Đợi Bạch Mộc Trần đi khỏi, Tụ Bảo các lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Sau một lúc im lặng, Mạc Ảnh hỏi với tâm trạng nặng nề: “Sư tôn, người cảm thấy chuyện gần đây có liên quangif tới Cổ Trần hay không?”
“Liên quan hay không thì cũng quan hệ gì tới chúng ta.”
Dịch Nha Tử để chén tiên trà xuống rồi từ tốn nói:”Ảnh nhi, bất cứ việc gì cũng phải nhìn xa một chút, chúng ta là thương nhân, nên làm việc có lợi, tránh xa những chuyện rắc rối, càng không nên dính vào những việc thị phi. Hơn nữa, con xem Cổ Trần này đâu phải người bình thường? Nếu thực sự y có mưu đồ, vậy tuyệt đối không phải những chuyện mưu đồ chiếm chút lợi nhỏ, nếu chúng ta tùy tiện nhúng tay vào, không khéo sẽ chết rất thảm. Ta có dự cảm, dãy núi Thiên Uyên sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt Mạc Ảnh lộ vẻ kinh sợ, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại những lời này.
Mặc dù Dịch Nha Tử không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, nhưng trong lời nói vẫn để lộ một chút tin tức... Cổ Trần này trông qua có vẻ hòa nhã, song thực ra lại là một kẻ nguy hiểm, người mà ngay cả tán tiên nhị kiếp cũng cho là nguy hiểm, vậy sẽ đơn giản sao?
Mạc Ảnh ở bên cạnh Dịch Nha Tử đã vài trăm năm, sớm đã hiểu tính cách của sư tôn. Nếu không biết chắc chắn, Dịch Nha Tử tuyệt đối không nói ra những lời như vậy.
“Ài!”
Thở dài một tiếng, vẻ mặt Dịch Nha Tử lại căng thẳng nói: “Tam đại tiên tông cũng không đơn giản, chẳng những thực lực hùng hậu mà còn có chỗ dựa trên thượng giới, muốn làm gì họ chắc chắn không dễ. Huống hồ, bãi quặng tiên nô mặc dù quan trọng, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới căn cốt của tam đại tiên tông... Giờ ta lại đang tò mò, rốt cuộc mục đích của Cổ Trần là gì?”
Tâm trạng bình ổn lại, Mạc Ảnh lại cung kính nói: “Sư tôn, vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
“Yên lặng theo dõi tình hình thôi!”
Dịch Nha Tử cười nhẹ nói: “Thiện duyên đã kết, chuyện này cho dù kết quả ra sao cũng không liên quan tới chúng ta, hôm nay coi như không có chuyện gì xảy ra, con hiểu chứ.”
“Vâng, đệ tử hiểu.”
Mạc Ảnh hơi nhíu mày, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Hai người im lặng nhìn nhau, lúc này bọn họ mới phát hiện mình đã đặt hết tâm tư chú ý lên người Cổ Trần.
oOo
Ở một góc khác của chợ nô, một bóng người thấp bé chợt lướt qua thật nhanh, cuối cùng dừng trước cửa Tàn Thư tập.
“Quách sư huynh, Mi Nhung cầu kiến!”
Một tiếng gọi nhỏ vang lên, cánh cửa ngày thường vẫn khép chặt giờ từ từ mở ra.
Đợi bóng người kia bước vào, cánh cửa lại từ từ khép lại.
oOo
Lúc này, Quách Nam đang ngồi ngay ngắn trên đài đá, xung quanh còn sót lại vài tia linh khí, hiển nhiên vừa luyện công xong.
Trước mặt Quách Nam là một nam tử đang khom người. Kẻ này mặc áo đen,d đầu trọc lốc, ánh mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra khí tức nóng rực.
“Mi Nhung ra mắt Quách sư huynh.”
Sau khi làm lễ chào, Mi Nhung vội vàng dâng một ngọc giản lên rồi nói với giọng khàn khàn:”Bẩm sư huynh, đây là tin tức mà đại nhân Ân Tinh tra xét được từ tam đại tiên tông, mời sư huynh xem qua.”
“Ừ.”
Quách Nam bình tĩnh nhận lấy ngọc giản, không xem xét nội dung trong đó ngay mà đánh một luồng pháp quyết kì dị về phía ngọc giản.
“Phốc!”
Một chùm sáng xanh bắn về phía ngọc giản, chỉ thấy bên ngoài ngọc giản tỏa ra ánh sáng chói mắt, tạo thành một vầng hào quang màu trắng.
Tiếp đó, theo ý niệm của Quách Nam thần thức được truyền vào trong ngọc giản.
Giữa các thế lực, để phòng ngừa tin tức quan trọng bị lộ ra ngoài, lúc thường đều thiết lập cấm chế bí mật trong ngọc giản truyền tin. Muốn xem nội dung trong đó phải thi triển đúng mật pháp, nếu không ngọc giản sẽ lập tức tan vỡ.
oOo
Ba năm trước đây, dị triệu trên bầu trời đã kinh động mọi thế lực.
Vốn dĩ Quách Nam theo lệnh thượng giới, vẫn luôn lén lút phái người điều tra chuyện này, đáng tiếc là sau một thời gian dài như vậy gã vẫn không thu lại được chút gì. Vì chuyện này, gã không chỉ một lần nổi giận đùng đùng, trừng phát không ít đệ tử.
Đương nhiên, cáu giận thì cáu giận, nhưng việc vẫn phải làm.
Tuy bất đắc dĩ song Quách Nam không còn cách nào khác, đành nhờ môn phái trên thượng giới giúp đỡ, còn đại nhân Ẩn Tinh trong miệng Mi Nhung chính là người thượng giới phái xuống giúp điều tra.
Nói là giúp đỡ song trên thực tế Quách Nam hiểu mình phải hành động theo lệnh, không thế đã chẳng bị thượng giới phái xuống đây “ôm cây đợi thỏ”. Còn Ẩn Tinh này cũng rất thần bí, không rõ tu vi, chẳng biết lai lịch, cũng chẳng hay thân phận, lại càng không chủ động xuất hiện, dẫu là Quách Nam cũng chỉ đành ngoan ngoãn chờ đối phương truyền tin tới.
Tâm thần quét qua nội dung trong ngọc giản, khuôn mặt Quách Nam lộ vẻ vui mừng.
Nội dung ngọc giản thuật lại rất ngắn gọn song lại vô cùng quan trọng.
Trong thời gian này, rất nhiều tiên sĩ cao thủ xuất hiện tại Phượng Lân châu, nhất là tam đại tiên tông, hoạt động của họ rất thường xuyên, sau lưng dường như có bàn tay của Phi Thăng điện. Qua sự điều tra âm thầm của Ẩn Tinh, gã phát hiện tam đại tiên tông dưới sự ủng hộ của Phi Thăng điện đã âm thầm mời được một vị “Chiêm Tinh sư” tới suy đoán sự việc. Dị tượng thiên triệu rất có khả năng xảy ra ở Phượng Lân châu, chỉ tiếc là thiên triệu chỉ là một trong số những dị tượng thiên phạt, vì vậy khó lòng đoán nổi nguyên nhân sự việc, chỉ có thể cảm ứng được một chút đầu mối rất nhỏ, cho nên tạm thời chưa có kết luận cụ thể.
Chiêm Tinh sư là một danh hiệu vô cùng đặc biệt, vừa cổ xưa cũng vừa thần bí. Bọn họ không có lực lượng cường đại như tiên sĩ bình thường nhưng nhờ thờ phụng thần linh, họ lại có một năng lực huyền bí khác. Tại Tiên Giới, mỗi ngôi sao đại diện cho một vị thần linh, còn quỹ tích của các ngôi sao lại thiên biến vạn hóa, quỷ dị khó lường, ẩn chưa thiên đạo, cũng thường chỉ dẫn những việc phát sinh trong tương lai. Chiêm Tinh sư chính là người đọc được những lời chỉ đẫn đó.
Vì vậy, khắp Tiên Giới những người có thể xưng là Chiêm Tinh sư chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên mỗi lần Chiêm Tinh sư gieo quẻ bói toán cũng phải trả một cái giá rất lớn. Dẫu sao cũng là tiết lộ thiên cơ, nhẹ thì giảm thọ còn nặng thì mất cả tính mạng, muốn mời một vị Chiêm Tinh sư ra tay, thù lao chắc chắn không nhỏ.
...
Quách Nam xem xong lập tức tiêu hủy ngọc giản.
“Mi sư đệ, đại nhân Ẩn Tinh còn dặn dò gì không?”
Nghe Quách nam hỏi, Mi Nhung nghiêm mặt đáp: “Bẩm sư huynh, đại nhân Ẩn Tinh chỉ nói một chữ: chờ.”
“Chờ?”
Quách Nam hơi ngẩn ra sau đó cúi đầu suy tư... Chờ? Là bảo chúng ta kiên nhẫn chờ đợi ư? Nhưng Phi Thăng điện đã hành động rồi, việc này nên báo lên trên ra sao đây?
“Ồ?”
Trong lúc Quách Nam đang trầm tư, trong lòng lại đột nhiên rung động rồi lẩm bẩm tự nói: “Sao hắn lại đến đây... Ừm? Phía nam, hắn tới phía nam làm gì?”
Thấy cảnh tượng đó, Mi Nhung nghi hoặc: “Sư huynh sao vậy? Huynh đang nói về ai vậy?”
“Một tiện nô mà thôi...”
Quách Nam phất tay áo ra vẻ không có chuyện gì, hiển nhiên không muốn quá nhiều người biết tình hình của Bạch Mộc Trần.
Hơi dừng lại một chút, Quách Nam lật tay lấy ra một tấm ngọc bài rồi nói: “Mi sư đệ, huynh có việc quan trọng cần làm, đệ cầm lệnh bài của ta tới Côn Lôn báo cáo việc này cho đại nhân Cao Tri Cảnh, ngài ấy sẽ tự biết nên xử lý ra sao.”
“Vâng thưa sư huynh.”
Mi Nhung cung kính nhận lấy ngọc bài, đáp ứng rồi đi khỏi.
Quách Nam trầm ngâm trong chốc lát rồi đứng đậy, bước ra khỏi Tàn Thư tập, đi về phía nam chợ nô.
Sau một lúc im lặng, Mạc Ảnh hỏi với tâm trạng nặng nề: “Sư tôn, người cảm thấy chuyện gần đây có liên quangif tới Cổ Trần hay không?”
“Liên quan hay không thì cũng quan hệ gì tới chúng ta.”
Dịch Nha Tử để chén tiên trà xuống rồi từ tốn nói:”Ảnh nhi, bất cứ việc gì cũng phải nhìn xa một chút, chúng ta là thương nhân, nên làm việc có lợi, tránh xa những chuyện rắc rối, càng không nên dính vào những việc thị phi. Hơn nữa, con xem Cổ Trần này đâu phải người bình thường? Nếu thực sự y có mưu đồ, vậy tuyệt đối không phải những chuyện mưu đồ chiếm chút lợi nhỏ, nếu chúng ta tùy tiện nhúng tay vào, không khéo sẽ chết rất thảm. Ta có dự cảm, dãy núi Thiên Uyên sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt Mạc Ảnh lộ vẻ kinh sợ, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại những lời này.
Mặc dù Dịch Nha Tử không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, nhưng trong lời nói vẫn để lộ một chút tin tức... Cổ Trần này trông qua có vẻ hòa nhã, song thực ra lại là một kẻ nguy hiểm, người mà ngay cả tán tiên nhị kiếp cũng cho là nguy hiểm, vậy sẽ đơn giản sao?
Mạc Ảnh ở bên cạnh Dịch Nha Tử đã vài trăm năm, sớm đã hiểu tính cách của sư tôn. Nếu không biết chắc chắn, Dịch Nha Tử tuyệt đối không nói ra những lời như vậy.
“Ài!”
Thở dài một tiếng, vẻ mặt Dịch Nha Tử lại căng thẳng nói: “Tam đại tiên tông cũng không đơn giản, chẳng những thực lực hùng hậu mà còn có chỗ dựa trên thượng giới, muốn làm gì họ chắc chắn không dễ. Huống hồ, bãi quặng tiên nô mặc dù quan trọng, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới căn cốt của tam đại tiên tông... Giờ ta lại đang tò mò, rốt cuộc mục đích của Cổ Trần là gì?”
Tâm trạng bình ổn lại, Mạc Ảnh lại cung kính nói: “Sư tôn, vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
“Yên lặng theo dõi tình hình thôi!”
Dịch Nha Tử cười nhẹ nói: “Thiện duyên đã kết, chuyện này cho dù kết quả ra sao cũng không liên quan tới chúng ta, hôm nay coi như không có chuyện gì xảy ra, con hiểu chứ.”
“Vâng, đệ tử hiểu.”
Mạc Ảnh hơi nhíu mày, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Hai người im lặng nhìn nhau, lúc này bọn họ mới phát hiện mình đã đặt hết tâm tư chú ý lên người Cổ Trần.
oOo
Ở một góc khác của chợ nô, một bóng người thấp bé chợt lướt qua thật nhanh, cuối cùng dừng trước cửa Tàn Thư tập.
“Quách sư huynh, Mi Nhung cầu kiến!”
Một tiếng gọi nhỏ vang lên, cánh cửa ngày thường vẫn khép chặt giờ từ từ mở ra.
Đợi bóng người kia bước vào, cánh cửa lại từ từ khép lại.
oOo
Lúc này, Quách Nam đang ngồi ngay ngắn trên đài đá, xung quanh còn sót lại vài tia linh khí, hiển nhiên vừa luyện công xong.
Trước mặt Quách Nam là một nam tử đang khom người. Kẻ này mặc áo đen,d đầu trọc lốc, ánh mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra khí tức nóng rực.
“Mi Nhung ra mắt Quách sư huynh.”
Sau khi làm lễ chào, Mi Nhung vội vàng dâng một ngọc giản lên rồi nói với giọng khàn khàn:”Bẩm sư huynh, đây là tin tức mà đại nhân Ân Tinh tra xét được từ tam đại tiên tông, mời sư huynh xem qua.”
“Ừ.”
Quách Nam bình tĩnh nhận lấy ngọc giản, không xem xét nội dung trong đó ngay mà đánh một luồng pháp quyết kì dị về phía ngọc giản.
“Phốc!”
Một chùm sáng xanh bắn về phía ngọc giản, chỉ thấy bên ngoài ngọc giản tỏa ra ánh sáng chói mắt, tạo thành một vầng hào quang màu trắng.
Tiếp đó, theo ý niệm của Quách Nam thần thức được truyền vào trong ngọc giản.
Giữa các thế lực, để phòng ngừa tin tức quan trọng bị lộ ra ngoài, lúc thường đều thiết lập cấm chế bí mật trong ngọc giản truyền tin. Muốn xem nội dung trong đó phải thi triển đúng mật pháp, nếu không ngọc giản sẽ lập tức tan vỡ.
oOo
Ba năm trước đây, dị triệu trên bầu trời đã kinh động mọi thế lực.
Vốn dĩ Quách Nam theo lệnh thượng giới, vẫn luôn lén lút phái người điều tra chuyện này, đáng tiếc là sau một thời gian dài như vậy gã vẫn không thu lại được chút gì. Vì chuyện này, gã không chỉ một lần nổi giận đùng đùng, trừng phát không ít đệ tử.
Đương nhiên, cáu giận thì cáu giận, nhưng việc vẫn phải làm.
Tuy bất đắc dĩ song Quách Nam không còn cách nào khác, đành nhờ môn phái trên thượng giới giúp đỡ, còn đại nhân Ẩn Tinh trong miệng Mi Nhung chính là người thượng giới phái xuống giúp điều tra.
Nói là giúp đỡ song trên thực tế Quách Nam hiểu mình phải hành động theo lệnh, không thế đã chẳng bị thượng giới phái xuống đây “ôm cây đợi thỏ”. Còn Ẩn Tinh này cũng rất thần bí, không rõ tu vi, chẳng biết lai lịch, cũng chẳng hay thân phận, lại càng không chủ động xuất hiện, dẫu là Quách Nam cũng chỉ đành ngoan ngoãn chờ đối phương truyền tin tới.
Tâm thần quét qua nội dung trong ngọc giản, khuôn mặt Quách Nam lộ vẻ vui mừng.
Nội dung ngọc giản thuật lại rất ngắn gọn song lại vô cùng quan trọng.
Trong thời gian này, rất nhiều tiên sĩ cao thủ xuất hiện tại Phượng Lân châu, nhất là tam đại tiên tông, hoạt động của họ rất thường xuyên, sau lưng dường như có bàn tay của Phi Thăng điện. Qua sự điều tra âm thầm của Ẩn Tinh, gã phát hiện tam đại tiên tông dưới sự ủng hộ của Phi Thăng điện đã âm thầm mời được một vị “Chiêm Tinh sư” tới suy đoán sự việc. Dị tượng thiên triệu rất có khả năng xảy ra ở Phượng Lân châu, chỉ tiếc là thiên triệu chỉ là một trong số những dị tượng thiên phạt, vì vậy khó lòng đoán nổi nguyên nhân sự việc, chỉ có thể cảm ứng được một chút đầu mối rất nhỏ, cho nên tạm thời chưa có kết luận cụ thể.
Chiêm Tinh sư là một danh hiệu vô cùng đặc biệt, vừa cổ xưa cũng vừa thần bí. Bọn họ không có lực lượng cường đại như tiên sĩ bình thường nhưng nhờ thờ phụng thần linh, họ lại có một năng lực huyền bí khác. Tại Tiên Giới, mỗi ngôi sao đại diện cho một vị thần linh, còn quỹ tích của các ngôi sao lại thiên biến vạn hóa, quỷ dị khó lường, ẩn chưa thiên đạo, cũng thường chỉ dẫn những việc phát sinh trong tương lai. Chiêm Tinh sư chính là người đọc được những lời chỉ đẫn đó.
Vì vậy, khắp Tiên Giới những người có thể xưng là Chiêm Tinh sư chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên mỗi lần Chiêm Tinh sư gieo quẻ bói toán cũng phải trả một cái giá rất lớn. Dẫu sao cũng là tiết lộ thiên cơ, nhẹ thì giảm thọ còn nặng thì mất cả tính mạng, muốn mời một vị Chiêm Tinh sư ra tay, thù lao chắc chắn không nhỏ.
...
Quách Nam xem xong lập tức tiêu hủy ngọc giản.
“Mi sư đệ, đại nhân Ẩn Tinh còn dặn dò gì không?”
Nghe Quách nam hỏi, Mi Nhung nghiêm mặt đáp: “Bẩm sư huynh, đại nhân Ẩn Tinh chỉ nói một chữ: chờ.”
“Chờ?”
Quách Nam hơi ngẩn ra sau đó cúi đầu suy tư... Chờ? Là bảo chúng ta kiên nhẫn chờ đợi ư? Nhưng Phi Thăng điện đã hành động rồi, việc này nên báo lên trên ra sao đây?
“Ồ?”
Trong lúc Quách Nam đang trầm tư, trong lòng lại đột nhiên rung động rồi lẩm bẩm tự nói: “Sao hắn lại đến đây... Ừm? Phía nam, hắn tới phía nam làm gì?”
Thấy cảnh tượng đó, Mi Nhung nghi hoặc: “Sư huynh sao vậy? Huynh đang nói về ai vậy?”
“Một tiện nô mà thôi...”
Quách Nam phất tay áo ra vẻ không có chuyện gì, hiển nhiên không muốn quá nhiều người biết tình hình của Bạch Mộc Trần.
Hơi dừng lại một chút, Quách Nam lật tay lấy ra một tấm ngọc bài rồi nói: “Mi sư đệ, huynh có việc quan trọng cần làm, đệ cầm lệnh bài của ta tới Côn Lôn báo cáo việc này cho đại nhân Cao Tri Cảnh, ngài ấy sẽ tự biết nên xử lý ra sao.”
“Vâng thưa sư huynh.”
Mi Nhung cung kính nhận lấy ngọc bài, đáp ứng rồi đi khỏi.
Quách Nam trầm ngâm trong chốc lát rồi đứng đậy, bước ra khỏi Tàn Thư tập, đi về phía nam chợ nô.
/198
|