“Thằng nhóc, ngươi tên là gì?”
Quách Nam thấy Bạch Mộc Trần chỉ đứng ngây ra tại chỗ, không khỏi nhíu mày, đối phương chỉ là một tiên nô nho nhỏ vậy mà lại dám thất lễ trước mặt mình như vậy, nếu không phải cấp trên đã dặn không được gây chuyện với người trông coi cửa hàng, sợ rằng Quách Nam đã lập tức xuất thủ trừng trị đối phương rồi.
“Tiểu nhân...”
Suy nghĩ trong lòng Bạch Mộc Trần xoay chuyển rồi cung kính đáp: “Tiểu nhân là Bạch Mộc Trần, chẳng hay đại nhân còn gì phân phó?”
Quách Nam gật đầu nói: “Ta hỏi ngươi, lúc Cổ Thiên hành đi khỏi có để lại cái gì không?”
“Không có.”
Bạch Mộc Trần trả lời rất rõ ràng, trong mắt không chút dao động.
Vẻ mặt Quách Nam âm trần, khuôn mặt lộ vẻ suy tư.
Cổ Thiên Hành đi rất bất ngờ, Đạo Huyền môn cũng phải một thời gian sau mới biết được. Hôm nay Cổ Thiên Hành đã không còn tung tích, món đồ quan trọng kia không có tin tức gì, tất cả đều rơi vào đường cùng nên Đạo Huyền môn mới đành phái người tới tiếp nhận Tàn Thư tập này, xem xem có manh mối gì hay không.
Có điều, trong chuyện này có một nhân vật vô cùng quan trọng, đó là Bạch Mộc Trần.
Quách Nam nhận được lệnh của cấp trên rằng tiên nô nho nhỏ này là người cuối cùng tiếp xúc với Cổ Thiên Hành, không khéo người này có tin gì về lão, cho nên nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được động đến hắn.
Thấy Quách Nam vẻ mặt không vui, Bạch Mộc Trần nói tiếp: “Đại nhân, mấy ngày trước cũng có hai vị kim tiên tới đây, mục đích của bọn họ cũng là tìm Cổ tiền bối.”
“Cái gì? Có kim tiên tới đây?”
Quách Nam nghe vậy giật mình, trong lòng không khỏi hốt hoảng và sợ hãi, đó là bản năng của kẻ yếu đối với kẻ mạnh: “Ngươi... Ngươi có biết bọn họ là ai không? Bọn họ có nói gì thêm không?”
Bạch Mộc Trần như không thấy vẻ thất thố của đối phương, cúi đầu nói: “Bẩm đại nhân, hai vị kim tiên kia đều là đệ tử của Phi Thăng điện, trong đó một vị tên Hoa Tử Lệ, một vị khác tên Vân Tố, tự xưng là con gái của Cổ tiền bối, bọn họ đều không làm gì mà chỉ hỏi Cổ tiền bối có để lại thứ gì không.”
“Không ngờ lại là bọn họ!”
Quách Nam hít một hơi lạnh, ngón tay khẽ run lên.
Hoa Tử Lệ và Vân Tố là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Phi Thăng điện, uy danh hiển hách, đưa mắt ra khắp cả Tiên Giới cũng hiếm thấy tiên sĩ nào sánh vai được với họ. Cho dù Quách Nam là đệ tử Đạo Huyền môn đóng ở hạ giới, ở Nhất Trung Thiên có địa vị rất cao, nhưng so với con cưng của ông trời như Vân Tố thì ngay cả tư cách rửa chân cho người ta cũng không có.
“Đã có kim tiên tới đây vậy chắc chắn Tàn Thư tập này đã bị thu sạch, xem ra mình tới đây phí công rồi.”
Trong lòng Quách Nam không khỏi thất vọng và không cam lòng, vì vậy hỏi: “Thằng nhóc kia, hai vị kim tiên kia có lấy gì ở đây không?”
“Thưa không.”
Bạch Mộc Trần lắc đầu.
Quách Nam thấy thế lại khẽ thở phào, chỉ cần thứ đó chưa nằm trong tay Phi Thăng điện là được, ít nhất mình vẫn còn cơ hội.
Sau đó Quách Nam suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Ta hỏi ngươi, trước khi đi Cổ Thiên Hành có làm việc gì không?
Trong lòng Bạch Mộc Trần máy động, chàng ở chung với Cổ Thiên Hành vài ngày nhưng chưa từng thấy đối phương làm gì khác thường, nếu miễn cưỡng nói là có hành động gì vậy chính là truyền một lượng lớn tin tức cho mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần bỗng kinh ngạc, cảm thấy dường như mình đã xem nhẹ điều gì, chẳng lẽ thứ đó có liên quan gì đến mình?
Cho dù trong lòng vô cùng rung động nhưng khuôn mặt Bạch Mộc Trần vẫn vô cùng bình tĩnh.
Suy nghĩ xoay chuyển, chảnga vẻ nhớ lại rồi nói: “Đại nhân không đề cập tới thiếu chút nữa tiểu nhân cũng quên mất, lúc Cổ tiền bối đi khỏi đã nói sẽ tới gặp con gái mình, cũng chính là gặp vị Đại La kim tiên tên Vân Tố kia, không ngờ lần này đi rồi không trơ lại nữa.”
Gắp lửa bỏ tay người, Bạch Mộc Trần lập lờ như vậy chính là để di dời sự chú ý của Quách Nam. Dẫu sao chàng cũng không cho rằng đối phuonwg sẽ tới làm phiền một vị Đại La kim tiên, huống chi sau lưng vị Đại La kim tiên này còn chỗ dựa là Phi Thăng điện.
“À! Ra là vậy!”
Thần sắc Quách Nam rung động, thầm nghĩ chẳng lẽ Cổ Thiên Hành thật sự giao thứ đó cho cô ta?
Ngẫm lại cũng không phải không có khả năng này, dẫu sao Vân Tố cũng là con gái của Cổ Thiên Hành, tuy nói mâu thuẫn giữa hai cha con rất lớn nhưng dẫu sao cũng là máu mủ tình thâm, nếu Cổ Thiên Hành định giao thứ đó cho ai, vậy chắc chắn con gái mình là lựa chọn tốt nhất.
“Tin tức này rất quan trọng, xem ra phải nhanh chóng thông báo cho giới thượng tầng.”
Quách Nam đang lo lắng xem nên thông báo việc này ra sao thì ở phía đối diện, Bạch Mộc Trần đột nhiên mở miệng hỏi: “Xin hỏi đại nhân, ngài có biết Cổ tiền bối đang ở đâu không? Có phải ông ấy đã gặp chuyện gì không?”
“Hả?”
Suy nghĩ của Quách Nam bị cắt ngang, y lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Cái gì cần nói, Quách mỗ tất nhiên sẽ nói, cái gì ngươi không nên biết thì tốt nhất đừng nên hỏi, nếu không... hừ!”
“Tiểu nhân biết sai!”
Bạch Mộc Trần vội vàng khom người nhận sai rồi hỏi: “Đại nhân, ngọc bài kia do Cổ tiền bối lưu lại, có... có thể để lại cho tiểu nhân bảo quản được không?”
“Không được!”
Quách Nam hờ hững nhìn đối phương rồi nói: “Đồ của Đạo Huyền môn chẳng lẽ Quách Mỗ lại không bảo quản được? Đừng làm càn!”
Bạch Mộc Trần cúi đầu thật sâu, cho dù trong lòng vô cùng tức giận song lại không thể làm gì.
Trong ngọc bài chủ quản còn vài ngàn điểm cống hiến, cứ thế giao ra cũng thật đáng tiếc. Đương nhiên, không phải Bạch Mộc Trần quá tiếc rẻ đống điểm cống hiến đó, chàng quan tâm là ý nghĩa của tấm ngọc bài này, bởi ngọc bài này là do Cổ Thiên Hành để lại cho chàng.
“Nếu đại nhân không còn gì căn dặn, vậy tiểu nhân xin phép cáo lui.”
Bạch Mộc Trần chán nản, đang định đi khỏi, không ngờ Quách Nam phất tay ngăn chàng lại.
“Thằng nhóc kia, ai nói ngươi được phép đi.”
Bị Quách Nam cưỡng ép lưu lại, khuôn mặt Bạch Mộc Trần lộ vẻ sợ hãi: “Xin hỏi đại nhân còn gì căn dặn?”
“Cũng chẳng còn gì căn dặn.”
Quách Nam lạnh lùng đáp: “Chỉ có điều trước kia ngươi là quản sự ở đây, giờ ngươi đi, Quách mỗ cần kiểm tra xem trong túi trữ vật của ngươi có giấu diếm mang theo vật gì của thư lâu hay không...”
Dứt lời, ngón tay Quách Nam giơ lên, hút túi trữ vật trong ngực Bạch Mộc Trần vào tay.
“Đại nhân, ngài làm gì vậy?”
Bạch Mộc Trần cố nén lửa giận trong lòng, ra sức khống chế tâm trạng. Cảnh tượng này giờ thật giống với lúc bị Hoa Dương làm nhục lúc trước!
“làm càn!”
Quách Nam quát lớn một tiếng rồi đưa thần thức vào trong túi trữ vật...
Một thanh phi kiếm rác rưởi, một tấm ngọc bài thân phận tiên nô, một cuốn sách cuộn trống không cũ nát... Tiên nô đúng là tiên nô, toàn đem theo bên mình những thứ rác rưởi linh tinh, ngược lại trong túi trữa vật có mấy ngàn tấm linh mộc nhất giai, gần ngàn tấm tiên phù nhất giai khiến Quách Nam cảm thấy hứng thú.
“Thằng nhóc kia, ngươi mua nhiều linh mộc như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi luyện chế tiên phù?”
Quách Nam hỏi Bạch Mộc Trần bằng một giọng nói lạnh nhạt, chàng cũng đành cung kính giải thích: “Địa nhân anh minh, tiểu nhân không có sở trường gì, chỉ có thể dựa theo con đường nhỏ này kiếm chút điểm cống hiến, mấy tấm tiên phù này đều do tiểu nhân cất giữ mấy năm trở lại đây, nếu đại nhân để ý, tiểu nhân nguyện dâng toàn bộ lên hiếu kính đại nhân.”
“Hiếu kính?”
Vẻ mặt Quách Nam đầy kinh thường nhìn Bạch Mộc Trần nói: “Thằng nhóc, đừng chơi trò tâm cơ với Quách mỗ, Quách mỗ muốn giết ngươi cũng dễ như bóp chết một con kiên smaf thôi, chỉ chút tiên phù nhất giai đó, muốn lọt vào mắt Quách Nam ta, ngươi đề cao mình quá rồi đso.”
Vung tay, Quách Nam quăng trả túi trữ vật cho đối phương.
Bạch Mộc Trần thu hồi túi trữ vật, cố ý ra vẻ xấu hổ và sợ hãi.
“Hả! Đây là cái gì?”
Ánh mắt Quách Nam đảo qua người Bạch Mộc Trần, cưỡng ép lấy vài thứ từ bên hông chàng ra, là một khối ngọc giản và một hạt châu nát ảm đạm không chút ánh sáng.
“Ccái này...”
Bạch Mộc Trần thấy hai thứ này bị lục ra, trong lòng thầm kêu hỏng rồi không ngưng!
Quách Nam thấy Bạch Mộc Trần chỉ đứng ngây ra tại chỗ, không khỏi nhíu mày, đối phương chỉ là một tiên nô nho nhỏ vậy mà lại dám thất lễ trước mặt mình như vậy, nếu không phải cấp trên đã dặn không được gây chuyện với người trông coi cửa hàng, sợ rằng Quách Nam đã lập tức xuất thủ trừng trị đối phương rồi.
“Tiểu nhân...”
Suy nghĩ trong lòng Bạch Mộc Trần xoay chuyển rồi cung kính đáp: “Tiểu nhân là Bạch Mộc Trần, chẳng hay đại nhân còn gì phân phó?”
Quách Nam gật đầu nói: “Ta hỏi ngươi, lúc Cổ Thiên hành đi khỏi có để lại cái gì không?”
“Không có.”
Bạch Mộc Trần trả lời rất rõ ràng, trong mắt không chút dao động.
Vẻ mặt Quách Nam âm trần, khuôn mặt lộ vẻ suy tư.
Cổ Thiên Hành đi rất bất ngờ, Đạo Huyền môn cũng phải một thời gian sau mới biết được. Hôm nay Cổ Thiên Hành đã không còn tung tích, món đồ quan trọng kia không có tin tức gì, tất cả đều rơi vào đường cùng nên Đạo Huyền môn mới đành phái người tới tiếp nhận Tàn Thư tập này, xem xem có manh mối gì hay không.
Có điều, trong chuyện này có một nhân vật vô cùng quan trọng, đó là Bạch Mộc Trần.
Quách Nam nhận được lệnh của cấp trên rằng tiên nô nho nhỏ này là người cuối cùng tiếp xúc với Cổ Thiên Hành, không khéo người này có tin gì về lão, cho nên nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được động đến hắn.
Thấy Quách Nam vẻ mặt không vui, Bạch Mộc Trần nói tiếp: “Đại nhân, mấy ngày trước cũng có hai vị kim tiên tới đây, mục đích của bọn họ cũng là tìm Cổ tiền bối.”
“Cái gì? Có kim tiên tới đây?”
Quách Nam nghe vậy giật mình, trong lòng không khỏi hốt hoảng và sợ hãi, đó là bản năng của kẻ yếu đối với kẻ mạnh: “Ngươi... Ngươi có biết bọn họ là ai không? Bọn họ có nói gì thêm không?”
Bạch Mộc Trần như không thấy vẻ thất thố của đối phương, cúi đầu nói: “Bẩm đại nhân, hai vị kim tiên kia đều là đệ tử của Phi Thăng điện, trong đó một vị tên Hoa Tử Lệ, một vị khác tên Vân Tố, tự xưng là con gái của Cổ tiền bối, bọn họ đều không làm gì mà chỉ hỏi Cổ tiền bối có để lại thứ gì không.”
“Không ngờ lại là bọn họ!”
Quách Nam hít một hơi lạnh, ngón tay khẽ run lên.
Hoa Tử Lệ và Vân Tố là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Phi Thăng điện, uy danh hiển hách, đưa mắt ra khắp cả Tiên Giới cũng hiếm thấy tiên sĩ nào sánh vai được với họ. Cho dù Quách Nam là đệ tử Đạo Huyền môn đóng ở hạ giới, ở Nhất Trung Thiên có địa vị rất cao, nhưng so với con cưng của ông trời như Vân Tố thì ngay cả tư cách rửa chân cho người ta cũng không có.
“Đã có kim tiên tới đây vậy chắc chắn Tàn Thư tập này đã bị thu sạch, xem ra mình tới đây phí công rồi.”
Trong lòng Quách Nam không khỏi thất vọng và không cam lòng, vì vậy hỏi: “Thằng nhóc kia, hai vị kim tiên kia có lấy gì ở đây không?”
“Thưa không.”
Bạch Mộc Trần lắc đầu.
Quách Nam thấy thế lại khẽ thở phào, chỉ cần thứ đó chưa nằm trong tay Phi Thăng điện là được, ít nhất mình vẫn còn cơ hội.
Sau đó Quách Nam suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Ta hỏi ngươi, trước khi đi Cổ Thiên Hành có làm việc gì không?
Trong lòng Bạch Mộc Trần máy động, chàng ở chung với Cổ Thiên Hành vài ngày nhưng chưa từng thấy đối phương làm gì khác thường, nếu miễn cưỡng nói là có hành động gì vậy chính là truyền một lượng lớn tin tức cho mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần bỗng kinh ngạc, cảm thấy dường như mình đã xem nhẹ điều gì, chẳng lẽ thứ đó có liên quan gì đến mình?
Cho dù trong lòng vô cùng rung động nhưng khuôn mặt Bạch Mộc Trần vẫn vô cùng bình tĩnh.
Suy nghĩ xoay chuyển, chảnga vẻ nhớ lại rồi nói: “Đại nhân không đề cập tới thiếu chút nữa tiểu nhân cũng quên mất, lúc Cổ tiền bối đi khỏi đã nói sẽ tới gặp con gái mình, cũng chính là gặp vị Đại La kim tiên tên Vân Tố kia, không ngờ lần này đi rồi không trơ lại nữa.”
Gắp lửa bỏ tay người, Bạch Mộc Trần lập lờ như vậy chính là để di dời sự chú ý của Quách Nam. Dẫu sao chàng cũng không cho rằng đối phuonwg sẽ tới làm phiền một vị Đại La kim tiên, huống chi sau lưng vị Đại La kim tiên này còn chỗ dựa là Phi Thăng điện.
“À! Ra là vậy!”
Thần sắc Quách Nam rung động, thầm nghĩ chẳng lẽ Cổ Thiên Hành thật sự giao thứ đó cho cô ta?
Ngẫm lại cũng không phải không có khả năng này, dẫu sao Vân Tố cũng là con gái của Cổ Thiên Hành, tuy nói mâu thuẫn giữa hai cha con rất lớn nhưng dẫu sao cũng là máu mủ tình thâm, nếu Cổ Thiên Hành định giao thứ đó cho ai, vậy chắc chắn con gái mình là lựa chọn tốt nhất.
“Tin tức này rất quan trọng, xem ra phải nhanh chóng thông báo cho giới thượng tầng.”
Quách Nam đang lo lắng xem nên thông báo việc này ra sao thì ở phía đối diện, Bạch Mộc Trần đột nhiên mở miệng hỏi: “Xin hỏi đại nhân, ngài có biết Cổ tiền bối đang ở đâu không? Có phải ông ấy đã gặp chuyện gì không?”
“Hả?”
Suy nghĩ của Quách Nam bị cắt ngang, y lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Cái gì cần nói, Quách mỗ tất nhiên sẽ nói, cái gì ngươi không nên biết thì tốt nhất đừng nên hỏi, nếu không... hừ!”
“Tiểu nhân biết sai!”
Bạch Mộc Trần vội vàng khom người nhận sai rồi hỏi: “Đại nhân, ngọc bài kia do Cổ tiền bối lưu lại, có... có thể để lại cho tiểu nhân bảo quản được không?”
“Không được!”
Quách Nam hờ hững nhìn đối phương rồi nói: “Đồ của Đạo Huyền môn chẳng lẽ Quách Mỗ lại không bảo quản được? Đừng làm càn!”
Bạch Mộc Trần cúi đầu thật sâu, cho dù trong lòng vô cùng tức giận song lại không thể làm gì.
Trong ngọc bài chủ quản còn vài ngàn điểm cống hiến, cứ thế giao ra cũng thật đáng tiếc. Đương nhiên, không phải Bạch Mộc Trần quá tiếc rẻ đống điểm cống hiến đó, chàng quan tâm là ý nghĩa của tấm ngọc bài này, bởi ngọc bài này là do Cổ Thiên Hành để lại cho chàng.
“Nếu đại nhân không còn gì căn dặn, vậy tiểu nhân xin phép cáo lui.”
Bạch Mộc Trần chán nản, đang định đi khỏi, không ngờ Quách Nam phất tay ngăn chàng lại.
“Thằng nhóc kia, ai nói ngươi được phép đi.”
Bị Quách Nam cưỡng ép lưu lại, khuôn mặt Bạch Mộc Trần lộ vẻ sợ hãi: “Xin hỏi đại nhân còn gì căn dặn?”
“Cũng chẳng còn gì căn dặn.”
Quách Nam lạnh lùng đáp: “Chỉ có điều trước kia ngươi là quản sự ở đây, giờ ngươi đi, Quách mỗ cần kiểm tra xem trong túi trữ vật của ngươi có giấu diếm mang theo vật gì của thư lâu hay không...”
Dứt lời, ngón tay Quách Nam giơ lên, hút túi trữ vật trong ngực Bạch Mộc Trần vào tay.
“Đại nhân, ngài làm gì vậy?”
Bạch Mộc Trần cố nén lửa giận trong lòng, ra sức khống chế tâm trạng. Cảnh tượng này giờ thật giống với lúc bị Hoa Dương làm nhục lúc trước!
“làm càn!”
Quách Nam quát lớn một tiếng rồi đưa thần thức vào trong túi trữ vật...
Một thanh phi kiếm rác rưởi, một tấm ngọc bài thân phận tiên nô, một cuốn sách cuộn trống không cũ nát... Tiên nô đúng là tiên nô, toàn đem theo bên mình những thứ rác rưởi linh tinh, ngược lại trong túi trữa vật có mấy ngàn tấm linh mộc nhất giai, gần ngàn tấm tiên phù nhất giai khiến Quách Nam cảm thấy hứng thú.
“Thằng nhóc kia, ngươi mua nhiều linh mộc như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi luyện chế tiên phù?”
Quách Nam hỏi Bạch Mộc Trần bằng một giọng nói lạnh nhạt, chàng cũng đành cung kính giải thích: “Địa nhân anh minh, tiểu nhân không có sở trường gì, chỉ có thể dựa theo con đường nhỏ này kiếm chút điểm cống hiến, mấy tấm tiên phù này đều do tiểu nhân cất giữ mấy năm trở lại đây, nếu đại nhân để ý, tiểu nhân nguyện dâng toàn bộ lên hiếu kính đại nhân.”
“Hiếu kính?”
Vẻ mặt Quách Nam đầy kinh thường nhìn Bạch Mộc Trần nói: “Thằng nhóc, đừng chơi trò tâm cơ với Quách mỗ, Quách mỗ muốn giết ngươi cũng dễ như bóp chết một con kiên smaf thôi, chỉ chút tiên phù nhất giai đó, muốn lọt vào mắt Quách Nam ta, ngươi đề cao mình quá rồi đso.”
Vung tay, Quách Nam quăng trả túi trữ vật cho đối phương.
Bạch Mộc Trần thu hồi túi trữ vật, cố ý ra vẻ xấu hổ và sợ hãi.
“Hả! Đây là cái gì?”
Ánh mắt Quách Nam đảo qua người Bạch Mộc Trần, cưỡng ép lấy vài thứ từ bên hông chàng ra, là một khối ngọc giản và một hạt châu nát ảm đạm không chút ánh sáng.
“Ccái này...”
Bạch Mộc Trần thấy hai thứ này bị lục ra, trong lòng thầm kêu hỏng rồi không ngưng!
/198
|