Oanh...!
Bằng Hàn Phong trong lòng trùng xuống, quyền thề đang đánh ra cũng phải cấp tốc thu hồi, một tay hoành ngang đem mâu ảnh của Lý Phàm gạt ra. Hắn theo đó dưới chân dấn lên áp sát Lý Phàm, bàn tay to năm ngón xòe rộng, da tay trắng tinh mơ hồ còn thấy được cốt nhục bên trong, mỗi ngón tay đều thô to như một củ cà rốt bình thường. Hữu thủ Băng Hàn Phong tỏa ra hàn khí dày đặc, từ trên cao hướng tới đầu lâu Lý Phàm đập tới.
Một đập này nếu đánh trúng, dù là đầu Lý Phàm có làm bằng tinh cương chăng nữa cũng phải nát bấy tại đương trường.
Lý Phàm gặp nguy không loạn, hai mắt hắc quang phun ra nuốt vào, tay trái cũng là nắm thành quyền từ dưới đánh lên, một quyền tung ra đối kháng với cự chưởng đang đáng xuống của Băng Hàn Phong.
Phành...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau Lý Phàm dưới chân đạp đạp, lui liền ba bước mới có thể đứng vững. Từ khóe miệng hắn, một dòng máu tươi cũng là chậm rãi chảy ra. Hắn hai mắt gắt gao nhìn về phía trước.
Mà đối diện hắn, Băng Hàn Phong cũng là lùi lại một bước, cả người sương trắng tỏa ra trông như Băng Thần hàng lâm thế gian, nhìn về phía Lý Phàm, sắc mặt cũng nhiều hơn một phần ngưng trọng.
Hắn một chưởng vừa rồi đánh ra mười thành nguyên lực, một chiêu đem Lý Phàm đẩy lùi, nhưng mà không ngờ đối phương lại chỉ bị thương nhẹ một chút, cũng là nằm ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa lúc va chạm với cánh tay đối phương, cơ thể Lý Phàm cường đại cũng vượt xa dự liệu của hắn, so với cấp ba yêu thú cũng không hề thua kém, điều này làm Băng Hàn Phong trong lòng một mảnh khiếp sợ.
Nên biết yêu thú cùng cảnh giới mạnh hơn nhân loại bình thương, ngoài thiên phú huyết mạch của chúng ra, quan trọng nhất chính là cơ thể cường hãn to lơn, lượng nguyên khí có thể chứa đựng trong người cũng hơn xa nhân loại bình thường. Mà Lý Phàm thân thể hiện nay, dù là so với bản thân Băng Hàn Phong hắn tông sư đỉnh cao thủ còn phải mạnh hơn, đã là ngang ngửa yêu thú, bảo sao Băng Hàn Phong không thể không khiếp sợ.
Nhưng càng rung động bởi biểu hiện của Lý Phàm bao nhiêu thì sát khí của hắn với Lý Phàm càng nặng bấy nhiêu. Người này không trừ, Băng Gia chắc chắc sẽ gặp họa lớn. Dù có trả giá cực đại hôm nay cũng phải đem tiểu súc sinh này chém giết ở đây.
Trong lòng thoáng qua ý nghĩ này, Băng Hàn Phong cười lên hung ác, dưới chân lặng lẽ bước ra ba bước tới gần Lý Phàm, trầm trầm nói:
"Tiểu súc sinh, ta cũng thật không ngờ chỉ có mấy tháng không gặp, tiến bộ của ngươi lại to lớn như vậy, không thể không cảm khái ngươi cũng là một kẻ thiên tài a. Nhưng có điều ngươi lại ngu ngốc trở lại Băng gia ta tìm chết, vậy hôm nay cũng là không thể trách vị thúc phụ ta đây nhẫn tâm rồi."
Lời hắn vừa dứt, cả người rắc rắc rung động một tiếng, theo sau lớp da toàn thân trên dưới đã trở thành một tầng tinh thể trong suốt, có thể thấy được kinh mạch huyết nhục bên trong. Mà khí tức của Băng Hàn Phong, cũng là trong phút chốc mạnh lên gấp đôi.
"Mau nhìn, mau nhìn. Đây chính là dấu hiệu bước đầu của Tiên Thiên chi thể, Băng Hàn Phong này lại có thể lĩnh ngộ đến cảnh giới này, xem ra hắn cũng sắp đột phá Tiên Thiên cường giả rồi a."
"Đúng vậy, nếu Tiên Thiên chi thể này của hắn đại thành, đột phá Tiên Thiên, vậy chính là Băng Nguyên Thể trong truyền thuyết của Băng gia, băng đống nhân gian, tuyết phiêu vạn lý, uy lực băng hàn cực mạnh."
"Hắn hiện nay vẫn chưa đột phá tiên thiên, nhưng mà đã lĩnh ngộ được bước đầu của Băng Nguyên thể, thực lực cũng là tăng tiến gấp đôi rồi a. Thiếu niên kia, xem ra là không còn hy vọng."
"Thật đáng tiếc a. Một Tông Sư cao thủ mười sáu tuổi dù là trong toàn quận Bắc Nội ta thì cũng là nhất đăng thiên tài. Hôm nay không ngờ cứ như vậy vẫn lạc tại đây."
"Hừ! Thiên tài phải là những kẻ được trời ưu ái, có được đại khí vận. Hôm nay hắn chết ở đây thì chứng tỏ hắn cũng chẳng phải cái gì thiên tài. Chỉ là một kẻ may mắn có được chút cơ duyên mà thôi."
Băng Hàn Phong hiện ra Băng Nguyên Chi Thể, cũng là làm cho chúng nhân tại trường một mảnh thất kinh. Có thể lĩnh ngộ đến bước này thì đột phá Tiên Thiên cũng chỉ còn một tầng giấy mỏng mà thôi. Mà đồng thời ánh mắt những kẻ này nhìn về Lý Phàm cũng thành thương hại không thôi. Bọn hắn xem ra thiếu niên này hôm nay phải chết không thể nghi ngờ.
Lý Phàm đối với những lời bàn tán bên ngoài cũng không hề để vào tai. Hắn sắc mặt một mảnh ngưng trọng nhìn về phía Băng Hàn Phong. Sự cường đại của kẻ này, đã vượt qua dự liệu của hắn.
"Xem ra chỉ có thể dùng đến phương pháp kia rồi."
Lẩm bẩm tự nói, theo sau ánh mắt hắn tuôn ra một cỗ điên cuồng chấp nhất. Hôm nay dù có thế nào cũng nhất định phải đem kẻ này giết chết.
"Băng lão thất phu! Hôm nay giũa hai chúng ta, nhất định phải có một người ngã xuống tại đây. Ngươi có Băng Nguyên Chi Thể, vậy để ta cho ngươi chứng kiến một chút Thiên Tội Chi Thể của chúng Diệt."
Lý Phàm dưới chân bước ra, nhìn về phía Băng Hàn Phong cười to một tiếng. Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy toàn thân xương cốt cũng là kịch liệt rung động một hồi. Từ thân hắn vô số hắc sắc nguyên khí thẩm thấu ra ngoài, thiên địa âm u, chúng thần khóc thét.
Rắc rắc...!
Cơ thể Lý Phàm được những hắc sắc nguyên khí này quấn quanh, nhanh chóng bành trướng lên. Từ một thiếu niên thân thể bình thương thoáng chốc đã biến thành một cự nhân thân cao sáu thước có dư, làn da toàn thân cũng triệt để biến thành màu đen, trên da gân xanh nổi đầy giống như những con tiểu long xanh biếc đang bò lổm ngổn.
Toàn thân trên của hắn áo ngoài nhanh chóng bị khí kình chấn thành nát vụn, để lộ cơ thể với những cơ bắp đen tuyền rắn chắc, giống như thiên ngoại huyền thiết, trong sự thô bạo mang theo một vẻ đẹp hắc ám thần bí.
Trên trán Lý Phàm, một kim sắc ấn kí từ từ hiện lên thành một chữ Diệt như ẩn như hiện. Chữ Diệt này là một văn tự vô cùng thân bí, không phải tiên văn, thần văn, nhân văn mà là một thứ văn tự đã tồn tại từ vô số thời đại trước kia, không còn ai biết đến.
Lý Phàm trên mặt vặn vẹo không thôi, toàn thân lúc này giống như đang phải chịu ngàn đao phân thây, địa ngục luyện hóa, đau đớn không sao tả nổi. Hắn mới chỉ là sơ cấp Tông Sư nhưng lại cưỡng ép thi triển ra Thiên Tội Chi Thể, cơ thể phải chịu một gánh nặng quá lớn. Nhưng cùng với đau đớn, từ mỗi một khối cơ thịt toàn thân lại tuôn trào ra một sức mạnh vô cùng khổng lồ, sung mãn lực lượng, mạnh hơn lúc trước không chỉ mười lần.
Sức mạnh cuồng bạo trong người, làm Lý Phàm có cảm giác dù hiện giờ trời có sụp xuống, thì hắn vẫn có thể một tay nâng lên được. Khoái cảm kịch liệt do lực lượng bạo tăng mang đến làm hắn không tự chủ được mà ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Hầu...!
Thiên địa biến sắc, chúng thần run rẩy.
Băng Hàn Phong nhìn Lý Phàm chỉ sau một khắc đã biến thành một cự nhân thân cao sáu thước, làm hắn không tự chủ được mà hít vào một hơi khí lạnh. Nhất là từ trên thân Lý Phàm hiện giờ tỏa ra một thứ khí thế vô cùng khủng bố, như thiên thần giáng lâm, phật đà hạ xuống, chúng ma ngoi lên làm trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm bất an. Nhưng chưa đợi hắn có phản ứng gì, phái đối diện Lý Phàm đã là hướng tới bên này bước tới, trong miệng cười dài một tiếng, vang vọng không gian:
"Băng lão thất phu, mau mau nến thử một mâu của ta."
Lý Phàm lời vừa dứt, hai chân mạnh mẽ giẫm nên nền đất. Mỗi bước bước ra lại làm mặt đất rung lên, vết nứt lan ra như mạng nhện. Hắn chỉ cần hai bước đã tới trước mặt Băng Hàn Phong, tay nắm chặt Sám Hối Chi Mâu, hướng tới đầu lâu hắn hung hăng điểm tới.
Một mâu đâm ra, xuyên phá không gian, mang theo một cỗ máu tanh nhàn nhạt đâm tới Băng Hàn Phong.
Băng Hàn Phong cũng là lâm nguy bất loạn. Hắn hừ lạnh một tiếng, song chưởng vung lên, hàn khí tỏa ra mười trượng xung quanh ngưng tự thành một đôi cự đại băng quyền to đến hai trượng. Hắn cả người rướn lên phía trước, hai tay tề xuất đánh ra một quyền.
Thiên Lý Tuyết Phiêu!
Một quyền đánh ra, khắp trời bỗng dưng xuất hiện hoa tuyết tung bay, ngập trời kín đất. Mỗi bông hoa tuyết này mang theo nguyên lực toàn thân Băng Hàn Phong, sức sát thương cực mạnh, có thể đóng băng vạn vật, cắt xé nhân gian hướng tới Lý Phàm đánh tới.
Oanh long long...!
Lý Phàm một mâu điểm tới phá tan vô số hoa tuyết. Hắn hai tay lại khẽ rung, dưới chân bước sang bên trái một bước, trường mâu hoành ngang giống như thần long bãi vĩ mà quật tới trước ngực Băng Hàn Phong.
"Lão thất phu, nằm xuống cho ta."
Băng Hàn Phong đồng tử kịch liệt co rút, một đôi cự đại quyền đầu chắn ngang trước ngực chặn lại thế tới của trường mâu.
Phanh...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau chỉ thấy quyền đầu do hàn khí tụ thành đã triệt để bị cự mâu đánh vỡ, xung lực chưa dứt còn đập mạnh vào ngực Băng Hàn Phong.
Hộc...!
Băng Hàn Phong trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn sắc mặt kinh hãi vô cùng, thế nào cũng không ngờ tới trường mâu lại mang theo lực lớn như vậy, có thể đánh vớ băng quyền của mình.
"Súc sinh này thế nào lại biến mạnh như vậy. Nguyên lực trong người tăng mạnh không nói, mà man lực cũng là mạnh gấp mười lần trước kia a."
Băng Hàn Phong trong lòng trầm xuống. Nguyên lực của Lý Phàm dù tăng lên nhưng cũng chỉ ngang ngửa với hắn mà thôi, nhưng một thân man lực kia lại quá khủng bố, làm hắn có cảm giác vô cùng bất lực. Trong lòng đã có ý muốn thối lui
Nhưng mà chưa đợi hắn kịp lui lại, Lý phàm lại là lẫn nữa bước tới, hai tay nắm chắc trường mâu, cả người vươn ra, một mâu lại hung hăng đâm tới.
Vù...!
Mâu ảnh lao đi mang theo một loạt những tiếng xé gió vang lên, tốc độ nhanh vô cùng. Những kẻ bên ngoài không thiếu tông sư cao thủ nhưng lúc này không ngờ không ai có thể thấy rõ mâu ảnh. Băng Hàn Phong thấy vậy cả kinh vội hai tay vươn ra, kẹp chặt lấy trường mâu đâm tới. Mà cùng lúc này, hắn trong mắt lóe lên một tia hung quang, gầm lên:
"Bạch Hàn trưởng lão, nhanh đem tiểu tử này giết cho ta."
Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy bạch bào lão giả đang đứng một bên bèn cả người khẽ động, mang theo hàn khí sắc bén như đao, từ đằng sau một quyền hướng đầu lâu Lý Phàm đánh tới, muốn một kích đạp nát đầu Lý Phàm.
Không ai có thể ngờ được, Băng Hàn Phong lại là vô sỉ như vậy, hai người đơn đả độc đấu hắn lại nhân cơ hội giữ chặt trường mâu của Lý Phàm, ra lệnh cho bạch bào lão giả thừa cơ đánh lén.
Lý Phàm nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng kình phong dữ dội, hắn đầu cũng không thèm quay lại, nhìn sâu vào mắt Băng Hàn Phong, trong ánh mắt lóe lên một sự điên cuồng cực độ, dữ tợn cười nói:
"Băng lão thất phu, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi, dù là thân nhân gì đó cũng không thể. Chết đi cho ta."
Theo sau chỉ thấy hắn hai tay nổi lên gân xanh, toàn thân nguyên khí mãnh liệt bạo động, nắm chắc cán mâu hướng tới ngực Băng Hàn Phong đâm mạnh vào.
"Không thể..."
"Súc sinh mau dừng tay..."
Oanh!
Phập...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau là tiếng trường mâu xuyên phá da thịt.
Hộc...!
Lý Phàm hộc ra một ngụm máu tươi, thất khiếu xuất huyết, khóe miệng nở một nụ cười dữ tợn nhìn về phía sau.
Nơi đó Bạch Hàn trưởng lão cả người đang là đơ ra, toàn thân không ngừng run rẩy, ánh mắt sợ hãi, không dám tin tưởng nhìn về phía trường mâu của Lý Phàm.
Tại đầu mâu, một thân ảnh hai mắt trợn lên, vẻ mặt trắng bệch nhìn vào trước ngực mình đang là máu tươi bắn ra thành vòi, bị trường mâu xuyên thủng từ trước ra sau. Mà thân ảnh này, chính là Băng Hàn Phong.
"Ngươi... ngươi..."
Băng Hàn Phong cả người run lên, ngón tay run run chỉ vào Lý Phàm. Hắn đến giờ vẫn không sao hiểu nổi, kẻ trước mặt này sao lại có thể điên cuồng đến mức độ như vậy, thà hứng chịu một chưởng của Bạch Hàn trưởng lão đánh thẳng vào đầu cũng là nhất quyết không buông tay, một mâu đâm thủng ngực mình.
Mà phía sau hắn, Bạch Hàn trưởng lão lại càng kinh hãi gần chết. Hán thế nào cũng không ngờ tới một chưởng mười thành nguyên lực của mình đánh thẳng vào đầu tiểu súc sinh này, không ngờ lại không thể đem hắn đánh chết. Sợ hãi đến tận xương tủy làm dưới chân hắn vô thức hướng phía sau lùi lại, ngay cả dũng khí tiếp tục ra tay cũng không có.
Lý Phàm nhìn thoáng qua bạch bào lão giả, cũng không quản đến hắn, ánh mắt lại lần nữa tập trung vào Băng Hàn Phong vẫn còn đang bị trường mâu ghim chặt trước mặt.
"Băng lão thất phu, Lý Phàm ta đã từng hướng trời mà thề sẽ đem mắt của mình đòi về, không những vậy còn đem mắt của những kẻ đã hãm hại ta cũng phải đào ra. Ngươi hôm nay, xem như là kẻ đầu tiên đi."
Lý Phàm vừa nói, hai ngón tay giống như móc câu vươn ra, hướng tới mặt của Băng Hàn Phong đâm tới.
"Không..."
Bằng Hàn Phong trong lòng trùng xuống, quyền thề đang đánh ra cũng phải cấp tốc thu hồi, một tay hoành ngang đem mâu ảnh của Lý Phàm gạt ra. Hắn theo đó dưới chân dấn lên áp sát Lý Phàm, bàn tay to năm ngón xòe rộng, da tay trắng tinh mơ hồ còn thấy được cốt nhục bên trong, mỗi ngón tay đều thô to như một củ cà rốt bình thường. Hữu thủ Băng Hàn Phong tỏa ra hàn khí dày đặc, từ trên cao hướng tới đầu lâu Lý Phàm đập tới.
Một đập này nếu đánh trúng, dù là đầu Lý Phàm có làm bằng tinh cương chăng nữa cũng phải nát bấy tại đương trường.
Lý Phàm gặp nguy không loạn, hai mắt hắc quang phun ra nuốt vào, tay trái cũng là nắm thành quyền từ dưới đánh lên, một quyền tung ra đối kháng với cự chưởng đang đáng xuống của Băng Hàn Phong.
Phành...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau Lý Phàm dưới chân đạp đạp, lui liền ba bước mới có thể đứng vững. Từ khóe miệng hắn, một dòng máu tươi cũng là chậm rãi chảy ra. Hắn hai mắt gắt gao nhìn về phía trước.
Mà đối diện hắn, Băng Hàn Phong cũng là lùi lại một bước, cả người sương trắng tỏa ra trông như Băng Thần hàng lâm thế gian, nhìn về phía Lý Phàm, sắc mặt cũng nhiều hơn một phần ngưng trọng.
Hắn một chưởng vừa rồi đánh ra mười thành nguyên lực, một chiêu đem Lý Phàm đẩy lùi, nhưng mà không ngờ đối phương lại chỉ bị thương nhẹ một chút, cũng là nằm ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa lúc va chạm với cánh tay đối phương, cơ thể Lý Phàm cường đại cũng vượt xa dự liệu của hắn, so với cấp ba yêu thú cũng không hề thua kém, điều này làm Băng Hàn Phong trong lòng một mảnh khiếp sợ.
Nên biết yêu thú cùng cảnh giới mạnh hơn nhân loại bình thương, ngoài thiên phú huyết mạch của chúng ra, quan trọng nhất chính là cơ thể cường hãn to lơn, lượng nguyên khí có thể chứa đựng trong người cũng hơn xa nhân loại bình thường. Mà Lý Phàm thân thể hiện nay, dù là so với bản thân Băng Hàn Phong hắn tông sư đỉnh cao thủ còn phải mạnh hơn, đã là ngang ngửa yêu thú, bảo sao Băng Hàn Phong không thể không khiếp sợ.
Nhưng càng rung động bởi biểu hiện của Lý Phàm bao nhiêu thì sát khí của hắn với Lý Phàm càng nặng bấy nhiêu. Người này không trừ, Băng Gia chắc chắc sẽ gặp họa lớn. Dù có trả giá cực đại hôm nay cũng phải đem tiểu súc sinh này chém giết ở đây.
Trong lòng thoáng qua ý nghĩ này, Băng Hàn Phong cười lên hung ác, dưới chân lặng lẽ bước ra ba bước tới gần Lý Phàm, trầm trầm nói:
"Tiểu súc sinh, ta cũng thật không ngờ chỉ có mấy tháng không gặp, tiến bộ của ngươi lại to lớn như vậy, không thể không cảm khái ngươi cũng là một kẻ thiên tài a. Nhưng có điều ngươi lại ngu ngốc trở lại Băng gia ta tìm chết, vậy hôm nay cũng là không thể trách vị thúc phụ ta đây nhẫn tâm rồi."
Lời hắn vừa dứt, cả người rắc rắc rung động một tiếng, theo sau lớp da toàn thân trên dưới đã trở thành một tầng tinh thể trong suốt, có thể thấy được kinh mạch huyết nhục bên trong. Mà khí tức của Băng Hàn Phong, cũng là trong phút chốc mạnh lên gấp đôi.
"Mau nhìn, mau nhìn. Đây chính là dấu hiệu bước đầu của Tiên Thiên chi thể, Băng Hàn Phong này lại có thể lĩnh ngộ đến cảnh giới này, xem ra hắn cũng sắp đột phá Tiên Thiên cường giả rồi a."
"Đúng vậy, nếu Tiên Thiên chi thể này của hắn đại thành, đột phá Tiên Thiên, vậy chính là Băng Nguyên Thể trong truyền thuyết của Băng gia, băng đống nhân gian, tuyết phiêu vạn lý, uy lực băng hàn cực mạnh."
"Hắn hiện nay vẫn chưa đột phá tiên thiên, nhưng mà đã lĩnh ngộ được bước đầu của Băng Nguyên thể, thực lực cũng là tăng tiến gấp đôi rồi a. Thiếu niên kia, xem ra là không còn hy vọng."
"Thật đáng tiếc a. Một Tông Sư cao thủ mười sáu tuổi dù là trong toàn quận Bắc Nội ta thì cũng là nhất đăng thiên tài. Hôm nay không ngờ cứ như vậy vẫn lạc tại đây."
"Hừ! Thiên tài phải là những kẻ được trời ưu ái, có được đại khí vận. Hôm nay hắn chết ở đây thì chứng tỏ hắn cũng chẳng phải cái gì thiên tài. Chỉ là một kẻ may mắn có được chút cơ duyên mà thôi."
Băng Hàn Phong hiện ra Băng Nguyên Chi Thể, cũng là làm cho chúng nhân tại trường một mảnh thất kinh. Có thể lĩnh ngộ đến bước này thì đột phá Tiên Thiên cũng chỉ còn một tầng giấy mỏng mà thôi. Mà đồng thời ánh mắt những kẻ này nhìn về Lý Phàm cũng thành thương hại không thôi. Bọn hắn xem ra thiếu niên này hôm nay phải chết không thể nghi ngờ.
Lý Phàm đối với những lời bàn tán bên ngoài cũng không hề để vào tai. Hắn sắc mặt một mảnh ngưng trọng nhìn về phía Băng Hàn Phong. Sự cường đại của kẻ này, đã vượt qua dự liệu của hắn.
"Xem ra chỉ có thể dùng đến phương pháp kia rồi."
Lẩm bẩm tự nói, theo sau ánh mắt hắn tuôn ra một cỗ điên cuồng chấp nhất. Hôm nay dù có thế nào cũng nhất định phải đem kẻ này giết chết.
"Băng lão thất phu! Hôm nay giũa hai chúng ta, nhất định phải có một người ngã xuống tại đây. Ngươi có Băng Nguyên Chi Thể, vậy để ta cho ngươi chứng kiến một chút Thiên Tội Chi Thể của chúng Diệt."
Lý Phàm dưới chân bước ra, nhìn về phía Băng Hàn Phong cười to một tiếng. Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy toàn thân xương cốt cũng là kịch liệt rung động một hồi. Từ thân hắn vô số hắc sắc nguyên khí thẩm thấu ra ngoài, thiên địa âm u, chúng thần khóc thét.
Rắc rắc...!
Cơ thể Lý Phàm được những hắc sắc nguyên khí này quấn quanh, nhanh chóng bành trướng lên. Từ một thiếu niên thân thể bình thương thoáng chốc đã biến thành một cự nhân thân cao sáu thước có dư, làn da toàn thân cũng triệt để biến thành màu đen, trên da gân xanh nổi đầy giống như những con tiểu long xanh biếc đang bò lổm ngổn.
Toàn thân trên của hắn áo ngoài nhanh chóng bị khí kình chấn thành nát vụn, để lộ cơ thể với những cơ bắp đen tuyền rắn chắc, giống như thiên ngoại huyền thiết, trong sự thô bạo mang theo một vẻ đẹp hắc ám thần bí.
Trên trán Lý Phàm, một kim sắc ấn kí từ từ hiện lên thành một chữ Diệt như ẩn như hiện. Chữ Diệt này là một văn tự vô cùng thân bí, không phải tiên văn, thần văn, nhân văn mà là một thứ văn tự đã tồn tại từ vô số thời đại trước kia, không còn ai biết đến.
Lý Phàm trên mặt vặn vẹo không thôi, toàn thân lúc này giống như đang phải chịu ngàn đao phân thây, địa ngục luyện hóa, đau đớn không sao tả nổi. Hắn mới chỉ là sơ cấp Tông Sư nhưng lại cưỡng ép thi triển ra Thiên Tội Chi Thể, cơ thể phải chịu một gánh nặng quá lớn. Nhưng cùng với đau đớn, từ mỗi một khối cơ thịt toàn thân lại tuôn trào ra một sức mạnh vô cùng khổng lồ, sung mãn lực lượng, mạnh hơn lúc trước không chỉ mười lần.
Sức mạnh cuồng bạo trong người, làm Lý Phàm có cảm giác dù hiện giờ trời có sụp xuống, thì hắn vẫn có thể một tay nâng lên được. Khoái cảm kịch liệt do lực lượng bạo tăng mang đến làm hắn không tự chủ được mà ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Hầu...!
Thiên địa biến sắc, chúng thần run rẩy.
Băng Hàn Phong nhìn Lý Phàm chỉ sau một khắc đã biến thành một cự nhân thân cao sáu thước, làm hắn không tự chủ được mà hít vào một hơi khí lạnh. Nhất là từ trên thân Lý Phàm hiện giờ tỏa ra một thứ khí thế vô cùng khủng bố, như thiên thần giáng lâm, phật đà hạ xuống, chúng ma ngoi lên làm trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm bất an. Nhưng chưa đợi hắn có phản ứng gì, phái đối diện Lý Phàm đã là hướng tới bên này bước tới, trong miệng cười dài một tiếng, vang vọng không gian:
"Băng lão thất phu, mau mau nến thử một mâu của ta."
Lý Phàm lời vừa dứt, hai chân mạnh mẽ giẫm nên nền đất. Mỗi bước bước ra lại làm mặt đất rung lên, vết nứt lan ra như mạng nhện. Hắn chỉ cần hai bước đã tới trước mặt Băng Hàn Phong, tay nắm chặt Sám Hối Chi Mâu, hướng tới đầu lâu hắn hung hăng điểm tới.
Một mâu đâm ra, xuyên phá không gian, mang theo một cỗ máu tanh nhàn nhạt đâm tới Băng Hàn Phong.
Băng Hàn Phong cũng là lâm nguy bất loạn. Hắn hừ lạnh một tiếng, song chưởng vung lên, hàn khí tỏa ra mười trượng xung quanh ngưng tự thành một đôi cự đại băng quyền to đến hai trượng. Hắn cả người rướn lên phía trước, hai tay tề xuất đánh ra một quyền.
Thiên Lý Tuyết Phiêu!
Một quyền đánh ra, khắp trời bỗng dưng xuất hiện hoa tuyết tung bay, ngập trời kín đất. Mỗi bông hoa tuyết này mang theo nguyên lực toàn thân Băng Hàn Phong, sức sát thương cực mạnh, có thể đóng băng vạn vật, cắt xé nhân gian hướng tới Lý Phàm đánh tới.
Oanh long long...!
Lý Phàm một mâu điểm tới phá tan vô số hoa tuyết. Hắn hai tay lại khẽ rung, dưới chân bước sang bên trái một bước, trường mâu hoành ngang giống như thần long bãi vĩ mà quật tới trước ngực Băng Hàn Phong.
"Lão thất phu, nằm xuống cho ta."
Băng Hàn Phong đồng tử kịch liệt co rút, một đôi cự đại quyền đầu chắn ngang trước ngực chặn lại thế tới của trường mâu.
Phanh...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau chỉ thấy quyền đầu do hàn khí tụ thành đã triệt để bị cự mâu đánh vỡ, xung lực chưa dứt còn đập mạnh vào ngực Băng Hàn Phong.
Hộc...!
Băng Hàn Phong trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn sắc mặt kinh hãi vô cùng, thế nào cũng không ngờ tới trường mâu lại mang theo lực lớn như vậy, có thể đánh vớ băng quyền của mình.
"Súc sinh này thế nào lại biến mạnh như vậy. Nguyên lực trong người tăng mạnh không nói, mà man lực cũng là mạnh gấp mười lần trước kia a."
Băng Hàn Phong trong lòng trầm xuống. Nguyên lực của Lý Phàm dù tăng lên nhưng cũng chỉ ngang ngửa với hắn mà thôi, nhưng một thân man lực kia lại quá khủng bố, làm hắn có cảm giác vô cùng bất lực. Trong lòng đã có ý muốn thối lui
Nhưng mà chưa đợi hắn kịp lui lại, Lý phàm lại là lẫn nữa bước tới, hai tay nắm chắc trường mâu, cả người vươn ra, một mâu lại hung hăng đâm tới.
Vù...!
Mâu ảnh lao đi mang theo một loạt những tiếng xé gió vang lên, tốc độ nhanh vô cùng. Những kẻ bên ngoài không thiếu tông sư cao thủ nhưng lúc này không ngờ không ai có thể thấy rõ mâu ảnh. Băng Hàn Phong thấy vậy cả kinh vội hai tay vươn ra, kẹp chặt lấy trường mâu đâm tới. Mà cùng lúc này, hắn trong mắt lóe lên một tia hung quang, gầm lên:
"Bạch Hàn trưởng lão, nhanh đem tiểu tử này giết cho ta."
Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy bạch bào lão giả đang đứng một bên bèn cả người khẽ động, mang theo hàn khí sắc bén như đao, từ đằng sau một quyền hướng đầu lâu Lý Phàm đánh tới, muốn một kích đạp nát đầu Lý Phàm.
Không ai có thể ngờ được, Băng Hàn Phong lại là vô sỉ như vậy, hai người đơn đả độc đấu hắn lại nhân cơ hội giữ chặt trường mâu của Lý Phàm, ra lệnh cho bạch bào lão giả thừa cơ đánh lén.
Lý Phàm nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng kình phong dữ dội, hắn đầu cũng không thèm quay lại, nhìn sâu vào mắt Băng Hàn Phong, trong ánh mắt lóe lên một sự điên cuồng cực độ, dữ tợn cười nói:
"Băng lão thất phu, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi, dù là thân nhân gì đó cũng không thể. Chết đi cho ta."
Theo sau chỉ thấy hắn hai tay nổi lên gân xanh, toàn thân nguyên khí mãnh liệt bạo động, nắm chắc cán mâu hướng tới ngực Băng Hàn Phong đâm mạnh vào.
"Không thể..."
"Súc sinh mau dừng tay..."
Oanh!
Phập...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau là tiếng trường mâu xuyên phá da thịt.
Hộc...!
Lý Phàm hộc ra một ngụm máu tươi, thất khiếu xuất huyết, khóe miệng nở một nụ cười dữ tợn nhìn về phía sau.
Nơi đó Bạch Hàn trưởng lão cả người đang là đơ ra, toàn thân không ngừng run rẩy, ánh mắt sợ hãi, không dám tin tưởng nhìn về phía trường mâu của Lý Phàm.
Tại đầu mâu, một thân ảnh hai mắt trợn lên, vẻ mặt trắng bệch nhìn vào trước ngực mình đang là máu tươi bắn ra thành vòi, bị trường mâu xuyên thủng từ trước ra sau. Mà thân ảnh này, chính là Băng Hàn Phong.
"Ngươi... ngươi..."
Băng Hàn Phong cả người run lên, ngón tay run run chỉ vào Lý Phàm. Hắn đến giờ vẫn không sao hiểu nổi, kẻ trước mặt này sao lại có thể điên cuồng đến mức độ như vậy, thà hứng chịu một chưởng của Bạch Hàn trưởng lão đánh thẳng vào đầu cũng là nhất quyết không buông tay, một mâu đâm thủng ngực mình.
Mà phía sau hắn, Bạch Hàn trưởng lão lại càng kinh hãi gần chết. Hán thế nào cũng không ngờ tới một chưởng mười thành nguyên lực của mình đánh thẳng vào đầu tiểu súc sinh này, không ngờ lại không thể đem hắn đánh chết. Sợ hãi đến tận xương tủy làm dưới chân hắn vô thức hướng phía sau lùi lại, ngay cả dũng khí tiếp tục ra tay cũng không có.
Lý Phàm nhìn thoáng qua bạch bào lão giả, cũng không quản đến hắn, ánh mắt lại lần nữa tập trung vào Băng Hàn Phong vẫn còn đang bị trường mâu ghim chặt trước mặt.
"Băng lão thất phu, Lý Phàm ta đã từng hướng trời mà thề sẽ đem mắt của mình đòi về, không những vậy còn đem mắt của những kẻ đã hãm hại ta cũng phải đào ra. Ngươi hôm nay, xem như là kẻ đầu tiên đi."
Lý Phàm vừa nói, hai ngón tay giống như móc câu vươn ra, hướng tới mặt của Băng Hàn Phong đâm tới.
"Không..."
/115
|