Tiểu thiên lang điện quang trận là một trận đồ mini, điểm đặc biệt lớn nhất của nó là có thể phát ra tia sét, khiến động tác của con rối nhanh hơn, công kích có thêm tia sét nên càng mang lại hiệu quả.
Quá trình khắc trận đồ cực phức tạp, mỗi một đường vẫn đều phải tỉ mỉ tính toán. Mất cả buổi chiều, Đường Kiếp cũng chỉ hoàn thành một phần nhỏ, nhưng lại mệt mỏi đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lại nghe thấy bên ngoài có người gọi.
Đường Kiếp vội cất con rối lại, đi ra liền nhìn thấy, mấy người Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt đến, ngoài bọn họ ra còn có Tiêu Dao Xã do mấy vị học tử lúc mới quen nhau lập nên.
Nhìn thấy bọn họ, Đường Kiếp cười nói: - Hôm nay là ngọn gió nào mang các vị tới đây vậy?
Bình Tĩnh Nguyệt tức giận lườm hắn một cái nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Từ lần trước sau khi náo loạn chuyện kẻ trộm, Đào Nhiên cư của ngươi liền biến thành tường đồng vách sắt, người bình thường đều không vào được. Người không biết bây giờ mọi người đều lấy ngươi ra cá cược sao?
- Cá cược? Cá cược gì vậy? Đường Kiếp tò mò hỏi. Liễu Hồng Yên tiếp lời: - Tất nhiên là cá xem ai có thể phá được trận pháp này, tiến được vào cửa lớn của Đào Nhiên cư. Mấy người chúng ta cùng với người của Tinh Tuyệt xã cá cược, nói rằng cửa lớn của ngươi, bọn ta muốn vào là có thể vào.
Đường Kiếp cười to: - Các ngươi đúng là những kẻ nhàn rỗi.
Bình Tĩnh Nguyệt cười hì hì nhìn Đường Kiếp: - Vậy ngươi nói xem, có để cho chúng ta kiếm chút lợi lộc này không?
- Còn phải hỏi sao? Đường Kiếp mở trận nói: - Vào đi. Mấy người Tiêu Dao xã cười hi hi ha ha tiến vào Đào Nhiên cư. Vào trong phòng không tránh khỏi một trận huyên náo, lấy việc Đường Kiếp được học viện Tẩy Nguyệt bảo hộ ra đùa. Nói hắn là hoàng quyên trong lồng, không biết là phúc hay họa. Đường Kiếp cũng chỉ cười cười, vui vẻ tán gẫu với mọi người.
Trong đình bát giác bên ngoài Đào Nhiên cư, vị học tử họ Mẫn lại xuất hiện lần nữa. Nhìn cửa vào Đào Nhiên cư, rồi lấy ra một lá bùa,viết Người của Tiêu Dao xã đã đi vào, xem ra Đường Kiếp chỉ để học tử đồng môn cùng năm với mình tiến vào, muốn bắt Đường Kiếp, chỉ có thể từ đây hạ thủ.
Một lát sau, có tin trả lời để Lộng Quỷ ra tay . Sau khi tiễn đám người Liễu Hồng Yên về, Đường Kiếp lại tiếp tục luyện trận.
Mất bốn ngày liên tiếp, Tiểu thiên lang điện quang trận mới hoàn thành, kế tiếp Đường Kiếp sẽ chế tác một trận pháp khác cho nó.
Muốn hoàn thành trận pháp này, Đường Kiếp phải đến Linh Diệu Phường một chuyến.
Tới Linh Diệu phường, Đường Kiếp một mình đi dạo, tìm kiếm những vật liệu cần thiết.
Khi đang đi loanh quanh, Đường Kiếp phát hiện mình lại vô thức đến cửa hàng lương thực lần Vị Thủy phu nhân đang đứng trước cửa hàng, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn mình.
Đường Kiếp bước lên phía trước hai bước, chắp tay nói: - Thủy phu nhân.
Thủy phu nhân cười nói: - Ta nhớ ra ngươi, trong những học tử năm nay, ngươi là người sớm nhất, phát hiện ra ý nghĩa tồn tại của học viện.
- Phu nhân quá khen, thật không dám nhận, học tử Đường Kiếp vấn an phu nhân.
- Ừ, nói năng coi như lễ độ, xem ngươi cũng là kẻ biết điều, phu nhân ta hôm nay vui vẻ, muốn gì cứ nói với ta, ta sẽ bán rẻ cho ngươi, cũng tránh không để cho mấy vị sư huynh lại lột da ngươi. Đường Kiếp vội hỏi: - Hôm nay không đến để mua lương thực.
Thủy phu nhân lườm hắn một cái: - Cửa hàng lương thực của ta chỉ bán lương thực, nhưng ai nói ta chỉ có cửa hàng lương thực chứ?
Đường Kiếp ngây người ra, Thủy phu nhân lại nói tiếp: - Đi theo ta.
Nói xong đã thướt tha bước về một hướng khác đi.
Một đường đi theo phía sau Thủy phu nhân, Đường Kiếp lại tới tòa lầu lần Tòa lâu các này có năm tầng, rường cột chạm trổ, quỳnh vũ mái cong, thoạt nhìn rất gây sự chú ý.
Đường Kiếp nhìn đến lầu các lại cành kinh ngạc: - Linh Đài Các? Linh Đài Các này là do phu nhân mở sao?
Linh Đài Các được coi là cửa hàng xuất sắc nhất trong Linh Diệu Phường. Bên trong bán các loại pháp khí, bùa chú, vật liệu thượng hạng. Trên cơ bản những thứ Linh Đài Cảnh muốn nơi này đều có, vì thế mà trực tiếp lấy tên là Linh Đài.
Thuỷ phu nhân cười đáp: - Nơi này là do nhi tử của ta mở, nhưng vì có nhiều việc, nên rất hắn rất ít tới nơi này, phần lớn đều là ta thay hắn trông coi. Lại đây, xem người cần thứ gì. Thủy phu nhân ngoắc ngoắc tay, gọi Đường Kiếp tiến vào.
Lập tức có một gã sai vặt đi tới, gã sai vặt này cũng đang học học tử của học viện Tẩy Nguyệt.
Học tử ở học viện Tẩy Nguyệt chỉ cần qua được kỳ thi văn, thì thời gian tự do liền tăng lên đáng kể. Có người tu luyện buồn chán, liền ra ngoài tìm chút việc đi làm, thuận tiện cũng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt.
Đối với bọn họ mà nói, khổ tu, thí luyện, hạng mục phụ, làm thêm hết thảy chỉ là một cách lựa chọn của đám học tử, mà những lựa chọn khác nhau cũng đại biểu cho hướng đi khác nhau của mỗi người.
Lúc này vị học tử kia chào nói: - Không biết vị sư đệ cần thứ gì?
Đường Kiếp do dự một chút, cuối cùng nói: - Ta cần một chút mực tím, một ít Bế linh tán, còn có một ít đinh Thấu cốt.
- Bế linh tán? Thủy phu nhân giật mình kinh hãi: - Đó là độc dược tán linh, người cần thứ này làm gì?
Đường Kiếp vội trả lời: - Qua ít ngày nữa là tới kỳ thi văn, Đường Kiếp tự thấy có thể thông qua kỳ thi dễ dàng, đang dự định sau kỳ thi văn sẽ bắt đầu thí luyện.
- Qua kỳ thi văn liền thí luyện? Có chút vội vàng đấy? Ngươi mới nhập học, căn cơ chưa ổn, thực lực không đủ, cho dù là nơi thí luyện đơn giản nhất, đối với người mà nói cũng quá nguy hiểm. Thủy phu nhân nhíu mày ân cần nói.
- Cho nên mới muốn dùng đến Bế linh tán. Đường Kiếp trả lời: - Ta cũng không còn biện pháp khác, tư chất có hạn, tiến độ tu luyện qúa chậm, nếu không nghĩ cách kiếm chút vốn, sợ là trong vòng mười năm không thể Thoát phàm.
Thủy phu nhân nghi ngờ nhìn Đường Kiếp, đột nhiên đưa tay túm lấy Đường Kiếp, một cỗ kình lực ngầm theo mạch môn tiến vào trong cơ thể Đường Kiếp. Đường Kiếp chấn động, muốn hất tay ra nhưng lại không làm được, cũng may ngay sau đó Thủy phu nhân đã thu tay lại: - Hóa ra đã là Linh Tuyền rồi, Ngọc Môn ngũ chuyển, không thể nói là quá kém, cũng chẳng thể coi là quá tốt. Nhưng cho dù là không dùng linh dược, trong vòng mười năm muốn Thoát phàm cũng không vấn đề gì. Nhưng thân thể của người có chút kỳ quái, vì sao khí huyết lại cường đại như vậy?
Nàng ta thấy trong mắt của Đường Kiếp đảo không ngừng, Đường Kiếp cả kinh mồ hôi vã ra, vội cười trừ nói: - Tiểu nhân từ nhỏ đã rèn luyện thân thể, khí lực coi như có thể.
Thủy phu nhân nghe vậy chỉ cười cười, biết hắn nghĩ một đằng nói một lẻo, nhưng cũng không cùng hắn so đo, chỉ nói: - Người có bí mật gì là chuyện của ngươi, ta không thích nghe. Thân thể người xương cốt rắn chắn, dùng để đối phó với tiểu yêu bình thường, cũng có thể chống đỡ được vài cái. Tuy nhiên, nếu gặp phải thứ lợi hại, thì chỉ có chữ chết. Thôi đi, ta cũng chẳng muốn quản. Bế linh tán, ta cũng có, người muốn có thể đưa cho người. Nhưng phải nhớ, tuyệt đối không được dùng trên người bạn học, nếu để cho ta phát hiện ra, nhất định sẽ cho người biết tay.
Đường Kiếp vội trả lời: - Đa tạ phu nhân, Đường Kiếp không dám dùng thứ đó để hại người nhà mình đâu.
Mang theo những vật liệu Thủy phu nhân cho, Đường Kiếp trở lại vào Nhiên Cư, lại lần nữa bắt đầu khắc trận đồ.
So với Tiểu thiên long điện quang trận, trận đồ này đơn giản hơn rất nhiều, chỉ dùng một buổi chiều đã hoàn thành.
Mắt thấy con rối Sói điện quang đã thành hình, Đường Kiếp để nó động vài cái, chỉ thấy con sói kia nháy mắt đã xông ra ngoài, như một tia sét nhào tới cối xay sau viện, vươn móng vuốt sắc bén ra, khiến cho cối xay in ba dấu móng vuốt thật sâu, đây còn là chưa khởi động trận đồ đấy.
Đường Kiếp cảm thấy hài lòng, nghĩ thầm rằng con rối này phòng ngự hơi yếu, nhưng thắng ở tốc độ nhanh nhẹn, công kích sắc bén. Nếu dùng để đánh bất ngờ, cho dù là học tử Linh Hải Cảnh, nếu không cẩn thận sẽ bị thương nặng. Nếu dùng đúng cách lúc thể trở thành một vũ khí sát thương tuyệt hảo.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới Thủy phu nhân, vui vẻ trong lòng Đường Kiếp vừa dâng lên liền biến mất tăm.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đụng phải người thăm dò thực lực của hắn, cấp Linh Tuyền vốn giấu kín trực tiếp bị phát hiện không nói, ngay cả Tàng tượng kinh có tác dụng luyện thể đều bị một cái liếc mắt nhìn ra.
Hơn nữa nhìn bộ dạng miêu tả của Thủy phu nhân đó, hắn vẫn tự hào cơ thể hắn mình đồng da sắt, nhưng ở trong mắt Thủy phu nhân chỉ là xương cốt rắn chắc , nghĩ tới đây, Đường Kiếp lại đổ một trận mồ hôi lạnh.
Học viện Tẩy Nguyệt quả là nơi ngọa hổ tàng long, tùy tiện gặp bà chủ bán lương thực cũng đã có tu vi như vậy. Nếu thực sự gặp một lão thái thái quét rác, đột nhiên tiến lại nói với hắn Tâm pháp tu luyện của người chưa đúng, phải như thế này thế kia , hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lúc đó, hắn mới ý thức được, ở cái thế giới này, thực lực vẫn là chỗ dựa lớn nhất. Trí tuệ, quỷ kế, đều phải thành lập trên cơ sở có thực lực, nếu không có chỉ là bong bóng mà thôi.
Đường Kiếp hắn là kẻ may mắn, bởi vì Thiên Thần cung và Tẩy Nguyệt phái không có qua lại, cho nên hắn mới có cơ hội để lợi dụng.
Nhưng loại vận khí này luôn có giới hạn, cũng có lúc sẽ dùng hết.
Đến lúc đó, chính hắn cũng thành kẻ đi đến bước đường cùng.
- Nhất định trước khi lúc đó đến, thực lực phải đủ bảo vệ bản thân mình. Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Làm xong con rối, Đường Kiếp cũng không lập tức đưa cho Vệ Thiên Xung, mà nói do luyện trận tốn thời gian, cần đợi thêm một vài ngày nữa.
Những ngày tiếp theo, hắn như trước mỗi ngày khổ luyện. Bởi vì bậc Linh Tuyền bị phát hiện, hắn cũng không giấu diếm nữa, lập tức đi Giảng Kinh Đài nhận tầng tâm pháp thứ hai, tiếp tục tu luyện. Cũng may qua thời gian này, tiến độ của hắn cơ bản là phù hợp với Ngọc Môn ngũ chuyên, mọi người cũng sẽ không hoài nghi gi.
Tối nay Đào Nhiên Cư lại có một vị khách tới.
Hắn tên là Trang Thân, một học tử Tiêu Dao xã. Trong vài lần tụ họp, hắn và Đường Kiếp cũng coi như có quen biết.
- Trang huynh hôm nay sao lại đến chỗ ta vậy?
Trực tiếp mời Trang Thân vào cửa, Đường Kiếp thuận miệng hỏi.
- Cũng không có gì, chỉ là có một chút chuyện muốn hỏi đường huynh. Vào cửa, Trang Thân một mặt tỏ ra tùy ý đi vào, mặt khác tay lại cho vào trong người, lấy ra một tờ tranh, tùy ý ném ra, tờ tranh sau đó liền biến mất trong không trung, chỉ là bên ngoài Đào Nhiên Cư phủ thêm một tấm màn màu xanh lam. Thoạt nhìn dường như toàn bộ không gian đều bị ngăn cách với bên ngoài.
- Hả? Chuyện gì thế? Đường Kiếp dường như vẫn không phát giác được gì, thuận miệng hỏi.
Trang Thân cười to nói: - Tất nhiên là về thân phận thực sự của Đường huynh rồi.
Ánh kiếm lóe lên, hướng về phía Đường Kiếp chém xuống. Kiếm quang sắc bén chém tới, nhắm thẳng vào lưng Đường Kiếp.
Một kiếm này Trang Thân dùng tám phần sức lực, có thể chắc chắn rằng sau khi trúng kiếm này Đường Kiếp cũng không chết, nhưng tất bị thương nặng.
Nhưng ngay tại khi hắn xuất kiếm, cũng là lúc Đường Kiếp hành động.
Hắn xoay người.
Tay phải giơ lên, trong tay cầm trường kiếm, chặn thanh kiếm kia đang chém xuống, phát ra một tiếng vang lớn. Trang Thân một kiếm không tác dụng, ngược lại bị chấn động toàn thân đều run lên.
- Ngươi
Trang Thân thất kinh, một kiếm này sẵn sàng từ lâu mà không có tác dụng, cho thấy đối thủ đã sớm có chuẩn bị.
Trong lòng gã chấn động, đang định chắp hai ngón tay niệm quyết pháp, liền thấy Đường Kiếp nở nụ cười tàn nhẫn, mạnh mẽ xông tới trước, đánh một quyền vào mặt Trang Thân.
Một quyền này vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Trang Thân ngã xuống, máu mũi chảy dài.
Gã ở trên mặt đất lật người lăn ra, đồng thời tránh né công kích kế tiếp của Đường Kiếp. Sau đó mới nhìn thấy Đường Kiếp vẫn chưa truy kích, chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.
- Ngươi ngươi đã sớm biết Trang Thân không thể tin nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp nhún vai nói: - Ta không biết, ta chỉ là có thói quen chuẩn bị cho kết quả xấu nhất. Nói thực, ta cũng không ngờ rằng Cung chủ Thiên Thần cung ở nơi này lại quyết đoán như vậy, sau khi xảy ra chuyện liền lập tức phái người tới bắt ta, bọn họ thật sự không sợ hậu quả của việc bắt nhầm người sao? Bái phục, bái phục, xem ra ta có đối thủ lớn rồi.
Nghe thấy lời này, Trang Thân thất thanh kêu lên: - Quả nhiên ngươi chính là Đường Kiệt.
Lời nói của Đường Kiếp, cũng đã vô tình thừa nhận thân phận của chính mình. Vốn tưởng rằng còn phải đấu đá một phen, không chừng còn phải bắt được đối phương, dùng khổ hình đối phương mới chịu thừa nhận. Không ngờ rằng, Đường Kiếp lại tiết kiệm sức lực cho hắn, trực tiếp thừa nhận.
Cố Trường Thanh từng lo lắng nhất, chính là lần này đi động vào bọn họ, nhưng cuối cùng lại bắt nhầm mục tiêu. Hiện giờ có được tin tức này, tâm tình Trang Thần đã bình ổn trở lại.
Gã bật cười ha hả: - Tốt, tốt, tốt lắm. Không ngờ phần công lao lớn của Thiên Thần cung trong bao năm qua, cuối cùng lại rơi vào tay Trang Thần ta. Chỉ cần bắt được ngươi, Thiên Thần cũng sẽ trọng thưởng, đến lúc đó ta có thể dễ dàng Thoát Phàm, cho dù là đạt tới bậc Thiên Tâm cũng không vấn đề gì. Ha ha ha ha. Nói xong gã đã đứng lên, vứt thanh kiếm ban đầu xuống đất, tiện tay từ trong túi lấy ra một thanh đoản kiếm màu tím.
Đoản kiếm này không giống với thanh kiếm lúc nãy. Màu tím bao quanh từng vấn pháp trên thân kiếm, mơ hồ có ánh lửa lưu chuyển, nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được trên thân kiếm cũng là một luyện trận.
Thuật khí.
Lúc trước Trang Thần không có ý định giết người, chỉ dùng kiếm thường. Hiện tại mục tiêu rõ ràng đã có sự chuẩn bị, tất nhiên phải dùng đến pháp khí rồi.
Tuy nhiên so với thanh thuật khí đó, Đường Kiếp còn chú ý tới túi đựng bảo bối của Trang Thân. Hắn nghiêng nghiêng đầu: - Túi Giới Tử tốt, rất tốt. Không nghĩ chỉ vì đối phó với ta, ngay cả túi Giới Tử mà Thiên Thần cung cũng đưa cho ngươi. Ở trong đó chắc chắn có không ít đồ tốt.
Túi Giới Tử, dùng giới tử để nạp tu di, đây là một trong những pháp bảo quan trọng nhất của tiên gia.
Tuy nhiên loại pháp bảo này không phải ai cũng có được. Trên thị trường giá một chiếc túi Giới Tử tương đương với một khối linh ngọc, hơn nữa cấp độ càng cao, giá cũng càng tăng.
Trang Thân hừ một tiếng nói: - Vì muốn thu hồi Binh Giám, mấy năm nay Thiên Thần cũng đã hao phí quá lớn, tiêu hao vô số nhân lực và của cải. Cố Ưng chủ lại càng lo lắng, so sánh với những thứ đó, thì một chiếc túi Giới Tử có là gì? Cuối cùng coi như ngươi không phụ công Cố Ưng chủ chờ đợi, rốt cuộc cũng xuất hiện. Chỉ có điều không ai nghĩ được rằng, người trên đường đến học viện không ngờ dám đứng ra la hét, cùng chúng ta chơi trò hư hư thật thật.
Đường Kiếp cười nói: - Hư hư thật thật? Ta không hề nghĩ như vậy, ta cũng không cho là cái trò đùa của trẻ con đó, ảnh hưởng tới việc các ngươi đoán người đó có phải là ta hay không. Ta làm như vậy cũng bởi vì bất đắc dĩ mà thôi, bằng không ngươi nghĩ là ta không muốn ở trong học viện yên ổn học tập sao?
Bị chúng ta ép? Trang Thân không hiểu. Lúc này gã cũng không vội vàng động thủ.
Mục đích của gã tới đây vốn không phải là bắt Đường Kiếp, mà là bắt hắn rồi nghiệm hình tra khảo. Nếu như chưa chưa hỏi mà đối phương đã trả lời, vậy gã bắt hay không bắt cũng không quan trọng, mà trọng điểm là muốn làm rõ những nghi vấn trong lòng.
Nếu như nói là muốn thu hồi Binh Giám là nhiệm vụ quan trọng nhất, vậy tại sao Đường Kiếp lại làm như vậy chính là điều thứ hai mà Cố Ưng chủ quan tâm.
- Đúng vậy, bị các ngươi ép đấy. Đường Kiếp gật gật đầu: - Ngươi nói xem, nếu ta không hô lên ta là Đường Kiếp, các ngươi sẽ không đi điều tra ta sao? Nếu ta không đến học viện Tẩy Nguyệt mà là học viện khác, các người sẽ không điều tra ta sao?
Trang Thân lắc đầu: - Làm sao có thể như vậy, tất cả các học viện lớn nhỏ Văn Tâm quốc, đều ở dưới sự giám thị của chúng ta, học viện Tây Nguyệt chỉ là một trong những nơi trọng yếu nhất thôi. Hễ có người tiến vào, bất kể là ai chúng ta đều liệt kê lại, ngay từ đầu Cố Ung chủ cũng không trông cậy vào việc ngươi sẽ giữ nguyên tên cũ.
Cố Trường Thanh là người hành sự cẩn thận, gã ta sẽ không bởi vì một câu hô hào của Đường Kiếp mà hoài nghi hắn, cũng không bởi vì Đường Kiếp không nói gì mà không nghi ngờ hắn, tất cả cuối cùng đều là chứng cứ.
Nếu không phải lần này do Đường Kiếp bức vào đường cùng, gã cũng không đến mức nhanh vậy liền động thủ bắt người. - Đúng vậy, chính là bởi vì biết điều đó, cho nên ta cũng không cần phải đổi tên. Dù sao đổi hay không đổi cũng đều như nhau, chỉ cần ta còn muốn tu tiên, sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ tìm được ta. Đường Kiếp cười nói.
- Đó là điều tất nhiên, cho nên ta có thể hiểu được tại sao ngươi lại tới học viện Tây Nguyệt. Dù sao thì đi nơi nào cũng bị hoài nghi, không bằng đi tới nơi tốt nhất. Nhưng làm sao người biết phương thức điều tra của chúng ta? Trang Thân không hiểu nói: - Nếu chẳng may chúng ta không rà soát từng người, mà bí mật điều tra những đối tượng khả nghi thì sao? Vậy tiếng hô của ngươi lúc đó không phải là không cần thiết sao?
- Là chính các ngươi nói cho ta biết đấy. Đường Kiếp trả lời: - Nếu các ngươi muốn dùng phương thức bí mật giám thị, thì cần gì phải để học tử Thiên Thần cùng công khai xuất hiện? Thiên Thần cung ở Văn Tâm quốc thế đơn lực bạc, nhưng sắp xếp một hai người trà trộn vào trong học viện không phải là không thể. Ngươi không phải là một trong số đó sao? Đáp án chỉ có một, chính là quá nhiều học viện, quá nhiều học tử, dựa vào một hai người tra, không thể tra hết được.
Trang Thân há hốc miệng, không nói được lời nào.
Đường Kiếp lại tiếp: - Binh Giám rất quan trọng, dựa vào những người đó không có khả năng kiểm tra được tất cả mọi người, mà Thiên Thần cung cũng không thể trắng trợn gài người của mình vào, nên chỉ còn cách nghĩ ra biện pháp là trao đổi học tử. Cho nên nói có một số việc, không phải không muốn làm, mà là không thể làm được. Đương nhiên, công khai điều tra có, mà ngấm ngầm điều tra cũng có, nói ra thì đúng là Thiên Thần cung đã bỏ ra không ít công sức.
Lời này nói trúng tâm tư của Trang Thân, gã cũng chỉ có thể thở dài một tiếng: - Đúng là như thế. Thiên Thần cung chúng ta không ẩn nấp trà trộn, là bởi vì không giấu được, ngươi cũng không giấu diếm, vì kỳ thật có muốn giấu cũng không giấu nổi. Dù sao đều không giấu được, thà rằng thẳng thắn lợi dụng, mặc dù cũng hơi chút mạo hiểm, nhưng cũng là không còn sự lựa chọn nào khác. Kim y của Thiên Thần cung chúng ta hiện thân, là muốn bức ra ngươi. Mà người lại dùng từ ngữ tỏ rõ ý chí, là vì muốn gây sự chú ý cho Tẩy Nguyệt phái, nguyên nhân đều giống nhau cả. Đều là vì không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
Quá trình khắc trận đồ cực phức tạp, mỗi một đường vẫn đều phải tỉ mỉ tính toán. Mất cả buổi chiều, Đường Kiếp cũng chỉ hoàn thành một phần nhỏ, nhưng lại mệt mỏi đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lại nghe thấy bên ngoài có người gọi.
Đường Kiếp vội cất con rối lại, đi ra liền nhìn thấy, mấy người Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt đến, ngoài bọn họ ra còn có Tiêu Dao Xã do mấy vị học tử lúc mới quen nhau lập nên.
Nhìn thấy bọn họ, Đường Kiếp cười nói: - Hôm nay là ngọn gió nào mang các vị tới đây vậy?
Bình Tĩnh Nguyệt tức giận lườm hắn một cái nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Từ lần trước sau khi náo loạn chuyện kẻ trộm, Đào Nhiên cư của ngươi liền biến thành tường đồng vách sắt, người bình thường đều không vào được. Người không biết bây giờ mọi người đều lấy ngươi ra cá cược sao?
- Cá cược? Cá cược gì vậy? Đường Kiếp tò mò hỏi. Liễu Hồng Yên tiếp lời: - Tất nhiên là cá xem ai có thể phá được trận pháp này, tiến được vào cửa lớn của Đào Nhiên cư. Mấy người chúng ta cùng với người của Tinh Tuyệt xã cá cược, nói rằng cửa lớn của ngươi, bọn ta muốn vào là có thể vào.
Đường Kiếp cười to: - Các ngươi đúng là những kẻ nhàn rỗi.
Bình Tĩnh Nguyệt cười hì hì nhìn Đường Kiếp: - Vậy ngươi nói xem, có để cho chúng ta kiếm chút lợi lộc này không?
- Còn phải hỏi sao? Đường Kiếp mở trận nói: - Vào đi. Mấy người Tiêu Dao xã cười hi hi ha ha tiến vào Đào Nhiên cư. Vào trong phòng không tránh khỏi một trận huyên náo, lấy việc Đường Kiếp được học viện Tẩy Nguyệt bảo hộ ra đùa. Nói hắn là hoàng quyên trong lồng, không biết là phúc hay họa. Đường Kiếp cũng chỉ cười cười, vui vẻ tán gẫu với mọi người.
Trong đình bát giác bên ngoài Đào Nhiên cư, vị học tử họ Mẫn lại xuất hiện lần nữa. Nhìn cửa vào Đào Nhiên cư, rồi lấy ra một lá bùa,viết Người của Tiêu Dao xã đã đi vào, xem ra Đường Kiếp chỉ để học tử đồng môn cùng năm với mình tiến vào, muốn bắt Đường Kiếp, chỉ có thể từ đây hạ thủ.
Một lát sau, có tin trả lời để Lộng Quỷ ra tay . Sau khi tiễn đám người Liễu Hồng Yên về, Đường Kiếp lại tiếp tục luyện trận.
Mất bốn ngày liên tiếp, Tiểu thiên lang điện quang trận mới hoàn thành, kế tiếp Đường Kiếp sẽ chế tác một trận pháp khác cho nó.
Muốn hoàn thành trận pháp này, Đường Kiếp phải đến Linh Diệu Phường một chuyến.
Tới Linh Diệu phường, Đường Kiếp một mình đi dạo, tìm kiếm những vật liệu cần thiết.
Khi đang đi loanh quanh, Đường Kiếp phát hiện mình lại vô thức đến cửa hàng lương thực lần Vị Thủy phu nhân đang đứng trước cửa hàng, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn mình.
Đường Kiếp bước lên phía trước hai bước, chắp tay nói: - Thủy phu nhân.
Thủy phu nhân cười nói: - Ta nhớ ra ngươi, trong những học tử năm nay, ngươi là người sớm nhất, phát hiện ra ý nghĩa tồn tại của học viện.
- Phu nhân quá khen, thật không dám nhận, học tử Đường Kiếp vấn an phu nhân.
- Ừ, nói năng coi như lễ độ, xem ngươi cũng là kẻ biết điều, phu nhân ta hôm nay vui vẻ, muốn gì cứ nói với ta, ta sẽ bán rẻ cho ngươi, cũng tránh không để cho mấy vị sư huynh lại lột da ngươi. Đường Kiếp vội hỏi: - Hôm nay không đến để mua lương thực.
Thủy phu nhân lườm hắn một cái: - Cửa hàng lương thực của ta chỉ bán lương thực, nhưng ai nói ta chỉ có cửa hàng lương thực chứ?
Đường Kiếp ngây người ra, Thủy phu nhân lại nói tiếp: - Đi theo ta.
Nói xong đã thướt tha bước về một hướng khác đi.
Một đường đi theo phía sau Thủy phu nhân, Đường Kiếp lại tới tòa lầu lần Tòa lâu các này có năm tầng, rường cột chạm trổ, quỳnh vũ mái cong, thoạt nhìn rất gây sự chú ý.
Đường Kiếp nhìn đến lầu các lại cành kinh ngạc: - Linh Đài Các? Linh Đài Các này là do phu nhân mở sao?
Linh Đài Các được coi là cửa hàng xuất sắc nhất trong Linh Diệu Phường. Bên trong bán các loại pháp khí, bùa chú, vật liệu thượng hạng. Trên cơ bản những thứ Linh Đài Cảnh muốn nơi này đều có, vì thế mà trực tiếp lấy tên là Linh Đài.
Thuỷ phu nhân cười đáp: - Nơi này là do nhi tử của ta mở, nhưng vì có nhiều việc, nên rất hắn rất ít tới nơi này, phần lớn đều là ta thay hắn trông coi. Lại đây, xem người cần thứ gì. Thủy phu nhân ngoắc ngoắc tay, gọi Đường Kiếp tiến vào.
Lập tức có một gã sai vặt đi tới, gã sai vặt này cũng đang học học tử của học viện Tẩy Nguyệt.
Học tử ở học viện Tẩy Nguyệt chỉ cần qua được kỳ thi văn, thì thời gian tự do liền tăng lên đáng kể. Có người tu luyện buồn chán, liền ra ngoài tìm chút việc đi làm, thuận tiện cũng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt.
Đối với bọn họ mà nói, khổ tu, thí luyện, hạng mục phụ, làm thêm hết thảy chỉ là một cách lựa chọn của đám học tử, mà những lựa chọn khác nhau cũng đại biểu cho hướng đi khác nhau của mỗi người.
Lúc này vị học tử kia chào nói: - Không biết vị sư đệ cần thứ gì?
Đường Kiếp do dự một chút, cuối cùng nói: - Ta cần một chút mực tím, một ít Bế linh tán, còn có một ít đinh Thấu cốt.
- Bế linh tán? Thủy phu nhân giật mình kinh hãi: - Đó là độc dược tán linh, người cần thứ này làm gì?
Đường Kiếp vội trả lời: - Qua ít ngày nữa là tới kỳ thi văn, Đường Kiếp tự thấy có thể thông qua kỳ thi dễ dàng, đang dự định sau kỳ thi văn sẽ bắt đầu thí luyện.
- Qua kỳ thi văn liền thí luyện? Có chút vội vàng đấy? Ngươi mới nhập học, căn cơ chưa ổn, thực lực không đủ, cho dù là nơi thí luyện đơn giản nhất, đối với người mà nói cũng quá nguy hiểm. Thủy phu nhân nhíu mày ân cần nói.
- Cho nên mới muốn dùng đến Bế linh tán. Đường Kiếp trả lời: - Ta cũng không còn biện pháp khác, tư chất có hạn, tiến độ tu luyện qúa chậm, nếu không nghĩ cách kiếm chút vốn, sợ là trong vòng mười năm không thể Thoát phàm.
Thủy phu nhân nghi ngờ nhìn Đường Kiếp, đột nhiên đưa tay túm lấy Đường Kiếp, một cỗ kình lực ngầm theo mạch môn tiến vào trong cơ thể Đường Kiếp. Đường Kiếp chấn động, muốn hất tay ra nhưng lại không làm được, cũng may ngay sau đó Thủy phu nhân đã thu tay lại: - Hóa ra đã là Linh Tuyền rồi, Ngọc Môn ngũ chuyển, không thể nói là quá kém, cũng chẳng thể coi là quá tốt. Nhưng cho dù là không dùng linh dược, trong vòng mười năm muốn Thoát phàm cũng không vấn đề gì. Nhưng thân thể của người có chút kỳ quái, vì sao khí huyết lại cường đại như vậy?
Nàng ta thấy trong mắt của Đường Kiếp đảo không ngừng, Đường Kiếp cả kinh mồ hôi vã ra, vội cười trừ nói: - Tiểu nhân từ nhỏ đã rèn luyện thân thể, khí lực coi như có thể.
Thủy phu nhân nghe vậy chỉ cười cười, biết hắn nghĩ một đằng nói một lẻo, nhưng cũng không cùng hắn so đo, chỉ nói: - Người có bí mật gì là chuyện của ngươi, ta không thích nghe. Thân thể người xương cốt rắn chắn, dùng để đối phó với tiểu yêu bình thường, cũng có thể chống đỡ được vài cái. Tuy nhiên, nếu gặp phải thứ lợi hại, thì chỉ có chữ chết. Thôi đi, ta cũng chẳng muốn quản. Bế linh tán, ta cũng có, người muốn có thể đưa cho người. Nhưng phải nhớ, tuyệt đối không được dùng trên người bạn học, nếu để cho ta phát hiện ra, nhất định sẽ cho người biết tay.
Đường Kiếp vội trả lời: - Đa tạ phu nhân, Đường Kiếp không dám dùng thứ đó để hại người nhà mình đâu.
Mang theo những vật liệu Thủy phu nhân cho, Đường Kiếp trở lại vào Nhiên Cư, lại lần nữa bắt đầu khắc trận đồ.
So với Tiểu thiên long điện quang trận, trận đồ này đơn giản hơn rất nhiều, chỉ dùng một buổi chiều đã hoàn thành.
Mắt thấy con rối Sói điện quang đã thành hình, Đường Kiếp để nó động vài cái, chỉ thấy con sói kia nháy mắt đã xông ra ngoài, như một tia sét nhào tới cối xay sau viện, vươn móng vuốt sắc bén ra, khiến cho cối xay in ba dấu móng vuốt thật sâu, đây còn là chưa khởi động trận đồ đấy.
Đường Kiếp cảm thấy hài lòng, nghĩ thầm rằng con rối này phòng ngự hơi yếu, nhưng thắng ở tốc độ nhanh nhẹn, công kích sắc bén. Nếu dùng để đánh bất ngờ, cho dù là học tử Linh Hải Cảnh, nếu không cẩn thận sẽ bị thương nặng. Nếu dùng đúng cách lúc thể trở thành một vũ khí sát thương tuyệt hảo.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới Thủy phu nhân, vui vẻ trong lòng Đường Kiếp vừa dâng lên liền biến mất tăm.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đụng phải người thăm dò thực lực của hắn, cấp Linh Tuyền vốn giấu kín trực tiếp bị phát hiện không nói, ngay cả Tàng tượng kinh có tác dụng luyện thể đều bị một cái liếc mắt nhìn ra.
Hơn nữa nhìn bộ dạng miêu tả của Thủy phu nhân đó, hắn vẫn tự hào cơ thể hắn mình đồng da sắt, nhưng ở trong mắt Thủy phu nhân chỉ là xương cốt rắn chắc , nghĩ tới đây, Đường Kiếp lại đổ một trận mồ hôi lạnh.
Học viện Tẩy Nguyệt quả là nơi ngọa hổ tàng long, tùy tiện gặp bà chủ bán lương thực cũng đã có tu vi như vậy. Nếu thực sự gặp một lão thái thái quét rác, đột nhiên tiến lại nói với hắn Tâm pháp tu luyện của người chưa đúng, phải như thế này thế kia , hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lúc đó, hắn mới ý thức được, ở cái thế giới này, thực lực vẫn là chỗ dựa lớn nhất. Trí tuệ, quỷ kế, đều phải thành lập trên cơ sở có thực lực, nếu không có chỉ là bong bóng mà thôi.
Đường Kiếp hắn là kẻ may mắn, bởi vì Thiên Thần cung và Tẩy Nguyệt phái không có qua lại, cho nên hắn mới có cơ hội để lợi dụng.
Nhưng loại vận khí này luôn có giới hạn, cũng có lúc sẽ dùng hết.
Đến lúc đó, chính hắn cũng thành kẻ đi đến bước đường cùng.
- Nhất định trước khi lúc đó đến, thực lực phải đủ bảo vệ bản thân mình. Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Làm xong con rối, Đường Kiếp cũng không lập tức đưa cho Vệ Thiên Xung, mà nói do luyện trận tốn thời gian, cần đợi thêm một vài ngày nữa.
Những ngày tiếp theo, hắn như trước mỗi ngày khổ luyện. Bởi vì bậc Linh Tuyền bị phát hiện, hắn cũng không giấu diếm nữa, lập tức đi Giảng Kinh Đài nhận tầng tâm pháp thứ hai, tiếp tục tu luyện. Cũng may qua thời gian này, tiến độ của hắn cơ bản là phù hợp với Ngọc Môn ngũ chuyên, mọi người cũng sẽ không hoài nghi gi.
Tối nay Đào Nhiên Cư lại có một vị khách tới.
Hắn tên là Trang Thân, một học tử Tiêu Dao xã. Trong vài lần tụ họp, hắn và Đường Kiếp cũng coi như có quen biết.
- Trang huynh hôm nay sao lại đến chỗ ta vậy?
Trực tiếp mời Trang Thân vào cửa, Đường Kiếp thuận miệng hỏi.
- Cũng không có gì, chỉ là có một chút chuyện muốn hỏi đường huynh. Vào cửa, Trang Thân một mặt tỏ ra tùy ý đi vào, mặt khác tay lại cho vào trong người, lấy ra một tờ tranh, tùy ý ném ra, tờ tranh sau đó liền biến mất trong không trung, chỉ là bên ngoài Đào Nhiên Cư phủ thêm một tấm màn màu xanh lam. Thoạt nhìn dường như toàn bộ không gian đều bị ngăn cách với bên ngoài.
- Hả? Chuyện gì thế? Đường Kiếp dường như vẫn không phát giác được gì, thuận miệng hỏi.
Trang Thân cười to nói: - Tất nhiên là về thân phận thực sự của Đường huynh rồi.
Ánh kiếm lóe lên, hướng về phía Đường Kiếp chém xuống. Kiếm quang sắc bén chém tới, nhắm thẳng vào lưng Đường Kiếp.
Một kiếm này Trang Thân dùng tám phần sức lực, có thể chắc chắn rằng sau khi trúng kiếm này Đường Kiếp cũng không chết, nhưng tất bị thương nặng.
Nhưng ngay tại khi hắn xuất kiếm, cũng là lúc Đường Kiếp hành động.
Hắn xoay người.
Tay phải giơ lên, trong tay cầm trường kiếm, chặn thanh kiếm kia đang chém xuống, phát ra một tiếng vang lớn. Trang Thân một kiếm không tác dụng, ngược lại bị chấn động toàn thân đều run lên.
- Ngươi
Trang Thân thất kinh, một kiếm này sẵn sàng từ lâu mà không có tác dụng, cho thấy đối thủ đã sớm có chuẩn bị.
Trong lòng gã chấn động, đang định chắp hai ngón tay niệm quyết pháp, liền thấy Đường Kiếp nở nụ cười tàn nhẫn, mạnh mẽ xông tới trước, đánh một quyền vào mặt Trang Thân.
Một quyền này vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Trang Thân ngã xuống, máu mũi chảy dài.
Gã ở trên mặt đất lật người lăn ra, đồng thời tránh né công kích kế tiếp của Đường Kiếp. Sau đó mới nhìn thấy Đường Kiếp vẫn chưa truy kích, chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.
- Ngươi ngươi đã sớm biết Trang Thân không thể tin nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp nhún vai nói: - Ta không biết, ta chỉ là có thói quen chuẩn bị cho kết quả xấu nhất. Nói thực, ta cũng không ngờ rằng Cung chủ Thiên Thần cung ở nơi này lại quyết đoán như vậy, sau khi xảy ra chuyện liền lập tức phái người tới bắt ta, bọn họ thật sự không sợ hậu quả của việc bắt nhầm người sao? Bái phục, bái phục, xem ra ta có đối thủ lớn rồi.
Nghe thấy lời này, Trang Thân thất thanh kêu lên: - Quả nhiên ngươi chính là Đường Kiệt.
Lời nói của Đường Kiếp, cũng đã vô tình thừa nhận thân phận của chính mình. Vốn tưởng rằng còn phải đấu đá một phen, không chừng còn phải bắt được đối phương, dùng khổ hình đối phương mới chịu thừa nhận. Không ngờ rằng, Đường Kiếp lại tiết kiệm sức lực cho hắn, trực tiếp thừa nhận.
Cố Trường Thanh từng lo lắng nhất, chính là lần này đi động vào bọn họ, nhưng cuối cùng lại bắt nhầm mục tiêu. Hiện giờ có được tin tức này, tâm tình Trang Thần đã bình ổn trở lại.
Gã bật cười ha hả: - Tốt, tốt, tốt lắm. Không ngờ phần công lao lớn của Thiên Thần cung trong bao năm qua, cuối cùng lại rơi vào tay Trang Thần ta. Chỉ cần bắt được ngươi, Thiên Thần cũng sẽ trọng thưởng, đến lúc đó ta có thể dễ dàng Thoát Phàm, cho dù là đạt tới bậc Thiên Tâm cũng không vấn đề gì. Ha ha ha ha. Nói xong gã đã đứng lên, vứt thanh kiếm ban đầu xuống đất, tiện tay từ trong túi lấy ra một thanh đoản kiếm màu tím.
Đoản kiếm này không giống với thanh kiếm lúc nãy. Màu tím bao quanh từng vấn pháp trên thân kiếm, mơ hồ có ánh lửa lưu chuyển, nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được trên thân kiếm cũng là một luyện trận.
Thuật khí.
Lúc trước Trang Thần không có ý định giết người, chỉ dùng kiếm thường. Hiện tại mục tiêu rõ ràng đã có sự chuẩn bị, tất nhiên phải dùng đến pháp khí rồi.
Tuy nhiên so với thanh thuật khí đó, Đường Kiếp còn chú ý tới túi đựng bảo bối của Trang Thân. Hắn nghiêng nghiêng đầu: - Túi Giới Tử tốt, rất tốt. Không nghĩ chỉ vì đối phó với ta, ngay cả túi Giới Tử mà Thiên Thần cung cũng đưa cho ngươi. Ở trong đó chắc chắn có không ít đồ tốt.
Túi Giới Tử, dùng giới tử để nạp tu di, đây là một trong những pháp bảo quan trọng nhất của tiên gia.
Tuy nhiên loại pháp bảo này không phải ai cũng có được. Trên thị trường giá một chiếc túi Giới Tử tương đương với một khối linh ngọc, hơn nữa cấp độ càng cao, giá cũng càng tăng.
Trang Thân hừ một tiếng nói: - Vì muốn thu hồi Binh Giám, mấy năm nay Thiên Thần cũng đã hao phí quá lớn, tiêu hao vô số nhân lực và của cải. Cố Ưng chủ lại càng lo lắng, so sánh với những thứ đó, thì một chiếc túi Giới Tử có là gì? Cuối cùng coi như ngươi không phụ công Cố Ưng chủ chờ đợi, rốt cuộc cũng xuất hiện. Chỉ có điều không ai nghĩ được rằng, người trên đường đến học viện không ngờ dám đứng ra la hét, cùng chúng ta chơi trò hư hư thật thật.
Đường Kiếp cười nói: - Hư hư thật thật? Ta không hề nghĩ như vậy, ta cũng không cho là cái trò đùa của trẻ con đó, ảnh hưởng tới việc các ngươi đoán người đó có phải là ta hay không. Ta làm như vậy cũng bởi vì bất đắc dĩ mà thôi, bằng không ngươi nghĩ là ta không muốn ở trong học viện yên ổn học tập sao?
Bị chúng ta ép? Trang Thân không hiểu. Lúc này gã cũng không vội vàng động thủ.
Mục đích của gã tới đây vốn không phải là bắt Đường Kiếp, mà là bắt hắn rồi nghiệm hình tra khảo. Nếu như chưa chưa hỏi mà đối phương đã trả lời, vậy gã bắt hay không bắt cũng không quan trọng, mà trọng điểm là muốn làm rõ những nghi vấn trong lòng.
Nếu như nói là muốn thu hồi Binh Giám là nhiệm vụ quan trọng nhất, vậy tại sao Đường Kiếp lại làm như vậy chính là điều thứ hai mà Cố Ưng chủ quan tâm.
- Đúng vậy, bị các ngươi ép đấy. Đường Kiếp gật gật đầu: - Ngươi nói xem, nếu ta không hô lên ta là Đường Kiếp, các ngươi sẽ không đi điều tra ta sao? Nếu ta không đến học viện Tẩy Nguyệt mà là học viện khác, các người sẽ không điều tra ta sao?
Trang Thân lắc đầu: - Làm sao có thể như vậy, tất cả các học viện lớn nhỏ Văn Tâm quốc, đều ở dưới sự giám thị của chúng ta, học viện Tây Nguyệt chỉ là một trong những nơi trọng yếu nhất thôi. Hễ có người tiến vào, bất kể là ai chúng ta đều liệt kê lại, ngay từ đầu Cố Ung chủ cũng không trông cậy vào việc ngươi sẽ giữ nguyên tên cũ.
Cố Trường Thanh là người hành sự cẩn thận, gã ta sẽ không bởi vì một câu hô hào của Đường Kiếp mà hoài nghi hắn, cũng không bởi vì Đường Kiếp không nói gì mà không nghi ngờ hắn, tất cả cuối cùng đều là chứng cứ.
Nếu không phải lần này do Đường Kiếp bức vào đường cùng, gã cũng không đến mức nhanh vậy liền động thủ bắt người. - Đúng vậy, chính là bởi vì biết điều đó, cho nên ta cũng không cần phải đổi tên. Dù sao đổi hay không đổi cũng đều như nhau, chỉ cần ta còn muốn tu tiên, sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ tìm được ta. Đường Kiếp cười nói.
- Đó là điều tất nhiên, cho nên ta có thể hiểu được tại sao ngươi lại tới học viện Tây Nguyệt. Dù sao thì đi nơi nào cũng bị hoài nghi, không bằng đi tới nơi tốt nhất. Nhưng làm sao người biết phương thức điều tra của chúng ta? Trang Thân không hiểu nói: - Nếu chẳng may chúng ta không rà soát từng người, mà bí mật điều tra những đối tượng khả nghi thì sao? Vậy tiếng hô của ngươi lúc đó không phải là không cần thiết sao?
- Là chính các ngươi nói cho ta biết đấy. Đường Kiếp trả lời: - Nếu các ngươi muốn dùng phương thức bí mật giám thị, thì cần gì phải để học tử Thiên Thần cùng công khai xuất hiện? Thiên Thần cung ở Văn Tâm quốc thế đơn lực bạc, nhưng sắp xếp một hai người trà trộn vào trong học viện không phải là không thể. Ngươi không phải là một trong số đó sao? Đáp án chỉ có một, chính là quá nhiều học viện, quá nhiều học tử, dựa vào một hai người tra, không thể tra hết được.
Trang Thân há hốc miệng, không nói được lời nào.
Đường Kiếp lại tiếp: - Binh Giám rất quan trọng, dựa vào những người đó không có khả năng kiểm tra được tất cả mọi người, mà Thiên Thần cung cũng không thể trắng trợn gài người của mình vào, nên chỉ còn cách nghĩ ra biện pháp là trao đổi học tử. Cho nên nói có một số việc, không phải không muốn làm, mà là không thể làm được. Đương nhiên, công khai điều tra có, mà ngấm ngầm điều tra cũng có, nói ra thì đúng là Thiên Thần cung đã bỏ ra không ít công sức.
Lời này nói trúng tâm tư của Trang Thân, gã cũng chỉ có thể thở dài một tiếng: - Đúng là như thế. Thiên Thần cung chúng ta không ẩn nấp trà trộn, là bởi vì không giấu được, ngươi cũng không giấu diếm, vì kỳ thật có muốn giấu cũng không giấu nổi. Dù sao đều không giấu được, thà rằng thẳng thắn lợi dụng, mặc dù cũng hơi chút mạo hiểm, nhưng cũng là không còn sự lựa chọn nào khác. Kim y của Thiên Thần cung chúng ta hiện thân, là muốn bức ra ngươi. Mà người lại dùng từ ngữ tỏ rõ ý chí, là vì muốn gây sự chú ý cho Tẩy Nguyệt phái, nguyên nhân đều giống nhau cả. Đều là vì không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
/191
|