Chợ nô vẫn như bình thường, Tàn Thư tập ngừng kinh doanh gần một năm rốt cuộc cũng khai trương trở lại. Nhưng kỳ quái là, chủ nhân tòa thư lâu lúc này không còn là ông lão bảo thủ trước kia mà là một tiên nô trẻ tuổi.
Đương nhiên trong hoàn cảnh đầy sa sút này, không ai để ý tới một người quản lý cửa hàng sách là già hay trẻ, bởi vốn không ai để tâm tới chuyện đó.
...
Trong thư lâu vẫn lạnh lẽo như trước, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi đang tập trung lau biển hiệu trước cửa.
Người này khoác một chiếc áo màu xám, bộ dáng thật không có gì xuất chúng, mái tóc dài buộc sau đầu, ngoại trừ ánh mắt sáng trong ra không còn điểm gì đặc biệt.
Đúng vậy, người này chính là Bạch Mộc Trần.
Nói chính xác hơn, người này là Bạch Mộc Trần sau khi “dịch dung”.
Thân phận quặng nô vẫn như một cây kim trong lòng Bạch Mộc Trần, tuy nói giờ chàng đã khôi phục sự tự do nhưng vẫn không thể thay đổi thân phận tiên nô của mình, nếu có người phát hiện, hậu quả sợ rằng khó mà chịu nổi. bất đắc dĩ, chàng chỉ đành chọn cách mai danh ẩn tích, thay đổi hình dạng.
Thuật “dịch dung” chính là một loại kỳ thuật nằm ngoài tiên pháp, khác với tiên pháp biến hóa bình thường, “dịch dung” chẳng những có thể thay đổi khí chất diện mạo của người thi pháp, mà ngay cả thuộc tính, khí tức cũng có thể tre giấu, cho dù là tiên sĩ cao hơn một hai cảnh giới cũng có phân biệt thật giả.
Trước khi đi, Cổ Thiên Hành đã để lại cho Bạch Mộc Trần không ít thứ, nhưng chàng chỉ là một vô kiếp tán tiên, tiên nguyên chẳng qua chỉ đạt năm trăm chín mười vòng, tất nhiên không dùng được những thứ cao cấp, ngược lại thuật Dịch Dung này vừa đươn giản vừa dễ học, chỉ cần sau khi thi triển thời thời khắc khắc bảo trì sự vận chuyển của tiên nguyên là có thể duy trì biến hóa dịch dung, rất thực dụng mà lại an toàn.
...
Trong góc phòng, đống sách rách nát bừa bãi đã được sắp xếp chỉnh tề trên giá, các loại sách công pháp, tiên thuật, trận đồ, phù ấn, tạp ký đều được phân loại, nhất là viên minh châu chiếu rọi trên không khiến cả tòa thư lâu càng sáng ngời rộng rãi, khiến người ta có cảm giác rực rỡ hẳn lên.
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần hoàn thành công việc đang làm, bước tới cửa theo thói quen, nhìn cảnh tượng huyên náo bên ngoài tới mức xuất thần.
“ Ài! Lại một ngày.”
Từ khi Cổ Thiên Hành đi khỏi tới giờ đã hơn hai tháng, đáng tiếc là tới tận bây giờ vẫn không có tin tức gì, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng hiểu đối phương có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Đối mặt với tình huống đó, Bạch Mộc Trần cũng hơi buồn bã, cho nên ngày ngày đều ra cửa trông ngóng.
Thân nhân bằng hữu, đối với một tiên nô mà nói là thứ quá xa xỉ, hay nên nói, chỉ là một sự mong nhớ...
Có điều, có thứ để mong nhớ vẫn tốt hơn, có mong nhớ mới có hy vọng, mới cảm thấy thời gian đợi chờ không phải ngày rộng tháng dài. Tuy Cổ Thiên Hành không đáp ứng lời thỉnh cầu của Bạch Mộc Trần, nhưng trong lòng Bạch Mộc Trần, chàng đã coi đối phương như người thân duy nhất của mình.
...
Một lúc lâu sau, Bạch Mộc Trần trở lại khoanh chân ngồi trên bàn đá, tay lấy ra một ngọc giản, truyền thần thức vào đó.
Ở tiên giới, ngọc giản là một loại phuonwg tiện truyền tải cao cấp, không phải vật tiên sĩ bình thường có thể có. Vật này chẳng những có thể chứa đựng rất nhiều tin tức, còn có thể soi rọi ra hình chiếu của con người với đủ loại cảm xúc cảm ngộ, dưới tình huống như vậy, ngọc giản thường dùng để truyền đạt những tin tức quan trọng như công pháp truyền thừa, bí thuật. Đương nhiên, nếu là tiên tông có quy mô lớn một chút sẽ dùng ngọc giản để truyền đi những tin tức quan trọng, lúc cần thiết còn phải dungf thủ pháp đặc thù mới xem được nội dung bên trong ngọc giản.
Khác với mấy bộ sách cũ nát trên giá sách, ngọc giản này được chế tạo vôc ùng tinh tế, kết cấu bên trong cũng rất ổn định, chỉ cần không bị hủy hoàn toàn là có thể bảo tồn được một bộ phận tin tức, rất có giá trị cất giữ, bởi vậy trong Tàn Thư tập nhìn mãi khong ra nửa cái ngọc giản.
“Thiên Hành lục” đây là tên của ngọc giản, cũng là lễ vật cuối cùng Cổ Thiên Hành tặng cho Bạch Mộc Trần. Trong đó ghi lại tâm đắc tu hành cả đời của Cổ Thiên Hành, từ chân tiên tới thiên tiên, sau đó vượt qua tưng rào cản, thành tựu Đại La kim tiên.
Cho dù cảnh giới hiện tại của Bạch Mộc Trần còn thấp kém, nhưng mỗi lần quan sát nội dung ngọc giản đều có cảm ngộ bất đồng.
...
“Cổ tiền bối rốt cuộc là ai? Kim tiên cửu phẩm kia chắc hẳn phải là nhân vật lớn vang danh Tiên Giới, vì sao lại lưu lạc đến nơi đây? Mà ngay cả kim tiên Vân Tố của Phi Thăng điện còn là con gái của Cổ tiền bối!”
Bạch Mộc Trần thu lại ngọc giản, mắt lộ vẻ trầm tư, sau đó thở dài một tiếng.
Việc cấp bách hiện giờ là tìm cách tăng cường thực lực, nếu không hết thảy đều chỉ là nói suông mà chẳng làm được gì.
Nói tới chuyện tăng cường thực lực, Bạch Mộc Trần không khỏi cười lên một tiếng đầy đau khổ, công pháp tiên quyết chàng không thiếu, thậm chí ngay cả tiên thuật cấm thuật cũng có vài bộ, tiếc là giờ mình không thể dùng được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Mộc Trần vẫn quyết định buông bỏ tạp niệm, luyện chế tiên phù, đù sao đây là cách duy nhất giúp chàng nhanh chóng tăng cường thực lực trong giai đoạn này.
. . .
————————————
Tiên Thảo đường, vẫn rộng rãi đông đúc như trước.
Bạch Mộc Trần dưới sự tiếp đón của tiên nô giữ cửa, đi thẳng vào trong đại đường.
“Xin đạo hữu chờ một chút, ông chủ Lục đang ở hậu đường, để ta vào mời ông ấy ra.”
Đợi tiên nô gác cửa đi, Bạch Mộc Trần tự tìm một góc kín đáo ngồi xuống.
Gần một năm không tới, Tiên Thảo đường cũng thay đổi không ít, căn quầy nhỏ đơn độc bán “Thăng Tiên đan” ban đầu giờ đã biến thành một gian phòng chuyên môn, còn tiên nô tới mua Thăng Tiên đan cũng nhiều hơn trước kia không ít, còn những quầy khác lại ngược lại, gần như không ai ghé tới.
Nghĩ lại cũng đúng, tiên nô mới tới với số lượng rất nhiều, về cơ bản đã thích ứng với cuộc sống ở đây, chợ nô quả thật còn náo nhiệt hơn so với quá khứ.
Nhìn tiên nô tranh nhau lên trước, muốn mua Thăng Tiên đan, trong lòng Bạch Mộc Trần không khỏi nặng nề thêm đôi phần. Trong lúc lơ đãng, chàng liếc mắt nhìn đội ngũ phía sau, một bóng người quen thuộc đang lắc lư trong đám người.
“Là hắn?”
Trong lúc Bạch Mộc Trần đang ngây người, một bóng dáng mập mạp xuất hiện trước mắt chàng.
“Không biết người anh em đến tìm Lục mỗ có chuyện gì?”
Lục Hoài Nhân vẫn nói chuyện với vẻ đầy hòa khí như trước, với ai cũng giữ vẻ mặt tươi cười, là gương mặt thương nhân điển hình.
Thấy người quen, thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc, Bạch Mộc Trần bát giác mỉm cười, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác hoài niệm. Chàng đột nhiên cảm thấy gã mập này nếu bỏ qua chuyện tham lam giảo hoạt , thật ra cũng rất đáng yêu.
Bạch Mộc Trần chắc tay, vô cùng khách khí nói: “Xin chào ông chủ Lcuj, tại hạ Cổ Trần, vừa tiếp quản Tàn Thư tập cho nên cố ý đến đây chào hỏi một chút, thuận tiện mua ít linh mộc.”
“Cái gì?”
Lục Hoài Nhân kinh ngạc, vội ôm tay trả lễ: “Đã sớm nghe chuyện Tàn Thư tập đổi người quản lý, không ngờ lại là người anh em! Xem nào, người anh em tuổi còn trẻ mà đã là quản lsy, sau này chắc chắn tiền đồ không thể giới hạn, chúc mừng, chúc mừng!”
Nếu là quản lý của cửa hàng khác, Lục Hoài Nhân chắc chắn không kinh ngạc như vậy, nhưng thế lực sau lưng Tàn Thư tập không phải là nhỏ, còn thực lực lão Cổ lại càng sâu tới mức không lường nổi, khiến cho mọi thế lực trong chợ nô đều vô cùng kiêng kị.
Lục Hoài Nhân không biết người khác ra sao, có điều cấp trên của Tiên Thảo đường quả thật đã hạ lệnh cấm không được trêu chọc người trong Tàn Thư tập, do đó có thể thấy thân phận người trẻ tuổi trước mặt tuyệt đối không tầm thường.
“Người trẻ tuổi này cũng họ Cổ, hay là có quan hệ gì với lão Cổ kia?”
Nghĩ thoáng qua đôi chút, nụ cười trên Lục Hoài Nhân càng sáng thêm vài phần, lập tức gọi người tới pha trà phụng dưỡng.
...
Đương nhiên trong hoàn cảnh đầy sa sút này, không ai để ý tới một người quản lý cửa hàng sách là già hay trẻ, bởi vốn không ai để tâm tới chuyện đó.
...
Trong thư lâu vẫn lạnh lẽo như trước, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi đang tập trung lau biển hiệu trước cửa.
Người này khoác một chiếc áo màu xám, bộ dáng thật không có gì xuất chúng, mái tóc dài buộc sau đầu, ngoại trừ ánh mắt sáng trong ra không còn điểm gì đặc biệt.
Đúng vậy, người này chính là Bạch Mộc Trần.
Nói chính xác hơn, người này là Bạch Mộc Trần sau khi “dịch dung”.
Thân phận quặng nô vẫn như một cây kim trong lòng Bạch Mộc Trần, tuy nói giờ chàng đã khôi phục sự tự do nhưng vẫn không thể thay đổi thân phận tiên nô của mình, nếu có người phát hiện, hậu quả sợ rằng khó mà chịu nổi. bất đắc dĩ, chàng chỉ đành chọn cách mai danh ẩn tích, thay đổi hình dạng.
Thuật “dịch dung” chính là một loại kỳ thuật nằm ngoài tiên pháp, khác với tiên pháp biến hóa bình thường, “dịch dung” chẳng những có thể thay đổi khí chất diện mạo của người thi pháp, mà ngay cả thuộc tính, khí tức cũng có thể tre giấu, cho dù là tiên sĩ cao hơn một hai cảnh giới cũng có phân biệt thật giả.
Trước khi đi, Cổ Thiên Hành đã để lại cho Bạch Mộc Trần không ít thứ, nhưng chàng chỉ là một vô kiếp tán tiên, tiên nguyên chẳng qua chỉ đạt năm trăm chín mười vòng, tất nhiên không dùng được những thứ cao cấp, ngược lại thuật Dịch Dung này vừa đươn giản vừa dễ học, chỉ cần sau khi thi triển thời thời khắc khắc bảo trì sự vận chuyển của tiên nguyên là có thể duy trì biến hóa dịch dung, rất thực dụng mà lại an toàn.
...
Trong góc phòng, đống sách rách nát bừa bãi đã được sắp xếp chỉnh tề trên giá, các loại sách công pháp, tiên thuật, trận đồ, phù ấn, tạp ký đều được phân loại, nhất là viên minh châu chiếu rọi trên không khiến cả tòa thư lâu càng sáng ngời rộng rãi, khiến người ta có cảm giác rực rỡ hẳn lên.
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần hoàn thành công việc đang làm, bước tới cửa theo thói quen, nhìn cảnh tượng huyên náo bên ngoài tới mức xuất thần.
“ Ài! Lại một ngày.”
Từ khi Cổ Thiên Hành đi khỏi tới giờ đã hơn hai tháng, đáng tiếc là tới tận bây giờ vẫn không có tin tức gì, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng hiểu đối phương có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Đối mặt với tình huống đó, Bạch Mộc Trần cũng hơi buồn bã, cho nên ngày ngày đều ra cửa trông ngóng.
Thân nhân bằng hữu, đối với một tiên nô mà nói là thứ quá xa xỉ, hay nên nói, chỉ là một sự mong nhớ...
Có điều, có thứ để mong nhớ vẫn tốt hơn, có mong nhớ mới có hy vọng, mới cảm thấy thời gian đợi chờ không phải ngày rộng tháng dài. Tuy Cổ Thiên Hành không đáp ứng lời thỉnh cầu của Bạch Mộc Trần, nhưng trong lòng Bạch Mộc Trần, chàng đã coi đối phương như người thân duy nhất của mình.
...
Một lúc lâu sau, Bạch Mộc Trần trở lại khoanh chân ngồi trên bàn đá, tay lấy ra một ngọc giản, truyền thần thức vào đó.
Ở tiên giới, ngọc giản là một loại phuonwg tiện truyền tải cao cấp, không phải vật tiên sĩ bình thường có thể có. Vật này chẳng những có thể chứa đựng rất nhiều tin tức, còn có thể soi rọi ra hình chiếu của con người với đủ loại cảm xúc cảm ngộ, dưới tình huống như vậy, ngọc giản thường dùng để truyền đạt những tin tức quan trọng như công pháp truyền thừa, bí thuật. Đương nhiên, nếu là tiên tông có quy mô lớn một chút sẽ dùng ngọc giản để truyền đi những tin tức quan trọng, lúc cần thiết còn phải dungf thủ pháp đặc thù mới xem được nội dung bên trong ngọc giản.
Khác với mấy bộ sách cũ nát trên giá sách, ngọc giản này được chế tạo vôc ùng tinh tế, kết cấu bên trong cũng rất ổn định, chỉ cần không bị hủy hoàn toàn là có thể bảo tồn được một bộ phận tin tức, rất có giá trị cất giữ, bởi vậy trong Tàn Thư tập nhìn mãi khong ra nửa cái ngọc giản.
“Thiên Hành lục” đây là tên của ngọc giản, cũng là lễ vật cuối cùng Cổ Thiên Hành tặng cho Bạch Mộc Trần. Trong đó ghi lại tâm đắc tu hành cả đời của Cổ Thiên Hành, từ chân tiên tới thiên tiên, sau đó vượt qua tưng rào cản, thành tựu Đại La kim tiên.
Cho dù cảnh giới hiện tại của Bạch Mộc Trần còn thấp kém, nhưng mỗi lần quan sát nội dung ngọc giản đều có cảm ngộ bất đồng.
...
“Cổ tiền bối rốt cuộc là ai? Kim tiên cửu phẩm kia chắc hẳn phải là nhân vật lớn vang danh Tiên Giới, vì sao lại lưu lạc đến nơi đây? Mà ngay cả kim tiên Vân Tố của Phi Thăng điện còn là con gái của Cổ tiền bối!”
Bạch Mộc Trần thu lại ngọc giản, mắt lộ vẻ trầm tư, sau đó thở dài một tiếng.
Việc cấp bách hiện giờ là tìm cách tăng cường thực lực, nếu không hết thảy đều chỉ là nói suông mà chẳng làm được gì.
Nói tới chuyện tăng cường thực lực, Bạch Mộc Trần không khỏi cười lên một tiếng đầy đau khổ, công pháp tiên quyết chàng không thiếu, thậm chí ngay cả tiên thuật cấm thuật cũng có vài bộ, tiếc là giờ mình không thể dùng được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Mộc Trần vẫn quyết định buông bỏ tạp niệm, luyện chế tiên phù, đù sao đây là cách duy nhất giúp chàng nhanh chóng tăng cường thực lực trong giai đoạn này.
. . .
————————————
Tiên Thảo đường, vẫn rộng rãi đông đúc như trước.
Bạch Mộc Trần dưới sự tiếp đón của tiên nô giữ cửa, đi thẳng vào trong đại đường.
“Xin đạo hữu chờ một chút, ông chủ Lục đang ở hậu đường, để ta vào mời ông ấy ra.”
Đợi tiên nô gác cửa đi, Bạch Mộc Trần tự tìm một góc kín đáo ngồi xuống.
Gần một năm không tới, Tiên Thảo đường cũng thay đổi không ít, căn quầy nhỏ đơn độc bán “Thăng Tiên đan” ban đầu giờ đã biến thành một gian phòng chuyên môn, còn tiên nô tới mua Thăng Tiên đan cũng nhiều hơn trước kia không ít, còn những quầy khác lại ngược lại, gần như không ai ghé tới.
Nghĩ lại cũng đúng, tiên nô mới tới với số lượng rất nhiều, về cơ bản đã thích ứng với cuộc sống ở đây, chợ nô quả thật còn náo nhiệt hơn so với quá khứ.
Nhìn tiên nô tranh nhau lên trước, muốn mua Thăng Tiên đan, trong lòng Bạch Mộc Trần không khỏi nặng nề thêm đôi phần. Trong lúc lơ đãng, chàng liếc mắt nhìn đội ngũ phía sau, một bóng người quen thuộc đang lắc lư trong đám người.
“Là hắn?”
Trong lúc Bạch Mộc Trần đang ngây người, một bóng dáng mập mạp xuất hiện trước mắt chàng.
“Không biết người anh em đến tìm Lục mỗ có chuyện gì?”
Lục Hoài Nhân vẫn nói chuyện với vẻ đầy hòa khí như trước, với ai cũng giữ vẻ mặt tươi cười, là gương mặt thương nhân điển hình.
Thấy người quen, thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc, Bạch Mộc Trần bát giác mỉm cười, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác hoài niệm. Chàng đột nhiên cảm thấy gã mập này nếu bỏ qua chuyện tham lam giảo hoạt , thật ra cũng rất đáng yêu.
Bạch Mộc Trần chắc tay, vô cùng khách khí nói: “Xin chào ông chủ Lcuj, tại hạ Cổ Trần, vừa tiếp quản Tàn Thư tập cho nên cố ý đến đây chào hỏi một chút, thuận tiện mua ít linh mộc.”
“Cái gì?”
Lục Hoài Nhân kinh ngạc, vội ôm tay trả lễ: “Đã sớm nghe chuyện Tàn Thư tập đổi người quản lý, không ngờ lại là người anh em! Xem nào, người anh em tuổi còn trẻ mà đã là quản lsy, sau này chắc chắn tiền đồ không thể giới hạn, chúc mừng, chúc mừng!”
Nếu là quản lý của cửa hàng khác, Lục Hoài Nhân chắc chắn không kinh ngạc như vậy, nhưng thế lực sau lưng Tàn Thư tập không phải là nhỏ, còn thực lực lão Cổ lại càng sâu tới mức không lường nổi, khiến cho mọi thế lực trong chợ nô đều vô cùng kiêng kị.
Lục Hoài Nhân không biết người khác ra sao, có điều cấp trên của Tiên Thảo đường quả thật đã hạ lệnh cấm không được trêu chọc người trong Tàn Thư tập, do đó có thể thấy thân phận người trẻ tuổi trước mặt tuyệt đối không tầm thường.
“Người trẻ tuổi này cũng họ Cổ, hay là có quan hệ gì với lão Cổ kia?”
Nghĩ thoáng qua đôi chút, nụ cười trên Lục Hoài Nhân càng sáng thêm vài phần, lập tức gọi người tới pha trà phụng dưỡng.
...
/198
|