Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực mổ lên khoé môi của Thẩm Diên, hôn trả lại nàng rồi khàn giọng đáp: "Thoải mái, phía dưới của Diên Diên kẹp thật chặt."
Thẩm Diên ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú chứa đầy dục vọng của hắn, khóe môi cong lên, gợn lên một độ cung không dễ phát hiện.
Nàng nâng cái mông lên rồi dùng sức ngồi xuống, phụt một tiếng, gậy th*t thô to đẩy ra tầng tầng trở ngại mà thọc tới đáy, quy đầu cực lớn áp chặt ở cửa hang nhỏ hẹp.
"Ưm...!Thật căng..." Thẩm Diên nhíu mày ngâm nga, nàng co bụng lại, cắn chặt củ khoai thô to của hắn, tầng tầng thịt mềm mấp máy, toát mút gân xanh và mạch máu đột nhiên nổi lên trên thân.
"Thật chặt, thả lỏng chút." Đầu nấm sưng to sung huyết của Bùi Dực bị kẹp đau đớn, bụng dưới mơ hồ có ý định muốn bắn tinh.
Hắn kìm không được sự dụ dỗ, sờ lên vòng eo của Thẩm Diên, nhún phần hông, chuyển động co rút.
Cây súng thô dài đẩy về phía trước, căng ra nụ hoa nhỏ hẹp, cắm tới chỗ sâu bên trong.
"A...!Ư...!Thật sâu..." Hai hòn bi nặng trĩu dùng sức đánh lên mông Thẩm Diên, nàng cắn răng chịu đựng đau đớn, nũng nịu nói: "Phu quân, Diên Diên làm chàng thoải mái, đáp ứng thiếp viết thư hòa ly được không? Nếu không, hắn tỉnh lại, ức hiếp Diên Diên thảm, lần sau Diên Diên lại không thể làm chàng thoải mái."
Thẩm Diên xoắn mông vểnh phối hợp với động tác thọc vào rút ra của hắn.
Hắn đẩy về trước, nàng lại ngồi xuống để hắn cắm đến chỗ càng sâu hơn.
Nàng rụt mông, không ngừng kẹp mút con rồng thô to của hắn.
Bùi Dực sảng khoái đến mức hai bên huyệt Thái Dương nổi lên gân xanh, trên trán mồ hôi nóng chảy ròng ròng, hắn thở hổn hển, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên ôm cổ hắn, ngậm lấy đôi môi mỏng của hắn rồi cẩn thận liếm láp, nàng nũng nịu dụ dỗ hắn: "Phu quân, viết thư hòa ly được không? Thiếp sẽ không chạy loạn, ngày mai sẽ về Kinh Châu với chàng.
Chàng sắp xếp cho thiếp ở bên ngoài, không cho hắn biết, chờ lúc chàng ra lại đến gặp thiếp và con, như vậy hắn sẽ không bắt nạt được thiếp."
Thẩm Diên vừa dụ dỗ, vừa xoắn mông vểnh vuốt ve vật nam tính sưng to của hắn, đường đi khít khao siết lấy dương v*t thô to mút cắn từng cái.
Quy đầu cực lớn bị chỗ sâu trong nụ hoa siết chặt, hắn vừa đau vừa sướng.
Bùi Dực dồn dập thở hổn hển, hắn cắn lên khoé môi của Thẩm Diên, mang theo mấy phần chiều chuộng, giọng nói khàn khàn: "Nàng cái yêu tinh này, đều đồng ý với nàng, đợi lát nữa lại viết, ngày mai phải về nhà với ta."
Khóe môi của Thẩm Diên hơi nhếch lên, mặt nàng lộ vẻ vui mừng, mổ lên môi mỏng của Bùi Dực, nói với vẻ phấn khích: "Phu quân thật tốt, Diên Diên rất thích chàng."
Chữ "Thích" kia ở trong đầu Bùi Dực quanh quẩn một hồi lâu, tuy rằng Thẩm Diên chỉ thuận miệng nói, không có mấy phần ý tứ chân thật nhưng trong lòng hắn vẫn vui vẻ một hồi.
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên hắn nghe được nàng nói thích hắn.
Bùi Dực cúi đầu lưu luyến hôn lên môi Thẩm Diên, hắn ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng tinh tế mút lên, nước bọt trong miệng cả hai hòa quyện vào nhau, trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng liếm mút mờ ám.
Bùi Dực ngoài miệng hôn môi nàng nhưng động tác phía dưới cũng không ngừng lại.
Hắn nhún đẩy về phía trước, gậy th*t thô to nhanh chóng cắm vào mật huyệt khít khao, lại nhanh chóng rút ra, lại dùng lực cắm vào.
Òm ọp òm ọp, hai cánh hoa môi no đủ của nàng bị cắm đến sưng đỏ bên ngoài.
Cửa huyệt chảy ra d*m thủy ướt át tưới xuống bụng dưới của hắn ướt dầm dề.
Phía dưới của Bùi Dực căng như sắp nổ mạnh, hắn siết chặt eo Thẩm Diên, nhanh chóng đu đưa mấy chục phát, cuối cùng đút vào đến cùng.
Đầu nấm sung huyết ép sát cửa động, phun ra một luồng tinh dịch đặc sệch.
"A a..." Thẩm Diên bị hắn nện đến mức cơ thể co giật, nàng nũng nịu rên hai tiếng rồi vô lực nằm xoài trong lòng hắn.
Bùi Dực thở hổn hển, trìu mến hôn lên gương mặt ửng đỏ của nàng.
Đợi thong thả lấy lại sức, Bùi Dực mới buông Thẩm Diên ra, rời khỏi thân thể của nàng.
Hắn mang nước ấm lại đây lau mình cho nàng, giúp nàng rửa sạch sẽ lầy lội bên dưới.
Thẩm Diên quá mệt mỏi, chờ Bùi Dực bắn xong, cái gì nàng cũng mặc kệ rồi trực tiếp đi ngủ.
Bùi Dực dém chăn lại cho Thẩm Diên xong, nhìn khuôn mặt nhỏ mỏi mệt của nàng thì hắn ngẫm nghĩ, xoay người lấy ra giấy và bút mực ngồi trước bàn viết xuống thư hòa ly.
Bùi Dực viết hai phần, ký tên rồi đóng ấn dấu của mình lại.
Hắn đặt thư hòa ly ở trước ngăn tủ đầu giường, chờ Thẩm Diên sáng mai tỉnh lại là có thể nhìn thấy.
Như vậy, trong lòng nàng chắc chắn rất vui vẻ.
Bùi Dực xốc đệm chăn lên, tay chân nhẹ nhàng lên giường.
Hắn ôm Thẩm Diên vào trong lòng, hôn lên gương mặt nàng rồi cũng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Diên vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy hai thư hòa ly.
Nàng lấy thư hòa ly về, khóe môi đều cong lên cả ngày.
Có thư hòa ly, sau này Bùi Dực nào còn dám cưỡng bách nàng, nàng vui vẻ thì để ý hắn một chút, không vui thì khiến cho hắn đợi một bên đi.
Thẩm Diên tùy ý thu dọn bọc hành lý một chút.
Nàng để lại phong thư cho Tô Hành Chỉ, cảm ơn huynh ấy đã chăm sóc nàng trong khoảng thời gian này, nói bản thân đã phụ lòng tấm chân tình của huynh ấy, vô cùng xin lỗi.
Nàng thừa nhận bản thân đối với cha của đứa trẻ còn có vài phần tình ý, cho nên sẽ đi theo cha đứa trẻ về Kinh Châu.
Ngày nào đó nếu nàng có rảnh thì lại đến Nam Dương thăm Uyển Uyển, hy vọng anh họ trân trọng..
/125
|