Vừa nghe Thẩm Diên nói như vậy, sắc mặt của Bùi Dực lập tức không vui.
Hắn nhíu mày, phản bác: “Hôm qua người thành thân không phải ta.”
Thẩm Diên lại không cho là đúng, nàng nói: “Hôm qua đã dùng thân thể của chàng bái đường, mọi người nhìn thấy chính là mặt chàng, bọn họ đã ngầm thừa nhận là chàng.
Nếu ngày mai lại bái một lần nữa, khó tránh khỏi khiến cho mọi người nghi ngờ và chê cười.”
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên, hơi kích động mà trả lời nàng: “Ta không để bụng ánh mắt của người khác, ta chỉ biết nàng đã đồng ý phải gả cho ta.”
Hắn nói xong, cúi đầu nhìn dưới đất, im lặng một lát mới chậm rãi mở miệng: “Vì cưới nàng, ta cam nguyện để y ra, nàng không biết ta có bao nhiêu chán ghét y.
Y luôn có thể dễ như trở bàn tay được nàng yêu thích, rõ ràng chuyện y làm được, ta cũng làm được, nhưng trong mắt nàng chỉ nhìn thấy một mình y, nửa bóng dáng của ta cũng không có.”
“Trước kia nàng ghét bỏ ta thô lỗ, ta đã ngẫm lại bản thân, sửa lại khuyết điểm, dịu dàng với nàng, đã lâu không dữ với nàng.”
“Vì cưới nàng làm vợ, ta ngầm chuẩn bị rất lâu, muốn cho nàng một ngạc nhiên.
Lúc nàng đáp ứng gả cho ta, ta vui vẻ như là thằng ngốc, nhưng không nghĩ tới lại là niềm vui công dã tràng.
Nàng để người đàn ông khác thay ta bái đường, động phòng.
Ta tỉnh lại nhìn thấy dấu vết sau khi hai người hoan ái thì lạnh cả người, ngực giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm một đao, đau đến mức sắp hít thở không thông.”
Giọng điệu của Bùi Dực chua xót tự thuật tủi thân trong lòng mình.
Khi nói đến phía sau, lời nói thậm chí mang theo mấy phần run rẩy.
Thẩm Diên kinh ngạc nhìn đỉnh đầu của hắn, hiển nhiên không nghĩ tới hắn chấp niệm sâu như thế với chuyện thành thân.
Nàng cho rằng hắn đưa ra muốn cưới nàng là bởi vì không muốn để Nhiên Nhi trở thành con riêng, để cho con cháu nhà họ Bùi bọn họ sau này có lòng tin, ngẩng đầu trước mặt người ngoài.
Nàng vươn tay chậm rãi nâng cằm Bùi Dực lên, quả nhiên lại nhìn thấy cặp mắt đỏ bừng kia.
Nhìn dáng vẻ ấm ức ai oán của hắn, lòng Thẩm Diên hơi nhũn ra, nàng dùng lòng bàn tay vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của hắn, nhẹ giọng nói: “Bùi Dực, chàng khóc…”
“Không có.” Bùi Dực đẩy tay Thẩm Diên ra, hắn nghiêng đầu, không muốn để nàng nhìn thấy một mặt yếu ớt của hắn.
Hắn đường đường là Thừa tướng một nước, sao có thể dễ dàng rơi lệ đây, nói ra nhất định sẽ bị người ta chê cười.
Nhưng nghe thấy nàng gọi, cái mũi lại không biết cố gắng hơi chua xót, hốc mắt càng thêm đỏ.
Hắn gần như nức nở nói: “Nàng vĩnh viễn đều thiên vị y hơn, ta ở trong mắt nàng không hề có địa vị, nàng gọi y là phu quân, lại trực tiếp gọi tên của ta, ta như vậy khiến người ta chán ghét sao?”
“Không…” Thẩm Diên lắc đầu: “Trước kia chàng khiến người ta ghét, nhưng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng có cái hư tật xấu, thích tự cao tự đại sai khiến người khác.”
Bùi Dực biết nàng nói chính là chuyện sáng nay đút cơm, hắn vội vàng giải thích: “Ta không phải tự cao tự đại sai khiến nàng, ta chỉ muốn thân mật hơn với nàng một ít mà thôi, như vậy sẽ có vẻ nàng gần như rất để ý ta.
Tuy rằng này chẳng qua là ta lừa mình dối người, nàng có từng để ý qua ta đâu, nàng tốt với ta đều là thành lập trên cơ sở quan tâm y.
Nếu không có y, có lẽ nàng sẽ không lấy con mắt nhìn ta.”
Lời hắn nói mang theo vài phần tự giễu, giữa những hàng chữ lộ ra tràn đầy tự ti.
Thẩm Diên chưa bao giờ gặp qua Bùi Dực như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên ngơ ngẩn.
Cái tên Thừa tướng đại nhân đã từng tự cho mình thanh cao, tự cao tự đại, khinh thường nàng hiện tại lại trở nên hèn mọn như thế.
Đôi mắt đen hẹp dài của Bùi Dực tựa như có thể nhìn thấy chút tia sáng nào đó, tràn ra, nhìn thật đáng thương.
Không biết vì sao mà ngực Thẩm Diên lại hơi đau đớn, nàng hơi không đành lòng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn, ấm áp nói: “Chàng đừng khóc… Ta… Đáp ứng chàng là được, ngày mai lại thành thân một lần nữa.”.
/125
|