Đại đạo đồng quy, tiên ma khác lối.
Ba ngàn thế giới, vạn pháp khác biệt.
Ý của chữ “pháp” này là pháp tắc của mỗi thế giới.
Tu sĩ sau khi độ kiếp phi thăng có thể thích ứng với pháp tắc tiên đạo của Tiên Giới, sẽ đem toàn bộ tinh hoa của sinh mạng ngưng luyện lại một lần nữa, lột xác thành pháp thể chân tiên, hay còn được gọi là “tiên căn”. Bởi vậy tiên căn là căn bản của đại đạo tu tiên, không có tiên căn cũng tức là không thích ứng được với pháp tắc tiên đạo, tất nhiên không cách nào bước lên tiên đạo, bi ai của tán tiên chính là bởi lý do đó.
Đương nhiên, tán tiên với tiên sĩ chính thống không phải khác biệt hoàn toàn, ít ra về phương diện thần hồn cả hai đều tương tự như nhau. Xét theo lý thuyết, chuyện thần hồn của tiên sĩ chính thống làm được, thần hồn của tán tiên cũng làm được... Ví dụ như, gưng tụ ra pháp tướng!
Bảo quang pháp tướng chính là thần hồn lột xác, lại ngưng tụ một lần nữa.
Nếu nói, pháp thể là do thân thể lột xác thành, vậy pháp tướng chính là do thần hồn lột xác thành, song việc này khó khăn và ẩn chứa không ít nguy hiểm!
Tại Tiên Giới, phần lớn tiên sĩ đều một lòng theo đuổi lực lượng, một lòng mong mỏi tăng trưởng cảnh giới và tu vi, thông thường không quá coi trọng chuyện tu tâm dưỡng thần. Bọn họ cho rằng, chỉ cần tu vi và cảnh giới đạt tới một mức nhất định, thần hồn cũng sẽ cường đại theo, về phần tìm hiểu thiên đại là gì, ngược lại biến thành bàng môn tà dạo.
Trên thực tế, qua vạn vạn năm tiên lịch, tiên sĩ cũng đã đúc kết ra một khuôn mẫu cố định phân chia cảnh giới, làm sao để tu luyện công pháp, tích lũy tiên nguyên, làm sao luyện chế tiên đan phá vỡ bình cảnh... Chỉ cần làm theo từng bước một, bọn họ sẽ có cơ hội bước lên đỉnh cao của tiên đạo, cần gì đi theo con đường nguy hiểm khác.
Chính bởi vậy, ở Tiên Giới số người tu luyện thần hồn vô cùng ít ỏi, mà tu sĩ chính thống có thể tu luyện thành bảo quang pháp tướng lại càng ít hơn.
Nếu so sánh ra, rtong lục giới, Phật Vực lĩnh ngộ về thần hồn có thể nói là cao thâm nhất, trên phương diện vận dụng pháp tướng không ai bằng được, chính bởi vậy Phật Vực tuy yếu thế song lại có một giới độc lập.
Chỉ tiếc là việc ngưng tụ pháp tướng thật quá khó khăn, không có đại cơ duyên và đại nghị lực khó mà thành công nổi, hơn nữa hung hiểm trong đó cũng khiến người người lo sợ.
Song càng như thế càng hiển lộ sự bất phàm của pháp tướng.
Ôn Nhã cũng biết, những tiên sĩ có thể ngưng tụ thành pháp tướng đều là những người thanh danh hiển hách trong Tiên Giới, cho nên khi nàng thấy trong phòng Bạch Mộc Trần phát ra dị tượng của bảo quang pháp tướng, nàng như thấy được chút hy vọng vào tương lai, trong lòng khó tránh khỏi chút suy nghĩ khác. Về phần thân phận y chỉ là tiên nô, nàng chẳng buồn quan tâm.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong phòng, ánh sáng khi mờ khí tỏ.
Ý thức Bạch Mộc Trần dần dần trở về, nội tâm cũng trở nên trầm tĩnh.
Nguy hiểm thường đi đôi với kỳ ngộ, những lời này dẫu ở phàm giới hay ở Tiên Giới đều luôn chính xác.
Mặc dù kiếp số lần này vô cùng nguy hiểm, song Bạch Mộc Trần cũng thu được không ít chỗ tốt.
Đầu tiên, tu vi của chàng đột phá một ngàn vòng, thần hồn tăng lên tới một mức không thể tưởng tượng nổi. Tiếp đó, chàngcảm nhận được kinh mạch trong người mình rộng hơn gấp ba lần, khống chế lực lượng càng thêm thoải mái. Ngoài ra, chàng còn lĩnh ngộ được một ít chân ý trong Đạo Tàng, đây mới thật sự là cơ duyên cực lớn.
๑๑۩۞۩๑๑
Đợi tâm cảnh của mình bình phục, suy nghĩ của Bạch Mộc Trần lại chợt đổi.
“Tiên đạo mịt mờ, vạn kiếp thành căn, tam chuyển lúc độ, lấy hồn đúc thân!”
Lòng vô cùng hạnh phúc, Bạch Mộc Trần vận chuyển cả tiên nguyên và thần thức tới cực hạn, từng lồng linh quang nhàn nhạt bao quanh thân thể chàng, như nhiều bóng người chồng chất lên nhau, đây chính là bảo quang pháp tướng mà Ôn Nhã đã nhắc tới.
Không sai, bảo quang pháp tướng.
Chỉ có điều, tự Bạch Mộc Trần lại hiểu, đây không phải là ngưng tụ pháp tướng mà chỉ đơn giản là hòa thân thể và linh hồn thành một, khiến cho thần hồn bản thân càng thêm vũng chắc và cường đại.
Thuật này có tên “Hóa Thần quyết” là một loại bsi thuật do Cổ Thiên Hành ra sau khi trở thành tán tiên đã bế quan một trăm năm rồi sáng tạo ra.
๑๑۩۞۩๑๑
Suy nghĩ chia làm tam thức, thần thức, hồn thức, mệnh thức.
Thân lại có lục minh, linh minh, tâm minh, ý minh ,lực minh ,pháp minh ,khí minh .
Tam chuyển lục độ, thân và suy nghĩ hợp nhất, trọng tổ lại thần hồn, đây là pháp môn có một không hai mà phật đạo dùng để ngưngt ụ pháp tướng.
Cổ Thiên Hành học thức vô cùng uyên bác, lại du hành khắp lục giới, “Hóa Thần quyết” này lão dựa trên pháp môn ngưng tụ pháp tướng của phật đạo kết hợp với phương pháp tu luyện thần hồn của tiên đạo mà sáng tạo ra, chủ yếu để cường hóa thần hồn của tán tiên. Thuật này sử dụng phương pháp ngưng tụ pháp tướng diễn hóa ra, cho nên lúc vận công tạo thành dị tượng bảo quang pháp tướng, khiến cho Ôn Nhã hiểu lầm.
Bạch Mộc Trần mong ước Hóa Thần quyết đã lâu, song yêu cầu của thuật này đối với thần thức vô cùng cao, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm nên chàng đành cất ý muốn tu luyện thuật này sang một bên. Đẫu sao lúc ban đầu Cổ Thiên Hành sáng tạo ra thuật này chỉ đơn thuần dựa vào thân thể bản thân mà đối chứng, cảnh giới lão là kim tiên cửu phẩm, tất nhiên không vấn đề gì, song với tán tiên như Bạch Mộc Trần lại không thể không cẩn thận khi tu luyện.
Hôm nay, Bạch Mộc Trần đã vượt qua kiếp số, thần thức tăng trưởng nên mới dám tu luyện thử.
๑๑۩۞۩๑๑
Khác với việc tu luyện pháp tướng, Hóa Thần quyết bỏ qua quá trình trọng tổ thần hồn, trực tiếp dung hợp thần hồn với thân thể, chỉ cần tam chuyển lục độ là thành công.
Toàn bộ quá trình nghe có vẻ phức tạp nhưng những đau đớn trong đó người thường chắc chắn không thể chịu nổi.
Tam chuyển tức thần chuyển, hồn chuyển, mệnh chuyển.
Thần và hồn là căn nguyên của tinh thần, mệnh chính là tinh thần lực, dung hòa với thân thể cũng như tinh thầ dần dần tê liệt.
Bạch Mộc Trần toàn thân run rẩy, linh quang trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện như đang giãy dụa kịch liệt, tuy nhiên so với áp lực của hồn kiếp vẫn chênh lệch khá xa.
“Khởi điểm huyền hoàng, cũng là hỗn độn, trời đất mông mội, vạn vật lần lượt, vận mệnh thâm sâu, đơn gian u tối, thánh ý thái thượng, khắc ghi chân đạo...”
Trong cơn đau, Bạch Mộc Trần lặng lẽ tụng niệm kinh văn trong Đạo Tàng, tâm tình lại dần bình tĩnh lại, tiến vào cảnh giới không minh.
๑๑۩۞۩๑๑
Thời gian dần trôi, tam thức thần hồn của Bạch Mộc Trần dần dần tỏa ra nơi đỉnh đầu, từ từ dung nhập vào trong thân thể.
Quá trình này chính là lục độ, tức là độ độ linh , độ tâm , độ ý , độ lực , độ pháp , độ khí .
Linh là gốc của tính mệnh, tâm là rễ của định lực, ý là căn nguyên của suy nghĩ, pháp là con đường vận chuyển, khí là sinh mạng kéo dài.
Tính mạng giao thoa, thần niệm tương hợp.
Dưới ánh linh quang bao phủ, thần hồn và thân thể hoàn toàn dung hợp với nhau, quá trình lục độ diễn ra thuận lợi.
Một lúc lâu sau, linh quang ngoài cơ thể Bạch Mộc Trần dần dần thu liễm lại, một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện tràn ngập trong lòng, cảm giác này khiến chàng như lại trở thành “người phàm”, cảm nhận được sự tồn tại chân thực của bản thân, thân thể chẳng còn nhẹ bỗng vô lực nữa mà nặng nề và chân thực thêm.
Lúc này, thần hồn và thân thể của Bạch Mộc Trần đã hoàn toàn dung hợp, chẳng những thần hồn đã trở nên vững chắc mà còn có thể ngăn cách sự tra xét của người ngoài, song khuyết điểm lớn nhất là một khi thân thể thương tổn, thần hồn cũng sẽ bị trọng thương. Đối với chuyện này, Bạch Mộc Trần chẳng chút quan tâm, chàng chỉ muốn ngưng luyện thần hồn của mình thành pháp thể để tu hành, thậm chí còn muốn vượt qua pháp thể của tiên sĩ chính thống.
Có lẽ đây là cố chấp, là điên cuồng, song tiên sĩ chính thống có ưu thế về mặt căn cơ, nếu tán tiên vẫn như trước chẳng hề thay đổi,sao tranh hơn thua với tiên sĩ chính thuống được?
๑๑۩۞۩๑๑
Suy nghĩ thông suốt, tâm tình của Bạch Mộc Trần vô cùng vui sướng, song ngay lúc chàng chuẩn bị thu công, trong cơ thể lại đột nhiên bùng phát một lực hút mãnh liệt, hút toàn bộ khí tức hung sát trong phạm vi kiếp số vào trong cơ thể.
Có câu nói, thiên địa chí hung, chẳng đọ nổi sát, hung sát tới cực, chẳng so nổi kiếp.
Giờ phút này, Bạch Mộc Trần không ngừng đem hung sát dung nhập vào trong cơ thể, hơn nữa còn là kiếp sát chí cương chí dương, cảnh tượng này nếu tiên sĩ khác nhìn thấy sợ là bị dọa tới cắn đứt đầu lưỡi chính mình. Từ khi lục giới ra đời tới nay còn chưa từng nghe nói có ai dám đem khí thế hung sát dung nhập vào bản thân, nhiều nhất cũngc hỉ thu lấy một ít để luyện chế kỳ bảo mà thôi. Hơn nữa cho dù là luyện chế kỳ bảo cũng không phai ai cũng dám làm, một khi bị nhiễm khí thế hung sát đó, nhẹ thì tâm thần ảnh hưởng, tu vi suy giảm, nặng thì căn cơ tiêu hủy, thân vẫn đạo tiêu.
Bạch Mộc Trần cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, chàng vội vàng thu liễm tâm thần, chỉ thấy tiên chủng trong cơ thể vốn dĩ nồng nặc tử khí, hấp thu sát khí lại đột nhiên thêm vài phần linh động, sau đó không còn chút phản ứng nào.
Bạch Mộc Trần nhớ, lúc thiên triệu hàng lâm, viên tiên chủng của mình có hấp thu một chút “huyết ấn” bên trong ẩn chứa sát khí cũng không có gì lạ, điểm lạ là tiên chủng hấp thu hết sát khí xung quanh song lại không bị ảnh hưởng gì.
Quan sát cẩn thận một hồi, Bạch Mộc Trần phát hiện thần thức của mình không thể tiến vào trong tc, dường như bị một lực lượng thần bí nào đó ngăn cản.
Sau vài lần thử không thu được kết quả, chàng cũng đành bỏ qua ý định này
Ba ngàn thế giới, vạn pháp khác biệt.
Ý của chữ “pháp” này là pháp tắc của mỗi thế giới.
Tu sĩ sau khi độ kiếp phi thăng có thể thích ứng với pháp tắc tiên đạo của Tiên Giới, sẽ đem toàn bộ tinh hoa của sinh mạng ngưng luyện lại một lần nữa, lột xác thành pháp thể chân tiên, hay còn được gọi là “tiên căn”. Bởi vậy tiên căn là căn bản của đại đạo tu tiên, không có tiên căn cũng tức là không thích ứng được với pháp tắc tiên đạo, tất nhiên không cách nào bước lên tiên đạo, bi ai của tán tiên chính là bởi lý do đó.
Đương nhiên, tán tiên với tiên sĩ chính thống không phải khác biệt hoàn toàn, ít ra về phương diện thần hồn cả hai đều tương tự như nhau. Xét theo lý thuyết, chuyện thần hồn của tiên sĩ chính thống làm được, thần hồn của tán tiên cũng làm được... Ví dụ như, gưng tụ ra pháp tướng!
Bảo quang pháp tướng chính là thần hồn lột xác, lại ngưng tụ một lần nữa.
Nếu nói, pháp thể là do thân thể lột xác thành, vậy pháp tướng chính là do thần hồn lột xác thành, song việc này khó khăn và ẩn chứa không ít nguy hiểm!
Tại Tiên Giới, phần lớn tiên sĩ đều một lòng theo đuổi lực lượng, một lòng mong mỏi tăng trưởng cảnh giới và tu vi, thông thường không quá coi trọng chuyện tu tâm dưỡng thần. Bọn họ cho rằng, chỉ cần tu vi và cảnh giới đạt tới một mức nhất định, thần hồn cũng sẽ cường đại theo, về phần tìm hiểu thiên đại là gì, ngược lại biến thành bàng môn tà dạo.
Trên thực tế, qua vạn vạn năm tiên lịch, tiên sĩ cũng đã đúc kết ra một khuôn mẫu cố định phân chia cảnh giới, làm sao để tu luyện công pháp, tích lũy tiên nguyên, làm sao luyện chế tiên đan phá vỡ bình cảnh... Chỉ cần làm theo từng bước một, bọn họ sẽ có cơ hội bước lên đỉnh cao của tiên đạo, cần gì đi theo con đường nguy hiểm khác.
Chính bởi vậy, ở Tiên Giới số người tu luyện thần hồn vô cùng ít ỏi, mà tu sĩ chính thống có thể tu luyện thành bảo quang pháp tướng lại càng ít hơn.
Nếu so sánh ra, rtong lục giới, Phật Vực lĩnh ngộ về thần hồn có thể nói là cao thâm nhất, trên phương diện vận dụng pháp tướng không ai bằng được, chính bởi vậy Phật Vực tuy yếu thế song lại có một giới độc lập.
Chỉ tiếc là việc ngưng tụ pháp tướng thật quá khó khăn, không có đại cơ duyên và đại nghị lực khó mà thành công nổi, hơn nữa hung hiểm trong đó cũng khiến người người lo sợ.
Song càng như thế càng hiển lộ sự bất phàm của pháp tướng.
Ôn Nhã cũng biết, những tiên sĩ có thể ngưng tụ thành pháp tướng đều là những người thanh danh hiển hách trong Tiên Giới, cho nên khi nàng thấy trong phòng Bạch Mộc Trần phát ra dị tượng của bảo quang pháp tướng, nàng như thấy được chút hy vọng vào tương lai, trong lòng khó tránh khỏi chút suy nghĩ khác. Về phần thân phận y chỉ là tiên nô, nàng chẳng buồn quan tâm.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong phòng, ánh sáng khi mờ khí tỏ.
Ý thức Bạch Mộc Trần dần dần trở về, nội tâm cũng trở nên trầm tĩnh.
Nguy hiểm thường đi đôi với kỳ ngộ, những lời này dẫu ở phàm giới hay ở Tiên Giới đều luôn chính xác.
Mặc dù kiếp số lần này vô cùng nguy hiểm, song Bạch Mộc Trần cũng thu được không ít chỗ tốt.
Đầu tiên, tu vi của chàng đột phá một ngàn vòng, thần hồn tăng lên tới một mức không thể tưởng tượng nổi. Tiếp đó, chàngcảm nhận được kinh mạch trong người mình rộng hơn gấp ba lần, khống chế lực lượng càng thêm thoải mái. Ngoài ra, chàng còn lĩnh ngộ được một ít chân ý trong Đạo Tàng, đây mới thật sự là cơ duyên cực lớn.
๑๑۩۞۩๑๑
Đợi tâm cảnh của mình bình phục, suy nghĩ của Bạch Mộc Trần lại chợt đổi.
“Tiên đạo mịt mờ, vạn kiếp thành căn, tam chuyển lúc độ, lấy hồn đúc thân!”
Lòng vô cùng hạnh phúc, Bạch Mộc Trần vận chuyển cả tiên nguyên và thần thức tới cực hạn, từng lồng linh quang nhàn nhạt bao quanh thân thể chàng, như nhiều bóng người chồng chất lên nhau, đây chính là bảo quang pháp tướng mà Ôn Nhã đã nhắc tới.
Không sai, bảo quang pháp tướng.
Chỉ có điều, tự Bạch Mộc Trần lại hiểu, đây không phải là ngưng tụ pháp tướng mà chỉ đơn giản là hòa thân thể và linh hồn thành một, khiến cho thần hồn bản thân càng thêm vũng chắc và cường đại.
Thuật này có tên “Hóa Thần quyết” là một loại bsi thuật do Cổ Thiên Hành ra sau khi trở thành tán tiên đã bế quan một trăm năm rồi sáng tạo ra.
๑๑۩۞۩๑๑
Suy nghĩ chia làm tam thức, thần thức, hồn thức, mệnh thức.
Thân lại có lục minh, linh minh, tâm minh, ý minh ,lực minh ,pháp minh ,khí minh .
Tam chuyển lục độ, thân và suy nghĩ hợp nhất, trọng tổ lại thần hồn, đây là pháp môn có một không hai mà phật đạo dùng để ngưngt ụ pháp tướng.
Cổ Thiên Hành học thức vô cùng uyên bác, lại du hành khắp lục giới, “Hóa Thần quyết” này lão dựa trên pháp môn ngưng tụ pháp tướng của phật đạo kết hợp với phương pháp tu luyện thần hồn của tiên đạo mà sáng tạo ra, chủ yếu để cường hóa thần hồn của tán tiên. Thuật này sử dụng phương pháp ngưng tụ pháp tướng diễn hóa ra, cho nên lúc vận công tạo thành dị tượng bảo quang pháp tướng, khiến cho Ôn Nhã hiểu lầm.
Bạch Mộc Trần mong ước Hóa Thần quyết đã lâu, song yêu cầu của thuật này đối với thần thức vô cùng cao, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm nên chàng đành cất ý muốn tu luyện thuật này sang một bên. Đẫu sao lúc ban đầu Cổ Thiên Hành sáng tạo ra thuật này chỉ đơn thuần dựa vào thân thể bản thân mà đối chứng, cảnh giới lão là kim tiên cửu phẩm, tất nhiên không vấn đề gì, song với tán tiên như Bạch Mộc Trần lại không thể không cẩn thận khi tu luyện.
Hôm nay, Bạch Mộc Trần đã vượt qua kiếp số, thần thức tăng trưởng nên mới dám tu luyện thử.
๑๑۩۞۩๑๑
Khác với việc tu luyện pháp tướng, Hóa Thần quyết bỏ qua quá trình trọng tổ thần hồn, trực tiếp dung hợp thần hồn với thân thể, chỉ cần tam chuyển lục độ là thành công.
Toàn bộ quá trình nghe có vẻ phức tạp nhưng những đau đớn trong đó người thường chắc chắn không thể chịu nổi.
Tam chuyển tức thần chuyển, hồn chuyển, mệnh chuyển.
Thần và hồn là căn nguyên của tinh thần, mệnh chính là tinh thần lực, dung hòa với thân thể cũng như tinh thầ dần dần tê liệt.
Bạch Mộc Trần toàn thân run rẩy, linh quang trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện như đang giãy dụa kịch liệt, tuy nhiên so với áp lực của hồn kiếp vẫn chênh lệch khá xa.
“Khởi điểm huyền hoàng, cũng là hỗn độn, trời đất mông mội, vạn vật lần lượt, vận mệnh thâm sâu, đơn gian u tối, thánh ý thái thượng, khắc ghi chân đạo...”
Trong cơn đau, Bạch Mộc Trần lặng lẽ tụng niệm kinh văn trong Đạo Tàng, tâm tình lại dần bình tĩnh lại, tiến vào cảnh giới không minh.
๑๑۩۞۩๑๑
Thời gian dần trôi, tam thức thần hồn của Bạch Mộc Trần dần dần tỏa ra nơi đỉnh đầu, từ từ dung nhập vào trong thân thể.
Quá trình này chính là lục độ, tức là độ độ linh , độ tâm , độ ý , độ lực , độ pháp , độ khí .
Linh là gốc của tính mệnh, tâm là rễ của định lực, ý là căn nguyên của suy nghĩ, pháp là con đường vận chuyển, khí là sinh mạng kéo dài.
Tính mạng giao thoa, thần niệm tương hợp.
Dưới ánh linh quang bao phủ, thần hồn và thân thể hoàn toàn dung hợp với nhau, quá trình lục độ diễn ra thuận lợi.
Một lúc lâu sau, linh quang ngoài cơ thể Bạch Mộc Trần dần dần thu liễm lại, một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện tràn ngập trong lòng, cảm giác này khiến chàng như lại trở thành “người phàm”, cảm nhận được sự tồn tại chân thực của bản thân, thân thể chẳng còn nhẹ bỗng vô lực nữa mà nặng nề và chân thực thêm.
Lúc này, thần hồn và thân thể của Bạch Mộc Trần đã hoàn toàn dung hợp, chẳng những thần hồn đã trở nên vững chắc mà còn có thể ngăn cách sự tra xét của người ngoài, song khuyết điểm lớn nhất là một khi thân thể thương tổn, thần hồn cũng sẽ bị trọng thương. Đối với chuyện này, Bạch Mộc Trần chẳng chút quan tâm, chàng chỉ muốn ngưng luyện thần hồn của mình thành pháp thể để tu hành, thậm chí còn muốn vượt qua pháp thể của tiên sĩ chính thống.
Có lẽ đây là cố chấp, là điên cuồng, song tiên sĩ chính thống có ưu thế về mặt căn cơ, nếu tán tiên vẫn như trước chẳng hề thay đổi,sao tranh hơn thua với tiên sĩ chính thuống được?
๑๑۩۞۩๑๑
Suy nghĩ thông suốt, tâm tình của Bạch Mộc Trần vô cùng vui sướng, song ngay lúc chàng chuẩn bị thu công, trong cơ thể lại đột nhiên bùng phát một lực hút mãnh liệt, hút toàn bộ khí tức hung sát trong phạm vi kiếp số vào trong cơ thể.
Có câu nói, thiên địa chí hung, chẳng đọ nổi sát, hung sát tới cực, chẳng so nổi kiếp.
Giờ phút này, Bạch Mộc Trần không ngừng đem hung sát dung nhập vào trong cơ thể, hơn nữa còn là kiếp sát chí cương chí dương, cảnh tượng này nếu tiên sĩ khác nhìn thấy sợ là bị dọa tới cắn đứt đầu lưỡi chính mình. Từ khi lục giới ra đời tới nay còn chưa từng nghe nói có ai dám đem khí thế hung sát dung nhập vào bản thân, nhiều nhất cũngc hỉ thu lấy một ít để luyện chế kỳ bảo mà thôi. Hơn nữa cho dù là luyện chế kỳ bảo cũng không phai ai cũng dám làm, một khi bị nhiễm khí thế hung sát đó, nhẹ thì tâm thần ảnh hưởng, tu vi suy giảm, nặng thì căn cơ tiêu hủy, thân vẫn đạo tiêu.
Bạch Mộc Trần cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, chàng vội vàng thu liễm tâm thần, chỉ thấy tiên chủng trong cơ thể vốn dĩ nồng nặc tử khí, hấp thu sát khí lại đột nhiên thêm vài phần linh động, sau đó không còn chút phản ứng nào.
Bạch Mộc Trần nhớ, lúc thiên triệu hàng lâm, viên tiên chủng của mình có hấp thu một chút “huyết ấn” bên trong ẩn chứa sát khí cũng không có gì lạ, điểm lạ là tiên chủng hấp thu hết sát khí xung quanh song lại không bị ảnh hưởng gì.
Quan sát cẩn thận một hồi, Bạch Mộc Trần phát hiện thần thức của mình không thể tiến vào trong tc, dường như bị một lực lượng thần bí nào đó ngăn cản.
Sau vài lần thử không thu được kết quả, chàng cũng đành bỏ qua ý định này
/198
|