Chỉ là công phu mấy lần hô hấp phụ cận Kiền Khôn Thai hội tụ không ít người.
Phụ cận đỉnh núi, còn có càng nhiều môn đồ đệ tử, bởi vì nguyên nhân thân phận không thể tiến nhập, lại ở phía xa quan vọng.
Mà đúng lúc này chiến đấu trong Kiền Khôn Thai, đã bắt đầu.
Bá!
Bạch ảnh thanh quang nhoáng lên, quang hoa xán lạn tận trời. Phanh ầm, một tiếng nổ quanh quẩn.
Đằng!
Trong đó một thân ảnh thoáng lộ vẻ chật vật lật nghiêng bay ra.
Đằng!
Trong đó một thân ảnh thoáng lộ vẻ chật vật lật nghiên bay ra.
Thực sự quá nhanh!
Bên ngoài Kiền Khôn Thai tuyệt đại đa số Tu Giả cũng không có thấy rõ động tác.
Thậm chí không ít Tu Giả đang thấp giọng nghị luận, căn bản không có phản ứng qua đây.
- Cái này cũng quá nhanh, lẽ nào chiến đấu đã kết thúc?
Trên tràng một mảnh tĩnh mịch, lực chú ý của mọi người, đều dừng lại ở hai người trong Kiền Khôn Thai.
Bành đằng...
Lật nghiêng bay ra kia là một thân ảnh kim sắc, thoáng lộ vẻ chật vật, rút lui hơn mười trượng, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.
Một bạch sắc thân ảnh khác, trong thanh hà quanh quẩn phiêu nhiên lui lại hơn mười trượng, lại có vẻ tiêu sái phiêu dật, giống như người trong thần tiên.
Hai đại kỳ tài, một đối mặt giao thủ, trong nháy mắt đã phân ra.
- Ha ha, chỉ là một đấu một, tiểu tử họ Từ kia hiện ra hoàn cảnh xấu.
Hoàng sư huynh bên cạnh Kiều Tiểu Hà vẻ mặt không ngoài sở liệu.
- Hừ, không nên nói trước quá sớm, dám khiêu chiến Tuyền sư huynh. Coi như là Nguyên Đan trung kỳ trưởng bối đồng giai cũng không phải đối thủ của Tuyền sư huynh, huống hồ là một Nguyên Đan sơ kỳ tiểu tử?
Phụ cận người đang xem cuộc chiến, hò hét thét to, đại thể mang theo vẻ khinh thường hèn mọn.
Trước Kiền Khôn Thai, tam đại bán bộ Kim Đan và trưởng lão mũi ưng kia đều là sắc mặt thản nhiên không chút nào ngoài ý muốn.
Chỉ có Kiều trưởng lão kia âm thầm thở dài một hơi, hắn đã sớm kiến nghị Từ Huyền không nên đi khiêu chiến Tuyền Chu, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác không nghe.
Tuyền Chu tốc độ nhanh đến kinh khủng, thân pháp càng hình đồng quỷ mị, khó có thể nắm bắt.
- Hầu như không thấy rõ động tác xuất thủ của hắn...
Từ Huyền ổn định thân hình, sau đó sắc mặt ngưng trọng.
Luận tốc độ, Tuyền Chu kia so với một ít Nguyên Đan hậu kỳ lão quái đều phải nhanh hơn!
Mà đối phương không chỉ có tốc độ nhanh, thân pháp cũng cực kỳ hiếm có.
Vừa rồi giao thủ, bản thân Từ Huyền bị đánh cho trở tay không kịp, tâm thần bị thân pháp huyền ảo của đối phương lừa dối cảm quan, xác nhận đối phương là dự định tấn công chính diện, cũng không ngờ đối phương khi gần thân sát qua, lại cải biến phương vị.
Bởi vậy, Từ Huyền hầu như chỉ dùng thân thể để ngạnh kháng một kích của đối phương, tuy rằng không có bị thương tổn thực chất nào, nhưng thoáng lộ vẻ chật vật.
Một mặt khác.
- Cư nhiên không có thương tổn đến hắn!
Phiêu phù giữa không trung, Tuyền Chu trong lòng giật mình mơ hồ cảm giác được thủ chưởng của mình phát đau nhức.
Dùng thân thể ngạnh kháng một kích, lại không bị thương, khí lực và phòng ngự này biến thái cỡ nào?
Bá!
Thanh hà bạch ảnh lại nhoáng lên, một mảnh hư ảnh dung nhập trong phong diễm huyễn lệ bốn màu kia, một chút đem Từ Huyền bao phủ.
Phong diễm bốn màu kia, bản thân ẩn chứa tiên pháp công kích cường đại, kết hợp với viêm hỏa, cường phong bao phủ phương viên một hai dặm.
Càng đáng sợ hơn là trong phong diễm các màu này còn dung hợp công kích bản thể của Tuyền Chu.
Từ Huyền áp lực tăng nhiều, bỗng cảm giác được công kích phô thiên cái địa đánh tới, mà bản Tuyền Chu thân công kích kết hợp với loại đại thế này cũng trở nên càng hung hiểm hơn.
Hắn đứng bất động tại chỗ, thậm chí nhắm mắt lại, bằng vào một loại bản năng tự nhiên phản kích.
Ba phanh!
Vai Từ Huyền mạnh mẽ rung lên, để bạch ảnh từ bên sườn đánh tới đẩy văng ra.
Phanh!
Tuyền Chu chỉ cảm thấy một lực đạo cổ kinh khủng phản chấn qua đây, thân thể lập tức như tờ giấy tung bay ra ngoài, càng có một cổ khí tức viêm liệt trầm trọng trùng thẳng tới phủ tạng.
- Tuyền Chu này dĩ nhiên có thể thông qua thân pháp đến giảm bớt lực...
Từ Huyền cảm giác công kích của chính mình phảng phất như đánh vào một mảnh lông chim.
Tuyền Chu thân là tiên tu điển hình, am hiểu tốc độ và thân pháp, bản thân phòng ngự không tính là mạnh.
Thế nhưng thân pháp huyền ảo nhập thánh của hắn để thân thể nhẹ như hồng mao.
Dù cho lực đạo và công kích của Từ Huyền cường đại cỡ nào, cũng đều bị đối phương dễ dàng thừa thụ và phá diệt.
Ba ba phanh băng...
Trong ngũ sắc diễm hỏa gào thét tàn sát bừa bãi, hai người một tĩnh một động, triển khia một hồi so lực.
- Từ Huyền này còn thật sự có tài, lúc này dĩ nhiên không rơi vào bại thể. Đổi làm Nguyên Đan sơ kỳ khác, sợ rằng vừa đối mặt đã bại, coi như là Nguyên Đan trung kỳ phổ thông, cũng chỉ có thể chịu đòn.
Tên lam bào chấp pháp trưởng lão kia thoáng lộ vẻ ngoài ý muốn.
- Xác thực so với trong tưởng tượng mạnh hơn, khí lực cường đại đáng sợ, càng khó có là hắn phảng phất như có một loại thiên phú chiến đấu bẩm sinh.
Thất Hiền tông chủ gật đầu nói.
- Ha hả, đáng tiếc hắn gặp phải là Chu nhi, dưới tốc độ và thân pháp siêu nhiên, quan môn đệ tử này của ta, đã lập thế bất bại. Từ Huyền bị động phòng ngự như vậy, không hề có lực hoàn thủ.
Hồng bào chấp pháp trưởng lão hơi khinh thường khẽ cười nói.
Trong Kiền Khôn Thai chiến đấu còn đang duy trì liên tục.
Tuyền Chu công kích càng lúc càng mãnh liệt, ngũ sắc diễm quang huyễn động kia, rít gào tận trời, bạo vang lên từng đợt phong ba khí diễm, hoành trùng trong phương viên hơn mười dặm.
Kim sắc thân ảnh trong diễm hỏa kia, đứng ngạo nghễ như bàn thạch, kim văn trên da chớp động, chốc lát lại dâng lên một tầng hoàng sắc tinh quang.
Tiên pháp diễm hỏa đáng sợ như vậy rơi xuống trên người hắn, chỉ là bốc lên một tia khói xanh.
Người đang xem cuộc chiến trên tràng không khỏi ngạc nhiên líu lưỡi.
- Không nghĩ tới Từ Huyền này thật có thể cùng Tuyền Chu phân cao thấp.
Hoàng sư huynh giật mình nói.
Kiều Tiểu Hà thấy kinh hãi đảm chiến, hai người giao chiến này, Tuyền sư huynh và Từ Huyền vô luận là ai rơi xuống bại vong, nàng đều không nguyện ý nhìn thấy.
- Tông chủ, tiếp tục như vậy, không phải biện pháp hay. Vạn nhất bọn họ bất phân thắng bại, nên bình phán như thế nào?
Hồng bào chấp pháp trưởng lão hạ giọng nói.
Tình hình trước mắt Từ Huyền căn bản là pháo đài không thể công phá.
- Cái này...
Tông chủ nhíu mày.
Theo lý thuyết, tu vi của Từ Huyền so với Tuyền Chu thấp hơn, dù cho chỉ đánh một bình thủ, cũng chứng minh tiềm lực của hắn lớn hơn nữa, còn hơn Tuyền Chu.
Thế nhưng tông chủ và chấp pháp trưởng lão đều rõ ràng tương đối thiên vị bản môn đệ tử chân truyền, tự nhiên sẽ không hoàn toàn công bình công chính, bằng không cũng sẽ không để Từ Huyền khiêu chiến tam đại kỳ tài tu vi đều hơn hắn.
Khóe miệng Kiều trưởng lão nổi lên một tia bất đắc dĩ và khổ sáp.
Hắn tự nhiên minh bạch, tông chủ và chấp pháp trưởng lão sẽ thiên vị Tuyền Chu.
Như quả thật là bất phân thắng bại, Từ Huyền cũng khó đoạt được danh ngạch.
Phụ cận đỉnh núi, còn có càng nhiều môn đồ đệ tử, bởi vì nguyên nhân thân phận không thể tiến nhập, lại ở phía xa quan vọng.
Mà đúng lúc này chiến đấu trong Kiền Khôn Thai, đã bắt đầu.
Bá!
Bạch ảnh thanh quang nhoáng lên, quang hoa xán lạn tận trời. Phanh ầm, một tiếng nổ quanh quẩn.
Đằng!
Trong đó một thân ảnh thoáng lộ vẻ chật vật lật nghiêng bay ra.
Đằng!
Trong đó một thân ảnh thoáng lộ vẻ chật vật lật nghiên bay ra.
Thực sự quá nhanh!
Bên ngoài Kiền Khôn Thai tuyệt đại đa số Tu Giả cũng không có thấy rõ động tác.
Thậm chí không ít Tu Giả đang thấp giọng nghị luận, căn bản không có phản ứng qua đây.
- Cái này cũng quá nhanh, lẽ nào chiến đấu đã kết thúc?
Trên tràng một mảnh tĩnh mịch, lực chú ý của mọi người, đều dừng lại ở hai người trong Kiền Khôn Thai.
Bành đằng...
Lật nghiêng bay ra kia là một thân ảnh kim sắc, thoáng lộ vẻ chật vật, rút lui hơn mười trượng, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.
Một bạch sắc thân ảnh khác, trong thanh hà quanh quẩn phiêu nhiên lui lại hơn mười trượng, lại có vẻ tiêu sái phiêu dật, giống như người trong thần tiên.
Hai đại kỳ tài, một đối mặt giao thủ, trong nháy mắt đã phân ra.
- Ha ha, chỉ là một đấu một, tiểu tử họ Từ kia hiện ra hoàn cảnh xấu.
Hoàng sư huynh bên cạnh Kiều Tiểu Hà vẻ mặt không ngoài sở liệu.
- Hừ, không nên nói trước quá sớm, dám khiêu chiến Tuyền sư huynh. Coi như là Nguyên Đan trung kỳ trưởng bối đồng giai cũng không phải đối thủ của Tuyền sư huynh, huống hồ là một Nguyên Đan sơ kỳ tiểu tử?
Phụ cận người đang xem cuộc chiến, hò hét thét to, đại thể mang theo vẻ khinh thường hèn mọn.
Trước Kiền Khôn Thai, tam đại bán bộ Kim Đan và trưởng lão mũi ưng kia đều là sắc mặt thản nhiên không chút nào ngoài ý muốn.
Chỉ có Kiều trưởng lão kia âm thầm thở dài một hơi, hắn đã sớm kiến nghị Từ Huyền không nên đi khiêu chiến Tuyền Chu, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác không nghe.
Tuyền Chu tốc độ nhanh đến kinh khủng, thân pháp càng hình đồng quỷ mị, khó có thể nắm bắt.
- Hầu như không thấy rõ động tác xuất thủ của hắn...
Từ Huyền ổn định thân hình, sau đó sắc mặt ngưng trọng.
Luận tốc độ, Tuyền Chu kia so với một ít Nguyên Đan hậu kỳ lão quái đều phải nhanh hơn!
Mà đối phương không chỉ có tốc độ nhanh, thân pháp cũng cực kỳ hiếm có.
Vừa rồi giao thủ, bản thân Từ Huyền bị đánh cho trở tay không kịp, tâm thần bị thân pháp huyền ảo của đối phương lừa dối cảm quan, xác nhận đối phương là dự định tấn công chính diện, cũng không ngờ đối phương khi gần thân sát qua, lại cải biến phương vị.
Bởi vậy, Từ Huyền hầu như chỉ dùng thân thể để ngạnh kháng một kích của đối phương, tuy rằng không có bị thương tổn thực chất nào, nhưng thoáng lộ vẻ chật vật.
Một mặt khác.
- Cư nhiên không có thương tổn đến hắn!
Phiêu phù giữa không trung, Tuyền Chu trong lòng giật mình mơ hồ cảm giác được thủ chưởng của mình phát đau nhức.
Dùng thân thể ngạnh kháng một kích, lại không bị thương, khí lực và phòng ngự này biến thái cỡ nào?
Bá!
Thanh hà bạch ảnh lại nhoáng lên, một mảnh hư ảnh dung nhập trong phong diễm huyễn lệ bốn màu kia, một chút đem Từ Huyền bao phủ.
Phong diễm bốn màu kia, bản thân ẩn chứa tiên pháp công kích cường đại, kết hợp với viêm hỏa, cường phong bao phủ phương viên một hai dặm.
Càng đáng sợ hơn là trong phong diễm các màu này còn dung hợp công kích bản thể của Tuyền Chu.
Từ Huyền áp lực tăng nhiều, bỗng cảm giác được công kích phô thiên cái địa đánh tới, mà bản Tuyền Chu thân công kích kết hợp với loại đại thế này cũng trở nên càng hung hiểm hơn.
Hắn đứng bất động tại chỗ, thậm chí nhắm mắt lại, bằng vào một loại bản năng tự nhiên phản kích.
Ba phanh!
Vai Từ Huyền mạnh mẽ rung lên, để bạch ảnh từ bên sườn đánh tới đẩy văng ra.
Phanh!
Tuyền Chu chỉ cảm thấy một lực đạo cổ kinh khủng phản chấn qua đây, thân thể lập tức như tờ giấy tung bay ra ngoài, càng có một cổ khí tức viêm liệt trầm trọng trùng thẳng tới phủ tạng.
- Tuyền Chu này dĩ nhiên có thể thông qua thân pháp đến giảm bớt lực...
Từ Huyền cảm giác công kích của chính mình phảng phất như đánh vào một mảnh lông chim.
Tuyền Chu thân là tiên tu điển hình, am hiểu tốc độ và thân pháp, bản thân phòng ngự không tính là mạnh.
Thế nhưng thân pháp huyền ảo nhập thánh của hắn để thân thể nhẹ như hồng mao.
Dù cho lực đạo và công kích của Từ Huyền cường đại cỡ nào, cũng đều bị đối phương dễ dàng thừa thụ và phá diệt.
Ba ba phanh băng...
Trong ngũ sắc diễm hỏa gào thét tàn sát bừa bãi, hai người một tĩnh một động, triển khia một hồi so lực.
- Từ Huyền này còn thật sự có tài, lúc này dĩ nhiên không rơi vào bại thể. Đổi làm Nguyên Đan sơ kỳ khác, sợ rằng vừa đối mặt đã bại, coi như là Nguyên Đan trung kỳ phổ thông, cũng chỉ có thể chịu đòn.
Tên lam bào chấp pháp trưởng lão kia thoáng lộ vẻ ngoài ý muốn.
- Xác thực so với trong tưởng tượng mạnh hơn, khí lực cường đại đáng sợ, càng khó có là hắn phảng phất như có một loại thiên phú chiến đấu bẩm sinh.
Thất Hiền tông chủ gật đầu nói.
- Ha hả, đáng tiếc hắn gặp phải là Chu nhi, dưới tốc độ và thân pháp siêu nhiên, quan môn đệ tử này của ta, đã lập thế bất bại. Từ Huyền bị động phòng ngự như vậy, không hề có lực hoàn thủ.
Hồng bào chấp pháp trưởng lão hơi khinh thường khẽ cười nói.
Trong Kiền Khôn Thai chiến đấu còn đang duy trì liên tục.
Tuyền Chu công kích càng lúc càng mãnh liệt, ngũ sắc diễm quang huyễn động kia, rít gào tận trời, bạo vang lên từng đợt phong ba khí diễm, hoành trùng trong phương viên hơn mười dặm.
Kim sắc thân ảnh trong diễm hỏa kia, đứng ngạo nghễ như bàn thạch, kim văn trên da chớp động, chốc lát lại dâng lên một tầng hoàng sắc tinh quang.
Tiên pháp diễm hỏa đáng sợ như vậy rơi xuống trên người hắn, chỉ là bốc lên một tia khói xanh.
Người đang xem cuộc chiến trên tràng không khỏi ngạc nhiên líu lưỡi.
- Không nghĩ tới Từ Huyền này thật có thể cùng Tuyền Chu phân cao thấp.
Hoàng sư huynh giật mình nói.
Kiều Tiểu Hà thấy kinh hãi đảm chiến, hai người giao chiến này, Tuyền sư huynh và Từ Huyền vô luận là ai rơi xuống bại vong, nàng đều không nguyện ý nhìn thấy.
- Tông chủ, tiếp tục như vậy, không phải biện pháp hay. Vạn nhất bọn họ bất phân thắng bại, nên bình phán như thế nào?
Hồng bào chấp pháp trưởng lão hạ giọng nói.
Tình hình trước mắt Từ Huyền căn bản là pháo đài không thể công phá.
- Cái này...
Tông chủ nhíu mày.
Theo lý thuyết, tu vi của Từ Huyền so với Tuyền Chu thấp hơn, dù cho chỉ đánh một bình thủ, cũng chứng minh tiềm lực của hắn lớn hơn nữa, còn hơn Tuyền Chu.
Thế nhưng tông chủ và chấp pháp trưởng lão đều rõ ràng tương đối thiên vị bản môn đệ tử chân truyền, tự nhiên sẽ không hoàn toàn công bình công chính, bằng không cũng sẽ không để Từ Huyền khiêu chiến tam đại kỳ tài tu vi đều hơn hắn.
Khóe miệng Kiều trưởng lão nổi lên một tia bất đắc dĩ và khổ sáp.
Hắn tự nhiên minh bạch, tông chủ và chấp pháp trưởng lão sẽ thiên vị Tuyền Chu.
Như quả thật là bất phân thắng bại, Từ Huyền cũng khó đoạt được danh ngạch.
/1173
|