- Ừ!
Y Y gật đầu:
- Trên người nàng ta dường như có hương vị cổ quái, nhưng Y Y không diễn tả được là cái gì.
- Là tử khí.
Đường Kiếp nói:
- Tỳ nữ kia là một người chết.
- Người chết?
Y Y cả kinh:
- Huynh nó người đó là quỷ?
- Ừ, tám phần là thế.
Đường Kiếp nghiêm túc gật đầu:
- Ta thân là học sinh Tẩy Nguyệt, vừa phát hiện có quỷ vật quấy phá, không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.
Qủy, âm hồn không tiêu tan, nói trắng ra là sinh linh sau chết mất đi ý thức, tàn hồn dựa vào linh khí mà sống, du đãng trong trời đất.
Không giống với yêu và tinh, quỷ không có thân thể, khó mà tu luyện được, nên dựa vào sinh linh, hút dương khí, máu thịt để nuôi sống bản thân.
Tuy nhiên quỷ là do sinh linh sau khi chết đi hóa thành, mặc dù thực lực yếu nhưng lại có ý thức, hoàn toàn trái ngược với yêu. Chúng biết rằng trong nhân gian người tu luyện đông đảo, nên thông thường không nhập vào con người, mà phần đông là nhập vào gia súc hoặc sinh vật hoang dã.
Chỉ là con người có linh tính, có lợi cho quỷ vật, thế nên cũng có một số quỷ vật to gan đánh chủ ý lên con người.
Con quỷ này dám dựa vào con người, giết hại sinh mạng, hiển nhiên chính là thuộc loại to gan kia.
Chẳng lẽ nó thực sựu cho rằng mình có thể tránh né được ánh mắt của người tu luyện sao?
Thượng sư Tẩy Nguyệt trước kia giảng bài, đã từng đặc biệt giảng hẳn một tiết về chuyện này, dạy học sinh cách nhận biết quỷ vật quấn thân, Đường Kiếp là người có thành tích học tập tốt nhất, đương nhiên nhìn thấy được những thứ không bình thường.
- Được lắm.
Y Y vỗ tay cười nói:
- Bắt quỷ rất thú vị.
- Thú vị cái gì chứ, làm không tốt thì chết người đấy.
Đường Kiếp búng nhẹ vào trán nàng ta.
Y Y chớp đôi mắt to:
- Qủy rất lợi hại phải không?
- Cũng không phải là không lợi hại, tuy nhiên quỷ vật bởi vì ý thức không chết mà được sinh ra, ý thức đã thông linh, cho dù là vật ngu xuẩn thì cũng đã thông suốt, trời sinh tính gian trá, không thể đánh đồng với yêu vật và tinh vật được. Nếu như bắt ép nó, chuyện gì nó cũng có thể làm, tỷ như bắt kẻ yếu làm con tin là việc mà quỷ vật thường làm. Chúng ta trừ quỷ, nhưng chung quy không thể hại mạng người, cho nên tuyệt đối không thể lỗ mãng xông vào đươc, nếu không chỉ sợ ngược lại hại nhà người ta.
Qủy vật còn biết bắt giữ con tin? Y Y nghe thấy vậy cũng ngây người:
- Vậy bây giờ cũng ta phải làm gì?
Đường Kiếp cười nói:
- Đừng vội vàng, ta vừa rồi nhìn chằm chằm nàng ta, nếu quỷ vật kia thông minh, sẽ biết chính mình đã bại lộ, đa phần sẽ muốn chạy trốn. Chúng ta đợi nó chạy trốn mới động thủ.
- Ra là như vậy.
Y Ytỉnh, thảo nào lúc nãy Đường Kiếp cố tình đánh rắn động cỏ.
Qủa nhiên, chỉ một lát sau, trong quan đạo đột nhiên truyền đến tiếng thét:
- Thi Cầm, Thi Cầm, ngươi làm sao vậy?
Bên trong nội điện ồn ào xôn xao.
Nghe thấy tiếng hét, Đường Kiếp nhanh chóng vọt vào, chỉ thấy mấy người lúc nãy đang ở bên trong, người tỳ nữ đang nằm trên mặt đất, đã chết rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp mân mê khóe miệng, mỉm cười nói:
- Xong rồi.
Lúc này dĩ nhiên là qủy vật sợ hãi nên bỏ trốn, không có quỷ vật chiếm giữ, người tỳ nữ đã chết tất nhiên sẽ ngã xuống.
Đường Kiếp nắn linh quyết, linh khí quanh thân dao động bắt đầu tìm kiếm nơi quỷ vât ẩn náu.
Phương pháp tìm kiếm này chính là do Cố Trường Thanh dạy hắn đấy. Tuy rằng không phải là thuật pháp chiến đấu cường đại, nhưng áp dụng được nhiều, hiện giờ thích hợp dùng để truy bắt qủy vật.
Lúc này sau khi tra xét, Đường Kiếp quả nhiên cảm thấy trong không khí có một đạo linh khí đang dao động, hướng về phía sau mà đi. Âm hoa ngưng kết, hư mà không thực, đích thị là dấu hiệu cuả quỷ vật.
Đường Kiếp cười ha ha, nói với Y Y:
- Muội ở lại đây, cẩn thận ác quỷ phản công.
Còn chính bản thân hắn thì đi về phía sau.
Phía sau đạo quan là một sân viện lụi bại, trong viện toàn cỏ dại, thoạt nhìn như rất lâu rồi chưa có người chăm sóc, chỉ một chiếc bàn và hai chiếc ghế bằng đá.
Đường Kiếp tiến vào trong viện, nhìn chung quanh một chút, ánh mắt dừng trên người một con mèo đen đang ngủ, cười nói:
- Thế nào? Bây giờ biết thân phận nhập vào súc vật rồi hả?
Con mèo đen ánh mắt xanh óng trừng nhìn Đường Kiếp, phát ra tiếng meo khe khẽ.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Còn giả bộ? Rõ ràng đã rời khỏi thân người, nhưng vẫn cứ cố chấp không chịu rời đi, ngươi muốn đợi ta rời khỏi đây, rồi lại ngóc đầu trở lại sao? Tuy nhiên hôm nay ngươi đụng phải ta, cũng coi như ngươi xui xẻo.
Con mèo đen khẽ gừ một tiếng, nhưng lại phát ra tiếng cười hì hì:
- Một Linh Hồ nho nhỏ, không ngờ cũng dám cuồng ngôn như vậy, là kẻ thức thời thì hãy cút đi, nếu không đại gia sẽ hút khô dương khí của ngươi.
Đầu ngón ta Đường Kiếp lộ ra chút ánh sáng rực rỡ:
- Vậy thì hãy thử xem.
Hắn cũng không nói nhiều, phát động châm Nguyên Khí đánh về phía con mèo đen.
Con mèo đen rít lên một tiếng, nhảy vọt lên, móng vuốt giương ra cào vào mặt Đường Kiếp, năm chiếc vuốt đánh vào không khí phát ra tiếng vù vù.
Đường Kiếp cười cười, mặc kệ móng vuốt con mèo đánh vào mặt mình, ngay cả vết máu cũng chưa thấy xuất hiện, tay trái hắn duỗi ra, chụp vào cổ họng con mèo đen.
Đây là hậu viện nhà khác, Đường Kiếp không muốn tạo ra thanh thế quá lớn, bởi vậy nên tốc chiến tốc thắng. Qủy vốn vô hình, chỉ khi nhập vào vật thể mới có thể phát huy sức lực, dựa vào tố chất thân thể của hắn hiện tại, khí lực con mèo này có lớn hơn nữa cũng vô dụng.
Chỉ có điều lúc Đường Kiếp giương tay ra, con mèo trên không trung đột nhiên xoay người, tránh thoát được bàn tay Đường Kiếp, lập tức phóng vào phía nội điện.
Đường Kiếp ngạc nhiên, lập tức biết không ổn, quả nhiên quỷ vật không chiiuj rời khỏi đạo quân, là vì có tâm tư muốn kéo người khác chết cùng.
Đường Kiếp cong ngón tay búng ra, một chiếc ngân châm bắn ra, trúng vào người con mèo đen.
Con mèo đen lảo đảo một chút, sau đó rít lên một tiếng nhưng vẫn vọt về phía trước. Nó vốn là quỷ vật, khống chế cơ thể con vật, chỉ cần còn có thể động đậy, cho dù chém đứt đầu nó vẫn có thể chạy.
Đường Kiếp biết rằng không thể để cho nó chạy vào bên trong, nếu không tất sẽ có người chịu tổn thương. Phát động Tử Điện Túng Thân Pháp, như một tia chớp vọt tới, ở phía sau chụp lấy cổ con mèo.
Qủy vật kía không ngờ, Đường Kiếp là một Linh Hồ nho nhỏ mà tốc độ lại nhanh như vậy, thấy bản thân không tránh được, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Đúng lúc này, một gã tiểu đồng đi tới, nhìn thấy Đường Kiếp đang bắt con mèo hoang, liền ngẩn người ra.
Qủy vật kia mừng rỡ, dùng toàn bộ sức lực vồ về phía tiểu đồng.
Đường Kiếp biết rằng không tốt quát lên một tiếng:
- Đốt.
Tiếng quát này như hồng thủy đánh tới, chấn động khiến cho quỷ vật kia hoa mắt, thân hình châm lại, chưa kịp nhảy vào người tiểu đồng kia, đã bị Đường Kiếp bắt được. Không ngờ quỷ vật điều khiển thân thể con mèo, nó vặn vẹo vài cái, thân thể đã vọt ra, trên tay Đường Kiếp chỉ còn lại một đống da lông.
Qủy vật kia lao về hướng phòng Đỉnh Đại Lương, đồng thời kéo dài âm thanh rít lên:
- Ngươi không phải bậc Linh Hồ.
Người bậc Linh Hồ bình thường không thể phát ra tiếng quát chấn nhân động quỷ như vậy được.
Đường Kiếp cười lạnh nói:
- Ta chính là bậc Linh Hồ.
Sau đó liền phi thân truy kích, khiến cho quỷ vật không thể tiến đến gần đại điện được.
Chỉ có điều tiếng quát vừa rồi của hắn đã chấn động không ít du khách, một số người đang đi về phía sau nội điện, liền thấy một người một mèo đang vượt nóc băng tường, nhất thời cả đám đều xem đến ngây người.
Qủy vật kia thấy có cơ hội, mãnh liệt lao về phía dưới, muốn nhảy về phía vị tiểu thư lúc trước.
Thấy vị tiểu thư kia sẽ không tránh thoát được, chợt một thân ảnh bay tới, đánh úp lên người con mèo đen, chính là Y Y.
Một quỷ một tinh đụng phải nhau, sau đó tách ra, Đường Kiếp từ phía sau lao lên, kim quang trong tay hiện ra, đâm vào đỉnh đầu mèo đen.
Qủy vật kia biết mình hoàn toàn mất đi cơ hội, kêu to một tiếng, chỉ thấy từ trong cơ thể con mèo có một thân ảnh lóe ra, giống như sương khói mờ mờ, nhưng chỉ là nửa người, khắp người máu me, bộ mặt dữ tợn, thoạt nhìn cực kỳ hung ác.
Cảnh tượng này dọa mọi người sợ hãi, hét ầm cả lên.
- Hóa ra chỉ là một con quỷ bị chém ngang hông.
Đường Kiếp cười lạnh.
Hình dáng của quỷ có liên quan tới chúng lúc còn sống, đại đa số chết thế nào thì hình dáng của quỷ liền như thế.
Qủy vật này chỉ có nửa người, hiển nhiên là bị chém ngang người mà chết. Chém ngang người là khổ hình ở Văn Tâm quốc, cũng có nghĩa là kẻ này khi còn sống là hạng người hung ác mưu hại mạng người, thì mới gặp phải hình phạt này, sau khi chết oán khí không tiêu tan, nên biến thành lệ quỷ.
Qủy vật kia hiện ra nguyên hình, nhìn Đường Kiếp hét lên một tiếng bén nhọn, tiếng hét hình thành một đạo ánh sáng đánh về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp hừ một tiếng, mặc cho ánh sáng màu xanh đập vào người mình, hướng về phía con quỷ đánh ra một chưởng.
Một chưởng này không dùng bất cứ pháp thuật nào, chỉ là chấn động linh khí.
Qủy bản thân vô hình, ý thức nhờ linh khí mà tồn tại. Nếu dùng thủ pháp bình thường đối phó với nó cũng không có hiệu quả, ngược lại lay động linh khí mới là thương tổn lớn nhất đối với nó. Tuy nhiên đây cũng chỉ là cách đối phó với tiểu quỷ, nếu nó đã tu thành quỷ nguyên thì vẫn phải dùng pháp thuật mới có thể đối phó với nó được.
Qủa nhiên lúc này, một chường của Đường Kiếp vừa đánh ra, linh khí ầm ầm cuộn xuống, thân ảnh lệ quỷ lập tức trở nên mờ hồ, giống như hình ảnh trên mặt nước bị gợn sóng vậy.
Lần này quỷ vật bị thương tổn không nhỏ, dưới sự kinh hãi, quỷ vật không dám tiếp tục xuất thủ, xoay người bay về phía sau chạy trốn.
Lần này nó thực sự muốn chạy trốn.
- Muốn chạy?
Đường Kiếp hừ một tiếng, đang định đuổi theo.
Chợt nghe một tiếng hét to:
- Chỉ là một quỷ vật mà cũng dám làm hại con người, còn không mau chịu chết.
Từ trong nội điện xuất hiện một ánh quang mang, đánh về phía quỷ vật đang định chạy trốn.
Ánh sáng màu xanh đánh lên người quỷ vật, liền nổ tung, sinh ra một đám khói nhẹ. Qủy vật thét lên thê lương, ngược lại càng tăng tốc chạy về phía chân núi, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đường Kiếp vội càng xông ra ngoài, lúc này mới nhìn bên cạnh còn có một người mặc y phục trắng, chính là Quan chủ của đạo quán. Người này là một người đàn ông trung niên râu dài, không ngờ ông ta cũng là một người tu, ánh sáng xanh vừa rồi chính là do ông ta đánh ra.
Hai người đồng thời truy kích quỷ vật kia, vừa chạy Quan chủ vừa nói:
- May nhờ tuệ nhãn của công tử, không ngờ trong nhà Lý Trung Thư lại có quỷ vật, nếu không có công tử, Lý gia chỉ sợ sẽ sớm gặp họa.
- Chỉ là đúng dịp phát hiện thôi, chỉ không ngờ Quan chủ cũng là người u hành.
- Hổ thẹn hổ thẹn, chỉ là học được chút kiến thức vụn vặt mà thôi. Đúng rồi, bần đạo tự Phù Dư đạo nhân.
- Học sinh Tẩy Nguyệt, Đường Kiếp, ra mắt Dư Quan chủ.
Đường Kiếp đáp lại.
Hắn không có tâm tình để ý đạo sĩ kia, chỉ nhanh chóng chạy thẳng xuống núi. Lúc tới lưng chừng núi, liền nhìn thấy quỷ vật đang bay về phía rừng hoa diên vĩ.
Thân mình Đường Kiếp như tia chớp đuổi tới, đang muốn hoàn toàn tiêu diệt ác quỷ, chợt nghe thấy tiếng một nữ tử ý nhẹ một tiếng;
- Sao lại có một con quỷ chạy loạn khắp núi thế này?
Tiếp sau đó chỉ thấy một thân ảnh chợt xuất hiện, là một nữa tử cũng mặc y phục bằng lụa trắng mỏng.
Cô gái này eo nhỏ nhắn, chỉ vừa một nắm tay, lông mày lá liễu, mắt như thu thủy, rất thanh lịch thoát tục. Trên thắt lưng nàng ta còn treo một chuỗi chuông, tay áo bị gió thổi bồng bềnh, mỗi bước đi đều phát ra tiếng đinh đinh đang đang giòn tan.
Y Y gật đầu:
- Trên người nàng ta dường như có hương vị cổ quái, nhưng Y Y không diễn tả được là cái gì.
- Là tử khí.
Đường Kiếp nói:
- Tỳ nữ kia là một người chết.
- Người chết?
Y Y cả kinh:
- Huynh nó người đó là quỷ?
- Ừ, tám phần là thế.
Đường Kiếp nghiêm túc gật đầu:
- Ta thân là học sinh Tẩy Nguyệt, vừa phát hiện có quỷ vật quấy phá, không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.
Qủy, âm hồn không tiêu tan, nói trắng ra là sinh linh sau chết mất đi ý thức, tàn hồn dựa vào linh khí mà sống, du đãng trong trời đất.
Không giống với yêu và tinh, quỷ không có thân thể, khó mà tu luyện được, nên dựa vào sinh linh, hút dương khí, máu thịt để nuôi sống bản thân.
Tuy nhiên quỷ là do sinh linh sau khi chết đi hóa thành, mặc dù thực lực yếu nhưng lại có ý thức, hoàn toàn trái ngược với yêu. Chúng biết rằng trong nhân gian người tu luyện đông đảo, nên thông thường không nhập vào con người, mà phần đông là nhập vào gia súc hoặc sinh vật hoang dã.
Chỉ là con người có linh tính, có lợi cho quỷ vật, thế nên cũng có một số quỷ vật to gan đánh chủ ý lên con người.
Con quỷ này dám dựa vào con người, giết hại sinh mạng, hiển nhiên chính là thuộc loại to gan kia.
Chẳng lẽ nó thực sựu cho rằng mình có thể tránh né được ánh mắt của người tu luyện sao?
Thượng sư Tẩy Nguyệt trước kia giảng bài, đã từng đặc biệt giảng hẳn một tiết về chuyện này, dạy học sinh cách nhận biết quỷ vật quấn thân, Đường Kiếp là người có thành tích học tập tốt nhất, đương nhiên nhìn thấy được những thứ không bình thường.
- Được lắm.
Y Y vỗ tay cười nói:
- Bắt quỷ rất thú vị.
- Thú vị cái gì chứ, làm không tốt thì chết người đấy.
Đường Kiếp búng nhẹ vào trán nàng ta.
Y Y chớp đôi mắt to:
- Qủy rất lợi hại phải không?
- Cũng không phải là không lợi hại, tuy nhiên quỷ vật bởi vì ý thức không chết mà được sinh ra, ý thức đã thông linh, cho dù là vật ngu xuẩn thì cũng đã thông suốt, trời sinh tính gian trá, không thể đánh đồng với yêu vật và tinh vật được. Nếu như bắt ép nó, chuyện gì nó cũng có thể làm, tỷ như bắt kẻ yếu làm con tin là việc mà quỷ vật thường làm. Chúng ta trừ quỷ, nhưng chung quy không thể hại mạng người, cho nên tuyệt đối không thể lỗ mãng xông vào đươc, nếu không chỉ sợ ngược lại hại nhà người ta.
Qủy vật còn biết bắt giữ con tin? Y Y nghe thấy vậy cũng ngây người:
- Vậy bây giờ cũng ta phải làm gì?
Đường Kiếp cười nói:
- Đừng vội vàng, ta vừa rồi nhìn chằm chằm nàng ta, nếu quỷ vật kia thông minh, sẽ biết chính mình đã bại lộ, đa phần sẽ muốn chạy trốn. Chúng ta đợi nó chạy trốn mới động thủ.
- Ra là như vậy.
Y Ytỉnh, thảo nào lúc nãy Đường Kiếp cố tình đánh rắn động cỏ.
Qủa nhiên, chỉ một lát sau, trong quan đạo đột nhiên truyền đến tiếng thét:
- Thi Cầm, Thi Cầm, ngươi làm sao vậy?
Bên trong nội điện ồn ào xôn xao.
Nghe thấy tiếng hét, Đường Kiếp nhanh chóng vọt vào, chỉ thấy mấy người lúc nãy đang ở bên trong, người tỳ nữ đang nằm trên mặt đất, đã chết rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp mân mê khóe miệng, mỉm cười nói:
- Xong rồi.
Lúc này dĩ nhiên là qủy vật sợ hãi nên bỏ trốn, không có quỷ vật chiếm giữ, người tỳ nữ đã chết tất nhiên sẽ ngã xuống.
Đường Kiếp nắn linh quyết, linh khí quanh thân dao động bắt đầu tìm kiếm nơi quỷ vât ẩn náu.
Phương pháp tìm kiếm này chính là do Cố Trường Thanh dạy hắn đấy. Tuy rằng không phải là thuật pháp chiến đấu cường đại, nhưng áp dụng được nhiều, hiện giờ thích hợp dùng để truy bắt qủy vật.
Lúc này sau khi tra xét, Đường Kiếp quả nhiên cảm thấy trong không khí có một đạo linh khí đang dao động, hướng về phía sau mà đi. Âm hoa ngưng kết, hư mà không thực, đích thị là dấu hiệu cuả quỷ vật.
Đường Kiếp cười ha ha, nói với Y Y:
- Muội ở lại đây, cẩn thận ác quỷ phản công.
Còn chính bản thân hắn thì đi về phía sau.
Phía sau đạo quan là một sân viện lụi bại, trong viện toàn cỏ dại, thoạt nhìn như rất lâu rồi chưa có người chăm sóc, chỉ một chiếc bàn và hai chiếc ghế bằng đá.
Đường Kiếp tiến vào trong viện, nhìn chung quanh một chút, ánh mắt dừng trên người một con mèo đen đang ngủ, cười nói:
- Thế nào? Bây giờ biết thân phận nhập vào súc vật rồi hả?
Con mèo đen ánh mắt xanh óng trừng nhìn Đường Kiếp, phát ra tiếng meo khe khẽ.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Còn giả bộ? Rõ ràng đã rời khỏi thân người, nhưng vẫn cứ cố chấp không chịu rời đi, ngươi muốn đợi ta rời khỏi đây, rồi lại ngóc đầu trở lại sao? Tuy nhiên hôm nay ngươi đụng phải ta, cũng coi như ngươi xui xẻo.
Con mèo đen khẽ gừ một tiếng, nhưng lại phát ra tiếng cười hì hì:
- Một Linh Hồ nho nhỏ, không ngờ cũng dám cuồng ngôn như vậy, là kẻ thức thời thì hãy cút đi, nếu không đại gia sẽ hút khô dương khí của ngươi.
Đầu ngón ta Đường Kiếp lộ ra chút ánh sáng rực rỡ:
- Vậy thì hãy thử xem.
Hắn cũng không nói nhiều, phát động châm Nguyên Khí đánh về phía con mèo đen.
Con mèo đen rít lên một tiếng, nhảy vọt lên, móng vuốt giương ra cào vào mặt Đường Kiếp, năm chiếc vuốt đánh vào không khí phát ra tiếng vù vù.
Đường Kiếp cười cười, mặc kệ móng vuốt con mèo đánh vào mặt mình, ngay cả vết máu cũng chưa thấy xuất hiện, tay trái hắn duỗi ra, chụp vào cổ họng con mèo đen.
Đây là hậu viện nhà khác, Đường Kiếp không muốn tạo ra thanh thế quá lớn, bởi vậy nên tốc chiến tốc thắng. Qủy vốn vô hình, chỉ khi nhập vào vật thể mới có thể phát huy sức lực, dựa vào tố chất thân thể của hắn hiện tại, khí lực con mèo này có lớn hơn nữa cũng vô dụng.
Chỉ có điều lúc Đường Kiếp giương tay ra, con mèo trên không trung đột nhiên xoay người, tránh thoát được bàn tay Đường Kiếp, lập tức phóng vào phía nội điện.
Đường Kiếp ngạc nhiên, lập tức biết không ổn, quả nhiên quỷ vật không chiiuj rời khỏi đạo quân, là vì có tâm tư muốn kéo người khác chết cùng.
Đường Kiếp cong ngón tay búng ra, một chiếc ngân châm bắn ra, trúng vào người con mèo đen.
Con mèo đen lảo đảo một chút, sau đó rít lên một tiếng nhưng vẫn vọt về phía trước. Nó vốn là quỷ vật, khống chế cơ thể con vật, chỉ cần còn có thể động đậy, cho dù chém đứt đầu nó vẫn có thể chạy.
Đường Kiếp biết rằng không thể để cho nó chạy vào bên trong, nếu không tất sẽ có người chịu tổn thương. Phát động Tử Điện Túng Thân Pháp, như một tia chớp vọt tới, ở phía sau chụp lấy cổ con mèo.
Qủy vật kía không ngờ, Đường Kiếp là một Linh Hồ nho nhỏ mà tốc độ lại nhanh như vậy, thấy bản thân không tránh được, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Đúng lúc này, một gã tiểu đồng đi tới, nhìn thấy Đường Kiếp đang bắt con mèo hoang, liền ngẩn người ra.
Qủy vật kia mừng rỡ, dùng toàn bộ sức lực vồ về phía tiểu đồng.
Đường Kiếp biết rằng không tốt quát lên một tiếng:
- Đốt.
Tiếng quát này như hồng thủy đánh tới, chấn động khiến cho quỷ vật kia hoa mắt, thân hình châm lại, chưa kịp nhảy vào người tiểu đồng kia, đã bị Đường Kiếp bắt được. Không ngờ quỷ vật điều khiển thân thể con mèo, nó vặn vẹo vài cái, thân thể đã vọt ra, trên tay Đường Kiếp chỉ còn lại một đống da lông.
Qủy vật kia lao về hướng phòng Đỉnh Đại Lương, đồng thời kéo dài âm thanh rít lên:
- Ngươi không phải bậc Linh Hồ.
Người bậc Linh Hồ bình thường không thể phát ra tiếng quát chấn nhân động quỷ như vậy được.
Đường Kiếp cười lạnh nói:
- Ta chính là bậc Linh Hồ.
Sau đó liền phi thân truy kích, khiến cho quỷ vật không thể tiến đến gần đại điện được.
Chỉ có điều tiếng quát vừa rồi của hắn đã chấn động không ít du khách, một số người đang đi về phía sau nội điện, liền thấy một người một mèo đang vượt nóc băng tường, nhất thời cả đám đều xem đến ngây người.
Qủy vật kia thấy có cơ hội, mãnh liệt lao về phía dưới, muốn nhảy về phía vị tiểu thư lúc trước.
Thấy vị tiểu thư kia sẽ không tránh thoát được, chợt một thân ảnh bay tới, đánh úp lên người con mèo đen, chính là Y Y.
Một quỷ một tinh đụng phải nhau, sau đó tách ra, Đường Kiếp từ phía sau lao lên, kim quang trong tay hiện ra, đâm vào đỉnh đầu mèo đen.
Qủy vật kia biết mình hoàn toàn mất đi cơ hội, kêu to một tiếng, chỉ thấy từ trong cơ thể con mèo có một thân ảnh lóe ra, giống như sương khói mờ mờ, nhưng chỉ là nửa người, khắp người máu me, bộ mặt dữ tợn, thoạt nhìn cực kỳ hung ác.
Cảnh tượng này dọa mọi người sợ hãi, hét ầm cả lên.
- Hóa ra chỉ là một con quỷ bị chém ngang hông.
Đường Kiếp cười lạnh.
Hình dáng của quỷ có liên quan tới chúng lúc còn sống, đại đa số chết thế nào thì hình dáng của quỷ liền như thế.
Qủy vật này chỉ có nửa người, hiển nhiên là bị chém ngang người mà chết. Chém ngang người là khổ hình ở Văn Tâm quốc, cũng có nghĩa là kẻ này khi còn sống là hạng người hung ác mưu hại mạng người, thì mới gặp phải hình phạt này, sau khi chết oán khí không tiêu tan, nên biến thành lệ quỷ.
Qủy vật kia hiện ra nguyên hình, nhìn Đường Kiếp hét lên một tiếng bén nhọn, tiếng hét hình thành một đạo ánh sáng đánh về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp hừ một tiếng, mặc cho ánh sáng màu xanh đập vào người mình, hướng về phía con quỷ đánh ra một chưởng.
Một chưởng này không dùng bất cứ pháp thuật nào, chỉ là chấn động linh khí.
Qủy bản thân vô hình, ý thức nhờ linh khí mà tồn tại. Nếu dùng thủ pháp bình thường đối phó với nó cũng không có hiệu quả, ngược lại lay động linh khí mới là thương tổn lớn nhất đối với nó. Tuy nhiên đây cũng chỉ là cách đối phó với tiểu quỷ, nếu nó đã tu thành quỷ nguyên thì vẫn phải dùng pháp thuật mới có thể đối phó với nó được.
Qủa nhiên lúc này, một chường của Đường Kiếp vừa đánh ra, linh khí ầm ầm cuộn xuống, thân ảnh lệ quỷ lập tức trở nên mờ hồ, giống như hình ảnh trên mặt nước bị gợn sóng vậy.
Lần này quỷ vật bị thương tổn không nhỏ, dưới sự kinh hãi, quỷ vật không dám tiếp tục xuất thủ, xoay người bay về phía sau chạy trốn.
Lần này nó thực sự muốn chạy trốn.
- Muốn chạy?
Đường Kiếp hừ một tiếng, đang định đuổi theo.
Chợt nghe một tiếng hét to:
- Chỉ là một quỷ vật mà cũng dám làm hại con người, còn không mau chịu chết.
Từ trong nội điện xuất hiện một ánh quang mang, đánh về phía quỷ vật đang định chạy trốn.
Ánh sáng màu xanh đánh lên người quỷ vật, liền nổ tung, sinh ra một đám khói nhẹ. Qủy vật thét lên thê lương, ngược lại càng tăng tốc chạy về phía chân núi, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đường Kiếp vội càng xông ra ngoài, lúc này mới nhìn bên cạnh còn có một người mặc y phục trắng, chính là Quan chủ của đạo quán. Người này là một người đàn ông trung niên râu dài, không ngờ ông ta cũng là một người tu, ánh sáng xanh vừa rồi chính là do ông ta đánh ra.
Hai người đồng thời truy kích quỷ vật kia, vừa chạy Quan chủ vừa nói:
- May nhờ tuệ nhãn của công tử, không ngờ trong nhà Lý Trung Thư lại có quỷ vật, nếu không có công tử, Lý gia chỉ sợ sẽ sớm gặp họa.
- Chỉ là đúng dịp phát hiện thôi, chỉ không ngờ Quan chủ cũng là người u hành.
- Hổ thẹn hổ thẹn, chỉ là học được chút kiến thức vụn vặt mà thôi. Đúng rồi, bần đạo tự Phù Dư đạo nhân.
- Học sinh Tẩy Nguyệt, Đường Kiếp, ra mắt Dư Quan chủ.
Đường Kiếp đáp lại.
Hắn không có tâm tình để ý đạo sĩ kia, chỉ nhanh chóng chạy thẳng xuống núi. Lúc tới lưng chừng núi, liền nhìn thấy quỷ vật đang bay về phía rừng hoa diên vĩ.
Thân mình Đường Kiếp như tia chớp đuổi tới, đang muốn hoàn toàn tiêu diệt ác quỷ, chợt nghe thấy tiếng một nữ tử ý nhẹ một tiếng;
- Sao lại có một con quỷ chạy loạn khắp núi thế này?
Tiếp sau đó chỉ thấy một thân ảnh chợt xuất hiện, là một nữa tử cũng mặc y phục bằng lụa trắng mỏng.
Cô gái này eo nhỏ nhắn, chỉ vừa một nắm tay, lông mày lá liễu, mắt như thu thủy, rất thanh lịch thoát tục. Trên thắt lưng nàng ta còn treo một chuỗi chuông, tay áo bị gió thổi bồng bềnh, mỗi bước đi đều phát ra tiếng đinh đinh đang đang giòn tan.
/191
|