Trò chuyện một lúc, bầu không khí trong căphòng cũng hòa hoãn hơn không ít.
Lúc này, trong lòng nàng đã nắm chắc vài phần suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Thật ra các hạ không cần lo lắng, thị tộc Nam Môn của chúng ta là thế lực lớn nhất tại dãy Cảnh Lan àny, cho dù có phiền toái thật cũng đã có chúng ta chống lưng, huống hồ Phượng Lân châu lớn như vậy, sẽ chẳng ai biết cậu ở đây đâu, nếu cậu đã tới đây vậy chắc hẳn là thiên ý, cứ an tâm ở lại đây đi.”
Dừng một lát, Ôn Nhã lại nói: “Thị tộc Nam Môn có khá nhiều quy củ, thân phận ngươi vẫn là một vấn đề. Khi độ kiếp ngươi đã khiến giới cao tầng của thị tộc Nam Môn chú ý, để tránh phiền toái, ta đã nói dối cậu là tiên nô do ta mượn từ gia tộc mình, chủ yếu phụ trách chăm sóc cho con gái ta...”
Nói tới đây, Ôn Nhã cố ý ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Mộc Trần như đang đợi đối phương trả lời.
Bạch Mộc Trần đầu óc hơi ngây ra, song vẫn nghe ra thâm ý trong lời của đối phương. Chàng là một ngoại tộc không rõ lai lịch, thân phận cực kỳ khả nghi, nếu thị tộc Nam Môn biết thân phận của chàng, mẹ con Ôn Nhã chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt, không chừng cả chàng cũng sẽ bị xủ tử, bởi vậy Ôn Nhã muốn nhân cơ hội này thu chàng về nhà, sau này cũng tiện ứng chiếu lẫn nhau.
Đương nhiên, Bạch Mộc Trần sau khi hiểu ý của Ôn Nhã, trong lòng cũng thầm tán thành. Nói cho cùng tính mạng chàng do hai người cứu về, có dùng sinh mạng để báo đáp cũng là điều nên làm, huống hồ chỉ lưu lại chiếu cố cô bé kia một chút.
Hơn nữa, quả thực giờ chàng chưa có kế hoạch gì cho tương lai, cũng chẳng còn chỗ nào để đi. Nếu đã vậy chẳng bằng ở lại đây tĩnh tâm tu luyện, có một thị tộc hùng mạnh che chở, chỉ cần khong vi phạm quy củ tất nhiên không lo tới tính mạng.
"Đa tạ phu nhân."
Trong lòng thầm quyết định, Bạch Mộc Trần lập tức mỉm cười nói: “Tại hạ chẳng qua chỉ là một tiên nô, có thể gặp được tiểu thư và phu nhân là vinh hạnh của tại hạ, dẫu sao giờ ta cũng không có chỗ an thân, ở lại nơi này chưa chắc đã không phải chuyện tốt, nếu Ôn phu nhân đồng ý thu lưu, tại hạ cầu còn chẳng được.”
“Cậu... chẳng lẽ cậu không cần suy nghĩ thêm sao?”
Sắc mặt Ôn Nhã hơi xấu hổ, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp, nàng thấy đối phương là người hiểu biết, chắc hẳn đã đoán ra toan tíh của mình. Song càng thế, Ôn Nhã càng cảm thấy hổ thẹn, bèn nói: “Ta cũng hiểu nỗi khổ của tán tiên như cậu, chắc hẳn cậu phải vất vả lắm mới thoát khỏi gông cùm xiềng xích, giờ lại bị ta giữ lại đây... Nếu như... Nếu như sau này có cơ hội, ta sẽ thu xếp cho cậu ly khai.”
Không phải Ôn Nhã lừa gạt chàng hay lòng có tâm tư gì khác, dẫu sao cũng là người mang mệnh khổ, so với người khác họ đều chẳng cao quý hơn boa nhiêu, chỉ vì nàng thật sự không còn cách nào khác mới đành giữ Bạch Mộc Trần lại.
Là một người mẹ, Ôn Nhã không thể không quan tâm tới con gái mình, bản thân mang bệnh quanh năm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai sẽ chăm sóc con gái đây? Nhất kiếp tán tiên dẫu không thể tính là cường đại song lúc nguy nan cũng có thể giúp đỡ một chút. Hơn nữa đối phương có thể thành phản nô, đươg nhiên có chút bản lĩnh, nếu không muốn làm phản cũng chẳng dễ dàng gì.
“Phu nhân quá lo rồi.”
Bạch Mộc Trần chắp tay nghiêm mặt nói: “Phu nhân nên hiểu, tán tiên như bọn tại hạ ở Tiên Giới chẳng hề có địa vị gì, tại hạ còn là một tiên nô đơn độc, nếu không có ai che chở, thiên hạ dẫu to lớn nhưng nào có chỗ dung thân, cho dù tại hạ có rời khỏi đây thì cũng đâu thể đi đâu được? Huống chi, phu nhân và tiểu thư có đại ân với tại hạ, ân tình này không thể không báo đáp. Cho nên phu nhân không cần khó xử, có lẽ đây là số mệnh của tại hạ! Từ nay về sau, Bạch Mộc Trần sẽ là tiên nô của Ôn gia, xin nhận của Bạch Mộc Trần một lạy.”
Nói tới đây, Bạch Mộc Trần khom người cúi lạy, xem như chính thức gia nhập Ôn gia, từ nay về sau đây cũng là thân phận mới của chàng, khởi đầu mới cho chàng.
“Bạch đạo hữu không cần đa lễ.”
Ôn Nhã thấy cử chỉ của đối phương vô cùng chân thành, thần sắc cũng hòa hoãn hơn không ít, vui vẻ thay đổi cách xưng hô: “Bạch đạo hữu cứ yên tâm, bổn phu nhân tuyệt đối không cưỡng ép đạo hữu, càng không hạ bất cứ cấm chế nào với đạo hữu, nếu một ngày nào đó đạo hữu muốn đi khỏi, bổn phu nhân cũng sẽ cố gắng hết sức để thu xếp cho đạo hữu.”
“Phu nhân đã nói vậy, tại hạ xin tin theo.”
Bạch Mộc Trần sắc mặt không đổi song trong lòng lại thầm cười khổ, sau nhiều lần sinh tử mà cuối cùng vẫn chẳng thoát khỏi thânn phận tiên nô. Song cũng may thay, lần này không có nguy hiểm tới tính mạng, có điều bất hạnh trong may mắn là sự trói buộc của “nhân tính” còn lợi hại hơn nhiều so với ước thúc nguyên thần. Bạch Mộc Trần không thể không thừa nhận Ôn Nhã quả là một người phụ nữ thông minh.
“Đây là tiên ấn của tại hạ, mong phu nhân ghi nhớ.”
Với tư cách tiên nô, đây là điều cơ bản Bạch Mộc Trần phải làm, không cần Ôn Nhã nhắc nhở, chàng chủ động báo tiên ấn ra, đại diện cho thành ý của mình.
Chỉ thấy ấn ký màu trắng lóe lên, một loạt tin tức đơn giản xuất hiện trước mặt hai mẹ con Ôn Nhã.
Tiên ấn: Bạch Mộc Trần... Nhất kiếp tán tiên... Thần Châu Huyền Ất môn... Tuổi tác ba trăm bốn mươi... Tiên tịch bạch nô...
“Cái gì?”
Khi Ôn Nhã nhìn thấy dòng chữ “Tuổi tác ba trăm bốn mươi” toàn thân nư bị sét đánh, ngây ngẩn một lúc lâu, nếu không phải khẳng định tiên ấn không phải là đồ giả, sợ là nàng đã cho rằng kẻ đang đứng trước mặt mình chỉ là một gã lừa đảo. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, có thể làm giả tiên ấn trước mặt người khác, cho dù lừa đảo cũng là một thiên tài lừa đảo.
Tiểu Ức Khổ tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, song thấy phản ứng của mẹ, cô bé cũng biết đã xảy ra chuyện rất bất ngờ, nếu không mẫu thân chắc chắn sẽ không thất thố như vậy.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Không để ý tới câu hỏi của con gái, Ôn Nhã nhìn Bạch Mộc Trần nói: “Bạch đạo hữu... cậu thật sự mới chỉ tu luyện ba trăm bốn mươi năm?”
“Nếu tại hạ nhớ không nhầm, quả thực là vậy.”
Bạch Mộc Trần đưa tay vuốt vuốt mũi, không hề có cảm giác gì lạ với tuổi tác của mình, song sắc mặt của Ôn Nhã lại nhắc nhở chàng, đây là một sơ hở trí mạng. Ngẫm lại cũng đúng, nếu một tiên nô bình thường làm sao vượt qua tán tiên kiếp đâu tiên chỉ trong ba trăm năm? Nếu người khác nghi ngờ chàng mang trọng bảo trên người, vậy chẳng phải sẽ vô cùng nguy hiểm sao. Phải biết rằng, rất nhiều tiên sĩ chẳng hề giảng đạo lý, chỉ cần trong lòng nghi ngờ sẽ chủ động sưu hồn đoạt phách, căn bản không cần chứng cớ gì cả.
“Xem ra phải tìm một cái cớ cho tu vi của mình, nếu không sẽ gặp phiền toái không nhỏ rồi.”
Bạch Mộc Trần hơi cúi đầu, lòng thầm tự nhắc.
Ôn Nhã quả thật không hiểu, nếu không xác định mình vẫn tỉnh táo, sợ là nàng đã nghi có phải mình tẩu hỏa nhập ma, tâm sinh ảo giác không. Tuổi không tới bốn trăm đã trở thành tán tiên nhất kiếp, tư chất như vậy đã vượt xa nhận thức người thường. Đương nhiên, dẫu kinh ngạc songtrong lòng nàng lại âm thầm vui mừng. Người như vậy cho dù là tán tiên thì sau này cũng sẽ là tán tiên kiệt xuất, nếu giờ kết giao với y không chừng lại kết thành thiện duyên cho con gái mình.
Bụng bảo dạ, Ôn Nhã càng coi trọng Bạch Mộc Trần hơn.
“Bạch đạo hữu, sau này cậu cứ ở đây đi, gian phòng kia sẽ là của cậu, nếu cậu cần gì có thể bảo Ức Khổ giúp...”
Ôn Nhã xắp xếp xong, chợt đổi giọng nói tiếp: “Mặt khác, lát nữa ta sẽ bảo Ức Khổ đưa cậu tới nội đường báo cáo, đăng ký thân phận cho cậu, tránh để người ngoài dèm pha.”
“Mọi sự đều theo sắp xếp của phu nhân.”
Bạch Mộc Trần chắp tay đáp lại rồi lui khỏi.
Lúc này, trong lòng nàng đã nắm chắc vài phần suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Thật ra các hạ không cần lo lắng, thị tộc Nam Môn của chúng ta là thế lực lớn nhất tại dãy Cảnh Lan àny, cho dù có phiền toái thật cũng đã có chúng ta chống lưng, huống hồ Phượng Lân châu lớn như vậy, sẽ chẳng ai biết cậu ở đây đâu, nếu cậu đã tới đây vậy chắc hẳn là thiên ý, cứ an tâm ở lại đây đi.”
Dừng một lát, Ôn Nhã lại nói: “Thị tộc Nam Môn có khá nhiều quy củ, thân phận ngươi vẫn là một vấn đề. Khi độ kiếp ngươi đã khiến giới cao tầng của thị tộc Nam Môn chú ý, để tránh phiền toái, ta đã nói dối cậu là tiên nô do ta mượn từ gia tộc mình, chủ yếu phụ trách chăm sóc cho con gái ta...”
Nói tới đây, Ôn Nhã cố ý ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Mộc Trần như đang đợi đối phương trả lời.
Bạch Mộc Trần đầu óc hơi ngây ra, song vẫn nghe ra thâm ý trong lời của đối phương. Chàng là một ngoại tộc không rõ lai lịch, thân phận cực kỳ khả nghi, nếu thị tộc Nam Môn biết thân phận của chàng, mẹ con Ôn Nhã chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt, không chừng cả chàng cũng sẽ bị xủ tử, bởi vậy Ôn Nhã muốn nhân cơ hội này thu chàng về nhà, sau này cũng tiện ứng chiếu lẫn nhau.
Đương nhiên, Bạch Mộc Trần sau khi hiểu ý của Ôn Nhã, trong lòng cũng thầm tán thành. Nói cho cùng tính mạng chàng do hai người cứu về, có dùng sinh mạng để báo đáp cũng là điều nên làm, huống hồ chỉ lưu lại chiếu cố cô bé kia một chút.
Hơn nữa, quả thực giờ chàng chưa có kế hoạch gì cho tương lai, cũng chẳng còn chỗ nào để đi. Nếu đã vậy chẳng bằng ở lại đây tĩnh tâm tu luyện, có một thị tộc hùng mạnh che chở, chỉ cần khong vi phạm quy củ tất nhiên không lo tới tính mạng.
"Đa tạ phu nhân."
Trong lòng thầm quyết định, Bạch Mộc Trần lập tức mỉm cười nói: “Tại hạ chẳng qua chỉ là một tiên nô, có thể gặp được tiểu thư và phu nhân là vinh hạnh của tại hạ, dẫu sao giờ ta cũng không có chỗ an thân, ở lại nơi này chưa chắc đã không phải chuyện tốt, nếu Ôn phu nhân đồng ý thu lưu, tại hạ cầu còn chẳng được.”
“Cậu... chẳng lẽ cậu không cần suy nghĩ thêm sao?”
Sắc mặt Ôn Nhã hơi xấu hổ, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp, nàng thấy đối phương là người hiểu biết, chắc hẳn đã đoán ra toan tíh của mình. Song càng thế, Ôn Nhã càng cảm thấy hổ thẹn, bèn nói: “Ta cũng hiểu nỗi khổ của tán tiên như cậu, chắc hẳn cậu phải vất vả lắm mới thoát khỏi gông cùm xiềng xích, giờ lại bị ta giữ lại đây... Nếu như... Nếu như sau này có cơ hội, ta sẽ thu xếp cho cậu ly khai.”
Không phải Ôn Nhã lừa gạt chàng hay lòng có tâm tư gì khác, dẫu sao cũng là người mang mệnh khổ, so với người khác họ đều chẳng cao quý hơn boa nhiêu, chỉ vì nàng thật sự không còn cách nào khác mới đành giữ Bạch Mộc Trần lại.
Là một người mẹ, Ôn Nhã không thể không quan tâm tới con gái mình, bản thân mang bệnh quanh năm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai sẽ chăm sóc con gái đây? Nhất kiếp tán tiên dẫu không thể tính là cường đại song lúc nguy nan cũng có thể giúp đỡ một chút. Hơn nữa đối phương có thể thành phản nô, đươg nhiên có chút bản lĩnh, nếu không muốn làm phản cũng chẳng dễ dàng gì.
“Phu nhân quá lo rồi.”
Bạch Mộc Trần chắp tay nghiêm mặt nói: “Phu nhân nên hiểu, tán tiên như bọn tại hạ ở Tiên Giới chẳng hề có địa vị gì, tại hạ còn là một tiên nô đơn độc, nếu không có ai che chở, thiên hạ dẫu to lớn nhưng nào có chỗ dung thân, cho dù tại hạ có rời khỏi đây thì cũng đâu thể đi đâu được? Huống chi, phu nhân và tiểu thư có đại ân với tại hạ, ân tình này không thể không báo đáp. Cho nên phu nhân không cần khó xử, có lẽ đây là số mệnh của tại hạ! Từ nay về sau, Bạch Mộc Trần sẽ là tiên nô của Ôn gia, xin nhận của Bạch Mộc Trần một lạy.”
Nói tới đây, Bạch Mộc Trần khom người cúi lạy, xem như chính thức gia nhập Ôn gia, từ nay về sau đây cũng là thân phận mới của chàng, khởi đầu mới cho chàng.
“Bạch đạo hữu không cần đa lễ.”
Ôn Nhã thấy cử chỉ của đối phương vô cùng chân thành, thần sắc cũng hòa hoãn hơn không ít, vui vẻ thay đổi cách xưng hô: “Bạch đạo hữu cứ yên tâm, bổn phu nhân tuyệt đối không cưỡng ép đạo hữu, càng không hạ bất cứ cấm chế nào với đạo hữu, nếu một ngày nào đó đạo hữu muốn đi khỏi, bổn phu nhân cũng sẽ cố gắng hết sức để thu xếp cho đạo hữu.”
“Phu nhân đã nói vậy, tại hạ xin tin theo.”
Bạch Mộc Trần sắc mặt không đổi song trong lòng lại thầm cười khổ, sau nhiều lần sinh tử mà cuối cùng vẫn chẳng thoát khỏi thânn phận tiên nô. Song cũng may thay, lần này không có nguy hiểm tới tính mạng, có điều bất hạnh trong may mắn là sự trói buộc của “nhân tính” còn lợi hại hơn nhiều so với ước thúc nguyên thần. Bạch Mộc Trần không thể không thừa nhận Ôn Nhã quả là một người phụ nữ thông minh.
“Đây là tiên ấn của tại hạ, mong phu nhân ghi nhớ.”
Với tư cách tiên nô, đây là điều cơ bản Bạch Mộc Trần phải làm, không cần Ôn Nhã nhắc nhở, chàng chủ động báo tiên ấn ra, đại diện cho thành ý của mình.
Chỉ thấy ấn ký màu trắng lóe lên, một loạt tin tức đơn giản xuất hiện trước mặt hai mẹ con Ôn Nhã.
Tiên ấn: Bạch Mộc Trần... Nhất kiếp tán tiên... Thần Châu Huyền Ất môn... Tuổi tác ba trăm bốn mươi... Tiên tịch bạch nô...
“Cái gì?”
Khi Ôn Nhã nhìn thấy dòng chữ “Tuổi tác ba trăm bốn mươi” toàn thân nư bị sét đánh, ngây ngẩn một lúc lâu, nếu không phải khẳng định tiên ấn không phải là đồ giả, sợ là nàng đã cho rằng kẻ đang đứng trước mặt mình chỉ là một gã lừa đảo. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, có thể làm giả tiên ấn trước mặt người khác, cho dù lừa đảo cũng là một thiên tài lừa đảo.
Tiểu Ức Khổ tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, song thấy phản ứng của mẹ, cô bé cũng biết đã xảy ra chuyện rất bất ngờ, nếu không mẫu thân chắc chắn sẽ không thất thố như vậy.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Không để ý tới câu hỏi của con gái, Ôn Nhã nhìn Bạch Mộc Trần nói: “Bạch đạo hữu... cậu thật sự mới chỉ tu luyện ba trăm bốn mươi năm?”
“Nếu tại hạ nhớ không nhầm, quả thực là vậy.”
Bạch Mộc Trần đưa tay vuốt vuốt mũi, không hề có cảm giác gì lạ với tuổi tác của mình, song sắc mặt của Ôn Nhã lại nhắc nhở chàng, đây là một sơ hở trí mạng. Ngẫm lại cũng đúng, nếu một tiên nô bình thường làm sao vượt qua tán tiên kiếp đâu tiên chỉ trong ba trăm năm? Nếu người khác nghi ngờ chàng mang trọng bảo trên người, vậy chẳng phải sẽ vô cùng nguy hiểm sao. Phải biết rằng, rất nhiều tiên sĩ chẳng hề giảng đạo lý, chỉ cần trong lòng nghi ngờ sẽ chủ động sưu hồn đoạt phách, căn bản không cần chứng cớ gì cả.
“Xem ra phải tìm một cái cớ cho tu vi của mình, nếu không sẽ gặp phiền toái không nhỏ rồi.”
Bạch Mộc Trần hơi cúi đầu, lòng thầm tự nhắc.
Ôn Nhã quả thật không hiểu, nếu không xác định mình vẫn tỉnh táo, sợ là nàng đã nghi có phải mình tẩu hỏa nhập ma, tâm sinh ảo giác không. Tuổi không tới bốn trăm đã trở thành tán tiên nhất kiếp, tư chất như vậy đã vượt xa nhận thức người thường. Đương nhiên, dẫu kinh ngạc songtrong lòng nàng lại âm thầm vui mừng. Người như vậy cho dù là tán tiên thì sau này cũng sẽ là tán tiên kiệt xuất, nếu giờ kết giao với y không chừng lại kết thành thiện duyên cho con gái mình.
Bụng bảo dạ, Ôn Nhã càng coi trọng Bạch Mộc Trần hơn.
“Bạch đạo hữu, sau này cậu cứ ở đây đi, gian phòng kia sẽ là của cậu, nếu cậu cần gì có thể bảo Ức Khổ giúp...”
Ôn Nhã xắp xếp xong, chợt đổi giọng nói tiếp: “Mặt khác, lát nữa ta sẽ bảo Ức Khổ đưa cậu tới nội đường báo cáo, đăng ký thân phận cho cậu, tránh để người ngoài dèm pha.”
“Mọi sự đều theo sắp xếp của phu nhân.”
Bạch Mộc Trần chắp tay đáp lại rồi lui khỏi.
/198
|