Đang lúc hắn tự hỏi mình thì đột nhiên Thị Mộng đến.
- Thiếu gia gọi người qua bên đó đấy. - Có chuyện gì vậy? Đường Kiếp thu kiếm hỏi. - Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đến!
Đến Tĩnh Tâm Viên, Đường Kiếp nhìn thấy trong vườn ngoài Vệ Thiên Xung còn có sáu người nữa đang ngồi đó. Trừ Vệ Minh trước đó Đường Kiếp đã từng gặp ra thì ba người còn lại có một người dẫn đầu thân hình thon dài, khuôn mặt chữ điền vuông vức, hơi giống với Vệ Đan Bách, vừa nhìn đã biết là đại thiếu gia Vệ Thiên Chí.
Tiểu thiếu gia Vệ Thiên Xung lại có khuôn mặt trái xoan hơi tròn, kế thừa dáng vẻ của mẫu thân, thảo nào phu nhân lại thiên vị tiểu nhi tử hơn.
Trước đó mấy ngày lúc Vệ Thiên Xung nhập học thì Vệ Thiên Chí đang thí luyện ở ngoài nên không đến thăm được, cuối cùng hôm nay cũng đến.
Hai bên Vệ Thiên Chí còn có hai người, trong đó có một người Đường Kiếp chỉ nhìn một cái đã nhận ra. Người này chắc là Ngô Hạnh, đúng là nhi tử của Ngô Lão Hán, cũng có mấy phần phong vận của phụ thân y. Lúc này bốn người đang nói chuyện trong sân, Đường Kiếp đến trước tiên là thi lễ với Vệ Thiên Xung: - Tiểu tiếu gia ạ!
Sau đó hắn mới quan sang Vệ Thiên Chí: - Đại thiếu gia! Nhị thiếu gia! Vệ Minh còn coi như khách khí, gật gật đầu với Đường Kiếp. Vệ Thiên Chí thì nhìn nhìn Đường Kiếp nói: - Chắc ngươi là Đường Kiếp hả? Ta đã từng nghe nói đến tên của ngươi, mới đến không lâu đã có biệt hiệu là cuồng sinh. Người thân là hầu học nhưng hành động như vậy lại hơi phô trương chứ cũng không hề điềm đạm thận trọng như mẫu thân nói. Đại thiếu gia này đúng là cùng một khuôn với cha anh ta, đến khẩu khí nói chuyện cũng y xì đúc như vậy.
Đường Kiếp chỉ có thể trả lời: - Vâng, tiểu tử có thể vào được học viện, tâm nguyện hoàn thành nên nhất thời thất thố, mong đại thiếu gia thứ lỗi, sau này không dám nữa.
Vệ Thiên Chí chỉ gật gật đầu, chỉ người bên cạnh mình nói: - Đây là Tiểu Triết, đây là Ngô Hạnh, hầu học của ta. Nói ra thì Ngô Hạnh cũng coi như ca ca của người đấy, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, làm quen với nhau đi.
Lúc này Đường Kiếp mới nhìn sang Ngô Hạnh: - Ngô Hạnh ca ca, Đường Kiếp may mắn được nghĩa phụ nghĩa mẫu cứu sống mới không chết, đồng thời lại có cơ hội vào được học viện, đại ân đại đức khó có thể báo, sau này nếu như ca ca có việc gì thì cứ sai đệ đệ làm, đệ đệ sẽ không dám chối từ.
Ngô Hạnh gật gật đầu: - Không cần khách khí đâu, phụ mẫu gửi thư cũng khen người hiếu thuận, những ngày ta không có nhà, nhị lão cũng nhờ người chăm sóc rồi.
Tuy hắn nói rất khách khí nhưng giọng điệu lại bình thản chứ không hề có mảy may kích động khi gặp được đệ đệ. Đường Kiếp cũng không trách, dù gì cũng là lần đầu gặp nhau, thời gian lâu sẽ có tình cảm, mọi chuyện tự nhiên sẽ tốt thôi.
Mọi người ngồi xuống rồi bắt đầu nói chuyện với nhau. Lúc này Đường Kiếp mới biết, hóa ra trước đó mấy ngày mấy người Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh đã đến dãy Lôi Đình một chuyến, chấp hành nhiệm vụ hái thuốc của học viện, nói là thí luyện nhưng thực ra là kiếm tiền.
Muốn tu luyện mà không có nguồn lực là không được, nếu chỉ dựa vào trợ cấp của gia đình thì đúng là một cái thùng không đáy. Đối với đám học sinh mà nói thì bao nhiêu cũng là không đủ, chính vì vậy nên cho dù là đại thiếu gia con nhà giàu có thì cách một khoảng thời gian lại phải tự mình kiếm chút lợi nhuận.
Vậy nên học viện Tẩy Nguyệt cũng chuẩn bị một số nơi thí luyện cho đám học sinh, vừa có ý bổ sung nguồn lực lại vừa có ý thí luyện.
Dãy Lôi Đình này nằm ở phía bắc Văn Tâm, là một nơi hiểm ác, bên trong có nhiều yêu cầm mãnh thú nhưng cũng không thiếu thiên tài địa bảo. Năm nào học viện Tẩy Nguyệt cũng có học sinh đến đó thám hiểm, có người thành công lấy được lượng lớn nguồn lực nhưng cũng có người bởi vậy mà mất mạng.
Lúc này Vệ Thiên Xung đang hỏi ca ca của mình thu hoạch thế nào. Vệ Thiên Chí lắc đầu than thở: - Dãy Lôi Đình nguy hiểm trùng trùng. Ngày đầu tiên ta đi đã tận mắt nhìn thấy một vị sư huynh bị yêu thú cắn, có thể sống sót trở về đã là tốt lắm rồi, nói gì đến lợi ích chứ.
- Chẳng phải là có thượng sư học viện dẫn đầu sao? Sao lại có người mất mạng chứ? Vệ Thiên Xung khó hiểu.
Vệ Thiên Chí trả lời: - Đúng là có thượng sư dẫn đi thật nhưng vấn đề là dẫn theo một đám học sinh, có đồ tốt cũng không đủ để chia. Học viện quy định, thượng sư phụ trách bảo vệ, nếu như lợi ích do thượng sư xuất thủ lấy được thì đó vẫn là của học viện, không có liên quan đến học sinh. Nếu muốn có thu hoạch thì không thể nhờ sự che chở của thượng sư, vậy nên các học sinh vẫn phải tự mình xuất hành. Ngày đầu tiên ta vào dãy Lôi Đình đã gặp nguy hiểm, may mà vẫn còn sống sót, từ đó cũng không dám rời thượng sư nửa bước. Sau hơn một tháng vất vả, mất bình Ích Khí Đan mà cũng chỉ như muối bỏ bể.
Vệ Thiên Chí nói xong lắc đầu thở dài.
Anh ta vốn là đại thiếu gia con nhà giàu có, từ trước đến nay đều được người ta hầu hạ, sau khi vào dãy Lôi Đình lại phải dựa vào việc hầu hạ thượng sư để có được chút cơm thừa nên tâm trạng quả thực rất kém. Anh ta như vậy nên đương nhiên Ngô Hạnh và Tiểu Triết cũng không khá hơn chút nào.
- Nói vậy e là ca ca muốn nhập Thoát Phàm trong mười năm sẽ rất khó?
Vệ Thiên Xung hơi buồn thay ca ca.
- Thoát Phàm? Ta đã sớm không muốn Thoát Phàm rồi. Vệ Thiên Chí lại cười ha ha nhưng dứt cười xong thì giọng nói lại đột ngột trầm xuống, thương tâm nói: - Bảy năm rồi! Ta nhập học cũng đã bảy năm rồi, chỉ có điều không đủ thiên phú, chỉ có nhị chuyển, đến giờ cũng chỉ là Linh Hồ Cảnh, vẫn còn xa mới đến Linh Hải Cảnh. Ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn với sự kì vọng của phụ mẫu. Hiện giờ niềm hi vọng duy nhất của ta là có thể hoàn thành Linh Hải trước thời hạn mười năm, như thế còn có thể đánh vào Thoát Phàm chi pháp. Quy định của học viện Tây Nguyệt là đi một bước dạy một bước.
Nếu như có thể đạt được Linh Hải viên mãn trước thời hạn mười năm thì cho dù không Thoát Phàm được thì ít nhất cũng có tư cách lên Thoát Phàm, có thể lấy được pháp môn lên Thoát Phàm, cho dù có rời khỏi học viện thì sau này cũng có thể từ từ tu luyện, cũng coi như có khả năng lên Thoát Phàm được.
Chỉ cần anh ta không truyền tâm pháp ra ngoài là được.
Có rất nhiều người như vậy. Tuy bọn họ đã thất bại trong học viện nhưng không hề mất đi hi vọng, có một phần lớn cũng rời khỏi học viện mới nâng bậc được.
Nếu không với cánh cửa khó khăn, tỉ lệ đào thải, số tiền chi ra lại lớn như vậy thì mọi người cũng phải suy nghĩ xem có đúng hay không. Cũng bởi có đường lui này nên những người nhất chuyển nhị chuyển cũng dám xông vào. Chẳng phải là chuyện ngươi mất mười năm mới thành còn ta phải hai mươi năm sao?
Đương nhiên sau khi hoàn thành Thoát Phàm thì cũng không tiếp tục tâm pháp, thường thường mọi người cũng dừng ở sơ cấp luôn.
Thứ Tế Hà Giới có nhiều nhất chính là những Linh Sư kiểu này. So với Vệ Thiên Chí thì Vệ Minh đỡ hơn một chút.
Bọn họ mở tam chuyển, nhập học năm năm, tuy nguồn lực trong nhà có hạn nhưng những gì cho được cũng cho hết rồi. Từ điểm mấu chốt tiêu chuẩn của tiến cảnh thì có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, tiến thêm một bước có khả năng sẽ thành, lui một bước có khả năng sẽ thua. Tỷ lệ 50% thể hiện rõ ràng trên người cậu ta.
Về phần Ngô Hạnh, y cũng là cửa mở tam chuyển nhưng không có nguồn lực như nhị thiếu gia nên việc tiến cảnh cũng không khác lắm so với đại thiếu gia, cũng không còn hi vọng nhập Thoát Phàm, cũng chỉ hi vọng có thể hoàn thành Linh Hải trước khi tốt nghiệp.
Sau khi thương cảm xong, đột nhiên Vệ Thiên Chí thay đổi đề tài nói: - Lần này ta đến đây ngoài thăm đệ ra cũng là muốn xem để tiến cảnh thế nào. Thiên Xung, hiện giờ đệ đã học thuật pháp rồi sao?
- Vâng, đệ đã học một môn linh dẫn thuật rồi. Vệ Thiên Xung thành thật trả lời. - Linh dẫn thuật? Nó là gì vậy? Đệ học cái đó thì có lợi gì? Vệ Thiên Chí cảm thấy bất mãn: - Huynh cả đời tu tiên, dũng mãnh tinh tiến, khó khăn hiểm trở vô số, đệ học mấy thứ linh tinh này thì tương lại có giúp đỡ gì cho thí luyện chứ? Lẽ nào đệ còn muốn trong nhà chu cấp cho đệ cả đời sao? Đúng là càn quấy!
Vệ Thiên Xung bị đại ca của mình răn dạy đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì trả lời: - Đại thiếu gia, linh dẫn thuật là do tiểu nhân đề xuất cho tiểu thiếu gia học đấy ạ. Thuật này tuy không có chiến lực nhưng lại là cơ bản của thuật khống chế con rối. Tiểu thiếu gia có thiên phú về điêu khắc nên tiểu nhân mới đề xuất
- Ta biết nó biết điêu khắc nhưng chỉ biết điêu khắc là có thể thành công trong con đường múa rối này sao? Điêu khắc chỉ là hình thức, tư liệu là cơ bản, luyện trận mới là cái hồn. Nó biết luyện trận không? Có tư liệu không? Hữu hình mà không có cơ bản thì còn có ích gì nữa? Hơn nữa người tu phải dựa vào chính bản thân mình, một khi dựa vào ngoại vật thì tiền đề chung quy vẫn bị hữu hạn. Vệ Thiên Chí giáo huấn nghiêm khắc, ngay cả Đường Kiếp cũng không nói nên lời.
Những lời này của anh ta không phải là không có đạo lí nhưng tiêu chuẩn lại cao hơn một chút.
Có lẽ con đường con rối không phải là con đường đến cuối tiên lộ nhưng đối với hầu hết người tu mà nói thì cái họ vốn muốn là có thể đi được bao xa thì đi, cái tận cùng của tiên lộ cũng chỉ là để nhìn để ngẫm chứ để làm được thì vẫn còn khó lắm.
- Thiếu gia gọi người qua bên đó đấy. - Có chuyện gì vậy? Đường Kiếp thu kiếm hỏi. - Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đến!
Đến Tĩnh Tâm Viên, Đường Kiếp nhìn thấy trong vườn ngoài Vệ Thiên Xung còn có sáu người nữa đang ngồi đó. Trừ Vệ Minh trước đó Đường Kiếp đã từng gặp ra thì ba người còn lại có một người dẫn đầu thân hình thon dài, khuôn mặt chữ điền vuông vức, hơi giống với Vệ Đan Bách, vừa nhìn đã biết là đại thiếu gia Vệ Thiên Chí.
Tiểu thiếu gia Vệ Thiên Xung lại có khuôn mặt trái xoan hơi tròn, kế thừa dáng vẻ của mẫu thân, thảo nào phu nhân lại thiên vị tiểu nhi tử hơn.
Trước đó mấy ngày lúc Vệ Thiên Xung nhập học thì Vệ Thiên Chí đang thí luyện ở ngoài nên không đến thăm được, cuối cùng hôm nay cũng đến.
Hai bên Vệ Thiên Chí còn có hai người, trong đó có một người Đường Kiếp chỉ nhìn một cái đã nhận ra. Người này chắc là Ngô Hạnh, đúng là nhi tử của Ngô Lão Hán, cũng có mấy phần phong vận của phụ thân y. Lúc này bốn người đang nói chuyện trong sân, Đường Kiếp đến trước tiên là thi lễ với Vệ Thiên Xung: - Tiểu tiếu gia ạ!
Sau đó hắn mới quan sang Vệ Thiên Chí: - Đại thiếu gia! Nhị thiếu gia! Vệ Minh còn coi như khách khí, gật gật đầu với Đường Kiếp. Vệ Thiên Chí thì nhìn nhìn Đường Kiếp nói: - Chắc ngươi là Đường Kiếp hả? Ta đã từng nghe nói đến tên của ngươi, mới đến không lâu đã có biệt hiệu là cuồng sinh. Người thân là hầu học nhưng hành động như vậy lại hơi phô trương chứ cũng không hề điềm đạm thận trọng như mẫu thân nói. Đại thiếu gia này đúng là cùng một khuôn với cha anh ta, đến khẩu khí nói chuyện cũng y xì đúc như vậy.
Đường Kiếp chỉ có thể trả lời: - Vâng, tiểu tử có thể vào được học viện, tâm nguyện hoàn thành nên nhất thời thất thố, mong đại thiếu gia thứ lỗi, sau này không dám nữa.
Vệ Thiên Chí chỉ gật gật đầu, chỉ người bên cạnh mình nói: - Đây là Tiểu Triết, đây là Ngô Hạnh, hầu học của ta. Nói ra thì Ngô Hạnh cũng coi như ca ca của người đấy, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, làm quen với nhau đi.
Lúc này Đường Kiếp mới nhìn sang Ngô Hạnh: - Ngô Hạnh ca ca, Đường Kiếp may mắn được nghĩa phụ nghĩa mẫu cứu sống mới không chết, đồng thời lại có cơ hội vào được học viện, đại ân đại đức khó có thể báo, sau này nếu như ca ca có việc gì thì cứ sai đệ đệ làm, đệ đệ sẽ không dám chối từ.
Ngô Hạnh gật gật đầu: - Không cần khách khí đâu, phụ mẫu gửi thư cũng khen người hiếu thuận, những ngày ta không có nhà, nhị lão cũng nhờ người chăm sóc rồi.
Tuy hắn nói rất khách khí nhưng giọng điệu lại bình thản chứ không hề có mảy may kích động khi gặp được đệ đệ. Đường Kiếp cũng không trách, dù gì cũng là lần đầu gặp nhau, thời gian lâu sẽ có tình cảm, mọi chuyện tự nhiên sẽ tốt thôi.
Mọi người ngồi xuống rồi bắt đầu nói chuyện với nhau. Lúc này Đường Kiếp mới biết, hóa ra trước đó mấy ngày mấy người Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh đã đến dãy Lôi Đình một chuyến, chấp hành nhiệm vụ hái thuốc của học viện, nói là thí luyện nhưng thực ra là kiếm tiền.
Muốn tu luyện mà không có nguồn lực là không được, nếu chỉ dựa vào trợ cấp của gia đình thì đúng là một cái thùng không đáy. Đối với đám học sinh mà nói thì bao nhiêu cũng là không đủ, chính vì vậy nên cho dù là đại thiếu gia con nhà giàu có thì cách một khoảng thời gian lại phải tự mình kiếm chút lợi nhuận.
Vậy nên học viện Tẩy Nguyệt cũng chuẩn bị một số nơi thí luyện cho đám học sinh, vừa có ý bổ sung nguồn lực lại vừa có ý thí luyện.
Dãy Lôi Đình này nằm ở phía bắc Văn Tâm, là một nơi hiểm ác, bên trong có nhiều yêu cầm mãnh thú nhưng cũng không thiếu thiên tài địa bảo. Năm nào học viện Tẩy Nguyệt cũng có học sinh đến đó thám hiểm, có người thành công lấy được lượng lớn nguồn lực nhưng cũng có người bởi vậy mà mất mạng.
Lúc này Vệ Thiên Xung đang hỏi ca ca của mình thu hoạch thế nào. Vệ Thiên Chí lắc đầu than thở: - Dãy Lôi Đình nguy hiểm trùng trùng. Ngày đầu tiên ta đi đã tận mắt nhìn thấy một vị sư huynh bị yêu thú cắn, có thể sống sót trở về đã là tốt lắm rồi, nói gì đến lợi ích chứ.
- Chẳng phải là có thượng sư học viện dẫn đầu sao? Sao lại có người mất mạng chứ? Vệ Thiên Xung khó hiểu.
Vệ Thiên Chí trả lời: - Đúng là có thượng sư dẫn đi thật nhưng vấn đề là dẫn theo một đám học sinh, có đồ tốt cũng không đủ để chia. Học viện quy định, thượng sư phụ trách bảo vệ, nếu như lợi ích do thượng sư xuất thủ lấy được thì đó vẫn là của học viện, không có liên quan đến học sinh. Nếu muốn có thu hoạch thì không thể nhờ sự che chở của thượng sư, vậy nên các học sinh vẫn phải tự mình xuất hành. Ngày đầu tiên ta vào dãy Lôi Đình đã gặp nguy hiểm, may mà vẫn còn sống sót, từ đó cũng không dám rời thượng sư nửa bước. Sau hơn một tháng vất vả, mất bình Ích Khí Đan mà cũng chỉ như muối bỏ bể.
Vệ Thiên Chí nói xong lắc đầu thở dài.
Anh ta vốn là đại thiếu gia con nhà giàu có, từ trước đến nay đều được người ta hầu hạ, sau khi vào dãy Lôi Đình lại phải dựa vào việc hầu hạ thượng sư để có được chút cơm thừa nên tâm trạng quả thực rất kém. Anh ta như vậy nên đương nhiên Ngô Hạnh và Tiểu Triết cũng không khá hơn chút nào.
- Nói vậy e là ca ca muốn nhập Thoát Phàm trong mười năm sẽ rất khó?
Vệ Thiên Xung hơi buồn thay ca ca.
- Thoát Phàm? Ta đã sớm không muốn Thoát Phàm rồi. Vệ Thiên Chí lại cười ha ha nhưng dứt cười xong thì giọng nói lại đột ngột trầm xuống, thương tâm nói: - Bảy năm rồi! Ta nhập học cũng đã bảy năm rồi, chỉ có điều không đủ thiên phú, chỉ có nhị chuyển, đến giờ cũng chỉ là Linh Hồ Cảnh, vẫn còn xa mới đến Linh Hải Cảnh. Ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn với sự kì vọng của phụ mẫu. Hiện giờ niềm hi vọng duy nhất của ta là có thể hoàn thành Linh Hải trước thời hạn mười năm, như thế còn có thể đánh vào Thoát Phàm chi pháp. Quy định của học viện Tây Nguyệt là đi một bước dạy một bước.
Nếu như có thể đạt được Linh Hải viên mãn trước thời hạn mười năm thì cho dù không Thoát Phàm được thì ít nhất cũng có tư cách lên Thoát Phàm, có thể lấy được pháp môn lên Thoát Phàm, cho dù có rời khỏi học viện thì sau này cũng có thể từ từ tu luyện, cũng coi như có khả năng lên Thoát Phàm được.
Chỉ cần anh ta không truyền tâm pháp ra ngoài là được.
Có rất nhiều người như vậy. Tuy bọn họ đã thất bại trong học viện nhưng không hề mất đi hi vọng, có một phần lớn cũng rời khỏi học viện mới nâng bậc được.
Nếu không với cánh cửa khó khăn, tỉ lệ đào thải, số tiền chi ra lại lớn như vậy thì mọi người cũng phải suy nghĩ xem có đúng hay không. Cũng bởi có đường lui này nên những người nhất chuyển nhị chuyển cũng dám xông vào. Chẳng phải là chuyện ngươi mất mười năm mới thành còn ta phải hai mươi năm sao?
Đương nhiên sau khi hoàn thành Thoát Phàm thì cũng không tiếp tục tâm pháp, thường thường mọi người cũng dừng ở sơ cấp luôn.
Thứ Tế Hà Giới có nhiều nhất chính là những Linh Sư kiểu này. So với Vệ Thiên Chí thì Vệ Minh đỡ hơn một chút.
Bọn họ mở tam chuyển, nhập học năm năm, tuy nguồn lực trong nhà có hạn nhưng những gì cho được cũng cho hết rồi. Từ điểm mấu chốt tiêu chuẩn của tiến cảnh thì có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, tiến thêm một bước có khả năng sẽ thành, lui một bước có khả năng sẽ thua. Tỷ lệ 50% thể hiện rõ ràng trên người cậu ta.
Về phần Ngô Hạnh, y cũng là cửa mở tam chuyển nhưng không có nguồn lực như nhị thiếu gia nên việc tiến cảnh cũng không khác lắm so với đại thiếu gia, cũng không còn hi vọng nhập Thoát Phàm, cũng chỉ hi vọng có thể hoàn thành Linh Hải trước khi tốt nghiệp.
Sau khi thương cảm xong, đột nhiên Vệ Thiên Chí thay đổi đề tài nói: - Lần này ta đến đây ngoài thăm đệ ra cũng là muốn xem để tiến cảnh thế nào. Thiên Xung, hiện giờ đệ đã học thuật pháp rồi sao?
- Vâng, đệ đã học một môn linh dẫn thuật rồi. Vệ Thiên Xung thành thật trả lời. - Linh dẫn thuật? Nó là gì vậy? Đệ học cái đó thì có lợi gì? Vệ Thiên Chí cảm thấy bất mãn: - Huynh cả đời tu tiên, dũng mãnh tinh tiến, khó khăn hiểm trở vô số, đệ học mấy thứ linh tinh này thì tương lại có giúp đỡ gì cho thí luyện chứ? Lẽ nào đệ còn muốn trong nhà chu cấp cho đệ cả đời sao? Đúng là càn quấy!
Vệ Thiên Xung bị đại ca của mình răn dạy đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì trả lời: - Đại thiếu gia, linh dẫn thuật là do tiểu nhân đề xuất cho tiểu thiếu gia học đấy ạ. Thuật này tuy không có chiến lực nhưng lại là cơ bản của thuật khống chế con rối. Tiểu thiếu gia có thiên phú về điêu khắc nên tiểu nhân mới đề xuất
- Ta biết nó biết điêu khắc nhưng chỉ biết điêu khắc là có thể thành công trong con đường múa rối này sao? Điêu khắc chỉ là hình thức, tư liệu là cơ bản, luyện trận mới là cái hồn. Nó biết luyện trận không? Có tư liệu không? Hữu hình mà không có cơ bản thì còn có ích gì nữa? Hơn nữa người tu phải dựa vào chính bản thân mình, một khi dựa vào ngoại vật thì tiền đề chung quy vẫn bị hữu hạn. Vệ Thiên Chí giáo huấn nghiêm khắc, ngay cả Đường Kiếp cũng không nói nên lời.
Những lời này của anh ta không phải là không có đạo lí nhưng tiêu chuẩn lại cao hơn một chút.
Có lẽ con đường con rối không phải là con đường đến cuối tiên lộ nhưng đối với hầu hết người tu mà nói thì cái họ vốn muốn là có thể đi được bao xa thì đi, cái tận cùng của tiên lộ cũng chỉ là để nhìn để ngẫm chứ để làm được thì vẫn còn khó lắm.
/191
|