Pháp thuật chính thống của cuộc chiến giống như là một chiến sĩ đi kéo cung vậy, tự làm hỏng đi khí thế của mình.
Kỳ thực trong số pháp thuật của Thần Tiêu Kiếm Điển mà Đường Kiếp trộm được có đao pháp tốt hơn Trảm Phong, nhưng pháp thuật của Thần Tiêu Kiếm Điển lại quá bác đại tinh thâm, chỉ là Tử Điện Tung thân pháp, Vô Tướng Kim Thân và Thần Đình Thiên Biến ba chiêu, đã khiến hắn khá là vất vả rồi.
Cho đến bây giờ hắn cũng chỉ luyện đến tầng thứ nhất Vô Tướng Kim Thân, Tử Điện Tung thân pháp gần luyện đến tầng thứ nhất, Thần Đình Thiên Biến thì vẫn còn rất kém.
Về phần Liệt Ngọc Chỉ, khó khăn lắm mới dùng được vài bước mà thôi.
Vì thế mà chả còn sức lực đâu đi học những thứ khác nữa.
Trảm Phong đao tuy rằng bình thường, nhưng tu luyện dễ dàng, trong thời gian ngắn nâng cao hiệu quả ngược lại càng rõ ràng hơn.
Đã tu hành qua một năm, Đường Kiếp cũng dần dần nhận thức được, không phải cái gì càng cao thâm càng tốt. Pháp thuật càng cao thâm, tu luyện lại càng khó, hiệu quả cũng càng chậm.
Hắn học bao nhiêu pháp thuật cao thâm như vậy, tại sao đánh Phù Dư đạo nhân lại khó như vậy? Cũng là bởi vì hiện giờ hắn không thể thực sự phát huy được những ưu thế của pháp thuật cao thâm đó.
Ngoài lần đó ra Đường Kiếp lại chọn được một môn pháp thuật.
Vô Quang thuật.
Đây là một loại pháp thuật phụ trợ giúp che đi ánh sáng, có thể trong một khoảng thời gian ngắn khiến một vùng xung quanh tối đi, cũng có thể tác dụng lên một vật nào đó làm nó không phản quang được nữa.
Học pháp thuật này là để chuẩn bị cho những trận chiến về sau.
Kim quang của kim châm dù sao thì cũng nhìn thấy được, có pháp thuật này thì có thể che đậy đi, sau này nếu như có pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển cần dùng tới, cũng có thể thông qua thuật này che đậy tầm mắt, cứ như vậy, chiến đấu tự do của Đường Kiếp lại càng lớn hơn rồi.
“ Đáng tiếc pháp thuật này có hai khuyết điểm, một là dễ dàng bị phá giải, bất kỳ một ánh sáng nhỏ nào cũng đều có thể giải quyết được, hai là bản thân cũng bị ảnh hưởng. Nếu muốn giải quyết hai vấn đề này, trước mắt chỉ có thể học pháp thuật Kiếm Điển cao siêu hơn, sau đó lại tiếp tục học đến thuật nhìn bóng tối…Ta nào có sức mà học nhiều như vậy.” Đường Kiếp tự nói, lắc đầu cười khổ.
Hắn phát hiện tu luyện pháp thuật giống như là tạo ra một lời nói dối, mỗi lần xuất ra hơn một loại năng lực, thì sẽ tạo ra càng nhiều yêu cầu, buộc ngươi không ngừng đi thỏa mãn, đi viên mãn nó, rồi lại vĩnh viễn viên mãn không được, mà dần dần lại lạc trong quá trình truy đuổi đó.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp cảnh giác trong lòng, nhắc nhở bản thân nhất định không thể để lạc trong vô tân viên mãn.
Thân là học tử, việc cấp bách là toàn lực nâng cao cảnh giới, bây giờ học pháp thuật lại nhiều, đến sau này cũng không chắc có tác dụng, không còn bị Thiên Thần Cung truy đuổi, không cần thiết phải vội vàng nâng cao khả năng chiến đấu, huống hồ với thể chất của hắn bây giờ, mấy học tử Linh Đài bình thường không có mấy người có thể làm đối thủ của hắn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đường Kiếp liền mang theo hai quyển pháp thuật rời đi, quyết định trước khi thăng tiến lên Linh Hải, không học thêm nhiều pháp thuật nữa.
Rời khỏi Thiên Nhất Các, đi chưa bao xa, Đường Kiếp liền thấy Ngô Hạnh đang đi tới.
Lần trước sau khi tặng thuốc, quan hệ giữa Đường Kiếp và Ngô Hạnh đã dịu đi rất nhiều, lúc này nhìn thấy hắn đang định gọi, không ngờ hắn nhìn thấy Đường Kiếp, bộ mặt uốn éo, giả vờ như không nhìn thấy Đường Kiếp rồi rẽ sang hướng khác đi.
Đường Kiếp ngớ ra, chỉ thấy tay Ngô Hạnh run lên, một vật gì đó đã rơi vào tay Đường Kiếp.
Đường Kiếp mở ra xem, chỉ thấy một tờ giấy, bên trong viết loằng ngoằng vài chữ: “Mau đến chỗ tiểu thiếu gia”
Lại không biết vì sao.
Nhìn hàng chữ này, Đường Kiếp đứng im tại chỗ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng đi nhanh về phía Tĩnh Tâm viên. Vừa đến trước cửa, thì phát hiện cửa chỉ khép hờ mà thôi, bên trong là những tiếng ồn ào truyền tới.
- Bất kể thế nào, ta không thể đồng ý!
Chính là Vệ Thiên Xung đang gào to.
Đẩy cửa vào, Đường Kiếp nhìn thấy Vệ Thiên Xung đang đứng trong vườn gào thét.
Trước mặt hắn rõ ràng là đại ca của hắn Vệ Thiên Chí và Vệ Minh.
Nhìn thấy Đường Kiếp đi vào, Vệ Thiên Xung mừng rỡ kêu lên:
- Đường Kiếp, ngươi tới vừa đúng lúc, đại ca nói muốn đuổi ngươi ra khỏi nhà!
- Thật sao?
Đường Kiếp cuối cùng cũng hiểu tại sao Ngô Hạnh lại bảo hắn đi nhanh qua đây.
Chuyện cảm tình là như vậy đấy.
Chỉ nghe Vệ Thiện Chí quát một tiếng:
- Tiểu đệ, ngươi còn khăng khăng không chịu sao? Đường Kiếp vì danh tiếng, không tiếc nguy hiểm, hành sự quá cực đoan, nếu cứ bỏ qua cho hắn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ rước đại họa đến cho Vệ gia. Ta đã viết thư cho cha mẹ, lần này qua đây, chỉ là thông báo cho đệ, sớm tránh xa hắn một chút,
- Đây là chuyện của ta không cần huynh quản!
Vệ Thiên Xung gào to.
Vệ Thiện Chí cũng nổi giận:
- Đây là chuyện của Vệ gia, không phải chuyện của riêng ngươi, ngươi còn tiếp tục bao che dung túng, sớm muộn cũng sẽ bị liên lụy!
Lúc này mắt hai anh em đỏ lên như mắt gà trống, căm tức nhìn nhau, Vệ Minh thì đứng một bên khuyên nhủ:
- Các ngươi cần gì phải như vậy, Đường Kiếp dù sao cũng là hầu học của Xung đệ, đại ca huynh chả nói năng gì đã viết thư về nhà, cũng khó trách nó tức giận.
- Đệ nhìn bộ dạng của nó xem, có đồng ý được không? Ta chính là biết nó sẽ như vậy, mới giấu mọi người, giải quyết tốt mọi việc rồi nói, ta cũng là muốn tốt cho đệ!
Nói đến câu cuối, Vệ Thiên Chí nói với Vệ Thiên Xung, mắt thì trừng trừng nhìn Đường Kiếp một cách độc ác.
Đường Kiếp cười nói:
- Xem ra đại thiếu gia đối với ta có rất nhiều bất mãn.
- Hừ!
Vệ Thiên Chí hừ một tiếng:
- Ngươi thân là hầu học, thì nên làm tròn bổn phận, ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì rồi? Giả mạo Đường Kiệt, lấy thân thử pháp, lại còn làm sóng cuộn ngập trời, nếu cứ tiếp tục để ngươi như vậy, Vệ gia ta sớm muôn cũng có ngày bị ngươi làm liên lụy tới!
- Đây không phải không liên lụy sao?
Vệ Thiên Xung hô:
- Hình phạt đã định rồi, đệ một chút cũng không sao.
Vệ Thiên Chí mặt trầm xuống:
- Lần này không sao là do may mắn, lần sau thì sao? Nếu như hắn lại gây ra những chuyện khác, thì xử lí thế nào? Tên Đường Kiếp này là người không chịu an phận, nếu cứ mặc cho hắn như vậy, sớm muộn cũng gây ra chuyện lớn. Thư ta đã gửi đi, bây giờ cũng chỉ là báo cho đệ một tiếng, chuyện đã thế này, đệ có nói gì cũng vô dụng!
- Huynh khốn khiếp!
Vệ Thiên Xung giận giữ nói.
- Tiểu thiếu gia.
Đường Kiếp nhắc nhở:
- Đại thiếu gia là đại ca của thiếu gia, không được vô lễ với đại ca như vậy.
- Ngươi còn nói giúp hắn?
Vệ Thiên Xung dậm chân tức giận:
- Mẹ ta sắp đuổi ngươi ra khỏi học viện rồi!
Đường Kiếp cười cười:
- Thứ nhất: tiểu nhân chỉ nói giúp đạo lí, mặc kệ thế nào, thiếu gia không thể đối xử với đại ca như vậy được. Thứ hai: Lão gia và phu nhân vẫn chưa đuổi tiểu nhân, thư đã gửi đi, không có nghĩa là chuyện sẽ làm theo lời đại thiếu gia.
Vệ Thiện Chí hừ một tiếng, rõ ràng Đường Kiếp nói chuyện không thèm để ý gì. Dựa vào hiểu rõ phụ thân mình, tin là ông ấy sau khi nhìn thấy thư, nhất định sẽ không giữ Đường Kiếp cái đại họa này ở trong phủ.
Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Thứ ba, tiểu nhân đi hay ở lại học viện Tẩy Nguyệt, Vệ gia bây giờ chưa chắc đã có thể quyết định được.
Vệ Thiên Chí ngẩn người:
- Ngươi nói cái gì?
Đường Kiếp quay đầu lại nhìn Vệ Thiên Chí:
- Đại thiếu gia, tuyển ai vào học đó là chuyện của các đại gia tộc, nhưng học tử sau khi nhập học, chuyện đi hay ở thì lại không do các nhà có thể tùy ý quyết định. Học viện Tẩy Nguyệt không định đuổi người đi, thì Vệ gia cũng không đuổi được tiểu nhân đi.
Trước khi tiễn học tử nhập học, tất cả đều do các đại gia tộc làm chủ, học tử sau khi nhập học, rất nhiều chuyện các gia tộc không tùy ý quyết định được nữa.
Thân phận học tử của Đường Kiếp là dựa vào danh tiếng nhà Vệ gia, nếu Vệ gia không ủng hộ hắn đi học, họ đích thực có quyền đề xuất với học viện đuổi học Đường Kiếp.
Nhưng loại đề xuất này, học viện cũng có thể từ chối.
Với tình huống như bây giờ của Đường Kiếp, học viện Tẩy Nguyệt sao có thể đuổi hắn đi?
Cho nên sau khi nghe được tin này, Đường Kiếp lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó cũng không quan tâm nữa.
Con ưng nhỏ lớn rồi, cánh đã cứng rồi, không cần biết mọi người có tiếp nhận điểm này hay không, đây đều là quay luật tất nhiên của vạn vật.
Còn đối với Đường Kiếp mà nói, nếu hắn thật sự vì thế mà rời khỏi Vệ gia, vậy thì vừa đúng chấm dứt mọi ân oán với Vệ gia, bởi thế mà với cách làm của đại thiếu gia, hắn một chút cũng không ngại.
Vệ Thiên Chí ngẩn ngơ, hừ nói:
- Học viện giữ ngươi ư? Ta thấy chắc ngươi đang mơ rồi, lại nói nếu học viện đồng ý giữ ngươi lại, Vệ gia ta cũng sẽ dừng mọi giúp đỡ đối với ngươi!
Đường Kiếp cười nói:
- Ta nợ học viện mười vạn tiền, mỗi tháng phải trả lãi không chỉ dừng lại ở số này, chuyện học phí, thì không cần thiếu gia phải phí tâm nữa.
Nghe thấy số này mọi người giật mình.
Chuyện Đường Kiếp nợ nhiều như vậy, người biết không nhiều, đến cả Vệ Thiên Xung sau này mới biết.
Vừa nghe đến số mười vạn đồng, Vệ Thiên Chí cuối cùng cũng hiểu tại sao Đường Kiếp lại quả quyết như vậy.
Làm gì có ai dễ dàng thả một con nợ khổng lồ đi như vậy!
Nhất thời khó thở, Vệ Thiên Chí độc địa nói:
- Vệ gia ta mặc dù không phải gia đình quyền quý gì, nhưng cũng vẫn có chút ảnh hưởng…
- Đại thiếu gia!
Mặt Đường Kiếp biến sắc, nghiêm mặt nói:
- Ngươi không vừa ý với ta, ta có thể hiểu, nếu đuổi ta đi, ta cũng không có gì oán hận. Nhưng nếu chỉ vì đuổi một người hầu học mà điều động binh lực, dùng mọi thủ đoạn, vậy thì không bình thường rồi… Ta và ngươi không thù oán, không đến mức phải đến bước này chứ? Chỉ cần Vệ gia tuyên bố đuổi ta ra khỏi gia tộc, tự nhiên sẽ rũ bỏ quan hệ, học viện giữ hay không giữ ta, thì đều không liên quan đến Vệ gia nữa!
- Ngươi dám nói chuyện với ra như thế?
Vệ Thiên Chí giận giữ.
Đường Kiếp lạnh lùng nói:
- Ta sắp không phải là hầu học của Vệ gia ngươi nữa, còn cần ta phải ôn hòa với ngươi nữa sao?
- Ngươi!
Vệ Thiên Chí bị hắn làm cho tức giận nói không ra lời.
Nói đến đây, không khí như dừng hẳn lại.
Khiến người ta khiếp sợ chính là việc Đường Kiếp hoàn toàn không sợ sự uy nghiêm của Vệ Thiên Chí.
Vệ Thiên Chí giận vô cùng kêu lên:
- Đường Kiếp, đừng quên ngươi bây giờ vẫn là kẻ hầu học cho Vệ gia ta.
Đường Kiếp cười lạnh:
- Cũng không phải của ngươi!
Vệ Thiên Chí giận dữ, nhìn về phía em trai mình.
Vệ Thiên xung gân cổ lên:
- Nghĩ cùng đừng nghĩ nữa! Ta nói rồi, ta sẽ không để Đường Kiếp đi đâu, không có hắn ta bây giờ vẫn còn phải ở học viện mỗi ngày đều đi học, cái gì cũng không phải.
Trong thời gian này, Vệ Thiên Xung đích thực là tiến bộ rất nhiều.
Sắp xếp lúc đầu của Đường Kiếp, dần dần đã hiệu quả rồi, theo như lịch luyện ở đấu trường lần trước, Vệ Thiên Xung đã không giống như lúc đầu nữa, mỗi lần chiến đâu đều sợ không biết phải làm sao, đã dám đối mặt với các loại khiêu chiến và nguy hiểm.
Ngoài ra con rối mà lúc đầu Đường Kiếp đưa cho Vệ Thiên Xung cũng có lợi không ít.
Thuê theo hợp đồng là chuyện mà hai bên đều có lợi, Đường Kiếp cố nhiên là mượn con rối ở Hổ Khiếu Cốc để hoàn thành kế hoạch của mình, Vệ Thiên Xung lại dựa vào đây kiếm được hơn một nghìn đồng.
Hơn một nghìn tiền này đổi ra linh dược giúp việc tu luyện, lại có thể tiến thêm một bước nâng cao thực lực.
Trước đó vài ngày Vệ gia lại mua cho hắn một thanh pháp khí Phân Thủy kiếm, khiến thực lực của hắn tăng rõ rệt, cuối cùng trong trận đấu với các học tử cùng khóa đã chiếm được vị trí trên một trăm.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa lên top, nhưng chỉ cần kiên trì trạng thái như bây giờ, sớm muộn sẽ có lúc có tên trong top.
Đợi đến sau này, đám học tử ưu tú như Đường Kiếp tiến vào Linh Hồ, cạnh tranh sẽ giảm đi, thời kỳ hoàng kim của Vệ Thiên Xung rất nhanh sẽ tới.
Có thể đi đến bước này, sự giúp đỡ của Đường Kiếp có quan hệ rất lớn, Vệ Thiên Xung sao lại có thể không cảm kích được?
Vệ Thiên Chí bất đắc dĩ, chỉ có thể chỉ vào Đường Kiếp mà quát:
- Được, để ta xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu, đợi thư của cha mẹ ta tới…
Đường Kiếp ngắt lời hắn:
- Đợi thư của Lão gia và phu nhân tới, ta sợ ngươi sẽ càng thất vọng thêm.
Kỳ thực trong số pháp thuật của Thần Tiêu Kiếm Điển mà Đường Kiếp trộm được có đao pháp tốt hơn Trảm Phong, nhưng pháp thuật của Thần Tiêu Kiếm Điển lại quá bác đại tinh thâm, chỉ là Tử Điện Tung thân pháp, Vô Tướng Kim Thân và Thần Đình Thiên Biến ba chiêu, đã khiến hắn khá là vất vả rồi.
Cho đến bây giờ hắn cũng chỉ luyện đến tầng thứ nhất Vô Tướng Kim Thân, Tử Điện Tung thân pháp gần luyện đến tầng thứ nhất, Thần Đình Thiên Biến thì vẫn còn rất kém.
Về phần Liệt Ngọc Chỉ, khó khăn lắm mới dùng được vài bước mà thôi.
Vì thế mà chả còn sức lực đâu đi học những thứ khác nữa.
Trảm Phong đao tuy rằng bình thường, nhưng tu luyện dễ dàng, trong thời gian ngắn nâng cao hiệu quả ngược lại càng rõ ràng hơn.
Đã tu hành qua một năm, Đường Kiếp cũng dần dần nhận thức được, không phải cái gì càng cao thâm càng tốt. Pháp thuật càng cao thâm, tu luyện lại càng khó, hiệu quả cũng càng chậm.
Hắn học bao nhiêu pháp thuật cao thâm như vậy, tại sao đánh Phù Dư đạo nhân lại khó như vậy? Cũng là bởi vì hiện giờ hắn không thể thực sự phát huy được những ưu thế của pháp thuật cao thâm đó.
Ngoài lần đó ra Đường Kiếp lại chọn được một môn pháp thuật.
Vô Quang thuật.
Đây là một loại pháp thuật phụ trợ giúp che đi ánh sáng, có thể trong một khoảng thời gian ngắn khiến một vùng xung quanh tối đi, cũng có thể tác dụng lên một vật nào đó làm nó không phản quang được nữa.
Học pháp thuật này là để chuẩn bị cho những trận chiến về sau.
Kim quang của kim châm dù sao thì cũng nhìn thấy được, có pháp thuật này thì có thể che đậy đi, sau này nếu như có pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển cần dùng tới, cũng có thể thông qua thuật này che đậy tầm mắt, cứ như vậy, chiến đấu tự do của Đường Kiếp lại càng lớn hơn rồi.
“ Đáng tiếc pháp thuật này có hai khuyết điểm, một là dễ dàng bị phá giải, bất kỳ một ánh sáng nhỏ nào cũng đều có thể giải quyết được, hai là bản thân cũng bị ảnh hưởng. Nếu muốn giải quyết hai vấn đề này, trước mắt chỉ có thể học pháp thuật Kiếm Điển cao siêu hơn, sau đó lại tiếp tục học đến thuật nhìn bóng tối…Ta nào có sức mà học nhiều như vậy.” Đường Kiếp tự nói, lắc đầu cười khổ.
Hắn phát hiện tu luyện pháp thuật giống như là tạo ra một lời nói dối, mỗi lần xuất ra hơn một loại năng lực, thì sẽ tạo ra càng nhiều yêu cầu, buộc ngươi không ngừng đi thỏa mãn, đi viên mãn nó, rồi lại vĩnh viễn viên mãn không được, mà dần dần lại lạc trong quá trình truy đuổi đó.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp cảnh giác trong lòng, nhắc nhở bản thân nhất định không thể để lạc trong vô tân viên mãn.
Thân là học tử, việc cấp bách là toàn lực nâng cao cảnh giới, bây giờ học pháp thuật lại nhiều, đến sau này cũng không chắc có tác dụng, không còn bị Thiên Thần Cung truy đuổi, không cần thiết phải vội vàng nâng cao khả năng chiến đấu, huống hồ với thể chất của hắn bây giờ, mấy học tử Linh Đài bình thường không có mấy người có thể làm đối thủ của hắn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đường Kiếp liền mang theo hai quyển pháp thuật rời đi, quyết định trước khi thăng tiến lên Linh Hải, không học thêm nhiều pháp thuật nữa.
Rời khỏi Thiên Nhất Các, đi chưa bao xa, Đường Kiếp liền thấy Ngô Hạnh đang đi tới.
Lần trước sau khi tặng thuốc, quan hệ giữa Đường Kiếp và Ngô Hạnh đã dịu đi rất nhiều, lúc này nhìn thấy hắn đang định gọi, không ngờ hắn nhìn thấy Đường Kiếp, bộ mặt uốn éo, giả vờ như không nhìn thấy Đường Kiếp rồi rẽ sang hướng khác đi.
Đường Kiếp ngớ ra, chỉ thấy tay Ngô Hạnh run lên, một vật gì đó đã rơi vào tay Đường Kiếp.
Đường Kiếp mở ra xem, chỉ thấy một tờ giấy, bên trong viết loằng ngoằng vài chữ: “Mau đến chỗ tiểu thiếu gia”
Lại không biết vì sao.
Nhìn hàng chữ này, Đường Kiếp đứng im tại chỗ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng đi nhanh về phía Tĩnh Tâm viên. Vừa đến trước cửa, thì phát hiện cửa chỉ khép hờ mà thôi, bên trong là những tiếng ồn ào truyền tới.
- Bất kể thế nào, ta không thể đồng ý!
Chính là Vệ Thiên Xung đang gào to.
Đẩy cửa vào, Đường Kiếp nhìn thấy Vệ Thiên Xung đang đứng trong vườn gào thét.
Trước mặt hắn rõ ràng là đại ca của hắn Vệ Thiên Chí và Vệ Minh.
Nhìn thấy Đường Kiếp đi vào, Vệ Thiên Xung mừng rỡ kêu lên:
- Đường Kiếp, ngươi tới vừa đúng lúc, đại ca nói muốn đuổi ngươi ra khỏi nhà!
- Thật sao?
Đường Kiếp cuối cùng cũng hiểu tại sao Ngô Hạnh lại bảo hắn đi nhanh qua đây.
Chuyện cảm tình là như vậy đấy.
Chỉ nghe Vệ Thiện Chí quát một tiếng:
- Tiểu đệ, ngươi còn khăng khăng không chịu sao? Đường Kiếp vì danh tiếng, không tiếc nguy hiểm, hành sự quá cực đoan, nếu cứ bỏ qua cho hắn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ rước đại họa đến cho Vệ gia. Ta đã viết thư cho cha mẹ, lần này qua đây, chỉ là thông báo cho đệ, sớm tránh xa hắn một chút,
- Đây là chuyện của ta không cần huynh quản!
Vệ Thiên Xung gào to.
Vệ Thiện Chí cũng nổi giận:
- Đây là chuyện của Vệ gia, không phải chuyện của riêng ngươi, ngươi còn tiếp tục bao che dung túng, sớm muộn cũng sẽ bị liên lụy!
Lúc này mắt hai anh em đỏ lên như mắt gà trống, căm tức nhìn nhau, Vệ Minh thì đứng một bên khuyên nhủ:
- Các ngươi cần gì phải như vậy, Đường Kiếp dù sao cũng là hầu học của Xung đệ, đại ca huynh chả nói năng gì đã viết thư về nhà, cũng khó trách nó tức giận.
- Đệ nhìn bộ dạng của nó xem, có đồng ý được không? Ta chính là biết nó sẽ như vậy, mới giấu mọi người, giải quyết tốt mọi việc rồi nói, ta cũng là muốn tốt cho đệ!
Nói đến câu cuối, Vệ Thiên Chí nói với Vệ Thiên Xung, mắt thì trừng trừng nhìn Đường Kiếp một cách độc ác.
Đường Kiếp cười nói:
- Xem ra đại thiếu gia đối với ta có rất nhiều bất mãn.
- Hừ!
Vệ Thiên Chí hừ một tiếng:
- Ngươi thân là hầu học, thì nên làm tròn bổn phận, ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì rồi? Giả mạo Đường Kiệt, lấy thân thử pháp, lại còn làm sóng cuộn ngập trời, nếu cứ tiếp tục để ngươi như vậy, Vệ gia ta sớm muôn cũng có ngày bị ngươi làm liên lụy tới!
- Đây không phải không liên lụy sao?
Vệ Thiên Xung hô:
- Hình phạt đã định rồi, đệ một chút cũng không sao.
Vệ Thiên Chí mặt trầm xuống:
- Lần này không sao là do may mắn, lần sau thì sao? Nếu như hắn lại gây ra những chuyện khác, thì xử lí thế nào? Tên Đường Kiếp này là người không chịu an phận, nếu cứ mặc cho hắn như vậy, sớm muộn cũng gây ra chuyện lớn. Thư ta đã gửi đi, bây giờ cũng chỉ là báo cho đệ một tiếng, chuyện đã thế này, đệ có nói gì cũng vô dụng!
- Huynh khốn khiếp!
Vệ Thiên Xung giận giữ nói.
- Tiểu thiếu gia.
Đường Kiếp nhắc nhở:
- Đại thiếu gia là đại ca của thiếu gia, không được vô lễ với đại ca như vậy.
- Ngươi còn nói giúp hắn?
Vệ Thiên Xung dậm chân tức giận:
- Mẹ ta sắp đuổi ngươi ra khỏi học viện rồi!
Đường Kiếp cười cười:
- Thứ nhất: tiểu nhân chỉ nói giúp đạo lí, mặc kệ thế nào, thiếu gia không thể đối xử với đại ca như vậy được. Thứ hai: Lão gia và phu nhân vẫn chưa đuổi tiểu nhân, thư đã gửi đi, không có nghĩa là chuyện sẽ làm theo lời đại thiếu gia.
Vệ Thiện Chí hừ một tiếng, rõ ràng Đường Kiếp nói chuyện không thèm để ý gì. Dựa vào hiểu rõ phụ thân mình, tin là ông ấy sau khi nhìn thấy thư, nhất định sẽ không giữ Đường Kiếp cái đại họa này ở trong phủ.
Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Thứ ba, tiểu nhân đi hay ở lại học viện Tẩy Nguyệt, Vệ gia bây giờ chưa chắc đã có thể quyết định được.
Vệ Thiên Chí ngẩn người:
- Ngươi nói cái gì?
Đường Kiếp quay đầu lại nhìn Vệ Thiên Chí:
- Đại thiếu gia, tuyển ai vào học đó là chuyện của các đại gia tộc, nhưng học tử sau khi nhập học, chuyện đi hay ở thì lại không do các nhà có thể tùy ý quyết định. Học viện Tẩy Nguyệt không định đuổi người đi, thì Vệ gia cũng không đuổi được tiểu nhân đi.
Trước khi tiễn học tử nhập học, tất cả đều do các đại gia tộc làm chủ, học tử sau khi nhập học, rất nhiều chuyện các gia tộc không tùy ý quyết định được nữa.
Thân phận học tử của Đường Kiếp là dựa vào danh tiếng nhà Vệ gia, nếu Vệ gia không ủng hộ hắn đi học, họ đích thực có quyền đề xuất với học viện đuổi học Đường Kiếp.
Nhưng loại đề xuất này, học viện cũng có thể từ chối.
Với tình huống như bây giờ của Đường Kiếp, học viện Tẩy Nguyệt sao có thể đuổi hắn đi?
Cho nên sau khi nghe được tin này, Đường Kiếp lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó cũng không quan tâm nữa.
Con ưng nhỏ lớn rồi, cánh đã cứng rồi, không cần biết mọi người có tiếp nhận điểm này hay không, đây đều là quay luật tất nhiên của vạn vật.
Còn đối với Đường Kiếp mà nói, nếu hắn thật sự vì thế mà rời khỏi Vệ gia, vậy thì vừa đúng chấm dứt mọi ân oán với Vệ gia, bởi thế mà với cách làm của đại thiếu gia, hắn một chút cũng không ngại.
Vệ Thiên Chí ngẩn ngơ, hừ nói:
- Học viện giữ ngươi ư? Ta thấy chắc ngươi đang mơ rồi, lại nói nếu học viện đồng ý giữ ngươi lại, Vệ gia ta cũng sẽ dừng mọi giúp đỡ đối với ngươi!
Đường Kiếp cười nói:
- Ta nợ học viện mười vạn tiền, mỗi tháng phải trả lãi không chỉ dừng lại ở số này, chuyện học phí, thì không cần thiếu gia phải phí tâm nữa.
Nghe thấy số này mọi người giật mình.
Chuyện Đường Kiếp nợ nhiều như vậy, người biết không nhiều, đến cả Vệ Thiên Xung sau này mới biết.
Vừa nghe đến số mười vạn đồng, Vệ Thiên Chí cuối cùng cũng hiểu tại sao Đường Kiếp lại quả quyết như vậy.
Làm gì có ai dễ dàng thả một con nợ khổng lồ đi như vậy!
Nhất thời khó thở, Vệ Thiên Chí độc địa nói:
- Vệ gia ta mặc dù không phải gia đình quyền quý gì, nhưng cũng vẫn có chút ảnh hưởng…
- Đại thiếu gia!
Mặt Đường Kiếp biến sắc, nghiêm mặt nói:
- Ngươi không vừa ý với ta, ta có thể hiểu, nếu đuổi ta đi, ta cũng không có gì oán hận. Nhưng nếu chỉ vì đuổi một người hầu học mà điều động binh lực, dùng mọi thủ đoạn, vậy thì không bình thường rồi… Ta và ngươi không thù oán, không đến mức phải đến bước này chứ? Chỉ cần Vệ gia tuyên bố đuổi ta ra khỏi gia tộc, tự nhiên sẽ rũ bỏ quan hệ, học viện giữ hay không giữ ta, thì đều không liên quan đến Vệ gia nữa!
- Ngươi dám nói chuyện với ra như thế?
Vệ Thiên Chí giận giữ.
Đường Kiếp lạnh lùng nói:
- Ta sắp không phải là hầu học của Vệ gia ngươi nữa, còn cần ta phải ôn hòa với ngươi nữa sao?
- Ngươi!
Vệ Thiên Chí bị hắn làm cho tức giận nói không ra lời.
Nói đến đây, không khí như dừng hẳn lại.
Khiến người ta khiếp sợ chính là việc Đường Kiếp hoàn toàn không sợ sự uy nghiêm của Vệ Thiên Chí.
Vệ Thiên Chí giận vô cùng kêu lên:
- Đường Kiếp, đừng quên ngươi bây giờ vẫn là kẻ hầu học cho Vệ gia ta.
Đường Kiếp cười lạnh:
- Cũng không phải của ngươi!
Vệ Thiên Chí giận dữ, nhìn về phía em trai mình.
Vệ Thiên xung gân cổ lên:
- Nghĩ cùng đừng nghĩ nữa! Ta nói rồi, ta sẽ không để Đường Kiếp đi đâu, không có hắn ta bây giờ vẫn còn phải ở học viện mỗi ngày đều đi học, cái gì cũng không phải.
Trong thời gian này, Vệ Thiên Xung đích thực là tiến bộ rất nhiều.
Sắp xếp lúc đầu của Đường Kiếp, dần dần đã hiệu quả rồi, theo như lịch luyện ở đấu trường lần trước, Vệ Thiên Xung đã không giống như lúc đầu nữa, mỗi lần chiến đâu đều sợ không biết phải làm sao, đã dám đối mặt với các loại khiêu chiến và nguy hiểm.
Ngoài ra con rối mà lúc đầu Đường Kiếp đưa cho Vệ Thiên Xung cũng có lợi không ít.
Thuê theo hợp đồng là chuyện mà hai bên đều có lợi, Đường Kiếp cố nhiên là mượn con rối ở Hổ Khiếu Cốc để hoàn thành kế hoạch của mình, Vệ Thiên Xung lại dựa vào đây kiếm được hơn một nghìn đồng.
Hơn một nghìn tiền này đổi ra linh dược giúp việc tu luyện, lại có thể tiến thêm một bước nâng cao thực lực.
Trước đó vài ngày Vệ gia lại mua cho hắn một thanh pháp khí Phân Thủy kiếm, khiến thực lực của hắn tăng rõ rệt, cuối cùng trong trận đấu với các học tử cùng khóa đã chiếm được vị trí trên một trăm.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa lên top, nhưng chỉ cần kiên trì trạng thái như bây giờ, sớm muộn sẽ có lúc có tên trong top.
Đợi đến sau này, đám học tử ưu tú như Đường Kiếp tiến vào Linh Hồ, cạnh tranh sẽ giảm đi, thời kỳ hoàng kim của Vệ Thiên Xung rất nhanh sẽ tới.
Có thể đi đến bước này, sự giúp đỡ của Đường Kiếp có quan hệ rất lớn, Vệ Thiên Xung sao lại có thể không cảm kích được?
Vệ Thiên Chí bất đắc dĩ, chỉ có thể chỉ vào Đường Kiếp mà quát:
- Được, để ta xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu, đợi thư của cha mẹ ta tới…
Đường Kiếp ngắt lời hắn:
- Đợi thư của Lão gia và phu nhân tới, ta sợ ngươi sẽ càng thất vọng thêm.
/191
|