- Như nhau cả thôi. Chưởng quầy cười mỉm nói: - Nếu còn thứ gì không thể lộ ra ngoài, ngươi còn có thể tới tìm ta.
Túi Giới Tử đáng giá sáu khối linh ngọc, lần buôn bán này lại tới gần một nửa, chưởng quầy tâm tình rất vui vẻ.
- Ta biết rồi. Đường Kiếp cười cười, có mấy lời này của đối phương, hắn cũng an tâm hơn.
Túi Giới Tử mặc dù tốt, nhưng không phải thứ mà hiện tại hắn có thể dùng, cũng chỉ là thứ dùng để cất đồ, không bằng đổi lấy dược liệu khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nên cũng chẳng so đo chút thiệt thòi này làm gì. Cầm ba ngàn rưỡi linh tiền, Đường Kiếp lại có thể mua được dược liệu để tu luyện Ly Kinh lần nữa. Nói là một lần tu luyện, trên thực tế tu luyện Ly Kinh, tu luyện một lần tốn ba ngàn năm trăm linh tiền, nhưng dù có ba mươi năm ngàn linh tiền, ba trăm năm mươi ngàn linh tiền, cũng chỉ tu luyện một lần.
Chẳng qua đầu tư mỗi lần khác nhau, nên kết quả thu được cũng khác nhau.
Trước mắt, nói thực Đường Kiếp cũng không biết ba ngàn năm trăm linh tiền này đập xuống, có thể đập mình thành cái dạng gì.
Sau khi đi dạo một vòng, Đường Kiếp trở lại nơi tập hợp đã thỏa thuận từ
Học tử đến đó, thấy sắc trời không còn sớm, liền cùng nhau trở về học viện, dọc đường đều hi hi ha ha cười nói vui vẻ. Sau khi ngồi trên thuyền trở về núi Thanh Vân, tất cả học tử đều quay đầu nhìn về phía thành Vạn Tuyền.
Có học tử khoan thai nói: - Lần này có thể cùng nhau đi du ngoạn, lần sau không biết phải bao giờ mới có cơ hội. Còn nhớ khi mới đến, chỉ cảm thấy một tháng được nghỉ một ngày quá ít. Nhưng hiện tại xem ra, lại cảm thấy quá nhiều rồi bước lên tiên lộ, liền dần dần cáo biệt với tuyết nguyệt phong hoa, trong mắt chỉ còn lại duy nhất tiên lộ tranh hùng.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đám học tử đều thổn thức.
Thuyền cập bến, mọi người đều mệt mỏi như chim quay về tổ, cáo biệt lẫn nhau. Lúc gần đi, Thái Quân Dương đột nhiên hét lên với Đường Kiếp: - Đường Kiếp, hôm nay là đồng môn, ngày mai thành đối thủ, Thần Binh Đấu Trường Ta chờ ngươi, đừng để cho ta thất vọng.
Đường Kiếp cười cười, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Người muốn tạo phiền phức cho hắn, tất nhiên là đợi hắn ở Thần Binh Đấu Trường. Người không có ý định gây phiền phức cho hắn, nhưng cũng không có ý định buông tha hắn, những ngày sau này chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Từ thành Vạn Tuyền trở về, cuộc sống lại trở về nề nếp cũ, đám học tử a mỗi ngày chân đều như lắp dây cót. Lên lớp, tan học, tu luyện, cứ lặp đi lặp lại, đơn điệu máy móc.
Sau ba ngày kết quả kỳ thi được công bố.
Đường Kiếp không ngoài dự tính đứng đầu bảng.
Có đôi khi Đường Kiếp còn hoài nghi, đứng đầu bảng rốt cuộc do bản thân hắn tự mình lấy được, hay do Tạ Phong Đường giúp mình gian lận.
Tuy nhiên những điều đó đều không quan trọng.
Điều quan trọng trên danh sách kết quả kỳ thi, học viện Tẩy Nguyệt tuyên bố một chuyện: Thưởng cho học tử đứng đầu kỳ thi, học tử Đường Kiếp được quyền một lần tiến vào Thiên Nhất cửu tầng. Tin tức vừa được đưa ra, cả học viện đều trở nên ồn ào.
Mặc dù biết đầu bảng kỳ thi này ngoại trừ một lọ Diên Niên Ích Thọ đan còn có thêm một giải thưởng lớn, nhưng không ai ngờ được rằng giải thưởng sẽ lớn như vậy.
Thiên Nhất cửu tầng, Tử Ngọc Tâm Pháp, Thiền Tiêu Kiếm điển.
Hai bộ bí pháp quan trọng nhất Tẩy Nguyệt phái, cứ như vậy mở ra với Đường Kiếp.
Trong lúc nhất thời mỗi người một câu, Đường Kiếp lại bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió,. Mọi người đều bảo Đường Kiếp, vì thế sau cuồng sinh Đường Kiếp , lại thêm một Thiên mệnh Đường Kiếp . Ở Tế Hà Giới không có khái niệm thiên mệnh chi tử (con trai của ông trời), số mệnh may mắn các loại. Thiên đạo đều không coi trọng bất cứ kẻ nào, mọi người cũng không ủng hộ cách nói là do ý trời, vì như vậy sẽ phủ định hết tất cả cố gắng của người khác, đem mọi công lao đều quy do ông trời.
Nếu như vậy, khổ tu còn có ý nghĩa gì?
Nhưng điều này cũng không ngăn được việc mọi người coi đây là cái cớ, cho những người ít may mắn hơn một quầng sáng đặc biệt.
Đương nhiên, ở trong mắt những kẻ có tâm, thì bản chất của vấn đề lại hoàn toàn bất đồng.
Được học viện Tẩy Nguyệt coi trọng, Thiên Nhất cửu tầng mở ta, hết thảy mọi chuyện đều làm thay đổi địa vị của Đường Kiếp, mà theo sự thay đổi này, áp lực trên người Cố Trường Thanh cũng tăng lên.
Gã nhận được một phần mật hàm từ Thiên Thần cung.
Mật hàm viết rằng: Nếu có thể xác nhận Đường Kiếp chính là Đường Kiệt, dù phải trả giá thế nào cũng phải cướp được người này .
Cái gọi là không quản phải trả giá thế nào, dĩ nhiên chính là ám chỉ việc không ngại cùng với Tẩy Nguyệt phái chính thức khai chiến.
Đáng tiếc, trong lòng Cố Trường Thanh cười khổ: Ta chính là không thể xác nhận được chuyện này đấy. Nếu như gã có thể chắc chắn, thì đã sớm phái người đến cướp Đường Kiếp khỏi học viện, hiện tại cũng cần gì phải bó buộc bản thân như thế này.
Cho tới bây giờ, trong tay gã có hơn mười người bị hoài nghi. Đường Kiếp có một điểm khác biệt duy nhất so với bọn họ, chính là phát hiện ra rồi lần theo dấu vết. Dùng lý do này để kết luận hắn chính là Đường Kiệt, cũng không phải giống như trò đùa sao.
Chỉ có thể chờ người từ An Dương đến đây rồi nói. Hy vọng lần này bọn họ sẽ không làm cho mình thất vọng.
Đáng tiếc An Dương lại ở quá xa, nhanh nhất cũng phải mất năm tháng mới quay trở về đây được. Trong lòng có một cảm giác mơ hồ, những người tới đây chưa chắc đã hữu dụng. Bởi vì nếu như mình là Đường Kiệt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua những lỗ hổng quan trọng như vậy.
Không để ý tới nỗi lo được mất của Cố Trường Thanh, lúc này Đường Kiếp đang đứng ở ngã tư hạnh phúc nhất cuộc đời.
Thiên Nhất Các cửu tầng.
Đường Kiếp đứng ở tầng cao nhất trung tâm nhất, trước mặt là một bức tượng điêu khắc hình người, chính là sư tổ Thủy Nguyệt thiên tôn.
Ông ngồi khoanh chân, tay trái đặt trước ngực, trong lòng bàn tay có một khối ngọc tím, tay phải đặt trên đầu gối, trong lòng bàn tay có một thanh đoản kiếm. Phía trước có đệm cói, để mọi người lễ bái, trừ những thứ đó ra, không còn gì khác.
Đây, chính là Thiên Nhất Các cửu tầng. Đường Kiếp nhìn cũng có chút tức cười.
Từng vô số lần tưởng tượng về bộ dạng của Thiên Nhất Các cửu tầng, không những đơn giản, mà thậm chí còn đơn sơ tới mức khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Nơi này ngay cả một cuốn sách cũng không có, chỉ có pho tượng đang ngồi nghiêm chỉnh ở kia, lại như mang theo một cỗ uy khí thế uy nghiêm.
- Đúng vậy, đây chính là Thiên Nhất Các cửu tầng. Tạ Phong Đường, đứng ở phía sau hắn nói.
Chỉ vào pho tượng, Tạ Phong Đường nói: - Còn không bái lạy sư tổ?
Đường Kiếp vội vàng tiến lên, quỳ rạp xuống trước pho tượng, cung kính dập đầu ba cái.
Ba cái khấu đầu đại biểu cho nhập môn, cũng đại biểu cho việc, từ hôm nay trở đi Đường Kiếp chính thức trở thành môn hạ của Tẩy Nguyệt. Chẳng qua là lấy thân phận học tử, tiếp tục học tập tại học viện mà thôi.
Nhìn thấy thái độ Đường Kiếp cung kính nghiêm túc, cũng không dùng mánh lới, Tạ Phong Đường vừa lòng gật đầu:
- Tốt lắm, ngươi phải nhìn rõ đấy. Thứ mà sư tổ cầm trong tay, chính là Tử Ngọc Tâm Pháp và Thần Tiêu Kiếm Điểm của Tẩy Nguyệt phái.
Đường Kiếp nhìn ngọc và kiếm kia, thầm nghĩ rằng, hóa ra tâm pháp được phân biệt khắc ở trên ngọc tím và thân kiếm. Chẳng trách được gọi là Tử Ngọc Tâm Pháp và Thiền Tiêu Kiếm Điển.
- Tâm pháp thiên về cảnh giới, kiếm điển thiên về sát phạt. Ngươi hiện tại chỉ mới làm môn hạ, hai thứ chỉ có thể chọn một mà thôi. Tương lai nếu có cơ hội lập nhiều công lao cống hiến cho môn phái, tự nhiên có thể đạt được môn pháp còn lại. Hiện tại, ngươi lựa chọn đi.
Đường Kiếp nhìn khối ngọc, lại nhìn nhìn thanh kiếm, hỏi: - Viện chủ, tâm pháp làm cơ sở, nếu tương lai vào Thoát Phàm lại luyện Tư Ngọc Tâm Pháp, sẽ không bỏ lỡ căn cơ chứ?
Tạ Phong Đường cười nói: - Tử Ngọc Tâm Pháp cũng không chỉ là pháp thuật nền tảng, mà còn là thứ sư tổ cả đời ngộ đạo tâm đắc, dựa vào cảm ngộ khi tu luyện cảnh giới, tuy cũng có phương pháp tu luyện, có vượt cửa thăng cấp, nhưng phần nhiều vẫn là lĩnh ngộ chi đạo, tu luyện bất cứ lúc nào, cũng không coi là muộn. Năm đó Tẩy Nguyệt phái chưa huy hoàng như bây giờ, cũng từng có không ít tiên gia đại năng đến cầu Tử Ngọc Tâm Pháp, chính là cầu ngộ đạo.
- Thì ra là thế. Đường Kiếp gật đầu trả lời: - Nếu như vậy, học trò muốn học Thần Tiêu Kiếm Điểm.
- Thần Tiêu Kiếm Điểm ngươi chắc chắn chứ?
- Vâng, đệ tử chắc chắn.
- Được. Tạ Phong Đường lấy thanh đoản kiếm màu vàng kim trên tay pho tượng ra, trên thân kiếm đột nhiên phát ra một vòng hào quang, biến thành đường kiếm vọt vào không trung.
Trong lầu các lập tức tràn ngập ánh hào quang, hiện ra vô số quang ảnh.
Lập tức thấy vô số bóng người trong ánh hào quang, hoặc đạo hoặc kiếm hoặc thương hoặc giáo hoặc búa hoặc chùy hoặc quyền cước, trăm loại vũ khí hàng ngàn pháp thuật tất cả đều lần lượt xuất hiện, các ánh hào quang xen lẫn vào nhau, phía sau các bóng người hiện ra vô số văn tự tâm pháp như ẩn như hiện. Bên trong bóng người có sợi dây màu đỏ chạy khắp người, chính là đường hành khí và biến hóa, xen lẫn với ánh sáng hào quang, khiến người xem hoa cả mắt.
Đường Kiếp bật thốt lên: - Đây không phải là kiếm pháp?
Tạ Phong Đường cười nói: - Ai nói Thần Tiêu Kiếm Điển chỉ là kiếm pháp vậy? Nếu như nói Tử Ngọc Tâm Pháp chính là sư tổ cả đời ngộ đạo mà thành, như vậy Thần Tiêu Kiếm Điển có tám phần không liên quan tới sư tổ, mà là do hậu bối tự nghĩ ra tiên gia kỳ thuật, nhờ vào đó, mới tập hợp được thành được.
Túi Giới Tử đáng giá sáu khối linh ngọc, lần buôn bán này lại tới gần một nửa, chưởng quầy tâm tình rất vui vẻ.
- Ta biết rồi. Đường Kiếp cười cười, có mấy lời này của đối phương, hắn cũng an tâm hơn.
Túi Giới Tử mặc dù tốt, nhưng không phải thứ mà hiện tại hắn có thể dùng, cũng chỉ là thứ dùng để cất đồ, không bằng đổi lấy dược liệu khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nên cũng chẳng so đo chút thiệt thòi này làm gì. Cầm ba ngàn rưỡi linh tiền, Đường Kiếp lại có thể mua được dược liệu để tu luyện Ly Kinh lần nữa. Nói là một lần tu luyện, trên thực tế tu luyện Ly Kinh, tu luyện một lần tốn ba ngàn năm trăm linh tiền, nhưng dù có ba mươi năm ngàn linh tiền, ba trăm năm mươi ngàn linh tiền, cũng chỉ tu luyện một lần.
Chẳng qua đầu tư mỗi lần khác nhau, nên kết quả thu được cũng khác nhau.
Trước mắt, nói thực Đường Kiếp cũng không biết ba ngàn năm trăm linh tiền này đập xuống, có thể đập mình thành cái dạng gì.
Sau khi đi dạo một vòng, Đường Kiếp trở lại nơi tập hợp đã thỏa thuận từ
Học tử đến đó, thấy sắc trời không còn sớm, liền cùng nhau trở về học viện, dọc đường đều hi hi ha ha cười nói vui vẻ. Sau khi ngồi trên thuyền trở về núi Thanh Vân, tất cả học tử đều quay đầu nhìn về phía thành Vạn Tuyền.
Có học tử khoan thai nói: - Lần này có thể cùng nhau đi du ngoạn, lần sau không biết phải bao giờ mới có cơ hội. Còn nhớ khi mới đến, chỉ cảm thấy một tháng được nghỉ một ngày quá ít. Nhưng hiện tại xem ra, lại cảm thấy quá nhiều rồi bước lên tiên lộ, liền dần dần cáo biệt với tuyết nguyệt phong hoa, trong mắt chỉ còn lại duy nhất tiên lộ tranh hùng.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đám học tử đều thổn thức.
Thuyền cập bến, mọi người đều mệt mỏi như chim quay về tổ, cáo biệt lẫn nhau. Lúc gần đi, Thái Quân Dương đột nhiên hét lên với Đường Kiếp: - Đường Kiếp, hôm nay là đồng môn, ngày mai thành đối thủ, Thần Binh Đấu Trường Ta chờ ngươi, đừng để cho ta thất vọng.
Đường Kiếp cười cười, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Người muốn tạo phiền phức cho hắn, tất nhiên là đợi hắn ở Thần Binh Đấu Trường. Người không có ý định gây phiền phức cho hắn, nhưng cũng không có ý định buông tha hắn, những ngày sau này chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Từ thành Vạn Tuyền trở về, cuộc sống lại trở về nề nếp cũ, đám học tử a mỗi ngày chân đều như lắp dây cót. Lên lớp, tan học, tu luyện, cứ lặp đi lặp lại, đơn điệu máy móc.
Sau ba ngày kết quả kỳ thi được công bố.
Đường Kiếp không ngoài dự tính đứng đầu bảng.
Có đôi khi Đường Kiếp còn hoài nghi, đứng đầu bảng rốt cuộc do bản thân hắn tự mình lấy được, hay do Tạ Phong Đường giúp mình gian lận.
Tuy nhiên những điều đó đều không quan trọng.
Điều quan trọng trên danh sách kết quả kỳ thi, học viện Tẩy Nguyệt tuyên bố một chuyện: Thưởng cho học tử đứng đầu kỳ thi, học tử Đường Kiếp được quyền một lần tiến vào Thiên Nhất cửu tầng. Tin tức vừa được đưa ra, cả học viện đều trở nên ồn ào.
Mặc dù biết đầu bảng kỳ thi này ngoại trừ một lọ Diên Niên Ích Thọ đan còn có thêm một giải thưởng lớn, nhưng không ai ngờ được rằng giải thưởng sẽ lớn như vậy.
Thiên Nhất cửu tầng, Tử Ngọc Tâm Pháp, Thiền Tiêu Kiếm điển.
Hai bộ bí pháp quan trọng nhất Tẩy Nguyệt phái, cứ như vậy mở ra với Đường Kiếp.
Trong lúc nhất thời mỗi người một câu, Đường Kiếp lại bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió,. Mọi người đều bảo Đường Kiếp, vì thế sau cuồng sinh Đường Kiếp , lại thêm một Thiên mệnh Đường Kiếp . Ở Tế Hà Giới không có khái niệm thiên mệnh chi tử (con trai của ông trời), số mệnh may mắn các loại. Thiên đạo đều không coi trọng bất cứ kẻ nào, mọi người cũng không ủng hộ cách nói là do ý trời, vì như vậy sẽ phủ định hết tất cả cố gắng của người khác, đem mọi công lao đều quy do ông trời.
Nếu như vậy, khổ tu còn có ý nghĩa gì?
Nhưng điều này cũng không ngăn được việc mọi người coi đây là cái cớ, cho những người ít may mắn hơn một quầng sáng đặc biệt.
Đương nhiên, ở trong mắt những kẻ có tâm, thì bản chất của vấn đề lại hoàn toàn bất đồng.
Được học viện Tẩy Nguyệt coi trọng, Thiên Nhất cửu tầng mở ta, hết thảy mọi chuyện đều làm thay đổi địa vị của Đường Kiếp, mà theo sự thay đổi này, áp lực trên người Cố Trường Thanh cũng tăng lên.
Gã nhận được một phần mật hàm từ Thiên Thần cung.
Mật hàm viết rằng: Nếu có thể xác nhận Đường Kiếp chính là Đường Kiệt, dù phải trả giá thế nào cũng phải cướp được người này .
Cái gọi là không quản phải trả giá thế nào, dĩ nhiên chính là ám chỉ việc không ngại cùng với Tẩy Nguyệt phái chính thức khai chiến.
Đáng tiếc, trong lòng Cố Trường Thanh cười khổ: Ta chính là không thể xác nhận được chuyện này đấy. Nếu như gã có thể chắc chắn, thì đã sớm phái người đến cướp Đường Kiếp khỏi học viện, hiện tại cũng cần gì phải bó buộc bản thân như thế này.
Cho tới bây giờ, trong tay gã có hơn mười người bị hoài nghi. Đường Kiếp có một điểm khác biệt duy nhất so với bọn họ, chính là phát hiện ra rồi lần theo dấu vết. Dùng lý do này để kết luận hắn chính là Đường Kiệt, cũng không phải giống như trò đùa sao.
Chỉ có thể chờ người từ An Dương đến đây rồi nói. Hy vọng lần này bọn họ sẽ không làm cho mình thất vọng.
Đáng tiếc An Dương lại ở quá xa, nhanh nhất cũng phải mất năm tháng mới quay trở về đây được. Trong lòng có một cảm giác mơ hồ, những người tới đây chưa chắc đã hữu dụng. Bởi vì nếu như mình là Đường Kiệt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua những lỗ hổng quan trọng như vậy.
Không để ý tới nỗi lo được mất của Cố Trường Thanh, lúc này Đường Kiếp đang đứng ở ngã tư hạnh phúc nhất cuộc đời.
Thiên Nhất Các cửu tầng.
Đường Kiếp đứng ở tầng cao nhất trung tâm nhất, trước mặt là một bức tượng điêu khắc hình người, chính là sư tổ Thủy Nguyệt thiên tôn.
Ông ngồi khoanh chân, tay trái đặt trước ngực, trong lòng bàn tay có một khối ngọc tím, tay phải đặt trên đầu gối, trong lòng bàn tay có một thanh đoản kiếm. Phía trước có đệm cói, để mọi người lễ bái, trừ những thứ đó ra, không còn gì khác.
Đây, chính là Thiên Nhất Các cửu tầng. Đường Kiếp nhìn cũng có chút tức cười.
Từng vô số lần tưởng tượng về bộ dạng của Thiên Nhất Các cửu tầng, không những đơn giản, mà thậm chí còn đơn sơ tới mức khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Nơi này ngay cả một cuốn sách cũng không có, chỉ có pho tượng đang ngồi nghiêm chỉnh ở kia, lại như mang theo một cỗ uy khí thế uy nghiêm.
- Đúng vậy, đây chính là Thiên Nhất Các cửu tầng. Tạ Phong Đường, đứng ở phía sau hắn nói.
Chỉ vào pho tượng, Tạ Phong Đường nói: - Còn không bái lạy sư tổ?
Đường Kiếp vội vàng tiến lên, quỳ rạp xuống trước pho tượng, cung kính dập đầu ba cái.
Ba cái khấu đầu đại biểu cho nhập môn, cũng đại biểu cho việc, từ hôm nay trở đi Đường Kiếp chính thức trở thành môn hạ của Tẩy Nguyệt. Chẳng qua là lấy thân phận học tử, tiếp tục học tập tại học viện mà thôi.
Nhìn thấy thái độ Đường Kiếp cung kính nghiêm túc, cũng không dùng mánh lới, Tạ Phong Đường vừa lòng gật đầu:
- Tốt lắm, ngươi phải nhìn rõ đấy. Thứ mà sư tổ cầm trong tay, chính là Tử Ngọc Tâm Pháp và Thần Tiêu Kiếm Điểm của Tẩy Nguyệt phái.
Đường Kiếp nhìn ngọc và kiếm kia, thầm nghĩ rằng, hóa ra tâm pháp được phân biệt khắc ở trên ngọc tím và thân kiếm. Chẳng trách được gọi là Tử Ngọc Tâm Pháp và Thiền Tiêu Kiếm Điển.
- Tâm pháp thiên về cảnh giới, kiếm điển thiên về sát phạt. Ngươi hiện tại chỉ mới làm môn hạ, hai thứ chỉ có thể chọn một mà thôi. Tương lai nếu có cơ hội lập nhiều công lao cống hiến cho môn phái, tự nhiên có thể đạt được môn pháp còn lại. Hiện tại, ngươi lựa chọn đi.
Đường Kiếp nhìn khối ngọc, lại nhìn nhìn thanh kiếm, hỏi: - Viện chủ, tâm pháp làm cơ sở, nếu tương lai vào Thoát Phàm lại luyện Tư Ngọc Tâm Pháp, sẽ không bỏ lỡ căn cơ chứ?
Tạ Phong Đường cười nói: - Tử Ngọc Tâm Pháp cũng không chỉ là pháp thuật nền tảng, mà còn là thứ sư tổ cả đời ngộ đạo tâm đắc, dựa vào cảm ngộ khi tu luyện cảnh giới, tuy cũng có phương pháp tu luyện, có vượt cửa thăng cấp, nhưng phần nhiều vẫn là lĩnh ngộ chi đạo, tu luyện bất cứ lúc nào, cũng không coi là muộn. Năm đó Tẩy Nguyệt phái chưa huy hoàng như bây giờ, cũng từng có không ít tiên gia đại năng đến cầu Tử Ngọc Tâm Pháp, chính là cầu ngộ đạo.
- Thì ra là thế. Đường Kiếp gật đầu trả lời: - Nếu như vậy, học trò muốn học Thần Tiêu Kiếm Điểm.
- Thần Tiêu Kiếm Điểm ngươi chắc chắn chứ?
- Vâng, đệ tử chắc chắn.
- Được. Tạ Phong Đường lấy thanh đoản kiếm màu vàng kim trên tay pho tượng ra, trên thân kiếm đột nhiên phát ra một vòng hào quang, biến thành đường kiếm vọt vào không trung.
Trong lầu các lập tức tràn ngập ánh hào quang, hiện ra vô số quang ảnh.
Lập tức thấy vô số bóng người trong ánh hào quang, hoặc đạo hoặc kiếm hoặc thương hoặc giáo hoặc búa hoặc chùy hoặc quyền cước, trăm loại vũ khí hàng ngàn pháp thuật tất cả đều lần lượt xuất hiện, các ánh hào quang xen lẫn vào nhau, phía sau các bóng người hiện ra vô số văn tự tâm pháp như ẩn như hiện. Bên trong bóng người có sợi dây màu đỏ chạy khắp người, chính là đường hành khí và biến hóa, xen lẫn với ánh sáng hào quang, khiến người xem hoa cả mắt.
Đường Kiếp bật thốt lên: - Đây không phải là kiếm pháp?
Tạ Phong Đường cười nói: - Ai nói Thần Tiêu Kiếm Điển chỉ là kiếm pháp vậy? Nếu như nói Tử Ngọc Tâm Pháp chính là sư tổ cả đời ngộ đạo mà thành, như vậy Thần Tiêu Kiếm Điển có tám phần không liên quan tới sư tổ, mà là do hậu bối tự nghĩ ra tiên gia kỳ thuật, nhờ vào đó, mới tập hợp được thành được.
/191
|