Đại trận mở ra, trời đất biến sắc.
Cảnh tượng thần ký đó lập tức thu hút ánh mắt không ít người.
Mọi người lao nhao ngẩng đầu, nhìn lên không trung, trong lòng đầy áp lực, như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
“Đây là trận bàn?”
Bạch Mộc Trần đứng trong đám người, lẳng lặng nhìn lên không trung, đôi mắt chàng thoáng hiện vẻ lạ thường.
Trong tiên đạo ngũ nghệ thì thuật luyện đan được coi trọng hơn cả, song xét về mặt phức tạp, bác đại tinh thâm thì đứng đầu lại là đạo của trận pháp.
Đạo của trận pháp diễn biến từ những thứ sơ khai nhất của trời đất, sau nhiều năm tháng phát triển giờ đã được ứng dụng rộng rãi, từ những trận bàn cấm chế cho tới biến ảo không gian, chẳng những chủng loại vô cùng phong phú mà thậm chí cho tới tận hôm nay, không ai dám nói mình đã hoàn toàn hiểu thấu ảo diệu trong trận đạo.
Rất rõ ràng, vật Trác Vô Cấu sử dụng chính là “Trận bàn” là trum tâm để vận chuyển cả đại trận, cũng có thể gọi là mắt trận. Loại trận bàn này bản thân vốn không có tác dụng gì lớn, song nếu kết hợp với trận pháp xung quanh lại sản sinh uy năng kinh người.
Có điều luyện chế “trận bàn” chẳng hề đơn giản, thậm chí còn phức tạp hơn cả trận pháp, không chỉ hao phí lượng lớn tài liệu, thậm chí một vài trận bàn lớn còn cần từ vài trăm tới vài ngàn cao thủ trận đạo hợp lực mới có thể luyện chế.
Bạch Mộc Trần chưa từng thấy “trận bàn” thật sự bao giờ, cũng không hiểu cách luyện chế, song trong truyền thừa của Cổ Thiên Hành lại có không ít trận pháp và cấm chế, có điều, đáng tiếc là giờ chàng không có năng lực thử nghiệm chúng.
“Ong ong ong!”
Đột nhiên, cuồng phong nổi lên, phương viên trăm dặm, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn ùa tới, ngọn núi và mặt đất xung quanh đều rung chuyên dữ dội.
Mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên đại trận của bãi quặng được mở, cho dù đệ tử tiên tông hay quặng nô trong lòng đều có cảm giác sợ hãi.
Thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Trác Vô Cấu lại chẳng hề thay đổi, đại trận đã mở, bãi quặng tiên nô sẽ tạm thời an toàn, chỉ cần chờ cao thủ tông môn tới tương trợ là giải trừ được nguy cơ lần này.
Nghĩ thầm trong lòng như vậy, Trác Vô Cấu thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh y, Liên Vân lộ vẻ tán thưởng. Trận bàn này không hổ danh bảo vật truyền thừa từ xưa, uy lực quả nhiên kinh người, không ngờ chỉ khi mở cũng dẫn tới thiên địa dị động.
oOo
Bãi quặng xôn xao, mọi người đều bị trận bàn trên không trung thu hút sự chú ý.
Nhân cơ hội này, Bạch Mộc Trần dưới sự yểm hộ của các quặng nô, lặng lẽ bước tới động phủ đại đường, sau đó thi triển bí thuật ẩn giấu khí tức.
Ngay thời điểm thi triển pháp quyết, nguyên khí xung quanh sẽ xảy ra dao động, song nguyên khí trời đất lại đang hỗn loạn, bởi vậy không ai phát hiện chút chuyện lạ đó.
oOo
Đường núi dài dằng dẵng dẫn vào sâu trong bãi quặng, hai bên vách núi đều có ngọc phát quang chiếu sáng.
Bạch Mộc Trần nương theo con đường trong trí nhớ của Hoa Dương, cẩn thận tiến từng bước một.
Động phủ này nằm trong khu vực trung tâm của bãi quặng tiên nô, ngoại trừ đệ tử tam đại tiên tông, người ngoài không được phép vào. Song cũng chính vì vậy, nơi này không canh phòng nghiêm ngặt như bên ngoài.
Tới trước một cánh cửa đá, Bạch Mộc Trần đột nhiên dừng lại.
Căn cứ theo trí nhớ cua Hoa Dương, trên mặt cánh cửa đá này có cấm chế ngăn cách, nếu dùng sức phá cửa sẽ kinh động tới người khác. Hơn nữa lúc đại trận khai mở, Trác Vô Cấu và Liên Vân cùng xuất hiện, duy chỉ có Ngô Niệm Tri không thấy đâu, chắc hẳn vẫn đang trong động phủ này.
Xuất phát từ cẩn thận, Bạch Mộc Trần thay sang y phcuj của đệ tử Thiên Kiếm tông, lại đem đầu tóc sửa sang một chút, cố gắng cho bản thân giống với những đệ tử bình thường.
Tiếp đó, chàng lấy tấm lệnh bài đá thu được trên người Hoa Dương ra, rồi mở cấm chế tại đây.
Xuyên qua cánh cửa đá, trước mắt bỗng nhiên sáng rực.
Rộng rãi sáng sủa, đơn giản sạch sẽ, đây là ấn tượng đầu tiên của Bạch Mộc Trần về động phủ này, có điều giờ không phai lúc thăm quan, đưa mắt nhìn quanh một lượt, bất giác phát hiện bóng người Ngô Niệm Tri hiện lên trước mắt.
oOo
Lúc này Ngô Niệm Tri đang trầm tư, ngẩn nhơ như đang suy nghĩ tới điều gì!
Thủ lĩnh quặng nô! Chắc chắn là về thủ lĩnh quăng nô!
Phần lớn tiên nô của Ngự Khí tông đều đã trở về bãi quặng, chỉ có những thủ lĩnh quặng nô là biến mất không chút tăm tích. Vì vậy gã vội vàng lấy “Tụ Tiên lệnh ra tra xét, phát hiện nguyên thần đám thủ lĩnh quặng nô vẫn còn đó, song lại có một thủ lĩnh tên Tiểu Thần quay về bãi quặng.
“Tiểu Thần? Tất cả các thủ lĩnh quặng nô khác của tông phái ta đều biến mất, chỉ có tên này quay lại? Chắc chắn hắn có vấn đề...”
Phỏng đoán một hồi, Ngô Niệm Tri càng lúc càng nghi ngờ Tiểu Thần. Đang lúc gã chuẩn bị tìm người điều tra, lại thấy một đệ tử Thiên Kiếm tông vội vàng bước tới trước mặt, khom người bẩm báo.
“Khởi bẩm đại nhân, đại trận đã mở, hai vị chấp sự sai thuộc hạ tới mời đại nhân đến bàn bạc một số chuyện.”
Đệ tử Thiên Kiếm tông này tất nhiên là Bạch Mộc Trần giả trang, chàng thu liễm khí tức của tán tiên, nô ấn ở mi tâm cũng bị mái tóc che lại. Bởi vậy, Ngô Niệm Tri đang lúc lo lắng suy nghĩ không hề để ý tới điểm lạ của đối phương.
“À! Cũng vừa khéo ta đang cần tìm bọn họ bàn bạc một số manh mối vừa thu được...”
Ngô Niệm Tri gật đầu, đứng dậy ra đi ra cửa động.
Đợi rời khỏi tầm mắt của Ngô Niệm Tri, Bạch Mộc Trần mới từ từ ngẩng đầu lên, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra chút lạ thường nào.
Chân tiên cửu phẩm, tại Nhất Trung Thiên đã có thể coi là cao thủ, có ban năng mẫn cam đối với sát niệm hay nguy cơ, đây là một loại cảm ngộ về pháp tắc thiên địa. Người trong thế tục thường nói thần tiên có thể tìm được điều tốt, tránh xa điều xấu, nguyên nhân cũng là nhờ năng lực này.
Mà ngay lúc Ngô Niệm Tri bước tới cửa động, sâu trong linh hồn bỗng cảm thấy cảnh giác, một cảm giác sợ hãi ùa thẳng lên đầu.
Cái chết! Cái chết đang đến gần!
Ngô Niệm Tri vô thức xoay người lại, chỉ thấy một luồng sáng lạnh bắn thẳng tơi mặt.
“Ầm!”
Khuôn mặt đâu đớn co quắp lại, Ngô Niệm Tri còn chưa kịp phản ứng đã thấy đầu óc choáng váng, khí huyết toàn thân hỗn loạn, trời đất như sụp đổ, nặng nề ngã xuống mặt đá trong động phủ.
Thân là chấp sự của Ngự Khí tông, tất nhiên Ngô Niệm Tri có pháp bảo hộ thân, lúc nguy hiểm có thể tự động bảo vệ chủ nhân, cứu được mạng gã ngay lúc mấu chốt. Song trời cao đã chẳng chiếu cố, ngay lúc gã còn đang ngã xuống, Bạch Mộc Trần đã ra tay tấn công tiếp.
“Xoẹt!”
Một luồng sáng lạnh khác phóng tới, bắn thẳng vào khuôn mặt Ngô Niệm Tri.
Lúc này, cương tráo vỡ tan, ánh lạnh xuyên qua mi tâm gã.
oOo
Chết rồi? Ta chết rồi sao?
Không! Ta không thể chết! Ta không thể chết được!
Ta muốn thành Thiên Tiên, ta muốn thành tiên chủ...
Sao ta lại chết? Vì sao?
Ánh mắt dần mịt mờ, trong cảm giác mơ hồ, từng gương mặt tuyệt vọng lướt qua trước mắt y, những tiếng hò hét cầu khẩn vang lên bên tai y, đó là những quặng nô đã chết trong tay gã, gã chưa bao giờ coi những quặng nô như sinh linh, song trước khi chết họ lại hiện lại trước mắt.
“Không! Đáng chết ! Tất cả các ngươi đều đáng chết!”
Ngô Niệm Tri lộ vẻ dữ tợn, gào lên điên cuồng. Đang lúc gã định tự bạo, bỗng một bóng người xuất hiện trước mặt, chẳng hề lưu tình đánh tan suy nghĩ ấy.
Ai? Là ai! ?
Một chút tàn niệm còn lại cũng tiêu tán, hơi thở gã hoàn toàn biến mất. Gã không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, chỉ nhận thấy một ánh mắt lạnh lùng, ngập tràn oán hận
Cảnh tượng thần ký đó lập tức thu hút ánh mắt không ít người.
Mọi người lao nhao ngẩng đầu, nhìn lên không trung, trong lòng đầy áp lực, như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
“Đây là trận bàn?”
Bạch Mộc Trần đứng trong đám người, lẳng lặng nhìn lên không trung, đôi mắt chàng thoáng hiện vẻ lạ thường.
Trong tiên đạo ngũ nghệ thì thuật luyện đan được coi trọng hơn cả, song xét về mặt phức tạp, bác đại tinh thâm thì đứng đầu lại là đạo của trận pháp.
Đạo của trận pháp diễn biến từ những thứ sơ khai nhất của trời đất, sau nhiều năm tháng phát triển giờ đã được ứng dụng rộng rãi, từ những trận bàn cấm chế cho tới biến ảo không gian, chẳng những chủng loại vô cùng phong phú mà thậm chí cho tới tận hôm nay, không ai dám nói mình đã hoàn toàn hiểu thấu ảo diệu trong trận đạo.
Rất rõ ràng, vật Trác Vô Cấu sử dụng chính là “Trận bàn” là trum tâm để vận chuyển cả đại trận, cũng có thể gọi là mắt trận. Loại trận bàn này bản thân vốn không có tác dụng gì lớn, song nếu kết hợp với trận pháp xung quanh lại sản sinh uy năng kinh người.
Có điều luyện chế “trận bàn” chẳng hề đơn giản, thậm chí còn phức tạp hơn cả trận pháp, không chỉ hao phí lượng lớn tài liệu, thậm chí một vài trận bàn lớn còn cần từ vài trăm tới vài ngàn cao thủ trận đạo hợp lực mới có thể luyện chế.
Bạch Mộc Trần chưa từng thấy “trận bàn” thật sự bao giờ, cũng không hiểu cách luyện chế, song trong truyền thừa của Cổ Thiên Hành lại có không ít trận pháp và cấm chế, có điều, đáng tiếc là giờ chàng không có năng lực thử nghiệm chúng.
“Ong ong ong!”
Đột nhiên, cuồng phong nổi lên, phương viên trăm dặm, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn ùa tới, ngọn núi và mặt đất xung quanh đều rung chuyên dữ dội.
Mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên đại trận của bãi quặng được mở, cho dù đệ tử tiên tông hay quặng nô trong lòng đều có cảm giác sợ hãi.
Thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Trác Vô Cấu lại chẳng hề thay đổi, đại trận đã mở, bãi quặng tiên nô sẽ tạm thời an toàn, chỉ cần chờ cao thủ tông môn tới tương trợ là giải trừ được nguy cơ lần này.
Nghĩ thầm trong lòng như vậy, Trác Vô Cấu thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh y, Liên Vân lộ vẻ tán thưởng. Trận bàn này không hổ danh bảo vật truyền thừa từ xưa, uy lực quả nhiên kinh người, không ngờ chỉ khi mở cũng dẫn tới thiên địa dị động.
oOo
Bãi quặng xôn xao, mọi người đều bị trận bàn trên không trung thu hút sự chú ý.
Nhân cơ hội này, Bạch Mộc Trần dưới sự yểm hộ của các quặng nô, lặng lẽ bước tới động phủ đại đường, sau đó thi triển bí thuật ẩn giấu khí tức.
Ngay thời điểm thi triển pháp quyết, nguyên khí xung quanh sẽ xảy ra dao động, song nguyên khí trời đất lại đang hỗn loạn, bởi vậy không ai phát hiện chút chuyện lạ đó.
oOo
Đường núi dài dằng dẵng dẫn vào sâu trong bãi quặng, hai bên vách núi đều có ngọc phát quang chiếu sáng.
Bạch Mộc Trần nương theo con đường trong trí nhớ của Hoa Dương, cẩn thận tiến từng bước một.
Động phủ này nằm trong khu vực trung tâm của bãi quặng tiên nô, ngoại trừ đệ tử tam đại tiên tông, người ngoài không được phép vào. Song cũng chính vì vậy, nơi này không canh phòng nghiêm ngặt như bên ngoài.
Tới trước một cánh cửa đá, Bạch Mộc Trần đột nhiên dừng lại.
Căn cứ theo trí nhớ cua Hoa Dương, trên mặt cánh cửa đá này có cấm chế ngăn cách, nếu dùng sức phá cửa sẽ kinh động tới người khác. Hơn nữa lúc đại trận khai mở, Trác Vô Cấu và Liên Vân cùng xuất hiện, duy chỉ có Ngô Niệm Tri không thấy đâu, chắc hẳn vẫn đang trong động phủ này.
Xuất phát từ cẩn thận, Bạch Mộc Trần thay sang y phcuj của đệ tử Thiên Kiếm tông, lại đem đầu tóc sửa sang một chút, cố gắng cho bản thân giống với những đệ tử bình thường.
Tiếp đó, chàng lấy tấm lệnh bài đá thu được trên người Hoa Dương ra, rồi mở cấm chế tại đây.
Xuyên qua cánh cửa đá, trước mắt bỗng nhiên sáng rực.
Rộng rãi sáng sủa, đơn giản sạch sẽ, đây là ấn tượng đầu tiên của Bạch Mộc Trần về động phủ này, có điều giờ không phai lúc thăm quan, đưa mắt nhìn quanh một lượt, bất giác phát hiện bóng người Ngô Niệm Tri hiện lên trước mắt.
oOo
Lúc này Ngô Niệm Tri đang trầm tư, ngẩn nhơ như đang suy nghĩ tới điều gì!
Thủ lĩnh quặng nô! Chắc chắn là về thủ lĩnh quăng nô!
Phần lớn tiên nô của Ngự Khí tông đều đã trở về bãi quặng, chỉ có những thủ lĩnh quặng nô là biến mất không chút tăm tích. Vì vậy gã vội vàng lấy “Tụ Tiên lệnh ra tra xét, phát hiện nguyên thần đám thủ lĩnh quặng nô vẫn còn đó, song lại có một thủ lĩnh tên Tiểu Thần quay về bãi quặng.
“Tiểu Thần? Tất cả các thủ lĩnh quặng nô khác của tông phái ta đều biến mất, chỉ có tên này quay lại? Chắc chắn hắn có vấn đề...”
Phỏng đoán một hồi, Ngô Niệm Tri càng lúc càng nghi ngờ Tiểu Thần. Đang lúc gã chuẩn bị tìm người điều tra, lại thấy một đệ tử Thiên Kiếm tông vội vàng bước tới trước mặt, khom người bẩm báo.
“Khởi bẩm đại nhân, đại trận đã mở, hai vị chấp sự sai thuộc hạ tới mời đại nhân đến bàn bạc một số chuyện.”
Đệ tử Thiên Kiếm tông này tất nhiên là Bạch Mộc Trần giả trang, chàng thu liễm khí tức của tán tiên, nô ấn ở mi tâm cũng bị mái tóc che lại. Bởi vậy, Ngô Niệm Tri đang lúc lo lắng suy nghĩ không hề để ý tới điểm lạ của đối phương.
“À! Cũng vừa khéo ta đang cần tìm bọn họ bàn bạc một số manh mối vừa thu được...”
Ngô Niệm Tri gật đầu, đứng dậy ra đi ra cửa động.
Đợi rời khỏi tầm mắt của Ngô Niệm Tri, Bạch Mộc Trần mới từ từ ngẩng đầu lên, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra chút lạ thường nào.
Chân tiên cửu phẩm, tại Nhất Trung Thiên đã có thể coi là cao thủ, có ban năng mẫn cam đối với sát niệm hay nguy cơ, đây là một loại cảm ngộ về pháp tắc thiên địa. Người trong thế tục thường nói thần tiên có thể tìm được điều tốt, tránh xa điều xấu, nguyên nhân cũng là nhờ năng lực này.
Mà ngay lúc Ngô Niệm Tri bước tới cửa động, sâu trong linh hồn bỗng cảm thấy cảnh giác, một cảm giác sợ hãi ùa thẳng lên đầu.
Cái chết! Cái chết đang đến gần!
Ngô Niệm Tri vô thức xoay người lại, chỉ thấy một luồng sáng lạnh bắn thẳng tơi mặt.
“Ầm!”
Khuôn mặt đâu đớn co quắp lại, Ngô Niệm Tri còn chưa kịp phản ứng đã thấy đầu óc choáng váng, khí huyết toàn thân hỗn loạn, trời đất như sụp đổ, nặng nề ngã xuống mặt đá trong động phủ.
Thân là chấp sự của Ngự Khí tông, tất nhiên Ngô Niệm Tri có pháp bảo hộ thân, lúc nguy hiểm có thể tự động bảo vệ chủ nhân, cứu được mạng gã ngay lúc mấu chốt. Song trời cao đã chẳng chiếu cố, ngay lúc gã còn đang ngã xuống, Bạch Mộc Trần đã ra tay tấn công tiếp.
“Xoẹt!”
Một luồng sáng lạnh khác phóng tới, bắn thẳng vào khuôn mặt Ngô Niệm Tri.
Lúc này, cương tráo vỡ tan, ánh lạnh xuyên qua mi tâm gã.
oOo
Chết rồi? Ta chết rồi sao?
Không! Ta không thể chết! Ta không thể chết được!
Ta muốn thành Thiên Tiên, ta muốn thành tiên chủ...
Sao ta lại chết? Vì sao?
Ánh mắt dần mịt mờ, trong cảm giác mơ hồ, từng gương mặt tuyệt vọng lướt qua trước mắt y, những tiếng hò hét cầu khẩn vang lên bên tai y, đó là những quặng nô đã chết trong tay gã, gã chưa bao giờ coi những quặng nô như sinh linh, song trước khi chết họ lại hiện lại trước mắt.
“Không! Đáng chết ! Tất cả các ngươi đều đáng chết!”
Ngô Niệm Tri lộ vẻ dữ tợn, gào lên điên cuồng. Đang lúc gã định tự bạo, bỗng một bóng người xuất hiện trước mặt, chẳng hề lưu tình đánh tan suy nghĩ ấy.
Ai? Là ai! ?
Một chút tàn niệm còn lại cũng tiêu tán, hơi thở gã hoàn toàn biến mất. Gã không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, chỉ nhận thấy một ánh mắt lạnh lùng, ngập tràn oán hận
/198
|