Editor: Mứt Chanh
Thẩm Diên nhìn bầu trời đang tối sầm lại thì cảm thấy hụt hẫng, nàng chỉ vào đồ ăn chừa lại trên bàn cơm cho Bùi Dực rồi nói với nha hoàn: "Bỏ đồ ăn này đi, tướng gia ăn ở bên ngoài rồi, không dùng nữa."
Nàng mới vừa nói xong, giọng nói trầm ấm từ tính của một người đàn ông vang lên sau lưng: "Không ăn cũng đừng bỏ."
Thẩm Diên quay lại khi nghe thấy tiếng động thì trông thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, hắn gần như là vội vàng trở về.
Chỉ có một mình hắn, khi đi đường nện bước vững vàng, bên cạnh không có gã sai vặt đỡ hắn, lại không giống kiếp trước uống say như chết vậy.
Thẩm Diên kinh ngạc hỏi: "Phu quân, hôm nay sao trở về trễ như vậy?"
Bùi Dực đi lên trước, ôm Thẩm Diên vào lòng.
Hắn mổ xuống khóe môi nàng rồi mang theo xin lỗi: "Để Diên Diên đợi lâu, hôm nay bệ hạ mở tiệc, ta thoái thác không được cho nên mới chậm trễ.
Ngày mai lại mang nàng đi mua thêm quần áo."
Tuy hắn không uống đến say như chết, nhưng bên môi hắn lại toàn mùi rượu.
Hơn nữa, trên người hắn còn vương vấn mùi son phấn như có như không.
Thẩm Diên nhíu mày, dùng sức đẩy hắn ra rồi lui ra sau hai bước.
Nàng nói: "Phu quân uống rượu à?"
"Ừ." Bùi Dực gật đầu: "Bệ hạ mở tiệc, vì xã giao nên tùy ý uống lên mấy chén."
Thẩm Diên ngờ vực, uống rượu thì uống rượu, trên người sao còn có mùi son phấn của phụ nữ thế kia?
Mùi rượu và mùi son phấn phụ nữ hòa quyện vào nhau, gay mũi thật sự.
Cổ họng nàng đột nhiên buồn nôn, che miệng nôn khan: "Oẹ..."
Vẻ mặt của Bùi Dực căng thẳng, hắn tiến lên một bước, muốn ôm Thẩm Diên vào lòng trấn an nàng: "Diên Diên, nàng làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"
Thẩm Diên dùng tay chống vào ngực hắn, tránh sự đụng chạm của hắn rồi nhíu mày nói: "Trên người của chàng có mùi rượu huân mũi, thiếp ngửi thấy không thoải mái, đừng dựa gần quá."
Bùi Dực cúi đầu ngửi mùi hương trên người mình rồi nhíu mày, hắn xin lỗi: "Diên Diên nàng đợi lát nữa, ta lập tức đi tắm thay quần áo."
Bùi Dực bảo nha hoàn nhìn Thẩm Diên trước, hắn vội vàng về phòng tắm gội.
Nửa khắc sau, Bùi Dực lại đây, hắn đã thay quần áo mới, đầu tóc hơi ẩm với vài giọt nước nhỏ giọt.
Bùi Dực đi đến trước mặt Thẩm Diên rồi ôm nàng vào lòng, hắn vỗ nhẹ lên phần lưng nàng để trấn an nàng, lo lắng hỏi: "Diên Diên, đã ổn chút nào chưa? Còn muốn nôn không?"
Khi Bùi Dực tắm gội, dùng trà bạc hà trà súc miệng, dùng bồ kết lau người.
Bây giờ trên người thấm hương thơm tươi mới của bồ kết, ngửi rất thoải mái.
Thẩm Diên cảm thấy không khó chịu như vậy, nhưng nàng vẫn cứ canh cánh trong lòng với mùi phấn son như có như không kia.
Nàng đẩy Bùi Dực ra, sắc mặt uể oải nói: "Thiếp có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi, phu quân chậm rãi dùng bữa đi."
Nha hoàn đưa Thẩm Diên trở về phòng, Bùi Dực lo lắng cho Thẩm Diên, cũng không ăn uống gì, tùy ý lùa hai đũa cơm lót bụng rồi cũng lập tức trở về phòng.
Vừa vào phòng đã nhìn thấy Thẩm Diên nằm trên giường, nàng ngơ ngẩn nhìn tấm màn trên đỉnh đầu với bộ dạng cất giấu tâm sự.
Bùi Dực đóng cửa, lên giường ôm nàng vào lòng rồi nói bằng giọng ấm áp: "Diên Diên, nếu nơi nào không thoải mái, nhất định phải nói với phu quân."
"Thiếp không sao đâu, có hơi mệt mỏi thôi.
Con quậy quá, ngày mai là ổn thôi." Thẩm Diên tùy ý tìm cái lấy cớ, có lệ cho qua.
Trong lòng nàng hơi kháng cự sự tiếp xúc của Bùi Dực nên tách bàn tay của Bùi Dực đang ôm vòng eo của nàng, trở mình, đưa lưng về phía hắn: "Phu quân, tối nay hơi oi bức, chàng ôm chặt thiếp dễ dàng ra mồ hôi, ngủ tách ra một chút đi."
Trong ngực Bùi Dực không còn ai nên lướt qua một cảm giác mất mát.
Hắn có thể cảm giác được tâm trạng của Thẩm Diên không tốt, là bởi vì hắn tối nay chậm chạp chưa về, khiến nàng đợi lâu như vậy cho nên nàng buồn bực sao?
Hắn cũng không phải cố tình thất hẹn, chỉ là bệ hạ có nhã ý mời, hắn chối từ không được.
Chờ ngày mai, hắn sớm trở về một chút, lại mang nàng đi ra ngoài mua quần áo, đền bù đền bù nàng.
Ngày hôm sau, khi Bùi Dực dậy sớm lên triều thì Thẩm Diên còn chưa có dấu hiệu tỉnh ngủ.
ắn không quấy rầy nàng, tay chân nhẹ nhàng ra ngoài vào triều.
Bởi vì ngày hôm qua thất hẹn nên trong lòng Bùi Dực áy náy.
Hôm nay hắn muốn đền bù cho Thẩm Diên, hắn xin nghỉ nửa ngày, buổi trưa đã về phủ.
Hắn dỗ Thẩm Diên một trận, nói hôm qua bị chuyện quan trọng trì hoãn cho nên mới về trễ, hôm nay đặc biệt xin nghỉ mang nàng đi ra ngoài đi dạo.
Thẩm Diên mềm lòng, lại cảm thấy việc hôm qua chỉ là bản thân suy đoán.
Nàng hết giận một chút, vẫn là ra phủ với Bùi Dực.
Bùi Dực thấy hôm qua sắc mặt Thẩm Diên uể oải, còn nôn khan thì mua mơ chua cho nàng ngậm.
Hắn tay trái cầm một bao mơ chua, tay phải nắm Thẩm Diên đi đến cửa hàng quần áo.
Bùi Dực để cho tiểu nhị cầm mấy bộ váy mềm mại, thoải mái với da thai phụ cho Thẩm Diên thử xem.
Thẩm Diên mặc quần áo vừa người với nàng ở rèm, Bùi Dực chờ nàng ở bên ngoài.
Đang lúc hắn nhìn chằm chằm hết sức ở tấm rèm thì eo hắn đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, giọng nói phụ nữ dịu dàng vang lên: "Dực ca ca, ta cuối cùng cũng tìm được chàng, đêm qua là chàng đưa ta về cung sao?"
Bùi Dực nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mà mình nhớ nhung mười năm thì hắn ngẩn người: "Chiêu Dư..."
Rèm bị người từ bên trong xốc lên, Thẩm Diên mặc váy mới đi ra, mặt nàng thẹn thùng hỏi: "Phu quân, chàng xem quần áo này của thiếp có đẹp không..."
Nhưng lời còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt.
Người nàng đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đôi tay siết chặt chiếc khăn trong tay, mắt hạnh hiện lên nỗi bi thương..
/125
|