Tông Sư, cái gì là Tông Sư?
Chính là võ học xưng thầy, có thể khai tông lập phái, truyền bá bản thân võ học. Tuy Tông Sư cảnh đối với những tu đạo giả trong truyền thuyết không tính là cái gì, nhưng ở thế tục cũng là đủ để hùng bá một phương, thành lập tam giáo cửu lưu các loại, chiêu sinh môn đồ được rồi.
Từ Võ Đồ đến Võ Sư, chỉ cần thời gian rèn luyện, bản thân hấp thu đủ thiên địa nguyên khí, trui rèn thân thể là có thể đột phá. Tuy nói không dễ dàng, nhưng cũng chẳng khó khăn bao nhiêu. Trọng yếu là chỉ cần tài nguyên sung túc, nguyên khí đầy đủ mà thôi.
Nhưng Tông Sư Cảnh lại bất đồng. Muốn đột phá Tông Sư cảnh giới, không thể chỉ thu nạp nguyên khí là được, mà bản thân đối với võ đạo phải có được một sự lĩnh ngộ sâu sắc, nước chảy mây trôi, chạm đến được một chút Đạo trong Võ.
Trên Nam Hoang đại lục, Võ Sư cảnh nhiều đến hàng ức vạn người, nhưng Tông Sư cảnh lại ít hơn nhiều.
"Tông Sư, Tông Sư. Ta muốn đột phá Tông Sư cảnh, dù là dựa vào Táng Thiên Thánh Pháp, hấp thu yêu hạch nhiều hơn nữa cũng chẳng thể làm gì. Càn phải ma luyện, cần phải chiên đấu sinh tử, trui rèn quyền pháp, hiểu ra võ đạo mới có thể đột phá được."
Lý Phàm trầm tư, lẩm bẩm nói. Hắn muốn đột phá, đúng là càn phải sinh tử chiến đấu, hoàn thiện bản thân võ học mới được.
Nghĩ đến đây, hắn cũng không chần chừ nữa, cả người đứng dậy, dưới chân bước đi ra ngoài hang động...
Trong một mảnh rừng thưa ở Lạc Nhật sâm lâm, một con Đại Lực Kim Mao Hùng đang lười biếng nằm đó, thú trảo to lớn nhẹ nhàng xả thịt một đầu Thanh Đồng Yêu Trư, từ từ bỏ vào miệng.
Đại Lực Kim Mao Hùng là yêu thú nhị cấp, lực lớn vô cùng, lớp da dày chắc, dù là mười tên Võ Sư cảnh nhân loại cũng không phải là đối thủ của nó. Là một đầu yêu thú tiếp cận rất gần yêu thú cấp ba.
Nó đang mở rộng miệng nhồm nhoàm nhai thịt Thanh Đồng Yêu Trư, bất chợt lỗ tai khẽ động, yết hầu gầm lên một tiếng trầm thấp, theo sau đưa mắt nhìn về một khoảnh rừng trước mặt.
Chỉ thấy cách nó không xa, vạt rừng động đậy, theo sau một thiếu niên tóc xõa trên vai, toàn thân quàn áo rách nát từ từ đi tới, hai mắt như hai hắc động thâm u nhìn thẳng vào nó.
"Súc sinh, hôm nay mượn ngươi rèn luyện quyền pháp của ta."
Lý Phàm dưới chân đi tới, nhìn đầu yêu thú hung ác trước mặt, cười to một tiếng.
Grừ...!
Đại Lực Kim Mao Hùng nhìn nhân loại trước mặt, trên thân thể nhỏ bé của đối phương nó ngửi được một tia nguy hiểm. Hai mắt hung ác nhìn Lý Phàm, thân thể cao hơn một trượng theo sau chầm chậm đứng lên.
Đôi hùng chưởng to lớn nhẹ nhàng vươn ra, theo sau gầm lên một tiếng giận dữ, Đại Lực Kim Mao Hùng dưới chân giẫm mạnh, cả người mang theo uy thế như thiên quân vạn mã lao đến Lý Phàm. Nó lần này đánh ra, lực lớn vô cùng, khí thế nhiếp nhân, dù trước mặt có là một tảng đá lớn thì cũng phải bị đập nát.
Lý Phàm nhìn Đại Lực Kim Mao Hùng lao tới, hai mắt tỏa sáng, khẽ hô một tiếng:
"Tốt...!"
Hắn cũng không dùng đến Hoàng Hôn Chi Nhãn, trên tay nguyên khí ngưng tụ ra một thanh cổ phác trường mâu, dưới chân bước ra phía trước, một mâu hung hăng đâm ra đối kháng với hùng chưởng.
Phanh...!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, Đại Lực Kim Mao Hùng cả người chật vật lùi lại một bước, đôi mắt gấu trợn to, có chút khó có thể tin. Nhân loại trước mắt này, khí lực không ngờ so với nó còn lớn hơn.
Phía đối diện, Lý Phàm thân thể hơi run lên một chút, nhưng vẫn như bàn thạch đứng nguyên tại chỗ. Hắn trong mắt chiến hỏa thiêu đốt, bàn tay lại lần nữa nắm chắc trường mâu, theo sau cả người lao tới, một mâu tiếp tục đâm ra.
"Súc sinh, đỡ ta một mâu."
Lý Phàm hét lớn, cánh tay rung động, trong lúc đó đã đâm ra hơn trăm mâu, giống như khổng tước xòe đuôi, thiên la địa võng đánh tới Đại Lực Kim Mao Hùng.
Grào...!
Đại Lực Kim Mao Hùng cả người nặng nề bước ra, đôi hùng chưởng giống như hai cái cối xay đá, mạnh mẽ vung lên đỡ lại mâu ảnh.
Phanh phanh phanh...!
Trong rừng rậm nhất thời một loạt tiếng vang trầm thấp nổi lên, theo sau một tiếng thú rống thê lương, một thân ảnh vàng kim khổng lồ bị đánh bay ra ngoài, ầm ầm rơi xuống đất.
Lý Phàm cả người áo quần hầu như đã rách toạc, trên thân thể còn có một vài vết thương ứa máu, nhưng nét mặt lại vô cùng vui sướng, nhìn Đại Lực Kim Mao Hùng đã bị mình đánh cho xụi lơ xuống đất cất tiếng cười to:
"Chiến đấu với yêu thú này làm mâu ảnh của ta lại tiến thêm một chút, không cần dùng đến Hoàng Hôn Chi Nhãn chỉ cần mâu pháp của Sám Hối Chi Mâu đã đủ để đem nó đánh bại."
Hắn vừa rồi đánh ra một mâu "Phóng Hạ Đồ Đao" trong Sám Hối mâu pháp, đã đem yêu thú cấp hai đỉnh phong Đại Lực Kim Mao Hùng đâm cho trên thân tạo thành mười mấy cái lỗ thủng, triệt để hấp hối nằm trên đất.
Tiện tay tiến tới, móc ra yêu hạch của nó, Lý Phàm cất vào trong người theo sau thân thể lại lao đi, lần nữa đi tìm mục tiêu khác.
Một tháng sau...!
Cạnh một hồ nước, một thân ảnh thiếu niên toàn thân đây máu đang nhẹ nhàng lau rửa toàn thân, trên người hắn là dày đặc lớn nhỏ vết thương chi chít. Cách thiếu niên không xa, một đầu bạch sắc đại hổ dài đến gần hai trượng đang bất động nằm đó, trên đầu có một cái lỗ thủng thật sâu, dường như là bị vật nhọn nào đó đâm phải.
Lý Phàm cúi người lau đi vết máu trên thân thể, hơi suy tư lầm bẩm nói:
"Chiến đấu gần một tháng nay, ta cũng là giết hơn hai chục đầu nhị cấp yêu thú. Mâu pháp đã hoàn mỹ hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn có một tầng mỏng manh ngăn cách, chưa thể đột phá tới Tông Sư được."
Hắn khẽ thở dài một hơi. Sinh tử chiến đấu, giúp hắn võ học tiến bộ rất nhiều, nhưng Tông Sư cảnh, vẫn là còn một tầng ngăn cách.
Kì thật hắn cũng biết bản thân tiến bộ nhanh như vậy, đã là kì tích rồi. Nhớ lúc trước, hắn luyện võ từ nhỏ hon mười mấy năm trời, nhưng đến tận khi bị Băng Mi hãm hại, cũng chỉ mới là một võ sư cảnh trung giai mà thôi.
Mà bản thân hiện giờ, đừng nói là võ sư nhân loại, dù là nhị cấp đỉnh phong yêu thú đối mặt với hắn thì cũng chỉ một hai mâu là đi đời.
Nhưng mối thù bị móc mắt, để trong lòng thêm một ngày là hắn khó chịu hơn một ngày. Người ta thường nói cái gì "quân tử báo thù mười năm chưa muộn" nhưng mà Lý Phàm hắn là không thể chờ được mười năm a.
Ân oán phải trả, thiện ác phải báo, nhanh chóng đem kẻ thù chém giết, vậy mới là nam nhi chí hướng, vậy mới là thống khoái tâm can.
Lý Phàm từ dưới hồ nước đi lên, đến gần xác hổ trắng, đang muốn xẻ ra một miếng thịt làm bữa tối bất chợt lỗ tai khẽ động, theo sau ánh mắt nhìn về phương xa.
Nơi đó mơ hồ có tiếng thú rống thê lương, cây cối gãy đổ, yêu khí bốc lên tận trời, dường như là có cự đại yêu thú đang tranh đấu.
Hắn ở trong rừng mấy tháng nay yêu thú tranh đấu đã thấy được không ít, nhưng mà thanh thế lớn như vậy lại là lần đầu tiên. Xem bộ dáng này, có lẽ phải là tam giai yêu thú, cũng là phải tương đương với nhân loại Tông Sư cảnh giới.
Lý Phàm hơi trầm ngâm một chút, theo sau cắn răng hướng tới nơi có tiếng động phi đến.
Hắn muốn đột phá Tông Sư cảnh, chém giết yêu thú nhị cấp đã là không đủ, phải tìm yêu thú tam cấp, sinh tử ác đấu, mới có thể có cơ hội đột phá.
Dưới chân cấp tốc lao đi, Lý Phàm thu liễm hơi thở toàn thân, theo sau trên tay nguyên khí ngưng tụ ra một thanh cổ phác trường mâu bằng đá, Sám Hối Chi Mâu.
Hắn lần này, là muốn chém giết cấp ba yêu thú, nhất cử đột phá Tông Sư cảnh giới.
Chính là võ học xưng thầy, có thể khai tông lập phái, truyền bá bản thân võ học. Tuy Tông Sư cảnh đối với những tu đạo giả trong truyền thuyết không tính là cái gì, nhưng ở thế tục cũng là đủ để hùng bá một phương, thành lập tam giáo cửu lưu các loại, chiêu sinh môn đồ được rồi.
Từ Võ Đồ đến Võ Sư, chỉ cần thời gian rèn luyện, bản thân hấp thu đủ thiên địa nguyên khí, trui rèn thân thể là có thể đột phá. Tuy nói không dễ dàng, nhưng cũng chẳng khó khăn bao nhiêu. Trọng yếu là chỉ cần tài nguyên sung túc, nguyên khí đầy đủ mà thôi.
Nhưng Tông Sư Cảnh lại bất đồng. Muốn đột phá Tông Sư cảnh giới, không thể chỉ thu nạp nguyên khí là được, mà bản thân đối với võ đạo phải có được một sự lĩnh ngộ sâu sắc, nước chảy mây trôi, chạm đến được một chút Đạo trong Võ.
Trên Nam Hoang đại lục, Võ Sư cảnh nhiều đến hàng ức vạn người, nhưng Tông Sư cảnh lại ít hơn nhiều.
"Tông Sư, Tông Sư. Ta muốn đột phá Tông Sư cảnh, dù là dựa vào Táng Thiên Thánh Pháp, hấp thu yêu hạch nhiều hơn nữa cũng chẳng thể làm gì. Càn phải ma luyện, cần phải chiên đấu sinh tử, trui rèn quyền pháp, hiểu ra võ đạo mới có thể đột phá được."
Lý Phàm trầm tư, lẩm bẩm nói. Hắn muốn đột phá, đúng là càn phải sinh tử chiến đấu, hoàn thiện bản thân võ học mới được.
Nghĩ đến đây, hắn cũng không chần chừ nữa, cả người đứng dậy, dưới chân bước đi ra ngoài hang động...
Trong một mảnh rừng thưa ở Lạc Nhật sâm lâm, một con Đại Lực Kim Mao Hùng đang lười biếng nằm đó, thú trảo to lớn nhẹ nhàng xả thịt một đầu Thanh Đồng Yêu Trư, từ từ bỏ vào miệng.
Đại Lực Kim Mao Hùng là yêu thú nhị cấp, lực lớn vô cùng, lớp da dày chắc, dù là mười tên Võ Sư cảnh nhân loại cũng không phải là đối thủ của nó. Là một đầu yêu thú tiếp cận rất gần yêu thú cấp ba.
Nó đang mở rộng miệng nhồm nhoàm nhai thịt Thanh Đồng Yêu Trư, bất chợt lỗ tai khẽ động, yết hầu gầm lên một tiếng trầm thấp, theo sau đưa mắt nhìn về một khoảnh rừng trước mặt.
Chỉ thấy cách nó không xa, vạt rừng động đậy, theo sau một thiếu niên tóc xõa trên vai, toàn thân quàn áo rách nát từ từ đi tới, hai mắt như hai hắc động thâm u nhìn thẳng vào nó.
"Súc sinh, hôm nay mượn ngươi rèn luyện quyền pháp của ta."
Lý Phàm dưới chân đi tới, nhìn đầu yêu thú hung ác trước mặt, cười to một tiếng.
Grừ...!
Đại Lực Kim Mao Hùng nhìn nhân loại trước mặt, trên thân thể nhỏ bé của đối phương nó ngửi được một tia nguy hiểm. Hai mắt hung ác nhìn Lý Phàm, thân thể cao hơn một trượng theo sau chầm chậm đứng lên.
Đôi hùng chưởng to lớn nhẹ nhàng vươn ra, theo sau gầm lên một tiếng giận dữ, Đại Lực Kim Mao Hùng dưới chân giẫm mạnh, cả người mang theo uy thế như thiên quân vạn mã lao đến Lý Phàm. Nó lần này đánh ra, lực lớn vô cùng, khí thế nhiếp nhân, dù trước mặt có là một tảng đá lớn thì cũng phải bị đập nát.
Lý Phàm nhìn Đại Lực Kim Mao Hùng lao tới, hai mắt tỏa sáng, khẽ hô một tiếng:
"Tốt...!"
Hắn cũng không dùng đến Hoàng Hôn Chi Nhãn, trên tay nguyên khí ngưng tụ ra một thanh cổ phác trường mâu, dưới chân bước ra phía trước, một mâu hung hăng đâm ra đối kháng với hùng chưởng.
Phanh...!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, Đại Lực Kim Mao Hùng cả người chật vật lùi lại một bước, đôi mắt gấu trợn to, có chút khó có thể tin. Nhân loại trước mắt này, khí lực không ngờ so với nó còn lớn hơn.
Phía đối diện, Lý Phàm thân thể hơi run lên một chút, nhưng vẫn như bàn thạch đứng nguyên tại chỗ. Hắn trong mắt chiến hỏa thiêu đốt, bàn tay lại lần nữa nắm chắc trường mâu, theo sau cả người lao tới, một mâu tiếp tục đâm ra.
"Súc sinh, đỡ ta một mâu."
Lý Phàm hét lớn, cánh tay rung động, trong lúc đó đã đâm ra hơn trăm mâu, giống như khổng tước xòe đuôi, thiên la địa võng đánh tới Đại Lực Kim Mao Hùng.
Grào...!
Đại Lực Kim Mao Hùng cả người nặng nề bước ra, đôi hùng chưởng giống như hai cái cối xay đá, mạnh mẽ vung lên đỡ lại mâu ảnh.
Phanh phanh phanh...!
Trong rừng rậm nhất thời một loạt tiếng vang trầm thấp nổi lên, theo sau một tiếng thú rống thê lương, một thân ảnh vàng kim khổng lồ bị đánh bay ra ngoài, ầm ầm rơi xuống đất.
Lý Phàm cả người áo quần hầu như đã rách toạc, trên thân thể còn có một vài vết thương ứa máu, nhưng nét mặt lại vô cùng vui sướng, nhìn Đại Lực Kim Mao Hùng đã bị mình đánh cho xụi lơ xuống đất cất tiếng cười to:
"Chiến đấu với yêu thú này làm mâu ảnh của ta lại tiến thêm một chút, không cần dùng đến Hoàng Hôn Chi Nhãn chỉ cần mâu pháp của Sám Hối Chi Mâu đã đủ để đem nó đánh bại."
Hắn vừa rồi đánh ra một mâu "Phóng Hạ Đồ Đao" trong Sám Hối mâu pháp, đã đem yêu thú cấp hai đỉnh phong Đại Lực Kim Mao Hùng đâm cho trên thân tạo thành mười mấy cái lỗ thủng, triệt để hấp hối nằm trên đất.
Tiện tay tiến tới, móc ra yêu hạch của nó, Lý Phàm cất vào trong người theo sau thân thể lại lao đi, lần nữa đi tìm mục tiêu khác.
Một tháng sau...!
Cạnh một hồ nước, một thân ảnh thiếu niên toàn thân đây máu đang nhẹ nhàng lau rửa toàn thân, trên người hắn là dày đặc lớn nhỏ vết thương chi chít. Cách thiếu niên không xa, một đầu bạch sắc đại hổ dài đến gần hai trượng đang bất động nằm đó, trên đầu có một cái lỗ thủng thật sâu, dường như là bị vật nhọn nào đó đâm phải.
Lý Phàm cúi người lau đi vết máu trên thân thể, hơi suy tư lầm bẩm nói:
"Chiến đấu gần một tháng nay, ta cũng là giết hơn hai chục đầu nhị cấp yêu thú. Mâu pháp đã hoàn mỹ hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn có một tầng mỏng manh ngăn cách, chưa thể đột phá tới Tông Sư được."
Hắn khẽ thở dài một hơi. Sinh tử chiến đấu, giúp hắn võ học tiến bộ rất nhiều, nhưng Tông Sư cảnh, vẫn là còn một tầng ngăn cách.
Kì thật hắn cũng biết bản thân tiến bộ nhanh như vậy, đã là kì tích rồi. Nhớ lúc trước, hắn luyện võ từ nhỏ hon mười mấy năm trời, nhưng đến tận khi bị Băng Mi hãm hại, cũng chỉ mới là một võ sư cảnh trung giai mà thôi.
Mà bản thân hiện giờ, đừng nói là võ sư nhân loại, dù là nhị cấp đỉnh phong yêu thú đối mặt với hắn thì cũng chỉ một hai mâu là đi đời.
Nhưng mối thù bị móc mắt, để trong lòng thêm một ngày là hắn khó chịu hơn một ngày. Người ta thường nói cái gì "quân tử báo thù mười năm chưa muộn" nhưng mà Lý Phàm hắn là không thể chờ được mười năm a.
Ân oán phải trả, thiện ác phải báo, nhanh chóng đem kẻ thù chém giết, vậy mới là nam nhi chí hướng, vậy mới là thống khoái tâm can.
Lý Phàm từ dưới hồ nước đi lên, đến gần xác hổ trắng, đang muốn xẻ ra một miếng thịt làm bữa tối bất chợt lỗ tai khẽ động, theo sau ánh mắt nhìn về phương xa.
Nơi đó mơ hồ có tiếng thú rống thê lương, cây cối gãy đổ, yêu khí bốc lên tận trời, dường như là có cự đại yêu thú đang tranh đấu.
Hắn ở trong rừng mấy tháng nay yêu thú tranh đấu đã thấy được không ít, nhưng mà thanh thế lớn như vậy lại là lần đầu tiên. Xem bộ dáng này, có lẽ phải là tam giai yêu thú, cũng là phải tương đương với nhân loại Tông Sư cảnh giới.
Lý Phàm hơi trầm ngâm một chút, theo sau cắn răng hướng tới nơi có tiếng động phi đến.
Hắn muốn đột phá Tông Sư cảnh, chém giết yêu thú nhị cấp đã là không đủ, phải tìm yêu thú tam cấp, sinh tử ác đấu, mới có thể có cơ hội đột phá.
Dưới chân cấp tốc lao đi, Lý Phàm thu liễm hơi thở toàn thân, theo sau trên tay nguyên khí ngưng tụ ra một thanh cổ phác trường mâu bằng đá, Sám Hối Chi Mâu.
Hắn lần này, là muốn chém giết cấp ba yêu thú, nhất cử đột phá Tông Sư cảnh giới.
/115
|