Chương 78.2 Ra khỏi phòng ăn riêng, An Nhiên thở dài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Dịch Thừa, buổi sáng lúc cùng đi ra khỏi cửa, Tô Dịch Thừa nói buổi tối có một bữa tiệc, có thể muộn mới về. Lại nhìn tình hình trước mắt, bên này cũng có khả năng không kết thúc sớm, vậy vẫn nên gọi điện trước cho anh một tiếng thôi. Điện thoại rất nhanh được bắt máy, chỗ Tô Dịch Thừa hơi ầm ĩ, cũng là ở trên bàn rượu, cô nghe thấy có tiếng người mời rượu. "Về đến nhà rồi sao?" ở bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa hỏi. "Còn không có, tối nay em cũng có xã giao, có thể cũng tối muộn mới về." An Nhiên y theo sự thực nói. "Vậy có cần anh đến đón em không?" "Không cần, em cũng không phải trẻ con, đâu cần anh đưa đón mỗi ngày." An Nhiên từ chối. Tô Dịch Thừa cười khẽ nói: "Ha ha, anh vẫn luôn coi đây là phúc lợi của anh." Trong lòng An Nhiên ấm áp, lời ngon tiếng ngọt của anh lúc nào cũng rất dịu dàng, không hề trắng trợn, nhưng lại làm ấm lòng người. "Được rồi, em phải vào đây, anh cố gắng uống ít rượu thôi, dạ dày anh không tốt." An Nhiên dặn dò nói. Tô Dịch Thừa ở bên kia cười khẽ, "Nghe bà xã. Tối nay nếu là muộn quá, em gọi cho anh, anh đến đón em." "Dạ, được." An Nhiên đồng ý, cúp máy, liếc nhìn phòng ăn phía sau, cuối cùng vẫn quyết định đi phòng vệ sinh đã. Khi đi từ phòng vệ sinh ra, đến chỗ rẽ vừa vặn gặp Eric đang đứng cạnh tường. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó cau mày: "Sao anh lại ở đây?" Diệp Tử Ôn cười, nói: "Tôi ra xem, đi ra ngoài lâu như thế, còn tưởng cô ở bên trong xảy ra chuyện gì?" An Nhiên nhìn anh ta, lãnh đạm nói: "Thật sự cám ơn đã quan tâm." Nói xong, liền lướt qua anh ta rời đi. Diệp Tử Ôn đuổi theo, "Không cần khách khí." Đuổi theo cô, sóng vai cùng đi với cô, nói: "Thật ra thì tôi thực sự đã từng gặp cô." An Nhiên cũng không quay đầu lại, nói: "Tôi đã nói rồi, anh đừng có dùng phương thức bắt chuyện với nữ sinh cũ rích đó." Diệp Tử Ôn vuốt vuốt tay, đồng ý ý kiến của cô: "Là rất cũ, nhưng đúng là sự thật." Đúng là anh chưa từng dùng phương pháp cũ rích như vậy để bắt chuyện với phụ nữ, cô là người đầu tiên. An Nhiên không để ý đến anh ta nữa, chỉ coi anh ta là anh chàng dân chơi đang chơi đùa săn tìm người đẹp, chỉ đáng tiếc, anh ta tìm nhầm đối tượng rồi. "Này, tôi nói thật đấy, cô không tin hả!" Diệp Tử Ôn thật có chút bị người phụ nữ này đánh bại, nhìn anh tùy tiện như thế sao? Vì sao cô không tin anh đang nói thật. "Khoảng hơn một tháng trước, cô đang đi xem mắt trong quán cà phê, gặp —" An Nhiên ở đàng trước đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt thoáng cái trở nên khó coi. "Cô làm sao vậy?" Diệp Tử Ôn khó hiểu nhìn cô, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô, thấy trong đại sảnh nhà hàng, gần vị trí cửa sổ có một đôi nam nữ đang ngồi, người phụ nữ cười duyên đang nói gì đó với người đàn ông, người đàn ông cười dịu dàng với cô ta, rồi gật đầu. Diệp Tử Ôn quay đầu, nhìn An Nhiên một chút, hỏi: "Cô quen?" Tay An Nhiên nắm chặt thành nắm đấm, lửa giận trong lòng thoáng cái bốc cháy lên, hai người ngồi đó không phải ai khác, chính là Trình Tường và người phụ nữ mà cô gặp ở bệnh viện hôm đó. Hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Lệ. Điện thoại vang lên một lúc lâu mới được bắt máy, giọng nói Lâm Lệ vẫn trong sáng như thế: "Alô, An tử, mi có chuyện gì nói nhanh lên, ta còn đang nấu mì đây." An Nhiên nhìn chằm chằm về phía Trình Tường, thấy anh ta đang dịu dàng gắp thức ăn cho người phụ nữ kia, cầm lấy điện thoại nói: "Sao lại nấu mì một mình, Trình Tường đâu?" "Tối nay anh ấy hẹn khách hàng ra bàn công việc, ta đói bụng rồi, nhưng không muốn ra ngoài, cho nên nấu tạm cho mình bát mì." Lâm Lệ nói, "Mi có chuyện gì a?" Không đợi An Nhiên mở miệng, điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói Lâm Lệ: "Ai nha ai nha, không được không được, nước tràn ra rồi, không nói chuyện với mi nữa, chờ lát nữa ta gọi lại." Nói xong liền cúp điện thoại. An Nhiên cúp máy, khóe miệng cười lạnh, bước về phía bọn họ. Diệp Tử Ôn sững sờ nhìn cô, nét mặt của cô có chút khủng bố, lo lắng xảy ra chuyện gì, liền đi theo cô. Vừa nói: "Này, nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm." An Nhiên không để ý đến anh ta, nhìn chằm chằm vào Trình Tường, bước lên, đến trước mặt bọn họ, hơi che đi ánh sáng của bọn họ. Lúc này hai người đang cười nói kia mới chú ý đến bên cạnh có người đến, quay đầu nhìn sang, Trình Tường thoáng cái ngẩn cả người, "An... An Nhiên!" Người phụ nữ ngồi đối diện Trình Tường cười hỏi: "Anh Tường, bạn của anh sao?" Cái câu anh Tường kia gọi rất êm tai, nhưng vào tai An Nhiên lại là thanh âm chói tai nhất. Khóe miệng lạnh lùng, đưa tay nhấc một ly rượu đỏ có chân dài lên, sau đó hất mạnh vào Trình Tường. Môi trường xung quanh bỗng chốc im bặt, Trình Tường ngồi không nhúc nhích, chất lỏng màu đỏ sậm chảy xuống dọc theo mặt anh ta, nhỏ xuống áo sơ mi trắng phau, đỏ sậm một vùng lớn, ngay cả cái áo khoác màu trắng bạc kia cũng không tránh khỏi vận rủi. Tay cầm ly rượu của An Nhiên còn không ngừng run rẩy, bộ ngực khẽ phập phồng. Diệp Tử Ôn đứng cạnh cô nhìn thấy cũng hoàn toàn choáng váng, có chút không kịp phản ứng, anh ta hoàn toàn không ngờ được cô thế mà lại đi lên, không nói câu nào liền hất rượu lên người khác. Nhìn cô dịu dàng yếu ớt như vậy, không hề nhìn ra cũng có mặt mạnh mẽ thế a! Người đầu tiên phản ứng lại chính là người phụ nữ ngồi đối diện Trình Tường: "Này, cô đây là làm cái gì hả, sao có thể tùy tiện hất rượu lên người khác như vậy, có được dạy dỗ hay không a!" Nói xong thì rút khăn giấy ra lau chùi vết rượu trên mặt Trình Tường. Hôm nay cô ta thả tóc xõa vai, không có vẻ tái nhợt bệnh tật như hôm đó ở bệnh viện, hôm nay thần sắc của cô ta rất tốt, không hề giống người bị bệnh vừa mới khỏi, hai mắt sáng long lanh, nhìn cả người sáng sủa động lòng người. Nói thật, người phụ nữ này được coi là xinh đẹp, nhưng nếu so với Lâm Lệ, thì thật không bằng, không bằng! Trình Tường đưa tay cầm lấy khăn giấy mà người phụ nữ kia đưa cho, đẩy cô ra, lắc đầu cười khổ, đứng lên, nhìn An Nhiên. An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta, một tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay được chăm chút cắm sâu vào lòng bàn tay, mà lúc này cô không cảm giác được đau đớn, một tay kia nắm chặt ly rượu có chân dài, chặt đến nỗi có thể bóp nát ly thủy tinh. Trình Tường nhìn cô, thật lâu không nói lời nào, bởi vì căn bản không biết mở miệng thế nào. An Nhiên lạnh lùng cười, nói: "Không giải thích sao, lần này không nói với tôi vị này là em gái anh hay là bạn thanh mai trúc mã nữa sao?" Trình Tường đau đớn nhắm lại mắt, "Anh không biết nên nói như thế nào." Có một số việc căn bản không có cách nào giải thích, dù biết rõ là sai, nhưng vẫn là không khống chế được khát vọng trong lòng, nên vẫn đi làm. "Không biết nói như thế nào, a." Chưa bao giờ An Nhiên cảm thấy hận một người như bây giờ, dù hồi đó Mạc Phi vì cái tiền đồ trong miệng anh ta bỏ cô đi, cô cũng chưa từng hận qua. "Trình Tường, anh còn là người sao? Sao tôi cảm thấy anh còn không bằng súc sinh!" "Này, cô này nói chuyện kiểu gì vậy, có giáo dục không hả, vừa rồi chẳng hỏi han gì đã hất rượu lên người ta, bây giờ xin lỗi cũng không, lại còn mắng chửi người nữa!" Người phụ nữ kia còn kích động hơn Trình Tường nói. "Tiêu Tiêu!" Trình Tường ngăn cản cô ta. An Nhiên không nhìn người phụ nữ kia cái nào, nhìn chằm chằm vào Trình Tường: "Rốt cục anh có biết Lâm Lệ còn đang mang thai đứa con của anh hay không, hai người, còn không đến mười ngày nữa hai người sẽ kết hôn, mà bây giờ anh đang làm cái gì?" An Nhiên chất vấn, "Cô ấy mang thai, anh không rảnh đi cùng cô ấy đến khám thai, lấy cớ lừa gạt cô ấy, thực tế là đi bệnh viện chăm sóc người phụ nữ khác, thậm chí còn đưa cô ta đến tận nhà vệ sinh, anh nói bận làm thêm giờ, buổi tối có xã giao tối muộn mới về, nhưng lại lái xe đưa người phụ nữ khác đi hóng gió, đến hôm nay anh cũng nói mình làm thêm giờ, nhưng nói xem anh đang làm gì ở đây, anh đang cùng ăn cơm tối với người phụ nữ khác, vứt bỏ cô ấy ở nhà một mình!" "Anh có biết Lâm Lệ yêu anh nhiều thế nào hay không, một cái tin nhắn là có thể khiến cô ấy thất hồn lạc phách. Anh có biết không, hôm đó khi đi khám thai, chỉ có mình cô ấy là cô đơn chờ gọi tên, xung quanh cô ấy mọi người đều có chồng đi cùng! Anh có biết không, bây giờ anh ở đây tươi cười ăn tối với người phụ nữ này, Lâm Lệ chỉ có thể ở nhà tự nấu bát mì cho mình!" Trình Tường một câu nói đều không nói ra được, nhìn cô, hai tay nắm chặt. "Sao anh có thể như vậy, tình cảm mười năm của hai người, làm sao anh có thể đối xử với Lâm Lệ như vậy, anh biết rõ cô ấy yêu anh, biết rõ cô ấy mang thai đứa con của anh, biết rõ hai người sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ! Thế mà bây giờ anh lại ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác!" An Nhiên có chút kích động, cả người vì tức giận mà không ngừng run rẩy. Trình Tường nhếch môi lên, hồi lâu mới mở miệng nói: "Không phải là như em nghĩ, anh sẽ nói rõ với Lâm Lệ." "Nói rõ, a." An Nhiên cười lạnh: "Nói anh nhất thời xúc động, nói anh sai rồi, nói với Lâm Lệ sau này sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa sao?" "Cô đủ rồi, anh Tường sẽ không kết hôn với Lâm Lệ kia, mấy hôm nữa anh ấy sẽ về Mỹ với tôi rồi." Người phụ nữ tên Tiêu Tiêu kia xong lên nói. Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn Trình Tường, "Cô ta nói là sự thật?" Trình Tường không nói gì, miệng mím càng chặc hơn, không thừa nhận cũng không phủ nhận. An Nhiên tức giận, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nhìn anh một lúc lâu, sau đó chợt giơ tay lên, "bốp —!" Một cái tát thật mạnh vào mặt Trình Tường, mạnh đến nỗi khiến tay An Nhiên cũng thấy tê dại rồi, còn nửa khuôn mặt Trình Tường bỗng chốc nổi lên dấu vết lòng bàn tay đỏ lòm, nhìn rất dọa người. Xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại, dường như cả tiếng hô hấp cũng im bặt. "Trình Tường, anh thật không phải là người!" Nhìn anh ta, An Nhiên gằn từng chữ, xoay người sải bước rời đi. Một lúc lâu Diệp Tử Ôn mới kịp phản ứng lại, nhìn Trình Tường một chút, lại nhìn người phụ nữ tên Tiêu Tiêu một chút, lắc đầu, anh xoay người đuổi theo An Nhiên. An Nhiên không hề quay về phòng riêng mà trực tiếp ra khỏi nhà hàng, bắt taxi rời đi. Diệp Tử Ôn vừa vặn đuổi kịp, mở cửa bên kia lên xe taxi, đặt mông ngồi cạnh An Nhiên, quay đầu nhìn cô cười cười. An Nhiên nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói: "Mời xuống xe." Diệp Tử Ôn nhìn cô, nói: "Thật muốn tôi xuống sao?" An Nhiên không nói lời nào, vẻ mặt kia chính là câu trả lời tốt nhất. "Nếu thật sự tôi xuống xe rồi, cô xác định là lát nữa có tiền trả tiền xe sao?" Diệp Tử Ôn buồn cười hỏi ngược lại. Lúc này An Nhiên mới để ý, vừa rồi mình đi ra ngoài không cầm theo túi xách, túi xách và máy tính hiện giờ đang ở trong phòng riêng trong nhà hàng, mà trên người mình thì không hề có một đồng. "Còn muốn tôi xuống xe sao?" Diệp Tử Ôn khiêu khích hỏi. An Nhiên không để ý tới anh ta, trực tiếp báo địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta lái xe đi. Địa chỉ mà cô báo chính là địa chỉ của Lâm Lệ, thay vì chờ chính miệng Trình Tường nói cho cô ấy biết mình phản bội, vậy không bằng do cô đi nói cho Lâm Lệ tất cả. Đau dài không bằng đau ngắn, nói hay không cũng đều tổn thương, để cô nói cho Lâm Lệ, ít nhất cô ấy còn giữ được chút danh dự cuối cùng để đối mặt với tất cả. Xe vừa dừng lại, An Nhiên lập tức mở cửa xe, xuống xe. "Này, cô chờ một chút." Diệp Tử Ôn ở phía sau gọi, vừa vội vàng móc tờ tiền màu hồng có giá trị lớn từ trong túi ra đưa cho người tài xế, không lấy tiền lẻ, vội vàng đuổi theo An Nhiên. Khi Lâm Lệ mở cửa nhìn thấy An Nhiên đứng ngoài cửa, có phần bất ngờ: "Sao mi đến đây?" Lại nhìn người đàn ông đứng cạnh cô một chút, đột nhiên nhíu mày, có chút mập mờ nháy mắt với An Nhiên: "Vị này là Tô đại gia nhà mi?" Diệp Tử Ôn nhíu mày, Tô đại gia? Đây là người gì? An Nhiên không để ý đến vấn đề của cô ấy, cũng không để ý đến Diệp Tử Ôn đứng bên cạnh. Nhìn chằm chằm vào Lâm Lệ, sắc mặt nghiêm túc nói: "Lâm Lệ, ta có chuyện nói với mi." Lâm Lệ để bọn họ đi vào: "Vào trước đi đã, chuyện gì a? Vội vã chạy tới như thế." Nghiêng người đi vào, An Nhiên có chút khó chịu cắn cắn môi, một phát túm bả vai Lâm Lệ, nhìn cô, nghiêm túc nói: "Lâm Lệ, những lời ta nói có thể khiến mi rất khó chịu, cũng có thể rất khó tin, nhưng mà đồng ý với ta, nhất định mi phải mạnh mẽ." Lâm Lệ khó hiểu nhìn cô, hoàn toàn không hiểu tình hình: "Mi, mi muốn nói gì a, An Nhiên?" "Ta ... vừa rồi ta gặp phải Trình Tường ở nhà hàng." An Nhiên nhìn chằm chằm cô nói. Lâm Lệ sửng sốt, một lúc lâu kịp phản ứng, gượng cười nói, "Đó đó có gì lạ a, ta không phải đã nói tối nay anh ấy hẹn khách hàng ăn cơm sao." "Tuần trước, ta gặp anh ta ở bệnh viện, anh ta không phải là đi công tác, công tác chẳng qua là cái cớ lừa mi thôi, thực tế là anh ta đi bệnh viện chăm sóc người phụ nữ kia." An Nhiên biết nói những điều này là có chút tàn khốc với Lâm Lệ, nhưng sự thật là như thế, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ không nói, sau này cô ấy biết được, thì cô ấy càng bị tổn thương hơn nữa. "Buổi tối mấy hôm trước, ta còn thấy anh ta ngồi trên xe với người phụ nữ kia, hai người rất thân mật." Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên khuôn mặt từng chút từng chút cứng đờ. Có một số việc không phải không phát hiện, chẳng qua là không muốn thừa nhận, cô rất nhát gan, không hề mạnh mẽ chút nào, không làm thế nào dũng cảm đối mặt với những chuyện mà cô loáng thoáng biết đến. An Nhiên nhìn cô, có chút lo lắng gọi: "Lâm Lệ..." Lâm Lệ từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn An Nhiên, kéo kéo khóe miệng, nói: "Có lẽ, có lẽ bọn họ chẳng qua chỉ là bạn bè." Cô còn đang kiếm cớ cho anh ta, vì cô biết rõ, một khi mình thừa nhận, như vậy cuộc tình này đã đến hồi kết rồi, nhưng mà cuộc tình này đã lấy đi quá nhiều tinh lực của cô, cô thật sự không muốn buông tay. An Nhiên nhìn cô ấy, chóp mũi cay cay, nước mắt không tự chủ dâng lên hốc mắt, cô thương cô ấy ngốc nghếch: "Nói như thế chính mi còn không lừa được chính mình, mi cảm thấy có thể lừa người khác sao" Lâm Lệ không nói lời nào, nghiêng đầu qua một bên, cắn chặt môi, bướng bỉnh không cho nước mắt trên hốc mắt chảy xuống. Nhìn cô ấy, An Nhiên có chút gian nan nói: "Vừa rồi trong nhà hàng, người phụ nữ kia nói Trình Tường … sẽ cùng về Mỹ với cô ta." Nghe vậy, Lâm Lệ chợt quay đầu, nhìn An Nhiên, vẻ mặt không tin lắc đầu, nói: "Không thể nào! Không thể nào ! Anh ấy sẽ không làm như vậy, anh ấy còn kết hôn với ta, chúng ta còn có đứa bé!" An Nhiên quay mặt đi, không muốn nhìn cô, vì sợ nhìn thấy nước mắt trong mắt cô. Lúc này cửa bị đẩy mạnh ra, Trình Tường thở hổn hển đứng ở cửa, trên người vẫn là áo khoác màu trắng bạc và áo sơ mi trắng bị hắt rượu đỏ, chẳng qua là giờ phút này rượu đỏ trên áo kia đã khô két vào, mà trên mặt của anh ta còn in rõ dấu vết năm ngón tay mà vừa rồi An Nhiên đã tát lên trong cơn kích động. Lâm Lệ sững sờ nhìn Trình Tường ngoài cửa, nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt . Trình Tường bình tĩnh nhìn lại Lâm Lệ, đi thẳng về phía cô, đứng lại trước mặt cô, quay đầu nhìn An Nhiên, nói: "Em có thể đi trước không, anh muốn một mình nói chuyện với Lâm Lệ một chút." "Có lời gì thì nói trước mặt mọi người." An Nhiên nhìn thẳng vào anh ta, thái độ không hề nhượng bộ: "Tôi sẽ không ——" Cô chưa nói hết, Lâm Lệ đứng cạnh đã ngắt lời, nhìn Trình Tường, nhàn nhạt mở miệng, "An Nhiên, mi về trước đi." "Lâm Lệ!" An Nhiên nhìn cô, có chút lo lắng. Tầm mắt rời khỏi Trình Tường, quay đầu nhìn An Nhiên, khóe miệng nhẹ nhàng cười lên, nói: "Mi về trước đi, ta không sao." An Nhiên nhìn cô, không nói lời nào, không gật đầu cũng không lắc đầu. Cuối cùng để Diệp Tử Ôn lôi kéo rời khỏi đó. Khi từ nhà Lâm Lệ ra ngoài, sắc trời đã tối đen ngòm, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Diệp Tử Ôn ở bên cạnh hỏi: "Này, không định về sao, đồ của cô còn ở nhà hàng đấy." An Nhiên nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn tòa nhà phía sau, thở dài, cuối cùng gật đầu. Hai người đón xe, An Nhiên ngồi vào trong xe liền quay đầu nhìn ra ngoài, không nói một lời. Diệp Tử Ôn nhìn cô một chút, tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt mở miệng, "Tôi hiểu rõ tâm trạng của cô bây giờ, tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy, năm đó tôi đã chứng kiến tận mắt sự phản bội của người khác, càng trùng hợp hơn là ba người kia đều là bạn tốt của tôi." Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn anh ta. Diệp Tử Ôn bĩu môi, nói: "Cảm giác này rất tồi tệ." An Nhiên cười khổ, "Là vô cùng tồi tệ."
/178
|