- Chẳng lẽ Liễu tiên tử này nhìn ra trên người của ta có bí mật.
Tà Ương cũng có chút thấp thỏm không yên bất an, bất quá Từ Huyền xấu mặt để cho trong lòng của hắn đại khoái.
Từ Huyền tuy rằng tỉnh táo lại. Nhưng say mê hấp dẫn ở chỗ sâu trong đôi mắt của Liễu tiên tử lại xúc động cảm giác khắc cốt minh tâm trong linh hồn của hắn.
- Lê sư muội...
Thanh âm của Từ Huyền run rẩy, trong mắt lộ ra thâm tình ý nghĩ yêu thương dừng ở trên người Liễu tiên tử.
Đoạn cảm tình kiếp trước hoàn toàn khắc sâu vào trong linh hồn của Từ Huyền, khó có thể tiêu diệt.
Chuyện này cùng kinh nghiệm của Từ Huyền không có nửa điểm khác nhau. Vì thế, rất khó khống chế.
- Nhanh câm miệng! Ngàn vạn đừng làm lỡ đại sự. . .
Tàn hồn kiếp trước nghiêm nghị khiển trách quát mắng Từ Huyền:
- Thế gian này còn không có người nào, có thể triệt để phá vỡ, khống chế Luân Hồi. Trước kia nghịch thiên chi năng cũng chỉ có thể đem tinh hải lan tràn mà Liễu tiên tử trước mắt là Lê sư muội kiếp trước không thể nghi ngờ, nhưng nàng tuyệt đối không có khả năng biết rõ trí nhớ của kiếp trước.
Tâm thần Từ Huyền chấn động, hoàn toàn tỉnh táo lại, toàn thân cao thấp giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống.
Hắn lập tức biết rõ, chính mình đã phạm phải sai lầm.
- Tiểu bối vô tri dám can đảm đối với Liễu tiên tử vô lễ.
Một tiếng hét lớn như lôi đình từ nam tử uy vũ bên cạnh Liễu tiên tử phát ra.
Khí tức thần uy của Bất Hủ Kim Đan không hề giữ lại trùng kích mà đến cơ hồ làm cho Từ Huyền lập tức thổ huyết.
- Ngô Quân, đừng vội vô lễ. Vị đạo hữu này, hẳn là nhận lầm người.
Thanh âm giống như mưa phùn không linh của Liễu tiên tử phảng phất xuyên thấu qua mây mù, từ tiên cảnh hàng lâm phàm thế, rơi vào trong tai Từ Huyền.
Khóe miệng Từ Huyền hiện ra vẻ cay đắng, lắc đầu.
- Từ Huyền, còn không hướng Liễu tiên tử xin lỗi.
Khóe miệng Tà Ương nhếch lên một tia trào phúng vui vẻ.
Trong lòng của hắn thầm nghĩ: "Từ Huyền ah Từ Huyền. Thực lực ngươi mạnh, tiếc rằng tâm trí không kiên, không quá mỹ nhân quan. Mị lực của Liễu tiên tử ta cũng ngăn không được, nhưng cũng không khoe cái xấu rõ như thế.
- Để cho Liễu tiên tử bị chê cười, Từ mỗ chỉ đột nhiên nhớ tới nữ tử từng thương yêu trước kia. Nàng và tiên tử giống nhau, vì thế ta nhận lầm người.
Từ Huyền rốt cục khôi phục trấn định thong dong trong dĩ vãng.
Chỉ là hắn cùng với Liễu tiên tử ánh mắt đối mặt vẫn dễ dàng câu dẫn ra cảm tình khắc cốt minh tâm kiếp trước.
Nam tử uy vũ cười lạnh nói:
- Tiểu Ngư Giới làm sao có thể có nữ tử, có thể cùng Liễu tiên tử đánh đồng.
Đồng thời, hắn dùng thần thức truyền âm, uy hiếp nói:
- Xú tiểu tử! Chỉ bằng ngươi chính là Nguyên Đan trung kỳ tu vi, cũng dám đánh chủ ý với Liễu tiên tử thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Từ Huyền thập phần im lặng, dứt khoát không để ý tới.
- Thế gian này vốn là có người giống nhau mà.
Khuôn mặt mông lung tuyệt mỹ má lúm đồng tiền của Liễu tiên tử hiển hiện mỉm cười, như ánh bình minh tri âm tri kỷ, lại bảo trì siêu nhiên thần bí không lường được nào đó.
Lúc này đây, nàng nhìn Từ Huyền mang thêm một phần hứng thú.
Chẳng biết tại sao, nàng tin tưởng sự thẳng thắn thành khẩn của đối phương và cũng có một loại thân thiết khó hiểu.
Phảng phất đối phương không phải người xa lạ lần đầu tương kiến, mà là bạn cũ nhiều năm không thấy mặt.
Trong đôi mắt Từ Huyền không tự giác lộ ra một tia vui vẻ, hắn đã câu dẫn ra tình cảnh kiếp trước tương kiến thứ nhất của hắn cùng Lê sư muội kiếp trước.
Mà rơi vào trong mắt Tà Ương cùng nam tử uy vũ lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Tại một khắc này, Từ Huyền cùng Liễu tiên tử nhìn nhau cười cười, phảng phất là có sự ăn ý nào đó.
- Làm sao có thể! Chẳng lẽ Liễu tiên tử coi trọng Từ Huyền, hay là đã sớm nhận thức?
Trên mặt Tà Ương tươi cười nhưng có vẻ là hơi miễn cưỡng.
- Tiểu nữ tử Liễu Vũ Yên, không biết đại danh đạo hữu?
Âm thanh của nàng vô cùng tự nhiên, có vài phần thanh tuyền chảy xuôi nhu hòa.
Lời vừa nói ra, khuôn mặt nam tử uy vũ lộ vẻ kinh ngạc, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy Liễu tiên tử, chủ động hỏi thăm tính danh của nam tử xa lạ nào đó.
- Tại hạ Từ Huyền.
Thanh âm của Từ Huyền bình thản, trên mặt hơi vui vẻ.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ: hai đời gặp lại, đã là duyên phận lớn lao.
Nữ tử kiếp trước có thể ở kiếp này gặp lại lần nữa, đây là may mắn tới bực nào.
Hỏi xong lời đó, Liễu tiên tử không có dừng lại phiêu nhiên bay đi.
Nhưng chẳng biết tại sao, Liễu tiên tử rời đi,trong lòng nàng sinh ra mất mát không hiểu nổi, phảng phất bỏ lỡ cái gì.
Khóe môi Từ Huyền nhếch lên ở kiếp này có thể nhìn thấy Lê sư muội, hắn cảm thấy vạn phần may mắn cùng thỏa mãn.
- Không nên phớt lờ, nàng mặc dù là Lê sư muội kiếp trước nhưng quyết không có thể nào khôi phục ký ức. Xác thực một chút. . . Nàng là địch nhân của ngươi.
Tàn hồn kiếp trước lên tiếng nhắc nhở.
- Ta minh bạch, cũng biết nặng nhẹ.
Từ Huyền gật nhẹ đầu, cấp độ của Liễu tiên tử hiện tại nhất định là viễn siêu chính mình, quyết không thể sơ sảy.
Kiếp trước là bạn, kiếp này là địch nhân.
Từ Huyền cảm khái vận mệnh nhân quả cũng ẩn ẩn ý thức được: kế tiếp tu luyện bên trong Thánh Cảnh sẽ không buồn tẻ vô vị như vậy...
Từ Huyền cùng Tà Ương, đưa mắt nhìn Liễu Vũ Yên rời đi, tất cả có tâm sự, đều có vẻ mặt trầm mặc.
- Từ Huyền!
Một cái thanh âm quen thuộc mà đông cứng từ phía sau lưng truyền đến.
Từ Huyền nhìn lại, người đến đúng là Mông Thủy.
Trong mắt Tà Ương lóe lên hào quang lệ nhìn Mông Thủy một cái rồi quay người rời đi.
Xem tình hình trong nháy mắt hai người tựa hồ có chút địch ý.
Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, chính mình bế quan tu luyện hơn nửa năm đến cùng xảy ra chuyện gì?
Trong lúc hắn trốn Giới Ngoại cường giả thì không ngờ họ lại ở phụ cận bên cạnh.
Mà Tà Ương tu vi tăng nhiều, còn tiến nhập Phiêu Miểu Viên cũng ở phụ cận nơi này.
- Hơn nửa năm ngươi cùng Vô Không Minh, một mực bế quan, nhưng đến là khổ cho chúng ta.
Mông Thủy vẻ mặt phiền muộn nói.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Tà Ương là lúc nào tiến vào Phiêu Miểu Viên?
Từ Huyền khó hiểu mà hỏi.
Hắn tỏ tường nhớ rõ, Tà Ương là bị phân phối đến tầng ngoài của Thánh Cảnh, dựa theo thông thường, không có một hai chục năm, cũng không thể đơn giản tiến vào Nhị Động Thiên.
- Sau khi Tà Ương tiến vào Thánh Cảnh thực lực tăng lên thập phần mạnh mẽ. Hơn nửa năm trước, hắn quét ngang thiên tài Nhất Động Thiên đặc biệt tiến vào Phiêu Miểu Viên. Hơn nữa tiến vào Phiêu Miểu Viên, hắn trước sau chiến thắng Lâm Ngư Nhi cùng Tư Đồ Vũ, thậm chí còn... Còn hướng ta khiêu chiến. . .
Vẻ mặt Mông Thủy rất hồi hộp.
Từ Huyền nghe vậy, cũng chấn động.
Tiến bộ của Tà Ương vượt qua tưởng tượng.
- Hắn hướng ngươi khiêu chiến, kết quả như thế nào?
Từ Huyền hơi hiếu kỳ.
Thực lực của Mông Thủy không hề nghi ngờ, cho dù Vô Không Minh cùng mình muốn chiến thắng, cũng sẽ không quá dễ dàng.
Tà Ương cũng có chút thấp thỏm không yên bất an, bất quá Từ Huyền xấu mặt để cho trong lòng của hắn đại khoái.
Từ Huyền tuy rằng tỉnh táo lại. Nhưng say mê hấp dẫn ở chỗ sâu trong đôi mắt của Liễu tiên tử lại xúc động cảm giác khắc cốt minh tâm trong linh hồn của hắn.
- Lê sư muội...
Thanh âm của Từ Huyền run rẩy, trong mắt lộ ra thâm tình ý nghĩ yêu thương dừng ở trên người Liễu tiên tử.
Đoạn cảm tình kiếp trước hoàn toàn khắc sâu vào trong linh hồn của Từ Huyền, khó có thể tiêu diệt.
Chuyện này cùng kinh nghiệm của Từ Huyền không có nửa điểm khác nhau. Vì thế, rất khó khống chế.
- Nhanh câm miệng! Ngàn vạn đừng làm lỡ đại sự. . .
Tàn hồn kiếp trước nghiêm nghị khiển trách quát mắng Từ Huyền:
- Thế gian này còn không có người nào, có thể triệt để phá vỡ, khống chế Luân Hồi. Trước kia nghịch thiên chi năng cũng chỉ có thể đem tinh hải lan tràn mà Liễu tiên tử trước mắt là Lê sư muội kiếp trước không thể nghi ngờ, nhưng nàng tuyệt đối không có khả năng biết rõ trí nhớ của kiếp trước.
Tâm thần Từ Huyền chấn động, hoàn toàn tỉnh táo lại, toàn thân cao thấp giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống.
Hắn lập tức biết rõ, chính mình đã phạm phải sai lầm.
- Tiểu bối vô tri dám can đảm đối với Liễu tiên tử vô lễ.
Một tiếng hét lớn như lôi đình từ nam tử uy vũ bên cạnh Liễu tiên tử phát ra.
Khí tức thần uy của Bất Hủ Kim Đan không hề giữ lại trùng kích mà đến cơ hồ làm cho Từ Huyền lập tức thổ huyết.
- Ngô Quân, đừng vội vô lễ. Vị đạo hữu này, hẳn là nhận lầm người.
Thanh âm giống như mưa phùn không linh của Liễu tiên tử phảng phất xuyên thấu qua mây mù, từ tiên cảnh hàng lâm phàm thế, rơi vào trong tai Từ Huyền.
Khóe miệng Từ Huyền hiện ra vẻ cay đắng, lắc đầu.
- Từ Huyền, còn không hướng Liễu tiên tử xin lỗi.
Khóe miệng Tà Ương nhếch lên một tia trào phúng vui vẻ.
Trong lòng của hắn thầm nghĩ: "Từ Huyền ah Từ Huyền. Thực lực ngươi mạnh, tiếc rằng tâm trí không kiên, không quá mỹ nhân quan. Mị lực của Liễu tiên tử ta cũng ngăn không được, nhưng cũng không khoe cái xấu rõ như thế.
- Để cho Liễu tiên tử bị chê cười, Từ mỗ chỉ đột nhiên nhớ tới nữ tử từng thương yêu trước kia. Nàng và tiên tử giống nhau, vì thế ta nhận lầm người.
Từ Huyền rốt cục khôi phục trấn định thong dong trong dĩ vãng.
Chỉ là hắn cùng với Liễu tiên tử ánh mắt đối mặt vẫn dễ dàng câu dẫn ra cảm tình khắc cốt minh tâm kiếp trước.
Nam tử uy vũ cười lạnh nói:
- Tiểu Ngư Giới làm sao có thể có nữ tử, có thể cùng Liễu tiên tử đánh đồng.
Đồng thời, hắn dùng thần thức truyền âm, uy hiếp nói:
- Xú tiểu tử! Chỉ bằng ngươi chính là Nguyên Đan trung kỳ tu vi, cũng dám đánh chủ ý với Liễu tiên tử thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Từ Huyền thập phần im lặng, dứt khoát không để ý tới.
- Thế gian này vốn là có người giống nhau mà.
Khuôn mặt mông lung tuyệt mỹ má lúm đồng tiền của Liễu tiên tử hiển hiện mỉm cười, như ánh bình minh tri âm tri kỷ, lại bảo trì siêu nhiên thần bí không lường được nào đó.
Lúc này đây, nàng nhìn Từ Huyền mang thêm một phần hứng thú.
Chẳng biết tại sao, nàng tin tưởng sự thẳng thắn thành khẩn của đối phương và cũng có một loại thân thiết khó hiểu.
Phảng phất đối phương không phải người xa lạ lần đầu tương kiến, mà là bạn cũ nhiều năm không thấy mặt.
Trong đôi mắt Từ Huyền không tự giác lộ ra một tia vui vẻ, hắn đã câu dẫn ra tình cảnh kiếp trước tương kiến thứ nhất của hắn cùng Lê sư muội kiếp trước.
Mà rơi vào trong mắt Tà Ương cùng nam tử uy vũ lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Tại một khắc này, Từ Huyền cùng Liễu tiên tử nhìn nhau cười cười, phảng phất là có sự ăn ý nào đó.
- Làm sao có thể! Chẳng lẽ Liễu tiên tử coi trọng Từ Huyền, hay là đã sớm nhận thức?
Trên mặt Tà Ương tươi cười nhưng có vẻ là hơi miễn cưỡng.
- Tiểu nữ tử Liễu Vũ Yên, không biết đại danh đạo hữu?
Âm thanh của nàng vô cùng tự nhiên, có vài phần thanh tuyền chảy xuôi nhu hòa.
Lời vừa nói ra, khuôn mặt nam tử uy vũ lộ vẻ kinh ngạc, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy Liễu tiên tử, chủ động hỏi thăm tính danh của nam tử xa lạ nào đó.
- Tại hạ Từ Huyền.
Thanh âm của Từ Huyền bình thản, trên mặt hơi vui vẻ.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ: hai đời gặp lại, đã là duyên phận lớn lao.
Nữ tử kiếp trước có thể ở kiếp này gặp lại lần nữa, đây là may mắn tới bực nào.
Hỏi xong lời đó, Liễu tiên tử không có dừng lại phiêu nhiên bay đi.
Nhưng chẳng biết tại sao, Liễu tiên tử rời đi,trong lòng nàng sinh ra mất mát không hiểu nổi, phảng phất bỏ lỡ cái gì.
Khóe môi Từ Huyền nhếch lên ở kiếp này có thể nhìn thấy Lê sư muội, hắn cảm thấy vạn phần may mắn cùng thỏa mãn.
- Không nên phớt lờ, nàng mặc dù là Lê sư muội kiếp trước nhưng quyết không có thể nào khôi phục ký ức. Xác thực một chút. . . Nàng là địch nhân của ngươi.
Tàn hồn kiếp trước lên tiếng nhắc nhở.
- Ta minh bạch, cũng biết nặng nhẹ.
Từ Huyền gật nhẹ đầu, cấp độ của Liễu tiên tử hiện tại nhất định là viễn siêu chính mình, quyết không thể sơ sảy.
Kiếp trước là bạn, kiếp này là địch nhân.
Từ Huyền cảm khái vận mệnh nhân quả cũng ẩn ẩn ý thức được: kế tiếp tu luyện bên trong Thánh Cảnh sẽ không buồn tẻ vô vị như vậy...
Từ Huyền cùng Tà Ương, đưa mắt nhìn Liễu Vũ Yên rời đi, tất cả có tâm sự, đều có vẻ mặt trầm mặc.
- Từ Huyền!
Một cái thanh âm quen thuộc mà đông cứng từ phía sau lưng truyền đến.
Từ Huyền nhìn lại, người đến đúng là Mông Thủy.
Trong mắt Tà Ương lóe lên hào quang lệ nhìn Mông Thủy một cái rồi quay người rời đi.
Xem tình hình trong nháy mắt hai người tựa hồ có chút địch ý.
Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, chính mình bế quan tu luyện hơn nửa năm đến cùng xảy ra chuyện gì?
Trong lúc hắn trốn Giới Ngoại cường giả thì không ngờ họ lại ở phụ cận bên cạnh.
Mà Tà Ương tu vi tăng nhiều, còn tiến nhập Phiêu Miểu Viên cũng ở phụ cận nơi này.
- Hơn nửa năm ngươi cùng Vô Không Minh, một mực bế quan, nhưng đến là khổ cho chúng ta.
Mông Thủy vẻ mặt phiền muộn nói.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Tà Ương là lúc nào tiến vào Phiêu Miểu Viên?
Từ Huyền khó hiểu mà hỏi.
Hắn tỏ tường nhớ rõ, Tà Ương là bị phân phối đến tầng ngoài của Thánh Cảnh, dựa theo thông thường, không có một hai chục năm, cũng không thể đơn giản tiến vào Nhị Động Thiên.
- Sau khi Tà Ương tiến vào Thánh Cảnh thực lực tăng lên thập phần mạnh mẽ. Hơn nửa năm trước, hắn quét ngang thiên tài Nhất Động Thiên đặc biệt tiến vào Phiêu Miểu Viên. Hơn nữa tiến vào Phiêu Miểu Viên, hắn trước sau chiến thắng Lâm Ngư Nhi cùng Tư Đồ Vũ, thậm chí còn... Còn hướng ta khiêu chiến. . .
Vẻ mặt Mông Thủy rất hồi hộp.
Từ Huyền nghe vậy, cũng chấn động.
Tiến bộ của Tà Ương vượt qua tưởng tượng.
- Hắn hướng ngươi khiêu chiến, kết quả như thế nào?
Từ Huyền hơi hiếu kỳ.
Thực lực của Mông Thủy không hề nghi ngờ, cho dù Vô Không Minh cùng mình muốn chiến thắng, cũng sẽ không quá dễ dàng.
/1173
|