Editor: Mứt Chanh
Hắn nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu.
Thẩm Diên lắc người hắn, nước mắt rơi tí tách tí tách, nàng khóc nức nở: “Ta thật sự không hận chàng, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta sẽ tha thứ cho chàng… Hức hức… Chàng không định nhìn con của chúng ta sao? Nó còn nhỏ như vậy, thật đáng thương không có cha…”
Ngoài cửa sổ, trên nóc nhà cách đó không xa, một hòa thượng mặc tăng bào màu vàng nắm lấy một sợi tàn hồn trong tay kia rồi thở dài.
Những việc lặt vặt do sư phụ sắp xếp thực sự rất khó làm, y lại không phải Nguyệt Lão, cố tình muốn một người xuất gia như y phổ độ uyên ương số khổ này nọ.
Y liếc mắt nhìn dáng vẻ khóc như mưa của Thẩm Diên trong phòng rồi chạm vào bùa chú từ trong tay áo, miệng lẩm bẩm.
Chỉ lát sau, giữa không trung có một luồng sáng trắng mạnh và một luồng sáng vàng yếu hơn khác cùng nhau nhảy vào thân thể Bùi Dực.
Hai luồng sáng ùa vào quấn lấy hòa hợp trong cơ thể hắn.
Thẩm Diên lay người hắn, khóc đến mức không kềm chế được.
“Khụ…” Hắn vốn không có động tĩnh gì ở trên giường thì đột nhiên ho khan một tiếng.
Thẩm Diên sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Bùi Dực từ từ mở mắt ra, ánh mắt hơi mê mang đánh giá chung quanh.
Dường như hắn đã ngủ khá lâu trong một đoạn thời gian.
Thẩm Diên dùng ngón tay xem xét cái mũi, còn sống, có hơi thở của hắn.
Nàng bật khóc vì vui, một tay ôm Bùi Dực vào trong lòng, nức nở nói: “Chàng không chết… Hu hu…”
Bùi Dực ngủ quá lâu nên đầu óc còn hơi trì độn.
Hắn chỉ nhớ rõ hắn và Hoàng Thượng cải trang đi tuần, gặp phải thích khách.
Sau khi bị đâm bị thương hôn mê bất tỉnh, chuyện kế tiếp đã không nhớ rõ.
Nàng ôm mình thật sự chặt, Bùi Dực bị ghìm đến khó thở, nói không chừng, hắn còn chưa có chết, đợi lát nữa đã bị nàng ghìm chết.
Hắn trấn an vỗ lên lưng Thẩm Diên, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, buông ta ra trước, ta không sao.
”
Thẩm Diên nghe lời buông hắn ra, nàng sờ ngực hắn, có tim đập.
Sờ lên trán hắn, có độ ấm.
Thẩm Diên nhẹ nhàng thở ra, nàng khóc nức nở nói: “Hic… Chàng làm ta sợ muốn chết.
”
Bùi Dực nhìn nàng khóc đến đôi mắt sưng đỏ, bộ dạng thở hổn hển thì trong lòng hơi xúc động.
Nàng lo lắng cho hắn như vậy ư?
Trong lòng hắn có chút vui sướng nho nhỏ, người phụ nữ này ngày thường có dáng vẻ xa cách hắn nhưng thật ra trong lòng rất để ý hắn ấy chứ.
Có phải nàng chung tình với khuôn mặt anh tuấn của hắn, đã sớm yêu hắn, nhưng ngại với mặt mũi mà không dám thừa nhận hay không.
Gương mặt nhỏ này khóc như thể hoa lê dính hạt mưa, khiến người ta thương tiếc.
Bùi Dực ngồi dậy ôm chầm lấy Thẩm Diên, hắn nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt của nàng, dịu giọng dỗ dành: “Khóc cái gì, ta biết nàng thích gia, gia mạng lớn, sẽ không để nàng làm quả phụ.
”
Thẩm Diên nhìn gương mặt anh tuấn của hắn thì ngẩn người, vì sao nàng cảm thấy giọng điệu tự luyến lại tự đại này, hơi quen thuộc nhỉ?
Bùi Dực kiếp này ư?
“Tướng gia…” Thẩm Diên nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, thử hỏi: “Chàng nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”
Bùi Dực ôm đầu suy nghĩ, vừa rồi hắn vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, chỉ nghe thấy tiếng khóc mơ hồ của phụ nữ, những thứ khác đều không biết.
Hắn lắc đầu: “Tựa như chỉ nghe thấy nàng đang khóc, cái khác không rõ ràng lắm.
”
Hắn liếc nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh và nhận ra đây không phải là Bùi phủ, hoang mang hỏi: “Đây là đâu?”
“Nam Dương.
” Thẩm Diên thuận miệng đáp.
Trong lòng nàng kinh ngạc, hắn không nhớ rõ chuyện vừa rồi, cho nên hắn là Bùi Dực kiếp này.
Bùi Dực kiếp trước thật sự biến mất rồi sao?
Thẩm Diên nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì, trong lòng lướt qua một nỗi buồn bã.
.
/125
|