàng Thư Lâu lên tới gần vạn nhưng thật sự liên quan tới phù đạo lại chỉ có vẻn vẹn ba mươi mấy bộ, hơn nữa phần lớn là những ghi chép thiếu thốn không được đầy đủ. Từ điểm này có thể thấy thị tộc Nam Môn hoàn toàn không coi trọng phù đạo, nếu không phải vì muốn con cháu đời sau biết tới đạo này chắc đã sớm vứt cả ba mươi mấy bộ sách này đi rồi.
Trên thực tế, không chỉ thị tộc Nam Môn như vậy, tất cả các thế lực tại Tiên Giới có mấy ai coi trọng phù đạo?
Phù đạo là một trong tiên đạo ngũ nghệ, là nghề nghiệp được truyền thừa từ thời thượng cổ, tất nhiên không hề kém cỏi, thế nhưng nếu xét về phụ trợ, phù đạo kém xa đan đạo, xét về thực tế kém xa khí đạo, xét về huyền diệu kém xa trận đạo, xét về uy lực kém xa thú đạo... Nói chung, không phải người có hứng thú hay say mê hoặc hoàn toàn bất đắc dĩ, hầu như không ai bỏ thời gian và sức lực vào phù đạo. Cũng bởi vậy, từ khi Tiên Giới được sinh ra tới giờ, tiên sĩ tinh thông phù đạo có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn đứng được trên đỉnh cao của tiên đạo lại càng không có tới một người.
... ”Ài!”
Thở dài một tiếng, Bạch Mộc Trần lại chuyển sự chú ý về giá sách.
Thật ra Bạch Mộc Trần đã xem qua toàn bộ những sách vở ở nơi này, tuy có không ít điển tịch khiến chàng có những cảm ngộ sâu sắc song tri thức bao hàm trong đó quá ít, thậm chí có những cuốn khuyết thiếu, không đầy đủ khiến chàng khó lòng so sánh toàn diện. Mà giờ tình hình bất đắc dĩ, chàng không thể làm gì khác hơn là lật lại những bản sách khuyết thiếu này, xem có chỗ nào mình để sót không.
Bên này Bạch Mộc Trần chăm chú xem điển tịch, bên khác Tư Đồ Hôi tâm trạng nặng nề lẳng lặng đứng chờ, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua người Bạch Mộc Trần.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên đỉnh Vọng Thiên, nhà tổ Nam Môn.
Nam Môn Tiêu Viễn lúc này đang ngồi trong thư phòng, Nam Môn Chính Đình ở một bên.
Gần đây xung quanh thị tộc xuất hiện không ít những kẻ xa lạ, ý đồ không rõ, khiến đám Nam Môn Tiêu Viễn đau đầu không thôi.
Cho dù sau khi sự việc mỏ quặng bại lộ, không ít tiên sĩ thường xuyên lui tới dãy Cảnh Lan song trước giờ không ai đặt chân vào phạm vi thế lực của tam đại thị tộc, song lần này lại quá mức khác thường khiến trong lòng Nam Môn Tiêu Viễn bỗng có cảm giác mịt mờ.
“Gia chủ, giờ nên làm gì đây?”
Nam Môn Chính Đình cau mày, dáng vẻ đầy tâm sự.
Nam Môn Tiêu Viễn vừa đi đi lại lại vừa nói: “Bên Thiên Vi Phủ có tin gì không?”
“Mấy hôm trước Vô Song truyền tin lại, Thiên Cứu Phủ đột nhiên phái người tới Thiên Vi Phủ, cụ thể họ trao đổi những gì thì không rõ, có điều cuối cùng hai bên ra về với vẻ không vui.”
Trong lời nói của Nam Môn Chính Đình tiết lộ không ít tin tức, Nam Môn Chính Đình là một lão cáo già, sao không hiểu ý bên trong.
“Ài!”
Nam Môn Tiêu Viễn thở dài nặng nề: “Vốn tưởng giao mỏ quặng ra chúng ta có thể khoanh tay thu lợi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tình hình giờ rất không ổn, ta luôn cảm giác như sắp xảy ra chuyện.”
Nam Môn Chính Đình gật đầu phụ họa: “Đệ cũng cảm thấy không ổn, cũng may chúng ta đã nộp mỏ quặng ra rồi chứ không tin tức mà lan ra chắc chắn tam đại thị tộc chúng ta sẽ gặp họa diệt môn.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, ngoài thư phòng đột nhiên vang lên tiếng thông báo của hạ nhân.
“Gia chủ, nhị gia, thiếu chủ của Tổ thị và Vũ thị đang ở bên ngoài cầu kiến...”
“Hả?”
Nam Môn Tiêu Viễn nghe vậy ngẩn ra nhìn Nam Môn Chính Đình.
Tam đại thị tộc trước giờ luôn gắn bó keo sơn, tuy ngấm ngầm cạnh tranh nhưng lúc gặp chuyện lớn lại như một thể ba mặt. Giờ thiếu chủ của Tổ thị và Vũ thị đột nhiên tới gặp chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Chẳng lẽ hai đại thị tộc xảy ra chuyện gì?
“Đi thôi, chúng ta ra gặp họ nào.”
Nam Môn Tiêu Viễn gật nhẹ đầu với Nam Môn Chính Đình sau đó bước ra phía phòng khách ở ngoại đường.
๑๑۩۞۩๑๑
Ngoài đại sảnh, bầu không khí âm u phiền muộn.
Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng khuôn mặt trầm tĩnh, giữa hai hàng mi lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Thấy gia chủ Nam Môn bước tới, hai người vội vàng tiến lên hành lễ.
“Võ Tây Lăng bái kiến gia chủ Nam Môn.”
“Tổ Nhược Đồng bái kiến gia chủ Nam Môn.”
“Hai vị hiền chất từ xa tới, không cần khách khí như vậy.”
Nam Môn Tiêu Viễn khẽ giơ tay lên, ánh mắt ngừng lại trên người Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng trong chốc lát rồi mới cùng Nam Môn Chính Đình bước tới ngồi xuống chỗ của mình.
“Hai vị hiền chất, chẳng hay hai người tới đây có chuyện gì?”
Nghe Nam Môn Tiêu Viễn hỏi dò, sắc mặt Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng càng trầm xuống.
Tổ Nhược Đồng thẳng thắn trả lời: “Khởi bẩm tiền bối, hơn nửa tháng trước hai tộc Tổ thị và Vũ thị bọn cháu đột nhiên bị một số kẻ lai lịch bất minh tập kích, tử thương nặng nề, cuối cùng phải dùng tới đại trận hộ sơn mới miễn cưỡng chống đỡ nổi... Lần này tới đây một lần nhắc nhở tiền bối, hai là mong tiền bối cứu viện, hy vọng tiền bối có thể giúp đỡ cho hai tộc bọn cháu.”
“Cái gì?”
Nam Môn Tiêu Viễn đứng bật dậy, khuôn mặt vừa kinh hãi vừa tức giận. Không phải hắn tức giận vì Tổ thị và Vũ thị bị tập kích mà là do trong lòng hắn có dự cảm, việc này rõ ràng nhắm vào tam đại thị tộc bọn họ, không khéo đối tượng tập kích tiếp theo sẽ là thị tộc Nam Môn của hắn.
Nam Môn Chính Đình cũng lo lắng, hỏi vội: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thế lực Thiên Cứu Phủ ra tay rồi?”
Võ Tây Lăng lắc đầu nói: “Những người tập kích bọn cháu đều rất xa lạ, chắc là là thế lực từ bên ngoài tới nhưng có phải Thiên Cứu Phủ hay không bọn cháu cũng không dám chắc chắn.”
Tổ Nhược Đồng nói tiếp: “Cháu cũng đã căn cứ theo tình hình bọn Vũ đại ca bị tập kích tính toán đôi chút, thế lực ngoại lai lần này vô cùng cường đại, có ít nhất mười thiên tiên, trong đó đầu lĩnh còn có tu vi lên tới cửu phẩm, cho nên bọn cháu chỉ có thể bị ép vào thế phòng ngự, không cách nào phản kích nổi. Lần này bọn cháu tới đều là nhờ mọi người yểm hộ, lặng lẽ trốn qua đường hầm đến.”
“Chuyện quan trọng như vậy vì sao trước đây lại không hề có tin tức gì? Lão nhị, bọn đệ làm ăn kiểu gì thế không biết?”
Nam Môn Tiêu Viễn tức giận trừng mắt nhìn Nam Môn Chính Đình, người sau xấu hổ cúi đầu.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cũng chẳng thể trách Nam Môn Chính Đình được.
“Bỏ đi, giờ không phải lúc nói chuyện này.” Nam Môn Tiêu Viễn lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ rồi lại quay sang Tổ Nhược Đồng hỏi: “Thị tộc bị tập kích, các ngươi đã thông báo cho Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc chưa?”
“Đương nhiên là rồi!”
Võ Tây Lăng căm giận nói: “Đã truyền tin đi hơn nửa tháng, thế nhưng bên Thiên Vi Phủ lại chẳng hề có phản ứng gì, bằng không chúng ta cũng không cần mạo hiểm chạy tới cầu viện. Đáng hận, đám người này lúc thấy lợi thì duỗi tay ra rõ dài, giờ thì một cái rắm cũng không dám đánh, con mẹ nó, đúng là một đám khốn kiếp!”
Những lời này tuy thô tục nhưng đủ để biểu hiện sự tức giận trong lòng Võ Tây Lăng.
Sao không tức giận cho được, đừng nhìn tam đại thị tộc uy phong tám hướng tại dãy Cảnh Lan này, song trên thực tế, đứng trước mặt những thế lực lớn, ai trong bọn họ chẳng phải cong đuôi? Thật chẳng khác nào chó lợn!
Tổ Nhược Đồng nhíu mày nói: “Vũ đại ca, những lời này huynh nói trước mặt người trong nhà còn được nhưng nếu để lan tới tai người ngoài sẽ gây họa diệt tộc đấy!”
“Huynh... Huynh chỉ tức giận thôi mà!”
Võ Tây Lăng đương nhiên không tiện phát hỏa với Tổ Nhược Đồng, chỉ đành buồn bã nói nhỏ hai câu.
Lúc này, Nam Môn Tiêu Viễn mới mở miệng nói: “Tam đại thị tộc chúng ta đã đứng vững suốt cả ngàn năm, tình hình lúc này đang vô cùng nguy cấp, nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này được...”
Ngừng một chút, Nam Môn Tiêu Viễn nói tiếp: “Hai hiền chất cứ yên tâm, chuyện này thị tộc Nam Môn ta chắc chắn sẽ không đứng ngoài nhìn. Vậy giờ ta sẽ phái người truyền tin tới Thiên Vi Phủ để tiểu muội thăm dò thử ý của phủ chủ. Mặt khác, giờ chúng ta còn cần mời Thái Nhất Tông đứng ra, bọn họ đã nhận nhiều lợi lộc như vậy chẳng lẽ lại không chịu làm gì... Các cháu cứ yên tâm ở lại chỗ ta nghỉ ngơi vài ngày, có tin gì ta sẽ báo lại ngay.”
“Xin nghe theo sự sắp xếp của tiền bối.”
Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng cùng thở phào nhẹ nhõm, thị tộc giờ còn chống đỡ được một thời gian, nếu thật sự mời được Thái Nhất Tông đứng ra, tam đại thị tộc chắc chắn có thể nghịch chuyển tình thế, thoát khỏi cục diện khốn đốn hiện giờ.
/198
|