Nam đệ tử xung quanh, ánh mắt đờ đẫn trong giây lát.
Mắt Lạc Phong, cũng động một cách khó hiểu, lóe lên một tia thần thái khác thường, rồi lại nhanh chóng thu liễm, nhưng vẫn không qua được mắt Dương Tiểu Thiến, âm thầm tức giận.
Đến Từ Huyền, cũng có chút thất thần, trải qua trưởng thành trong bí cảnh, tiểu cô nương vốn dĩ trẻ trung, cũng sẽ thoát khỏi mỹ nhân bại hoại, quay về làm ngọc chất tinh mỹ.
- Không hổ là tiên tử trong mộng của ta!
Trọng Hồng ánh mắt đờ đẫn, mở cờ trong bụng nói.
- Hắc hắc Trọng sư huynh, con mắt huynh đúng là không tệ, cô gái này tiềm lực vô hạn, bây giờ mới mười ba mười bốn, ai biết sau này sẽ có tư sắc gì...
Một đệ tử Kiếm Tông bên cạnh nịnh bợ nói.
- Chúc mừng Du sư muội, tấn thăng luyện khí tứ trọng nhanh như vậy, có thể gọi là đệ nhất thiên tài lưỡng phái rồi.
Rất nhiều đệ tử hai phái nhao nhao đến chúc mừng.
Một lúc sau, Trọng Hồng sau một hồi chần chừ, cũng tiến lên phía trước.
- Sư muội, chúc mừng!
Trọng Hồng cố gắng làm cho nụ cười của mình trông có vẻ hiền lành một chút, nhưng vẫn không giấu được ái mộ trong mắt.
- Cảm ơn.
Du Cầm mỉm cười gật đầu, giống như ứng phó với những người khác, không có gì khác biệt, khiến Trọng Hồng trong lòng có chút hụt hẫng, hậm hực rời đi, trước khi đi, còn hung hăng trừng mắt liếc Từ Huyền một cái.
Từ Huyền suýt chút nữa thì nổi giận, tên này tình cảm không được như ý muốn, đem tất cả nguyên nhân đổ lên người mình. Hắn hít nhẹ một hơi, thầm nghĩ: Mối thù này coi như đã kết, ai sợ ai chứ, chỉ là tu vi cao hơn một chút thôi mà?
Lại hai ngày nữa trôi qua, thấy kì hạn cuối cùng trong bí cảnh sắp đến, đệ tử hai phái đều tập trung trước bức tường đổ nát.
Trước đó, Vân Viễn Hạng cho người đếm qua nhân số, lần này Phong Vũ Tiên Môn tổng cộng có mười lăm đệ tử đi vào bí cảnh, lúc này chỉ còn lại tám người.
Tổn thất gần nửa!
Trong đó, Vạn Phúc Sơn, Lâm sư huynh và bọn Phí sư huynh, đều chết trong bí cảnh.
Lâm sư huynh chết bởi yêu hóa Biên Bức Vương, Phí sư huynh bị tàn phá cổ kiếm nghịch tập giết chết. Về phần Vạn Phúc Sơn...nếu Từ Huyền nhớ không nhầm, cuối cùng lưu lại Hồ Tâm mật điện, bị linh khí phong bạo nuốt chửng, không ai cứu giúp, trước sinh tử đại nạn, phần lớn mọi người đều không giữ được tính mạng của mình, nói gì quan tâm người khác.
Vạn Phúc Sơn chết trong bí cảnh, cũng khiến Từ Huyền bớt lo, nếu quay về sơn môn, muốn giết hắn lần nữa, thực sự không dễ.
Đúng lúc đó, một đường khí tức quen thuộc, truyền đến từ sau bức tường đổ nát.
Vù!
Bề mặt bức tường cũ kĩ đổ nát dâng lên quang lưu tử sức cường đại, khí thế cường đại đó, làm cho mọi người thi nhau lùi bước.
Chỉ một lúc, quang lưu tử sắc cuộn trào như phong bạo, nhưng bốn phía lại vấn vít một tầng quang khuyên trắng mờ, kèm theo những tiếng gió gào thét, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Mọi người tập trung tinh thần, nín thở chờ đợi, chuyến đi đến bí cảnh lần này, có thể nói là thắng lợi trở về, mỗi người đều rất là hưng phấn.
Cuồng phong gào rít chấn động một hồi, trên bức tường đổ nát đột nhiên mở ra một đường thông đạo tam sắc lốm đốm, mỹ lệ trong suốt.
Khí tức quen thuộc thuộc của không gian tiểu ngư giới ập vào, thân thiết vô cùng.
- Đệ tử Phong Vũ Tiên Môn, nhanh chóng trở về!
- Đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông, chuẩn bị về núi!
Đầu bên kia thông đạo, truyền đến giọng nói của chưởng tôn hai phái, thập phần gấp gáp.
Nghĩ đến thông đạo này chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, mọi người cố gắng sải bước thật nhanh, bước lên thông đạo tam sắc.
- Đi!
Từ Huyền và Du Cầm nhìn nhau, nhanh chóng nhảy vào thông đạo tam sắc.
Men theo thông đạo được một lúc, đột nhiên chỉ cảm thấy xuyên qua màn chắn nào đó, tiến vào một tầng không gian khác.
Rời khỏi bí cảnh, rất nhiều đệ tử nhất thời nhíu mày, có chút không thích ứng.
Bởi vì linh khí hoàn cảnh của thế giới bên ngoài, so với bí cảnh, thực sự kém quá nhiều. Chẳng khác gì so sánh chất lượng không khí trong phòng kín và trong rừng cây ở vùng ngoại ô.
Đương nhiên, cho dù linh khí bên ngoài không bằng bí cảnh, thì cũng thuộc về sơn môn trọng địa, vẫn được coi là như mình nên vẫn cảm thấy thích hơn.
Giống như lần mở bí cảnh trước, chưởng tôn hai phái đích thân đến.
Đệ tử Phong Vũ Tiên Môn, dưới sự vẫy gọi của Hà Nguyệt tiên cô, nhao nhao bước lên "Bích thủy châu", đệ tử Kiếm Tông, cũng bước lên khối bạch sắc vân ti thuộc về mình.
- Từ sư đệ.
Giọng nói một nam tử vang lên sau lưng.
Từ Huyền quay người nhìn, là Nhiếp Hàn đến từ Kiếm Tông.
- Nhiếp sư huynh có gì chỉ giáo?
Từ Huyền nói.
- Không dám nhận chỉ giáo, hôm đó ở Hồ Tâm linh điện, cảm tạ Từ sư huynh nhường nhịn, để Nhiếp mỗ lấy được cổ kiếm theo đúng ý nguyện.
Nhiếp Hàn giọng nói bình ổn, không để lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng so với vẻ băng lạnh bá đạo thường ngày, xem như thành khẩn hiếm thấy.
- Sư huynh nghiêm trọng, ta đối với con đường kiếm đạo, không hề hứng thú, thanh cổ kiếm đó để cho Nhiếp sư huynh thích hợp hơn.
Từ Huyền ngoài mặt trả lời như vậy, nhưng trong lòng thì đang lắc đầu cười khổ, cũng không phải hắn không muốn có được thanh cổ kiếm đó: Một là, lúc ấy không muốn để lộ bí mật lấy được ngoại vật; hai là, Nhiếp Hàn thực lực cường hoành, hắn lúc đó đã ở trạng thái lùi nửa bước, không thể tranh giành với hắn, hơn nữa theo lý trí, nên lựa chọn túi trữ vật có giá trị cao hơn.
- Coi chừng Trọng Hồng.
Trước khi đi, Nhiếp Hàn thì thầm mấy chữ.
Trọng Hồng?
Tận đến lúc bước lên bích thủy châu, Từ Huyền vẫn còn đang suy đoán. Thực lực Trọng Hồng, cao hơn mình rất nhiều, đúng là không dễ đối phó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Từ Huyền, trên khối đại vân đối diện, Trọng Hồng hung hăng trừng mắt lườm Từ Huyền một cái, rõ tàng có ý đe dọa.
Từ Huyền thì vẫn dửng dưng, thực lực đối phương dù mạnh đến đâu, cũng không dám hạ thủ với mình giữa ban ngày ban mặt.
Không lâu sau, bích thủy châu chở mọi người, quay trở về Vô Cùng Uyên. Rất nhanh Từ Huyền đã có thể Bắc nhai tiểu các thân yêu, đây chính là cái ổ nhỏ của hắn.
- Chúng ta đến Càn Khôn Điện trước.
Hà Nguyệt tiên cô mỉm cười nói.
Từ Huyền khẽ rùng mình, trong bí cảnh mọi người đều có thu hoạch lớn, đối với một số bảo bối giá trị quá cao, các trưởng bối có thể sẽ lấy đi.
- Ối, bụng ta đau qua, ta phải vào nhà vệ sinh trước.
Đi được một lúc, Khương sư huynh mặt mày tái mét.
- Đi nhanh về nhanh, cố gắng đến Càn Khôn Điện đúng giờ.
Hà Nguyệt tiên cô nhíu mày, nhưng Khương sư huynh là chân truyền đệ tử của một vị trưởng lão, không tiện trách mắng.
Không lâu sau, mọi người đã tới Càn Khôn Điện, chưởng tôn và các trưởng lão trong môn, đều đang ở đó.
- Lần này bí cảnh mở ra, quả thực không dễ, Viễn Hạng, nói đại khái tình hình và thu hoạch...
Phong Vũ chưởng môn nhàn nhạt phân phó.
Kế tiếp, đúng như Từ Huyền dự đoán, các trưởng lão dùng thần thức, quét qua túi trữ vật của mọi người.
Trong quá trình hỏi thăm, chưởng môn trong môn quan tâm nhất là thu hoạch, đối với một số quá trình và chi tiết, không hề xem trọng.
Mắt Lạc Phong, cũng động một cách khó hiểu, lóe lên một tia thần thái khác thường, rồi lại nhanh chóng thu liễm, nhưng vẫn không qua được mắt Dương Tiểu Thiến, âm thầm tức giận.
Đến Từ Huyền, cũng có chút thất thần, trải qua trưởng thành trong bí cảnh, tiểu cô nương vốn dĩ trẻ trung, cũng sẽ thoát khỏi mỹ nhân bại hoại, quay về làm ngọc chất tinh mỹ.
- Không hổ là tiên tử trong mộng của ta!
Trọng Hồng ánh mắt đờ đẫn, mở cờ trong bụng nói.
- Hắc hắc Trọng sư huynh, con mắt huynh đúng là không tệ, cô gái này tiềm lực vô hạn, bây giờ mới mười ba mười bốn, ai biết sau này sẽ có tư sắc gì...
Một đệ tử Kiếm Tông bên cạnh nịnh bợ nói.
- Chúc mừng Du sư muội, tấn thăng luyện khí tứ trọng nhanh như vậy, có thể gọi là đệ nhất thiên tài lưỡng phái rồi.
Rất nhiều đệ tử hai phái nhao nhao đến chúc mừng.
Một lúc sau, Trọng Hồng sau một hồi chần chừ, cũng tiến lên phía trước.
- Sư muội, chúc mừng!
Trọng Hồng cố gắng làm cho nụ cười của mình trông có vẻ hiền lành một chút, nhưng vẫn không giấu được ái mộ trong mắt.
- Cảm ơn.
Du Cầm mỉm cười gật đầu, giống như ứng phó với những người khác, không có gì khác biệt, khiến Trọng Hồng trong lòng có chút hụt hẫng, hậm hực rời đi, trước khi đi, còn hung hăng trừng mắt liếc Từ Huyền một cái.
Từ Huyền suýt chút nữa thì nổi giận, tên này tình cảm không được như ý muốn, đem tất cả nguyên nhân đổ lên người mình. Hắn hít nhẹ một hơi, thầm nghĩ: Mối thù này coi như đã kết, ai sợ ai chứ, chỉ là tu vi cao hơn một chút thôi mà?
Lại hai ngày nữa trôi qua, thấy kì hạn cuối cùng trong bí cảnh sắp đến, đệ tử hai phái đều tập trung trước bức tường đổ nát.
Trước đó, Vân Viễn Hạng cho người đếm qua nhân số, lần này Phong Vũ Tiên Môn tổng cộng có mười lăm đệ tử đi vào bí cảnh, lúc này chỉ còn lại tám người.
Tổn thất gần nửa!
Trong đó, Vạn Phúc Sơn, Lâm sư huynh và bọn Phí sư huynh, đều chết trong bí cảnh.
Lâm sư huynh chết bởi yêu hóa Biên Bức Vương, Phí sư huynh bị tàn phá cổ kiếm nghịch tập giết chết. Về phần Vạn Phúc Sơn...nếu Từ Huyền nhớ không nhầm, cuối cùng lưu lại Hồ Tâm mật điện, bị linh khí phong bạo nuốt chửng, không ai cứu giúp, trước sinh tử đại nạn, phần lớn mọi người đều không giữ được tính mạng của mình, nói gì quan tâm người khác.
Vạn Phúc Sơn chết trong bí cảnh, cũng khiến Từ Huyền bớt lo, nếu quay về sơn môn, muốn giết hắn lần nữa, thực sự không dễ.
Đúng lúc đó, một đường khí tức quen thuộc, truyền đến từ sau bức tường đổ nát.
Vù!
Bề mặt bức tường cũ kĩ đổ nát dâng lên quang lưu tử sức cường đại, khí thế cường đại đó, làm cho mọi người thi nhau lùi bước.
Chỉ một lúc, quang lưu tử sắc cuộn trào như phong bạo, nhưng bốn phía lại vấn vít một tầng quang khuyên trắng mờ, kèm theo những tiếng gió gào thét, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Mọi người tập trung tinh thần, nín thở chờ đợi, chuyến đi đến bí cảnh lần này, có thể nói là thắng lợi trở về, mỗi người đều rất là hưng phấn.
Cuồng phong gào rít chấn động một hồi, trên bức tường đổ nát đột nhiên mở ra một đường thông đạo tam sắc lốm đốm, mỹ lệ trong suốt.
Khí tức quen thuộc thuộc của không gian tiểu ngư giới ập vào, thân thiết vô cùng.
- Đệ tử Phong Vũ Tiên Môn, nhanh chóng trở về!
- Đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông, chuẩn bị về núi!
Đầu bên kia thông đạo, truyền đến giọng nói của chưởng tôn hai phái, thập phần gấp gáp.
Nghĩ đến thông đạo này chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, mọi người cố gắng sải bước thật nhanh, bước lên thông đạo tam sắc.
- Đi!
Từ Huyền và Du Cầm nhìn nhau, nhanh chóng nhảy vào thông đạo tam sắc.
Men theo thông đạo được một lúc, đột nhiên chỉ cảm thấy xuyên qua màn chắn nào đó, tiến vào một tầng không gian khác.
Rời khỏi bí cảnh, rất nhiều đệ tử nhất thời nhíu mày, có chút không thích ứng.
Bởi vì linh khí hoàn cảnh của thế giới bên ngoài, so với bí cảnh, thực sự kém quá nhiều. Chẳng khác gì so sánh chất lượng không khí trong phòng kín và trong rừng cây ở vùng ngoại ô.
Đương nhiên, cho dù linh khí bên ngoài không bằng bí cảnh, thì cũng thuộc về sơn môn trọng địa, vẫn được coi là như mình nên vẫn cảm thấy thích hơn.
Giống như lần mở bí cảnh trước, chưởng tôn hai phái đích thân đến.
Đệ tử Phong Vũ Tiên Môn, dưới sự vẫy gọi của Hà Nguyệt tiên cô, nhao nhao bước lên "Bích thủy châu", đệ tử Kiếm Tông, cũng bước lên khối bạch sắc vân ti thuộc về mình.
- Từ sư đệ.
Giọng nói một nam tử vang lên sau lưng.
Từ Huyền quay người nhìn, là Nhiếp Hàn đến từ Kiếm Tông.
- Nhiếp sư huynh có gì chỉ giáo?
Từ Huyền nói.
- Không dám nhận chỉ giáo, hôm đó ở Hồ Tâm linh điện, cảm tạ Từ sư huynh nhường nhịn, để Nhiếp mỗ lấy được cổ kiếm theo đúng ý nguyện.
Nhiếp Hàn giọng nói bình ổn, không để lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng so với vẻ băng lạnh bá đạo thường ngày, xem như thành khẩn hiếm thấy.
- Sư huynh nghiêm trọng, ta đối với con đường kiếm đạo, không hề hứng thú, thanh cổ kiếm đó để cho Nhiếp sư huynh thích hợp hơn.
Từ Huyền ngoài mặt trả lời như vậy, nhưng trong lòng thì đang lắc đầu cười khổ, cũng không phải hắn không muốn có được thanh cổ kiếm đó: Một là, lúc ấy không muốn để lộ bí mật lấy được ngoại vật; hai là, Nhiếp Hàn thực lực cường hoành, hắn lúc đó đã ở trạng thái lùi nửa bước, không thể tranh giành với hắn, hơn nữa theo lý trí, nên lựa chọn túi trữ vật có giá trị cao hơn.
- Coi chừng Trọng Hồng.
Trước khi đi, Nhiếp Hàn thì thầm mấy chữ.
Trọng Hồng?
Tận đến lúc bước lên bích thủy châu, Từ Huyền vẫn còn đang suy đoán. Thực lực Trọng Hồng, cao hơn mình rất nhiều, đúng là không dễ đối phó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Từ Huyền, trên khối đại vân đối diện, Trọng Hồng hung hăng trừng mắt lườm Từ Huyền một cái, rõ tàng có ý đe dọa.
Từ Huyền thì vẫn dửng dưng, thực lực đối phương dù mạnh đến đâu, cũng không dám hạ thủ với mình giữa ban ngày ban mặt.
Không lâu sau, bích thủy châu chở mọi người, quay trở về Vô Cùng Uyên. Rất nhanh Từ Huyền đã có thể Bắc nhai tiểu các thân yêu, đây chính là cái ổ nhỏ của hắn.
- Chúng ta đến Càn Khôn Điện trước.
Hà Nguyệt tiên cô mỉm cười nói.
Từ Huyền khẽ rùng mình, trong bí cảnh mọi người đều có thu hoạch lớn, đối với một số bảo bối giá trị quá cao, các trưởng bối có thể sẽ lấy đi.
- Ối, bụng ta đau qua, ta phải vào nhà vệ sinh trước.
Đi được một lúc, Khương sư huynh mặt mày tái mét.
- Đi nhanh về nhanh, cố gắng đến Càn Khôn Điện đúng giờ.
Hà Nguyệt tiên cô nhíu mày, nhưng Khương sư huynh là chân truyền đệ tử của một vị trưởng lão, không tiện trách mắng.
Không lâu sau, mọi người đã tới Càn Khôn Điện, chưởng tôn và các trưởng lão trong môn, đều đang ở đó.
- Lần này bí cảnh mở ra, quả thực không dễ, Viễn Hạng, nói đại khái tình hình và thu hoạch...
Phong Vũ chưởng môn nhàn nhạt phân phó.
Kế tiếp, đúng như Từ Huyền dự đoán, các trưởng lão dùng thần thức, quét qua túi trữ vật của mọi người.
Trong quá trình hỏi thăm, chưởng môn trong môn quan tâm nhất là thu hoạch, đối với một số quá trình và chi tiết, không hề xem trọng.
/1173
|