Nhưng mà đó là nam tử thần bí kia lưu thủ, phong diễm đạm hắc kia, hình thành ràng buộc vây quanh, để hắn khó có thể chạy trốn.
- Các ngươi là ai?
Thanh Lũ Kiếm hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh phía trên đỉnh đầu, khí tức một nam một nữ kia, mơ hồ có một loại xa lạ, nhưng hai người này, tuyệt đối là tồn tại đáng sợ nhất mà cuộc đời này Thanh Lũ Kiếm nhìn thấy.
Càng làm cho hắn khiếp sợ, xem khí tức hai người kia, tựa hồ cũng chỉ là phân thân.
Một bộ phân thân, liền có uy năng như thế, khó có thể tưởng tượng thực lực bản tôn sẽ như thế nào.
- Thác Bạt sư huynh, phí lời cái gì.
Nữ tử khuynh thành Bạch y chân trần, mang theo một tia không kiên nhẫn.
Dứt lời, hư quang quanh quẩn thân thể nàng, lóe lên trong lúc đó, xông vào trong thân thể Thanh Lũ Kiếm.
- A. . .
Thanh Lũ Kiếm một mặt thống khổ giãy dụa, lăn lộn trên mặt đất.
Thế nhưng rất nhanh, hắn ngưng giãy dụa, khôi phục yên tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì trở lại bên người hắc khải nam tử đẹp trai.
- Thác Bạt sư huynh , dựa theo ký ức người này, lục tục còn có thể có người tiến vào Thần hoang, trong đó không thiếu thực lực càng mạnh hơn, ngươi đợi thêm một ít thời gian.
Trên người Thanh Lũ Kiếm, truyền đến âm thanh nữ tử lạnh lẽo réo rắt.
Hiển nhiên, Bình sư muội kia đã chiếm được thân thể Thanh Lũ Kiếm.
- Sức mạnh phân thân có hạn, bất quá, cường giả Kim đan tiểu thành trở xuống, hẳn là không có vấn đề.
Trên mặt hắc khải nam tử không có biểu tình gì.
Hai người bay đến bầu trời phụ cận Cát Thiên Hà, cách nhau 400, 500 dặm.
Thần thức của bọn hắn, cực kỳ rộng lớn, có thể nhìn quét phạm vi gần ngàn dặm.
Đúng như dự đoán.
Sau đó một ít thời gian, có càng nhiều tu giả bản thổ Thần hoang, hốt hoảng mà chạy, đi tới phụ cận Cát Thiên Hà.
- Họ Từ tiểu tử kia, thực sự quá là đáng sợ. . . .
- Ngay cả Kim đan cường giả, cũng bị trọng thương mà chạy!
Một đám bản thổ tu giả Thần hoang, trên mặt mang theo sợ hãi.
Cát Thiên Hà chỉ cần hơi chút bình tĩnh, sẽ có người qua sông.
Chính vào hôm ấy...
Vèo… hí tức cực mạnh từ phương hướng bát hoang sa mạc bay tới. . .
Người tới là một bố y thiếu niên, trong tròng mắt hiện ra động kim quang kỳ dị, cũng chậm rãi lan tràn đến toàn thân, trong hư không ngưng kết một cỗ y uy áp hùng vĩ.
- Chà chà, tới là một Kim đan!
Hắc khải nam tử có chút kinh hỉ ngoài ý muốn nói.
Bố y thiếu niên này, chính là ngày xưa ở Thiên Cơ cổ thành, giương ra thần uy Bất Hủ Kim đan.
So với ngày xưa, tu vi cảnh giới của hắn, đều có nhảy vọt cảnh giới, Kim đan chuyển hóa đạt đến mười phần!
Bất quá nhìn qua, sắc mặt bố y thiếu niên có chút trắng xám, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
- Họ Từ tiểu tử kia, tiến bộ khủng bố như vậy, chỉ bằng vào sức mạnh cá nhân, thêm vào vài món pháp bảo cường lực, hầu như có thể đối kháng cùng ta. . .
Bố y thiếu niên cả kinh, cắn răng không cam lòng.
Một khi Từ Huyền lấy ra thần binh, hắn chỉ có thể đào mạng.
Mới vừa đến Cát Thiên Hà, bố y thiếu niên cảm nhận được một cỗ áp bách mơ hồ, tâm thần bất an, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy, trong hư không kia, nổi lơ lửng một hư quang, khí tức có một loại cảm giác xa lạ.
- Người nào!
Bố y thiếu niên ngơ ngác thất sắc, đối phương mang đến cho mình khí tức áp bách, không thua mấy vị Bất Hủ chí tôn trong Thần hoang!
- Ngươi có thể biết tên của ta là Thác Bạt Ngọc.
Khóe miệng Hắc khải nam tử nhếch lên một tia cười quỷ quyệt, trong con ngươi chớp động hàn quang:
- Nhưng tương ứng chính là, ngươi phải đem thân thể của chính mình, cho ta mượn dùng một quãng thời gian.
Dứt lời, hắn một đầu tóc bạc múa tung, bên trong dấu ấn màu đen trên trán, tản mát ra một cỗ ma uy lẫm lẫm, lòng bàn tay nhấn một cái, một đạo quang chưởng dài mấy trăm trượng, hắc khí thăm thẳm, từ trên trời giáng xuống, uy thế vượt xa Từ Huyền thi triển Di Thiên chưởng.
- Đừng hòng!
Bố y thiếu niên gầm lên một tiếng, hồn thể phun ra một đạo mây xanh trùng thiên, trong tay lấy ra một thanh quang kiếm màu bạc, cách không một trảm, ngàn vạn đạo ngân lục kiếm hà, thế như sông dài dâng trào, quét ngang phương viên trăm dặm.
Thần uy Bất Hủ Kim đan, cũng là chấn động thiên vũ, linh khí sôi trào, sinh linh một mảnh khu vực nằm rạp sợ run.
Đan Đạo cường giả cách nhau cực xa, đều có thể cảm nhận được cỗ khí tức Kim đan này.
- Gì vậy!
Tu giả phụ cận Cát Thiên Hà, dồn dập thoái nhượng, kinh hãi biến sắc.
Đây là một hồi Kim đan cấp độ đại chiến.
Cùng lúc đó…
Một đạo thân ảnh kim hồng đan xen, bay thẳng đến phương hướng Cát Thiên Hà.
Từ Huyền ngưỡng vọng trên không, bắt giữ đến hai bóng người trong chiến đấu kia.
Kim đan cấp độ đại chiến, Từ Huyền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Xem tình hình giờ khắc này, thực lực chiến đấu của hai bên, chênh lệch không nhỏ.
Bố y thanh niên bị đánh không hề có lực lượng chống đỡ, khắp nơi chịu hạn, trốn cũng trốn không thoát.
- Là cường giả ngoại giới. . . còn là một bộ phân thân.
Trong đầu truyền đến âm thanh tàn hồn kiếp trước.
Cùng lúc này, Nguyệt Quang Bí Châu trong thân thể, mơ hồ hướng về Từ Huyền cảnh báo.
Thần thức của Từ Huyền, thấy rõ khuôn mặt hắc khải nam tử kia, tâm thần bỗng dưng chấn động.
- Là hắn. . .
Trong lòng Từ Huyền một mảnh sóng to gió lớn.
Hư quang thân ảnh kia, dần dần dung hợp cùng nam tử ở trong tai nạn bảy mươi năm sau kia.
Dung mạo, khí tức hai người, có bảy tám phần tương tự trở lên.
Khác nhau ở chỗ, chiến đấu cùng bố y thiếu niên, chỉ là phân thân của nam tử thần bí kia.
- Vẻn vẹn một bộ phân thân, liền có thực lực như thế!
Từ Huyền cảm nhận được cổ ma khí thuần túy trên người hắc khải nam tử, bá đạo tuyệt luân, vượt qua bất kỳ ma đạo lưu phái nào ở giới này.
Còn không chờ Từ Huyền phản ứng lại, phía trên Cát Thiên Hà, đột nhiên an tĩnh lại, bố y thiếu niên thổ huyết, loáng một cái chớp mắt, hắc khải nam tử hóa thành một đạo hư quang, tiến vào trong thân thể hắn.
- A. . .
Bố y thiếu niên Bất Hủ Kim đan, ôm đầu kêu thảm thiết, khuôn mặt giãy dụa vặn vẹo.
Hô vù ~
Bên ngoài thân hắn, bị một tầng diễm mầm đen như mực bao phủ, tiếng kêu thảm thiết triệt để dập tắt.
- Xoạt!
Sau một khắc, nguyên bản bố y thiếu niên, khuôn mặt đại biến, cùng hắc khải nam tử lúc trước, không khác nhau chút nào.
Đồng thời, bên ngoài thân hắn, rất nhanh ngưng kết ra một quang khải màu đen lưu quang di động, ánh sáng lộng lẫy thu lại, gần như biến thành thực chất.
Tình cảnh như vậy, kinh sợ đông đảo cường giả bản thổ Thần hoang phụ cận Cát Thiên Hà.
- Là cường giả ngoại giới!
Không thiếu Nguyên đan cường giả có kiến thức, đoán ra thân phận hai người trên bầu trời.
Chân chính kinh hãi lại là Từ Huyền.
Bởi vì khải nam kia tử, chính là số mệnh chi địch của mình ở bảy mươi năm sau.
Lả tả. . .
Hắc khải nam tử cùng Bình sư muội chiếm thân thể Thanh Lũ Kiếm, phá không ẩn vào Cát Thiên Hà.
Cát Thiên Hà, dần dần khôi phục lại yên lặng.
- Các ngươi là ai?
Thanh Lũ Kiếm hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh phía trên đỉnh đầu, khí tức một nam một nữ kia, mơ hồ có một loại xa lạ, nhưng hai người này, tuyệt đối là tồn tại đáng sợ nhất mà cuộc đời này Thanh Lũ Kiếm nhìn thấy.
Càng làm cho hắn khiếp sợ, xem khí tức hai người kia, tựa hồ cũng chỉ là phân thân.
Một bộ phân thân, liền có uy năng như thế, khó có thể tưởng tượng thực lực bản tôn sẽ như thế nào.
- Thác Bạt sư huynh, phí lời cái gì.
Nữ tử khuynh thành Bạch y chân trần, mang theo một tia không kiên nhẫn.
Dứt lời, hư quang quanh quẩn thân thể nàng, lóe lên trong lúc đó, xông vào trong thân thể Thanh Lũ Kiếm.
- A. . .
Thanh Lũ Kiếm một mặt thống khổ giãy dụa, lăn lộn trên mặt đất.
Thế nhưng rất nhanh, hắn ngưng giãy dụa, khôi phục yên tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì trở lại bên người hắc khải nam tử đẹp trai.
- Thác Bạt sư huynh , dựa theo ký ức người này, lục tục còn có thể có người tiến vào Thần hoang, trong đó không thiếu thực lực càng mạnh hơn, ngươi đợi thêm một ít thời gian.
Trên người Thanh Lũ Kiếm, truyền đến âm thanh nữ tử lạnh lẽo réo rắt.
Hiển nhiên, Bình sư muội kia đã chiếm được thân thể Thanh Lũ Kiếm.
- Sức mạnh phân thân có hạn, bất quá, cường giả Kim đan tiểu thành trở xuống, hẳn là không có vấn đề.
Trên mặt hắc khải nam tử không có biểu tình gì.
Hai người bay đến bầu trời phụ cận Cát Thiên Hà, cách nhau 400, 500 dặm.
Thần thức của bọn hắn, cực kỳ rộng lớn, có thể nhìn quét phạm vi gần ngàn dặm.
Đúng như dự đoán.
Sau đó một ít thời gian, có càng nhiều tu giả bản thổ Thần hoang, hốt hoảng mà chạy, đi tới phụ cận Cát Thiên Hà.
- Họ Từ tiểu tử kia, thực sự quá là đáng sợ. . . .
- Ngay cả Kim đan cường giả, cũng bị trọng thương mà chạy!
Một đám bản thổ tu giả Thần hoang, trên mặt mang theo sợ hãi.
Cát Thiên Hà chỉ cần hơi chút bình tĩnh, sẽ có người qua sông.
Chính vào hôm ấy...
Vèo… hí tức cực mạnh từ phương hướng bát hoang sa mạc bay tới. . .
Người tới là một bố y thiếu niên, trong tròng mắt hiện ra động kim quang kỳ dị, cũng chậm rãi lan tràn đến toàn thân, trong hư không ngưng kết một cỗ y uy áp hùng vĩ.
- Chà chà, tới là một Kim đan!
Hắc khải nam tử có chút kinh hỉ ngoài ý muốn nói.
Bố y thiếu niên này, chính là ngày xưa ở Thiên Cơ cổ thành, giương ra thần uy Bất Hủ Kim đan.
So với ngày xưa, tu vi cảnh giới của hắn, đều có nhảy vọt cảnh giới, Kim đan chuyển hóa đạt đến mười phần!
Bất quá nhìn qua, sắc mặt bố y thiếu niên có chút trắng xám, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
- Họ Từ tiểu tử kia, tiến bộ khủng bố như vậy, chỉ bằng vào sức mạnh cá nhân, thêm vào vài món pháp bảo cường lực, hầu như có thể đối kháng cùng ta. . .
Bố y thiếu niên cả kinh, cắn răng không cam lòng.
Một khi Từ Huyền lấy ra thần binh, hắn chỉ có thể đào mạng.
Mới vừa đến Cát Thiên Hà, bố y thiếu niên cảm nhận được một cỗ áp bách mơ hồ, tâm thần bất an, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy, trong hư không kia, nổi lơ lửng một hư quang, khí tức có một loại cảm giác xa lạ.
- Người nào!
Bố y thiếu niên ngơ ngác thất sắc, đối phương mang đến cho mình khí tức áp bách, không thua mấy vị Bất Hủ chí tôn trong Thần hoang!
- Ngươi có thể biết tên của ta là Thác Bạt Ngọc.
Khóe miệng Hắc khải nam tử nhếch lên một tia cười quỷ quyệt, trong con ngươi chớp động hàn quang:
- Nhưng tương ứng chính là, ngươi phải đem thân thể của chính mình, cho ta mượn dùng một quãng thời gian.
Dứt lời, hắn một đầu tóc bạc múa tung, bên trong dấu ấn màu đen trên trán, tản mát ra một cỗ ma uy lẫm lẫm, lòng bàn tay nhấn một cái, một đạo quang chưởng dài mấy trăm trượng, hắc khí thăm thẳm, từ trên trời giáng xuống, uy thế vượt xa Từ Huyền thi triển Di Thiên chưởng.
- Đừng hòng!
Bố y thiếu niên gầm lên một tiếng, hồn thể phun ra một đạo mây xanh trùng thiên, trong tay lấy ra một thanh quang kiếm màu bạc, cách không một trảm, ngàn vạn đạo ngân lục kiếm hà, thế như sông dài dâng trào, quét ngang phương viên trăm dặm.
Thần uy Bất Hủ Kim đan, cũng là chấn động thiên vũ, linh khí sôi trào, sinh linh một mảnh khu vực nằm rạp sợ run.
Đan Đạo cường giả cách nhau cực xa, đều có thể cảm nhận được cỗ khí tức Kim đan này.
- Gì vậy!
Tu giả phụ cận Cát Thiên Hà, dồn dập thoái nhượng, kinh hãi biến sắc.
Đây là một hồi Kim đan cấp độ đại chiến.
Cùng lúc đó…
Một đạo thân ảnh kim hồng đan xen, bay thẳng đến phương hướng Cát Thiên Hà.
Từ Huyền ngưỡng vọng trên không, bắt giữ đến hai bóng người trong chiến đấu kia.
Kim đan cấp độ đại chiến, Từ Huyền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Xem tình hình giờ khắc này, thực lực chiến đấu của hai bên, chênh lệch không nhỏ.
Bố y thanh niên bị đánh không hề có lực lượng chống đỡ, khắp nơi chịu hạn, trốn cũng trốn không thoát.
- Là cường giả ngoại giới. . . còn là một bộ phân thân.
Trong đầu truyền đến âm thanh tàn hồn kiếp trước.
Cùng lúc này, Nguyệt Quang Bí Châu trong thân thể, mơ hồ hướng về Từ Huyền cảnh báo.
Thần thức của Từ Huyền, thấy rõ khuôn mặt hắc khải nam tử kia, tâm thần bỗng dưng chấn động.
- Là hắn. . .
Trong lòng Từ Huyền một mảnh sóng to gió lớn.
Hư quang thân ảnh kia, dần dần dung hợp cùng nam tử ở trong tai nạn bảy mươi năm sau kia.
Dung mạo, khí tức hai người, có bảy tám phần tương tự trở lên.
Khác nhau ở chỗ, chiến đấu cùng bố y thiếu niên, chỉ là phân thân của nam tử thần bí kia.
- Vẻn vẹn một bộ phân thân, liền có thực lực như thế!
Từ Huyền cảm nhận được cổ ma khí thuần túy trên người hắc khải nam tử, bá đạo tuyệt luân, vượt qua bất kỳ ma đạo lưu phái nào ở giới này.
Còn không chờ Từ Huyền phản ứng lại, phía trên Cát Thiên Hà, đột nhiên an tĩnh lại, bố y thiếu niên thổ huyết, loáng một cái chớp mắt, hắc khải nam tử hóa thành một đạo hư quang, tiến vào trong thân thể hắn.
- A. . .
Bố y thiếu niên Bất Hủ Kim đan, ôm đầu kêu thảm thiết, khuôn mặt giãy dụa vặn vẹo.
Hô vù ~
Bên ngoài thân hắn, bị một tầng diễm mầm đen như mực bao phủ, tiếng kêu thảm thiết triệt để dập tắt.
- Xoạt!
Sau một khắc, nguyên bản bố y thiếu niên, khuôn mặt đại biến, cùng hắc khải nam tử lúc trước, không khác nhau chút nào.
Đồng thời, bên ngoài thân hắn, rất nhanh ngưng kết ra một quang khải màu đen lưu quang di động, ánh sáng lộng lẫy thu lại, gần như biến thành thực chất.
Tình cảnh như vậy, kinh sợ đông đảo cường giả bản thổ Thần hoang phụ cận Cát Thiên Hà.
- Là cường giả ngoại giới!
Không thiếu Nguyên đan cường giả có kiến thức, đoán ra thân phận hai người trên bầu trời.
Chân chính kinh hãi lại là Từ Huyền.
Bởi vì khải nam kia tử, chính là số mệnh chi địch của mình ở bảy mươi năm sau.
Lả tả. . .
Hắc khải nam tử cùng Bình sư muội chiếm thân thể Thanh Lũ Kiếm, phá không ẩn vào Cát Thiên Hà.
Cát Thiên Hà, dần dần khôi phục lại yên lặng.
/1173
|