“Keng keng keng!”
Sâu trong hang động vang lên từng tiếng va chạm.
Trong bóng đêm, một bóng dáng lẻ loi đang múa kiếm, dấy lê từng đợt đá vụn bay tung tóe.
Chỉ trong chốc lát, vách đá đã bị đục một lỗ sâu chừng hai trượng, từ trong lỗ, vài viên tinh thạch lăn ra, rơi xuống mặt đất, lóe lên ánh sáng.
Thế kiếm thu lại, người nọ nhặt tiên thạch trên mặt đất cho vào trong túi trữ vật, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
...
Trong động không năm không tháng, nhoáng cái đã lại nửa năm trôi qua.
Trong thời gian này, Bạch Mộc Trần một lòng một dạ chìm đắm trong việc thu thập tiên thạch, không quan tâm tới những chuyện xảy ra bên ngoài.
Có lẽ do tập trung, nên khi vừa bắt đầu Bạch Mộc Trần chỉ biết cầm phi kiếm chém lung tung, hiệu suất đào tiên thạch không coi là cao, song từ chỗ mịt mờ không lối chàng dần dần tìm được chút kỹ xảo dụng lực, thậm chí đem cả kiếm pháp đã lâu không sử dụng dung nhập thêm vào, mỗi lần xuất chiêu đều chỉ thẳng vào đường vân đá nơi những phiến đá gắn kết với nhau, nhờ đó có thể dễ dàng cắt, tách vách đá ra, có thể nói là lấy yếu chống mạnh.
Kể từ đó, Bạch Mộc Trần tăng cao hiệu suất đào tiên thạch, lại phát tiết được nỗi phiền muộn và cô đơn trong lòng mình.
Bộ kiếm pháp này không có tên, chẳng qua dựa rteen sự vận dụng lực lượng vô cùng tinh diệu. Tỏng khoảng thời gian này cũng có vài nhóm quặng nô tới đây tìm kiếm song đều bị đánh đuổi về. Dần dà, không ai dám tùy tiện bước vào trong này.
...
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần khôi phục thể lực xong, lúc chàng chuẩn bị tiếp tục thì “Truyền Tấn phù” trong túi trữ vật đột nhiên rung lên.
“Hả?”
Lấy Truyền Tấn phù ra xem, là tín hiệu do Mạc Ảnh của Tụ Bảo các truyền tới, chắc ông chủ Tụ Bảo các đã trở lại.
Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần vui vẻ không thôi, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nơi này.
. . .
————————————
Trở về chợ nô, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng Bạch Mộc Trần.
Hàng quán hai bên đường vắng lặng hơn nhiều so với lúc trước, tiên nô đi lại dọc đường cũng thưa thớt hơn hẳn, kỳ lạ nhất là ngay cả đáu trường nô lệ vốn nổi tiếng náo nhiệt cũng khép chặt cửa lớn, xung quanh không một bóng người, chẳng lẽ mọi người đều đổi tính cả rồi à?
Lòng đầy nghi hoặc, Bạch Mộc Trần tới thẳng Tụ Bảo Các, bước vào.
...
“Cổ huynh, quả nhiên ngài đã tới.”
Trong đại sảnh, tiên nô Mạc Ảnh đã sớm chờ, thấy Bạch Mộc Trần tới theo lời hẹn, vội vàng mỉm cười tơi tiếp đón.
“Mạc Ảnh huynh khách khí ồi.”
Bạch Mộc Trần vừa trò chuyện với đối phương vừa đánh giá tình hình trong cửa hàng, vẫn vắng vẻ lạnh lẽo như trước
Đang lúc hai người trò chuyện rôm rả, một gã đàn ông trung niên mặc áo đen bước tới từ phía sau.
Người này khuôn mặt tuấn tú lãng tử, chòm râu dài phất phơ, nét mặt như đao khắc khiến người ta có cảm giác sắc bén, nhất là nô ấn màu đen ở mi tâm có vẻ nặng nề và lạnh lẽo như băng đá.
Một màu đen như mực, đại biểu người này đã vượt qua đại kiếp nạn lần thứ hai của tán tiên, trong tiên nô cũng có địa vị khá cao, không dễ bị vứt bỏ.
Không đợi Mạc Ảnh giới thiệu, Bạch Mộc Trần vội vàng chắp tay chào: “Cổ Trần bái kiến tiền bối, chúc mừng tiền bối vượt qua tiên kiếp.”
“Tiểu hữu khách khí rồi.”
Tiên nô trung niên đánh giá đối phương một chút rồi nói: “Nghe Mạc Ảnh nói ngươi muốn mua phù ấn?”
“Đúng vậy thưa tiền bối.”
Thái độ cử chi của Bạch Mộc Trần có vẻ rất cung kính, đây không phải cố ý giả bộ.
Người ta tuy cũng là tiên nô song đã vượt qua tiên kiếp lần thứ hai, chỉ riêng tu vi và nghị lực đã đủ khiến người khác tôn kính rồi. Huống hồ, tuy cử chỉ của đối phương có vẻ lạnh lùng nhưng lại không hề mang chút ngạo mạn hay thành kiế này, xét riêng điểm này đã tốt hơn nhiều so với đám Đại La kim tiên kia rồi.
Tiên nô trung niên gật đầu nói: “Ta là chủ quản của Tụ Bảo các này, họ Dịch, đọa hào là Dịch Nha Tử. Trong thương trường thì nói chuyện thương trường thôi, tiểu hữu có thể gọi ta là ông chủ Dịch.”
Nghe đối phương xưng đạo hào bản thân, trong lòng Bach Mộc Trần chấn động, theo chàng biết chỉ ai có thân phận địa vị nhất định mới có thể được tông môn ban cho đạo hào. Từ đó nhìn ra, bối cảnh của Dịch Nha Tử này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Suy nghĩ xoay chuyển, khuôn mặt Bạch Mộc Trần không lộ chút điểm lạ nào.
Dừng một chút, Dịch Nha Tử nói tiếp: “Chẳng hay tiểu hữu muốn mua loại phù ấn gì?”
Bạch Mộc Trần chắp tay nói thẳng: “Ông chủ Dịch, ta muốn mua ấn phù tất cả các loại, chẳng hay ông chủ Dịch có không?”
Dịch Nha Tử nghe vậy giật mình, sau đó lắc đầu, từ từ nói: “Nói vậy tiểu hữu đang nghiên cứu đạo tiên phù đay, có điều Dịch mỗ vẫn phải khuyên tiểu hữu một câu, phù đạo chỉ là tiểu kỹ bàng môn, muốn tiến xa hơn nên tu tâm dưỡng tính đã.”
Bạch Mộc Trần cười khổ nói: “Lời ông chủ Dịch nói, sao vãn bối không hay, nhưng tán tiên không có căn cốt, nếu không mượn nhờ ngoại lực cuối cùng vẫ chỉ là thân vẫn đạo tiêu, vãn bối cũng chỉ mong gắng gượng tìm một đường sinh cơ mà thôi. Hơn nữa vãn bối không cảm thấy phù đạo chỉ là bàng môn tiểu kỹ, đại đạo ba ngàn, trăm sông cùng đổ về biển... Tán tiên cuối cùng cũng sẽ có một con đường để đi.”
Tán tiên, thật sự sẽ có đường để đi sao?
Mạc Ảnh đứng đó, trong lòng suy nghĩ không thôi, nếu có thể, ai muốn làm nô kia chứ, chỉ có điều bọn họ thân là tán tiên, bọn họ vốn chẳng có quyền phản kháng.
Dịch Nha Tử trầm mặc không nói, không phản bác lại lời của Bạch Mộc Trần. Đều là tán tiên, gã hiểu rõ nỗi đau rtong đó, đừng nhìn gã nay đã vượt qua hai kiếp, trên thực tế nếu không có tông môn che chở sơ là đã sớm tan thành khói bụi.
Thấy vẻ mặt hai người, Bạch Mộc Trần hiểu lời của mình đã nói hơi xa, vì vậy không mở miệng thêm nữa.
Một lát sau, Dịch Nha Tử quay lại nói về chủ đề chính: “Tiểu hữu, phù ấn tuy chẳng phải vật hiếm lạ gì, nhưng ít được lưu hành trên thị trường, hơn nữa thứ này cũng không có nhiều tác dụng lắm, nhất là phù ấn cấp thấp, cơ bản bán không tốt lắm, bởi vậy cũng rất hiếm thấy. Có điều Dịch mỗ vừa hay có một loại phù ấp có thể bán lại cho ngươi.”
“A!”
Tinh thần Bạch Mộc Trần phấn chấn hẳn lên, chỉ thấy Dịch Nha Tử lật tay lấy một khối ngọc phiến lấp lánh ánh sáng ra, sau đó truyền một luồng thần niệm vào.
“Xẹt xẹt!”
Một loạt tiếng vang cất lên, lên, trên phiến ngọc hiện lên năm luồng văn ấn giao thoa với nhau.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần thấy người khác chế tác phù ấn, quy luật này vừa hay tương phản với luyện chế tiên phù, cần khắc ngược phù văn lên trên phiến ngọc, trình độ cao hơn nhiều so với chế tác phù văn trên linh mộc.
“Đây là phù ấn Tụ Linh thuật nhất giai...”
Dịch Nha Tử đưa phù ấn cho Bạch Mộc Trần rồi giải thích: “Tụ Linh thuật là một loại tiên phù dạng phụ trợ, sử dụng loại phù này có thể nhanh chóng ngưng tụ tiên linh khí, khôi puhcj tiên nguyên cho bản thân, đối với tiên sĩ phẩm cấp thấp mà nói, đây là vật chắc chắn không thể thiếu, năm đó ta cũng dựa vào tấm phù này vượt qua rất nhiều chướng ngại. Chỉ tiếc là, phù này có cấp bậc quá thấp, với tu sĩ tu vi cao ngược lại, lại chẳng có tác dụng gì.”
Bạch Mộc Trần nghe Dịch Nha Tử nói, trong lòng cũng hơi thất vọng, lúc này chàng hy vọng tìm được loại phù ấn phòng ngự, vậy mới bảo đảm an toàn của mình trong kế hoạch tiếp theo được. Chẳng qua có vẫn hơn không, cuối cùng cũng không phải tay không trở về, hơn nữa nghe đối phương nói thì chắc Tụ Linh thuật này cũng thuộc loại thường được sử dụng.
Đương nhiên, thất vọng thì thất vọng, Bạch Mộc Trần tất nhiên không lộ ra suy nghĩ thật của mình mà vui vẻ tiếp nhận: “Ông chủ Dịch, Tụ Linh thuật tuy rất tốt, nhưng vãn bối còn muốn mua thêm vài loại phù ấn khác, nhất giai hay nhị giai trở lên cũng được.”
Dịch Nha Tử bật cười nói: “Phù ấn nhất giai ta còn có thể tìm cách, chứ nhị giai trở lên trừ phi ở chợ lớn hay thị tộc tiên tông mới có...”
Trầm ngâm một lúc, Dịch Nha Tử nghiêm mặt nói: “Như vậy đi, cuối tháng ta sẽ quay lại một lần, lúc đó ta sẽ thu thập phù ấn giúp ngươi.”
“Cám ơn ông chủ Dịch.”
Bạch Mộc Trần cảm kích thi lễ rồi lại nói: “Mặt khác, vãn bối còn một yêu cầu, có hơi quá đáng.”
“Ngươi cứ nói.”
“Vãn bối muốn có chút kinh nghiệm độ kiếp từ ông chủ Dịch, cứ coi như vãn bối mua đi.”
Nghe lời thỉnh cầu của Bạch Mộc Trần, Dịch Nha Tử chăm chú nhìn đối phương. Gã đột nhiên phát hiện mình cảm nhận được một khí chất phi thường từ trên người đối phương, hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối và chết lặng như những tiên nô khác.
“Hóa ra người anh em lại là kẻ tâm chí cao xa.”
“Cố gắng hết sức mà thôi.”
“Hay! Hay cho câu cố gắng hết sức mà thôi.
Sâu trong hang động vang lên từng tiếng va chạm.
Trong bóng đêm, một bóng dáng lẻ loi đang múa kiếm, dấy lê từng đợt đá vụn bay tung tóe.
Chỉ trong chốc lát, vách đá đã bị đục một lỗ sâu chừng hai trượng, từ trong lỗ, vài viên tinh thạch lăn ra, rơi xuống mặt đất, lóe lên ánh sáng.
Thế kiếm thu lại, người nọ nhặt tiên thạch trên mặt đất cho vào trong túi trữ vật, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
...
Trong động không năm không tháng, nhoáng cái đã lại nửa năm trôi qua.
Trong thời gian này, Bạch Mộc Trần một lòng một dạ chìm đắm trong việc thu thập tiên thạch, không quan tâm tới những chuyện xảy ra bên ngoài.
Có lẽ do tập trung, nên khi vừa bắt đầu Bạch Mộc Trần chỉ biết cầm phi kiếm chém lung tung, hiệu suất đào tiên thạch không coi là cao, song từ chỗ mịt mờ không lối chàng dần dần tìm được chút kỹ xảo dụng lực, thậm chí đem cả kiếm pháp đã lâu không sử dụng dung nhập thêm vào, mỗi lần xuất chiêu đều chỉ thẳng vào đường vân đá nơi những phiến đá gắn kết với nhau, nhờ đó có thể dễ dàng cắt, tách vách đá ra, có thể nói là lấy yếu chống mạnh.
Kể từ đó, Bạch Mộc Trần tăng cao hiệu suất đào tiên thạch, lại phát tiết được nỗi phiền muộn và cô đơn trong lòng mình.
Bộ kiếm pháp này không có tên, chẳng qua dựa rteen sự vận dụng lực lượng vô cùng tinh diệu. Tỏng khoảng thời gian này cũng có vài nhóm quặng nô tới đây tìm kiếm song đều bị đánh đuổi về. Dần dà, không ai dám tùy tiện bước vào trong này.
...
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần khôi phục thể lực xong, lúc chàng chuẩn bị tiếp tục thì “Truyền Tấn phù” trong túi trữ vật đột nhiên rung lên.
“Hả?”
Lấy Truyền Tấn phù ra xem, là tín hiệu do Mạc Ảnh của Tụ Bảo các truyền tới, chắc ông chủ Tụ Bảo các đã trở lại.
Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần vui vẻ không thôi, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nơi này.
. . .
————————————
Trở về chợ nô, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng Bạch Mộc Trần.
Hàng quán hai bên đường vắng lặng hơn nhiều so với lúc trước, tiên nô đi lại dọc đường cũng thưa thớt hơn hẳn, kỳ lạ nhất là ngay cả đáu trường nô lệ vốn nổi tiếng náo nhiệt cũng khép chặt cửa lớn, xung quanh không một bóng người, chẳng lẽ mọi người đều đổi tính cả rồi à?
Lòng đầy nghi hoặc, Bạch Mộc Trần tới thẳng Tụ Bảo Các, bước vào.
...
“Cổ huynh, quả nhiên ngài đã tới.”
Trong đại sảnh, tiên nô Mạc Ảnh đã sớm chờ, thấy Bạch Mộc Trần tới theo lời hẹn, vội vàng mỉm cười tơi tiếp đón.
“Mạc Ảnh huynh khách khí ồi.”
Bạch Mộc Trần vừa trò chuyện với đối phương vừa đánh giá tình hình trong cửa hàng, vẫn vắng vẻ lạnh lẽo như trước
Đang lúc hai người trò chuyện rôm rả, một gã đàn ông trung niên mặc áo đen bước tới từ phía sau.
Người này khuôn mặt tuấn tú lãng tử, chòm râu dài phất phơ, nét mặt như đao khắc khiến người ta có cảm giác sắc bén, nhất là nô ấn màu đen ở mi tâm có vẻ nặng nề và lạnh lẽo như băng đá.
Một màu đen như mực, đại biểu người này đã vượt qua đại kiếp nạn lần thứ hai của tán tiên, trong tiên nô cũng có địa vị khá cao, không dễ bị vứt bỏ.
Không đợi Mạc Ảnh giới thiệu, Bạch Mộc Trần vội vàng chắp tay chào: “Cổ Trần bái kiến tiền bối, chúc mừng tiền bối vượt qua tiên kiếp.”
“Tiểu hữu khách khí rồi.”
Tiên nô trung niên đánh giá đối phương một chút rồi nói: “Nghe Mạc Ảnh nói ngươi muốn mua phù ấn?”
“Đúng vậy thưa tiền bối.”
Thái độ cử chi của Bạch Mộc Trần có vẻ rất cung kính, đây không phải cố ý giả bộ.
Người ta tuy cũng là tiên nô song đã vượt qua tiên kiếp lần thứ hai, chỉ riêng tu vi và nghị lực đã đủ khiến người khác tôn kính rồi. Huống hồ, tuy cử chỉ của đối phương có vẻ lạnh lùng nhưng lại không hề mang chút ngạo mạn hay thành kiế này, xét riêng điểm này đã tốt hơn nhiều so với đám Đại La kim tiên kia rồi.
Tiên nô trung niên gật đầu nói: “Ta là chủ quản của Tụ Bảo các này, họ Dịch, đọa hào là Dịch Nha Tử. Trong thương trường thì nói chuyện thương trường thôi, tiểu hữu có thể gọi ta là ông chủ Dịch.”
Nghe đối phương xưng đạo hào bản thân, trong lòng Bach Mộc Trần chấn động, theo chàng biết chỉ ai có thân phận địa vị nhất định mới có thể được tông môn ban cho đạo hào. Từ đó nhìn ra, bối cảnh của Dịch Nha Tử này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Suy nghĩ xoay chuyển, khuôn mặt Bạch Mộc Trần không lộ chút điểm lạ nào.
Dừng một chút, Dịch Nha Tử nói tiếp: “Chẳng hay tiểu hữu muốn mua loại phù ấn gì?”
Bạch Mộc Trần chắp tay nói thẳng: “Ông chủ Dịch, ta muốn mua ấn phù tất cả các loại, chẳng hay ông chủ Dịch có không?”
Dịch Nha Tử nghe vậy giật mình, sau đó lắc đầu, từ từ nói: “Nói vậy tiểu hữu đang nghiên cứu đạo tiên phù đay, có điều Dịch mỗ vẫn phải khuyên tiểu hữu một câu, phù đạo chỉ là tiểu kỹ bàng môn, muốn tiến xa hơn nên tu tâm dưỡng tính đã.”
Bạch Mộc Trần cười khổ nói: “Lời ông chủ Dịch nói, sao vãn bối không hay, nhưng tán tiên không có căn cốt, nếu không mượn nhờ ngoại lực cuối cùng vẫ chỉ là thân vẫn đạo tiêu, vãn bối cũng chỉ mong gắng gượng tìm một đường sinh cơ mà thôi. Hơn nữa vãn bối không cảm thấy phù đạo chỉ là bàng môn tiểu kỹ, đại đạo ba ngàn, trăm sông cùng đổ về biển... Tán tiên cuối cùng cũng sẽ có một con đường để đi.”
Tán tiên, thật sự sẽ có đường để đi sao?
Mạc Ảnh đứng đó, trong lòng suy nghĩ không thôi, nếu có thể, ai muốn làm nô kia chứ, chỉ có điều bọn họ thân là tán tiên, bọn họ vốn chẳng có quyền phản kháng.
Dịch Nha Tử trầm mặc không nói, không phản bác lại lời của Bạch Mộc Trần. Đều là tán tiên, gã hiểu rõ nỗi đau rtong đó, đừng nhìn gã nay đã vượt qua hai kiếp, trên thực tế nếu không có tông môn che chở sơ là đã sớm tan thành khói bụi.
Thấy vẻ mặt hai người, Bạch Mộc Trần hiểu lời của mình đã nói hơi xa, vì vậy không mở miệng thêm nữa.
Một lát sau, Dịch Nha Tử quay lại nói về chủ đề chính: “Tiểu hữu, phù ấn tuy chẳng phải vật hiếm lạ gì, nhưng ít được lưu hành trên thị trường, hơn nữa thứ này cũng không có nhiều tác dụng lắm, nhất là phù ấn cấp thấp, cơ bản bán không tốt lắm, bởi vậy cũng rất hiếm thấy. Có điều Dịch mỗ vừa hay có một loại phù ấp có thể bán lại cho ngươi.”
“A!”
Tinh thần Bạch Mộc Trần phấn chấn hẳn lên, chỉ thấy Dịch Nha Tử lật tay lấy một khối ngọc phiến lấp lánh ánh sáng ra, sau đó truyền một luồng thần niệm vào.
“Xẹt xẹt!”
Một loạt tiếng vang cất lên, lên, trên phiến ngọc hiện lên năm luồng văn ấn giao thoa với nhau.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần thấy người khác chế tác phù ấn, quy luật này vừa hay tương phản với luyện chế tiên phù, cần khắc ngược phù văn lên trên phiến ngọc, trình độ cao hơn nhiều so với chế tác phù văn trên linh mộc.
“Đây là phù ấn Tụ Linh thuật nhất giai...”
Dịch Nha Tử đưa phù ấn cho Bạch Mộc Trần rồi giải thích: “Tụ Linh thuật là một loại tiên phù dạng phụ trợ, sử dụng loại phù này có thể nhanh chóng ngưng tụ tiên linh khí, khôi puhcj tiên nguyên cho bản thân, đối với tiên sĩ phẩm cấp thấp mà nói, đây là vật chắc chắn không thể thiếu, năm đó ta cũng dựa vào tấm phù này vượt qua rất nhiều chướng ngại. Chỉ tiếc là, phù này có cấp bậc quá thấp, với tu sĩ tu vi cao ngược lại, lại chẳng có tác dụng gì.”
Bạch Mộc Trần nghe Dịch Nha Tử nói, trong lòng cũng hơi thất vọng, lúc này chàng hy vọng tìm được loại phù ấn phòng ngự, vậy mới bảo đảm an toàn của mình trong kế hoạch tiếp theo được. Chẳng qua có vẫn hơn không, cuối cùng cũng không phải tay không trở về, hơn nữa nghe đối phương nói thì chắc Tụ Linh thuật này cũng thuộc loại thường được sử dụng.
Đương nhiên, thất vọng thì thất vọng, Bạch Mộc Trần tất nhiên không lộ ra suy nghĩ thật của mình mà vui vẻ tiếp nhận: “Ông chủ Dịch, Tụ Linh thuật tuy rất tốt, nhưng vãn bối còn muốn mua thêm vài loại phù ấn khác, nhất giai hay nhị giai trở lên cũng được.”
Dịch Nha Tử bật cười nói: “Phù ấn nhất giai ta còn có thể tìm cách, chứ nhị giai trở lên trừ phi ở chợ lớn hay thị tộc tiên tông mới có...”
Trầm ngâm một lúc, Dịch Nha Tử nghiêm mặt nói: “Như vậy đi, cuối tháng ta sẽ quay lại một lần, lúc đó ta sẽ thu thập phù ấn giúp ngươi.”
“Cám ơn ông chủ Dịch.”
Bạch Mộc Trần cảm kích thi lễ rồi lại nói: “Mặt khác, vãn bối còn một yêu cầu, có hơi quá đáng.”
“Ngươi cứ nói.”
“Vãn bối muốn có chút kinh nghiệm độ kiếp từ ông chủ Dịch, cứ coi như vãn bối mua đi.”
Nghe lời thỉnh cầu của Bạch Mộc Trần, Dịch Nha Tử chăm chú nhìn đối phương. Gã đột nhiên phát hiện mình cảm nhận được một khí chất phi thường từ trên người đối phương, hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối và chết lặng như những tiên nô khác.
“Hóa ra người anh em lại là kẻ tâm chí cao xa.”
“Cố gắng hết sức mà thôi.”
“Hay! Hay cho câu cố gắng hết sức mà thôi.
/198
|