Kkhu.... Khụ....
_ Huynh không sao? Chúng ta về thôi, kẻo sư tôn lo.
_ Uhm....
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thu thập linh thảo, quáng thạch, nhìn nàng ăn mặc rách rưới, chân để trần khiến hắn cảm thấy chua xót,nhìn vóc dáng cao gầy đen nhẻm, linh lực dao động yếu ớt khiến hắn cảm thấy rất thương tâm.Một cô gái mới 15,16 cái thời đẹp nhất của thiếu nữ, mà nàng phải bươn chải mưu sinh, ăn thiếu mặc thốn.
Ta đã trở lại, sẽ không bao giờ để nàng phải chịu đau khổ, tổn thương nữa. Hắn lẩm nhẩm quyết tâm. Pháp tắc thế giới này quá lộn xộn, Nghịch Thiên Chi Khí còn không có, chứ đừng nói là Hỗn Nguyên Chi Khí, có lẽ tinh cầu này là cấp thấp nhất trong Thiên Hà này. Chậc..... Muốn hồi phục tu vi tới đỉnh phong e là nói dễ hơn làm, cũng may, chứ không thì quy tắc nơi này sẽ ép ta ra tro bụi mất. Nhưng sống là tốt rồi, tuy thân thể này khá yếu, nhưng may là linh hồn Tiên Tôn ta vẫn còn, có thể từ từ tu luyện lại.
Hửm......
Thiên Kiệt khẽ liếc mắt lên khe đá trên cao, nơi đó mọc ra một cây nhỏ màu tím, có 7 lá, chính giữa làmột bông hoa trắng tinh,thân cây phát ra linh khí dao động cực kỳ nhỏ. Như có như không, là... Nghịch Thiên Chi Khí....
_ Thất diệp nhất hoa.... Thật không ngờ một tinh cầu thiếu quy tắc như vậy lại nuôi dưỡng ra một gốc ngàn năm...Ha ha ha, trời không tuyệt đường người. Có nó giúp ta đỡ tốn vài trăm năm tu luyện lên Chí Tôn.Trải qua hai kiếp cảnh tâm ma Vô Tình và Hữu Tình . Có thể đi tắt từ Nhân Chuyển cảnh lên thẳng Linh Nhân cảnh mang Nghịch Thiên Chi Khí a.
Thiên Kiệt nén kích động, cẩn thận bò lên vách đá cheo leo, cẩn thận đào gốc linh dược lên. Đùa chắc... Một nơi thiếu quy tắc thiên địa như vậy, một gốc linh dược có thể huyễn hóa ra Nghịch Thiên Chi Khí, không khiến Chí Tôn cảnh đánh nhau bể đầu, máu nhuộm Thiên Địa mới lạ.
_ Thiên Kiệt ca, huynh đào gốc cỏ đó làm gì vậy, nó không phải linh thảo đâu, nó không có tí dao động linh lực tí nào.
Sặc... Cỏ....
Cỏ này lôi ra máu chảy thành sông đấy muội. Tại Tinh vực cao cấp cũng khiến vô số cường giả điên cuồng cướp đoạt đấy.
_ Uhm... Huynh thấy nó lạ mắt nên mới đào về trồng làm kiểng thôi.
_ Hì hì.. Huynh biết trồng hoa làm kiểng lúc nào thế?
Thiên Kiệt đành ấp úng bịa đặt cho có lệ thôi, nếu nói ra lai lịch gốc linh dược này chưa chắc nàng sẽ tin, hoặc là sẽ ngất xỉu mất, dù sao với tu vi Nhân Chuyển - Thanh Đồng nhất tinh, cảnh giới Chí Tôn quá xa vời, là tồn tại không thể ngước tới của lục địa này. Thỉnh thoảng cũng có vài linh thảo, quáng thạch khá hiếm mà nàng không biết cũng dược hắn đào lên hết, với linh hồn Tiên Tôn, thần thức và ánh mắt của hắn hơn xa đám tu sĩ lục địa này. Thậm chí có một ít linh thạch, linh thảo cao cấp, có trận pháp thiên nhiên, cấm chế hắn cũng thấy, nhưng không dám thu thập, thứ nhất là có yêu thú, linh thú thủ hộ, mà tu vi của hắn quá thấp,.thứ hai là hiểu biết của bản thân này quá ít về thế giới hiện tại. Lòng người nông sâu, tu đạo là dẫm lên nhau mà sống. Nếu không cẩn thận là vạn kiếp bất phục.
Mất cả buổi sáng hai người mới về tới chân núi tông môn, trong trí nhớ của hắn thì tông môn này tên Đông Hoa phái, phụ thuộc vào Bách Hoa Tông.Có khoảng ngàn đệ tử,hắn được chỉ biết mình là trẻ mồ côi được một nô tỳ nhặt về rồi nuôi dưỡng, lúc hắn 5 tuổi thì Lăng Hoa Phiêu Vân cũng được người nô tỳ này nhận nuôi trong một lần đi chợ qua cánh rừng sau núi.Nghe kể là khi đó nàng được một nữ nhân đã chết ôm trong ngực. Trên cổ nàng có đeo một sợi dây chuyền hai vầng trăng khuyết chéo nhau như chữ X ,một trắng một đỏ. Mặt sau khắc Lăng Hoa Phiêu Vân, nên lấy tên đó đặt cho nàng.
Ài.... Thiên ý mà, ta và nàng cùng xuất thế, không biết Thiên Hà này...... Chợt hắn khựng lại.... Không đúng.....
Vậy..... Lăng Như Vân, Hoa Linh Phiêu hai nàng sẽ ra sao. Chết tiệt..... Chuyện gì xảy ra đây, Lăng Hoa Phiêu Vân chỉ xuất hiện khi Bạch Nguyệt và Huyết Nguyệt hợp nhất,cũng có nghĩa là hai nàng trở về bản thể của Hắc Nguyệt, là chân thân của Vô Nguyệt Tiên Tôn.
Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng hắn. Nếu Vương Thiên Kiệt cũng là hắn Vô Song Nguyên Tôn- Vương Thiên Kiệt. Lăng Như Vân, Hoa Linh Phiêu cũng là nàng Vô Nguyệt Tiên Tôn-Lăng Hoa Phiêu Vân cùng xuất hiện, cùng một thời điểm thì sẽ xảy ra tai kiếp gì nữa đây...
Chết tiệt..... Đầu óc hắn rối như tơ vò. Sẽ ra sao nếu 5 người cùng gặp mặt. Ai sẽ là chân thân, ai là phân thân của nhau. Chết tiệt..... Từng dòng mồ hôi lăn trên trán hắn, khuôn mặt đau đớn, tái nhợt vặn vẹo
Ầm....
Một tiếng nổ vang trong đầu, hắn đau đớn lăn ra ngất xỉu đập vào lưng nàng.
- A.... Thiên...
Chưa hết câu nàng lại một lần nữa bị hắn đè lên, lại ngã đập đầu xuống đất ngất xỉu.
Tai họa..... Phải gọi là họa vô đơn chí...
_ Ui....
_ A tiểu Nguyệt tỉnh rồi, cảm thấy Trong người thế nào? một mỹ phụ trung niên mặc áo mộc giản dị sờn màu quan tâm hỏi. Nàng là A Tiểu, cũng chính là người nuôi dưỡng, dạy dỗ hai người.có thể gọi là Nghĩa Mẫu hoặc Sư Tôn.
_ A Sư Tôn, con không sao.Thiên Kiệt, huynh ấy... huynh ấy sao rồi?
_ Không sao....chỉ bị mệt mỏi quá nên ngất thôi....
Phù...
Nàng hẽ thở phào nhẹ nhõm, huynh ấy bị sao vậy? Từ hôm qua đến giờ đã hai lần ngất xỉu rồi?....
..............
Chết tiệt......
Câu đầu tiên khi hắn tỉnh dậy vẫn là chết tiệt, thật lúc hắn ngất lịm đi, dù thân thể không nhúc nhích được, nhưng lại không ảnh hưởng đến linh hồn hắn, những suy nghĩ cứ miên man, như vòng tròn. Không có điểm đầu, cũng không có điểm cuối. Trong Lúc đó hắn đã huyễn ảo ra cả ngàn cách, nhưng cách nào cũng ra một vòng tròn, cứ như tự nhiên bị ai đó ném từ trên trời rơi xuống một mê cung hình tròn không có đường ra vậy. Với linh hồn và ý chí Tiên Tôn cũng đành bó tay
Cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, tới đâu hay tới đó. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như vậy, đường đường là một Tiên Tôn có khả năng bước lên đỉnh cao của tu đạo Tạo Hóa. Vậy mà giờ bó tay, bó chân.
Thiên ý trêu ngươi a.
_ Huynh không sao? Chúng ta về thôi, kẻo sư tôn lo.
_ Uhm....
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thu thập linh thảo, quáng thạch, nhìn nàng ăn mặc rách rưới, chân để trần khiến hắn cảm thấy chua xót,nhìn vóc dáng cao gầy đen nhẻm, linh lực dao động yếu ớt khiến hắn cảm thấy rất thương tâm.Một cô gái mới 15,16 cái thời đẹp nhất của thiếu nữ, mà nàng phải bươn chải mưu sinh, ăn thiếu mặc thốn.
Ta đã trở lại, sẽ không bao giờ để nàng phải chịu đau khổ, tổn thương nữa. Hắn lẩm nhẩm quyết tâm. Pháp tắc thế giới này quá lộn xộn, Nghịch Thiên Chi Khí còn không có, chứ đừng nói là Hỗn Nguyên Chi Khí, có lẽ tinh cầu này là cấp thấp nhất trong Thiên Hà này. Chậc..... Muốn hồi phục tu vi tới đỉnh phong e là nói dễ hơn làm, cũng may, chứ không thì quy tắc nơi này sẽ ép ta ra tro bụi mất. Nhưng sống là tốt rồi, tuy thân thể này khá yếu, nhưng may là linh hồn Tiên Tôn ta vẫn còn, có thể từ từ tu luyện lại.
Hửm......
Thiên Kiệt khẽ liếc mắt lên khe đá trên cao, nơi đó mọc ra một cây nhỏ màu tím, có 7 lá, chính giữa làmột bông hoa trắng tinh,thân cây phát ra linh khí dao động cực kỳ nhỏ. Như có như không, là... Nghịch Thiên Chi Khí....
_ Thất diệp nhất hoa.... Thật không ngờ một tinh cầu thiếu quy tắc như vậy lại nuôi dưỡng ra một gốc ngàn năm...Ha ha ha, trời không tuyệt đường người. Có nó giúp ta đỡ tốn vài trăm năm tu luyện lên Chí Tôn.Trải qua hai kiếp cảnh tâm ma Vô Tình và Hữu Tình . Có thể đi tắt từ Nhân Chuyển cảnh lên thẳng Linh Nhân cảnh mang Nghịch Thiên Chi Khí a.
Thiên Kiệt nén kích động, cẩn thận bò lên vách đá cheo leo, cẩn thận đào gốc linh dược lên. Đùa chắc... Một nơi thiếu quy tắc thiên địa như vậy, một gốc linh dược có thể huyễn hóa ra Nghịch Thiên Chi Khí, không khiến Chí Tôn cảnh đánh nhau bể đầu, máu nhuộm Thiên Địa mới lạ.
_ Thiên Kiệt ca, huynh đào gốc cỏ đó làm gì vậy, nó không phải linh thảo đâu, nó không có tí dao động linh lực tí nào.
Sặc... Cỏ....
Cỏ này lôi ra máu chảy thành sông đấy muội. Tại Tinh vực cao cấp cũng khiến vô số cường giả điên cuồng cướp đoạt đấy.
_ Uhm... Huynh thấy nó lạ mắt nên mới đào về trồng làm kiểng thôi.
_ Hì hì.. Huynh biết trồng hoa làm kiểng lúc nào thế?
Thiên Kiệt đành ấp úng bịa đặt cho có lệ thôi, nếu nói ra lai lịch gốc linh dược này chưa chắc nàng sẽ tin, hoặc là sẽ ngất xỉu mất, dù sao với tu vi Nhân Chuyển - Thanh Đồng nhất tinh, cảnh giới Chí Tôn quá xa vời, là tồn tại không thể ngước tới của lục địa này. Thỉnh thoảng cũng có vài linh thảo, quáng thạch khá hiếm mà nàng không biết cũng dược hắn đào lên hết, với linh hồn Tiên Tôn, thần thức và ánh mắt của hắn hơn xa đám tu sĩ lục địa này. Thậm chí có một ít linh thạch, linh thảo cao cấp, có trận pháp thiên nhiên, cấm chế hắn cũng thấy, nhưng không dám thu thập, thứ nhất là có yêu thú, linh thú thủ hộ, mà tu vi của hắn quá thấp,.thứ hai là hiểu biết của bản thân này quá ít về thế giới hiện tại. Lòng người nông sâu, tu đạo là dẫm lên nhau mà sống. Nếu không cẩn thận là vạn kiếp bất phục.
Mất cả buổi sáng hai người mới về tới chân núi tông môn, trong trí nhớ của hắn thì tông môn này tên Đông Hoa phái, phụ thuộc vào Bách Hoa Tông.Có khoảng ngàn đệ tử,hắn được chỉ biết mình là trẻ mồ côi được một nô tỳ nhặt về rồi nuôi dưỡng, lúc hắn 5 tuổi thì Lăng Hoa Phiêu Vân cũng được người nô tỳ này nhận nuôi trong một lần đi chợ qua cánh rừng sau núi.Nghe kể là khi đó nàng được một nữ nhân đã chết ôm trong ngực. Trên cổ nàng có đeo một sợi dây chuyền hai vầng trăng khuyết chéo nhau như chữ X ,một trắng một đỏ. Mặt sau khắc Lăng Hoa Phiêu Vân, nên lấy tên đó đặt cho nàng.
Ài.... Thiên ý mà, ta và nàng cùng xuất thế, không biết Thiên Hà này...... Chợt hắn khựng lại.... Không đúng.....
Vậy..... Lăng Như Vân, Hoa Linh Phiêu hai nàng sẽ ra sao. Chết tiệt..... Chuyện gì xảy ra đây, Lăng Hoa Phiêu Vân chỉ xuất hiện khi Bạch Nguyệt và Huyết Nguyệt hợp nhất,cũng có nghĩa là hai nàng trở về bản thể của Hắc Nguyệt, là chân thân của Vô Nguyệt Tiên Tôn.
Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng hắn. Nếu Vương Thiên Kiệt cũng là hắn Vô Song Nguyên Tôn- Vương Thiên Kiệt. Lăng Như Vân, Hoa Linh Phiêu cũng là nàng Vô Nguyệt Tiên Tôn-Lăng Hoa Phiêu Vân cùng xuất hiện, cùng một thời điểm thì sẽ xảy ra tai kiếp gì nữa đây...
Chết tiệt..... Đầu óc hắn rối như tơ vò. Sẽ ra sao nếu 5 người cùng gặp mặt. Ai sẽ là chân thân, ai là phân thân của nhau. Chết tiệt..... Từng dòng mồ hôi lăn trên trán hắn, khuôn mặt đau đớn, tái nhợt vặn vẹo
Ầm....
Một tiếng nổ vang trong đầu, hắn đau đớn lăn ra ngất xỉu đập vào lưng nàng.
- A.... Thiên...
Chưa hết câu nàng lại một lần nữa bị hắn đè lên, lại ngã đập đầu xuống đất ngất xỉu.
Tai họa..... Phải gọi là họa vô đơn chí...
_ Ui....
_ A tiểu Nguyệt tỉnh rồi, cảm thấy Trong người thế nào? một mỹ phụ trung niên mặc áo mộc giản dị sờn màu quan tâm hỏi. Nàng là A Tiểu, cũng chính là người nuôi dưỡng, dạy dỗ hai người.có thể gọi là Nghĩa Mẫu hoặc Sư Tôn.
_ A Sư Tôn, con không sao.Thiên Kiệt, huynh ấy... huynh ấy sao rồi?
_ Không sao....chỉ bị mệt mỏi quá nên ngất thôi....
Phù...
Nàng hẽ thở phào nhẹ nhõm, huynh ấy bị sao vậy? Từ hôm qua đến giờ đã hai lần ngất xỉu rồi?....
..............
Chết tiệt......
Câu đầu tiên khi hắn tỉnh dậy vẫn là chết tiệt, thật lúc hắn ngất lịm đi, dù thân thể không nhúc nhích được, nhưng lại không ảnh hưởng đến linh hồn hắn, những suy nghĩ cứ miên man, như vòng tròn. Không có điểm đầu, cũng không có điểm cuối. Trong Lúc đó hắn đã huyễn ảo ra cả ngàn cách, nhưng cách nào cũng ra một vòng tròn, cứ như tự nhiên bị ai đó ném từ trên trời rơi xuống một mê cung hình tròn không có đường ra vậy. Với linh hồn và ý chí Tiên Tôn cũng đành bó tay
Cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, tới đâu hay tới đó. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như vậy, đường đường là một Tiên Tôn có khả năng bước lên đỉnh cao của tu đạo Tạo Hóa. Vậy mà giờ bó tay, bó chân.
Thiên ý trêu ngươi a.
/53
|