Kiếm ý trùng thiên, kiếm tựa cầu vồng.
Dị tượng xảy ra đánh động toàn bộ sinh linh của sáu tầng trời thứ nhất. Vô số lão tổ, tiền bối chân nhân đang nằm trong quan tài để tránh lão hóa cũng phải bò ra ngoài, khiếp sợ nhìn cột kiếm ý khổng lồ mang theo khí tức sát phạt hung lệ mà lẩm bẩm:
“Kiếm thật hung. Biến bầu trời thành thiên kiếm, dung nhập kiếm ý của bách gia chư tử. Là ai có đại thủ bút thế này !?”
Tại tầng trời thứ 3, Một ông lão khác, đang ngồi trên một con trâu lớn câu cá bên bờ hồ, cũng nhìn về phía dị tượng mà thất sắc:
“Không tốt, tại sao lại làm đến mức này rồi, kiếm này đánh xuống, sẽ hủy đi ba bốn tầng trời. Đại thánh đang làm gì thế !? Sao không ngăn cản !?”
Tầng trời thứ bốn, năm ông lão đội tử quan đứng trong một trận pháp sao năm cánh, dùng nó để tham trắc khởi nguồn dị tượng, nhìn thấy tâm kiếm trận đều nhìn nhau nuốt một ngụm nước bọt khô khốc:
“Là phản đồ năm đó bày ra. Trận kiếm này bày sẵn ở thiên môn, chỉ sợ lúc nào cũng có thể trùng kích lục cảnh thiên, đại thánh có lẽ cũng không ngăn được.”
“Khốn kiếp, âm thầm bày ra trận thế lớn như vậy, phản đồ này muốn hủy đi tiên giới hay sao !?”
“Lần này đám phàm nhân ăn phải quả đắng rồi, đỡ cho lục cảnh thiên một đòn, chỉ sợ một trận này cũng đủ khiến chúng nó tan tác !!!”
“Chịu một kiếm này chỉ sợ tam cảnh thiên cũng sẽ tan tành, có nên cứu viện không !?”
“Không nhất thiết, tam cảnh thiên trở xuống chỉ toàn tiểu phái và tán tu, vốn dĩ chỉ phí phạm tài nguyên tiên giới, nhân cơ hội này dọn dẹp một thể cũng đỡ mất công quản lý….”
“Lại nói, chúng ta xuống đó chưa chắc đã có thể chịu được một kích này. Muốn đánh tan nó, cần ít nhất ba vị chân tiên xuất lực….”
Mấy ông lão còn lại nghe kết luận xong đều hít sâu một hơi than thở:
“Chân tiên a…. cả tiên giới bây giờ chỉ còn lại 6 vị chân tiên tại thế mà thôi !!!”
…
Vương Tử Trực ngồi khoanh tay trên một đỉnh núi gần doanh địa nhân loại. Ánh mắt sáng quắc nhìn cột thiên kiếm khổng lồ.
Biến bầu trời thành thanh kiếm, chém phá hết thảy, còn kèm theo vô số làn sóng kiếm ý của vô vàn kiếm hồn trùng kích xuống.
Đây là thủ đoạn mạnh nhất mà bọn họ lấy ra được lúc này.
Năm xưa lúc ma giới còn đối nghịch với thiên đình, Lục Vân Tiên và Phi Kiếm đã âm thầm dàn sẵn tử cục này tại thiên môn, chỉ cần đại quân của thiên đình tụ tập tại cửa truyền tống này là sẽ kích phát nó lên, một đòn diệt gọn. Nào ngờ xung đột với tiên giới kết thúc sớm hơn dự kiến, trận này dựng lên đành bỏ đấy. Nhưng mắt trận vẫn nằm trong Thiên Môn, hay nói chính xác hơn là nằm dưới địa tầng của Thiên Môn phái.
Nắm đó Lục Vân Tiên vẫn còn ở đỉnh cao sức mạnh, thành tựu giới hoàng, chưởng quản hắc ám khung thương, thứ bảo khí có thể che giấu và cắn nuốt hết thảy. Dùng một lượng lớn tài nguyên của ma giới âm thầm đột nhập vào Thiên môn phái để hoàn thành trận này dưới sự chỉ đạo của Phi Kiếm. Trận pháp do một vị giới hoàng tự mình chủ trì, quy tắc vận hành và sát phạt bất cứ ai cũng không dám xem thường.
Nói khoa trương một chút, dù là một vị cận giới hoàng thân hãn trong trận, cũng sẽ bị thiên kiếm khổng lồ này ép chết như một con gián.
Muốn phá trận này cần ít nhất ba vị cận giới hoàng, đó là còn trong điều kiện biết mắt trận ở đâu để mà phá nó. Trong trường hợp mắt trận chính là thiên môn duy trì thông đạo giữa tiên giới và các đại thế giới khác. Hủy đi thiên môn chính là hủy đi đường về, tự chặt đứt nguồn tiếp tế. Bất kể là ai cũng không dám làm.
Còn muốn mạnh mẽ đánh phá trận này bất kể mắt trận ở đâu, cần ít nhất một vị giới hoàng toàn lực đánh ra một kích mang theo thế giới lực. Thế giới lực là lượng lượng của thế giới duy trì và chỉ để cho các giới hoàng sử dụng. Bản thân họ cũng không dám dễ dàng vận dụng, bởi ví như giới hoàng nhân giới, King của Trường Sinh Đảo, hắn dám đánh ra một kích ấy, tương đương với lấy cả trái đất ra nện một cú vào kiếm trận. Lực lượng cỡ đó thì không nói nổi rồi, chẳng trận pháp nào đỡ nổi thứ trấn áp tuyệt đối như thế. Nhưng đánh xong một kích đó, nhân giới thế nào cũng bị tổn hại ít nhiều.
Vậy nên nếu như không chịu hi sinh mà nói, trận này có thể áp chế cả giới hoàng.
Lục Vân Tiên là giới hoàng của ma giới, mệnh danh ma chủ. Một trong những thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất lục đạo đại thế giới. Sở học của hắn vô cùng hỗn tạp, gần như bách nghệ đều tinh thông, nhưng ít ai biết được, hắn thích nhất là nghiên cứu trận pháp, thiết kế quy tắc trói buộc. Hắn cũng đã từng thiết kế Thực nghiệm đảo cho Trường Sinh Đảo, định ra quy tắc trục xuất bất cứ ai có sức mạnh vượt quá 10% cube, để đảm bảm vũ lực tuyệt đối không thể phát sinh ở đó. Tạo ra một hòn đảo mang theo quy tắc của ba vị giới hoàng, làm phòng tuyến cuối cùng cho nhân loại khi thua trận ở kháng thần chiến.
Ai ngờ hôm nay, một lần nữa, nhân loại lại được nhìn thấy trận pháp của hắn, nhưng không phải là tấm khiên bảo vệ bọn họ khỏi diệt tộc, mà là một mũi kiếm tru sát những kẻ cuồng vọng vượt giới chiến tranh.
Vương Tử Trực nhìn cột kiếm trận còn vang lên tiếng bách gia tề minh kia mà âm thầm thở dài. Bản thân hắn cũng xuất thân từ nhân tộc, thấy kiếm của người anh em chĩa xuống đồng loại không bao giờ là chuyện dễ chịu.
Lục Vân Tiên là ma chủ, cũng là giới hoàng quái gở nhất trong tất cả các vị giới hoàng, gần như đợt chiến tranh nào giữa các đại thế giới cũng có bóng dáng của hắn xuất hiện. Dù nhiều lần chính hắn không hề mong muốn, nhưng mỗi lần tham chiến, hắn đều không do dự đứng về phía phe yếu hơn.
Cân nhắc tới mũi thiên kiếm này đang chĩa về phía nhân loại, chẳng lẽ trong lòng hắn, tiên tộc yếu hơn nhân tộc !?
Đã là đồng minh trải qua vô số tuế nguyệt, nhưng hắn vẫn không nắm bắt được bóng đen của vị ma chủ này. Vương Tử Trực chỉ cười tự giễu. Hắn đúng là không phải loại người có khả năng dùng đầu óc cho lắm. Cười xong một tiếng nhạt nhẽo, Vương Tử Trực đứng lên, khí tràng trên người chấn động thổi tung bụi cát bám trên quần áo. Quay đầu bình thản nói:
“Nếu các người đều đã ở đây, vậy trong căn cứ chỉ còn một mình đại nữ hoàng !? Cô ta không phải đối thủ của Phi Kiếm, nhất là trong điều kiện Chư Tiên Kiếm Trận đang kích hoạt…”
Đứng sau lưng hắn là hai cô gái, một người mặc áo thun trắng, quần Jean, mái tóc màu hạt dẻ buộc lên tóc đuôi gà, trông đầy vẻ thanh xuân hoạt bát. Một người mặc áo lụa màu đen, tóc như thác nước mềm mại xõa trên bờ vai, khí chất như u lan điềm tĩnh với đôi mắt khép hờ giống như đang ngủ. Sau lưng cô ta còn đeo một hộp kiếm cổ phác, khí đen ẩn hiện, nhìn qua cũng biết không phải phàm vật.
Nữ Hoàng thứ ba của IMI – Địa Thuẫn nữ hoàng, Lilith Ren.
Nữ hoàng thứ hai của IMI – Phong đao nữ hoàng. Shaorin.
Hai người này đều có chiến lực cận giới hoàng, sở hữu hai trong bốn bảo khí của Trường Sinh Đảo, có thể nói là thanh kiếm và mặt khiên của vua nhân giới.
Lilith Ren nhìn thấy thái độ bình thản của Vương Tử Trực mà thấy ngứa mắt. Mới sáng sớm ra, cái đám ma giới này từ đâu chạy đến phá loạn trận doanh của bọn họ. Lưỡi Thiên Kiếm kia vẫn còn đang xung phá trời xanh, chẳng biết vươn tới đâu rồi, nhưng chỉ sợ một khi nó hết đà bay cao mà chém xuống, cái tầng trời bé tẹo teo này chia đôi xẻ nửa là cái chắc. Vậy mà người này vẫn còn bày ra bộ dáng phong khinh vân đạm, giống như chả liên quan gì đến hắn. Nghĩ vậy nên giọng cô ta cũng cực kỳ khó nghe:
“Uy, gã đô con. Chủ của ngươi dẫn King của bọn ta đi đâu rồi !? Trả anh ấy về ngay, nếu không đừng trách bà đây lật tung cái ma giới xấu xí của các người.”
Nhị nữ hoàng Shaorin thì đứng bên cạnh yên lặng, giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, nhưng Vương Tử Trực vẫn nhạy cảm thấy được một đôi mắt từ hư không đang chăm chú khóa chặt mình, một lời không hợp chắc chắn sẽ đánh nhau ngay. Cô gái này cũng chẳng phải thứ gì lương thiện.
“King của các người chỉ sợ giờ này vẫn đang bị nhốt trong Hắc Ám Khung Thương, chỉ với thực lực của các người đừng mong cứu hắn ra. Năm đó Athena bùng nổ một kích đánh ra sức mạnh ngang ngửa một giới hoàng cũng không làm hắc ám chướng bích suy chuyển. Chỉ với các người, cho dù tập hợp đủ tứ đại bảo khí của Trường Sinh Đảo cũng vô ích thôi.”
Lilith Ren cười lạnh đáp:
“Không thử thì sao biết được. Chị Shaorin, lấy cho hắn xem đồ chơi một chút.”
“Ừm.”
Shaorin gật đầu, hộp kiếm sau lưng mở ra, một thanh katana bọc trong khí đen u ám xuất hiện. Lưỡi kiếm lưu chuyển từng đợt quy tắc giống như đường vân sắc lẻm, cán kiếm dán một lá bùa cổ phác, bên trong như phong ấn một hung vật đang ngủ say. Vương Tử Trực nhìn thấy vật này, không khỏi nhíu mày.
“Thảo Thế Kiếm !? Kusanagi của Orochi !? Còn lá bùa đó, phong ấn hồn phách bất diệt của ma hoàng !?”
Lilith Ren cười nhạt đáp:
“Thế nào, biết hàng rồi chứ !? Thứ sắc bén nhất trong lục đạo đại thế giới. Làm từ một đốt xương sống của thần hoàng Orochi, bản thân nó có thể dung nhập vào dòng chảy thần mạch, lại được ma lực của chính ma giới dưỡng thành. Chém xuyên qua hắc ám chướng bích để đến ma giới chỉ là chuyện vặt. Athena gì chứ !? Hôm đó còn ở lại đánh với bà đây, chờ chị Shaorin chạy đến cũng bị chặt làm hai khúc như đậu hũ thôi.”
Vương Tử Trực gật đầu đáp:
“Cũng được, có thứ này thật sự có thể chém rách hắc ám khung thương và tới ma giới. Muốn cứu King của các người cũng có khả năng.”
Rồi khom người, thủ thế trầm giọng đáp:
“Nhưng đó là trong điều kiện các người có thể tiếp cận được hắc ám khung thương. Muốn chạm tới bầu trời của ma giới, trước hết phải hỏi ma tướng bọn ta đã !”
Hắn vừa dứt lời, cơ bắp toàn thân lập tức căng phồng, áo vải trên người được một lớp dịch thể màu đen tràn lên phủ lấy, đông cứng ngưng kết lại thành một bộ chiến giáp hắc sắc sống động. Thân thể hùng vĩ như quả núi ầm ầm bộc phát ra những tiếng gầm gừ như quái thú hồng hoang say ngủ thức dậy. Bộ giáp vừa hoàn thành cũng là lúc hắn cất lên bước đầu tiên…
Rầm.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Gót chân vừa chạm đất, mặt đất nứt toác ra như bị một quả trùy trăm vạn tấn giã lên, cả ngọn núi này rung lên bần bật, vậy mà từ đỉnh núi trở xuống bị phấn toái, thân núi giống như làm bằn cát, vỡ tan thành vô số mảnh.
“Cước lực thật nặng.”
Lilith Ren và Shaorin theo mặt đất dưới chân vỡ nát mà rơi xuống đại địa, vừa âm thầm cảm thán, vừa vận lên bảo khí hộ thân, dưới vô số lớp đất đá rơi cùng ngang người, Vương Tử Trực dẵm lên một mảnh vỡ, bắn tới như một quả đạn pháo.
Không khí nổ vang liên tục, tốc độ âm thanh đã bị vượt qua không biết bao nhiêu lần, hiện tượng không bạo thậm chí còn xảy ra sau khi cú va chạm tạo thành.
Bùm.
Một vụ nổ sóng khí hất tung toàn bộ cát đá từ giữa tâm quả núi đang vỡ, chấn từng mảnh nhỏ thành mạt phấn. Giữa trung tâm vòng sóng khí trùng kích đến băng thiên liệt địa. Lilith Ren dùng hai bàn tay bắt chéo đỡ lấy một cú đấm như sấm sét của Vương Tử Trực. Đôi bao tay hình rùa màu đen sáng lên từng gợn sóng xanh lục, tổ hợp thành một bức tường hình mai rùa ngay tại điểm va chạm của ba cánh tay. Lilith Ren mắt đối mắt với Vương Tử Trực, dù cảm thấy lực trùng kích vẫn còn như thủy triều đánh tới, vẫn mạnh miệng cười nhạo một câu:
“Ha, đồ to xác, ngươi không được rồi !”
Huyền vũ thủ sáo.
Dứt lời không khí bên cạnh Vương Tử Trực sinh ra một đoàn gió xoáy sắc bén cực độ, Phong Đao nữ hoàng – Shaorin như quỷ mị hiện ra, trên tay cầm quỷ kiếm Orochi quét xuống một đường lăng lệ. Giống như khi lấy đầu lão tổ tiên nhất phái, một kích diệt sát.
Dư uy của gió cắt chém nát toàn bộ vật thể trong phạm vi quanh đó, khiến vị trí họ đứng từ một ngọn núi lớn đã trở thành một vùng hõm xuống với một vết nứt sâu không thấy đáy.
Dị tượng xảy ra đánh động toàn bộ sinh linh của sáu tầng trời thứ nhất. Vô số lão tổ, tiền bối chân nhân đang nằm trong quan tài để tránh lão hóa cũng phải bò ra ngoài, khiếp sợ nhìn cột kiếm ý khổng lồ mang theo khí tức sát phạt hung lệ mà lẩm bẩm:
“Kiếm thật hung. Biến bầu trời thành thiên kiếm, dung nhập kiếm ý của bách gia chư tử. Là ai có đại thủ bút thế này !?”
Tại tầng trời thứ 3, Một ông lão khác, đang ngồi trên một con trâu lớn câu cá bên bờ hồ, cũng nhìn về phía dị tượng mà thất sắc:
“Không tốt, tại sao lại làm đến mức này rồi, kiếm này đánh xuống, sẽ hủy đi ba bốn tầng trời. Đại thánh đang làm gì thế !? Sao không ngăn cản !?”
Tầng trời thứ bốn, năm ông lão đội tử quan đứng trong một trận pháp sao năm cánh, dùng nó để tham trắc khởi nguồn dị tượng, nhìn thấy tâm kiếm trận đều nhìn nhau nuốt một ngụm nước bọt khô khốc:
“Là phản đồ năm đó bày ra. Trận kiếm này bày sẵn ở thiên môn, chỉ sợ lúc nào cũng có thể trùng kích lục cảnh thiên, đại thánh có lẽ cũng không ngăn được.”
“Khốn kiếp, âm thầm bày ra trận thế lớn như vậy, phản đồ này muốn hủy đi tiên giới hay sao !?”
“Lần này đám phàm nhân ăn phải quả đắng rồi, đỡ cho lục cảnh thiên một đòn, chỉ sợ một trận này cũng đủ khiến chúng nó tan tác !!!”
“Chịu một kiếm này chỉ sợ tam cảnh thiên cũng sẽ tan tành, có nên cứu viện không !?”
“Không nhất thiết, tam cảnh thiên trở xuống chỉ toàn tiểu phái và tán tu, vốn dĩ chỉ phí phạm tài nguyên tiên giới, nhân cơ hội này dọn dẹp một thể cũng đỡ mất công quản lý….”
“Lại nói, chúng ta xuống đó chưa chắc đã có thể chịu được một kích này. Muốn đánh tan nó, cần ít nhất ba vị chân tiên xuất lực….”
Mấy ông lão còn lại nghe kết luận xong đều hít sâu một hơi than thở:
“Chân tiên a…. cả tiên giới bây giờ chỉ còn lại 6 vị chân tiên tại thế mà thôi !!!”
…
Vương Tử Trực ngồi khoanh tay trên một đỉnh núi gần doanh địa nhân loại. Ánh mắt sáng quắc nhìn cột thiên kiếm khổng lồ.
Biến bầu trời thành thanh kiếm, chém phá hết thảy, còn kèm theo vô số làn sóng kiếm ý của vô vàn kiếm hồn trùng kích xuống.
Đây là thủ đoạn mạnh nhất mà bọn họ lấy ra được lúc này.
Năm xưa lúc ma giới còn đối nghịch với thiên đình, Lục Vân Tiên và Phi Kiếm đã âm thầm dàn sẵn tử cục này tại thiên môn, chỉ cần đại quân của thiên đình tụ tập tại cửa truyền tống này là sẽ kích phát nó lên, một đòn diệt gọn. Nào ngờ xung đột với tiên giới kết thúc sớm hơn dự kiến, trận này dựng lên đành bỏ đấy. Nhưng mắt trận vẫn nằm trong Thiên Môn, hay nói chính xác hơn là nằm dưới địa tầng của Thiên Môn phái.
Nắm đó Lục Vân Tiên vẫn còn ở đỉnh cao sức mạnh, thành tựu giới hoàng, chưởng quản hắc ám khung thương, thứ bảo khí có thể che giấu và cắn nuốt hết thảy. Dùng một lượng lớn tài nguyên của ma giới âm thầm đột nhập vào Thiên môn phái để hoàn thành trận này dưới sự chỉ đạo của Phi Kiếm. Trận pháp do một vị giới hoàng tự mình chủ trì, quy tắc vận hành và sát phạt bất cứ ai cũng không dám xem thường.
Nói khoa trương một chút, dù là một vị cận giới hoàng thân hãn trong trận, cũng sẽ bị thiên kiếm khổng lồ này ép chết như một con gián.
Muốn phá trận này cần ít nhất ba vị cận giới hoàng, đó là còn trong điều kiện biết mắt trận ở đâu để mà phá nó. Trong trường hợp mắt trận chính là thiên môn duy trì thông đạo giữa tiên giới và các đại thế giới khác. Hủy đi thiên môn chính là hủy đi đường về, tự chặt đứt nguồn tiếp tế. Bất kể là ai cũng không dám làm.
Còn muốn mạnh mẽ đánh phá trận này bất kể mắt trận ở đâu, cần ít nhất một vị giới hoàng toàn lực đánh ra một kích mang theo thế giới lực. Thế giới lực là lượng lượng của thế giới duy trì và chỉ để cho các giới hoàng sử dụng. Bản thân họ cũng không dám dễ dàng vận dụng, bởi ví như giới hoàng nhân giới, King của Trường Sinh Đảo, hắn dám đánh ra một kích ấy, tương đương với lấy cả trái đất ra nện một cú vào kiếm trận. Lực lượng cỡ đó thì không nói nổi rồi, chẳng trận pháp nào đỡ nổi thứ trấn áp tuyệt đối như thế. Nhưng đánh xong một kích đó, nhân giới thế nào cũng bị tổn hại ít nhiều.
Vậy nên nếu như không chịu hi sinh mà nói, trận này có thể áp chế cả giới hoàng.
Lục Vân Tiên là giới hoàng của ma giới, mệnh danh ma chủ. Một trong những thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất lục đạo đại thế giới. Sở học của hắn vô cùng hỗn tạp, gần như bách nghệ đều tinh thông, nhưng ít ai biết được, hắn thích nhất là nghiên cứu trận pháp, thiết kế quy tắc trói buộc. Hắn cũng đã từng thiết kế Thực nghiệm đảo cho Trường Sinh Đảo, định ra quy tắc trục xuất bất cứ ai có sức mạnh vượt quá 10% cube, để đảm bảm vũ lực tuyệt đối không thể phát sinh ở đó. Tạo ra một hòn đảo mang theo quy tắc của ba vị giới hoàng, làm phòng tuyến cuối cùng cho nhân loại khi thua trận ở kháng thần chiến.
Ai ngờ hôm nay, một lần nữa, nhân loại lại được nhìn thấy trận pháp của hắn, nhưng không phải là tấm khiên bảo vệ bọn họ khỏi diệt tộc, mà là một mũi kiếm tru sát những kẻ cuồng vọng vượt giới chiến tranh.
Vương Tử Trực nhìn cột kiếm trận còn vang lên tiếng bách gia tề minh kia mà âm thầm thở dài. Bản thân hắn cũng xuất thân từ nhân tộc, thấy kiếm của người anh em chĩa xuống đồng loại không bao giờ là chuyện dễ chịu.
Lục Vân Tiên là ma chủ, cũng là giới hoàng quái gở nhất trong tất cả các vị giới hoàng, gần như đợt chiến tranh nào giữa các đại thế giới cũng có bóng dáng của hắn xuất hiện. Dù nhiều lần chính hắn không hề mong muốn, nhưng mỗi lần tham chiến, hắn đều không do dự đứng về phía phe yếu hơn.
Cân nhắc tới mũi thiên kiếm này đang chĩa về phía nhân loại, chẳng lẽ trong lòng hắn, tiên tộc yếu hơn nhân tộc !?
Đã là đồng minh trải qua vô số tuế nguyệt, nhưng hắn vẫn không nắm bắt được bóng đen của vị ma chủ này. Vương Tử Trực chỉ cười tự giễu. Hắn đúng là không phải loại người có khả năng dùng đầu óc cho lắm. Cười xong một tiếng nhạt nhẽo, Vương Tử Trực đứng lên, khí tràng trên người chấn động thổi tung bụi cát bám trên quần áo. Quay đầu bình thản nói:
“Nếu các người đều đã ở đây, vậy trong căn cứ chỉ còn một mình đại nữ hoàng !? Cô ta không phải đối thủ của Phi Kiếm, nhất là trong điều kiện Chư Tiên Kiếm Trận đang kích hoạt…”
Đứng sau lưng hắn là hai cô gái, một người mặc áo thun trắng, quần Jean, mái tóc màu hạt dẻ buộc lên tóc đuôi gà, trông đầy vẻ thanh xuân hoạt bát. Một người mặc áo lụa màu đen, tóc như thác nước mềm mại xõa trên bờ vai, khí chất như u lan điềm tĩnh với đôi mắt khép hờ giống như đang ngủ. Sau lưng cô ta còn đeo một hộp kiếm cổ phác, khí đen ẩn hiện, nhìn qua cũng biết không phải phàm vật.
Nữ Hoàng thứ ba của IMI – Địa Thuẫn nữ hoàng, Lilith Ren.
Nữ hoàng thứ hai của IMI – Phong đao nữ hoàng. Shaorin.
Hai người này đều có chiến lực cận giới hoàng, sở hữu hai trong bốn bảo khí của Trường Sinh Đảo, có thể nói là thanh kiếm và mặt khiên của vua nhân giới.
Lilith Ren nhìn thấy thái độ bình thản của Vương Tử Trực mà thấy ngứa mắt. Mới sáng sớm ra, cái đám ma giới này từ đâu chạy đến phá loạn trận doanh của bọn họ. Lưỡi Thiên Kiếm kia vẫn còn đang xung phá trời xanh, chẳng biết vươn tới đâu rồi, nhưng chỉ sợ một khi nó hết đà bay cao mà chém xuống, cái tầng trời bé tẹo teo này chia đôi xẻ nửa là cái chắc. Vậy mà người này vẫn còn bày ra bộ dáng phong khinh vân đạm, giống như chả liên quan gì đến hắn. Nghĩ vậy nên giọng cô ta cũng cực kỳ khó nghe:
“Uy, gã đô con. Chủ của ngươi dẫn King của bọn ta đi đâu rồi !? Trả anh ấy về ngay, nếu không đừng trách bà đây lật tung cái ma giới xấu xí của các người.”
Nhị nữ hoàng Shaorin thì đứng bên cạnh yên lặng, giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, nhưng Vương Tử Trực vẫn nhạy cảm thấy được một đôi mắt từ hư không đang chăm chú khóa chặt mình, một lời không hợp chắc chắn sẽ đánh nhau ngay. Cô gái này cũng chẳng phải thứ gì lương thiện.
“King của các người chỉ sợ giờ này vẫn đang bị nhốt trong Hắc Ám Khung Thương, chỉ với thực lực của các người đừng mong cứu hắn ra. Năm đó Athena bùng nổ một kích đánh ra sức mạnh ngang ngửa một giới hoàng cũng không làm hắc ám chướng bích suy chuyển. Chỉ với các người, cho dù tập hợp đủ tứ đại bảo khí của Trường Sinh Đảo cũng vô ích thôi.”
Lilith Ren cười lạnh đáp:
“Không thử thì sao biết được. Chị Shaorin, lấy cho hắn xem đồ chơi một chút.”
“Ừm.”
Shaorin gật đầu, hộp kiếm sau lưng mở ra, một thanh katana bọc trong khí đen u ám xuất hiện. Lưỡi kiếm lưu chuyển từng đợt quy tắc giống như đường vân sắc lẻm, cán kiếm dán một lá bùa cổ phác, bên trong như phong ấn một hung vật đang ngủ say. Vương Tử Trực nhìn thấy vật này, không khỏi nhíu mày.
“Thảo Thế Kiếm !? Kusanagi của Orochi !? Còn lá bùa đó, phong ấn hồn phách bất diệt của ma hoàng !?”
Lilith Ren cười nhạt đáp:
“Thế nào, biết hàng rồi chứ !? Thứ sắc bén nhất trong lục đạo đại thế giới. Làm từ một đốt xương sống của thần hoàng Orochi, bản thân nó có thể dung nhập vào dòng chảy thần mạch, lại được ma lực của chính ma giới dưỡng thành. Chém xuyên qua hắc ám chướng bích để đến ma giới chỉ là chuyện vặt. Athena gì chứ !? Hôm đó còn ở lại đánh với bà đây, chờ chị Shaorin chạy đến cũng bị chặt làm hai khúc như đậu hũ thôi.”
Vương Tử Trực gật đầu đáp:
“Cũng được, có thứ này thật sự có thể chém rách hắc ám khung thương và tới ma giới. Muốn cứu King của các người cũng có khả năng.”
Rồi khom người, thủ thế trầm giọng đáp:
“Nhưng đó là trong điều kiện các người có thể tiếp cận được hắc ám khung thương. Muốn chạm tới bầu trời của ma giới, trước hết phải hỏi ma tướng bọn ta đã !”
Hắn vừa dứt lời, cơ bắp toàn thân lập tức căng phồng, áo vải trên người được một lớp dịch thể màu đen tràn lên phủ lấy, đông cứng ngưng kết lại thành một bộ chiến giáp hắc sắc sống động. Thân thể hùng vĩ như quả núi ầm ầm bộc phát ra những tiếng gầm gừ như quái thú hồng hoang say ngủ thức dậy. Bộ giáp vừa hoàn thành cũng là lúc hắn cất lên bước đầu tiên…
Rầm.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Gót chân vừa chạm đất, mặt đất nứt toác ra như bị một quả trùy trăm vạn tấn giã lên, cả ngọn núi này rung lên bần bật, vậy mà từ đỉnh núi trở xuống bị phấn toái, thân núi giống như làm bằn cát, vỡ tan thành vô số mảnh.
“Cước lực thật nặng.”
Lilith Ren và Shaorin theo mặt đất dưới chân vỡ nát mà rơi xuống đại địa, vừa âm thầm cảm thán, vừa vận lên bảo khí hộ thân, dưới vô số lớp đất đá rơi cùng ngang người, Vương Tử Trực dẵm lên một mảnh vỡ, bắn tới như một quả đạn pháo.
Không khí nổ vang liên tục, tốc độ âm thanh đã bị vượt qua không biết bao nhiêu lần, hiện tượng không bạo thậm chí còn xảy ra sau khi cú va chạm tạo thành.
Bùm.
Một vụ nổ sóng khí hất tung toàn bộ cát đá từ giữa tâm quả núi đang vỡ, chấn từng mảnh nhỏ thành mạt phấn. Giữa trung tâm vòng sóng khí trùng kích đến băng thiên liệt địa. Lilith Ren dùng hai bàn tay bắt chéo đỡ lấy một cú đấm như sấm sét của Vương Tử Trực. Đôi bao tay hình rùa màu đen sáng lên từng gợn sóng xanh lục, tổ hợp thành một bức tường hình mai rùa ngay tại điểm va chạm của ba cánh tay. Lilith Ren mắt đối mắt với Vương Tử Trực, dù cảm thấy lực trùng kích vẫn còn như thủy triều đánh tới, vẫn mạnh miệng cười nhạo một câu:
“Ha, đồ to xác, ngươi không được rồi !”
Huyền vũ thủ sáo.
Dứt lời không khí bên cạnh Vương Tử Trực sinh ra một đoàn gió xoáy sắc bén cực độ, Phong Đao nữ hoàng – Shaorin như quỷ mị hiện ra, trên tay cầm quỷ kiếm Orochi quét xuống một đường lăng lệ. Giống như khi lấy đầu lão tổ tiên nhất phái, một kích diệt sát.
Dư uy của gió cắt chém nát toàn bộ vật thể trong phạm vi quanh đó, khiến vị trí họ đứng từ một ngọn núi lớn đã trở thành một vùng hõm xuống với một vết nứt sâu không thấy đáy.
/198
|