- Đúng, phụ thân, ta nhất định sẽ tận lực tìm được Vũ Hàm.
Trương Phong thần sắc ảm đạm, trong quá trình đào vong, hắn và Trương Vũ Hàm bị trọng điểm truy sát. Trong chém giết hỗn loạn, muội muội Vũ Hàm tẩu tán, hai ngày này cũng không có tìm được.
Chợt trong sơn động rơi vào yên lặng, mọi người buồn bã vô thanh.
Ngay một khắc đó!
Sưu, một đạo tiếng xé gió từ phía chân trời xuyên toa mà đến, khí tức và thần thức Đan Đạo cường đại quét ngang phương viên mười dặm, rất nhanh lại ở sơn động này.
- Không tốt, Đan Đạo cường giả!
Trong sơn động mọi người rơi vào một mảnh hoảng loạn.
- An tâm một chút! Không phải địch nhân Đông Phương gia.
Trương Thiên Luân trầm giọng giơ tay nói.
Sưu xoát!
Rất nhanh, trong sơn động một lão giả quần áo mộc mạc lướt nhanh vào, mang theo một nữ hài mười lăm mười sáu tuổi, xinh đẹp thuần mỹ.
- Đại trưởng lão!
- Bái kiến lão tổ!
Trên tràng mọi người đều là hạch tâm hoặc tinh anh trong tộc, nhìn thấy lão giả giống như lão bộc kia, đều hành lễ, mặc lộ vẻ vui mừng.
Lúc này, đại trưởng lão sắc mặt thoáng lộ vẻ trắng bệch, nữ hài bên cạnh hắn, tuổi còn rất trẻ, đã tu luyện đến Luyện Thần Kỳ, không phải Du Cầm thì là ai?
- Nguyên Đan Kỳ cường giả, thực sự khó đối phó, cũng may lão hủ trực tiếp chịu thua rời đi, toàn lực lấy bí thuật bỏ chạy, người nọ muốn giết ta cũng không dễ.
Đại trưởng lão hơi thở dốc một chút.
Làm Ngưng Đan cường giả nhãn hiệu lâu đời, nội tình thực lực của hắn tự nhiên cũng không phải Ca Tống mới vào Ngưng Đan có thể so sánh. Một thân tu vi đạt được Ngưng Đan hậu kỳ, lại nắm giữ một ít bí thuật bảo mệnh.
- Đại trưởng lão, hiện tại Trương gia ta nên đi nơi nào?
Trương Thiên Luân thở dài nói.
Đại trưởng lão thần sắc buồn bã:
- Trong thế hệ trước các ngươi khó có người có thể tấn chức Ngưng Đan kỳ, càng đừng nói đến bước thứ hai cấp bậc Nguyên Đan. Lão hủ cũng chỉ còn lại có hai ba mươi năm thọ nguyên cuối cùng, có thể nói Trương thị nhất tộc ta, hầu như khó có hi vọng trọng đoạt Hoàng Long Thành.
Lời vừa nói ra, chúng đệ tử Trương gia trong sơn động, ai nấy đều hoặc là suy sụp thất lạc, hoặc là không cam lòng không tin nổi.
Nhưng mà, sự thực đã là như vậy, khuyết thiếu cường giả đỉnh tiêm, phía dưới con số Tu Giả có nhiều, có tinh anh thế nào cũng khó nghịch chuyển thế cục.
- Do đó, mấy con đường hi vọng duy nhất chỉ có thể ký thác lên người đám hậu bối tuổi trẻ.
Nói đến đây, đại trưởng lão ánh mắt ấm áp phân biệt rơi trên người hai huynh muội Trương Phong và Du Cầm.
Đại trưởng lão chỉ còn lại có hai ba mươi năm nguyên, vô vọng vô vọng Đan Đạo bước thứ hai, nghĩ đến trong năm tháng còn lại, nhất định sẽ trọng điểm tài bồi Trương Phong và Du Cầm mấy hậu bối trẻ tuổi có thiên phú và tiềm lực này.
Không đến nửa tháng, chúng đệ tử Trương gia chạy về khắp các nơi ở Phương Thiên Trọng Thành, hoặc các khu vực Trọng Thành khác của Côn Vân Quốc, càng có người, thậm chí trực tiếp rời khỏi Côn Vân Quốc.
Dưới tình huống cơ bản buông tha, nguyên bản thế lực Trương gia trừ một ít đệ tử tinh anh hạch tâm, còn lại những người khác trực tiếp giải tán.
Đặt chân Hoàng Long Thành mấy trăm năm, Trương thị gia tộc dần dần biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người.
Mà một bên khác, dưới sự trợ giúp của Đông Phương bản tộc, Hoàng Long Đông Phương gia, sau trận chiến nhất thống linh thành, xưng bá Hoàng Long!
Đây cũng là lần đầu Đông Phương gia hoàn nắm trong tay Hoàng Long Linh Thành từ một nghìn năm trước di chuyển tới đây.
Trong quá khứ bất cứ một thời kỳ nào, hoặc nhiều hoặc ít đều có thế lực to lớn khác, một hoặc vài thế lực cùng Đông Phương gia chống lại tạo thành thế chân vạc.
Trải qua một phen củng cố, Đông Phương gia diệt sát một ít thế lực, cũng hấp thu một ít thế lực, để thực lực của bản thân ngày càng phát triển.
Đông Phương chi nhánh cường đại, ngang với giúp cho thực lực của Đông Phương bản tộc tại Côn Vân quốc đô.
Linh thành quanh thân Phương Thiên Trọng Thành dần dần cảm thụ được áp lực và uy hiếp.
Quả nhiên, không đến hai năm, Đông Phương gia cao độ thống nhất bắt đầu xâm lấn linh thành phụ cận, hoặc giả gây hấn chiến đấu nội bộ và ngoại bộ với linh thành khác.
Theo thời gian trôi qua, chiến hỏa dần dần lan tràn đến khắp các nơi ở Phương Thiên Trọng Thành.
Ở trong chinh chiến, Đông Phương gia cũng không có buông tha phái ra Tu Giả, khắp nơi lục soát tung tích của mấy người Từ Huyền, Niếp Hàn, nỗ lực đem hai người này bóp chết từ trong nôi.
Trong đó Niếp Hàn, hơn nửa năm trường từng hiện thân qua ở một nơi hoang vu tại bắc bộ Phương Thiên Trọng Thành, lấy đại giới bị thương nặng chém giết hai vị Luyện Thần ngũ lục trọng cường giả, từ đó về sau chạy ra khỏi Phương Thiên Trọng Thành tin tức có liên quan tới hắn cũng càng ngày càng ít.
Nếu tại Hoàng Long Linh Thành khó có thể đặt chân, Niếp Hàn tự nhiên sẽ không ở lâu, một người một kiếm ma luyện trở thành, hướng phía địa phương trong lòng xuất phát đi tới.
Bởi hắn cùng với mấy người Sở Đông mất đi liên hệ, không có cơ hội sử dụng truyện tống trận trong Phương Thiên Trọng Thành, chỉ có thể sử dụng truyện tống trận của linh thành hoặc trọng thành khác.
Mà người chân chính để cho Đông Phương gia thống hận kiêng kỵ, muốn truy sát lại là Từ Huyền.
Thế nhưng, Từ Huyền từ sau ngày Ngưng Đan cường giả ngã xuống hầu như mai danh ẩn tích.
Có người truy tra tìm kiếm xác định hắn đã tiến nhập Phương Thiên Trọng Thành.
Nhưng mà, từ sau ngày hôm đó, Từ Huyền hoàn toàn từ Phương Thiên Trọng Thành biến mất, thậm chí cả Côn Vân Quốc cũng không có nửa điểm tin tức của hắn, phảng phất như cả người tự nhiên bốc hơi biến mất.
Rất nhiều người suy đoán, thiếu niên được coi là thần thoại chiến trường, từng tại Hoàng Long Linh Thành quật khởi thần kỳ kia, hắn đã đi nơi nào?
Có người nói hắn đã chết, thế nhưng Đông Phương gia treo giải thưởng đối với hắn cũng theo thời gian qua đi, càng ngày càng cao, cuối cùng thậm chí đạt được một cái giá trên trời khó có thể tưởng tượng được.
Củng cố địa vị ở Hoàng Long Thành, sau đó, Đông Phương gia tộc mời tới mấy Tiên Diễn Sư, nỗ lực liên thủ xác định phương vị và hạ lạc đại khái của Từ Huyền.
Nhưng kết quả suy tính là Từ Huyền ở trong Côn Vân Quốc căn bản không có manh mối vết tích.
Mấy Tiên Diễn Sư nhất trí cho rằng, thiếu niên kia sợ rằng đã rời xa Côn Vân Quốc.
Đối với điều này, Đông Phương Uy và Đông Phương Bá thập phần thất vọng và tiếc nuối.
Quốc đô trong tu giới này sao mà nhiều, địa vực sao mà rộng lớn?
Trong biển tu giới vô ngần, muốn tìm ra một người, so với tìm kim đáy biển còn muốn khó khăn hơn.
Điều này ý nghĩa, Đông Phương gia triệt để mất đi cơ hội truy sát Từ Huyền. Ngược lại, bọn họ thậm chí phải gánh chịu uy hiếp và trả thù không thể đo lường sau này.
Như vậy bản thân Từ Huyền hiện tại rốt cuộc đang ở phương nào?
Tu giới mênh mông, vô biên quảng đại, chủng tộc tu giả nhiều vô kể.
Tiểu Ngư Giới có bao nhiêu, cho dù là trong sách cổ cũng khó có thể ghi lại rõ ràng.
Nhưng có thể xác định được một điểm, phạm vi 8 vạn dặm Côn Vân Quốc quản hạt chỉ là một phần nhỏ, là một trong hàng trăm ngàn các thế lực phụ thuộc vào Tam Dương Cảnh thôi.
Cho dù Côn Vân Quốc ở phía đông biên giới Tam Dương Cảnh, nhưng cũng không phải là vị trí xa xôi nhất.
Ở phía đông Côn Vân Quốc còn có một Tử Tiêu Quốc, cả hai cách xa nhau cả vạn dặm, ở giữa là một nơi vô cùng hoang vu.
Trong một ngày này, một thiếu niên anh tuấn cương nghị thông qua Truyền Tống Trận, đi vào Bát Hoàng Thành ở biên cảnh Tử Tiêu Cung.
Bát Hoang thành là một tòa trọng thành trú đóng ở vô biên sa mạc, tu giả ở phụ cận xưng phiến sa mạc này là Bát Hoang Sa Mạc.
Bát Hoang Sa Mạc, chẳng những là biên cảnh của Tử Tiêu Quốc, lại càng là biên cành ở phía đông của cả Tam Dương Cảnh rộng lớn.
Theo sách cổ ghi lại, ở phía đông Bát Hoang Sa Mạc chính là Cửu Thành Thần Hoang thần bí!
Thiếu niên đang mặc pháp bào màu xanh bình thường, thần sắc có vẻ hơi chút mệt mỏi, đi ra từ Truyền Tống Trận, bất lấy độ tuổi nho nhỏ của hắn lại có được tu vị Luyện Thần tam trọng cũng ngẫu nhiên khiến người chú ý đến.
Thiếu niên này chính là Từ Huyền chạy đến từ Côn Vân Quốc xa xôi.
- Đến Tử Tiêu Quốc đã được nửa tháng rồi, mấy lần truyền tống, rốt cục cũng đến được Bát Hoang Sa Mạc.
Trong nội tâm Từ Huyền thở dài một hơi.
Đây là lần đầu tiên hắn rời xa Hoàng Long thành, thậm chí không có cơ hội tạm biệt với thân nhân bằng hữu, đây là thê lương cô đơn bực nào cơ chứ?
Bát Hoang Sa Mạc, chính là mục tiêu của Từ Huyền lần này.
Đi tới dị quốc này đã hơn nửa tháng, Từ Huyền hiểu rõ trong phạm vi hai mươi vạn dặm quanh Tử Tiêu Quốc, có không ít quốc gia lớn hơn Côn Vân Quốc không ít, mà lại là do một tông phái nào đó khống chế.
Trương Phong thần sắc ảm đạm, trong quá trình đào vong, hắn và Trương Vũ Hàm bị trọng điểm truy sát. Trong chém giết hỗn loạn, muội muội Vũ Hàm tẩu tán, hai ngày này cũng không có tìm được.
Chợt trong sơn động rơi vào yên lặng, mọi người buồn bã vô thanh.
Ngay một khắc đó!
Sưu, một đạo tiếng xé gió từ phía chân trời xuyên toa mà đến, khí tức và thần thức Đan Đạo cường đại quét ngang phương viên mười dặm, rất nhanh lại ở sơn động này.
- Không tốt, Đan Đạo cường giả!
Trong sơn động mọi người rơi vào một mảnh hoảng loạn.
- An tâm một chút! Không phải địch nhân Đông Phương gia.
Trương Thiên Luân trầm giọng giơ tay nói.
Sưu xoát!
Rất nhanh, trong sơn động một lão giả quần áo mộc mạc lướt nhanh vào, mang theo một nữ hài mười lăm mười sáu tuổi, xinh đẹp thuần mỹ.
- Đại trưởng lão!
- Bái kiến lão tổ!
Trên tràng mọi người đều là hạch tâm hoặc tinh anh trong tộc, nhìn thấy lão giả giống như lão bộc kia, đều hành lễ, mặc lộ vẻ vui mừng.
Lúc này, đại trưởng lão sắc mặt thoáng lộ vẻ trắng bệch, nữ hài bên cạnh hắn, tuổi còn rất trẻ, đã tu luyện đến Luyện Thần Kỳ, không phải Du Cầm thì là ai?
- Nguyên Đan Kỳ cường giả, thực sự khó đối phó, cũng may lão hủ trực tiếp chịu thua rời đi, toàn lực lấy bí thuật bỏ chạy, người nọ muốn giết ta cũng không dễ.
Đại trưởng lão hơi thở dốc một chút.
Làm Ngưng Đan cường giả nhãn hiệu lâu đời, nội tình thực lực của hắn tự nhiên cũng không phải Ca Tống mới vào Ngưng Đan có thể so sánh. Một thân tu vi đạt được Ngưng Đan hậu kỳ, lại nắm giữ một ít bí thuật bảo mệnh.
- Đại trưởng lão, hiện tại Trương gia ta nên đi nơi nào?
Trương Thiên Luân thở dài nói.
Đại trưởng lão thần sắc buồn bã:
- Trong thế hệ trước các ngươi khó có người có thể tấn chức Ngưng Đan kỳ, càng đừng nói đến bước thứ hai cấp bậc Nguyên Đan. Lão hủ cũng chỉ còn lại có hai ba mươi năm thọ nguyên cuối cùng, có thể nói Trương thị nhất tộc ta, hầu như khó có hi vọng trọng đoạt Hoàng Long Thành.
Lời vừa nói ra, chúng đệ tử Trương gia trong sơn động, ai nấy đều hoặc là suy sụp thất lạc, hoặc là không cam lòng không tin nổi.
Nhưng mà, sự thực đã là như vậy, khuyết thiếu cường giả đỉnh tiêm, phía dưới con số Tu Giả có nhiều, có tinh anh thế nào cũng khó nghịch chuyển thế cục.
- Do đó, mấy con đường hi vọng duy nhất chỉ có thể ký thác lên người đám hậu bối tuổi trẻ.
Nói đến đây, đại trưởng lão ánh mắt ấm áp phân biệt rơi trên người hai huynh muội Trương Phong và Du Cầm.
Đại trưởng lão chỉ còn lại có hai ba mươi năm nguyên, vô vọng vô vọng Đan Đạo bước thứ hai, nghĩ đến trong năm tháng còn lại, nhất định sẽ trọng điểm tài bồi Trương Phong và Du Cầm mấy hậu bối trẻ tuổi có thiên phú và tiềm lực này.
Không đến nửa tháng, chúng đệ tử Trương gia chạy về khắp các nơi ở Phương Thiên Trọng Thành, hoặc các khu vực Trọng Thành khác của Côn Vân Quốc, càng có người, thậm chí trực tiếp rời khỏi Côn Vân Quốc.
Dưới tình huống cơ bản buông tha, nguyên bản thế lực Trương gia trừ một ít đệ tử tinh anh hạch tâm, còn lại những người khác trực tiếp giải tán.
Đặt chân Hoàng Long Thành mấy trăm năm, Trương thị gia tộc dần dần biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người.
Mà một bên khác, dưới sự trợ giúp của Đông Phương bản tộc, Hoàng Long Đông Phương gia, sau trận chiến nhất thống linh thành, xưng bá Hoàng Long!
Đây cũng là lần đầu Đông Phương gia hoàn nắm trong tay Hoàng Long Linh Thành từ một nghìn năm trước di chuyển tới đây.
Trong quá khứ bất cứ một thời kỳ nào, hoặc nhiều hoặc ít đều có thế lực to lớn khác, một hoặc vài thế lực cùng Đông Phương gia chống lại tạo thành thế chân vạc.
Trải qua một phen củng cố, Đông Phương gia diệt sát một ít thế lực, cũng hấp thu một ít thế lực, để thực lực của bản thân ngày càng phát triển.
Đông Phương chi nhánh cường đại, ngang với giúp cho thực lực của Đông Phương bản tộc tại Côn Vân quốc đô.
Linh thành quanh thân Phương Thiên Trọng Thành dần dần cảm thụ được áp lực và uy hiếp.
Quả nhiên, không đến hai năm, Đông Phương gia cao độ thống nhất bắt đầu xâm lấn linh thành phụ cận, hoặc giả gây hấn chiến đấu nội bộ và ngoại bộ với linh thành khác.
Theo thời gian trôi qua, chiến hỏa dần dần lan tràn đến khắp các nơi ở Phương Thiên Trọng Thành.
Ở trong chinh chiến, Đông Phương gia cũng không có buông tha phái ra Tu Giả, khắp nơi lục soát tung tích của mấy người Từ Huyền, Niếp Hàn, nỗ lực đem hai người này bóp chết từ trong nôi.
Trong đó Niếp Hàn, hơn nửa năm trường từng hiện thân qua ở một nơi hoang vu tại bắc bộ Phương Thiên Trọng Thành, lấy đại giới bị thương nặng chém giết hai vị Luyện Thần ngũ lục trọng cường giả, từ đó về sau chạy ra khỏi Phương Thiên Trọng Thành tin tức có liên quan tới hắn cũng càng ngày càng ít.
Nếu tại Hoàng Long Linh Thành khó có thể đặt chân, Niếp Hàn tự nhiên sẽ không ở lâu, một người một kiếm ma luyện trở thành, hướng phía địa phương trong lòng xuất phát đi tới.
Bởi hắn cùng với mấy người Sở Đông mất đi liên hệ, không có cơ hội sử dụng truyện tống trận trong Phương Thiên Trọng Thành, chỉ có thể sử dụng truyện tống trận của linh thành hoặc trọng thành khác.
Mà người chân chính để cho Đông Phương gia thống hận kiêng kỵ, muốn truy sát lại là Từ Huyền.
Thế nhưng, Từ Huyền từ sau ngày Ngưng Đan cường giả ngã xuống hầu như mai danh ẩn tích.
Có người truy tra tìm kiếm xác định hắn đã tiến nhập Phương Thiên Trọng Thành.
Nhưng mà, từ sau ngày hôm đó, Từ Huyền hoàn toàn từ Phương Thiên Trọng Thành biến mất, thậm chí cả Côn Vân Quốc cũng không có nửa điểm tin tức của hắn, phảng phất như cả người tự nhiên bốc hơi biến mất.
Rất nhiều người suy đoán, thiếu niên được coi là thần thoại chiến trường, từng tại Hoàng Long Linh Thành quật khởi thần kỳ kia, hắn đã đi nơi nào?
Có người nói hắn đã chết, thế nhưng Đông Phương gia treo giải thưởng đối với hắn cũng theo thời gian qua đi, càng ngày càng cao, cuối cùng thậm chí đạt được một cái giá trên trời khó có thể tưởng tượng được.
Củng cố địa vị ở Hoàng Long Thành, sau đó, Đông Phương gia tộc mời tới mấy Tiên Diễn Sư, nỗ lực liên thủ xác định phương vị và hạ lạc đại khái của Từ Huyền.
Nhưng kết quả suy tính là Từ Huyền ở trong Côn Vân Quốc căn bản không có manh mối vết tích.
Mấy Tiên Diễn Sư nhất trí cho rằng, thiếu niên kia sợ rằng đã rời xa Côn Vân Quốc.
Đối với điều này, Đông Phương Uy và Đông Phương Bá thập phần thất vọng và tiếc nuối.
Quốc đô trong tu giới này sao mà nhiều, địa vực sao mà rộng lớn?
Trong biển tu giới vô ngần, muốn tìm ra một người, so với tìm kim đáy biển còn muốn khó khăn hơn.
Điều này ý nghĩa, Đông Phương gia triệt để mất đi cơ hội truy sát Từ Huyền. Ngược lại, bọn họ thậm chí phải gánh chịu uy hiếp và trả thù không thể đo lường sau này.
Như vậy bản thân Từ Huyền hiện tại rốt cuộc đang ở phương nào?
Tu giới mênh mông, vô biên quảng đại, chủng tộc tu giả nhiều vô kể.
Tiểu Ngư Giới có bao nhiêu, cho dù là trong sách cổ cũng khó có thể ghi lại rõ ràng.
Nhưng có thể xác định được một điểm, phạm vi 8 vạn dặm Côn Vân Quốc quản hạt chỉ là một phần nhỏ, là một trong hàng trăm ngàn các thế lực phụ thuộc vào Tam Dương Cảnh thôi.
Cho dù Côn Vân Quốc ở phía đông biên giới Tam Dương Cảnh, nhưng cũng không phải là vị trí xa xôi nhất.
Ở phía đông Côn Vân Quốc còn có một Tử Tiêu Quốc, cả hai cách xa nhau cả vạn dặm, ở giữa là một nơi vô cùng hoang vu.
Trong một ngày này, một thiếu niên anh tuấn cương nghị thông qua Truyền Tống Trận, đi vào Bát Hoàng Thành ở biên cảnh Tử Tiêu Cung.
Bát Hoang thành là một tòa trọng thành trú đóng ở vô biên sa mạc, tu giả ở phụ cận xưng phiến sa mạc này là Bát Hoang Sa Mạc.
Bát Hoang Sa Mạc, chẳng những là biên cảnh của Tử Tiêu Quốc, lại càng là biên cành ở phía đông của cả Tam Dương Cảnh rộng lớn.
Theo sách cổ ghi lại, ở phía đông Bát Hoang Sa Mạc chính là Cửu Thành Thần Hoang thần bí!
Thiếu niên đang mặc pháp bào màu xanh bình thường, thần sắc có vẻ hơi chút mệt mỏi, đi ra từ Truyền Tống Trận, bất lấy độ tuổi nho nhỏ của hắn lại có được tu vị Luyện Thần tam trọng cũng ngẫu nhiên khiến người chú ý đến.
Thiếu niên này chính là Từ Huyền chạy đến từ Côn Vân Quốc xa xôi.
- Đến Tử Tiêu Quốc đã được nửa tháng rồi, mấy lần truyền tống, rốt cục cũng đến được Bát Hoang Sa Mạc.
Trong nội tâm Từ Huyền thở dài một hơi.
Đây là lần đầu tiên hắn rời xa Hoàng Long thành, thậm chí không có cơ hội tạm biệt với thân nhân bằng hữu, đây là thê lương cô đơn bực nào cơ chứ?
Bát Hoang Sa Mạc, chính là mục tiêu của Từ Huyền lần này.
Đi tới dị quốc này đã hơn nửa tháng, Từ Huyền hiểu rõ trong phạm vi hai mươi vạn dặm quanh Tử Tiêu Quốc, có không ít quốc gia lớn hơn Côn Vân Quốc không ít, mà lại là do một tông phái nào đó khống chế.
/1173
|