Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh.
Bên ngoài cửa có ba người cùng bước vào phòng của Bích Phong , trong đó có một người là cô gái lúc nãy mà Bích Phong nhìn thấy còn lại là hai người khác họ là một nam một nữ.
Người Nam có vóc dáng cao to mặc chiếc áo bào khuôn mặt lạnh lùng nhìn Bích Phong đang nằm trên giường. Người nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi với dáng người thon thả làn da trắng như tuyết cùng với khuôn mặt xinh đẹp khiến cho Bích Phong cứ nghĩ vị tiên tử nào trên trời giáng xuống trần gian. Vẻ đẹp thoát tục của nàng khiến cho Bích Phong nhìn ngây ngất ánh mắt không rời.
Nhận ra ánh mắt của người kia nhìn mình nàng Công Chúa bật cười tủm tỉm.
Cũng nhận ra ánh mắt đó của Bích Phong nam nhân Bên cạnh cô Công Chúa thì lại tặng cho hắn ánh mắt khinh bỉ .
-Hừ.! Một tên háo sắc ngươi dám nhìn Công… à ti..ể..u….t..h..ư nhà ta bằng ánh mắt như vậy sao ? Có cần ta móc mắt ngươi ra không?
Nam nhân này chính là vị tướng quân đi cùng cô Công chúa Nước Thiên Tinh nhưng hiện tại họ đã thay đổi cách sưng hô để tránh bị phát hiện thân phận của mình. Mới đầu cách xưng hô này chưa quen nên vị tướng quân còn có vẻ khá ấp úng.
Bích phong giật mình nhận thấy ánh mắt của mình cũng co phần hơi quá đáng liền thu hồi lại.
Thấy cử chỉ này của Bích Phong cô Công Chúa mượn đà nói trêu hắn.
-Vương Nghị ngươi không cần phải doạ cho vị đạo hữu này sợ như vậy đâu. Con người là phải biết thưởng thức cái đẹp nếu không có ai biết thưởng thức cái đẹp như ngươi thì người ta xinh đẹp để làm gì, cái đẹp sinh ra để làm gì? Có phải không vị đạo hữu này ?
Bên cạnh công chúa là Linh Nhi đang cười tủm tỉm còn vị tướng quân Vương Nghị kia thì lại đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
BÍch Phong không hiểu hàm ý sâu xa của cô công chúa nhưng hắn vẫn ầm ừ gật đầu cho nó lịch sự tỏ vẻ mình cũng đồng tình.
-Xin tự giới thiệu ta là Đàm Liên còn đây là Linh Nhi, đây là Vương Nghị . Còn ngươi tên gì?
Vị tướng quân tỏ ra bất mãn nói nhỏ với công chúa.
-Công chúa sao người lại nói tên thật cho hắn biết ?
-Không sao đâu rất ít người ngoài cung biết tên thật của ta mà.
Bích Phong khá khó chịu với cử chỉ của vị Tướng quân kia nhưng hắn vẫn giới thiệu về bản thân.
-Ta là Bích Phong. Cảm tạ ơn cứu mạng của các vị về sau nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp ân tình này.
Khuôn mặt của Đàm Liên nhăn lại.
-Sao lai là sau này mới báo đáp mà lại không phải bây giờ.
Bích Phong bất đắc dĩ nói:
-Vậy bây giờ các người muốn tôi giúp gì chăng, có lẽ không thể được rồi vì bây giờ ta muốn đi tìm sư đệ của ta bị thất lạc. Ở đây tôi có một vài kiện linh khí tấn công loại trung phẩm mọi người có thể lấy chúng. Tuy không phải to tát gì nhưng đó là những gì tôi có thể báo đáp. Còn ân tình này tôi xin giữ sau này gặp lại sẽ tìm cách trả cho mọi người.
Thấy thái độ của Bích Phong, Đàm Liên tỏ vẻ tòm mò.
-Người thân của Phong huynh bị thất lạc nơi đâu liệu chúng tôi có thể giúp một tay tìm để huynh có thể yên tâm ở đây. Người của chúng tôi trải dài trên khắp cả nước huynh muốn tìm ai chỉ cần nói rõ họ tên và phác hoạ sơ qua hình dáng bên ngoài của nhất sẽ gửi tin về đây.
-Nhưng như vậy thì ta lại mắc nợ mọi người nhiêu quá.
-Ngươi không cần ngại tính cách của tiểu thư một khi đã giúp đỡ thì sẽ giúp tới cùng mà. ( Linh Nhi nói xen vào).
-Vậy ta xin cảm tạ trước.
Đàm Liên cùng hai người kia đứng dậy.
-Ngươi nghỉ ngơi đi ta và họ sẽ không làm phiền nữa. Nếu ngươi cần gì hoặc muốn ra ngoài đi dạo có thể nói với Linh Nhi.
-Đa tạ. Khoan đã vị tiểu thư chờ chút cho ta hỏi nơi này là nơi nào vậy ? Và ta đã hôn mê bao lâu rồi.?
Đàm Liên vừa quay mặt đi liền quay mặt lại trả lời:
-À…. Bích Phong huynh cũng hôn mê được hơn năm ngày năm đêm rồi, còn địa điểm thì nơi đây là Minh Châu.
Bích Phong không thể tin vào tai mình hắn ngẩn người ra.
“ta đã bay quãng đường dài vậy sao ?”
Thấy Bích Phong không nói gì thêm Đàm Liên cùng hai người kia bước ra ngoài đóng cửa lại.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình, Bích Phong bắt đầu nghĩ lại những gì đã sảy ra trước khi hắn tới đây.
“ …. Keang…. Keang….keang…
-Hừ trêu đùa với ngươi nãy giờ đủ rồi đến lúc chịu chết đi.
Tên cầm đao màu đen sau khi trêu đùa với Bích Phong qua bằng vài chiêu chém hời hợt, hắn quyết định ra tay thật để mau chóng lấy bảo vật hội ngộ cùng ả Ái Liên và đồng bọn.
-MA LIÊN TRẢM….
Tên áo đen sử dụng chiêu thức quen thuộc ‘ma liên trảm’ của hắn. Chiêu thức này có đặc điểm đó là dùng đao chém liên tục về phía nhiều điểm yếu đó là đầu, eo, chân của đối thủ mỗi nhát chém rơi xuống với tốc độ cực nhanh khiến dối thủ không kịp đỡ đòn bị thương và cuối cùng là tử vong. Nhược điểm lớn nhất của chiêu này đó là chỉ chú trọng tấn công mà không phòng thủ. Vì vậy hắn chỉ dùng khi nắm chắc phần thắng hoặc đấu với đối thủ có tu vi kém hơn mình.
Bích Phong nãy giờ đỡ những nhát đao của tên kia đã vô cùng chật vật, vậy mà bây giờ hắn lại nghe thấy tên kia nói nãy giờ chỉ trêu đùa, lại còn bây giờ sử dụng chiêu thức kinh khủng nào đó khiến hắn nản vô cùng
“ ôi nản vờ lờ …. Hiếp mi …… có ai cứu tôi không …. Gặp quái vật rồi thiềng này trâu bò quá …. Liệu còn cách nào khác để mình thoát thân không đây …. Chuẩn bị sútđao mất rồi …. híc…. Đành dùng chiêu karate bẻ que không gẫy này vậy nhất thì sống nhì thì chết”.
Tên áo đen cầm đao lao tới bổ đao về phía đầu của Bích Phong.
-Tiếp chiêu…. YYYAAAA….
-Khoan đã đại ca tôi có điều cần chăn chối.
-hử ….
Tên Áo đen theo phản xạ dừng lại mà không hề đề phòng, thanh đao đã sát ngay đầu của Bích Phong.
“he he trúng kế rồi”
-Thất Kiếm Truy Mệnh........!!!!!!!!
Cùng lúc tên áo đen dừng đao Bích Phong tung ra chiêu thức hắn đã chuẩn bị sẵn.
-Cái gì ngươi dám….!!!!!!!!
….. xoẹt….xoẹt ….
….. Phập…. phập….
…. Keng … keng ….
Chiêu thức của Bích Phong quá bất ngờ khiến cho tên áo đen không kịp trở tay bởi vì hắn không hề phòng bị, hắn không thể ngờ tên này lại dám sử dụng mưu hèn kế bẩn như vậy.
-Phụt,…….
Tên áo đen bị Bích Phong chém trọng thương hộc máu, hắn chống đao khuỵ xuống đất hơi thở tràn ngập sự mệt mỏi, kiệt sức dường như thần chết đang gọi tên hắn. Hắn cảm thấy nhục nhã đường đường là tôn giả hậu kì vậy mà lại để tên võ đồ trung kì đùa giỡn đánh cho sống dở chết dở như vậy.
-Ngươi tưởng ta có thể chết như vậy sao nhóc con, có chết ta cũng quyết KÉO… NGƯƠI… ThEO…
Tên áo đen nắm chặt thanh đao, hai mắt trợn tròn đỏ rực màu máu lao về phía Bích Phong chém liên tục về phía chân tay đầu của Bích Phong.
Bích Phong không dám tin vào mắt mình một kẻ sắp chết lại có sức mạnh như vậy dường như tên áo đen đã kích phát bí thuật nào đó làm dồn hết sức lực của bản thân tấn công địch trước khi chết.
Bích Phong bị chém tới tấp động tác của tên áo đen quá nhanh khiến hắn không thể đỡ kịp. Tay chân hắn chi chít những vết máu do đao của tên kia chém sượt qua.
…….keng….. oanh…..
Tên áo đen dồn sức lực chém thanh đao mạnh vào phía ngực Bích Phong nhưng hắn không ngờ bên trong chiếc áo của Bích Phong còn có một chiếc áo linh khí phòng ngự cực phẩm. Thanh đao chém vào kiện linh khí phòng ngự bị phản lực lại hất văng ra.
Cả Bích Phong và tên áo đen đều bị lực chấn động do va chạm của thanh đao và kiện linh khí phong ngự hất văng ta.
Tên áo đen bị hất văng ra va vào thân cây và bất tỉnh. Còn Bích Phong thì bay ra một đoạn rơi xuống bãi đất hắn lăn mấy vong rồi gượng dậy lấy thanh phi kiếm ra nằm đè lên rót pháp lực vào…. ”
Trở về thực tại bích Phong vẫn chưa thể tin nổi là minh đã vừa thành công chạy thoát lại vừa được bảo toàn tính mạng.
-A mô a di đà phật…. a mô a di đà phật…. đúng là ở hiền gặp lành. Chắc cũng do hồi trên núi mình mới chỉ ăn mấy chục con ‘hươu thân chó’ làm bữa chính còn bữa phụ mình chỉ ăn mấy con thỏ. Nên phật tổ mới phù hộ cho.
-CÓ khi lần sau phải ăn tăng thêm thịt thú rừng để phật tổ phù hộ tiếp mới được.
-Không biết cái tên Đô Lăng giờ thế nào rồi? Cũng tội cho nó quá mới mười lăm mười sáu tuổi đã phải phiêu bạt giang hồ lại còn gặp phải toàn kiếp nạn nguy hiểm tính mạng. Thôi kệ số nó đã thế rồi chết hay sống mặc trời .
Bích Phong ngồi khoanh chân hắn dùng thần thức kiểm tra thương thế khắp cơ thể.
-Vết thương của mình bây giờ gần như không có gì đáng ngại nữa rồi giờ chỉ việc chuyên tâm tu luyện để tăng tu vi thôi. Ối giờ mới nhớ …. May quá nhẫn trữ vật vẫn còn cứ tưởng bị mấy người kia lấy mất rồi.
Bích Phong lấy ra một viên nguyên thần đan và một viên Tinh Đan ném vào miệng. Hắn bắt đầu vận chuyển công pháp, các dòng khí từ đan điền theo ý thức của hắn đều di chuyển khắp cơ thể dung nhập cải thiện những vị trí trong cơ thê còn chưa hết thương thế.
**************
Ánh mặt trời đã khuất từ lâu hiện tại trong thành Minh Châu là không khí nhộn nhịp của hội hoa Đăng. Các đôi trai gái tình nhân họ cùng nhau mua những chiếc hoa đăng để thả lên trời.
Không khí nhộn nhịp đó đã khiến cho một Bích Phong đang khoanh chân chuyên tâm tu luyện cũng đành phải dừng việc tu luyện lại . Hắn cũng muốn tham gia cái náo nhiệt đó của lễ hội mặc dù chưa có “gấu”.
Bước ra khỏi giường vừa mở cửa thì trước mặt Bích Phong đã xuất hiện một cô gái với khuôn mặt đáng yêu khiến hắn ngắm nhìn đến nỗi ngây người ra.
Bên ngoài cửa có ba người cùng bước vào phòng của Bích Phong , trong đó có một người là cô gái lúc nãy mà Bích Phong nhìn thấy còn lại là hai người khác họ là một nam một nữ.
Người Nam có vóc dáng cao to mặc chiếc áo bào khuôn mặt lạnh lùng nhìn Bích Phong đang nằm trên giường. Người nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi với dáng người thon thả làn da trắng như tuyết cùng với khuôn mặt xinh đẹp khiến cho Bích Phong cứ nghĩ vị tiên tử nào trên trời giáng xuống trần gian. Vẻ đẹp thoát tục của nàng khiến cho Bích Phong nhìn ngây ngất ánh mắt không rời.
Nhận ra ánh mắt của người kia nhìn mình nàng Công Chúa bật cười tủm tỉm.
Cũng nhận ra ánh mắt đó của Bích Phong nam nhân Bên cạnh cô Công Chúa thì lại tặng cho hắn ánh mắt khinh bỉ .
-Hừ.! Một tên háo sắc ngươi dám nhìn Công… à ti..ể..u….t..h..ư nhà ta bằng ánh mắt như vậy sao ? Có cần ta móc mắt ngươi ra không?
Nam nhân này chính là vị tướng quân đi cùng cô Công chúa Nước Thiên Tinh nhưng hiện tại họ đã thay đổi cách sưng hô để tránh bị phát hiện thân phận của mình. Mới đầu cách xưng hô này chưa quen nên vị tướng quân còn có vẻ khá ấp úng.
Bích phong giật mình nhận thấy ánh mắt của mình cũng co phần hơi quá đáng liền thu hồi lại.
Thấy cử chỉ này của Bích Phong cô Công Chúa mượn đà nói trêu hắn.
-Vương Nghị ngươi không cần phải doạ cho vị đạo hữu này sợ như vậy đâu. Con người là phải biết thưởng thức cái đẹp nếu không có ai biết thưởng thức cái đẹp như ngươi thì người ta xinh đẹp để làm gì, cái đẹp sinh ra để làm gì? Có phải không vị đạo hữu này ?
Bên cạnh công chúa là Linh Nhi đang cười tủm tỉm còn vị tướng quân Vương Nghị kia thì lại đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
BÍch Phong không hiểu hàm ý sâu xa của cô công chúa nhưng hắn vẫn ầm ừ gật đầu cho nó lịch sự tỏ vẻ mình cũng đồng tình.
-Xin tự giới thiệu ta là Đàm Liên còn đây là Linh Nhi, đây là Vương Nghị . Còn ngươi tên gì?
Vị tướng quân tỏ ra bất mãn nói nhỏ với công chúa.
-Công chúa sao người lại nói tên thật cho hắn biết ?
-Không sao đâu rất ít người ngoài cung biết tên thật của ta mà.
Bích Phong khá khó chịu với cử chỉ của vị Tướng quân kia nhưng hắn vẫn giới thiệu về bản thân.
-Ta là Bích Phong. Cảm tạ ơn cứu mạng của các vị về sau nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp ân tình này.
Khuôn mặt của Đàm Liên nhăn lại.
-Sao lai là sau này mới báo đáp mà lại không phải bây giờ.
Bích Phong bất đắc dĩ nói:
-Vậy bây giờ các người muốn tôi giúp gì chăng, có lẽ không thể được rồi vì bây giờ ta muốn đi tìm sư đệ của ta bị thất lạc. Ở đây tôi có một vài kiện linh khí tấn công loại trung phẩm mọi người có thể lấy chúng. Tuy không phải to tát gì nhưng đó là những gì tôi có thể báo đáp. Còn ân tình này tôi xin giữ sau này gặp lại sẽ tìm cách trả cho mọi người.
Thấy thái độ của Bích Phong, Đàm Liên tỏ vẻ tòm mò.
-Người thân của Phong huynh bị thất lạc nơi đâu liệu chúng tôi có thể giúp một tay tìm để huynh có thể yên tâm ở đây. Người của chúng tôi trải dài trên khắp cả nước huynh muốn tìm ai chỉ cần nói rõ họ tên và phác hoạ sơ qua hình dáng bên ngoài của nhất sẽ gửi tin về đây.
-Nhưng như vậy thì ta lại mắc nợ mọi người nhiêu quá.
-Ngươi không cần ngại tính cách của tiểu thư một khi đã giúp đỡ thì sẽ giúp tới cùng mà. ( Linh Nhi nói xen vào).
-Vậy ta xin cảm tạ trước.
Đàm Liên cùng hai người kia đứng dậy.
-Ngươi nghỉ ngơi đi ta và họ sẽ không làm phiền nữa. Nếu ngươi cần gì hoặc muốn ra ngoài đi dạo có thể nói với Linh Nhi.
-Đa tạ. Khoan đã vị tiểu thư chờ chút cho ta hỏi nơi này là nơi nào vậy ? Và ta đã hôn mê bao lâu rồi.?
Đàm Liên vừa quay mặt đi liền quay mặt lại trả lời:
-À…. Bích Phong huynh cũng hôn mê được hơn năm ngày năm đêm rồi, còn địa điểm thì nơi đây là Minh Châu.
Bích Phong không thể tin vào tai mình hắn ngẩn người ra.
“ta đã bay quãng đường dài vậy sao ?”
Thấy Bích Phong không nói gì thêm Đàm Liên cùng hai người kia bước ra ngoài đóng cửa lại.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình, Bích Phong bắt đầu nghĩ lại những gì đã sảy ra trước khi hắn tới đây.
“ …. Keang…. Keang….keang…
-Hừ trêu đùa với ngươi nãy giờ đủ rồi đến lúc chịu chết đi.
Tên cầm đao màu đen sau khi trêu đùa với Bích Phong qua bằng vài chiêu chém hời hợt, hắn quyết định ra tay thật để mau chóng lấy bảo vật hội ngộ cùng ả Ái Liên và đồng bọn.
-MA LIÊN TRẢM….
Tên áo đen sử dụng chiêu thức quen thuộc ‘ma liên trảm’ của hắn. Chiêu thức này có đặc điểm đó là dùng đao chém liên tục về phía nhiều điểm yếu đó là đầu, eo, chân của đối thủ mỗi nhát chém rơi xuống với tốc độ cực nhanh khiến dối thủ không kịp đỡ đòn bị thương và cuối cùng là tử vong. Nhược điểm lớn nhất của chiêu này đó là chỉ chú trọng tấn công mà không phòng thủ. Vì vậy hắn chỉ dùng khi nắm chắc phần thắng hoặc đấu với đối thủ có tu vi kém hơn mình.
Bích Phong nãy giờ đỡ những nhát đao của tên kia đã vô cùng chật vật, vậy mà bây giờ hắn lại nghe thấy tên kia nói nãy giờ chỉ trêu đùa, lại còn bây giờ sử dụng chiêu thức kinh khủng nào đó khiến hắn nản vô cùng
“ ôi nản vờ lờ …. Hiếp mi …… có ai cứu tôi không …. Gặp quái vật rồi thiềng này trâu bò quá …. Liệu còn cách nào khác để mình thoát thân không đây …. Chuẩn bị sútđao mất rồi …. híc…. Đành dùng chiêu karate bẻ que không gẫy này vậy nhất thì sống nhì thì chết”.
Tên áo đen cầm đao lao tới bổ đao về phía đầu của Bích Phong.
-Tiếp chiêu…. YYYAAAA….
-Khoan đã đại ca tôi có điều cần chăn chối.
-hử ….
Tên Áo đen theo phản xạ dừng lại mà không hề đề phòng, thanh đao đã sát ngay đầu của Bích Phong.
“he he trúng kế rồi”
-Thất Kiếm Truy Mệnh........!!!!!!!!
Cùng lúc tên áo đen dừng đao Bích Phong tung ra chiêu thức hắn đã chuẩn bị sẵn.
-Cái gì ngươi dám….!!!!!!!!
….. xoẹt….xoẹt ….
….. Phập…. phập….
…. Keng … keng ….
Chiêu thức của Bích Phong quá bất ngờ khiến cho tên áo đen không kịp trở tay bởi vì hắn không hề phòng bị, hắn không thể ngờ tên này lại dám sử dụng mưu hèn kế bẩn như vậy.
-Phụt,…….
Tên áo đen bị Bích Phong chém trọng thương hộc máu, hắn chống đao khuỵ xuống đất hơi thở tràn ngập sự mệt mỏi, kiệt sức dường như thần chết đang gọi tên hắn. Hắn cảm thấy nhục nhã đường đường là tôn giả hậu kì vậy mà lại để tên võ đồ trung kì đùa giỡn đánh cho sống dở chết dở như vậy.
-Ngươi tưởng ta có thể chết như vậy sao nhóc con, có chết ta cũng quyết KÉO… NGƯƠI… ThEO…
Tên áo đen nắm chặt thanh đao, hai mắt trợn tròn đỏ rực màu máu lao về phía Bích Phong chém liên tục về phía chân tay đầu của Bích Phong.
Bích Phong không dám tin vào mắt mình một kẻ sắp chết lại có sức mạnh như vậy dường như tên áo đen đã kích phát bí thuật nào đó làm dồn hết sức lực của bản thân tấn công địch trước khi chết.
Bích Phong bị chém tới tấp động tác của tên áo đen quá nhanh khiến hắn không thể đỡ kịp. Tay chân hắn chi chít những vết máu do đao của tên kia chém sượt qua.
…….keng….. oanh…..
Tên áo đen dồn sức lực chém thanh đao mạnh vào phía ngực Bích Phong nhưng hắn không ngờ bên trong chiếc áo của Bích Phong còn có một chiếc áo linh khí phòng ngự cực phẩm. Thanh đao chém vào kiện linh khí phòng ngự bị phản lực lại hất văng ra.
Cả Bích Phong và tên áo đen đều bị lực chấn động do va chạm của thanh đao và kiện linh khí phong ngự hất văng ta.
Tên áo đen bị hất văng ra va vào thân cây và bất tỉnh. Còn Bích Phong thì bay ra một đoạn rơi xuống bãi đất hắn lăn mấy vong rồi gượng dậy lấy thanh phi kiếm ra nằm đè lên rót pháp lực vào…. ”
Trở về thực tại bích Phong vẫn chưa thể tin nổi là minh đã vừa thành công chạy thoát lại vừa được bảo toàn tính mạng.
-A mô a di đà phật…. a mô a di đà phật…. đúng là ở hiền gặp lành. Chắc cũng do hồi trên núi mình mới chỉ ăn mấy chục con ‘hươu thân chó’ làm bữa chính còn bữa phụ mình chỉ ăn mấy con thỏ. Nên phật tổ mới phù hộ cho.
-CÓ khi lần sau phải ăn tăng thêm thịt thú rừng để phật tổ phù hộ tiếp mới được.
-Không biết cái tên Đô Lăng giờ thế nào rồi? Cũng tội cho nó quá mới mười lăm mười sáu tuổi đã phải phiêu bạt giang hồ lại còn gặp phải toàn kiếp nạn nguy hiểm tính mạng. Thôi kệ số nó đã thế rồi chết hay sống mặc trời .
Bích Phong ngồi khoanh chân hắn dùng thần thức kiểm tra thương thế khắp cơ thể.
-Vết thương của mình bây giờ gần như không có gì đáng ngại nữa rồi giờ chỉ việc chuyên tâm tu luyện để tăng tu vi thôi. Ối giờ mới nhớ …. May quá nhẫn trữ vật vẫn còn cứ tưởng bị mấy người kia lấy mất rồi.
Bích Phong lấy ra một viên nguyên thần đan và một viên Tinh Đan ném vào miệng. Hắn bắt đầu vận chuyển công pháp, các dòng khí từ đan điền theo ý thức của hắn đều di chuyển khắp cơ thể dung nhập cải thiện những vị trí trong cơ thê còn chưa hết thương thế.
**************
Ánh mặt trời đã khuất từ lâu hiện tại trong thành Minh Châu là không khí nhộn nhịp của hội hoa Đăng. Các đôi trai gái tình nhân họ cùng nhau mua những chiếc hoa đăng để thả lên trời.
Không khí nhộn nhịp đó đã khiến cho một Bích Phong đang khoanh chân chuyên tâm tu luyện cũng đành phải dừng việc tu luyện lại . Hắn cũng muốn tham gia cái náo nhiệt đó của lễ hội mặc dù chưa có “gấu”.
Bước ra khỏi giường vừa mở cửa thì trước mặt Bích Phong đã xuất hiện một cô gái với khuôn mặt đáng yêu khiến hắn ngắm nhìn đến nỗi ngây người ra.
/10
|