Công chúa Bình Dương rất được phụ hoàng sủng ái, hơn nữa, thân phận cao quý, muốn trừng trị một ả Mộ Dung Song nói năng ngông cuồng đương nhiên là không nói đùa.
“Không, công chúa điện hạ, thần nữ không cố ý, thần nữ…” Mộ Dung Song luống cuống, sợ hãi kêu lên.
Mộ Dung Phong và mấy huynh đệ Mộ Dung gia vội bước tới cầu xin: “Công chúa điện hạ, tiểu muội chẳng qua nhất thời lỡ lời, hơn nữa, nàng không chỉ là tiểu thư phủ Trấn quốc công, còn là Hoàng tử phi đích thân Hoàng thượng tứ hôn cho Tam hoàng tử điện hạ, xin ngài trừng trị nhẹ tay!”
“Hoàng tử phi sao? Thiên hạ đều biết bản cung đã sớm từ hôn rồi.” Một câu nói nhàn nhạt truyền tới, chỉ đang trần thuật lại một thực tế mà thôi. Ngay sau đó, bóng người tao nhã vô song kia mới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người ở đây.
“Tam hoàng tử điện hạ, ngài đừng khinh người quá đáng!” Mộ Dung Hạo không kìm được liền tiến lên nói. Chẳng qua chỉ là một Hoàng tử vừa về nước không quyền không thế lại còn mù hai mắt, thế mà hết lần này đến lần khác đập vỡ thể diện của Mộ Dung gia bọn họ, phủ Trấn Quốc công bọn họ cũng đâu phải quả hồng mềm mặc người giày xéo chứ!
Hắn ta vừa dứt lời, đôi mắt đẹp như trăng của người kia thản nhiên quét về phía hắn ta, trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ và coi rẻ nồng đậm, giống như bậc vương giả đang khinh bỉ một con kiến, cảm giác áp bức khiến Mộ Dung Hạo không thể nói được câu thứ hai, lửa giận ngập trời biến thành hoảng sợ, ngẩn người nhìn hắn. Ánh mắt đó, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, bản thân mình dường như không có chỗ nào để ẩn nấp, hèn mọn, nhỏ bé như hạt bụi vậy!
Hiện giờ công chúa Bình Dương đang trong cơn tức giận, đương nhiên nàng ta biết Mộ Dung Song là con gái trưởng của phủ Trấn quốc công, nếu thật sự bị đánh chết, chính mình cũng không thoát được cảnh bị phụ hoàng trách mắng. Nhưng, nếu nàng ta bị người khác nói như vậy thật ra cũng chẳng có gì, mà người đàn ông nàng ta yêu thương lại bị tiện nhân Mộ Dung Song này làm nhục như vậy, dù có nhịn được cũng không thể nhịn nữa! Cuối cùng, nàng ta giận dữ quát: “Kéo xuống, đánh bốn mươi trượng lớn!” Bốn mươi trượng, đối với một thiên kim nhà quan mà nói, dù không chết cũng chỉ còn lại nửa hơi thở, cho nên, sống hay chết còn phải xem vận may của Mộ Dung Song.
Ngay sau đó, một vài hạ nhân bước tới, Mộ Dung Song gào lên: “Ai dám đánh ta, ta chính là tiểu thư phủ Trấn quốc công, không, ta còn là quận chúa Mộ Dương của Bắc Minh…”
Ả ta vừa nói vậy, trong mắt công chúa Bình Dương thoáng xuất hiện vẻ do dự, quả thật, đối phương là quận chúa Bắc Minh, nếu thật sự đánh để xảy ra chuyện gì, chỉ e không dễ dàng mà nói năng với bên Bắc Minh.
“Mấy lời này của Mộ Dung tiểu thư đúng là vô lễ, sao hả, quận chúa Bắc Minh thì cao quý hơn công chúa điện hạ của Nam Nhạc ta sao?” Tô Cẩm Bình cười nhạt nhìn ả.
Nàng vừa nói vậy, không chỉ Mộ Dung Song căm hận nhìn Tô Cẩm Bình, mà ba huynh đệ Mộ Dung gia cũng căm hận nhìn nàng. Mộ Dung Phong bước tới: “Vị cô nương này, dù tại hạ không biết tiểu muội đắc tội cô thế nào, nhưng oan gia nên giải không nên kết, làm người phải có lòng khoan dung, xin cô nương giơ cao đánh khẽ.”
Muốn nàng có lòng khoan dung, giơ cao đánh khẽ sao? Vậy lúc trước khi giết Thiển Ức, ả có từng nghĩ tới chuyện giơ cao đánh khẽ? Nàng cười lạnh, chậm rãi nói: “Mộ Dung công tử nói thế nào vậy, rõ ràng là Mộ Dung tiểu thư hạ thấp danh dự của công chúa Bình Dương trước mặt mọi người, công chúa muốn trừng phạt nàng ta, có liên quan gì tới ta chứ? Chẳng qua ta chỉ đang nhận xét thôi mà, chỉ đáng thương cho Lăng công tử, vô duyên vô cớ bị liên lụy.”
Nhận xét, hay cho một câu nhận xét, nhẹ nhàng vài từ đã phá hỏng luôn con đường sống duy nhất của tiểu muội, bốn mươi trượng này hạ xuống, không ai nói chắc được rằng có còn mạng hay không.
Những lời này hiển nhiên cũng kích thích công chúa Bình Dương, nàng ta liếc nhìn Lăng Viễn Sơn đứng yên bên cạnh không nói gì, sắc mặt y lạnh nhạt như đã sớm quen với sự khiêu khích giễu cợt của những người đó dành cho mình, điều này khiến trong lòng nàng ta xót xa, sự oán hận đối với Mộ Dung Song càng sâu hơn, hung dữ nói: “Lôi ả xuống cho bản cung, đánh thật mạnh vào!”
Ngay sau đó, Mộ Dung Song gào thét bị hạ nhân lôi xuống.
Khi ngang qua người Tô Cẩm Bình, ả hung dữ quay đầu trừng mắt nhìn nàng, nhưng đối phương lại đáp lại ả bằng một nụ cười khát máu, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy: “Mộ Dung Song, đừng để bị đánh chết dễ dàng. Trò chơi giữa ta và ngươi, chỉ mới bắt đầu thôi! Nếu ngươi chết, chơi sẽ mất vui!” Dứt lời, nàng cũng nhìn thấy sự oán hận nồng đậm dâng lên trong mắt đối phương đúng như ý muốn.
Sự oán hận này lại châm lên ngọn lửa hưng phấn trong mắt Tô Cẩm Bình, hận đi, cứ hận đi, nếu chỉ có một mình ta cứ mãi đắm chìm trong ngọn lửa thù hận, chẳng phải là rất không công bằng sao? Phải cùng nhau hận mới thú vị!!!
Cũng đúng lúc này, bên tai nàng vang lên một giọng nói thánh khiết như hoa sen: “Đừng đánh mất bản thân!”
Mấy chữ này, người ngoài nghe không hiểu, nhưng Tô Cẩm Bình lại hiểu, đừng đánh mất bản thân, y đã nhìn ra rằng nàng đang trở nên điên cuồng sao? Còn đang hoảng hốt, tay của nàng bỗng được một bàn tay lạnh lẽo như băng cầm lấy, tuy đầu ngón tay không hề truyền đến cảm giác ấm áp, nhưng lại cho nàng cảm giác bình yên đến lạ thường. Tay áo của hai người rất rộng, vì thế mọi người chỉ cho rằng họ đứng hơi gần nhau thôi, cũng không biết họ đang cầm tay nhau.
Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn hắn một cái, lại thấy trên mặt hắn hơi ửng hồng, nàng cười thầm, cái người này ngoài những lúc ấu trĩ cũng có lúc rất đáng yêu đấy chứ! Lăng Viễn Sơn đứng bên cạnh, liếc nhìn bọn họ một cái rồi nói với công chúa Bình Dương: “Công chúa điện hạ, tại hạ phải về!”
“Viễn Sơn, ta…” Công chúa Bình Dương bước lên từng bước, muốn nói gì đó nhưng lại ngại ở đây có nhiều người, muốn nói cũng khó mà nói được.
Trong đôi ngươi tinh khiết như thủy tinh của Lăng Viễn Sơn chỉ có một vẻ lãnh đạm, cuối cùng chậm rãi nói: “Công chúa, mọi việc phải tùy vào duyên phận, không thể gượng ép được.” Nói xong, y quay người bước đi, hoàn toàn không hề để vị công chúa của Hoàng tộc này vào mắt, hoặc là nên nói, ngay cả sinh tử của chính mình y cũng không hề đặt vào mắt.
Môi của Tô Cẩm Bình lúc này khẽ cong lên một chút, như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị. Ánh mắt này không để người khác thấy, nhưng lại không thoát được ánh mắt của người bên cạnh mình. Đôi mắt xám bạc chợt lóe tia sáng lạnh, nhìn về bóng lưng của Lăng Viễn Sơn cũng chứa đựng sát ý.
Bên ngoài cửa vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết của Mộ Dung Song, kêu đến mức không ít thanh niên ở đây đều có chút không đành lòng, dù sao đó cũng là đệ nhất mỹ nhân của Nam Nhạc, cũng là nữ thần của không ít người trong số bọn họ. Giờ ả bị đánh như vậy, nói không đau lòng thì tuyệt đối không thể. Một lúc lâu sau, người phụ trách thi hình mới hạ màn che xuống, Mộ Dung Phong và Mộ Dung Hạo vội vội vàng vàng chạy tới đỡ Mộ Dung Song. Mộ Dung Hoa thì chỉ thờ ơ phe phẩy cây quạt của mình.
Đám hạ nhân đến trước mặt công chúa Bình Dương bẩm báo: “Công chúa điện hạ, đã đánh xong bốn mươi trượng rồi ạ!” Điều kỳ quái là vị thiên kim đại tiểu thư kia không chết đã đành, thậm chí còn không cả ngất nữa.
Công chúa Bình Dương vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói kia của Lăng Viễn Sơn, “mọi việc phải tùy vào duyên phận, không thể gượng ép được”, y muốn mình đừng cố gắng ép buộc y sao? Chợt nghe tiếng hạ nhân bẩm báo, nàng ta hơi chán nản khẽ gật đầu. Mọi người cũng hiểu dưới tình huống này cứ tiếp tục ở lại cũng không tự nhiên, mà thời tiết vốn không tệ lắm lúc này lại chợt có mưa phùn, vì thế đám tài tử giai nhân cũng tìm được lý do cáo từ. Tất cả đều đứng dậy cáo từ công chúa Bình Dương.
Công chúa Bình Dương cảm thấy hơi khó chịu nên không giữ họ lại, tiễn họ ra đến cửa, mưa lại càng lúc càng to, công chúa Bình Dương khẽ nhíu mày: “Mưa to thế này, hay là các vị chờ ngớt mưa rồi hãy về?”
“Không sao, mọi người đều ngồi xe ngựa đến đây, hạ nhân cũng đều cầm theo ô mà.” Bách Lý Thần cười đáp, khuôn mặt trẻ con xinh xắn thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Công chúa Bình Dương khẽ gật đầu: “Nếu đã vậy thì muội sẽ không giữ thêm nữa, các Hoàng huynh đi đường cẩn thận.”
Đám người Bách Lý Hề gật đầu, Bách Lý Nghị lại quay sang nói với Tô Cẩm Bình: “Thượng Quan cô nương, mưa lớn thế này, không biết bản điện hạ có thể có vinh hạnh được tiễn nàng một quãng đường không?”
Điều này khiến những ánh mắt ghen ghét của nhóm quý nữ vốn đã đặt lên người Tô Cẩm Bình, giờ phút này càng nồng đậm hơn. Rốt cuộc người con gái này là ai chứ? Đột ngột xuất hiện giữa tầng lớp thượng lưu quý tộc, cướp đi toàn bộ sự dịu dàng của Tam hoàng tử điện hạ đã đành, còn cướp cả ánh mắt của Thất hoàng tử nữa!
Tô Cẩm Bình đang định lên tiếng từ chối khéo thì giọng nói lạnh tanh của Bách Lý Kinh Hồng đã vang lên: “Không cần, Cẩm nhi đã có bản cung hộ tống rồi.”
Cẩm nhi ư? Những người đứng đây đều giật mình, tục danh của cô nương nhà người ta có thể tùy tiện gọi như vậy sao? Mà Tam điện hạ gọi nhẹ nhàng như thế, đương sự Tô Cẩm Bình cũng ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt như đã quen từ lâu vậy.
Người Mộ Dung gia thấy vậy khẽ hừ lạnh rồi đưa Mộ Dung Song bị thương nặng mặt đầy vẻ bi thương đi trước.
Mọi người đều gật đầu cáo từ nhau định ra khỏi mái hiên. Đúng lúc này, trong cơn mưa to gió lớn, một bóng người màu vàng nhạt vội vàng chạy tới, chỉ chớp mắt một cái liền nhào vào lòng Bách Lý Kinh Hồng: “Ca ca, huynh về rồi, Dung nhi rất nhớ huynh!”
Lông mày Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhíu lại, từ trước đến giờ hắn không thích người khác chạm vào hắn, vừa rồi nếu không phải vì hắn cảm thấy cô gái này nhìn hơi quen quen nên thoáng thất thần, thì cũng sẽ không để nàng ấy bổ nhào vào lòng như thế.
Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh hơi nheo mắt lếc bọn họ một cái, trong mắt đầy vẻ không vui! Đúng thế, là không vui!!! Nàng đã từng nói, người đàn ông của nàng, ai muốn chạm vào, chết, ai dám mơ tưởng, sống không bằng chết. Cô gái này, lại là cọng cỏ nào chứ?!
Hắn đẩy cô gái trong lòng ra, thờ ở hỏi: “Cô là?”
“Tam hoàng huynh, ngay cả Dung nhi mà cũng không biết sao, trước đây con bé thích nhất là bám theo huynh mà!” Bách Lý Thần cười nói.
Lúc này Linh nhi mới lặng lẽ ghé vào tai Tô Cẩm Bình nói: “Bách Lý Dung, công chúa Dung Nguyệt, là muội muội ruột cùng một mẹ với điện hạ.”
Nghe câu này xong sát khí trên người Tô Cẩm Bình mới hơi nén xuống.
“Dung nhi? Đã lớn thế này rồi sao?” Giọng điệu vẫn lãnh đạm nhưng có mang một chút vui mừng. Năm đó khi hắn rời khỏi Nam Nhạc, nha đầu này còn chưa quá hai tuổi.
Bách Lý Dung gật đầu, nhưng chỉ trong giây lát, nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt trong trẻo kia: “Ca ca, mẫu phi, mẫu phi…”
“Ta biết.” Trong đôi mắt sáng của hắn cũng thoáng xuất hiện vẻ đau đớn, thản nhiên nhìn nàng ấy một cái: “Về đi, sau này mưa lớn như vậy thì đừng ra ngoài.” Tuy là muội muội ruột, nhưng tính cách thanh lãnh của hắn khiến cho hắn chỉ nói thêm một câu rồi không có ý muốn nói tiếp nữa.
Không biết vì cái lông gì mà Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh nhìn hình ảnh này đột nhiên lại cảm thấy rất khó chịu. Tuy biết nha đầu chết tiệt kia là muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng, nhưng với người vốn chỉ biết nói chuyện với một mình nàng như Bách Lý Kinh Hồng mà nói, hiện giờ bỗng nhiên đi nói chuyện với người khác, dù là muột muội ruột thì nàng cũng không cao hứng!
“Vâng!” Bách Lý Dung ngoan ngoãn gật đầu, thật ra nàng ấy cũng chưa thân thuộc với ca ca này, nhưng lại có cảm giác vô cùng ỷ lại, đặc biệt là sau khi mẫu phi qua đời, người trong Hoàng tộc đấu đá với nhau thì vị ca ca cùng mẹ với nàng ấy đương nhiên cũng sẽ trở thành người thân duy nhất của nàng ấy. Vì vậy, cảm giác ràng buộc giữa người thân với nhau càng mạnh mẽ hơn.
Lúc này, đám cung nữ thái giám của nàng ấy mới đuổi tới nơi: “Công chúa, chúng ta hồi cung thôi. Nếu để bệ hạ biết ngài lén chạy tới đây thì sẽ bị phạt mất.”
“Ca ca, huynh đưa muội về cung được không?” Bách Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt chứa chút hy vọng và cầu khẩn, giống như người phiêu bạt trên biển rộng nhiều năm đột nhiên nhìn thấy một gốc cây khô đang trôi vậy. Ánh mắt này ngay cả Tô Cẩm Bình cũng không đành lòng từ chối.
Bách Lý Kinh Hồng đang muốn lên tiếng, Tô Cẩm Bình lạnh lùng nói: “Vậy cũng không phiền Tam hoàng tử đại giá đi tiễn người vô công vô việc như ta. Biểu tỷ, chúng ta đi thôi!” Nàng vừa nói câu này, ngay cả Linh nhi cũng hơi giật mình, cô nương làm sao vậy? Không phải đã biết rõ đây là muội muội của điện hạ sao? Sao mùi thuốc nổ vẫn nồng nặc thế này?
Tô Cẩm Bình vừa dứt lời, đám hạ nhân phủ Tề quốc công liền cầm ô chạy tới đón các nàng. Bách Lý Kinh Hồng nhất thời dở khóc dở cười, nàng tức giận sao? Nhưng vừa rồi chính mình cũng đâu có định đưa Dung nhi về đâu: “Cẩm nhi!!!” Hai chữ nhẹ nhàng vang lên từ miệng hắn, mang theo sự lo lắng nhè nhẹ không dễ phát hiện ra.
Gân xanh trên trán Tô Cẩm Bình nảy lên vài cái, sao hả? Muốn nói là khó khăn lắm mới gặp lại thân nhân nên phải cho mình leo cây một lần sao? Nàng lạnh lùng quay lại: “Không biết Tam hoàng tử điện hạ có gì cần chỉ giáo?”
“Ta đưa nàng về.” Tuy nói là thấy nàng có vẻ ghen tuông hắn cũng hơi vui sướng, nhưng nhìn nàng không vui, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Hả? Không tiễn muội muội của hắn sao? Chẳng lẽ là mình quá tiểu nhân sao?
“Ca ca!” Bách Ly Dung dậm chân tức giận, nhiều hơn nữa là cảm giác không dám tin rằng ca ca ruột của mình sẽ bỏ rơi mình như vậy: “Người con gái kia là ai?”
“Hoàng tẩu của muội.” Không bận tâm đến nhiều người đang ở đây, hắn lạnh lùng nói mấy chữ đó rồi đưa bàn tay thon dài ra đón lấy ô trong tay hạ nhân phủ Tề quốc công, tự mình che trên đầu nàng.
Mọi người đều hít một hơi lạnh, đặc biệt là những người biết thân phận của Tô Cẩm Bình đều cảm thấy hoa mắt váng đầu. Chẳng qua chỉ là một vị biểu tiểu thư của phủ Tề quốc công, hoàn toàn không có nhiều tác dụng với việc đoạt vị, Tam điện hạ lại nói ra như thế, chẳng lẽ ngài ấy điên rồi sao?
Lúc này Tô Cẩm Bình mới cảm giác lửa giận của mình vơi đi, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, phun ra một câu khiến cho mọi người vốn đang vô cùng kinh hãi càng cảm thấy như có sét đánh ngang trời: “Ta đồng ý rồi sao?” Hình như mình còn chưa đồng ý gả cho hắn mà? Ngày đó nàng chỉ hứa với hắn một đời một kiếp, cũng không nói nhất định sẽ cho hắn một danh phận. Hơn nữa… sao nàng không biết cái hàng thích ra vẻ này còn có lúc… phóng khoáng như thế chứ?…
“Không, công chúa điện hạ, thần nữ không cố ý, thần nữ…” Mộ Dung Song luống cuống, sợ hãi kêu lên.
Mộ Dung Phong và mấy huynh đệ Mộ Dung gia vội bước tới cầu xin: “Công chúa điện hạ, tiểu muội chẳng qua nhất thời lỡ lời, hơn nữa, nàng không chỉ là tiểu thư phủ Trấn quốc công, còn là Hoàng tử phi đích thân Hoàng thượng tứ hôn cho Tam hoàng tử điện hạ, xin ngài trừng trị nhẹ tay!”
“Hoàng tử phi sao? Thiên hạ đều biết bản cung đã sớm từ hôn rồi.” Một câu nói nhàn nhạt truyền tới, chỉ đang trần thuật lại một thực tế mà thôi. Ngay sau đó, bóng người tao nhã vô song kia mới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người ở đây.
“Tam hoàng tử điện hạ, ngài đừng khinh người quá đáng!” Mộ Dung Hạo không kìm được liền tiến lên nói. Chẳng qua chỉ là một Hoàng tử vừa về nước không quyền không thế lại còn mù hai mắt, thế mà hết lần này đến lần khác đập vỡ thể diện của Mộ Dung gia bọn họ, phủ Trấn Quốc công bọn họ cũng đâu phải quả hồng mềm mặc người giày xéo chứ!
Hắn ta vừa dứt lời, đôi mắt đẹp như trăng của người kia thản nhiên quét về phía hắn ta, trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ và coi rẻ nồng đậm, giống như bậc vương giả đang khinh bỉ một con kiến, cảm giác áp bức khiến Mộ Dung Hạo không thể nói được câu thứ hai, lửa giận ngập trời biến thành hoảng sợ, ngẩn người nhìn hắn. Ánh mắt đó, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, bản thân mình dường như không có chỗ nào để ẩn nấp, hèn mọn, nhỏ bé như hạt bụi vậy!
Hiện giờ công chúa Bình Dương đang trong cơn tức giận, đương nhiên nàng ta biết Mộ Dung Song là con gái trưởng của phủ Trấn quốc công, nếu thật sự bị đánh chết, chính mình cũng không thoát được cảnh bị phụ hoàng trách mắng. Nhưng, nếu nàng ta bị người khác nói như vậy thật ra cũng chẳng có gì, mà người đàn ông nàng ta yêu thương lại bị tiện nhân Mộ Dung Song này làm nhục như vậy, dù có nhịn được cũng không thể nhịn nữa! Cuối cùng, nàng ta giận dữ quát: “Kéo xuống, đánh bốn mươi trượng lớn!” Bốn mươi trượng, đối với một thiên kim nhà quan mà nói, dù không chết cũng chỉ còn lại nửa hơi thở, cho nên, sống hay chết còn phải xem vận may của Mộ Dung Song.
Ngay sau đó, một vài hạ nhân bước tới, Mộ Dung Song gào lên: “Ai dám đánh ta, ta chính là tiểu thư phủ Trấn quốc công, không, ta còn là quận chúa Mộ Dương của Bắc Minh…”
Ả ta vừa nói vậy, trong mắt công chúa Bình Dương thoáng xuất hiện vẻ do dự, quả thật, đối phương là quận chúa Bắc Minh, nếu thật sự đánh để xảy ra chuyện gì, chỉ e không dễ dàng mà nói năng với bên Bắc Minh.
“Mấy lời này của Mộ Dung tiểu thư đúng là vô lễ, sao hả, quận chúa Bắc Minh thì cao quý hơn công chúa điện hạ của Nam Nhạc ta sao?” Tô Cẩm Bình cười nhạt nhìn ả.
Nàng vừa nói vậy, không chỉ Mộ Dung Song căm hận nhìn Tô Cẩm Bình, mà ba huynh đệ Mộ Dung gia cũng căm hận nhìn nàng. Mộ Dung Phong bước tới: “Vị cô nương này, dù tại hạ không biết tiểu muội đắc tội cô thế nào, nhưng oan gia nên giải không nên kết, làm người phải có lòng khoan dung, xin cô nương giơ cao đánh khẽ.”
Muốn nàng có lòng khoan dung, giơ cao đánh khẽ sao? Vậy lúc trước khi giết Thiển Ức, ả có từng nghĩ tới chuyện giơ cao đánh khẽ? Nàng cười lạnh, chậm rãi nói: “Mộ Dung công tử nói thế nào vậy, rõ ràng là Mộ Dung tiểu thư hạ thấp danh dự của công chúa Bình Dương trước mặt mọi người, công chúa muốn trừng phạt nàng ta, có liên quan gì tới ta chứ? Chẳng qua ta chỉ đang nhận xét thôi mà, chỉ đáng thương cho Lăng công tử, vô duyên vô cớ bị liên lụy.”
Nhận xét, hay cho một câu nhận xét, nhẹ nhàng vài từ đã phá hỏng luôn con đường sống duy nhất của tiểu muội, bốn mươi trượng này hạ xuống, không ai nói chắc được rằng có còn mạng hay không.
Những lời này hiển nhiên cũng kích thích công chúa Bình Dương, nàng ta liếc nhìn Lăng Viễn Sơn đứng yên bên cạnh không nói gì, sắc mặt y lạnh nhạt như đã sớm quen với sự khiêu khích giễu cợt của những người đó dành cho mình, điều này khiến trong lòng nàng ta xót xa, sự oán hận đối với Mộ Dung Song càng sâu hơn, hung dữ nói: “Lôi ả xuống cho bản cung, đánh thật mạnh vào!”
Ngay sau đó, Mộ Dung Song gào thét bị hạ nhân lôi xuống.
Khi ngang qua người Tô Cẩm Bình, ả hung dữ quay đầu trừng mắt nhìn nàng, nhưng đối phương lại đáp lại ả bằng một nụ cười khát máu, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy: “Mộ Dung Song, đừng để bị đánh chết dễ dàng. Trò chơi giữa ta và ngươi, chỉ mới bắt đầu thôi! Nếu ngươi chết, chơi sẽ mất vui!” Dứt lời, nàng cũng nhìn thấy sự oán hận nồng đậm dâng lên trong mắt đối phương đúng như ý muốn.
Sự oán hận này lại châm lên ngọn lửa hưng phấn trong mắt Tô Cẩm Bình, hận đi, cứ hận đi, nếu chỉ có một mình ta cứ mãi đắm chìm trong ngọn lửa thù hận, chẳng phải là rất không công bằng sao? Phải cùng nhau hận mới thú vị!!!
Cũng đúng lúc này, bên tai nàng vang lên một giọng nói thánh khiết như hoa sen: “Đừng đánh mất bản thân!”
Mấy chữ này, người ngoài nghe không hiểu, nhưng Tô Cẩm Bình lại hiểu, đừng đánh mất bản thân, y đã nhìn ra rằng nàng đang trở nên điên cuồng sao? Còn đang hoảng hốt, tay của nàng bỗng được một bàn tay lạnh lẽo như băng cầm lấy, tuy đầu ngón tay không hề truyền đến cảm giác ấm áp, nhưng lại cho nàng cảm giác bình yên đến lạ thường. Tay áo của hai người rất rộng, vì thế mọi người chỉ cho rằng họ đứng hơi gần nhau thôi, cũng không biết họ đang cầm tay nhau.
Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn hắn một cái, lại thấy trên mặt hắn hơi ửng hồng, nàng cười thầm, cái người này ngoài những lúc ấu trĩ cũng có lúc rất đáng yêu đấy chứ! Lăng Viễn Sơn đứng bên cạnh, liếc nhìn bọn họ một cái rồi nói với công chúa Bình Dương: “Công chúa điện hạ, tại hạ phải về!”
“Viễn Sơn, ta…” Công chúa Bình Dương bước lên từng bước, muốn nói gì đó nhưng lại ngại ở đây có nhiều người, muốn nói cũng khó mà nói được.
Trong đôi ngươi tinh khiết như thủy tinh của Lăng Viễn Sơn chỉ có một vẻ lãnh đạm, cuối cùng chậm rãi nói: “Công chúa, mọi việc phải tùy vào duyên phận, không thể gượng ép được.” Nói xong, y quay người bước đi, hoàn toàn không hề để vị công chúa của Hoàng tộc này vào mắt, hoặc là nên nói, ngay cả sinh tử của chính mình y cũng không hề đặt vào mắt.
Môi của Tô Cẩm Bình lúc này khẽ cong lên một chút, như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị. Ánh mắt này không để người khác thấy, nhưng lại không thoát được ánh mắt của người bên cạnh mình. Đôi mắt xám bạc chợt lóe tia sáng lạnh, nhìn về bóng lưng của Lăng Viễn Sơn cũng chứa đựng sát ý.
Bên ngoài cửa vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết của Mộ Dung Song, kêu đến mức không ít thanh niên ở đây đều có chút không đành lòng, dù sao đó cũng là đệ nhất mỹ nhân của Nam Nhạc, cũng là nữ thần của không ít người trong số bọn họ. Giờ ả bị đánh như vậy, nói không đau lòng thì tuyệt đối không thể. Một lúc lâu sau, người phụ trách thi hình mới hạ màn che xuống, Mộ Dung Phong và Mộ Dung Hạo vội vội vàng vàng chạy tới đỡ Mộ Dung Song. Mộ Dung Hoa thì chỉ thờ ơ phe phẩy cây quạt của mình.
Đám hạ nhân đến trước mặt công chúa Bình Dương bẩm báo: “Công chúa điện hạ, đã đánh xong bốn mươi trượng rồi ạ!” Điều kỳ quái là vị thiên kim đại tiểu thư kia không chết đã đành, thậm chí còn không cả ngất nữa.
Công chúa Bình Dương vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói kia của Lăng Viễn Sơn, “mọi việc phải tùy vào duyên phận, không thể gượng ép được”, y muốn mình đừng cố gắng ép buộc y sao? Chợt nghe tiếng hạ nhân bẩm báo, nàng ta hơi chán nản khẽ gật đầu. Mọi người cũng hiểu dưới tình huống này cứ tiếp tục ở lại cũng không tự nhiên, mà thời tiết vốn không tệ lắm lúc này lại chợt có mưa phùn, vì thế đám tài tử giai nhân cũng tìm được lý do cáo từ. Tất cả đều đứng dậy cáo từ công chúa Bình Dương.
Công chúa Bình Dương cảm thấy hơi khó chịu nên không giữ họ lại, tiễn họ ra đến cửa, mưa lại càng lúc càng to, công chúa Bình Dương khẽ nhíu mày: “Mưa to thế này, hay là các vị chờ ngớt mưa rồi hãy về?”
“Không sao, mọi người đều ngồi xe ngựa đến đây, hạ nhân cũng đều cầm theo ô mà.” Bách Lý Thần cười đáp, khuôn mặt trẻ con xinh xắn thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Công chúa Bình Dương khẽ gật đầu: “Nếu đã vậy thì muội sẽ không giữ thêm nữa, các Hoàng huynh đi đường cẩn thận.”
Đám người Bách Lý Hề gật đầu, Bách Lý Nghị lại quay sang nói với Tô Cẩm Bình: “Thượng Quan cô nương, mưa lớn thế này, không biết bản điện hạ có thể có vinh hạnh được tiễn nàng một quãng đường không?”
Điều này khiến những ánh mắt ghen ghét của nhóm quý nữ vốn đã đặt lên người Tô Cẩm Bình, giờ phút này càng nồng đậm hơn. Rốt cuộc người con gái này là ai chứ? Đột ngột xuất hiện giữa tầng lớp thượng lưu quý tộc, cướp đi toàn bộ sự dịu dàng của Tam hoàng tử điện hạ đã đành, còn cướp cả ánh mắt của Thất hoàng tử nữa!
Tô Cẩm Bình đang định lên tiếng từ chối khéo thì giọng nói lạnh tanh của Bách Lý Kinh Hồng đã vang lên: “Không cần, Cẩm nhi đã có bản cung hộ tống rồi.”
Cẩm nhi ư? Những người đứng đây đều giật mình, tục danh của cô nương nhà người ta có thể tùy tiện gọi như vậy sao? Mà Tam điện hạ gọi nhẹ nhàng như thế, đương sự Tô Cẩm Bình cũng ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt như đã quen từ lâu vậy.
Người Mộ Dung gia thấy vậy khẽ hừ lạnh rồi đưa Mộ Dung Song bị thương nặng mặt đầy vẻ bi thương đi trước.
Mọi người đều gật đầu cáo từ nhau định ra khỏi mái hiên. Đúng lúc này, trong cơn mưa to gió lớn, một bóng người màu vàng nhạt vội vàng chạy tới, chỉ chớp mắt một cái liền nhào vào lòng Bách Lý Kinh Hồng: “Ca ca, huynh về rồi, Dung nhi rất nhớ huynh!”
Lông mày Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhíu lại, từ trước đến giờ hắn không thích người khác chạm vào hắn, vừa rồi nếu không phải vì hắn cảm thấy cô gái này nhìn hơi quen quen nên thoáng thất thần, thì cũng sẽ không để nàng ấy bổ nhào vào lòng như thế.
Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh hơi nheo mắt lếc bọn họ một cái, trong mắt đầy vẻ không vui! Đúng thế, là không vui!!! Nàng đã từng nói, người đàn ông của nàng, ai muốn chạm vào, chết, ai dám mơ tưởng, sống không bằng chết. Cô gái này, lại là cọng cỏ nào chứ?!
Hắn đẩy cô gái trong lòng ra, thờ ở hỏi: “Cô là?”
“Tam hoàng huynh, ngay cả Dung nhi mà cũng không biết sao, trước đây con bé thích nhất là bám theo huynh mà!” Bách Lý Thần cười nói.
Lúc này Linh nhi mới lặng lẽ ghé vào tai Tô Cẩm Bình nói: “Bách Lý Dung, công chúa Dung Nguyệt, là muội muội ruột cùng một mẹ với điện hạ.”
Nghe câu này xong sát khí trên người Tô Cẩm Bình mới hơi nén xuống.
“Dung nhi? Đã lớn thế này rồi sao?” Giọng điệu vẫn lãnh đạm nhưng có mang một chút vui mừng. Năm đó khi hắn rời khỏi Nam Nhạc, nha đầu này còn chưa quá hai tuổi.
Bách Lý Dung gật đầu, nhưng chỉ trong giây lát, nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt trong trẻo kia: “Ca ca, mẫu phi, mẫu phi…”
“Ta biết.” Trong đôi mắt sáng của hắn cũng thoáng xuất hiện vẻ đau đớn, thản nhiên nhìn nàng ấy một cái: “Về đi, sau này mưa lớn như vậy thì đừng ra ngoài.” Tuy là muội muội ruột, nhưng tính cách thanh lãnh của hắn khiến cho hắn chỉ nói thêm một câu rồi không có ý muốn nói tiếp nữa.
Không biết vì cái lông gì mà Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh nhìn hình ảnh này đột nhiên lại cảm thấy rất khó chịu. Tuy biết nha đầu chết tiệt kia là muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng, nhưng với người vốn chỉ biết nói chuyện với một mình nàng như Bách Lý Kinh Hồng mà nói, hiện giờ bỗng nhiên đi nói chuyện với người khác, dù là muột muội ruột thì nàng cũng không cao hứng!
“Vâng!” Bách Lý Dung ngoan ngoãn gật đầu, thật ra nàng ấy cũng chưa thân thuộc với ca ca này, nhưng lại có cảm giác vô cùng ỷ lại, đặc biệt là sau khi mẫu phi qua đời, người trong Hoàng tộc đấu đá với nhau thì vị ca ca cùng mẹ với nàng ấy đương nhiên cũng sẽ trở thành người thân duy nhất của nàng ấy. Vì vậy, cảm giác ràng buộc giữa người thân với nhau càng mạnh mẽ hơn.
Lúc này, đám cung nữ thái giám của nàng ấy mới đuổi tới nơi: “Công chúa, chúng ta hồi cung thôi. Nếu để bệ hạ biết ngài lén chạy tới đây thì sẽ bị phạt mất.”
“Ca ca, huynh đưa muội về cung được không?” Bách Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt chứa chút hy vọng và cầu khẩn, giống như người phiêu bạt trên biển rộng nhiều năm đột nhiên nhìn thấy một gốc cây khô đang trôi vậy. Ánh mắt này ngay cả Tô Cẩm Bình cũng không đành lòng từ chối.
Bách Lý Kinh Hồng đang muốn lên tiếng, Tô Cẩm Bình lạnh lùng nói: “Vậy cũng không phiền Tam hoàng tử đại giá đi tiễn người vô công vô việc như ta. Biểu tỷ, chúng ta đi thôi!” Nàng vừa nói câu này, ngay cả Linh nhi cũng hơi giật mình, cô nương làm sao vậy? Không phải đã biết rõ đây là muội muội của điện hạ sao? Sao mùi thuốc nổ vẫn nồng nặc thế này?
Tô Cẩm Bình vừa dứt lời, đám hạ nhân phủ Tề quốc công liền cầm ô chạy tới đón các nàng. Bách Lý Kinh Hồng nhất thời dở khóc dở cười, nàng tức giận sao? Nhưng vừa rồi chính mình cũng đâu có định đưa Dung nhi về đâu: “Cẩm nhi!!!” Hai chữ nhẹ nhàng vang lên từ miệng hắn, mang theo sự lo lắng nhè nhẹ không dễ phát hiện ra.
Gân xanh trên trán Tô Cẩm Bình nảy lên vài cái, sao hả? Muốn nói là khó khăn lắm mới gặp lại thân nhân nên phải cho mình leo cây một lần sao? Nàng lạnh lùng quay lại: “Không biết Tam hoàng tử điện hạ có gì cần chỉ giáo?”
“Ta đưa nàng về.” Tuy nói là thấy nàng có vẻ ghen tuông hắn cũng hơi vui sướng, nhưng nhìn nàng không vui, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Hả? Không tiễn muội muội của hắn sao? Chẳng lẽ là mình quá tiểu nhân sao?
“Ca ca!” Bách Ly Dung dậm chân tức giận, nhiều hơn nữa là cảm giác không dám tin rằng ca ca ruột của mình sẽ bỏ rơi mình như vậy: “Người con gái kia là ai?”
“Hoàng tẩu của muội.” Không bận tâm đến nhiều người đang ở đây, hắn lạnh lùng nói mấy chữ đó rồi đưa bàn tay thon dài ra đón lấy ô trong tay hạ nhân phủ Tề quốc công, tự mình che trên đầu nàng.
Mọi người đều hít một hơi lạnh, đặc biệt là những người biết thân phận của Tô Cẩm Bình đều cảm thấy hoa mắt váng đầu. Chẳng qua chỉ là một vị biểu tiểu thư của phủ Tề quốc công, hoàn toàn không có nhiều tác dụng với việc đoạt vị, Tam điện hạ lại nói ra như thế, chẳng lẽ ngài ấy điên rồi sao?
Lúc này Tô Cẩm Bình mới cảm giác lửa giận của mình vơi đi, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, phun ra một câu khiến cho mọi người vốn đang vô cùng kinh hãi càng cảm thấy như có sét đánh ngang trời: “Ta đồng ý rồi sao?” Hình như mình còn chưa đồng ý gả cho hắn mà? Ngày đó nàng chỉ hứa với hắn một đời một kiếp, cũng không nói nhất định sẽ cho hắn một danh phận. Hơn nữa… sao nàng không biết cái hàng thích ra vẻ này còn có lúc… phóng khoáng như thế chứ?…
/229
|