Đứng dưới bầu trời xanh lam Hy Lạp, tôi lại một lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Diệp Tử Ôn, khi ý thức được thầm mắng mình không có tiền đồ, liền ném cái di động vào biển Ê-giê. Hành động của tôi dọa tới người Mỹ đứng bên cạnh đang cầm máy ảnh. Anh ta tiến lên bắt chuyện với tôi, tôi cũng không định phản ứng lại với anh ta, một là tâm tình tôi thật không tốt, một là vì tiếng Anh của tôi rất kém. Anh ta thấy tôi không nói lời nào, lại đổi sang dùng tiếng Nhật. Tôi vừa nghe liền nổi cáu, quay đầu trợn mắt nhìn anh ta, nói anh mới là người Nhật Bản! Anh ta sửng sốt, sau đó nói tiếng Trung, thì ra cô là người Trung Quốc. Tôi không để ý đến anh ta, xoay người bỏ đi. Chẳng qua là không ngờ rằng tôi và anh ta lại ở cùng một khách sạn, mà trùng hợp thế nào phòng anh ta lại cách vách phòng tôi. Buổi tối khi tôi đang uống rượu ở quầy rượu thì không ngờ lại gặp anh ta, lần này anh ta không sợ tôi xem thường và lãnh đạm nữa, tiến lên bắt chuyện với tôi, nói anh ta và tôi nhất định là có duyên phận, nếu không thì sao lại gặp nhiều như thế. Tôi uống một hớp rượu, ở trong lòng cười lạnh phản bác, người nước ngoài nói chuyện duyên phận với tôi, rốt cuộc là anh ta đã học tiếng Trung được bao lâu, rốt cuộc có biết hàm nghĩa của hai chữ duyên phận này hay không. Mấy ngày sau tôi thường xuyên gặp phải anh ta, dần dần dà dà tôi biết tên anh ta, anh ta tên là Johnson, là một nhiếp ảnh gia, một năm thì một nửa thời gian là cầm máy ảnh đi khắp nơi trên thế giới chụp ảnh. Tiếng Trung của anh ta không tính là rất tốt, nhưng có thể tiến hành giao tiếp đơn giản, tôi cảm thấy ở một nước ngoài xa quê có thể gặp được một người nói tiếng Trung với mình, tôi không hề mặt lạnh xua đuổi anh ta. Thật ra thì chuyến du lịch lần này của tôi căn bản chẳng có mục đích gì, chỉ đơn giản là giải sầu, cho nên rời khỏi Hy Lạp tôi cũng không biết điểm đến kế tiếp là ở đâu. Không có điện thoại mấy ngày nay tôi không hề liên hệ với quản lý Trương rồi, tôi cũng không biết tình hình hiện tại của nhà hàng thế nào rồi, thật ra có làm một việc lâu rồi sẽ có tình cảm, ‘Du Nhiên Cư’ từ sở thích ban đầu giờ đã biến thành sự nghiệp của tôi, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi dùng điện thoại bàn khách sạn gọi cho quản lý Trương, hỏi thăm tình hình gần đây của nhà hàng, quản lý Trương báo cáo lại tiến độ công việc trong khoảng thời gian này, chúng tôi trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng trước khi cúp điện thoại, ở bên kia điện thoại dường như ông ta ngập ngừng như có gì muốn nói Tôi cũng không phải là người có tính nhẫn nại, ghét nhất người ta nói một nửa hoặc là ấp úng nói không ra lời, cho nên tôi liền lạnh giọng hỏi, rốt cuộc ông ta có gì muốn nói. Thấy tôi tức giận, quản lý Trương không dám ngập ngừng nữa, liền lưu loát nói với tôi gần đây trong lúc tôi vắng mặt Diệp Tử Ôn đến nhà hàng tìm tôi 7 lần rồi, lúc đầu hai ba ngày một lần hoặc là gọi điện thoại hỏi tôi đã về chưa, bây nữa ấp úng nói không rõ ràng, nên ông trực tiếp lưu loát nói tôi không có ở đây , giờ thì ngày nào cũng túc trực ở nhà hàng chờ tôi xuất hiện. Tôi nghe rồi sửng sốt, có chút không hiểu, không rõ tại sao anh tìm tôi, hơn nữa còn chịu khó tìm như vậy! Không phải là anh ghét nhất bị tôi làm phiền sao? không phải vì tránh tôi làm phiền mà anh đổi số điện thoại sao? bây giờ sao lại tìm tôi?! Về vấn đề sao đột nhiên anh lại tìm tôi, tôi nghĩ cả đêm, cuối cùng mới ôm thái độ hoài nghi, có lẽ ván bài mà tôi đánh cuộc trước đây tôi đã thắng. Có thể là trong lòng anh có tôi, anh không chỉ có tình cảm anh em với tôi! Nhưng mà cuối cùng tôi quá nhát gan, tôi chỉ có thể hoài nghi mình có thể thắng, nhưng căn bản không dám khẳng định mình thắng, cho nên lại nghĩ nếu tôi hiểu sai rồi vậy phải làm thế nào? ! Tôi rối rắm giữa trở về hay không trở về, cả buổi tối không hề ngủ ngon. Ngày hôm sau đeo đôi mắt gấu mèo cùng vẻ mặt bực dọc đi ăn sáng trong đại sảnh khách sạn, vừa vặn gặp được Johnson ăn sáng xong chuẩn bị về phòng. Johnson nói cho tôi biết kết hoạch chụp ảnh của anh ta ở Hy Lạp đã hoàn thành, hôm nay mua vé máy bay để sáng mai về Mỹ. Khi nghe anh ta nói phải đi về cái đầu nhỏ của tôi đột nhiên nghĩ ra một phương pháp tài tình. Tôi hỏi anh ta có kế hoạch làm việc ngay không, anh ta thành thật nói anh có nửa tháng nghỉ. Trong lòng tôi mừng rỡ, ông trời đang giúp tôi. Cho nên tôi muốn mời Johnson để anh ta cùng về nước, lấy phong cảnh đẹp của tổ quốc ra dụ dỗ anh ta, chiêu này quả nhiên có tác dụng, anh ta rõ ràng động lòng đến mức chỉ sau một giây đã muốn đi theo tôi về. Nhưng cuối cùng anh ta từ chối tôi, mà lý do anh ta từ chối là anh ta không đủ kinh phí, Trung Quốc quá lớn, có quá nhiều chỗ muốn đi, anh ta không đủ kinh phí để đi nhiều nơi! Có một câu nói rất đúng, chỉ cần là vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì không còn là vấn đề nữa! Cho nên tôi quyết đoán nói với anh ta nếu anh ta muốn đi Trung Quốc tôi có thể bao hết chi tiêu và chi phí của anh ta! Đôi mắt màu xanh của anh ta nhìn tôi chằm chằm hỏi tôi nói có thật không. Tôi không chút nghĩ ngợi, liền quyết đoán đồng ý nói còn thật hơn vàng bạc. Anh ta vừa nghe tôi nói thế, lập tức đồng ý, nói chỉ cần tôi bỏ chi phí anh ta sẽ theo tôi cùng đi Trung Quốc. Chi phí tất nhiên không thành vấn đề với tôi, nhưng mà tôi có điều kiện, tôi muốn anh ta giả làm bạn trai tôi. Cuối cùng tôi và Johnson cùng nhau về nước, khi tôi và anh ta ngồi lên xe taxi chuẩn bị đến ‘Du Nhiên Cư’ tôi thấy được tờ báo gần đây ở trên xe, thế mới biết thì ra là trong lúc tôi không có ở đây, anh trai bị Lăng Nhiễm đẩy lên trang nhất! Chẳng quan tâm gì khác, tôi kéo Johnson đổi đường trở về đại viện, may mắn quan hệ anh trai và chị dâu thoạt nhìn không hề vì chuyện trên báo mà bị sứt mẻ gì. Tôi cố ý giả vờ ân ái với Johnson trước mặt mọi người, thậm chí cố ý đưa Johnson đi tìm mẹ Diệp cách vách nói chuyện phiếm, nói cho bà biết Johnson là bạn trai của tôi, ngoài ra còn gọi điện thoại nói cho quản lý Trương tôi đã trở lại, bảo nếu ông gặp Diệp Tử Ôn thì chuyển lời nói cho anh tôi đang ở đại viện. Tôi nghĩ nếu Diệp Tử Ôn thật sự có ý với tôi, thì anh sẽ đến tìm gặp tôi, nếu quả thật chỉ coi tôi như em gái, vậy có Johnson ở đây, tôi có thua cũng không quá mắt mặt. Cũng may lần này tôi thắng cuộc, vì ngày hôm sau Diệp Tử Ôn liền vội vàng chạy tới nhà, sau đó vừa vào cửa không nói không rằng liền vung quả đấm đấm vào mặt Johnson, quả đấm kia rất mạnh, đánh vào mặt Johnson khiến mặt tôi cũng thấy đau thay anh ta. Tôi chưa từng thấy Diệp Tử Ôn như vậy, bình thường ngoài mồm miệng xấu ra ra, chưa bao giờ đánh nhau, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đánh người, cũng là lần đầu tiên anh đánh người trước mặt tôi. Tôi sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng tách bọn họ ra, trong lòng mừng thầm, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Johnson, vì tôi mà anh ta tự nhiên bị đánh thành như thế. Xác định tôi có địa vị trong lòng Diệp Tử Ôn rồi cho nên để trả thù cho Johnson, tôi cố tình đau lòng hỏi anh ta bị đánh có đau không. Quả nhiên Diệp Tử Ôn tức giận tới mức dậm chân, đột nhiên tôi có loại cảm giác đắc ý khi thực hiện được âm mưu. Tôi không hề đắc ý được quá lâu, bởi vì Diệp Tử Ôn giống như là thật sự bị tôi chọc giận không nhẹ, trực tiếp túm tay tôi kéo đi rồi, thậm chí không để cho tôi có cơ hội phản kháng. Anh lái xe đưa tôi đến một chỗ trống trải, mấy dặm quanh đó đều không nhìn thấy bóng người, anh vặn hỏi tôi chuyện Johnson là thế nào. Tôi tức giận trước đó anh khiến tôi uất ức như thế, mạnh miệng nói Johnson là bạn trai tôi. Đến thời khắc đó tôi mới phát hiện anh căn bản là một người dã man, vì anh không nói không rằng kéo tôi rồi che miệng tôi lại. Bị anh hôn tôi có loại cảm giác khổ tận cam lai, hiểu ra rằng bao nhiều kiên trì và cố gắng nhiều năm qua thì ra không hề uổng phí, nhưng mà càng vào lúc này tôi lại càng cảm thấy ủy khuất cho những trải nghiệm của mình trong quá khứ, liền không ngừng đưa tay vỗ vỗ anh. Anh mãi cũng không có buông tay, mặc kệ tôi vỗ thế nào, miệng vẫn cứ hôn chặt tôi. Tôi bị hôn đến thiếu dưỡng khí, cuối cùng chỉ có thể dựa vào ngực anh thở hổn hển. Tay anh từ lúc bắt đầu chưa hề buông tôi ra, vỗ vỗ giúp tôi thuận khí, đồng thời nói bên tai tôi rằng anh yêu tôi. Tôi khóc mắng anh khốn kiếp, khóc nói mình bị ủy khuất nhiều năm như vậy, khóc trái lương tâm nói mình không còn yêu anh rồi. Anh bá đạo nói tôi không được thế, nói tôi học giận anh nhất định phải chịu trách chịu trách nhiệm cả đời, nói anh nắm tay tôi rồi, cả đời này sẽ không buông ra. Tôi mới biết được anh là người tuyên ngôn ngang ngược như thế, vô cùng yêu tôi như thế! Đêm hôm đó anh đưa tôi về nhà trong khu thành thị của anh, tay anh vẫn luôn nắm chặt tay tôi, rất chặt, rất sợ tôi chạy mất. Anh nói với tôi trong khoảng thời gian này tôi biến mất, anh tìm tôi, tôi nghe rồi chỉ oán giận vì sao đến bây giờ mới biết tình cảm anh dành cho tôi, để tôi đau khổ theo đuổi anh nhiều năm như thế. Anh nói anh không dám, tôi không hiểu anh không dám cái gì, lại đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây bạn gái cũ là hoa khôi giảng đường của anh từng nói anh không thật sự yêu chị ta, cho nên liền hỏi vì sao hồi đó anh chia tay. Anh nói chia tay không phải là anh nói, là hoa khôi giảng đường nói. Tôi hỏi có phải bởi vì trong lòng anh có người khác không. Anh có hơi bất ngờ nhìn tôi, nhưng mà cũng không hỏi làm sao tôi biết được, chỉ gật đầu mắt nhìn tôi nói có. Trong lòng ta căng thẳng, tay không tự chủ nắm thật chặt, hỏi anh cô ta là ai. Anh không nói chuyện, chẳng qua là cúi người hôn lên miệng tôi, sau đó là mắt tôi, cái mũi, cái cổ. Tôi căn bản là không cách nào đẩy anh ra, anh là người đàn ông tôi yêu mười mấy năm, tôi nằm mơ cũng muốn trở thành người phụ nữ của anh, tôi căn bản không cách nào kháng cự sự dịu dàng của anh. Vào khoảnh khắc anh tiến vào tôi, tôi nghe thấy anh nói bên tai tôi, là em! Cơn đau đớn xé rách kia khiến tôi chưa kịp phản ứng, đau đớn qua đi tôi mới kịp ý thức được anh nói chính tôi là người trong lòng anh, tôi là người mà hoa khôi giảng đường kia nói đến. Tôi không nói bất kỳ cái gì, chỉ đưa tay ôm chặt lại anh. Chờ khi tôi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, mở mắt ra thấy anh nằm bên cạnh tôi, đang mở to mắt mỉm cười nhìn tôi. Tôi có chút hoảng hốt, cảm giác mình như đang nằm mơ, mọi chuyện đều có cảm giác thật chân thật. Anh thấy tôi chỉ ngây người ra liền chủ động cho tôi nụ hôn chào buổi sáng, để nhiệt tình của anh kéo tôi lại thực tế, để tôi biết tất cả không phải là nằm mơ, tôi thật sự ở cùng một chỗ với anh. Khi chúng tôi rời giường thức dậy đã gần buổi trưa, anh cho tôi một cái sandwich đơn giản, mùi vị cũng không tốt, nhưng tôi ăn rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Cuối cùng anh nói để anh đưa tôi về thuận tiện cầu hôn với ba mẹ. Tôi đột nhiên dừng lại động tác, hỏi anh nói gì. Anh lại còn lặp lại lần nữa, vẫn nói anh muốn đi cầu hôn. Tôi hỏi anh tại sao, anh nói với muốn chịu trách nhiệm với vẻ mặt đương nhiên. Thoáng cái khuôn mặt tôi liền thối rồi, bỏ sandwich xuống xoay người bỏ đi. Chết tiệt cái chịu trách nhiệm của anh, từ trước đến giờ điều tôi muốn chính là tình yêu, trách nhiệm chết tiệt! Thấy tôi tức giận anh còn có chút không hiểu tình hình, hỏi tôi làm sao vậy, trong lòng tôi thầm mắt anh căn bản là đầu gỗ. Không nói không rằng liền về đại viện. Nói anh là đầu gỗ thật sự chính là đầu gỗ, vừa vào nhà liền ầm ĩ tìm mẹ nói chuyện cầu hôn. Đối với việc anh nói hai người chúng tôi muốn kết hôn, nhà tôi rất vui mừng, chỉ có một mình tôi là không cam tâm, tôi càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất cho mình, tốt xấu gì hồi đó tôi đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy, tại sao anh nói muốn kết hôn là liền kết hôn, như thế có vẻ tôi quá thua thiệt rồi! Tôi kiên quyết không đồng ý, mọi người cũng không có cách nào với tôi, chỉ có thể hỏi tôi muốn thế nào mới đồng ý lấy anh, tôi suy nghĩ một chút nói, nhất định phải để anh theo đuổi tôi một lần, để tôi cảm nhận cảm giác được theo đuổi. (VL: chí lý, chí lý!!) Tôi xấu xa muốn anh nếm thử cảm giác đuổi theo sau người khác chạy. Kết quả là thân phận của tôi và anh thay đổi so với trước kia, anh biến thành tôi hồi trước, hằng ngày gọi điện gửi tin nhắn, thậm chí cả công việc cũng bỏ bê. Thật ra thì tôi chỉ là muốn hưởng chút hư vinh kia, vì trong tình yêu người nào yêu trước là người đó thua, nhưng mà anh có thể làm được như thế tôi sẽ không tiếc nuối nữa, vì tôi biết những kiên trì trong tình cảm trước kia đều đáng giá. Tôi chậm rãi khép cuốn sổ lại, đặt tầng ngăn kéo thấp nhất, tôi viết lại tình cảm của tôi và Diệp Tử Ôn thành một bài văn, chờ khi tôi già rồi sẽ quay lại xem để cảm nhận hương vị tình yêu. Lúc này cửa phòng được mở ra, tôi nhìn thấy Diệp Tử Ôn nắn nắm cái cổ đi từ bên ngoài vào, thấy tôi ngồi ở trước bàn trang điểm, liền hỏi: "Lại đang viết cái gì đây?" Tôi chỉ lắc đầu, đứng dậy đi về phía anh, kéo anh ngồi lên trên giường, nói: "em có lời nói cho anh biết." "Cái gì?" Anh nhìn tôi, đưa tay vén tóc tôi. Tôi nhìn vào mắt anh, nói rất nghiêm túc: "chúng ta kết hôn đi." Nghe vậy, tôi thấy anh sửng sốt, ngây ngốc nhìn tôi, một lúc lâu mới phản ứng lại. "Em, em nói cái gì?" bộ dạng ngây ngốc này của anh thoạt nhìn rất đáng yêu. Tôi cười khẽ, kéo tay anh đặt lên bụng mình, cố ý nhỏ giọng nói thầm: "nếu bụng lộ lên rồi thì mặc áo cưới sẽ không đẹp . . . . ." Anh lại sửng sốt, ánh mắt từ trên mặt tôi dời xuống bụng tôi, cứ sửng sốt thế đến một phút đồng hồ, lúc này mới lấy lại tinh thần có chút kích động nắm bả vai tôi hỏi tôi có ý gì. Tôi cười anh, nhưng mà vẫn tốt bụng tiến tới nói bên tai anh rằng tôi đã mang thai. Vừa rồi ăn cơm xong tôi đã nghi ngờ, thử đi thử lại mấy lần, kết quả là dương tính, xem ra ‘kế hoạch đền bù tình yêu’ của anh cho tôi chỉ có thể dừng lại tại đây rồi, vì tôi không muốn bụng to mặc áo cưới, như vậy sẽ không đẹp. Giật mình sững sờ qua đi, đột nhiên anh cười phá lên, một tay ôm tôi quay quanh, nói tôi sắp làm cha giống như một đứa trẻ vậy, cường độ âm thanh cao đến nỗi tôi sợ anh sẽ bị các hộ gia đình trên dưới tầng khiếu nại. Sau phút kích động anh nói muốn gọi điện thoại báo cho mọi người, nhưng bị tôi cản lại, vì lúc này thật sự đã không còn sớm, bởi vì tôi thấy quấy rầy người khác nghỉ ngơi là hành động không biết xấu hổ nhất. Cuối cùng buổi tối khi tôi mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy bên cạnh có người xột xột xoạt xoạt nói gì, nhưng mà bởi vì thật sự buồn ngủ quá, tôi không nghe thấy gì cả. Đến ngày hôm sau khi tôi còn đang ngủ yên trên giường thì chuông cửa đã vang lên, tôi đưa tay muốn đẩy Diệp Tử Ôn thức dậy mở cửa, không ngờ là chụp tay vào khoảng không. Mang theo cơn buồn ngủ và nghi hoặc thức dậy, vừa đi ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy mẹ và mẹ Diệp trong phòng khách đang nói chuyện gì đó, mà trên bàn trà trước mặt bọn họ bày từng túi từng túi không biết là thứ gì. Thấy tôi từ trong phòng đi ra ngoài, hai người vội vàng đi về phía này, hỏi tôi mấy tháng rồi, đã đến bệnh viện chưa, có nôn nhiều lắm không … Tôi sửng sốt, vừa định hỏi sao hai mẹ biết nhanh thế, mẹ Diệp chủ động giải thích nói nửa đêm khuya khoắt hôm qua nhận được điện thoại của Diệp Tử Ôn, nói tôi mang thai rồi! Thế này tôi mới nhớ ra nửa đêm hôm qua tỉnh lại bên cạnh có tiếng xột xoạt, hóa ra là anh gọi điện báo tin vui. Tôi quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với vẻ mặt đầy ý cười kia. TOÀN VĂN HOÀN
/178
|