- Đây là do ai làm?
Nhìn Đường Kiếp bị trói trên cây, phu nhân giận dữ hét lên.
Một đám tiểu nhân đứng bên cạnh run rẩy không dám mở mồm.
Thực ra câu này hỏi cũng như không, ngoài Vệ Thiên Xung ra, còn có ai có cái gan này chứ?
Phu nhân hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, hô: - Văn Thanh, còn không thả người xuống cho ta, Thị Mộng đi gọi Xung nhi dậy cho ta, giờ là lúc nào rồi, vẫn còn ngủ? Thị Mặc, nói, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thị Mặc run rẩy đêm chuyện xảy ra tối qua đại khái nói qua một lượt, hắn tất nhiên sẽ không nói tốt cho Đường Kiếp, chỉ nói Đường Kiếp cản trở hứng thú đi chơi của Vệ Thiên Xung, lại còn giết ngựa của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia tức giận nên đã đánh cho bõ tức.
Chỉ có điều Vệ Trịnh Thư Phương lại là người cực kỳ khôn khéo, nghe thôi đã biết là không đúng.
Đường Kiếp đến phủ cũng đã được một thời gian rồi, bà đối với Đường Kiếp cũng hiểu một chút, biết Đường Kiếp bản tính điềm đạm, quyết không phải người vô duyên vô cớ làm ra những chuyện như này, lúc này nghe Thị Mặc nói dối, một cái bạt tai giáng xuống mặt hắn: - Đồ khốn khiếp, ngay cả ta mà ngươi cũng dám lừa, Trần Tân, tách mấy tên tiểu tử này ra, thẩm vấn từng đứa một!
Trần Ngạn Trần Tân là hộ viên của Tĩnh Tâm Viên, là hai huynh đệ.
Bà mặc dù không phải là chuyên gia thẩm vấn, nhưng tách ra hỏi cung như này thì lại là có phần hợp với đạo lí.
Một lũ trẻ mới lớn nào đã thấy qua sự việc này, chỉ hỏi mấy câu là đã khai hết rồi.
Vệ Trinh Thư Phượng vừa nghe con mình viện cớ đi chơi xong chạy ra ngoài uống rượu, lại còn muốn lên núi lúc trời tối, tức đến nỗi toàn thân run lên như sốt rét.
Vừa đúng lức Vệ Thiên Xung đi tới.
Lúc này hắn đã tỉnh rượu, cũng hết giận rồi, nhìn Đường Kiếp năm trên đất không biết sống chết ra sao và lão nương nhà mình, cũng khôgn dám kiêu ngạo nữa, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mẹ mình hô: - Mẹ
Hắn còn chưa kịp dứt lời, Trịnh Thư Phương đã tát một tát lên mặt đứa con trai.
Vệ Thiên Xung bị một tát này đánh cho ngây người, Vệ Trịnh Thư Phượng chỉ vào đứa con mắng: - Ngươi muốn khiến ta tức chết mới cam tâm sao? Uống rượu rồi lại cưỡi ngựa lên Long Sơn, còn đánh Đường Kiếp suýt nữa thì gây ra chết người! Ta sao lại sinh ra cái loại không có tiền đồ như ngươi chứ!
Càng nghĩ càng giận, rút roi ra hướng về phía Vệ Thiên Xung mà đánh tới tấp.
Vệ Thiên Xung chưa trải qua đau đớn như thế bao giờ, bị đánh đến gào khóc thảm thiết, vừa chạy vừa kêu to: - Là tên tiểu tử đấy giết ngựa của con, ngựa của con! Con đánh nót hì làm sao, con là thiếu gia!
- Ta là mẹ người! Đòn roi của phu nhân càng ngày càng mạnh quất xuống.
Tuy nhiên dù sao vẫn là con mình, mắt thấy vụt mấy cái lên mặt Vệ Thiên Xung, đánh đến mặt mũi bầm dập, còn có chỗ chảy máu, trong lòng lại có chút không nỡ, sợi dây đánh xuống lại nhẹ đi nhiều.
Chỉ là vừa nghĩ tới đúa con không hiểu chuyên, bản thân lại tức giận, toàn thân run lên cầm cập.
Tiểu thiếu gia thấy mẹ hắn không còn đánh nữa, gan lại to lên, vẫn mạnh mồm nói: - Con cưỡi ngựa lên núi thì làm sao, khả năng cưỡi ngựa của con cực tốt, hoàn toàn không thể có chuyện gì, lại nói, cho dù hắn ta có chắn con, thì giết ngựa của con làm gì. Hắn là người hầu của con, lại dám giết ngựa của con, con dựa vào cái gì lại không thể phạt hắn cơ chứ?
- Cong không biết sai? Vệ Trịnh Thư Phương chỉ vào đứa con nói: - Nghênh Long Sơn núi cao hiểm trở, dựa vào chút tài nghệ của ngươi mà muốn cưỡi ngựa lên núi, ngươi là đi tìm cái chết! Ngươi sai đầy tớ chặn Đường Kiếp, hắn lại không thể đánh ngươi, hắn không giết ngựa thì còn biết làm thế nào? Còn lũ khốn khiếp các ngươi, bảo các ngươi chăm sóc thiếu gia, nhìn xem các ngươi làm cái gì rồi? Thiếu gia phạm lỗi các ngươi không ngăn cản, lại còn buộc Đường Kiếp phả giết ngựa, một lũ khốn nạn, toàn bộ đuổi hết ra khỏi phủ cho ta!
Nghe đến đây, Văn Thanh và đám người Thị Mắc sợ đến mặt như màu đất xám xịt cả lại.
Cả đám tiểu tử quỳ trên mặt đất, run rẩy cầu xin tha thứ, may mà người hầu gái bên canh Vệ Trinh Thư Phương nói một câu: - Phu nhân, nếu đuổi hết đi, cũng không còn ai chăm sóc thiếu gia nữa. Người cũng biết, bọn chúng đều là hạ nhân, có chuyện gìđích thật là cũng không dám ngăn, Đường Kiếp kia là người to gan, đến ngựa của thiếu gia cũng dám giết, cũng không trách thiếu gia tức giận.
- Ngươi cũng nói giúp bọn chúng. Phu nhân trừng mắt nhìn bà hầu gái.
Bà hầu gái đó là nhũ mẫu của Vệ Thiên Xung, địa vị trong phủ tương đối cao, khéo đến phu nhân còn không sợ, liền cười theo nói: - Tôi chỉ cảm thấy thế, cho dù là phu nhân đuổi hết chúng đi, lại thay người mới, thì vẫn thế mà thôi.
Vệ Trịnh Thư Phương ngẫm lại cũng đúng, tuy nhiên lại nghĩ đến nỗi tức giận trước đó, hung hang trừng mắt nhìn đám tiểu tử, hừ một tiếng: - Nếu đã như thế, trước hết cứ giữ chúng lại, đợi lão gia quay về lại quyết định nên xử lí chúng thế nào!
Ngược lại tiểu thiếu gia kêu lên: - Dựa vào cái gì! Thị Mặc bọn chúng là người của con, ai cũng không được động vào. Không có Đường Kiếp kia, con hôm qua cũng không xảy ra chuyện gì!
- Còn không phục sao? Được, vì ngươi đã nói không xảy ra chuyện gì, ta xem xem ngươi có xảy ra chuyện không. Người đâu, dắt một con ngựa đến đây cho ta, cho hắn cưỡi ngựa lên Long Sơn! Bây giờ là ban ngày, rượu ngươi cũng tỉnh rồi, đường nhìn cũng rõ, ta xem ngươi có cưỡi ngựa lên núi được không!
- Được! Vệ Thiên Xung gật đầu đồng ý.
Có những việc, chưa từng làm qua, bạn sẽ không biết nó khó như thế nào!
Lúc Vệ Thiên Xung cưỡi ngựa đến chân núi Nghênh Long Sơn, nhìn thấy đường núi dốc đứng, trong lòng đột nhiên run lên.
Lúc tối nhìn không rõ, bây giờ nhìn lại, mới phát hiện đường này thật sự không dễ đi, tại sao trước đây lại không để ý đến cơ chứ?
- Sao, sợ ư! Vệ Trịnh Thư Phương đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn đứa con hỏi.
Người trẻ tuổi không chịu được kích động.
Vệ Thiên Xung ngửa cổ lên nói: - Ai nói ta sợ, ta đang nhìn đường trước Các ngươi nhìn ta đây!
Nói xong hắn giơ roi thúc ngựa, hướng về phía đường núi kia lao đi.
Vừa lê núi còn tốt, triền núi vẫn chưa dôc lắm, cách mặt đất cũng gần.
Nhưng càng lên cao, đường núi lại càng gập ghềnh, đường thì không bằng phẳng, khắp nơi đều là đá, không cẩn thận một chút, toàn thân ngựa sẽ bị nghiêng đi.
Đợi đến khi đi được một phần ba quãng đường, gió núi to dần, không ngừng gào thét thổi tới, mắt nhìn thấy đường lên đỉnhvaẫn còn xa, trong lòng Vệ Thiên xung dâng bắt đầu bồn chồn.
Lúc này hắn đã không dám phi về phía trước nữa, chỉ là thúc ngựa đi từng bước từng bước một tiến lên, dù nói là chậm một tí, nhưng so với không lên được đỉnh còn tốt hơn.
Chỉ cần có thể lên đỉnh núi, có thể chứng minh là mình đúng, Vệ Thiên Xung tự an ủi bản thân.
Đang tiếc sự thật không bao giờ đẹp như tưởng tượng, Nghênh Long Sơn cũng không phải tôi tớ của Vệ gia, không cần nể mặt tiểu thiếu gia.
Mắt thấy còn chưa đến lưng chừng núi, phía trươc lại có một dãy núi hiện ra trước mặt Vệ Thiên Xung.
Núi này cũng khô ngcoi là quá hẹp, chí ít đến hai trượng chiều rộng, chỉ có điều hai bên vách núi đều là đá, không gì bao bọc, vây quanh lấy đường núi dọa người ta chết khiếp!
Trong lòng Vệ Thiên Xung hồi hộp, muốn quay đầu nhưng lại không cam tâm, chỉ có thể thúc ngựa tiếp tục tiến lên.
Đi đến đoạn đường núi không gì che chắn hai bên, một trận gió núi thổi qua, người và ngựa đều rung lên.
Thỉnh thoảng nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy sâu vô cùng không thấy đáy, trước mắt Vệ Thiên Xung là một trận choáng váng.
- Bình tĩnh! Vệ Thiên Xung hô lên.
Hắn tuy rằng sợ hãi, nhưng tính tình thì lại rất quật cường, dù thế nào cũng không chịu lùi bước, ngựa bước chậm rãi di chuyển về phía trước, đi trên đường núi, mà giống như là đang đi trên một sợi dây thép vậy.
Đúng lúc này, ngựa lại đột nhiên đạp phải một hòn đá, thân thể nghiêng đi, Vệ Thiên Xung nắm chặt dây cương muốn ổn định con ngựa.
Chỉ có điểu nắm quá chặt, con ngựa lại cất vó lên, Vệ Thiên Xung nhất thời không thể khống chế được bản thân, đã ngã từ trên lưng ngựa xuống, lăn trên đất mấy vòng, lăn mãi cho đến gần vách đá.
Vốn là hắn co thể khống chế bản thân, nhưng trong lòng sợ hãi, toàn thân vô lực, không còn nắm bắt được cái gì, tiếp tục lăn từ trên đường núi xuống, hướng về phía vực thẳm sâu hun hút kia.
- Không! Vệ Thiên Xung phát ra tiếng kêu hoảng sợ, thê lương thảm thiết đến cực điểm.
Vào lúc hắn cho rằng mình sắp chết rồi, thì một đạo Linh Quang đột nhiên xuất hiện, vây lấy Vệ Thiên Xung, đã ngăn cái thế ngã của hắn lại.
Vệ Thiên Xung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một lão già râu bạc trắng đang đứng giữa không trung, trong tay là một đạo Linh Tuyến cuốn lấy chính mình, tùy tay kéo một cái, đã kéo hắn lại bên cạnh rồi, sau đó lão già đó cười ha hả một tiếng, mang Vệ Thiên Xung hướng về phía dưới núi bay đi, nói thì lâu nhưng thực là xảy ra rất nhanh, trong chớp mắt đã từ không trung rơi xuống mặt đất, đến trước mạt Vệ Trịnh Thư Phượng.
Lão già chắp tay hướng về Vệ rịnh Thư Phượng nói: - May mà không chết!
- Mẹ! Vệ Thiên Xung nhìn mẫu thân, cho đến bây giờ, bắp chân hắn vẫn còn đang run, đột nhiên cảm thấy ướt đẫm giữa hai chân, cúi đàu nhìn xuống, hóa ra bản thân lúc nãy không kiềm chế được.
Bên cạnh vang lên những tiếng cười nhỏ.
Vệ Trịnh Thư Phượng hừ lạnh nói: - Giữa ban ngày cưỡi ngựa, đến lưng chừng núi còn không qua được, bây giờ còn nói thuật cưỡi ngựa của mình tốt nữa không?
Vệ Thiên Xung nói khôgn ra lời.
- Cái loại không có tiền đồ, còn không mau tạ ơn Lã Sư đã cứu ngươi?
Vệ Thiên Xung đang muốn bái tạ, lão già râu bạc kia khoát tay nói: - Thôi, không phải là ta cứu ngươi, là Đường Kiếp đã cứu ngươiđừng có gây chuyện nữa, tiểu thiếu gia!
Khi tỉnh lại, Đường Kiếp phát hiện ra mình đang nằm trên một cái giường.
Giường này cực mềm mại, chăn cũng làm từ vải sa tanh, trong phòng còn đốt hương đàn, nhìn tình hình đúng là có chút lịch sự tao nhã, hiển nhiên không phải phòng của bọn tôi tớ.
Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, muốn ngồi dậy lại phát hiện không ngồi dậy được, lúc này mới phát hiện toàn thân bị bọc lấy như một cái bánh chưng.
Vừa lúc này một đưa nha hoàn bưng chậu rửa mặt từ bên ngoài đi vào, nhìn Đường Kiếp cười nói: - Ngươi tỉnh rồi.
Nha hoàn này Đường Kiếp cũng quen biết, gọi là Thị Nguyệt, là nữ tỳ bên cạnh phu nhân.
- Hóa ra là Thị Nguyệt tỷ tỷ, chỗ này là chỗ nào vậy? Ta tại sao lại ở đây? Đường Kiếp nhìn Thị Mặc cười nhẹ, trong lòng cũng biết được ít nhiều, nhưng vẫn giả bộ ngây ngô.
Thị Nguyệt đi tới, dùng một chiếc khăn đã thấm nước, lau mặt cho Đường Kiếp: - Đây là Tê Hương Cư, là phòng giữa lại để tiếp đãi khách quý, đừng lo, là phu nhân dặn đưa ngươi đến đây, ngươi thật có phúc!
Nói xong, Thị Nguyệt đem chuyện sau khi hắn hôn mê đại khái nói cho hắn nghe một lần.
- Phu nhân nói, ngươi làm rất đúng, làm rất tốt, sự việc lần này là do thiếu gia không nghe lời, phu nhân đã trừng phạt nặng rồi, ba tháng không được ra khỏi cửa. Thị Mặc Thị Mộng kia lúc đầu cũng nói là đuổi ra khỏi phủ, nhưng được vú nuôi nói đỡ, nên mới cho qua.
Thị Mặc Thị Mộng mặc dù là tôi tớ, cũng không phải không có lí lịch gì, coi như là được đại quản sự giới thiệu tới, Thị Mặc Thị Mộng cũng là có chút quan hệ thân thiết với một số quản sư trong phủ, trong đó Thị Mặc chính là đứa trẻ thân thích với vú nuôi kia, nếu không phải như thế, vú nuôi kia lúc đầu cũng không vì bọn chúng mà ra mặt.
Bởi vì các thiếu gia đều là uống sữa của vú nuôi mà lớn, có cái gọi là vú chi ân, bởi vậy vú nuôi trong đại gia tộc thời cổ, địa vị đều tương đối cao, trong lịch sử nhũ mẫu nổi tiếng nhất là nhũ mẫu Khách Thị thời Thiên Khải Hoàn Đế, có thể nói là quyền thế vô cùng.
Hiểu được tất cả Đường Kiếp cũng không để ý.
Mặc dù vú nuôi đã nói đỡ, phu nhân không đuổi bọn họ ra khỏi phủ, nhưng sau khi trải qua chuyện này, bọn Thị Mặc Thị Mộng đã mất đi hình tượng trong mắt phu nhân, dự là sau này muốn như trước là khó.
Có những sai lầm, không bao giờ được pham phải!
Quả nhiên Thị Nguyệt đã nói: - Tốt nhất là như vậy, phu nhân còn định điều Thị Mặc rời xa thiếu gia.
- Vậy ai tới thay thế Thị Mặc?
- Chuyện này không phải vẫn dang thương lượng sao? Đại quản sư đề nghị ngươi, nói ngươi chin chắn điềm đạm, nhưng nhị quản sư tam quản sư bọn họ lại đề nghị khác, nói cái gì mà thương thế của ngươi bây giờ một thời gian nữa cũng chưa khỏi được, không hợp chờ đợi, hứ, dù sao cũng làm muốn đề nghị người của mình. Lão gia phu nhân cũng đang thương lượng. Phu nhân thì có vẻ thích ngươi, nhưng lão gia còn có chút e dè
Thị Nguyệt nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có ai, mới tiến đến bên tai Đường Kiếp nói: - Trước kia ngươi giết con ngựa, Lã sư đi nhìn qua rồi, nói cái gì mà một kích này hung ác quả quyết, một kích chí mạng, thủ pháp có thể chuẩn đến mức này không giống như là những thiếu niên bình thường có thể làm được, lại thêm lí lịch của ngươi không rõ rang, cho nên lão gia có chút e dè.
Từ xưa tới nay mua chuộc luôn có tác dụng, bất luận là Yên Chi hay là Thị Nguyệt, đến hôm nay đều đối tốt với Đường Kiếp, chính vì thế, Yên Chi mới nhìn thấy Đường Kiếp như vậy vội đi bẩm báo phu nhân, Thị Nguyệt thị nhắc cho Đường Kiếp suy nghĩ của Lão gia.
- Đa tạ Thị Nguyệt tỷ tỷ, ta hiểu rồi.
- Ngươi không lo sao? Thị Nguyệt nhìn gương mặt nổi lên phong ba của Đường Kiếp cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đường Kiếp cười cười: - Lâu ngày mới biết được lòng người, có một số việc, gấp cũng vô dụng.
Thị Nguyệt cười nói:
- Tính tình ngươi thật tốt, hầy, đây là linh dược phu nhân đặc biệt lấy từ chỗ Lã Tiên sư cho ngươi, ngươi uống nó xong, thương thế chắc là sẽ khỏi nhanh hơn đấy.
Nói xong liền lấy ra một chai thuốc, từ trong lấy ra một viên thuốc đưa đến miệng Đường Kiếp.
Viên thuốc vừa vào trong mồm lập tức tan ra, Đường Kiếp chỉ cảm thấy một luồng linh khí đi theo tiến vào trong cơ thể, toàn thân ấm áp thoải mái, theo cơ thể hắn tiến vào, đi khắp tứ mạch bát lạc, hiệu quả hơn so với hắn dùng Tang Tượng Kinh hấp thụ.
Đường Kiếp ánh mắt sáng ngời: - Hảo dược!
- Tất nhiên, đấy chính là linh dược tiên gia đó, Lã Tiên sư bình thường còn không nỡ dùng, lúc nãy còn dặn dò ta, đợi ngươi dưỡng thưỡng khỏi rồi, thì mang số thuốc còn thừa về cho ông ý.
Vốn là vết thương của Đường Kiếp chỉ cần hắn muốn, thì rất nhanh là có thể hồi phục.
Bây giờ nghe Thị Nguyệt nói chuyện, đột nhiên cảm thấy mình nằm trên giường vài ngày như thế này cũng tốt.
Nhìn Đường Kiếp bị trói trên cây, phu nhân giận dữ hét lên.
Một đám tiểu nhân đứng bên cạnh run rẩy không dám mở mồm.
Thực ra câu này hỏi cũng như không, ngoài Vệ Thiên Xung ra, còn có ai có cái gan này chứ?
Phu nhân hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, hô: - Văn Thanh, còn không thả người xuống cho ta, Thị Mộng đi gọi Xung nhi dậy cho ta, giờ là lúc nào rồi, vẫn còn ngủ? Thị Mặc, nói, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thị Mặc run rẩy đêm chuyện xảy ra tối qua đại khái nói qua một lượt, hắn tất nhiên sẽ không nói tốt cho Đường Kiếp, chỉ nói Đường Kiếp cản trở hứng thú đi chơi của Vệ Thiên Xung, lại còn giết ngựa của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia tức giận nên đã đánh cho bõ tức.
Chỉ có điều Vệ Trịnh Thư Phương lại là người cực kỳ khôn khéo, nghe thôi đã biết là không đúng.
Đường Kiếp đến phủ cũng đã được một thời gian rồi, bà đối với Đường Kiếp cũng hiểu một chút, biết Đường Kiếp bản tính điềm đạm, quyết không phải người vô duyên vô cớ làm ra những chuyện như này, lúc này nghe Thị Mặc nói dối, một cái bạt tai giáng xuống mặt hắn: - Đồ khốn khiếp, ngay cả ta mà ngươi cũng dám lừa, Trần Tân, tách mấy tên tiểu tử này ra, thẩm vấn từng đứa một!
Trần Ngạn Trần Tân là hộ viên của Tĩnh Tâm Viên, là hai huynh đệ.
Bà mặc dù không phải là chuyên gia thẩm vấn, nhưng tách ra hỏi cung như này thì lại là có phần hợp với đạo lí.
Một lũ trẻ mới lớn nào đã thấy qua sự việc này, chỉ hỏi mấy câu là đã khai hết rồi.
Vệ Trinh Thư Phượng vừa nghe con mình viện cớ đi chơi xong chạy ra ngoài uống rượu, lại còn muốn lên núi lúc trời tối, tức đến nỗi toàn thân run lên như sốt rét.
Vừa đúng lức Vệ Thiên Xung đi tới.
Lúc này hắn đã tỉnh rượu, cũng hết giận rồi, nhìn Đường Kiếp năm trên đất không biết sống chết ra sao và lão nương nhà mình, cũng khôgn dám kiêu ngạo nữa, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mẹ mình hô: - Mẹ
Hắn còn chưa kịp dứt lời, Trịnh Thư Phương đã tát một tát lên mặt đứa con trai.
Vệ Thiên Xung bị một tát này đánh cho ngây người, Vệ Trịnh Thư Phượng chỉ vào đứa con mắng: - Ngươi muốn khiến ta tức chết mới cam tâm sao? Uống rượu rồi lại cưỡi ngựa lên Long Sơn, còn đánh Đường Kiếp suýt nữa thì gây ra chết người! Ta sao lại sinh ra cái loại không có tiền đồ như ngươi chứ!
Càng nghĩ càng giận, rút roi ra hướng về phía Vệ Thiên Xung mà đánh tới tấp.
Vệ Thiên Xung chưa trải qua đau đớn như thế bao giờ, bị đánh đến gào khóc thảm thiết, vừa chạy vừa kêu to: - Là tên tiểu tử đấy giết ngựa của con, ngựa của con! Con đánh nót hì làm sao, con là thiếu gia!
- Ta là mẹ người! Đòn roi của phu nhân càng ngày càng mạnh quất xuống.
Tuy nhiên dù sao vẫn là con mình, mắt thấy vụt mấy cái lên mặt Vệ Thiên Xung, đánh đến mặt mũi bầm dập, còn có chỗ chảy máu, trong lòng lại có chút không nỡ, sợi dây đánh xuống lại nhẹ đi nhiều.
Chỉ là vừa nghĩ tới đúa con không hiểu chuyên, bản thân lại tức giận, toàn thân run lên cầm cập.
Tiểu thiếu gia thấy mẹ hắn không còn đánh nữa, gan lại to lên, vẫn mạnh mồm nói: - Con cưỡi ngựa lên núi thì làm sao, khả năng cưỡi ngựa của con cực tốt, hoàn toàn không thể có chuyện gì, lại nói, cho dù hắn ta có chắn con, thì giết ngựa của con làm gì. Hắn là người hầu của con, lại dám giết ngựa của con, con dựa vào cái gì lại không thể phạt hắn cơ chứ?
- Cong không biết sai? Vệ Trịnh Thư Phương chỉ vào đứa con nói: - Nghênh Long Sơn núi cao hiểm trở, dựa vào chút tài nghệ của ngươi mà muốn cưỡi ngựa lên núi, ngươi là đi tìm cái chết! Ngươi sai đầy tớ chặn Đường Kiếp, hắn lại không thể đánh ngươi, hắn không giết ngựa thì còn biết làm thế nào? Còn lũ khốn khiếp các ngươi, bảo các ngươi chăm sóc thiếu gia, nhìn xem các ngươi làm cái gì rồi? Thiếu gia phạm lỗi các ngươi không ngăn cản, lại còn buộc Đường Kiếp phả giết ngựa, một lũ khốn nạn, toàn bộ đuổi hết ra khỏi phủ cho ta!
Nghe đến đây, Văn Thanh và đám người Thị Mắc sợ đến mặt như màu đất xám xịt cả lại.
Cả đám tiểu tử quỳ trên mặt đất, run rẩy cầu xin tha thứ, may mà người hầu gái bên canh Vệ Trinh Thư Phương nói một câu: - Phu nhân, nếu đuổi hết đi, cũng không còn ai chăm sóc thiếu gia nữa. Người cũng biết, bọn chúng đều là hạ nhân, có chuyện gìđích thật là cũng không dám ngăn, Đường Kiếp kia là người to gan, đến ngựa của thiếu gia cũng dám giết, cũng không trách thiếu gia tức giận.
- Ngươi cũng nói giúp bọn chúng. Phu nhân trừng mắt nhìn bà hầu gái.
Bà hầu gái đó là nhũ mẫu của Vệ Thiên Xung, địa vị trong phủ tương đối cao, khéo đến phu nhân còn không sợ, liền cười theo nói: - Tôi chỉ cảm thấy thế, cho dù là phu nhân đuổi hết chúng đi, lại thay người mới, thì vẫn thế mà thôi.
Vệ Trịnh Thư Phương ngẫm lại cũng đúng, tuy nhiên lại nghĩ đến nỗi tức giận trước đó, hung hang trừng mắt nhìn đám tiểu tử, hừ một tiếng: - Nếu đã như thế, trước hết cứ giữ chúng lại, đợi lão gia quay về lại quyết định nên xử lí chúng thế nào!
Ngược lại tiểu thiếu gia kêu lên: - Dựa vào cái gì! Thị Mặc bọn chúng là người của con, ai cũng không được động vào. Không có Đường Kiếp kia, con hôm qua cũng không xảy ra chuyện gì!
- Còn không phục sao? Được, vì ngươi đã nói không xảy ra chuyện gì, ta xem xem ngươi có xảy ra chuyện không. Người đâu, dắt một con ngựa đến đây cho ta, cho hắn cưỡi ngựa lên Long Sơn! Bây giờ là ban ngày, rượu ngươi cũng tỉnh rồi, đường nhìn cũng rõ, ta xem ngươi có cưỡi ngựa lên núi được không!
- Được! Vệ Thiên Xung gật đầu đồng ý.
Có những việc, chưa từng làm qua, bạn sẽ không biết nó khó như thế nào!
Lúc Vệ Thiên Xung cưỡi ngựa đến chân núi Nghênh Long Sơn, nhìn thấy đường núi dốc đứng, trong lòng đột nhiên run lên.
Lúc tối nhìn không rõ, bây giờ nhìn lại, mới phát hiện đường này thật sự không dễ đi, tại sao trước đây lại không để ý đến cơ chứ?
- Sao, sợ ư! Vệ Trịnh Thư Phương đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn đứa con hỏi.
Người trẻ tuổi không chịu được kích động.
Vệ Thiên Xung ngửa cổ lên nói: - Ai nói ta sợ, ta đang nhìn đường trước Các ngươi nhìn ta đây!
Nói xong hắn giơ roi thúc ngựa, hướng về phía đường núi kia lao đi.
Vừa lê núi còn tốt, triền núi vẫn chưa dôc lắm, cách mặt đất cũng gần.
Nhưng càng lên cao, đường núi lại càng gập ghềnh, đường thì không bằng phẳng, khắp nơi đều là đá, không cẩn thận một chút, toàn thân ngựa sẽ bị nghiêng đi.
Đợi đến khi đi được một phần ba quãng đường, gió núi to dần, không ngừng gào thét thổi tới, mắt nhìn thấy đường lên đỉnhvaẫn còn xa, trong lòng Vệ Thiên xung dâng bắt đầu bồn chồn.
Lúc này hắn đã không dám phi về phía trước nữa, chỉ là thúc ngựa đi từng bước từng bước một tiến lên, dù nói là chậm một tí, nhưng so với không lên được đỉnh còn tốt hơn.
Chỉ cần có thể lên đỉnh núi, có thể chứng minh là mình đúng, Vệ Thiên Xung tự an ủi bản thân.
Đang tiếc sự thật không bao giờ đẹp như tưởng tượng, Nghênh Long Sơn cũng không phải tôi tớ của Vệ gia, không cần nể mặt tiểu thiếu gia.
Mắt thấy còn chưa đến lưng chừng núi, phía trươc lại có một dãy núi hiện ra trước mặt Vệ Thiên Xung.
Núi này cũng khô ngcoi là quá hẹp, chí ít đến hai trượng chiều rộng, chỉ có điều hai bên vách núi đều là đá, không gì bao bọc, vây quanh lấy đường núi dọa người ta chết khiếp!
Trong lòng Vệ Thiên Xung hồi hộp, muốn quay đầu nhưng lại không cam tâm, chỉ có thể thúc ngựa tiếp tục tiến lên.
Đi đến đoạn đường núi không gì che chắn hai bên, một trận gió núi thổi qua, người và ngựa đều rung lên.
Thỉnh thoảng nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy sâu vô cùng không thấy đáy, trước mắt Vệ Thiên Xung là một trận choáng váng.
- Bình tĩnh! Vệ Thiên Xung hô lên.
Hắn tuy rằng sợ hãi, nhưng tính tình thì lại rất quật cường, dù thế nào cũng không chịu lùi bước, ngựa bước chậm rãi di chuyển về phía trước, đi trên đường núi, mà giống như là đang đi trên một sợi dây thép vậy.
Đúng lúc này, ngựa lại đột nhiên đạp phải một hòn đá, thân thể nghiêng đi, Vệ Thiên Xung nắm chặt dây cương muốn ổn định con ngựa.
Chỉ có điểu nắm quá chặt, con ngựa lại cất vó lên, Vệ Thiên Xung nhất thời không thể khống chế được bản thân, đã ngã từ trên lưng ngựa xuống, lăn trên đất mấy vòng, lăn mãi cho đến gần vách đá.
Vốn là hắn co thể khống chế bản thân, nhưng trong lòng sợ hãi, toàn thân vô lực, không còn nắm bắt được cái gì, tiếp tục lăn từ trên đường núi xuống, hướng về phía vực thẳm sâu hun hút kia.
- Không! Vệ Thiên Xung phát ra tiếng kêu hoảng sợ, thê lương thảm thiết đến cực điểm.
Vào lúc hắn cho rằng mình sắp chết rồi, thì một đạo Linh Quang đột nhiên xuất hiện, vây lấy Vệ Thiên Xung, đã ngăn cái thế ngã của hắn lại.
Vệ Thiên Xung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một lão già râu bạc trắng đang đứng giữa không trung, trong tay là một đạo Linh Tuyến cuốn lấy chính mình, tùy tay kéo một cái, đã kéo hắn lại bên cạnh rồi, sau đó lão già đó cười ha hả một tiếng, mang Vệ Thiên Xung hướng về phía dưới núi bay đi, nói thì lâu nhưng thực là xảy ra rất nhanh, trong chớp mắt đã từ không trung rơi xuống mặt đất, đến trước mạt Vệ Trịnh Thư Phượng.
Lão già chắp tay hướng về Vệ rịnh Thư Phượng nói: - May mà không chết!
- Mẹ! Vệ Thiên Xung nhìn mẫu thân, cho đến bây giờ, bắp chân hắn vẫn còn đang run, đột nhiên cảm thấy ướt đẫm giữa hai chân, cúi đàu nhìn xuống, hóa ra bản thân lúc nãy không kiềm chế được.
Bên cạnh vang lên những tiếng cười nhỏ.
Vệ Trịnh Thư Phượng hừ lạnh nói: - Giữa ban ngày cưỡi ngựa, đến lưng chừng núi còn không qua được, bây giờ còn nói thuật cưỡi ngựa của mình tốt nữa không?
Vệ Thiên Xung nói khôgn ra lời.
- Cái loại không có tiền đồ, còn không mau tạ ơn Lã Sư đã cứu ngươi?
Vệ Thiên Xung đang muốn bái tạ, lão già râu bạc kia khoát tay nói: - Thôi, không phải là ta cứu ngươi, là Đường Kiếp đã cứu ngươiđừng có gây chuyện nữa, tiểu thiếu gia!
Khi tỉnh lại, Đường Kiếp phát hiện ra mình đang nằm trên một cái giường.
Giường này cực mềm mại, chăn cũng làm từ vải sa tanh, trong phòng còn đốt hương đàn, nhìn tình hình đúng là có chút lịch sự tao nhã, hiển nhiên không phải phòng của bọn tôi tớ.
Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, muốn ngồi dậy lại phát hiện không ngồi dậy được, lúc này mới phát hiện toàn thân bị bọc lấy như một cái bánh chưng.
Vừa lúc này một đưa nha hoàn bưng chậu rửa mặt từ bên ngoài đi vào, nhìn Đường Kiếp cười nói: - Ngươi tỉnh rồi.
Nha hoàn này Đường Kiếp cũng quen biết, gọi là Thị Nguyệt, là nữ tỳ bên cạnh phu nhân.
- Hóa ra là Thị Nguyệt tỷ tỷ, chỗ này là chỗ nào vậy? Ta tại sao lại ở đây? Đường Kiếp nhìn Thị Mặc cười nhẹ, trong lòng cũng biết được ít nhiều, nhưng vẫn giả bộ ngây ngô.
Thị Nguyệt đi tới, dùng một chiếc khăn đã thấm nước, lau mặt cho Đường Kiếp: - Đây là Tê Hương Cư, là phòng giữa lại để tiếp đãi khách quý, đừng lo, là phu nhân dặn đưa ngươi đến đây, ngươi thật có phúc!
Nói xong, Thị Nguyệt đem chuyện sau khi hắn hôn mê đại khái nói cho hắn nghe một lần.
- Phu nhân nói, ngươi làm rất đúng, làm rất tốt, sự việc lần này là do thiếu gia không nghe lời, phu nhân đã trừng phạt nặng rồi, ba tháng không được ra khỏi cửa. Thị Mặc Thị Mộng kia lúc đầu cũng nói là đuổi ra khỏi phủ, nhưng được vú nuôi nói đỡ, nên mới cho qua.
Thị Mặc Thị Mộng mặc dù là tôi tớ, cũng không phải không có lí lịch gì, coi như là được đại quản sự giới thiệu tới, Thị Mặc Thị Mộng cũng là có chút quan hệ thân thiết với một số quản sư trong phủ, trong đó Thị Mặc chính là đứa trẻ thân thích với vú nuôi kia, nếu không phải như thế, vú nuôi kia lúc đầu cũng không vì bọn chúng mà ra mặt.
Bởi vì các thiếu gia đều là uống sữa của vú nuôi mà lớn, có cái gọi là vú chi ân, bởi vậy vú nuôi trong đại gia tộc thời cổ, địa vị đều tương đối cao, trong lịch sử nhũ mẫu nổi tiếng nhất là nhũ mẫu Khách Thị thời Thiên Khải Hoàn Đế, có thể nói là quyền thế vô cùng.
Hiểu được tất cả Đường Kiếp cũng không để ý.
Mặc dù vú nuôi đã nói đỡ, phu nhân không đuổi bọn họ ra khỏi phủ, nhưng sau khi trải qua chuyện này, bọn Thị Mặc Thị Mộng đã mất đi hình tượng trong mắt phu nhân, dự là sau này muốn như trước là khó.
Có những sai lầm, không bao giờ được pham phải!
Quả nhiên Thị Nguyệt đã nói: - Tốt nhất là như vậy, phu nhân còn định điều Thị Mặc rời xa thiếu gia.
- Vậy ai tới thay thế Thị Mặc?
- Chuyện này không phải vẫn dang thương lượng sao? Đại quản sư đề nghị ngươi, nói ngươi chin chắn điềm đạm, nhưng nhị quản sư tam quản sư bọn họ lại đề nghị khác, nói cái gì mà thương thế của ngươi bây giờ một thời gian nữa cũng chưa khỏi được, không hợp chờ đợi, hứ, dù sao cũng làm muốn đề nghị người của mình. Lão gia phu nhân cũng đang thương lượng. Phu nhân thì có vẻ thích ngươi, nhưng lão gia còn có chút e dè
Thị Nguyệt nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có ai, mới tiến đến bên tai Đường Kiếp nói: - Trước kia ngươi giết con ngựa, Lã sư đi nhìn qua rồi, nói cái gì mà một kích này hung ác quả quyết, một kích chí mạng, thủ pháp có thể chuẩn đến mức này không giống như là những thiếu niên bình thường có thể làm được, lại thêm lí lịch của ngươi không rõ rang, cho nên lão gia có chút e dè.
Từ xưa tới nay mua chuộc luôn có tác dụng, bất luận là Yên Chi hay là Thị Nguyệt, đến hôm nay đều đối tốt với Đường Kiếp, chính vì thế, Yên Chi mới nhìn thấy Đường Kiếp như vậy vội đi bẩm báo phu nhân, Thị Nguyệt thị nhắc cho Đường Kiếp suy nghĩ của Lão gia.
- Đa tạ Thị Nguyệt tỷ tỷ, ta hiểu rồi.
- Ngươi không lo sao? Thị Nguyệt nhìn gương mặt nổi lên phong ba của Đường Kiếp cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đường Kiếp cười cười: - Lâu ngày mới biết được lòng người, có một số việc, gấp cũng vô dụng.
Thị Nguyệt cười nói:
- Tính tình ngươi thật tốt, hầy, đây là linh dược phu nhân đặc biệt lấy từ chỗ Lã Tiên sư cho ngươi, ngươi uống nó xong, thương thế chắc là sẽ khỏi nhanh hơn đấy.
Nói xong liền lấy ra một chai thuốc, từ trong lấy ra một viên thuốc đưa đến miệng Đường Kiếp.
Viên thuốc vừa vào trong mồm lập tức tan ra, Đường Kiếp chỉ cảm thấy một luồng linh khí đi theo tiến vào trong cơ thể, toàn thân ấm áp thoải mái, theo cơ thể hắn tiến vào, đi khắp tứ mạch bát lạc, hiệu quả hơn so với hắn dùng Tang Tượng Kinh hấp thụ.
Đường Kiếp ánh mắt sáng ngời: - Hảo dược!
- Tất nhiên, đấy chính là linh dược tiên gia đó, Lã Tiên sư bình thường còn không nỡ dùng, lúc nãy còn dặn dò ta, đợi ngươi dưỡng thưỡng khỏi rồi, thì mang số thuốc còn thừa về cho ông ý.
Vốn là vết thương của Đường Kiếp chỉ cần hắn muốn, thì rất nhanh là có thể hồi phục.
Bây giờ nghe Thị Nguyệt nói chuyện, đột nhiên cảm thấy mình nằm trên giường vài ngày như thế này cũng tốt.
/191
|