Đòn tấn công của chân tiên nhất phẩm nhiều lắm cũng chỉ đạt tới lực lượng tiên nguyên ba trăm vòng, đưa mắt ra cả tiên giới, đừng nói tiên sĩ, cho dù là tiên nô cũng chẳng mấy người để mắt tới.
Thấy người mua lắc đầu, vẻ mặt chủ quán cũng lộ vẻ ngại ngùng.
Chỉ có điều, người này mở quán ở đây đã lâu, những thứ khác hoặc nhiều hoặc ít đều có người hỏi tới, duy chỉ có phù ấn không ai đả động gì tới cả, hôm nay vất vả lắm mới có người mua, tất nhiên không dễ bỏ qua.
“Người anh em này, công kích của Bạo Liệt thuật tuy không cao, nhưng lúc nó nổ sẽ tạo thành rất nhiều khói mù, có thể mê hoặc địch nhân, cho dù để chạy trốn hay đánh lén đều cực kỳ thực dụng.”
Chạy trốn đánh lén? ! Thực dụng? !
Nghe chủ quán giới thiệu, đầu Bạch Mộc Trần bỗng nổi gân xanh.
Mấy thứ như khói bụi vân vân chỉ có tác dụng che mắt bình thường, chẳng hề trở ngại gì với thần thức, vốn làm gì có tác dụng ngăn dịch, gã chủ quán này nghĩ người khác đều là thằng ngốc chắc? Lý do hoang đường như thế cũng nói ra được.
Lắc lắc đầu, Bạch Mộc Trần hỏi: “Chủ quán, ngươi còn phù ấn nào khác không?”
“Ách!”
Chủ quán trả lời khó nhọc: “Không còn phù ấn nào khác, chỉ có mỗi cái này do ta vất vả lắm mới đổi được từ tay một người buôn bán nhỏ khác.”
Thấy Bạch Mộc Trần không có ý mua phù ấn Bạo Liệt, chủ quán vội vàng nói tiếp: “Người anh em, phù ấn này quả thực không tồi, nếu người anh em có hứng thú, ta có thể bán rẻ cho.”
“Bán rẻ?”
Bạch Mộc Trần mỉm cười, hiếu kỳ hỏi lại: “Vậy ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?”
“Cái này... Ngươi thấy cái giá hai mươi điểm cống hiến có được không?”
Thật ra chủ quán cũng rất bất đắc dĩ, phù ấn Bạo Liệt thuật vốn chẳng phải thứ đáng giá gì cho cam, tiên sĩ chướng mắt, tiên nô lại chẳng dùng, chỉ có thể coi như hàng phế phẩm cất trong kho, nay đã có người hỏi, chẳng bằng bán rẻ cho xong.
Cái giá hai mươi điểm cống hiến một phù ấn quả thật rất rẻ, phù ấn PhonG Mang mà Bạch Mộc Trần mua lúc trước cũng đã có giá ba mươi cống hiến, nhưng chợ nô không thể so sánh với những nơi khác, một thứ gân gà như phù ấn Bạo Liệt, cho dù vứt dưới đất, sợ là người qua đường cũng lười cúi xuống nhặt lên.
Thấy Bạch Mộc Trần chỉ cười mà không nói, chủ quán vẫn không bỏ ý định, nói tiếp: “Người anh em, tốt xấu gì ta cũng đi hơn vạn dăm mới tới được đây, cũng nên cho ta chút phí vất vả chứ?”
“Đi hơn vạn dặm đường?”
Bạch Mộc Trần lập tức để ý tới điểm này, nhưng lại hỏi với vẻ tùy ý: “Ồ? Chẳng lẽ các hạ không phải tiên nô ở dãy núi Thiên Uyên?”
Quản lý của chợ nô luôn mở rộng cửa ngoại giao, cho nên rất nhiều tiên nô gần đó thi thoảng cũng tới đây làm ăn, kiếm chút tiền tài.
“Ha ha...”
Chủ quán cười ngây ngô, gãi gãi đầu nói: “Ta là Thác ô, Thác trong khai thác, Ô trong ô kim... Ta không phải tiên nô ở bãi quặng Thiên Uyên. Ta tới từ Thiên Phương thành, nghe nói chợ nô ở đây rất náo nhiệt nên đến xem, quả thật rất dễ buôn bán.”
Nghe câu này, Bạch Mộc Trần lại càng giật mình.
Ở Tiên Giới, không phải tất cả tán tiên đều là nô lệ, tán tiên có “Tiên Dẫn” có thể được nhận về sơm môn của mình, cho dù địa vị ở tông môn khá thấp nhưng vẫn tự do hơn nhiều so với tiên nô, bọn họ có thể làm các việc như tạp vụ, làm thuê, chạy việc, thậm chí có thể du lịch bốn phương, trở thành một trong số các du thương.
“Thất kính, thất kính, hóa ra ông chủ Thác lại là một vị du thương!”
(DG: thương nhân đi lại giữa các nơi để buôn bán)
Bạch Mộc Trần chắp tay khách khí, Thác Ô ngượng ngùng đáp lễ.
Tiếp đó, Bạch Mộc Trần lại hỏi: “Nếu ông chủ Thác đã là du thương, vậy chắc trên người phải có những thứ như đồ giản của Bạch Lân CHâu phải không?”
“Hả! Đồ giản?”
(DG: tương tự như ngọc giản nhưng dùng để ghi bản đồ)
Thác Ô giật mình, vẻ mặt buồn bã nói: “Đồ giản thì có, nhưng bản thân ta cũng cần...”
Bạch Mộc Trần tất nhiên không tin trên người đối phương chỉ mang theo một đồ giản, cho nên nói thẳng: “Ông chủ Thác, người ngay thẳng không nói lời gian, du thương các người coi bốn biển là nhà, sao không chuẩn bị vẹn toàn cho được? Tại hạ muốn mua đồ giản của ngươi, ngươi ra giá đi?”
“Giá thì...”
Thác Ô không ra giá ngay mà lấy từ trong túi trữ vật ra một ngọc giản hình vuông đưa cho đối phương: “Đây là đồ giản mà Thác mỗ dùng, trên đó có ghi lại toàn bộ tin tức của bảy mươi hai thành tại Đông Phượng Lân, còn có bản đồ phân bố địa thế đơn giản, người anh em cứ xem hàng trước đi.”
“Được!”
Bạch Mộc Trần nhận lấy ngọc giản, thần thức đảo qua, lập tức vui vẻ.
Tiên Giới lớn, rất lớn, chỉ nói riêng Nhất Trung Thiên này đã có mười châu ba đảo, biển mây vô tận, vốn chẳng có biên giới, nếu chỉ đi bộ, muốn đi khắp cả Nhất Trung Thiên không có hơn vạn năm chắc chắn không được. Để đề phòng chuyện đi lạc hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, “đồ giản” theo đó ra đời, hơn nữa đều do các đại tiên tông cấp cho các tiên sĩ mộn hạ, mỗi người một phần.
Phượng Lân châu cũng vậy, Tây Phượng Lân ba mươi sáu phủ, Đông Phượng Lân bảy mươi hai thành, thế lực các nơi rắc rố phức tạp, bởi vậy một giản đồ hoàn chỉnh vô cùng quý giá. Chỉ tiếc là loại đồ giản này, tiên nô rất khó có được, cho dù có cũng khó mà dùng.
Bạch Mộc Trần tuy đọc qua không ít sách, nhưng đại đa số là bản thiếu sót của các thứ nhưu công phu, tiên quyết, tin tức về Phượng Lân châu chàng biết rất ít. Còn đồ giản của Thác Ô không chỉ ghi lại địa thế và tin tức của bảy mươi hai thành ở Đông Phượng Lân mà ngay những nơi nổi danh khác cũng có ghi chép lại, dãy núi Thiên Uyên là một trong số đó, có đồ giản như vậy, sao Bạch Mộc Trần không mừng cho được.
...
Sau khi đối phương xác nhận giá trị của đồ giản xong, Thác Ô cười hỏi: “Thế nào, người anh em? Đồ giản của ta quá chi tiết phải không? Có lấy được ba nghìn cống hiến của ngươi không? Giá này tương đương với một ngàn tiên thạch, giá cả bên ngoài cũng tương tự.”
“Ba nghìn cống hiến.”
Bạch Mộc Trần âm thần líu lưỡi, không khỏi nhíu mày. Mình liều chết suốt ba mươi năm trời mới kiếm được hơn một nghìn cống hiến mà một mảnh đồ giản này lại giá tới ba ngàn, đúng là không rẻ. Đương nhiên, giá trị của đồ giản cũng vô cùng quý giá, hơn nữa Bạch Mộc Trần sớm muộn gì cũng phải đi khỏi nơi này, cho nên đồ giản là thứ mà chắc chắn chàng phải mua.
Lúc này, Bạch Mộc Trần không trả giá, suy tư một lát rồi cắn răng mua lấy, cũng may giờ chàng không thiếu điểm cống hiến.
“Người anh em thật sảng khoái!”
Thác Ô thực hiện thành công vụ mua bán lớn vậy, trong lòng cao hứng không thôi, bởi vậy tặng kèm luôn phù ấn Bạo Liệt thuật.
Làm vậy, hai người đều có lợi.
...
Khi Bạch Mộc Trần quay người định đi, một bóng người quen thuộc bỗng đập vào mắt chàng.
Chỉ thấy trước cửa chợ nô, một đám tiên sĩ xếp thành đi vào, nơi họ đi qua, tiên nô đêu tránh lui.
Cầm đầu là một thiếu niên mặc áo tím, trên đường hết nhìn trái lại nhìn phải, ánh mắt ngạo nghễ coi người bằng nửa con mắt. Bên cạnh y là một gã trai trẻ tuổi, quần áo xa hoa đang mỉm cười khiêm tốn, giới thiệu tình hình trong chợ nô, thần thái cử chỉ đều lộ rõ vẻ xu nịnh.
“Không ngờ lại là hắn! Hắn tới đây làm gì?”
Sắc mặt Bạch Mộc Trần trầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Chàng sẽ vĩnh viễn không quên khuôn mặt khiến người ta cực kỳ căm ghét kia; chàng sẽ vĩnh viễn không tha thứ đôi bàn tay độc ác cắt đứt hy vọng của mình kia.
Đúng vậy, gã trai quần áo xa hoa sặc sỡ kia chính là giám sát quảng trường tiên nô của Ngự Khí tông, Hoa Dương.
Thấy người mua lắc đầu, vẻ mặt chủ quán cũng lộ vẻ ngại ngùng.
Chỉ có điều, người này mở quán ở đây đã lâu, những thứ khác hoặc nhiều hoặc ít đều có người hỏi tới, duy chỉ có phù ấn không ai đả động gì tới cả, hôm nay vất vả lắm mới có người mua, tất nhiên không dễ bỏ qua.
“Người anh em này, công kích của Bạo Liệt thuật tuy không cao, nhưng lúc nó nổ sẽ tạo thành rất nhiều khói mù, có thể mê hoặc địch nhân, cho dù để chạy trốn hay đánh lén đều cực kỳ thực dụng.”
Chạy trốn đánh lén? ! Thực dụng? !
Nghe chủ quán giới thiệu, đầu Bạch Mộc Trần bỗng nổi gân xanh.
Mấy thứ như khói bụi vân vân chỉ có tác dụng che mắt bình thường, chẳng hề trở ngại gì với thần thức, vốn làm gì có tác dụng ngăn dịch, gã chủ quán này nghĩ người khác đều là thằng ngốc chắc? Lý do hoang đường như thế cũng nói ra được.
Lắc lắc đầu, Bạch Mộc Trần hỏi: “Chủ quán, ngươi còn phù ấn nào khác không?”
“Ách!”
Chủ quán trả lời khó nhọc: “Không còn phù ấn nào khác, chỉ có mỗi cái này do ta vất vả lắm mới đổi được từ tay một người buôn bán nhỏ khác.”
Thấy Bạch Mộc Trần không có ý mua phù ấn Bạo Liệt, chủ quán vội vàng nói tiếp: “Người anh em, phù ấn này quả thực không tồi, nếu người anh em có hứng thú, ta có thể bán rẻ cho.”
“Bán rẻ?”
Bạch Mộc Trần mỉm cười, hiếu kỳ hỏi lại: “Vậy ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?”
“Cái này... Ngươi thấy cái giá hai mươi điểm cống hiến có được không?”
Thật ra chủ quán cũng rất bất đắc dĩ, phù ấn Bạo Liệt thuật vốn chẳng phải thứ đáng giá gì cho cam, tiên sĩ chướng mắt, tiên nô lại chẳng dùng, chỉ có thể coi như hàng phế phẩm cất trong kho, nay đã có người hỏi, chẳng bằng bán rẻ cho xong.
Cái giá hai mươi điểm cống hiến một phù ấn quả thật rất rẻ, phù ấn PhonG Mang mà Bạch Mộc Trần mua lúc trước cũng đã có giá ba mươi cống hiến, nhưng chợ nô không thể so sánh với những nơi khác, một thứ gân gà như phù ấn Bạo Liệt, cho dù vứt dưới đất, sợ là người qua đường cũng lười cúi xuống nhặt lên.
Thấy Bạch Mộc Trần chỉ cười mà không nói, chủ quán vẫn không bỏ ý định, nói tiếp: “Người anh em, tốt xấu gì ta cũng đi hơn vạn dăm mới tới được đây, cũng nên cho ta chút phí vất vả chứ?”
“Đi hơn vạn dặm đường?”
Bạch Mộc Trần lập tức để ý tới điểm này, nhưng lại hỏi với vẻ tùy ý: “Ồ? Chẳng lẽ các hạ không phải tiên nô ở dãy núi Thiên Uyên?”
Quản lý của chợ nô luôn mở rộng cửa ngoại giao, cho nên rất nhiều tiên nô gần đó thi thoảng cũng tới đây làm ăn, kiếm chút tiền tài.
“Ha ha...”
Chủ quán cười ngây ngô, gãi gãi đầu nói: “Ta là Thác ô, Thác trong khai thác, Ô trong ô kim... Ta không phải tiên nô ở bãi quặng Thiên Uyên. Ta tới từ Thiên Phương thành, nghe nói chợ nô ở đây rất náo nhiệt nên đến xem, quả thật rất dễ buôn bán.”
Nghe câu này, Bạch Mộc Trần lại càng giật mình.
Ở Tiên Giới, không phải tất cả tán tiên đều là nô lệ, tán tiên có “Tiên Dẫn” có thể được nhận về sơm môn của mình, cho dù địa vị ở tông môn khá thấp nhưng vẫn tự do hơn nhiều so với tiên nô, bọn họ có thể làm các việc như tạp vụ, làm thuê, chạy việc, thậm chí có thể du lịch bốn phương, trở thành một trong số các du thương.
“Thất kính, thất kính, hóa ra ông chủ Thác lại là một vị du thương!”
(DG: thương nhân đi lại giữa các nơi để buôn bán)
Bạch Mộc Trần chắp tay khách khí, Thác Ô ngượng ngùng đáp lễ.
Tiếp đó, Bạch Mộc Trần lại hỏi: “Nếu ông chủ Thác đã là du thương, vậy chắc trên người phải có những thứ như đồ giản của Bạch Lân CHâu phải không?”
“Hả! Đồ giản?”
(DG: tương tự như ngọc giản nhưng dùng để ghi bản đồ)
Thác Ô giật mình, vẻ mặt buồn bã nói: “Đồ giản thì có, nhưng bản thân ta cũng cần...”
Bạch Mộc Trần tất nhiên không tin trên người đối phương chỉ mang theo một đồ giản, cho nên nói thẳng: “Ông chủ Thác, người ngay thẳng không nói lời gian, du thương các người coi bốn biển là nhà, sao không chuẩn bị vẹn toàn cho được? Tại hạ muốn mua đồ giản của ngươi, ngươi ra giá đi?”
“Giá thì...”
Thác Ô không ra giá ngay mà lấy từ trong túi trữ vật ra một ngọc giản hình vuông đưa cho đối phương: “Đây là đồ giản mà Thác mỗ dùng, trên đó có ghi lại toàn bộ tin tức của bảy mươi hai thành tại Đông Phượng Lân, còn có bản đồ phân bố địa thế đơn giản, người anh em cứ xem hàng trước đi.”
“Được!”
Bạch Mộc Trần nhận lấy ngọc giản, thần thức đảo qua, lập tức vui vẻ.
Tiên Giới lớn, rất lớn, chỉ nói riêng Nhất Trung Thiên này đã có mười châu ba đảo, biển mây vô tận, vốn chẳng có biên giới, nếu chỉ đi bộ, muốn đi khắp cả Nhất Trung Thiên không có hơn vạn năm chắc chắn không được. Để đề phòng chuyện đi lạc hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, “đồ giản” theo đó ra đời, hơn nữa đều do các đại tiên tông cấp cho các tiên sĩ mộn hạ, mỗi người một phần.
Phượng Lân châu cũng vậy, Tây Phượng Lân ba mươi sáu phủ, Đông Phượng Lân bảy mươi hai thành, thế lực các nơi rắc rố phức tạp, bởi vậy một giản đồ hoàn chỉnh vô cùng quý giá. Chỉ tiếc là loại đồ giản này, tiên nô rất khó có được, cho dù có cũng khó mà dùng.
Bạch Mộc Trần tuy đọc qua không ít sách, nhưng đại đa số là bản thiếu sót của các thứ nhưu công phu, tiên quyết, tin tức về Phượng Lân châu chàng biết rất ít. Còn đồ giản của Thác Ô không chỉ ghi lại địa thế và tin tức của bảy mươi hai thành ở Đông Phượng Lân mà ngay những nơi nổi danh khác cũng có ghi chép lại, dãy núi Thiên Uyên là một trong số đó, có đồ giản như vậy, sao Bạch Mộc Trần không mừng cho được.
...
Sau khi đối phương xác nhận giá trị của đồ giản xong, Thác Ô cười hỏi: “Thế nào, người anh em? Đồ giản của ta quá chi tiết phải không? Có lấy được ba nghìn cống hiến của ngươi không? Giá này tương đương với một ngàn tiên thạch, giá cả bên ngoài cũng tương tự.”
“Ba nghìn cống hiến.”
Bạch Mộc Trần âm thần líu lưỡi, không khỏi nhíu mày. Mình liều chết suốt ba mươi năm trời mới kiếm được hơn một nghìn cống hiến mà một mảnh đồ giản này lại giá tới ba ngàn, đúng là không rẻ. Đương nhiên, giá trị của đồ giản cũng vô cùng quý giá, hơn nữa Bạch Mộc Trần sớm muộn gì cũng phải đi khỏi nơi này, cho nên đồ giản là thứ mà chắc chắn chàng phải mua.
Lúc này, Bạch Mộc Trần không trả giá, suy tư một lát rồi cắn răng mua lấy, cũng may giờ chàng không thiếu điểm cống hiến.
“Người anh em thật sảng khoái!”
Thác Ô thực hiện thành công vụ mua bán lớn vậy, trong lòng cao hứng không thôi, bởi vậy tặng kèm luôn phù ấn Bạo Liệt thuật.
Làm vậy, hai người đều có lợi.
...
Khi Bạch Mộc Trần quay người định đi, một bóng người quen thuộc bỗng đập vào mắt chàng.
Chỉ thấy trước cửa chợ nô, một đám tiên sĩ xếp thành đi vào, nơi họ đi qua, tiên nô đêu tránh lui.
Cầm đầu là một thiếu niên mặc áo tím, trên đường hết nhìn trái lại nhìn phải, ánh mắt ngạo nghễ coi người bằng nửa con mắt. Bên cạnh y là một gã trai trẻ tuổi, quần áo xa hoa đang mỉm cười khiêm tốn, giới thiệu tình hình trong chợ nô, thần thái cử chỉ đều lộ rõ vẻ xu nịnh.
“Không ngờ lại là hắn! Hắn tới đây làm gì?”
Sắc mặt Bạch Mộc Trần trầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Chàng sẽ vĩnh viễn không quên khuôn mặt khiến người ta cực kỳ căm ghét kia; chàng sẽ vĩnh viễn không tha thứ đôi bàn tay độc ác cắt đứt hy vọng của mình kia.
Đúng vậy, gã trai quần áo xa hoa sặc sỡ kia chính là giám sát quảng trường tiên nô của Ngự Khí tông, Hoa Dương.
/198
|