Tiên Hồng Lộ

Q.5 - Chương 432 - Chiến Nguyên Anh! (Hạ)

/1059




Liên tiếp bay đi mấy tháng, Dương Phàm lại tìm được một cái đảo nhỏ ẩn khuất, tạm thời làm nơi dừng chân.

- Thân là Nguyên Anh Kỳ cao nhân, hai người này không ngờ lấy nhiều hiếp ít, đánh một mình ta...

Dương Phàm khẽ nhếch khóe miệng lẩm bẩm nói, mang theo vài tia trào phúng cùng tự hào phát ra từ nội tâm.

Ở dưới đột kích của hai cường giả Nguyên Anh Kỳ mà toàn thân chạy thoát, và lại đùa nghịch bỏ xa địch nhân, chỉ dựa vào điểm này, hắn đủ để kiêu ngạo rồi.

Lấy tu vi Uẩn Chủng đại viên mãn của Dương Phàm hiện tại, đối mặt với cường giả Nguyên Anh bình thường, không còn sợ hãi.

Đáng tiếc hai cường giả Nguyên Anh đến đây, hai người đánh một, phần thắng của ta rất nhỏ, nhưng nếu trong bọn họ có một người đơn độc thì... Trong mắt Dương Phàm cũng hiện lên một tia âm u và sát khí.

Chỉ có điều là, Âm Hồn thượng nhân và Cù Việt khẳng định cùng biết rõ, chỉ dựa vào sức một người, sợ là không thể bắt giữ hoặc giết chết Dương Phàm, cho nên hơn phân nửa sẽ không tách rời ra.

Sau đó, tại trên hoang đảo này hắn mở một động phủ tạm thời, trốn ở bên trong tu luyện. Hiện tại Dương Phàm cần nhất chính là thời gian.

Nếu cho hắn thời gian vài năm, khắng định có thể bước vào Diễn Căn Kỳ xưa nay chưa từng có.

Đến lúc đó, hai cường giả Nguyên Anh Kỳ này có gì phải sợ nữa?

Mang trong lòng tâm lý như vậy, Dương Phàm bắt đầu ẩn núp trên hoang đảo này lặng lẽ tu luyện, tâm thần dần dần dung nhập đại địa dưới chân, thể chất từng chút một chuyển biến, hướng tới gần cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo.

Muốn đạt tới Diễn Căn Kỳ, đầu tiên phải làm là tiến thêm một bước dung hợp nguồn lực của đại địa, cũng dần dần thay đổi thể chất bản thân, lĩnh ngộ huyền ảo trong đó, đạt tới cảnh giới chân chính hòa hợp thông suốt với đại địa.

Giờ phút này Dương Phàm đã bước vào Uẩn Chủng đại viên mãn, vẻn vẹn chỉ cách điện phủ huyền ảo này một bước.

Trong chớp mắt, thời gian trôi qua một tháng.

Một ngày đó, tâm thần Dương Phàm đột nhiên chấn động, từ trong tham diễn cảnh giới ngộ đạo bừng tỉnh lại.

Một khí tức thù địch từ phương xa truyền đến. Bước đầu hòa hợp thông suốt đại địa, hắn nắm trong tay về sinh mệnh tự nhiên càng thêm lớn mạnh, vì thế lập tức cảm nhận được sát khí mơ hồ.

- Đã vậy còn quá nhanh...

Dương Phàm khẽ thở một hơi, tập trung cảm quan về hướng sát khí truyền tới kia.

Phải biết rằng tại hải vực bao la này, nếu muốn tìm một người khó khăn biết bao... thế mà...

Quả nhiên sau một lát, hai luồng sáng kèm theo uy áp cường đại, bay tới hướng vị trí đảo nhỏ của Dương Phàm.

Nhìn theo hướng của hai người phi hành, rõ ràng là thẳng tắp bay tới mục tiêu chính là nơi đây.

Bọn họ hoàn toàn có thể xác định vị trí của Dương Phàm.

Xem ra bọn họ thật sự cấu kết cùng yêu tộc, nếu không sao có thể dễ dàng xác định vị trí của ta.

Dương Phàm hít sâu một hơi.

Dần dần, Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt hai cường giả Nguyên Anh Kỳ, bay đến phụ cặn hoang đảo này.

- Ha ha ha... Dương Phàm, để xem ngươi chạy đâu cho thoát. Mặc kệ tốc độ của ngươi nhanh đến mức nào, cũng trốn không thoát hải vực này, càng không thể tránh khỏi tầm mắt của yêu tộc.

Tiếng cười dài của Cù Việt theo không trung trên hoang đảo truyền đến.

Dương Phàm vẫn không nhúc nhích, hắn đã sớm thi triển Huyễn Thiên Hóa Hư Thuật ẩn nấp thân mình.

Quá nhiên, hai người này quanh quẩn một lát trên bầu trời hoang đảo, rồi không khỏi hai mặt nhìn nhau.

- Hắn phải ở chỗ này mới đúng, đây là tin tức do Tam Đầu Ma Khuyển La Sát một trong mười đại chiến tướng của Khổng Tước Vương cung cấp, như thế nào có thể sai lầm được?

Âm Hồn thượng nhân ánh mắt không ngừng lóe sáng, hạ xuống trên hoang đảo, bắt đầu dò tra tìm manh mối.

- Ngươi có cảm giác gì hay không, trên hoang đảo này có một loại khí tức...

Âm Hồn thượng nhân quét ánh mắt sắc như mắt chim ưng một vòng, sau đó lộ vẻ mặt quả quyết nói:

- Ta có thể khẳng định tên Dương Phàm hiện đang ẩn nấp ngay trên đảo này.

Tiếp theo sau, hai người đứng ở tại chỗ bắt đầu dùng thần thức truyền âm. Sau một lát, từ trong hải vực xa xa, bay tới một con yêu tu bậc thấp.

- Các ngươi tìm cách liên hệ với Tam Đầu Ma Khuyển La Sát, nếu có thể trợ giúp chúng ta bắt được tên này, tất có hậu lễ...

Âm Hồn thượng nhân hạ giọng nói.

- Dạ, đại nhân!

Tên yêu tu bậc thấp nhận được tin tức, lập tức chui vào trong nước, sau vài lần hô hấp liền mất dạng.

- Sư thúc! Tam Đầu Ma Khuyển kia thân là một trong mười đại chiến tướng của Khổng Tước Vương, thực lực hơn xa chúng ta, hắn thật có thể nghe chúng ta thao túng sao?

Cù Việt lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

-Có thể!

Âm Hồn thượng nhân cười nói với vẻ mặt âm hiểm:

- Chỉ bằng vào trọng bảo trên người tên tiểu tử đó, đủ để khiến cho tất cả Nguyên Anh lão quái trong Nội Hải này động tâm.

- Hơn nữa, Tam Đầu Ma Khuyển La Sát sở trường truy tìm tung tích, ba đôi linh mũi lại là thiên phú dị bẩm, cho dù thuật ẩn nấp cao thâm mấy đi nữa, cũng trốn không khỏi thuật truy tung của hắn.

Âm Hồn thượng nhân nắm chắc thắng lợi trong tay nói.

Ngay lúc hai người này dùng thần thức truyền âm nói chuyện với nhau, trên hoang đảo bỗng nhiên truyền đến một tiếng Vèo .

Ngay sau đó, một luồng sáng màu xanh biếc cùng với vầng sáng màu bạc bay ra ngoài xa trăm trượng.

- Mau đuổi theo!

Hai người sáng mắt lên, lập tức bay đuổi theo hướng Dương Phàm.

Bay ra xa ngoài mấy trăm dặm, Dương Phàm y theo cách cũ, liên tục thi triển hai lần Tường Vân Thiên Lý, biến mất khỏi phạm vi thần thức của hai người.

- Thực đáng giận!

Cù Việt hận đến ngứa răng, Âm Hồn thượng nhân cũng là vẻ mặt không cam lòng. Dương Phàm có được Tường Vân Ngõa, khẳng định bọn hắn không thể dễ dàng đuổi kịp.

Ba tháng sau, tại một chỗ trong hải vực Khổng Tước Vương.

- Tìm được rồi, chính là ở trong này...

Cù Việt cùng Âm Hồn thượng nhân mượn dùng lực lượng của yêu tộc, lại tới một đảo nhỏ khác.

Nhưng mà, hai người bọn họ vừa mới hạ xuống đảo nhỏ, liền phát hiện Dương Phàm đứng sừng sững tại chỗ, bộ dáng dường như chờ đợi bọn hắn đã lâu ngày.

- Ngươi không chạy nữa?

Âm Hồn thượng nhân mắt lóe sáng, hơi cảnh giác nhìn về phía Dương Phàm. Cù Việt cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Trên thực tế, khi nhìn thấy Dương Phàm, hắn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý chặn lại được hắn.

- Các ngươi thật đúng là bám riết không tha...

Dương Phàm hơi châm chọc nói, chợt thản nhiên nói tiếp:

- Cứ tiếp tục truy kích như vậy, cũng không có hứng thú.

- Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?

Hai người cũng không có động thủ ngay, nghi hoặc nhìn Dương Phàm.

Bởi vì bọn họ hiểu rằng nếu Dương Phàm cố ý muốn chạy, khẳng định hai người khó mà giữ lại.

- Dương mỗ trải qua suy nghĩ cẩn thận, rốt cục hiểu được, nếu không trả giá nặng một chút, các ngươi không có khả năng buông tha cho.

Trong giọng nói bình thản của Dương Phàm, tràn ngập một quyết tâm và sát ý.

- Phải trả giá nặng?

Cù Việt cảm thấy mừng rỡ, chỉ cần Dương Phàm không chạy, vậy là tốt rồi, hắn lộ vẻ mặt tươi rói nói:

- Theo như lời ngươi nói phải trả cái giá nặng nề , là chỉ chúng ta, hay là chỉ chính ngươi.

- Đó là chỉ Dương mỗ ta, cũng bao gồm tánh mạng một người trong các ngươi! Dương Phàm nói với giọng lạnh như băng không mang theo chút cảm tình gì.

Đối mặt với Dương Phàm bình tĩnh thấy mà sợ trước mắt này, Âm Hồn thượng nhân không khỏi chấn động tâm thần.

Từng ở trong Thiên Lan Điện, xuyên thấu qua Âm Nguyên Cách Không Thuật, bị Dương Phàm đoạt mất trăm năm tuổi thọ, chuyện này đã ăn sâu vào tâm linh hắn, đối với Dương Phàm hắn vô cùng kiêng kị, thậm chí còn có một chút sợ hãi mà ngay cả chính hắn cũng không dám thừa nhận.

- Ha ha ha...

Cù Việt cười một tràng dài:

- Ta thật muốn nhìn xem, dưới liên thủ của chúng ta, ngươi chỉ là một tên Kim Đan còn có thể xoay chuyển được tình thế cái gì? Nếu ngươi thành công, đó là kỳ tích ở Nội Hải ngàn vạn năm nay mới thấy.

- Kỳ tích sao?

Dương Phàm thấp giọng lẩm bẩm:

- Các ngươi sẽ nhìn thấy.

Vèo!

Bỗng nhiên, một thanh niên ma đạo băng lạnh thấu xương, xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.

- Thạch Thiên Hàn!!!

Âm Hồn thượng nhân hơi kinh ngạc, chợt âm hiểm cười nói:

- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, giữa Thạch Thiên Hàn và ngươi có quan hệ vô cùng kỳ diệu, hôm nay xem ra, quả nhiên hắn là hóa thân của ngươi.

- Cũng không biết có phải ngươi tu luyện thần thông Tam Linh Hóa Nhất trong truyền thuyết hay không?

Nói tới câu cuối cùng, Âm Hồn thượng nhân hơi có vẻ căng thẳng.

- Vậy cứ để cho các ngươi tự mình đoán đi...

Dương Phàm cùng Thạch Thiên Hàn đồng thời cười lạnh.

Cùng lúc đó, trên người Thạch Thiên Hàn bộc phát ra ma khí tận trời, Ma Hoàng Kiếm hiện ra trong tay, cứ như vậy vạch một cái trên không trung, một luồng kiếm khí bá đạo sắc bén, giống như vực sâu u tối quét ngang về phía hai người.

Vù! Vù!

Hai cường giả Nguyên Anh Kỳ nhoáng một cái như cái bóng mờ ảo, trong khóe mắt mang theo vẻ kinh ngạc, thực lực của Thạch Thiên Hàn này mặc dù không bằng Dương Phàm, nhưng cũng cận kề Nguyên Anh Kỳ, dưới công kích cũng có thể mang đến uy hiếp cho bọn hắn.

- Ha ha! Nếu hóa thân của ngươi vẻn vẹn chỉ có thực lực như thế, như vậy hôm nay ngươi sẽ thất bại rất thảm.

Cù Việt cười lạnh một tiếng.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc đó, Thạch Thiên Hàn uống vào một viên đan dược chứa chất lỏng trong suốt màu lam, trong đôi mắt tối đen, lộ ra tia sáng lạnh như băng.

Cơ thể toàn thân chợt bành trướng lên, bao phủ bên ngoài một màn sáng màu lam, khí thế cường đại đập vào mặt mà đến.

Nghịch Linh Huyết thứ phẩm!

Trong thời gian ngắn, thực lực của Thạch Thiên Hàn tăng lên gấp đôi, trực tiếp vọt lên tới cảnh giới Nguyên Anh Kỳ.

Âm Hồn thượng nhân biến sắc, trong tay tế ra một thanh yêu đao bốc lên quỷ hỏa rừng rực, đứng đối diện cùng Thạch Thiên Hàn.

Vù! Vù!

Hai người bay lên bầu trời, thần thông pháp thuật đột nhiên va chạm cùng một chỗ, thanh thế cuồn cuộn mãnh liệt, nghiễm nhiên là trận chiến giữa cấp Nguyên Anh với nhau.

Mà trên mặt đất, trận chiến giữa Dương Phàm và Cù Việt thì lại kéo dài.

Cũng giống như lần trước, bất kể Cù Việt thi triển loại thủ đoạn nào, cũng hoàn toàn không gây được tổn thương cho Dương Phàm.

Đương nhiên, Dương Phàm chân đạp trên đại địa, lực phòng ngự và thực lực tổng hợp lại có thể tăng lên, nếu rời khỏi đại địa, thì sẽ kém Cù Việt một bậc.

Cho nên hắn muốn làm thương tổn Cù Việt cùng không có khả năng.

Trong khoảnh khắc, Dương Phàm cũng ngửa cổ uống vào hai giọt Nghịch Linh Huyết thứ phẩm.

Chỉ thoáng chốc, hai mắt Dương Phàm nở rộ tia sáng màu lam, rồi lập tức truyền đến một khí tức khiến cho Cù Việt cảm thấy bị áp bách.

Từ giờ khắc này, Dương Phàm bắt đầu phản kích, lấy lại được tính áp đảo.

Vù! Vù!

Đối mặt với Dương Phàm thực lực tăng lên hơn gấp đôi, Cù Việt hoàn toàn không phải là đối thủ, chỉ đành chuyển dời chiến trường lên giữa không trung.

Thế nhưng mặc dù ở trên không trung, Dương Phàm đã dùng Nghịch Linh Huyết thứ phẩm, thực lực cũng hơn hẳn hắn mấy phần.

Sau khi đạt tới cấp độ Nguyên Anh Kỳ này, hiệu quả của Nghịch Linh Huyết thứ phẩm, không thể giống Kim Đan Kỳ bình thường, thực lực đề cao gấp hai. Dương Phàm ăn vào hai giọt, thực lực chỉ tăng lên gần gấp đôi.

Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm...

Theo trận chiến kéo dài, quả thực Cù Việt cực kỳ tức nghẹn, sau khi thực lực của Dương Phàm tăng lên gần gấp đôi, gần như hắn bị đánh đập không có lực chống đỡ.

Cho dù là chọi nhau Pháp bảo, Dương Phàm cũng không thua hắn, thậm chí vốn liếng còn mạnh hơn.

Vù! Vù! Vù! Vù!

Bốn người chiến đấu trong hải vực, trong khoảng thời gian ngắn, Dương Phàm chiếm giữ thế thượng phong, Thạch Thiên Hàn cùng hơi chiếm ưu thể.

Tình cảnh này đều lọt vào trong mắt đám yêu tu phụ cận, chúng không khỏi vừa kinh hãi vừa khó hiểu.

- Hai nhân loại kia thật sự là biến thái, không ngờ có thể lấy Kim Đan bậc cao áp chế Nguyên Anh lão quái...

Một gã bậc cao yêu tu tứ cấp cả kinh kêu lên.

- Là một người đánh hai Nguyên Anh lão quái, hai nam nhân đó là một người.

Một gã yêu tu bậc cao khác biết chuyện tiết lộ ra sự thật càng khiến cho đám yêu tu chấn động.

Bốn người ở trên bầu trời hải vực vừa đánh vừa đi, dần dần, vầng sáng màu lam trên người Dương Phàm và Thạch Thiên Hàn bắt đầu ảm đạm xuống.

Cù Việt cùng Âm Hồn thượng nhân cũng cảm nhận được áp lực giảm dần đi, không khỏi mừng thầm: Lấy bí dược tăng lên thực lực, khẳng định không thể kéo dài lâu lắm, một khi dược lực biến mất, nhất định sẽ làm suy yếu...

- Chạy!

Vèo! Vèo! !

Thạch Thiên Hàn và Dương Phàm chia ra hai hướng bay đi. Rốt cuộc đuổi theo người nào?

Cù Việt cùng Âm Hồn thượng nhân trao đổi một ánh mắt.

- Ta đuổi theo Thạch Thiên Hàn...

Âm Hồn thượng nhân bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Dương Phàm lúc trước: Đó là chỉ Dương mỗ ta, cũng bao gồm tánh mạng một người trong các ngươi. Nên bằng trực giác hắn, lựa chọn đuổi theo Thạch Thiên Hàn.

- Tốt! Đẻ ta tự tay đâm chết tên hung thủ giết Đô sư đệ này.

Cù Việt không hề nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo Dương Phàm.

Ba ngày sau, ở một vùng biển gió êm sóng lặng.

Dương Phàm đột nhiên dừng lại, hắn nhìn Cù Việt, thản nhiên nói:

- Âm Hồn thượng nhân quả nhiên cơ cảnh giảo hoạt! Nếu như thế, nơi này chính là nơi chôn xác của ngươi...


/1059

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status