Đợi đại sảnh khôi phục bình tĩnh, mọi người lại lâm vào trầm mặc.
Nam Môn Vệ Quặc thở dài trong lòng, không có ý định tiếp tục truy cứu nữa.
Sau 1 thoáng trầm ngâm, Nam Môn Vệ Quặc mới nói: Lão phu còn muốn chủ trì đại trận, không nên ở lâu tại đây, cho nên có một số việc phải mau chóng thương nghị. . . Gia chủ, hiện tình huống ở bên ngoài như thế nào rồi? Tiểu Ngọc cùng Vô Song có tin tức gì không? !
Hôm nay thị tộc bị bao vây, bất kỳ thư tín gì cũng đừng mơ truyền lại, chẳng qua Nam Môn thị tộc có một bộ bí thuật huyết mạch truyền tin, tuy rằng cần trả giá lớn nhưng cũng không có gì trở ngại.
Chỉ nghe Nam Môn Tiêu Viễn trầm giọng nói: Tiểu Ngọc truyền đến tin tức rằng Thiên Vi Phủ kiên quyết không muốn ra mặt, mà Thái Nhất Tông đang cố ý kéo dài. . . Còn tình hình Tổ thị cùng Võ thị hiện tại cũng không thoải mái mấy nên chỉ sợ không thể giúp được gì. Vì thế lần này chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng may hôm nay Vô Song tạm thời ở tại Nguyễn gia, có Tiểu Ngọc chiếu cố nên chắc không có gì nguy hiểm.
Vậy tình huống hiện tại của thị tộc như thế nào?
Hiện tại bên trong thị tộc do Chính Đình hỗ trợ xử lý, tạm thời coi như ổn định, hết thảy vận chuyển bình thường. . .
Đang nói dừng lại, Nam Môn Tiêu Viễn do dự một chút rồi vẫn nói tình hình thực tế: Nhưng là hiện tại bên trong thị tộc lòng người hoảng sợ, một bộ phận tiên dân thậm chí muốn lén rời đi, mấy ngày trước đây liền có mấy người trốn đi nhưng cuối cùng bị tuần vệ bắt lại. Kỳ thật mấy cái này cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại ta chỉ lo lắng một điều là Thập Nhị Thiên Môn Trận tiêu hao quá lớn, tiên thạch mà thị tộc tích trữ chỉ sợ khó có thể kéo dài, nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba năm tháng mà thôi. . .
Ừ
Nam Môn Vệ Quặc hờ hững gật đầu rồi hít một hơi thật sâu và nói: Tình thế hiện tại tất cả mọi người đã biết rõ rồi, chúng ta muốn đối mặt không chỉ là chín vị Thiên Tiên mà còn có mấy vạn Tiên Sĩ, hơn nữa chúng ta không có ai giúp đỡ, không có chi viện, chúng ta đã không có đường lui . . .
Nội tình yếu kém lại không có sự trợ giúp từ bên ngoài. Tình thế cực kỳ ác liệt như thế khiến cho trong lòng mọi người đều vô cùng lo lắng.
Một người chỉ có kế tồi nhưng hai người có thể có kế hay, các ngươi có biện pháp gì không?
Nghe Nam Môn Vệ Quặc hỏi, mọi người hai mặt nhìn nhau nhưng không biết nói gì để trả lời.
Im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Nam Môn Tiêu Viễn nói: Đại trưởng lão, duy trì đại trận tiêu hao không ít, hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có thể là co rút lại trận thế, buông tha cho địa phương bên ngoài thập nhị phong (mười hai ngọn núi), nếu như vậy Thập Nhị Thiên Môn Trận chắc còn có thể kiên trì thêm được một hai tháng. . . Còn khu vực linh điền cùng tiên dân này chỉ sợ. . . chỉ sợ khó có thể che chở
Không được!
Vài thanh âm phản đối không hẹn mà cùng vang lên, không thể che chở, vậy chỉ có thể buông tha.
Nhưng cứ như vậy đối với Nam Môn thị tộc không thể nói là đả kích không lớn, trước không nói khu vực linh điền là căn cơ của thị tộc, mà chỉ cần biết nơi đây có mấy ngàn tiên dân sinh sống nên cũng không phải nói buông tha là có thể buông tha. Một khi làm ra quyết định như vậy sẽ tương đương với tội nhân của thị tộc, có thể tưởng tượng nội tâm Nam Môn Tiêu Viễn mâu thuẫn cùng quyết đoán như thế nào.
Tông thính trưởng lão Nam Môn Thiên Hà nói với vẻ chua xót: Địch nhân tiến công với thế như vũ bão với ý định đuổi tận giết tuyệt nên không thể buông tha mấy ngàn tiên dân thị tộc a, đó là căn bản để Nam Môn thị tộc chúng ta sinh tồn phát triển. Hơn nữa có không ít hạ nhân theo chúng ta hơn một ngàn năm, cưới hỏi rất nhiều tộc nhân, nếu là tùy ý buông tha thì bên trong Nam Môn thị tộc tất nhiên đại loạn, đến lúc đó, mặc dù vượt qua lần đại nạn này thì Nam Môn thị tộc có muốn khôi phục cũng khó.
Trưởng chi Nam Môn Thừa Bình cũng mở miệng nói: Gia chủ, ta cũng thấy nên thận trọng một chút cho thỏa đáng, dù sao chúng ta còn có thể kiên trì vài tháng nữa, cứ đợi xem sao, nói không chừng đến lúc đó sẽ có cơ hội nào đó, dù sao khối ích lợi trong dãy núi Cảnh Lan này, vô luận là Thiên Vi Phủ hoặc Thái Nhất Tông cũng sẽ không từ bỏ.
Hồ đồ! Hồ đồ!
Không đợi Nam Môn Tiêu Viễn mở miệng, Nam Môn Vệ Quặc lạnh lùng quát lớn: Nam Môn thị tộc chúng ta có thể tồn tại đến nay, tạo được cơ nghiệp lớn như này không phải là dựa vào may mắn, lại càng không bao giờ đặt hy vọng vào người khác, cho nên các ngươi cũng nhớ kỹ cho lão phu, Nam Môn thị tộc chúng ta vĩnh viễn đều dựa vào chính bản thân mình, đừng để lão phu nghe được lời nói bậy như này một lần nữa.
Lão tổ tông phát hỏa khiến các trưởng chi từng người đều câm như hến.
Nhìn quanh phía dưới, Nam Môn Vệ Quặc tiếp tục nói: Gần vạn năm nay, Nam Môn thị tộc chúng ta đều không ngại bất luận kẻ nào khiêu khích, lần này cũng không ngoại lệ. . . Một khi bọn họ đã muốn đánh, vậy thì đánh đi, Nam Môn thị tộc ta cũng không phải là bèo không rễ, gần vạn năm kinh doanh, sao lại không có chút quan hệ nào chứ.
Đại trưởng lão, ý ngài là. . .
Mọi người cả kinh, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Nam Môn Vệ Quặc nói giọng hòa hoãn với Nam Môn Tiêu Viễn: Gia chủ, ngươi đi trước để chuẩn bị đi, lão phu quyết định co rút lại trận thế để giảm bớt tiêu hao. Chẳng qua, tiên dân là căn cơ của thị tộc, tuyệt không thể dễ dàng buông tha, ngươi đi an bài một lần, đem tất cả tiên dân trong khu linh điền di chuyển tới thập nhị phong, nếu đông quá thì đưa đến Vọng Thiên Phong này. Mặt khác, lặng lẽ đem tất cả con cháu kiệt xuất trong thị tộc đến tổ từ, nếu thị tộc thực có chuyện gì ngoài ý muốn thì dùng thông đạo dưới lòng đất cho bọn họ chạy thoát. . .
Do dự một lần, Nam Môn Vệ Quặc nói với vẻ kiên quyết: Còn nữa, ta quyết định mở cấm chế của từ đường để vận dụng huyết mạch đan thư . . .
A!
Mọi người ồ lên, trong mắt như mang theo một tia kích động.
『 Huyết thệ đan thư 』 cũng không phải là tiên khí pháp bảo gì, nhưng tác dụng của nó hơn xa so với tiên khí pháp bảo. Bởi vì Đan thư chính là vật dẫn của hứa hẹn cùng thệ ước, một khi có người lưu danh trên Đan thư sẽ bị lời thề ước thúc, sau khi Nam Môn thị tộc vận dụng Đan thư thì đối phương phải trợ giúp thị tộc một lần vô điều kiện, nếu không một khi huyết thệ phản phệ cũng không phải là chuyện đùa.
Một cái tên chính là một điều hứa hẹn.
Nam Môn thị tộc gần vạn năm nay âm thầm kết giao không ít tán tu Tiên Sĩ, có khi là ân quả, có khi là tình nghĩa. Mấy Tiên Sĩ này có lẽ thực lực cá nhân không mạnh nhưng nếu ngưng tụ lại thì đó là một cỗ lực lượng khó lường.
Có thể nói không chút nào khoa trương nào rằng 『 huyết thệ đan thư 』 này chính là con át chủ bài cuối cùng, là lực lượng cuối cùng của Nam Môn thị tộc. Nam Môn thị tộc từ khi thành lập tới nay chỉ vận dụng có ba lượt 『 huyết thệ đan thư 』, cơ hồ mỗi lần đều có công hiệu nghịch chuyển càn khôn, ngăn cơn sóng dữ.
Được rồi, sự tình tựu quyết định như vậy.
Nam Môn Vệ Quặc quyết định một câu rồi sau đó an bài: Hiện tại các chi quay về các ngọn núi của mình để chiêu mộ binh từ tiên dân, lấy thập nhị phong làm lá chắn để chống đỡ địch nhân. . . Tông thính trưởng lão tiếp tục lo liệu các chuyện của mình, ổn định sự vận chuyển bên trong thị tộc. . . Cuối cùng, lão phu nhắc lại các ngươi một lần, hôm nay là thời khắc tồn vong của thị tộc, toàn tộc đều là binh lính, ta hy vọng các ngươi có thể bỏ ý nghĩ cá nhân trong lòng, đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu ai dám vào lúc này đi ra quấy rối thì đừng trách lão phu không lưu tình!
Dạ, chúng ta nhất định nghe theo lời đại trưởng lão!
Thỉnh đại trưởng lão yên tâm, chúng ta tuyệt không âm thầm làm chuyện xấu xa
Mọi người lên tiếng trả lời rồi ai về nhà nấy.
Nam Môn Vệ Quặc lại nói với Nam Môn Tiêu Viễn vài câu rồi sau đó rời đi.
Nam Môn Vệ Quặc thở dài trong lòng, không có ý định tiếp tục truy cứu nữa.
Sau 1 thoáng trầm ngâm, Nam Môn Vệ Quặc mới nói: Lão phu còn muốn chủ trì đại trận, không nên ở lâu tại đây, cho nên có một số việc phải mau chóng thương nghị. . . Gia chủ, hiện tình huống ở bên ngoài như thế nào rồi? Tiểu Ngọc cùng Vô Song có tin tức gì không? !
Hôm nay thị tộc bị bao vây, bất kỳ thư tín gì cũng đừng mơ truyền lại, chẳng qua Nam Môn thị tộc có một bộ bí thuật huyết mạch truyền tin, tuy rằng cần trả giá lớn nhưng cũng không có gì trở ngại.
Chỉ nghe Nam Môn Tiêu Viễn trầm giọng nói: Tiểu Ngọc truyền đến tin tức rằng Thiên Vi Phủ kiên quyết không muốn ra mặt, mà Thái Nhất Tông đang cố ý kéo dài. . . Còn tình hình Tổ thị cùng Võ thị hiện tại cũng không thoải mái mấy nên chỉ sợ không thể giúp được gì. Vì thế lần này chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng may hôm nay Vô Song tạm thời ở tại Nguyễn gia, có Tiểu Ngọc chiếu cố nên chắc không có gì nguy hiểm.
Vậy tình huống hiện tại của thị tộc như thế nào?
Hiện tại bên trong thị tộc do Chính Đình hỗ trợ xử lý, tạm thời coi như ổn định, hết thảy vận chuyển bình thường. . .
Đang nói dừng lại, Nam Môn Tiêu Viễn do dự một chút rồi vẫn nói tình hình thực tế: Nhưng là hiện tại bên trong thị tộc lòng người hoảng sợ, một bộ phận tiên dân thậm chí muốn lén rời đi, mấy ngày trước đây liền có mấy người trốn đi nhưng cuối cùng bị tuần vệ bắt lại. Kỳ thật mấy cái này cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại ta chỉ lo lắng một điều là Thập Nhị Thiên Môn Trận tiêu hao quá lớn, tiên thạch mà thị tộc tích trữ chỉ sợ khó có thể kéo dài, nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba năm tháng mà thôi. . .
Ừ
Nam Môn Vệ Quặc hờ hững gật đầu rồi hít một hơi thật sâu và nói: Tình thế hiện tại tất cả mọi người đã biết rõ rồi, chúng ta muốn đối mặt không chỉ là chín vị Thiên Tiên mà còn có mấy vạn Tiên Sĩ, hơn nữa chúng ta không có ai giúp đỡ, không có chi viện, chúng ta đã không có đường lui . . .
Nội tình yếu kém lại không có sự trợ giúp từ bên ngoài. Tình thế cực kỳ ác liệt như thế khiến cho trong lòng mọi người đều vô cùng lo lắng.
Một người chỉ có kế tồi nhưng hai người có thể có kế hay, các ngươi có biện pháp gì không?
Nghe Nam Môn Vệ Quặc hỏi, mọi người hai mặt nhìn nhau nhưng không biết nói gì để trả lời.
Im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Nam Môn Tiêu Viễn nói: Đại trưởng lão, duy trì đại trận tiêu hao không ít, hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có thể là co rút lại trận thế, buông tha cho địa phương bên ngoài thập nhị phong (mười hai ngọn núi), nếu như vậy Thập Nhị Thiên Môn Trận chắc còn có thể kiên trì thêm được một hai tháng. . . Còn khu vực linh điền cùng tiên dân này chỉ sợ. . . chỉ sợ khó có thể che chở
Không được!
Vài thanh âm phản đối không hẹn mà cùng vang lên, không thể che chở, vậy chỉ có thể buông tha.
Nhưng cứ như vậy đối với Nam Môn thị tộc không thể nói là đả kích không lớn, trước không nói khu vực linh điền là căn cơ của thị tộc, mà chỉ cần biết nơi đây có mấy ngàn tiên dân sinh sống nên cũng không phải nói buông tha là có thể buông tha. Một khi làm ra quyết định như vậy sẽ tương đương với tội nhân của thị tộc, có thể tưởng tượng nội tâm Nam Môn Tiêu Viễn mâu thuẫn cùng quyết đoán như thế nào.
Tông thính trưởng lão Nam Môn Thiên Hà nói với vẻ chua xót: Địch nhân tiến công với thế như vũ bão với ý định đuổi tận giết tuyệt nên không thể buông tha mấy ngàn tiên dân thị tộc a, đó là căn bản để Nam Môn thị tộc chúng ta sinh tồn phát triển. Hơn nữa có không ít hạ nhân theo chúng ta hơn một ngàn năm, cưới hỏi rất nhiều tộc nhân, nếu là tùy ý buông tha thì bên trong Nam Môn thị tộc tất nhiên đại loạn, đến lúc đó, mặc dù vượt qua lần đại nạn này thì Nam Môn thị tộc có muốn khôi phục cũng khó.
Trưởng chi Nam Môn Thừa Bình cũng mở miệng nói: Gia chủ, ta cũng thấy nên thận trọng một chút cho thỏa đáng, dù sao chúng ta còn có thể kiên trì vài tháng nữa, cứ đợi xem sao, nói không chừng đến lúc đó sẽ có cơ hội nào đó, dù sao khối ích lợi trong dãy núi Cảnh Lan này, vô luận là Thiên Vi Phủ hoặc Thái Nhất Tông cũng sẽ không từ bỏ.
Hồ đồ! Hồ đồ!
Không đợi Nam Môn Tiêu Viễn mở miệng, Nam Môn Vệ Quặc lạnh lùng quát lớn: Nam Môn thị tộc chúng ta có thể tồn tại đến nay, tạo được cơ nghiệp lớn như này không phải là dựa vào may mắn, lại càng không bao giờ đặt hy vọng vào người khác, cho nên các ngươi cũng nhớ kỹ cho lão phu, Nam Môn thị tộc chúng ta vĩnh viễn đều dựa vào chính bản thân mình, đừng để lão phu nghe được lời nói bậy như này một lần nữa.
Lão tổ tông phát hỏa khiến các trưởng chi từng người đều câm như hến.
Nhìn quanh phía dưới, Nam Môn Vệ Quặc tiếp tục nói: Gần vạn năm nay, Nam Môn thị tộc chúng ta đều không ngại bất luận kẻ nào khiêu khích, lần này cũng không ngoại lệ. . . Một khi bọn họ đã muốn đánh, vậy thì đánh đi, Nam Môn thị tộc ta cũng không phải là bèo không rễ, gần vạn năm kinh doanh, sao lại không có chút quan hệ nào chứ.
Đại trưởng lão, ý ngài là. . .
Mọi người cả kinh, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Nam Môn Vệ Quặc nói giọng hòa hoãn với Nam Môn Tiêu Viễn: Gia chủ, ngươi đi trước để chuẩn bị đi, lão phu quyết định co rút lại trận thế để giảm bớt tiêu hao. Chẳng qua, tiên dân là căn cơ của thị tộc, tuyệt không thể dễ dàng buông tha, ngươi đi an bài một lần, đem tất cả tiên dân trong khu linh điền di chuyển tới thập nhị phong, nếu đông quá thì đưa đến Vọng Thiên Phong này. Mặt khác, lặng lẽ đem tất cả con cháu kiệt xuất trong thị tộc đến tổ từ, nếu thị tộc thực có chuyện gì ngoài ý muốn thì dùng thông đạo dưới lòng đất cho bọn họ chạy thoát. . .
Do dự một lần, Nam Môn Vệ Quặc nói với vẻ kiên quyết: Còn nữa, ta quyết định mở cấm chế của từ đường để vận dụng huyết mạch đan thư . . .
A!
Mọi người ồ lên, trong mắt như mang theo một tia kích động.
『 Huyết thệ đan thư 』 cũng không phải là tiên khí pháp bảo gì, nhưng tác dụng của nó hơn xa so với tiên khí pháp bảo. Bởi vì Đan thư chính là vật dẫn của hứa hẹn cùng thệ ước, một khi có người lưu danh trên Đan thư sẽ bị lời thề ước thúc, sau khi Nam Môn thị tộc vận dụng Đan thư thì đối phương phải trợ giúp thị tộc một lần vô điều kiện, nếu không một khi huyết thệ phản phệ cũng không phải là chuyện đùa.
Một cái tên chính là một điều hứa hẹn.
Nam Môn thị tộc gần vạn năm nay âm thầm kết giao không ít tán tu Tiên Sĩ, có khi là ân quả, có khi là tình nghĩa. Mấy Tiên Sĩ này có lẽ thực lực cá nhân không mạnh nhưng nếu ngưng tụ lại thì đó là một cỗ lực lượng khó lường.
Có thể nói không chút nào khoa trương nào rằng 『 huyết thệ đan thư 』 này chính là con át chủ bài cuối cùng, là lực lượng cuối cùng của Nam Môn thị tộc. Nam Môn thị tộc từ khi thành lập tới nay chỉ vận dụng có ba lượt 『 huyết thệ đan thư 』, cơ hồ mỗi lần đều có công hiệu nghịch chuyển càn khôn, ngăn cơn sóng dữ.
Được rồi, sự tình tựu quyết định như vậy.
Nam Môn Vệ Quặc quyết định một câu rồi sau đó an bài: Hiện tại các chi quay về các ngọn núi của mình để chiêu mộ binh từ tiên dân, lấy thập nhị phong làm lá chắn để chống đỡ địch nhân. . . Tông thính trưởng lão tiếp tục lo liệu các chuyện của mình, ổn định sự vận chuyển bên trong thị tộc. . . Cuối cùng, lão phu nhắc lại các ngươi một lần, hôm nay là thời khắc tồn vong của thị tộc, toàn tộc đều là binh lính, ta hy vọng các ngươi có thể bỏ ý nghĩ cá nhân trong lòng, đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu ai dám vào lúc này đi ra quấy rối thì đừng trách lão phu không lưu tình!
Dạ, chúng ta nhất định nghe theo lời đại trưởng lão!
Thỉnh đại trưởng lão yên tâm, chúng ta tuyệt không âm thầm làm chuyện xấu xa
Mọi người lên tiếng trả lời rồi ai về nhà nấy.
Nam Môn Vệ Quặc lại nói với Nam Môn Tiêu Viễn vài câu rồi sau đó rời đi.
/198
|