Hắn làm vỡ một thanh Tử Hỏa Kiếm để đổi lấy một hạt vàng, mặc dù còn chưa biết có ích lợi gì, nhưng tính chất cứng rắn cũng không còn nghi ngờ gì, nếu lấy châm Nguyên Khí xuất ra, uy lực tất nhiên sẽ tăng lên nhiều.
Còn về Túng Kiếm mười hai chiêu thức, bởi vì không có pháp thuật thăng bậc, nên cũng chỉ có thể lãng phí thôi. Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không sao cả, vì dù sao hắn lúc trước chọn môn này, cũng chỉ vì muốn phát huy uy lực của Thanh Quang Kiếm.
Sau khi nhận được hai quyển tâm pháp, Đường Kiếp đang đi ra phía ngoài, thì nhìn thấy Liễu Hồng Yên đang đi tới.
- Ồ? Đường Kiếp kinh ngạc nói: - Đừng nói với ta là người cũng đến để lĩnh thuật thư nhé?
Liễu Hồng Yên cười hỏi: - Nếu đúng là vậy thì thế nào?
- Vậy thì hơi kỳ lạ chút, ngươi Ngọc môn lục chuyển, hiện tại lại đến lĩnh thuật thư. Nếu như là cấp Linh Tuyền thì chậm một chút, nhưng nếu là cấp Linh Hồ thì lại có chút nhanh.
Liễu Hồng Yên hé miệng cười nói: - Người được đấy, người ta làm chuyện gì cũng không qua được mắt ngươi. Tuy nhiên, ta thực sự là vừa mới đến bậc Linh Tuyền. - Sao lại chậm như vậy? Đường Kiếp nhướng mày.
Dựa vào tư chất của Liễu Hồng Yên, không có lý do gì mà giờ mới thăng lên Linh Tuyền. Chẳng lẽ nói nàng ta cũng giống mình, che giấu tiến độ.
Liễu Hồng Yên trực tiếp nói ra đáp án: - Còn không phải vì nửa tháng sau là tới kỳ thi, ngươi cho rằng bọn ta đều như ngươi, chỉ cần nghe giảng một lần, nhóm thượng sự nói gì đều ghi nhớ hết sao?
Nói xong liên quăng cho hắn một mị nhãn.
- Kỳ thi? Liễu Hồng nhiên vừa nói xong, Đường Kiếp mới nhớ ra. Học viện Tây Nguyệt mỗi nửa năm đều có một kỳ thi, tính thời gian, thì chỉ còn nửa tháng nữa là tới.
Kỳ thi ở Tây Nguyệt từ trước tới nay là điều khiến đám học tử lên án. Bởi vì không thông qua kỳ thi sẽ phải tiếp tục lên lớp, tiếp tục lên lớp nghe giảng thì sẽ chậm trễ quá trình tu luyện.
Nhưng điểm này vẫn chưa phải điểm mấu chốt nhất.
Dựa theo quy định của học viện, kẻ có điểm tổng hợp cao nhất từ năm hạng mục là điểm tích lũy, văn học, tiến bộ trong tu luyện, biểu hiện trong thí luyện và tiềm lực, thì sẽ được ưu tiên làm môn hạ và đệ tử.
Ai nghĩ rằng nắm đấm lão tử cứng nhất nên tất phải thành đệ tử, coi như là sai hoàn toàn rồi.
Bời vì thế, nếu không có khả năng trở thành môn hạ, thì phải cố gắng đọc sách, sẽ càng tranh thủ được nhiều thời gian tu luyện. Có hi vọng trở thành đệ tử hoặc môn hạ, thì càng phải nỗ lực đọc sách, nâng cao điểm tổng hợp.
Bởi vậy, đám học tử cũng rất cố gắng nghe giảng, muốn sớm thoát khỏi cửa khoa văn.
Thế nhưng có những thứ nếu không dụng tâm thì không thể biết được. Thượng sư học viện Tẩy Nguyệt giảng bài, lượng kiến thức cực lớn, có khi một lần liền tung ra lượng tri thức khiến người ta đầu váng mắt hoa, nếu có số liệu còn phải mất thời gian tính toán, nên dù có đối phó bằng cách học thuộc cũng không có tác dụng.
Buổi chiều và buổi tối đám học tử còn muốn dành thời gian tu luyện, Đại Chu Thiên thì quen thuộc thêm vài phần, nhưng nhớ lại nội dung kiến thức ban ngày của khoa văn hóa thì lại không nghĩ ra được chữ nào.
Chính vì thế, học tử có thể thông qua kỳ thi hàng năm đều ít ỏi, kết quả là chỉ có thể tiếp tục lên lớp vào buổi sáng. Nghe nói ngay cả cấp Linh Hải, thậm chí là Thoát Phàm đều có học tử vẫn phải lên lớp.
Một học tử từng trải qua khổ luyện đã nói: - Kỳ thật ta cũng muốn nghe giảng bài lắm chứ, nhưng không biết tại sao, vừa lên lớp liền buồn ngủ. Để tránh ngủ gật, ta chỉ có thể vận chuyển Chu Thiên, tu luyện tâm pháp. Sau vài lần vận chuyển Chu Thiên, tinh thần sảng khoái, lúc đó mới phát hiện ra đã tan học rồi.
Một bụng toàn mật đắng.
Cho nên ngoại trừ những môn học cần thiết, thì cho dù là những kẻ thiên chi kiêu tử, đến lúc này cũng như nước tới chân mới nhảy, miệt mài đọc thi thư.
Nghe nói hiện tại ngay cả Thích Thiếu Danh, An Như Mộng đều tạm dừng tu luyện, ngày ngày đều đâm đầu vào trong đống sách vở, chỉ mong thông qua kỳ thi lần này, sau đó dù tới chết cũng không muốn đụng tới các môn văn hóa nữa. Liễu Hồng Yên cũng là một kẻ trong đó.
Dĩ nhiên đối với Đường Kiếp mà nói, mấy vấn đề này thật sự không được coi là vấn đề.
Nhu cầu và khát vọng về tri thức của thế giới này của hắn, chính là động lực để hắn đọc sách. Cảm thấy hứng thú, nên tự nhiên nghe cái gì cũng đều chăm chỉ, chú ý, nên mọi thứ cũng trở nên dễ hiểu hơn. Về phần toán học thì càng không phải nói, dù không lên lớp đi học hắn cũng có thể thông qua kỳ thi.
Bởi vì vậy hắn hoàn toàn không nghĩ tới những điều kiến các học tử phiền não, cho tới tận khi Liễu Hồng Yên nhắc mới nhớ tới. Cười gượng ngại ngùng nói: - Ta không để ý nên quên mất, đúng rồi, hiện tại người học hành thế nào rồi? Có nắm chắc là sẽ thông qua kỳ thi không?
- Ôi. Liễu Hồng Yên thở dài nói: - Nếu đã nắm chắc thì ta cũng không cần phải lo âu thế này. Này, ngươi không có ý định giúp đỡ một chút sao?
Nói xong, một cánh tay ngọc đã đặt lên bả vai Đường Kiếp.
Đường Kiếp mặt không đổi sắc, lùi về sau một bước nói: - Hồng Yên muội muội, nếu muốn học bổ túc văn hóa, không nên tới tìm ta, Thư công tử không phải thích hợp hơn sao? Ở nơi này, kiến thức về các môn văn hóa của gã, không hề thua kém ta.
Nếu như nói Đường Kiếp giỏi các môn văn hóa, vì chúng có liên quan tới những chuyện hắn đã từng trải qua. Thì Thư Danh Dương có thể gọi là thiên tài, là thiên tài của học viện Tẩy Nguyệt Ngọc Môn bát chuyển, thành tích ở các môn học văn hóa thậm chí, còn cao hơn cả thành tích tu luyện thiên phú, chỉ đứng sau Đường Kiếp.
Không đáp lại lời Đường Kiếp, Liễu Hồng Yên ngây người, giống như giận dữ trợn trắng mắt nhìn Đường Kiếp một cái, sau đó nói: - Ngươi không muốn giúp đỡ thì thôi, nhắc kẻ kia với ta làm gì, bây giờ ta cùng gã không có quan hệ gì cả.
- Hả? Hai vị cãi nhau? Đường Kiếp biết Liễu Hồng Yên và Thư Danh Dương luôn rất thân thiết, trong học viện cũng có tin đồn hai người này đều ưng ý đối phương, có khả năng trở thành một đôi, bây giờ lại nghe giọng điệu nàng ta như vậy, chắc giữa hai người xảy ra chút vấn đề.
Liễu Hồng Yên tức giận trả lời: - Không cãi nhau gì hết, chỉ là gã ngàu ngày cầm quyển sách, nhìn thôi cũng thấy phát phiền. Cho dù là lòng mang thiên hạ, cũng không cần phải làm bộ làm tịch tỏ vẻ như vậy chứ? Ta thấy gã rất giả dối, không thèm quan tâm tới, không được hay sao?
Ngươi bây giờ thấy gã rất giả dối, vậy trước kia sao không thấy thế? Đường Kiếp cười thầm trong lòng, cũng chỉ có thể nói: - Chuyện của hai vị, ta không tiện bình luận, chỉ có điều nếu đã như vậy, thì ta lại càng không thích hợp để giúp đỡ. Nếu người khác nhìn thấy, còn tưởng ta là kẻ phá hoại tình cảm của hai vị.
- Phá hoại thì phá hoại, ngươi sợ à? Liễu Hồng Yên trợn to mắt.
- Đúng, ta sợ. Ngoài dự đoán của nàng, Đường Kiếp lại trực tiếp thừa nhận, khiến Liễu Hồng yên ngẩn người ra.
Lúc này Đường Kiếp cúi người thi lễ, sau đó liền rời đi, hoàn toàn không nhìn khuôn mặt u ám của Liễu Hồng Yên.
Đưa mắt nhìn theo bóng Đường Kiếp rời khỏi, vẻ mặt u ám của Liễu Hồng Yên mới biến mất, phía sau có một tiếng cười khẽ vang lên: - Hắn hình như không tin tưởng ngươi lắm, hơn phân nửa là nhìn ra chút gì rồi.
- Ta cũng cho là vậy. Liễu Hồng yên cũng không quay đầu lại, chỉ nói: - Lần trước hắn cố ý thử, ta nhất thời vô ý nói hắn lớn tuổi hơn ta, lỡ miệng nói ra, khẳng định đã khiến hắn cảnh giác.
- Ngươi chắc chắn là hắn cố ý thử ngươi?
Liễu Hồng Yên do dự một chút, nhưng lại lắc đầu: - Ta không thể xác định được, nhưng nếu ta là Đường Kiếp, trong tình huống đó, nhất định cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, ít nhất cũng phải hỏi một câu, làm sao người biết tuổi của ta? Nhưng hắn lại không hề hỏi, điều này chứng tỏ hắn lúc đó có ý định thử ta. Người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ thử, cho nên ta cho rằng hắn rất có khả năng chính là Đường Kiệt. Đương nhiên, loại chuyện này cũng không phải tuyệt đối, nên ta cũng không dám kết luận.
- Vậy kiến nghị của ngươi là
Liễu Hồng Yên mỉm cười nói: - Ngươi đang nói đùa sao? Ta chi nói ra điều mà ta nhìn thấy, còn làm thế nào, đó là việc của các ngươi.
Đối phương cũng bật cười nói: - Ngươi thật đúng là giống hệt tính cách của sư phụ ngươi, được rồi, việc này ta sẽ đi nói. Đúng rồi, còn có một người, cũng cần người lưu ý một chút.
Trên đường trở về, một con diều giấy đột nhiên bay tới.
Bay tới trước mặt Đường Kiếp tự động dừng lại, trên đó xuất hiện vài chữ: - Hãy đến chỗ ta, Tạ Phong Đường. Tạ viện trưởng tìm mình?
Đường Kiếp suy nghĩ một chút, trong lòng cũng biết, hơn phân nửa là có liên quan đến cái chết của Mẫn Đông.
Nếu nói chuyện này học viện Tẩy Nguyệt không nghi ngờ bản thân mình, đó là điều không thể.
Hắn cũng không sợ hãi, lúc này liền đi tới chỗ ở của Tạ Phong Đường.
Tạ Phong Đường ở trên sườn núi phía nam núi Thanh Vân, phong cảnh tao nhã thanh tú, trước viện còn có một rừng trúc tím. Xuyên qua rừng trúc, liền nhìn thấy Tạ Phong Đường đang ngồi ở trong viện, phía đối diện ông ta còn có một con hạc trắng, ở giữa còn bày một bàn cờ. Ông ta đang cùng con hạc chơi cờ.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp cũng không nói gì, chỉ chắp tay cung kính đứng một bên, lẳng lặng chờ.
Tạ Phong Đường coi như không nhìn thấy hắn, tay hạ một con cờ xuống bàn cờ, sau đó tiện tay nâng chén trà lên uống một ngụm.
Còn hạc trắng kia thì dùng mỏ dài ngậm một quân cờ thay thế một con cờ khác trên bàn cờ,
Hai bên cứ như vậy, người chém ta giết, Đường Kiếp cũng không sốt ruột. Thấy Tạ Phong Đường đã uống cạn chén trà, lại chủ động cầm lấy ấm trà bên cạnh rót đầy vào chén ông ta, sau đó lại trang nghiêm đứng một bên, cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Tạ Phong Đường, trên mặt lộ ra ý cười: - Tiểu Đan, ngươi thấy kẻ này thế nào?
Hạc trắng kia rốt cuộc cũng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Đường Kiếp một cái: - Người trẻ tuổi, mà cũng có thể bình tĩnh thế này cũng không nhiều, là một đứa trẻ thấu tình đạt lý. .
Tạ Phong Đường khẽ cười nói: - Có thể khiến ngươi nói một tiếng không tệ, không hề dễ dàng, không ngờ kẻ này vừa mới vào học viện, lại được lão Lý và ngươi thưởng thức.
Hạc trắng ngẩng đầu dài lên, khinh thường nói: - Đừng có so sánh ta với đồ yêu quái ngu ngốc thích nghe nịnh bợ kia.
Tạ Phong Đường lắc lắc đầu, tiện tay lại nhấc một quân cờ lên rồi đặt xuống, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đường Kiếp: - Đây là Bạch Đan tiền bối, còn không tới vấn an?
- Dạ, học tử Đường Kiếp, bái kiến Bạch Đan tiền bối. Học viện Tây Nguyệt có ba đại yêu, cá chép vàng, hạc trắng, và lão rùa. Vị này dĩ nhiên chính là hạc trắng rồi, chỉ có điều hạc tính khí cao ngạo, cho rằng bản thân xinh đẹp, nên nhất định không muốn biến thành hình người.
Cái cổ thon dài của hạc trắng gật gật, đáp lời: - Nếu đã nhận một lạy của ngươi, thì cũng phải đáp trả, vật này cho ngươi.
Chỉ thấy trên người hạc trắng bay ra một chiếc lông vũ trắng muốt, nhẹ nhàng rơi xuống tay Đường Kiếp.
Đường Kiếp lập tức không biết phải nói gì. Sao mà mấy vị đại yêu này đều thích lấy lông vũ vảy cá trên người làm quà tặng thế nhỉ? Tuy nhiên ngẫm lại cũng thấy đúng, thứ đáng giá nhất của họ đại khái chính là cơ thể của chính họ, chỉ có điều không biết, tương lai nếu gặp lão rùa thì như thế nào.
Chẳng lẽ ông ta cũng muốn đập một miếng mai rùa ra làm lễ vật?
Nếu vậy thì thật thú vị.
Trong đầu suy nghĩ miên man, Đường Kiếp cúi thấp người xuống vái một cái: - Đa tạ tiền bối ban thưởng.
Tạ Phong Đình vẫn như cũ ngồi chơi cờ cùng bạch hạc, trong miệng nói: - Gọi ngươi tới, là muốn hỏi xem dạo gần đây ngươi sống thế nào?
- Học trò mọi thứ đều tốt cả.
- Ừ. Ngươi cũng biết chuyện của Mẫn Đông chứ?
Đường Kiếp cung kính nói: - Cũng có nghe nói qua, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ ràng lắm.
Tạ Phong Đường cũng không giải thích với hắn, chỉ chậm rãi nói: - Một học tử bị giết, một học tử mất tích. Học viện Tẩy Nguyệt năm nay, có chút không yên bình rồi.
- Vâng có chút không yên ổn.
Đường Kiếp cúi thấp đầu lặp lại một câu, chú ý cẩn thận không dám nói sai nửa câu.
Tạ Phong Đường cũng không bỏ qua cho hắn, tiếp tục nói: - Ta nghe nói, người và Trang Thân có quan hệ thân thiết?
- Chỉ là chỗ quen biết, không thể nói là quan hệ thân thiết. Đường Kiếp không đổi sắc mặt sửa lại.
- Nhưng dựa vào điều ta biết, trước khi mất tích gã từng đi tìm ngươi.
- Vì sắp đến kỳ thi, hy vọng học trò giúp gã bổ túc, nhưng học trò đã cự tuyệt. Gần đây những người vì chuyện này tới tìm học trò không ít, Trang Thân chỉ là một trong số những người đó, thật sự học trò cũng không có thời gian để ý. Đường Kiếp cẩn thận sắp xếp từng câu chữ một.
Tạ Phong Đường ha hả cười nói: - Hóa ra là như vậy, nghe nói người học các môn văn hóa không tồi. Có rất nhiều học sinh chỉ trích, học viện Tây Nguyệt xây dựng văn khoa, nhưng xem ra ngươi không hề lo lắng về phương diện này.
- Thật ra cũng có chút phiền ạ. Đường Kiếp lại cười nói: - Tuy nhiên học viện chúng ta học văn đọc sách, là muốn dạy học tử đạo lý làm người. Tu tiên luyện pháp, thân mang vũ khí lợi hại hơn người, nếu không hiểu đạo lý, không biết cách làm người, vậy thà rằng không luyện tiên pháp. Chính bởi vì hiểu rõ điều này, nên học trò không dám lơi là.
Tạ Phong Đường nhíu mày lại: - Nói thì không tệ, nhưng không biết khi làm thì thế nào? Có một số người trong miệng luôn nói lời hay lẽ phải, nhưng thực chất lại là kẻ lòng lang dạ sói.
Đường Kiếp cười cười nói: - Học trò không dám khoe khoang, nhưng những đạo lý tối thiểu như không giết người vô tội, có ân tất báo, khẳng định là bản thân đều hiểu cả, và cũng có thể làm được.
- Có ân tất báo? Mắt của Tạ Phong Đường híp lại: - Vậy hiện tại ngươi cảm thấy ai là người có ân với người?
- Nhị lão của Ngô gia, còn có Vệ phủ. Đường Kiếp lập tức trả lời.
- Vậy ngươi có thể báo đáp bọn họ không?
- Học trò đang cố gắng.
Nói đến đây, trong lòng Đường Kiếp khẽ động, nghĩ đây có lẽ là cơ hội biến Bồi Nguyên đạn trở thành Diên Niên Ích Thọ đan, vội vàng nói: - Kỳ thật trong mấy ngày nay, học trò từng muốn gửi một phần linh dược cho nhị lão Ngô gia. Chỉ không ngờ
- Không ngờ cái gì? Tạ Phong Đường nói. Đường Kiếp cố ý do dự một chút, rồi mới nói ra chuyện của Ngô Hạnh.
Đương nhiên hắn sẽ không nói là, sợ Thiên Thần cung chú ý tới thái độ của mình, đối với nhị lão của Ngô gia mình. Chỉ nói là mua Diên Niên Ích Thọ dân không dễ dàng, nên nhờ Ngô Hạnh đi mua giúp.
- Còn có chuyện như vậy sao? Những lời người nói đều là thật? Sắc mặt Tạ Phong Đường trở nên nghiêm túc hỏi.
Thống trị thế gian, phải lấy đạo nghĩa làm đầu.
Mặc kệ bên trong thế dơ bẩn thế nào, nhưng mặt ngoài luôn cần duy trì là kẻ chính khí, một số điều chính nghĩa không ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân, cũng luôn được coi là kẻ dũng cảm đấy. Đối với Tạ Phong Đường mà nói, một lọ Diên Niên Ích Thọ đan thực sự chẳng là gì, tất nhiên là không quan trọng bằng việc hiếu kính phụ mẫu. Ngô Hạnh này là kẻ đại nghịch bất đạo, dám tham lam đồ vật của phụ mẫu, thật là không còn gì để nói.
Đường Kiếp cười khổ: - Loại chuyện như thế này, học trò sao dám bịa chuyện?
Hắn đặc biệt không thích Ngô Hạnh, đối với vận mệnh của gã không chút quan tâm. Nếu là có thể vì chuyện này, mà xin được linh dược cho Ngô gia nhị lão, lại lấy được lòng tin của Tạ Phong Đường, đúng là rất đáng giá.
Nói trắng ra, hắn bây giờ nói ra chuyện này, cũng giống như khi hắn xin Trinh Thu Phương ba lạng bạc tiền tiêu vặt hàng tháng, đều là mượn việc hiếu kính với nhị lão Ngô gia, để biểu hiện sự trung nghĩa của bản thân. Từ phương diện này mà nói, sự hiếu thuận của Đường Kiếp mang lại lợi ích và hiệu quả rất lớn, những gì bỏ ra đều được hồi báo, dụ người khác đầu tư cho mình.
Nhưng Đường Kiếp cũng không phải có ý như vậy.
Cho dù không có chuyện hôm nay, hắn cũng sẽ đối xử tốt với nhị lão, nhưng mà hiếu thuận mà lại được hồi đáp, có ai không cần chứ?
Công và tư, trắng và đen, vốn rất dễ lẫn lộn, ai đúng ai sai khó mà làm rõ được, bởi vậy hắn có một phương pháp rất đơn giản để đối phó với mọi chuyện nếu làm việc gì mà vô hại cho người này nhưng có ích cho người khác, vậy thì cứ làm.
Đương nhiên, không làm hại người khác, chỉ bao gồm những người không phải kẻ thù của mình. Lúc này nghe Đường Kiếp nói như vậy, Tạ Phong Đường lập tức rút ra một lá bùa, rồi quay ra nói với Đường Kiếp: - Chuyện này, ta sẽ sai người đi hỏi rõ, nếu như là thật, nhất định
Ông còn chưa nói xong, Đường Kiếp đã cúi người nói: - Nếu như là thật, xin viện chủ đừng trách phạt Ngô Hạnh, cũng đừng để lộ ra. Dù có thế nào chăng nữa, Ngô Hạnh cũng là nhi tử của hai vị lão nhân, hai người đó sẽ không hy vọng thấy gã bị trục xuất khỏi học viện. Nếu như bởi vì học trò, mà khiến gã trở thành Khí sinh, vậy học trò ngược lại không những không công mà còn mắc tội rồi.
Tạ Phong Đường giật mình, cuối cùng gật đầu: - Ta bây giờ cũng bắt đầu tin tưởng bản tính của ngươi không tệ. Yên tâm đi, nếu như là thật, ta cũng sẽ không hỏi tới, nhưng sẽ thưởng cho ngươi. Như thế này đi, kỳ thi lần này, nếu ngươi có thể đứng đầu bảng, học viện sẽ thưởng cho ngươi một lọ Diên Niên Ích Thọ đan, ngoài ra còn có thể tặng ngươi một phần thưởng lớn, ngươi thấy thế nào?
Đường Kiếp đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức mừng rỡ quỳ gối: - Đa tạ viện trưởng ban thưởng.
Quy củ của học viện từ trước đều là ưu tiên số ít, việc gì cũng phải tranh giành.
Ba người đứng đầu kỳ thi đều có phần thưởng, đây là thông lệ hàng năm đều có.
Nhưng mà lần này nhất định không giống trước kia.
Tuy rằng Tạ Phong Đình không nói rõ, nhưng không cần hỏi cũng biết, phần thưởng lớn bí mật, hơn phân nửa chính là tư cách tiến vào Thiên Nhất Các chín tầng.
Sở dĩ nói đó là phần thưởng lớn bí mật, tất nhiên là sợ nhỡ hắn không đạt được vị trí đầu bảng thì phải làm sao? Phần thưởng giành cho người đứng đầu được giữ bí mật, đến lúc đó phần thưởng là cái gì thì sẽ do học viện Tẩy Nguyệt định đoạt
Chiêu này của Tạ Phong Đường rất được, tiến có thể công, lui có thể thủ.
Trước kia, ông ta chỉ tặng có phần thưởng nhỏ cho Đường Kiếp, lôi kéo hắn một chút. Nhưng lần này, sau khi Mẫn Đông xảy ra chuyện, ông hoài nghi Đường Kiếp càng nặng, nhưng biểu hiện của Đường Kiếp đích thực cũng khiến ông ta rất hài lòng, nên có thể cân nhắc để hắn học tập bí pháp của học viện Tẩy Nguyệt.
Việc được truyền thụ bí pháp, đối với mỗi học tử mà nói đều là một phần thưởng hậu hĩnh, còn đối với học viện Tẩy Nguyệt mà nói, thì nửa điểm tài nguyên cũng không bị hao tổn, đúng là loại đầu tư có lợi nhất. Nếu chẳng may chọn sai người, thì cũng chỉ là nhiều thêm một đệ tử chân truyền, đối với môn phái cũng không có chút tổn hại nào.
Còn về Túng Kiếm mười hai chiêu thức, bởi vì không có pháp thuật thăng bậc, nên cũng chỉ có thể lãng phí thôi. Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không sao cả, vì dù sao hắn lúc trước chọn môn này, cũng chỉ vì muốn phát huy uy lực của Thanh Quang Kiếm.
Sau khi nhận được hai quyển tâm pháp, Đường Kiếp đang đi ra phía ngoài, thì nhìn thấy Liễu Hồng Yên đang đi tới.
- Ồ? Đường Kiếp kinh ngạc nói: - Đừng nói với ta là người cũng đến để lĩnh thuật thư nhé?
Liễu Hồng Yên cười hỏi: - Nếu đúng là vậy thì thế nào?
- Vậy thì hơi kỳ lạ chút, ngươi Ngọc môn lục chuyển, hiện tại lại đến lĩnh thuật thư. Nếu như là cấp Linh Tuyền thì chậm một chút, nhưng nếu là cấp Linh Hồ thì lại có chút nhanh.
Liễu Hồng Yên hé miệng cười nói: - Người được đấy, người ta làm chuyện gì cũng không qua được mắt ngươi. Tuy nhiên, ta thực sự là vừa mới đến bậc Linh Tuyền. - Sao lại chậm như vậy? Đường Kiếp nhướng mày.
Dựa vào tư chất của Liễu Hồng Yên, không có lý do gì mà giờ mới thăng lên Linh Tuyền. Chẳng lẽ nói nàng ta cũng giống mình, che giấu tiến độ.
Liễu Hồng Yên trực tiếp nói ra đáp án: - Còn không phải vì nửa tháng sau là tới kỳ thi, ngươi cho rằng bọn ta đều như ngươi, chỉ cần nghe giảng một lần, nhóm thượng sự nói gì đều ghi nhớ hết sao?
Nói xong liên quăng cho hắn một mị nhãn.
- Kỳ thi? Liễu Hồng nhiên vừa nói xong, Đường Kiếp mới nhớ ra. Học viện Tây Nguyệt mỗi nửa năm đều có một kỳ thi, tính thời gian, thì chỉ còn nửa tháng nữa là tới.
Kỳ thi ở Tây Nguyệt từ trước tới nay là điều khiến đám học tử lên án. Bởi vì không thông qua kỳ thi sẽ phải tiếp tục lên lớp, tiếp tục lên lớp nghe giảng thì sẽ chậm trễ quá trình tu luyện.
Nhưng điểm này vẫn chưa phải điểm mấu chốt nhất.
Dựa theo quy định của học viện, kẻ có điểm tổng hợp cao nhất từ năm hạng mục là điểm tích lũy, văn học, tiến bộ trong tu luyện, biểu hiện trong thí luyện và tiềm lực, thì sẽ được ưu tiên làm môn hạ và đệ tử.
Ai nghĩ rằng nắm đấm lão tử cứng nhất nên tất phải thành đệ tử, coi như là sai hoàn toàn rồi.
Bời vì thế, nếu không có khả năng trở thành môn hạ, thì phải cố gắng đọc sách, sẽ càng tranh thủ được nhiều thời gian tu luyện. Có hi vọng trở thành đệ tử hoặc môn hạ, thì càng phải nỗ lực đọc sách, nâng cao điểm tổng hợp.
Bởi vậy, đám học tử cũng rất cố gắng nghe giảng, muốn sớm thoát khỏi cửa khoa văn.
Thế nhưng có những thứ nếu không dụng tâm thì không thể biết được. Thượng sư học viện Tẩy Nguyệt giảng bài, lượng kiến thức cực lớn, có khi một lần liền tung ra lượng tri thức khiến người ta đầu váng mắt hoa, nếu có số liệu còn phải mất thời gian tính toán, nên dù có đối phó bằng cách học thuộc cũng không có tác dụng.
Buổi chiều và buổi tối đám học tử còn muốn dành thời gian tu luyện, Đại Chu Thiên thì quen thuộc thêm vài phần, nhưng nhớ lại nội dung kiến thức ban ngày của khoa văn hóa thì lại không nghĩ ra được chữ nào.
Chính vì thế, học tử có thể thông qua kỳ thi hàng năm đều ít ỏi, kết quả là chỉ có thể tiếp tục lên lớp vào buổi sáng. Nghe nói ngay cả cấp Linh Hải, thậm chí là Thoát Phàm đều có học tử vẫn phải lên lớp.
Một học tử từng trải qua khổ luyện đã nói: - Kỳ thật ta cũng muốn nghe giảng bài lắm chứ, nhưng không biết tại sao, vừa lên lớp liền buồn ngủ. Để tránh ngủ gật, ta chỉ có thể vận chuyển Chu Thiên, tu luyện tâm pháp. Sau vài lần vận chuyển Chu Thiên, tinh thần sảng khoái, lúc đó mới phát hiện ra đã tan học rồi.
Một bụng toàn mật đắng.
Cho nên ngoại trừ những môn học cần thiết, thì cho dù là những kẻ thiên chi kiêu tử, đến lúc này cũng như nước tới chân mới nhảy, miệt mài đọc thi thư.
Nghe nói hiện tại ngay cả Thích Thiếu Danh, An Như Mộng đều tạm dừng tu luyện, ngày ngày đều đâm đầu vào trong đống sách vở, chỉ mong thông qua kỳ thi lần này, sau đó dù tới chết cũng không muốn đụng tới các môn văn hóa nữa. Liễu Hồng Yên cũng là một kẻ trong đó.
Dĩ nhiên đối với Đường Kiếp mà nói, mấy vấn đề này thật sự không được coi là vấn đề.
Nhu cầu và khát vọng về tri thức của thế giới này của hắn, chính là động lực để hắn đọc sách. Cảm thấy hứng thú, nên tự nhiên nghe cái gì cũng đều chăm chỉ, chú ý, nên mọi thứ cũng trở nên dễ hiểu hơn. Về phần toán học thì càng không phải nói, dù không lên lớp đi học hắn cũng có thể thông qua kỳ thi.
Bởi vì vậy hắn hoàn toàn không nghĩ tới những điều kiến các học tử phiền não, cho tới tận khi Liễu Hồng Yên nhắc mới nhớ tới. Cười gượng ngại ngùng nói: - Ta không để ý nên quên mất, đúng rồi, hiện tại người học hành thế nào rồi? Có nắm chắc là sẽ thông qua kỳ thi không?
- Ôi. Liễu Hồng Yên thở dài nói: - Nếu đã nắm chắc thì ta cũng không cần phải lo âu thế này. Này, ngươi không có ý định giúp đỡ một chút sao?
Nói xong, một cánh tay ngọc đã đặt lên bả vai Đường Kiếp.
Đường Kiếp mặt không đổi sắc, lùi về sau một bước nói: - Hồng Yên muội muội, nếu muốn học bổ túc văn hóa, không nên tới tìm ta, Thư công tử không phải thích hợp hơn sao? Ở nơi này, kiến thức về các môn văn hóa của gã, không hề thua kém ta.
Nếu như nói Đường Kiếp giỏi các môn văn hóa, vì chúng có liên quan tới những chuyện hắn đã từng trải qua. Thì Thư Danh Dương có thể gọi là thiên tài, là thiên tài của học viện Tẩy Nguyệt Ngọc Môn bát chuyển, thành tích ở các môn học văn hóa thậm chí, còn cao hơn cả thành tích tu luyện thiên phú, chỉ đứng sau Đường Kiếp.
Không đáp lại lời Đường Kiếp, Liễu Hồng Yên ngây người, giống như giận dữ trợn trắng mắt nhìn Đường Kiếp một cái, sau đó nói: - Ngươi không muốn giúp đỡ thì thôi, nhắc kẻ kia với ta làm gì, bây giờ ta cùng gã không có quan hệ gì cả.
- Hả? Hai vị cãi nhau? Đường Kiếp biết Liễu Hồng Yên và Thư Danh Dương luôn rất thân thiết, trong học viện cũng có tin đồn hai người này đều ưng ý đối phương, có khả năng trở thành một đôi, bây giờ lại nghe giọng điệu nàng ta như vậy, chắc giữa hai người xảy ra chút vấn đề.
Liễu Hồng Yên tức giận trả lời: - Không cãi nhau gì hết, chỉ là gã ngàu ngày cầm quyển sách, nhìn thôi cũng thấy phát phiền. Cho dù là lòng mang thiên hạ, cũng không cần phải làm bộ làm tịch tỏ vẻ như vậy chứ? Ta thấy gã rất giả dối, không thèm quan tâm tới, không được hay sao?
Ngươi bây giờ thấy gã rất giả dối, vậy trước kia sao không thấy thế? Đường Kiếp cười thầm trong lòng, cũng chỉ có thể nói: - Chuyện của hai vị, ta không tiện bình luận, chỉ có điều nếu đã như vậy, thì ta lại càng không thích hợp để giúp đỡ. Nếu người khác nhìn thấy, còn tưởng ta là kẻ phá hoại tình cảm của hai vị.
- Phá hoại thì phá hoại, ngươi sợ à? Liễu Hồng Yên trợn to mắt.
- Đúng, ta sợ. Ngoài dự đoán của nàng, Đường Kiếp lại trực tiếp thừa nhận, khiến Liễu Hồng yên ngẩn người ra.
Lúc này Đường Kiếp cúi người thi lễ, sau đó liền rời đi, hoàn toàn không nhìn khuôn mặt u ám của Liễu Hồng Yên.
Đưa mắt nhìn theo bóng Đường Kiếp rời khỏi, vẻ mặt u ám của Liễu Hồng Yên mới biến mất, phía sau có một tiếng cười khẽ vang lên: - Hắn hình như không tin tưởng ngươi lắm, hơn phân nửa là nhìn ra chút gì rồi.
- Ta cũng cho là vậy. Liễu Hồng yên cũng không quay đầu lại, chỉ nói: - Lần trước hắn cố ý thử, ta nhất thời vô ý nói hắn lớn tuổi hơn ta, lỡ miệng nói ra, khẳng định đã khiến hắn cảnh giác.
- Ngươi chắc chắn là hắn cố ý thử ngươi?
Liễu Hồng Yên do dự một chút, nhưng lại lắc đầu: - Ta không thể xác định được, nhưng nếu ta là Đường Kiếp, trong tình huống đó, nhất định cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, ít nhất cũng phải hỏi một câu, làm sao người biết tuổi của ta? Nhưng hắn lại không hề hỏi, điều này chứng tỏ hắn lúc đó có ý định thử ta. Người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ thử, cho nên ta cho rằng hắn rất có khả năng chính là Đường Kiệt. Đương nhiên, loại chuyện này cũng không phải tuyệt đối, nên ta cũng không dám kết luận.
- Vậy kiến nghị của ngươi là
Liễu Hồng Yên mỉm cười nói: - Ngươi đang nói đùa sao? Ta chi nói ra điều mà ta nhìn thấy, còn làm thế nào, đó là việc của các ngươi.
Đối phương cũng bật cười nói: - Ngươi thật đúng là giống hệt tính cách của sư phụ ngươi, được rồi, việc này ta sẽ đi nói. Đúng rồi, còn có một người, cũng cần người lưu ý một chút.
Trên đường trở về, một con diều giấy đột nhiên bay tới.
Bay tới trước mặt Đường Kiếp tự động dừng lại, trên đó xuất hiện vài chữ: - Hãy đến chỗ ta, Tạ Phong Đường. Tạ viện trưởng tìm mình?
Đường Kiếp suy nghĩ một chút, trong lòng cũng biết, hơn phân nửa là có liên quan đến cái chết của Mẫn Đông.
Nếu nói chuyện này học viện Tẩy Nguyệt không nghi ngờ bản thân mình, đó là điều không thể.
Hắn cũng không sợ hãi, lúc này liền đi tới chỗ ở của Tạ Phong Đường.
Tạ Phong Đường ở trên sườn núi phía nam núi Thanh Vân, phong cảnh tao nhã thanh tú, trước viện còn có một rừng trúc tím. Xuyên qua rừng trúc, liền nhìn thấy Tạ Phong Đường đang ngồi ở trong viện, phía đối diện ông ta còn có một con hạc trắng, ở giữa còn bày một bàn cờ. Ông ta đang cùng con hạc chơi cờ.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp cũng không nói gì, chỉ chắp tay cung kính đứng một bên, lẳng lặng chờ.
Tạ Phong Đường coi như không nhìn thấy hắn, tay hạ một con cờ xuống bàn cờ, sau đó tiện tay nâng chén trà lên uống một ngụm.
Còn hạc trắng kia thì dùng mỏ dài ngậm một quân cờ thay thế một con cờ khác trên bàn cờ,
Hai bên cứ như vậy, người chém ta giết, Đường Kiếp cũng không sốt ruột. Thấy Tạ Phong Đường đã uống cạn chén trà, lại chủ động cầm lấy ấm trà bên cạnh rót đầy vào chén ông ta, sau đó lại trang nghiêm đứng một bên, cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Tạ Phong Đường, trên mặt lộ ra ý cười: - Tiểu Đan, ngươi thấy kẻ này thế nào?
Hạc trắng kia rốt cuộc cũng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Đường Kiếp một cái: - Người trẻ tuổi, mà cũng có thể bình tĩnh thế này cũng không nhiều, là một đứa trẻ thấu tình đạt lý. .
Tạ Phong Đường khẽ cười nói: - Có thể khiến ngươi nói một tiếng không tệ, không hề dễ dàng, không ngờ kẻ này vừa mới vào học viện, lại được lão Lý và ngươi thưởng thức.
Hạc trắng ngẩng đầu dài lên, khinh thường nói: - Đừng có so sánh ta với đồ yêu quái ngu ngốc thích nghe nịnh bợ kia.
Tạ Phong Đường lắc lắc đầu, tiện tay lại nhấc một quân cờ lên rồi đặt xuống, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đường Kiếp: - Đây là Bạch Đan tiền bối, còn không tới vấn an?
- Dạ, học tử Đường Kiếp, bái kiến Bạch Đan tiền bối. Học viện Tây Nguyệt có ba đại yêu, cá chép vàng, hạc trắng, và lão rùa. Vị này dĩ nhiên chính là hạc trắng rồi, chỉ có điều hạc tính khí cao ngạo, cho rằng bản thân xinh đẹp, nên nhất định không muốn biến thành hình người.
Cái cổ thon dài của hạc trắng gật gật, đáp lời: - Nếu đã nhận một lạy của ngươi, thì cũng phải đáp trả, vật này cho ngươi.
Chỉ thấy trên người hạc trắng bay ra một chiếc lông vũ trắng muốt, nhẹ nhàng rơi xuống tay Đường Kiếp.
Đường Kiếp lập tức không biết phải nói gì. Sao mà mấy vị đại yêu này đều thích lấy lông vũ vảy cá trên người làm quà tặng thế nhỉ? Tuy nhiên ngẫm lại cũng thấy đúng, thứ đáng giá nhất của họ đại khái chính là cơ thể của chính họ, chỉ có điều không biết, tương lai nếu gặp lão rùa thì như thế nào.
Chẳng lẽ ông ta cũng muốn đập một miếng mai rùa ra làm lễ vật?
Nếu vậy thì thật thú vị.
Trong đầu suy nghĩ miên man, Đường Kiếp cúi thấp người xuống vái một cái: - Đa tạ tiền bối ban thưởng.
Tạ Phong Đình vẫn như cũ ngồi chơi cờ cùng bạch hạc, trong miệng nói: - Gọi ngươi tới, là muốn hỏi xem dạo gần đây ngươi sống thế nào?
- Học trò mọi thứ đều tốt cả.
- Ừ. Ngươi cũng biết chuyện của Mẫn Đông chứ?
Đường Kiếp cung kính nói: - Cũng có nghe nói qua, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ ràng lắm.
Tạ Phong Đường cũng không giải thích với hắn, chỉ chậm rãi nói: - Một học tử bị giết, một học tử mất tích. Học viện Tẩy Nguyệt năm nay, có chút không yên bình rồi.
- Vâng có chút không yên ổn.
Đường Kiếp cúi thấp đầu lặp lại một câu, chú ý cẩn thận không dám nói sai nửa câu.
Tạ Phong Đường cũng không bỏ qua cho hắn, tiếp tục nói: - Ta nghe nói, người và Trang Thân có quan hệ thân thiết?
- Chỉ là chỗ quen biết, không thể nói là quan hệ thân thiết. Đường Kiếp không đổi sắc mặt sửa lại.
- Nhưng dựa vào điều ta biết, trước khi mất tích gã từng đi tìm ngươi.
- Vì sắp đến kỳ thi, hy vọng học trò giúp gã bổ túc, nhưng học trò đã cự tuyệt. Gần đây những người vì chuyện này tới tìm học trò không ít, Trang Thân chỉ là một trong số những người đó, thật sự học trò cũng không có thời gian để ý. Đường Kiếp cẩn thận sắp xếp từng câu chữ một.
Tạ Phong Đường ha hả cười nói: - Hóa ra là như vậy, nghe nói người học các môn văn hóa không tồi. Có rất nhiều học sinh chỉ trích, học viện Tây Nguyệt xây dựng văn khoa, nhưng xem ra ngươi không hề lo lắng về phương diện này.
- Thật ra cũng có chút phiền ạ. Đường Kiếp lại cười nói: - Tuy nhiên học viện chúng ta học văn đọc sách, là muốn dạy học tử đạo lý làm người. Tu tiên luyện pháp, thân mang vũ khí lợi hại hơn người, nếu không hiểu đạo lý, không biết cách làm người, vậy thà rằng không luyện tiên pháp. Chính bởi vì hiểu rõ điều này, nên học trò không dám lơi là.
Tạ Phong Đường nhíu mày lại: - Nói thì không tệ, nhưng không biết khi làm thì thế nào? Có một số người trong miệng luôn nói lời hay lẽ phải, nhưng thực chất lại là kẻ lòng lang dạ sói.
Đường Kiếp cười cười nói: - Học trò không dám khoe khoang, nhưng những đạo lý tối thiểu như không giết người vô tội, có ân tất báo, khẳng định là bản thân đều hiểu cả, và cũng có thể làm được.
- Có ân tất báo? Mắt của Tạ Phong Đường híp lại: - Vậy hiện tại ngươi cảm thấy ai là người có ân với người?
- Nhị lão của Ngô gia, còn có Vệ phủ. Đường Kiếp lập tức trả lời.
- Vậy ngươi có thể báo đáp bọn họ không?
- Học trò đang cố gắng.
Nói đến đây, trong lòng Đường Kiếp khẽ động, nghĩ đây có lẽ là cơ hội biến Bồi Nguyên đạn trở thành Diên Niên Ích Thọ đan, vội vàng nói: - Kỳ thật trong mấy ngày nay, học trò từng muốn gửi một phần linh dược cho nhị lão Ngô gia. Chỉ không ngờ
- Không ngờ cái gì? Tạ Phong Đường nói. Đường Kiếp cố ý do dự một chút, rồi mới nói ra chuyện của Ngô Hạnh.
Đương nhiên hắn sẽ không nói là, sợ Thiên Thần cung chú ý tới thái độ của mình, đối với nhị lão của Ngô gia mình. Chỉ nói là mua Diên Niên Ích Thọ dân không dễ dàng, nên nhờ Ngô Hạnh đi mua giúp.
- Còn có chuyện như vậy sao? Những lời người nói đều là thật? Sắc mặt Tạ Phong Đường trở nên nghiêm túc hỏi.
Thống trị thế gian, phải lấy đạo nghĩa làm đầu.
Mặc kệ bên trong thế dơ bẩn thế nào, nhưng mặt ngoài luôn cần duy trì là kẻ chính khí, một số điều chính nghĩa không ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân, cũng luôn được coi là kẻ dũng cảm đấy. Đối với Tạ Phong Đường mà nói, một lọ Diên Niên Ích Thọ đan thực sự chẳng là gì, tất nhiên là không quan trọng bằng việc hiếu kính phụ mẫu. Ngô Hạnh này là kẻ đại nghịch bất đạo, dám tham lam đồ vật của phụ mẫu, thật là không còn gì để nói.
Đường Kiếp cười khổ: - Loại chuyện như thế này, học trò sao dám bịa chuyện?
Hắn đặc biệt không thích Ngô Hạnh, đối với vận mệnh của gã không chút quan tâm. Nếu là có thể vì chuyện này, mà xin được linh dược cho Ngô gia nhị lão, lại lấy được lòng tin của Tạ Phong Đường, đúng là rất đáng giá.
Nói trắng ra, hắn bây giờ nói ra chuyện này, cũng giống như khi hắn xin Trinh Thu Phương ba lạng bạc tiền tiêu vặt hàng tháng, đều là mượn việc hiếu kính với nhị lão Ngô gia, để biểu hiện sự trung nghĩa của bản thân. Từ phương diện này mà nói, sự hiếu thuận của Đường Kiếp mang lại lợi ích và hiệu quả rất lớn, những gì bỏ ra đều được hồi báo, dụ người khác đầu tư cho mình.
Nhưng Đường Kiếp cũng không phải có ý như vậy.
Cho dù không có chuyện hôm nay, hắn cũng sẽ đối xử tốt với nhị lão, nhưng mà hiếu thuận mà lại được hồi đáp, có ai không cần chứ?
Công và tư, trắng và đen, vốn rất dễ lẫn lộn, ai đúng ai sai khó mà làm rõ được, bởi vậy hắn có một phương pháp rất đơn giản để đối phó với mọi chuyện nếu làm việc gì mà vô hại cho người này nhưng có ích cho người khác, vậy thì cứ làm.
Đương nhiên, không làm hại người khác, chỉ bao gồm những người không phải kẻ thù của mình. Lúc này nghe Đường Kiếp nói như vậy, Tạ Phong Đường lập tức rút ra một lá bùa, rồi quay ra nói với Đường Kiếp: - Chuyện này, ta sẽ sai người đi hỏi rõ, nếu như là thật, nhất định
Ông còn chưa nói xong, Đường Kiếp đã cúi người nói: - Nếu như là thật, xin viện chủ đừng trách phạt Ngô Hạnh, cũng đừng để lộ ra. Dù có thế nào chăng nữa, Ngô Hạnh cũng là nhi tử của hai vị lão nhân, hai người đó sẽ không hy vọng thấy gã bị trục xuất khỏi học viện. Nếu như bởi vì học trò, mà khiến gã trở thành Khí sinh, vậy học trò ngược lại không những không công mà còn mắc tội rồi.
Tạ Phong Đường giật mình, cuối cùng gật đầu: - Ta bây giờ cũng bắt đầu tin tưởng bản tính của ngươi không tệ. Yên tâm đi, nếu như là thật, ta cũng sẽ không hỏi tới, nhưng sẽ thưởng cho ngươi. Như thế này đi, kỳ thi lần này, nếu ngươi có thể đứng đầu bảng, học viện sẽ thưởng cho ngươi một lọ Diên Niên Ích Thọ đan, ngoài ra còn có thể tặng ngươi một phần thưởng lớn, ngươi thấy thế nào?
Đường Kiếp đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức mừng rỡ quỳ gối: - Đa tạ viện trưởng ban thưởng.
Quy củ của học viện từ trước đều là ưu tiên số ít, việc gì cũng phải tranh giành.
Ba người đứng đầu kỳ thi đều có phần thưởng, đây là thông lệ hàng năm đều có.
Nhưng mà lần này nhất định không giống trước kia.
Tuy rằng Tạ Phong Đình không nói rõ, nhưng không cần hỏi cũng biết, phần thưởng lớn bí mật, hơn phân nửa chính là tư cách tiến vào Thiên Nhất Các chín tầng.
Sở dĩ nói đó là phần thưởng lớn bí mật, tất nhiên là sợ nhỡ hắn không đạt được vị trí đầu bảng thì phải làm sao? Phần thưởng giành cho người đứng đầu được giữ bí mật, đến lúc đó phần thưởng là cái gì thì sẽ do học viện Tẩy Nguyệt định đoạt
Chiêu này của Tạ Phong Đường rất được, tiến có thể công, lui có thể thủ.
Trước kia, ông ta chỉ tặng có phần thưởng nhỏ cho Đường Kiếp, lôi kéo hắn một chút. Nhưng lần này, sau khi Mẫn Đông xảy ra chuyện, ông hoài nghi Đường Kiếp càng nặng, nhưng biểu hiện của Đường Kiếp đích thực cũng khiến ông ta rất hài lòng, nên có thể cân nhắc để hắn học tập bí pháp của học viện Tẩy Nguyệt.
Việc được truyền thụ bí pháp, đối với mỗi học tử mà nói đều là một phần thưởng hậu hĩnh, còn đối với học viện Tẩy Nguyệt mà nói, thì nửa điểm tài nguyên cũng không bị hao tổn, đúng là loại đầu tư có lợi nhất. Nếu chẳng may chọn sai người, thì cũng chỉ là nhiều thêm một đệ tử chân truyền, đối với môn phái cũng không có chút tổn hại nào.
/191
|