Trước cổng thành Hội An Thành, một nhóm ba người đang lặng lẽ bước vào, đi hai bên trái phải là hai lão già râu tóc trắng xóa, trên mình khoác bạch y, phía trên thêu hình hồng hạc phiên vân. Ở giữa hai lão già là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt tuấn lãng, khí độ bất phàm. Trên người thiếu niên mặc một kiện trường bào màu xanh, trong lúc hắn bước đi cử chỉ nhẹ nhàng khoan thai, giống như một trận gió nhẹ thổi qua, thanh mát mà phiêu dật.
Ba người vừa đi vào thành, thiếu niên không nhịn được hai mắt tỏa sáng nhìn ngó khắp nơi, một bộ vô cùng hiếu kì.
"Ài! Xem ra đại ca nói không sai a, thế tục giới thực sự là có nhiều thứ để chơi."
Tiện tay cầm lấy một chuôi thịt nướng bán ven đường, thiếu niên dè dặt cắn một miếng, theo sau thích chí than thở nói.
Hai lão già tóc trắng trong đó một người vươn tay trả tiền xâu thịt, người còn lại thì đến sát thiếu niên nhẹ giọng nói:
"Tam thiếu, hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ chân trước đã. Nếu tam thiếu muốn vui chơi, vậy ngày mai lão nô dẫn tam thiếu đi là được."
Thiếu niên nghe vậy ánh mắt luyến tiếc nhìn những quầy hàng đang người tới ta đi náo nhiệt xung quanh, theo sau cũng không dây dưa thêm quay qua lão già gật dầu cười nói"
"Vậy chúng ta đi thôi Lê bá."
Lão già nghe vậy khẽ cười, ánh mắt ánh lên một tia yêu thương. Tam thiếu gia này được bọn họ chăm sóc từ bé tới lớn, tuy thân phận hiển hách nhưng tính cách lại rất hiền hòa, cũng không bao giờ bày ra bộ dáng công tử thế gia gì cả, là một đứa trẻ ngoan a.
Ba người chủ ý đã quyết, bèn đi loanh quanh thêm một lúc, theo sau vị Lê Bá kia nhìn thấy một tửu lâu bộ dạng rất tốt, bèn dẫn mọi người tiến vào. Nơi này chính là một trong những tửu lâu lớn nhất nơi đây - Phong Hải Lâu.
Khi ba người tiến vào, đại sảnh lầu một đã đầy người, Lê bá khẽ nhíu mày, dẫn theo hai người lên lầu hai. Nhưng không biết có phải số bọn họ hôm nay khá đen hay không, lầu hai cư nhiên cũng đã hết chỗ.
"Chúng ta đi tìm tửu lâu khác thôi."
Lê bá quay sang vị lão già bên cạnh khẽ nói.
Lão già này khẽ gật đầu, đang định nói gì đó chợt ngẩn ra, theo sau lắc đầu cười khổ:
"Vốn tưởng ra ngoài tiểu tử này sẽ an phận một chút, không ngờ tính nết vẫn không chút thay đổi a."
Lê bá nghe vậy cũng ngạc nhiên, chợt nhìn theo thì đã thấy vị "Tam Thiếu" kia bộ dạng ung dung đi tới chiếc bàn của một thanh niên hắc y đang ngồi cạnh cửa sổ, tự nhiên như ruồi ngồi xuống, còn đang hướng tới hai người mình bên này vẫy vẫy tay, bộ dáng đắc ý giống như đứa trẻ làm được chuyện hữu ích đang vui mừng kể công.
Bộ dạng này, thực sự giống y như đúc.
Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ hướng tới bên đó đi đến.
Khi hai người tới nơi, bèn cẩn thận quan sát thanh niên đang ngồi đối diện với tam thiếu gia này.
Đây là một nam tử khá anh tuấn, nhưng trên mắt trái lại có một vết sẹo dài làm khí chất của hắn trở nên hung lệ vài phần. Người này đang lẳng lặng ngồi uống rượu, đối với bộ dáng huyên thuyên của tam thiếu gia nhà mình bên cạnh dường như không hề để ý tới. Mà đặc biệt nhất là trên vai người này, một con tiểu lang toàn thân tuyết trắng đang nằm cuộn tròn, thỉnh thoảng đôi tiểu trảo lại xoa xoa cái bụng căng tròn, theo sau ợ ra vài tiếng.
Thiếu niên mặc thanh bào sau khi ra hiệu cho hai lão già ngồi xuống, bèn hướng tới thanh niên hắc y buồn bực nói:
"Ta nói vị đại ca này! Chúng ta hôm nay có thể gặp nhau ở đây, lại được cùng ngồi một bàn thực sự là vô cùng có duyên a. Đại ca ngươi cớ chi lại chỉ một mình uống rượu không chịu nói chuyện như vậy!"
Thanh niên hắc y nghe lời này, rốt cuộc khóe miệng cũng khẽ mỉm cười, nhàn nhạt trả lời:
"Ta chỉ nói chuyện với nam nhân, không nói chuyện với nam hài."
"Cái gì? Đại ca nói như vậy chẳng lẽ bảo ta chưa phải là nam nhân ư?"
Thiếu niên thanh bào nghe vậy tức giận nói.
Thanh niên hắc y cũng không trả lời, lại tiếp tục một mình uống rượu.
"Này này vị đại ca này, vậy theo ngươi thế nào mới là nam nhân?"
Thiếu niên thanh bào đợi một lúc mà không thấy người kia lên tiếng, rốt cuộc không chịu nổi phải mở miệng.
"Điều này thực ra rất đơn giản. Có thể uống rượu là nam nhân, không thể uống thì chính là nam hài."
Thanh niên hắc y tiện tay nâng chén rượu uống cạn, bình tĩnh nói.
"Hả! Cái này... Hừ, uống thì uống. Cũng chỉ là uống rượu mà thôi, có cái gì đặc biệt chứ. Bản thiếu gia cũng có thể uống được a."
Thiếu niên nghe vậy khẽ ngây ra, hơi chần chừ, rốt cuộc cắn răng nói.
Mà hai lão già tóc trắng ngồi cạnh nghe lời này thì lại khẽ rùng mình, vội vàng ngăn cản:
"Thiếu gia, cái này không được, tuyệt đối không được. Người không thể uống được rượu a."
"Cái gì không thể uống được. Trước kia ta cũng đã từng uống qua, cũng không có cái gì đặc biệt a. Bổn thiếu gia giờ đã mười lăm tuổi, ta muốn làm nam nhân, không muốn làm nam hài."
Thiếu niên khoát khoát tay thản nhiên nói với hai lão già rồi quay sang cầm lấy chén rượu không trên bàn, tiện tay rót đầy, hướng tới thanh niên hắc y giơ lên, một hơi uống cạn, hắc hác cười nói:
"Vị đại ca này, giờ ta đây có thể là nam nhân được rồi chứ?"
"Có thể rồi!"
Thanh niên hắc y cười cười đáp. Người này, tất nhiên chính là Lý Phàm. Hắn nguyên bản không biết đường tới Kim Sa Đảo, vì vậy ngồi tại nơi này chờ người của thế gia vọng tộc đi qua. Đối với những thế gia tu đạo lâu đời này, tất nhiên sẽ biết đường đi, đến lúc đó hắn chỉ cần đi theo hay từ tay bọn họ lấy được một phần bản đồ hải trình là được.
Mà lúc ba người thiếu niên thanh bào này bước vào thành, Lý Phàm đã phát hiện ra bọn họ. Nguyên nhân rất đơn giản, thế gia vọng tộc thường có tiêu kí riêng trên trang phục, điều này hắn đã tìm hiểu qua. Mà vị thiếu niên này tuy trên áo không có hình thù gì đặc biệt, nhưng hai lão già đi bên cạnh trang phục lại thêu hình hồng hạc phiên vân. Theo như Lý Phàm biết, cái này chính là đại biểu cho Hạc Vân Tông, một tông môn tu đạo hạng ba. Tuy nói chỉ là hạng ba, nhưng với những võ giả còn chưa chính thức được coi là người tu đạo, Hạc Vân Tông này cũng đủ cường đại rồi. Mà hai lão già này đều là Thần Kết cao thủ tu vi rất mạnh, thiếu niên kia được hộ tống ở giữa càng là nhân vật cực kì quan trọng. Hơn nữa thiếu niên này tuy chỉ mười lăm mười sáu tuổi nhưng đã có tu vi Tiên Thiên, đã đủ điều kiện gia nhập Thiên Ngân học viện.
Vì vậy Lý Phàm khi thấy ba người tiến vào, bèn tìm cơ hội tiếp cận, sau đó nhân cơ hội có được bản đồ. Nhưng sự đời biến ảo khó lường, hắn còn chưa ra tay, người ta đã hướng chính mình tìm tới, thực sự không còn biết nói gì a.
Ba người vừa đi vào thành, thiếu niên không nhịn được hai mắt tỏa sáng nhìn ngó khắp nơi, một bộ vô cùng hiếu kì.
"Ài! Xem ra đại ca nói không sai a, thế tục giới thực sự là có nhiều thứ để chơi."
Tiện tay cầm lấy một chuôi thịt nướng bán ven đường, thiếu niên dè dặt cắn một miếng, theo sau thích chí than thở nói.
Hai lão già tóc trắng trong đó một người vươn tay trả tiền xâu thịt, người còn lại thì đến sát thiếu niên nhẹ giọng nói:
"Tam thiếu, hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ chân trước đã. Nếu tam thiếu muốn vui chơi, vậy ngày mai lão nô dẫn tam thiếu đi là được."
Thiếu niên nghe vậy ánh mắt luyến tiếc nhìn những quầy hàng đang người tới ta đi náo nhiệt xung quanh, theo sau cũng không dây dưa thêm quay qua lão già gật dầu cười nói"
"Vậy chúng ta đi thôi Lê bá."
Lão già nghe vậy khẽ cười, ánh mắt ánh lên một tia yêu thương. Tam thiếu gia này được bọn họ chăm sóc từ bé tới lớn, tuy thân phận hiển hách nhưng tính cách lại rất hiền hòa, cũng không bao giờ bày ra bộ dáng công tử thế gia gì cả, là một đứa trẻ ngoan a.
Ba người chủ ý đã quyết, bèn đi loanh quanh thêm một lúc, theo sau vị Lê Bá kia nhìn thấy một tửu lâu bộ dạng rất tốt, bèn dẫn mọi người tiến vào. Nơi này chính là một trong những tửu lâu lớn nhất nơi đây - Phong Hải Lâu.
Khi ba người tiến vào, đại sảnh lầu một đã đầy người, Lê bá khẽ nhíu mày, dẫn theo hai người lên lầu hai. Nhưng không biết có phải số bọn họ hôm nay khá đen hay không, lầu hai cư nhiên cũng đã hết chỗ.
"Chúng ta đi tìm tửu lâu khác thôi."
Lê bá quay sang vị lão già bên cạnh khẽ nói.
Lão già này khẽ gật đầu, đang định nói gì đó chợt ngẩn ra, theo sau lắc đầu cười khổ:
"Vốn tưởng ra ngoài tiểu tử này sẽ an phận một chút, không ngờ tính nết vẫn không chút thay đổi a."
Lê bá nghe vậy cũng ngạc nhiên, chợt nhìn theo thì đã thấy vị "Tam Thiếu" kia bộ dạng ung dung đi tới chiếc bàn của một thanh niên hắc y đang ngồi cạnh cửa sổ, tự nhiên như ruồi ngồi xuống, còn đang hướng tới hai người mình bên này vẫy vẫy tay, bộ dáng đắc ý giống như đứa trẻ làm được chuyện hữu ích đang vui mừng kể công.
Bộ dạng này, thực sự giống y như đúc.
Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ hướng tới bên đó đi đến.
Khi hai người tới nơi, bèn cẩn thận quan sát thanh niên đang ngồi đối diện với tam thiếu gia này.
Đây là một nam tử khá anh tuấn, nhưng trên mắt trái lại có một vết sẹo dài làm khí chất của hắn trở nên hung lệ vài phần. Người này đang lẳng lặng ngồi uống rượu, đối với bộ dáng huyên thuyên của tam thiếu gia nhà mình bên cạnh dường như không hề để ý tới. Mà đặc biệt nhất là trên vai người này, một con tiểu lang toàn thân tuyết trắng đang nằm cuộn tròn, thỉnh thoảng đôi tiểu trảo lại xoa xoa cái bụng căng tròn, theo sau ợ ra vài tiếng.
Thiếu niên mặc thanh bào sau khi ra hiệu cho hai lão già ngồi xuống, bèn hướng tới thanh niên hắc y buồn bực nói:
"Ta nói vị đại ca này! Chúng ta hôm nay có thể gặp nhau ở đây, lại được cùng ngồi một bàn thực sự là vô cùng có duyên a. Đại ca ngươi cớ chi lại chỉ một mình uống rượu không chịu nói chuyện như vậy!"
Thanh niên hắc y nghe lời này, rốt cuộc khóe miệng cũng khẽ mỉm cười, nhàn nhạt trả lời:
"Ta chỉ nói chuyện với nam nhân, không nói chuyện với nam hài."
"Cái gì? Đại ca nói như vậy chẳng lẽ bảo ta chưa phải là nam nhân ư?"
Thiếu niên thanh bào nghe vậy tức giận nói.
Thanh niên hắc y cũng không trả lời, lại tiếp tục một mình uống rượu.
"Này này vị đại ca này, vậy theo ngươi thế nào mới là nam nhân?"
Thiếu niên thanh bào đợi một lúc mà không thấy người kia lên tiếng, rốt cuộc không chịu nổi phải mở miệng.
"Điều này thực ra rất đơn giản. Có thể uống rượu là nam nhân, không thể uống thì chính là nam hài."
Thanh niên hắc y tiện tay nâng chén rượu uống cạn, bình tĩnh nói.
"Hả! Cái này... Hừ, uống thì uống. Cũng chỉ là uống rượu mà thôi, có cái gì đặc biệt chứ. Bản thiếu gia cũng có thể uống được a."
Thiếu niên nghe vậy khẽ ngây ra, hơi chần chừ, rốt cuộc cắn răng nói.
Mà hai lão già tóc trắng ngồi cạnh nghe lời này thì lại khẽ rùng mình, vội vàng ngăn cản:
"Thiếu gia, cái này không được, tuyệt đối không được. Người không thể uống được rượu a."
"Cái gì không thể uống được. Trước kia ta cũng đã từng uống qua, cũng không có cái gì đặc biệt a. Bổn thiếu gia giờ đã mười lăm tuổi, ta muốn làm nam nhân, không muốn làm nam hài."
Thiếu niên khoát khoát tay thản nhiên nói với hai lão già rồi quay sang cầm lấy chén rượu không trên bàn, tiện tay rót đầy, hướng tới thanh niên hắc y giơ lên, một hơi uống cạn, hắc hác cười nói:
"Vị đại ca này, giờ ta đây có thể là nam nhân được rồi chứ?"
"Có thể rồi!"
Thanh niên hắc y cười cười đáp. Người này, tất nhiên chính là Lý Phàm. Hắn nguyên bản không biết đường tới Kim Sa Đảo, vì vậy ngồi tại nơi này chờ người của thế gia vọng tộc đi qua. Đối với những thế gia tu đạo lâu đời này, tất nhiên sẽ biết đường đi, đến lúc đó hắn chỉ cần đi theo hay từ tay bọn họ lấy được một phần bản đồ hải trình là được.
Mà lúc ba người thiếu niên thanh bào này bước vào thành, Lý Phàm đã phát hiện ra bọn họ. Nguyên nhân rất đơn giản, thế gia vọng tộc thường có tiêu kí riêng trên trang phục, điều này hắn đã tìm hiểu qua. Mà vị thiếu niên này tuy trên áo không có hình thù gì đặc biệt, nhưng hai lão già đi bên cạnh trang phục lại thêu hình hồng hạc phiên vân. Theo như Lý Phàm biết, cái này chính là đại biểu cho Hạc Vân Tông, một tông môn tu đạo hạng ba. Tuy nói chỉ là hạng ba, nhưng với những võ giả còn chưa chính thức được coi là người tu đạo, Hạc Vân Tông này cũng đủ cường đại rồi. Mà hai lão già này đều là Thần Kết cao thủ tu vi rất mạnh, thiếu niên kia được hộ tống ở giữa càng là nhân vật cực kì quan trọng. Hơn nữa thiếu niên này tuy chỉ mười lăm mười sáu tuổi nhưng đã có tu vi Tiên Thiên, đã đủ điều kiện gia nhập Thiên Ngân học viện.
Vì vậy Lý Phàm khi thấy ba người tiến vào, bèn tìm cơ hội tiếp cận, sau đó nhân cơ hội có được bản đồ. Nhưng sự đời biến ảo khó lường, hắn còn chưa ra tay, người ta đã hướng chính mình tìm tới, thực sự không còn biết nói gì a.
/115
|