Núi Đông Phượng Lân, cao vút tận trời, mây tiên bồng bềnh, sương trắng mênh mang.
Đât là nơi vô số tiên dân muốn đặt chân tới, là tiên thành phồn vinh nhất cả Đông Phượng Lân.... Địa Chu Thành.
Địa Chu thành là một trong bảy mươi hai tòa thành chủ ở Đông Phượng lân, hay nói chính xác hơn, nơi này phải gọi là Địa Chu sơn, bởi vì toàn bộ tiên thành này đều được xây dựng trên đỉnh núi, quanh năm bao phủ bởi mây mù, tạo thành một khung cảnh mênh mông kỳ ảo, có thể nói đây mới thực sự là tiên cảnh.
Khác với quy định của những tòa thành khác, Địa Chu thành không nằm trong phạm vi quản lý của Tử Tiêu cung, càng không có tiên quan trấn giữ, đây là nơi các thế lực khác nhau tập trung, do tam đại tiên tông cùng thống trị. Vì vậy tiên nghiệp của Địa Chu thành càng lúc càng hưng thịnh, trật tự trong thành cũng rất ổn định, danh tiếng và uy vọng vang khắp Đông Phượng Lân,
๑๑۩۞۩๑๑
Ở trung tâm tòa thành là một căn lầu cổ kính trang nhã, tiên sĩ ra vào tấp nập không ngừng, đây là một trong những trung tâm giao dịch vô cùng nổi danh “Thiên Khung lâu”.
NGhe nói, Thiên Khung lâu vốn do một thế lực từ thượng giới khai mở, các chi nhánh tồn tại khắp các cảnh trong tiên giới, mỗi căn lầu đều có một cường giả trấn giữ, bất cứ ai dám tới đây gây chuyện đều sẽ bị xử phạt rất nặng, thậm chí giết thẳng tay. Cũng chính vì vậy, danh tiếng của Thiên Khung lâu trong tiên giới rất hiển hách, uy tín cũng rất lớn.
Theo dòng người đi khoỉ, khung cảnh Thiên Khung lâu cũng dẫn yên tĩnh lại.
Ngay lúc này, một tiên thương đột nhiên chạy vào, sau khi thông báo thân phận xong được đưa vào trong lầu.
๑๑۩۞۩๑๑
Phòng khách trang nhã, hương thơm thoang thảong.
Bên cạnh sửa sổ, một chàng trai trẻ tuổi đang đứng chắp tay nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, suy nghĩ tới xuất thần.
Người này tên Tần Đông Vũ, là chủ nhân của tòa Thiên Khung lâu này, lúc bình thường y rất rảnh rỗi, chủ yếu phụ trách trấn giữ căn lầu này, rất ít khi hỏi tới những sự vụ cụ thể.
Mấy ngàn năm trước, y ra đời trong một danh môn nơi thượng giới, vốn được coi như con cưng của ông trời, được ngàn vạn người chú ý, song trong một lần độ kiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất đi thân thể, chỉ còn lại thần hồn, đành phải tu luyện thành tán tiên. Những tiên sĩ xui xẻo như y trong Tiên Giới cũng chẳng hề ít, có điều thân phận mỗi người mỗi khác, do đó số mệnh cuối cùng cũng khác nhau. Có kẻ trở thành tiên nô, có kẻ lại thành du thương, cũng có người được gia tộc che trở, ít nhất không phải lo về chuyện tính mạng.
Rất may mắn, thân thế của Tần Đông Vũ rất tốt, hơn nữa còn có trưởng bối đại năng yêu thương hết mực, cho nên chẳng những y không bị người trong gia tộc coi khinh, ngược lại gia tộc còn dựa vào chút quan hệ, đưa y xuống hạ giới làm chủ một căn lầu, tránh cho y thấy xấu hổ vì thân phận.
Tán tiên tứ kiếp cũng tương đương với thiên tiên tứ phẩm, tại Nhất Trung Thiên cũng được coi như cao thủ một phương, chỉ cần không trêu chọc vào những lão quái lánh đời, cuộc sống tất nhiên rất tốt. Nhưng tán tiên lại không cách nào tu luyện, cho dù thân thế có hiển hách đến đâu cũng chẳng giấu nổi sự thật, Tần Đông Vũ là tán tiên, người trong tộc tuy không dám trêu chọc ngay trước mặt y, song trong thâm tâm cũng thầm coi thường.
Đả kích lớn vậy, một kẻ từng là con cưng của ông trời, lòng đầy kiêu ngạo, làm sao chấp nhận nổi?
Sau khi tới hạ giới, Tần Đông Vũ bắt đầu tự trách mình, ngày nào cũng chìm trong men rượu, vùi mình trong hoan lạc, có điều những lúc thanh tỉnh, trong lòng lại đầy bi thương và trống trải, y đã không nhớ nổi mấy ngàn năm qua mình đã sống ra sao.
๑๑۩۞۩๑๑
“Lâu chủ, ông chủ Sài của thương mình Ngọc Đô cầu kiến.”
Sau lưng vang lên tiếng bẩm báo, Tần Đông Vũ lập tức hồi tỉnh.
“Ông chủ Sài? À, là Sài Lục của thương minh Ngọc Đô à?”
Tần Đông Vũ như nhớ ra người này, vì vậy gật đầu rồi nói: “Nếu đã là người quen vậy kêu hắn tới thẳng đây đi! Còn nữa, sai người mang Tiên Vân tửu tới đây cho ta.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ đi ngay.”
Tên thuộc hạ nhận lệnh đi khỏi, Tần Đông Vũ lúc này mới quay người, lười biếng ngồi xuống chiếc ghế mây, tiện tay xoay xoay một viên ngọc.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên được dẫn vào phòng khách, gã chính là Sài Lục của thương minh Ngọc Đô.
Cũng như Tần Đông Vũ, Sài Lục cũng là tán tiên,c ó điều giữa mi tâm gã là một nô ấn màu xanh lục, đại biểu cho thân phận thấp hơn, chỉ có vu vi tam kiếp. Đương nhiên, dẫu sao cũng đều là tán tiên, không ai cao quý hơn ai cả, bởi vậy Tần Đông Vũ cũng chẳng hề thấy khó chịu gì với người này.
“Ô? Lão Sài, hơn nửa năm không gặp, tinh thần ngươi có vẻ tốt hơn không ít!”
Tần Đông Vũ vừa thấy Sài Lục vào bèn trêu ghẹo: “Sao nào, lần này lão mang gì hay tới cho Tần mỗ đây?”
Hai người làm ăn với nhau đã lâu, quan hệ cũng khá thân quen, thường trao đổi đồ vật qua lại, Sài Lục cũng đã sớm quen với giọng điệu của y, khuôn mặt nở một nụ cười vui vẻ.
“Tần lâu chủ ánh mắt ngày càng cao, thứ đồ thường sợ là khó lọt vào mắt lâu chủ rồi.”
Nghe giọng điệu này của Sài Lục, Tần Đông Vũ lập tức phấn chấn, rõ ràng đối phương có thứ tốt đem đến, nếu không sẽ không làm vậy.
“Ha ha, lão Sài, chúng ta làm bạn cũng đã lâu rồi, có thứ gì hay thì đem ra đây nào, nếu khiến Tần mỗ coi trọng, tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho lão.”
Vừa nói, Tần Đông Vũ vừa vẫy vẫy tay, gọi người mang rượu lên, bộ dạng như đang khoản đãi nhiệt tình.
“Cái này...”
Sài Lục muốn nói lại thôi, ánh mắt liếc liếc sang phía tên người làm cách đó không xa.
“Được rồi, ở đây không cần các ngươi, tất cả lui xuống hết đi.”
Tần Đông Vũ xua tay bảo đám người làm lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ: “Lão Sài, giờ ở đây chỉ còn lão với ta, còn không mau lấy bảo bối ra.”
“Sao dám không tuân lệnh.”
Sài Lục thu lại nụ cười, sắc mặt thận trọng lấy chiếc hộp báu từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Tần ĐônG Vũ: “Tần lâu chủ, thứ này của ta quả thật là bảo bối, giá trị không thể đo lường nổi, hơn nữa rất thích hợp với ngươi.”
“Hả?”
Tần Đông Vũ thấy đối phương trịnh trọng như vậy, vội vàng ngồi thẳng dậy, song khi y nhận lấy hộp báu, mở ra xem, bên trong lại chỉ là một ngọc giản bình thường.
“Đây... đây là cái gì?”
Sắc mặt Tần Đông Vũ đầy nghi ngờ, ánh mắt không khỏi thất vọng. Y vốn tưởng đây là trân bảo tuyệt thế gì đó, nào ngờ lại là mtọ ngọc giản. Chắc hẳn bên trong có ghi chéo lại tiên thuật hay bí pháp gì đó, có điều thứ này đâu có ý nghĩa gì với tán tiên.
“Tần lâu chủ, có phải thứ tốt hay không, ngươi cứ xem thử thì biết.”
Sài Lục mặt không đổi sắc, vẫn trịnh trọng nói.
Tần Đông Vũ không nói gì thêm, trực tiếp phân một tia thần thức ra dung nhập vào trong ngọc giản.
“Cái này... đây chẳng lẽ là...”
Giọng nói run run, vừa rồi Tần Đông Vũ còn lộ vẻ không tin tưởng song chỉ trong nháy mắt đã chuyển thành chấn động, kinh ngạc, vui mừng như điên, thậm chí tiên nguyên trong cơ thể cũng không khống chế nổi, mắt đầu xao động.
Sài Lục mỉm cười, ánh mắt sáng lên: “Tần lâu chủ không nhìn lầm đâu, đây chính là công pháp giúp tán tiên tu luyện.”
“Cái gì?”
Trước đó Tần Đông Vũ đã sớm suy đoán, song khi nghe thấy câu trả lời của đối phương, trong lòng lại không khỏi chấn động. Rốt cuộc y cũng hiểu vì sao Sài Lục lại nói ngọc giản này là vật vô giá, nếu công pháp ghi lại trên ngọc giản này là thật, vậy điều này đồng nghĩa với việc từ này về sau tán tiên có thể tu hành, có thể thay đổi vận mệnh bản thân.
Đây mới thật là bảo bối, bảo bối thay đổi vận mệnh của tán tiên.
Khôi phục lại tinh thần, Tần Đông Vũ lập tức thi triển vài cấm chế, bảo vệ nghiêm ngặt cả phòng khách và đại sảnh, chỉ sợ khiến tin tức kinh thế hãi tục này truyền ra ngoài
Hai ngừoi cùng im lặng khiến bòng khách bỗng chốc yên ắng không chút tiếng động.
Đât là nơi vô số tiên dân muốn đặt chân tới, là tiên thành phồn vinh nhất cả Đông Phượng Lân.... Địa Chu Thành.
Địa Chu thành là một trong bảy mươi hai tòa thành chủ ở Đông Phượng lân, hay nói chính xác hơn, nơi này phải gọi là Địa Chu sơn, bởi vì toàn bộ tiên thành này đều được xây dựng trên đỉnh núi, quanh năm bao phủ bởi mây mù, tạo thành một khung cảnh mênh mông kỳ ảo, có thể nói đây mới thực sự là tiên cảnh.
Khác với quy định của những tòa thành khác, Địa Chu thành không nằm trong phạm vi quản lý của Tử Tiêu cung, càng không có tiên quan trấn giữ, đây là nơi các thế lực khác nhau tập trung, do tam đại tiên tông cùng thống trị. Vì vậy tiên nghiệp của Địa Chu thành càng lúc càng hưng thịnh, trật tự trong thành cũng rất ổn định, danh tiếng và uy vọng vang khắp Đông Phượng Lân,
๑๑۩۞۩๑๑
Ở trung tâm tòa thành là một căn lầu cổ kính trang nhã, tiên sĩ ra vào tấp nập không ngừng, đây là một trong những trung tâm giao dịch vô cùng nổi danh “Thiên Khung lâu”.
NGhe nói, Thiên Khung lâu vốn do một thế lực từ thượng giới khai mở, các chi nhánh tồn tại khắp các cảnh trong tiên giới, mỗi căn lầu đều có một cường giả trấn giữ, bất cứ ai dám tới đây gây chuyện đều sẽ bị xử phạt rất nặng, thậm chí giết thẳng tay. Cũng chính vì vậy, danh tiếng của Thiên Khung lâu trong tiên giới rất hiển hách, uy tín cũng rất lớn.
Theo dòng người đi khoỉ, khung cảnh Thiên Khung lâu cũng dẫn yên tĩnh lại.
Ngay lúc này, một tiên thương đột nhiên chạy vào, sau khi thông báo thân phận xong được đưa vào trong lầu.
๑๑۩۞۩๑๑
Phòng khách trang nhã, hương thơm thoang thảong.
Bên cạnh sửa sổ, một chàng trai trẻ tuổi đang đứng chắp tay nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, suy nghĩ tới xuất thần.
Người này tên Tần Đông Vũ, là chủ nhân của tòa Thiên Khung lâu này, lúc bình thường y rất rảnh rỗi, chủ yếu phụ trách trấn giữ căn lầu này, rất ít khi hỏi tới những sự vụ cụ thể.
Mấy ngàn năm trước, y ra đời trong một danh môn nơi thượng giới, vốn được coi như con cưng của ông trời, được ngàn vạn người chú ý, song trong một lần độ kiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất đi thân thể, chỉ còn lại thần hồn, đành phải tu luyện thành tán tiên. Những tiên sĩ xui xẻo như y trong Tiên Giới cũng chẳng hề ít, có điều thân phận mỗi người mỗi khác, do đó số mệnh cuối cùng cũng khác nhau. Có kẻ trở thành tiên nô, có kẻ lại thành du thương, cũng có người được gia tộc che trở, ít nhất không phải lo về chuyện tính mạng.
Rất may mắn, thân thế của Tần Đông Vũ rất tốt, hơn nữa còn có trưởng bối đại năng yêu thương hết mực, cho nên chẳng những y không bị người trong gia tộc coi khinh, ngược lại gia tộc còn dựa vào chút quan hệ, đưa y xuống hạ giới làm chủ một căn lầu, tránh cho y thấy xấu hổ vì thân phận.
Tán tiên tứ kiếp cũng tương đương với thiên tiên tứ phẩm, tại Nhất Trung Thiên cũng được coi như cao thủ một phương, chỉ cần không trêu chọc vào những lão quái lánh đời, cuộc sống tất nhiên rất tốt. Nhưng tán tiên lại không cách nào tu luyện, cho dù thân thế có hiển hách đến đâu cũng chẳng giấu nổi sự thật, Tần Đông Vũ là tán tiên, người trong tộc tuy không dám trêu chọc ngay trước mặt y, song trong thâm tâm cũng thầm coi thường.
Đả kích lớn vậy, một kẻ từng là con cưng của ông trời, lòng đầy kiêu ngạo, làm sao chấp nhận nổi?
Sau khi tới hạ giới, Tần Đông Vũ bắt đầu tự trách mình, ngày nào cũng chìm trong men rượu, vùi mình trong hoan lạc, có điều những lúc thanh tỉnh, trong lòng lại đầy bi thương và trống trải, y đã không nhớ nổi mấy ngàn năm qua mình đã sống ra sao.
๑๑۩۞۩๑๑
“Lâu chủ, ông chủ Sài của thương mình Ngọc Đô cầu kiến.”
Sau lưng vang lên tiếng bẩm báo, Tần Đông Vũ lập tức hồi tỉnh.
“Ông chủ Sài? À, là Sài Lục của thương minh Ngọc Đô à?”
Tần Đông Vũ như nhớ ra người này, vì vậy gật đầu rồi nói: “Nếu đã là người quen vậy kêu hắn tới thẳng đây đi! Còn nữa, sai người mang Tiên Vân tửu tới đây cho ta.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ đi ngay.”
Tên thuộc hạ nhận lệnh đi khỏi, Tần Đông Vũ lúc này mới quay người, lười biếng ngồi xuống chiếc ghế mây, tiện tay xoay xoay một viên ngọc.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên được dẫn vào phòng khách, gã chính là Sài Lục của thương minh Ngọc Đô.
Cũng như Tần Đông Vũ, Sài Lục cũng là tán tiên,c ó điều giữa mi tâm gã là một nô ấn màu xanh lục, đại biểu cho thân phận thấp hơn, chỉ có vu vi tam kiếp. Đương nhiên, dẫu sao cũng đều là tán tiên, không ai cao quý hơn ai cả, bởi vậy Tần Đông Vũ cũng chẳng hề thấy khó chịu gì với người này.
“Ô? Lão Sài, hơn nửa năm không gặp, tinh thần ngươi có vẻ tốt hơn không ít!”
Tần Đông Vũ vừa thấy Sài Lục vào bèn trêu ghẹo: “Sao nào, lần này lão mang gì hay tới cho Tần mỗ đây?”
Hai người làm ăn với nhau đã lâu, quan hệ cũng khá thân quen, thường trao đổi đồ vật qua lại, Sài Lục cũng đã sớm quen với giọng điệu của y, khuôn mặt nở một nụ cười vui vẻ.
“Tần lâu chủ ánh mắt ngày càng cao, thứ đồ thường sợ là khó lọt vào mắt lâu chủ rồi.”
Nghe giọng điệu này của Sài Lục, Tần Đông Vũ lập tức phấn chấn, rõ ràng đối phương có thứ tốt đem đến, nếu không sẽ không làm vậy.
“Ha ha, lão Sài, chúng ta làm bạn cũng đã lâu rồi, có thứ gì hay thì đem ra đây nào, nếu khiến Tần mỗ coi trọng, tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho lão.”
Vừa nói, Tần Đông Vũ vừa vẫy vẫy tay, gọi người mang rượu lên, bộ dạng như đang khoản đãi nhiệt tình.
“Cái này...”
Sài Lục muốn nói lại thôi, ánh mắt liếc liếc sang phía tên người làm cách đó không xa.
“Được rồi, ở đây không cần các ngươi, tất cả lui xuống hết đi.”
Tần Đông Vũ xua tay bảo đám người làm lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ: “Lão Sài, giờ ở đây chỉ còn lão với ta, còn không mau lấy bảo bối ra.”
“Sao dám không tuân lệnh.”
Sài Lục thu lại nụ cười, sắc mặt thận trọng lấy chiếc hộp báu từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Tần ĐônG Vũ: “Tần lâu chủ, thứ này của ta quả thật là bảo bối, giá trị không thể đo lường nổi, hơn nữa rất thích hợp với ngươi.”
“Hả?”
Tần Đông Vũ thấy đối phương trịnh trọng như vậy, vội vàng ngồi thẳng dậy, song khi y nhận lấy hộp báu, mở ra xem, bên trong lại chỉ là một ngọc giản bình thường.
“Đây... đây là cái gì?”
Sắc mặt Tần Đông Vũ đầy nghi ngờ, ánh mắt không khỏi thất vọng. Y vốn tưởng đây là trân bảo tuyệt thế gì đó, nào ngờ lại là mtọ ngọc giản. Chắc hẳn bên trong có ghi chéo lại tiên thuật hay bí pháp gì đó, có điều thứ này đâu có ý nghĩa gì với tán tiên.
“Tần lâu chủ, có phải thứ tốt hay không, ngươi cứ xem thử thì biết.”
Sài Lục mặt không đổi sắc, vẫn trịnh trọng nói.
Tần Đông Vũ không nói gì thêm, trực tiếp phân một tia thần thức ra dung nhập vào trong ngọc giản.
“Cái này... đây chẳng lẽ là...”
Giọng nói run run, vừa rồi Tần Đông Vũ còn lộ vẻ không tin tưởng song chỉ trong nháy mắt đã chuyển thành chấn động, kinh ngạc, vui mừng như điên, thậm chí tiên nguyên trong cơ thể cũng không khống chế nổi, mắt đầu xao động.
Sài Lục mỉm cười, ánh mắt sáng lên: “Tần lâu chủ không nhìn lầm đâu, đây chính là công pháp giúp tán tiên tu luyện.”
“Cái gì?”
Trước đó Tần Đông Vũ đã sớm suy đoán, song khi nghe thấy câu trả lời của đối phương, trong lòng lại không khỏi chấn động. Rốt cuộc y cũng hiểu vì sao Sài Lục lại nói ngọc giản này là vật vô giá, nếu công pháp ghi lại trên ngọc giản này là thật, vậy điều này đồng nghĩa với việc từ này về sau tán tiên có thể tu hành, có thể thay đổi vận mệnh bản thân.
Đây mới thật là bảo bối, bảo bối thay đổi vận mệnh của tán tiên.
Khôi phục lại tinh thần, Tần Đông Vũ lập tức thi triển vài cấm chế, bảo vệ nghiêm ngặt cả phòng khách và đại sảnh, chỉ sợ khiến tin tức kinh thế hãi tục này truyền ra ngoài
Hai ngừoi cùng im lặng khiến bòng khách bỗng chốc yên ắng không chút tiếng động.
/198
|