Thanh niên dường như cũng biết được tu vi Lý Phàm không thấp, không giống như mấy tên thí sinh Tiên Thiên bình thường vì vậy từ tốn giải thích cho hắn:
"Ngoại viện đệ tử, chính là võ giả Huyền Võ Biến từ Phi Nhân Cảnh trở xuống chia làm bốn tầng tương ứng với bốn cảnh giới từ Tiên Thiên tới phi nhân. Giống như ta hiện nay có tu vi Cương Nhu cảnh thì được gọi là ngoại viện đệ tử cấp ba. Những ngoại viện đệ tử như chúng ta bình thường ngoài tu luyện ra còn phải tiếp nhận một số tạp vụ của học viện. Còn những võ giả mà tu vi đã siêu việt Phi Nhân Cảnh đạt tới Thần Kết Cảnh, những người này sẽ được xếp vào nội viện đệ tử, sẽ không phải làm những công việc tạp vụ bình thường như ngoại viện mà được dành hết thời gian cho tu luyện. Chỉ là bọn họ thi thoảng cũng phải chấp hành một số nhiệm vụ do học viện đề ra."
"Thì ra là như thế, vậy còn cao cấp và tinh anh đệ tử thì sao?"
Lý Phàm gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, theo sau hỏi tiếp.
"Cao cấp đệ tử, thân phận so với ngoại nội viện đệ tử chính là khác biệt một trời một vực. Bọn họ tất cả đều là Tinh Thần Biến cường giả, có quyền được xây dựng động phủ riêng, được rời khỏi học viện ra ngoài lịch lãm một cách thoải mái. Hơn nữa còn được học viện cung cấp vô số tài nguyên trân quý phụ trợ cho tu luyện."
Thanh niên dẫn đường hâm mộ nói, chợt hắn quay đầu nhìn qua hai bên một lượt. Sau khi xác định xung quanh không có người, hắn mới thấp giọng nói với Lý Phàm:
"Còn tinh anh đệ tử, những người này... chậc chậc, họ thực sự chẳng khác gì thần tiên chân chính cả. Ta cũng không biết làm thế nào mới trở thành tinh anh đệ tử, nhưng mà ta chắc chắn một điều: phàm là tinh anh đệ tử, dù tính trên toàn bộ tu đạo giới Nam Hoang đại lục này cũng là một bậc cường giả. Những người này nghe đồn có thể xuyên phá không gian, ngao du hoàn vũ, lật tay làm mây úp tay làm mưa, thực sự là không gì không làm được."
Lý Phàm gật đầu không nói gì. Những lời của thanh niên trước mắt này tuy có chút khoa trương nhưng cũng gần đúng như vậy. Đã trải qua một lần đối mặt với cao thủ tầm cỡ như Đồng Thánh, Lý Phàm hiểu rõ với thực lực của đối phương thì một quyền tung ra đủ để phá hủy cả một vùng thiên địa, diệt sát hết thảy sinh cơ, vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc Lý Phàm đang trầm tư thì tên thanh niên đã dẫn hắn đi ngang qua quảng trường, tới một căn phòng phía trên đề ba chữ Giám Sinh Viện thì dừng lại. Thanh niên vỗ vỗ vai Lý Phàm mỉm cười nói:
"Tiểu huynh đệ, đây là nơi ngươi đăng ký tham gia khảo hạch. Với thực lực của ngươi chắc là không có vấn đề, vậy ta hiện tại nên gọi ngươi trước một tiếng sư đệ đi."
"Vị... sư huynh đã khách khí rồi."
Lý Phàm hơi chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng mở miệng cười nói. Người trước mắt này đã cho hắn thể diện, hắn cũng không thể làm đối phương mất mặt được.
"Ừ vậy hiện tại ngươi tiến vào đi thôi. À, quên chưa nói cho ngươi biết, ta họ Nguyễn tên Công Toản. Ngươi có thể gọi ta là Nguyễn sư huynh."
Thanh niên mỉm cười hài lòng báo ra danh tự cho Lý Phàm, theo sau cũng không dây dưa nữa mà xoay người rời đi.
Đợi đến khi bóng lưng đối phương đã khuất dạng, Lý Phàm mới thở dài một hơi, gõ nhẹ lên cửa gỗ trước mặt ba cái.
Cốc cốc cốc...!
"Vào đi!"
Từ bên trong, một âm thanh mang theo vẻ già nua khàn khàn vang lên. Lý Phàm nghe vậy hít sâu một hơi, bình tĩnh đẩy cửa bước vào.
Đây là một căn phòng diện tích không lớn, bốn bức tường treo một vài bức tranh sơn thủy linh tinh, đồ đạc ngoài một bộ bàn ghế gỗ và hai giá sách ra thì không còn gì nữa. Phía sau bàn gỗ là một văn sĩ trung niên mặc thanh bào. Người này gương mặt tuy chưa quá ngũ tuần nhưng bộ dạng lại trông ốm yếu vàng vọt vô cùng. Nhất là tóc hai bên mai đối phương đã hoàn toàn bạc trắng, làm cho dáng vẻ hắn trông càng thêm thê lương tịch mịch, giống như một lão nhân đã trải qua vô số sương gió thăng trầm.
Lý Phàm đang quan sát đối phương thì đồng dạng người này cũng nhìn thật kỹ Lý Phàm.
"Vãn bối ra mắt tiên sinh!"
Lý Phàm thu hồi ánh mắt, tiến lên một bước khẽ cúi đầu cung kính nói.
"Ừ! Ngươi là đến khảo hạch phải không?"
Trung niên nhân gật gật đầu khàn giọng hỏi.
"Vâng thưa tiên sinh..."
Lý Phàm đáp.
"Ngươi có thể gọi ta là Lý tiên sinh."
Trung niên nhân ngắt lời Lý Phàm, thản nhiên nói.
"Vâng thưa Lý tiên sinh, vãn bối đến để báo danh khảo hạch."
"Ừm! Thời gian khảo hạch còn ba ngày nữa mới bắt đầu, hiện tại vẫn còn hơi sớm. Như vậy đi, ta sẽ cho người đưa ngươi đến một gian phòng khách, nơi đó cũng có một số thí sinh như ngươi. Ngươi có thể ở chung với bọn họ, đợi ba ngày sau khi bắt đầu khảo hạch sẽ có người thông báo."
Lý tiên sinh từ từ nói, theo sau hai tay khẽ vỗ nhẹ, lập tức từ bền ngoài bất chợt có một tiếng nói cung kính vang lên:
"Đại sư có gì sai khiến?"
"Ngươi hãy dẫn người này tới Trúc Mộc Cư phía sau hấu sơn rồi an bài cho hắn. Đợi ba ngày nữa khi bắt đầu khảo hạch thì dẫn hắn quay lại đây."
Lý tiên sinh thản nhiên nói.
"Vâng!"
Ngoài cửa người kia ứng thanh một tiếng. Mà Lý Phàm lúc này cũng rất thức thời, sau khi khẽ vái Lý tiên sinh một cái bèn đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài lúc này là một vị thanh niên mặc bạch bào tầm ba mươi tuổi, gương mặt mập mập, dáng người hơi lùn. Hắn nhìn thấy Lý Phàm bước ra khẽ cười nói:
"Vị tiểu đệ này, xin mời đi theo ta, ta sẽ dẫn đường cho ngươi."
"Làm phiền đại ca rồi!"
Lý Phàm gật đầu cười cười nói.
Thanh niên mập khẽ cười đoạn vươn tay ra, từ lòng bàn tay hắn một vật hình dạng như một chiếc lá cây chợt xuất hiện, theo sau thanh quang lóe lên đã trở thành một phiến lá cây to hơn một trượng lơ lửng trên không.
"Theo ta!"
Thanh niên mập nói một tiếng, bàn chân khẽ động liền nhảy lên phiến lá cây.
Lý Phàm thấy vậy khẽ sửng sốt một chút, nhưng cũng điểm nhẹ chân nhảy lên theo. Đợi tới khi hắn đứng vững vàng, thanh niên mập liền vung tay, phiến lá cây bèn là là bay lên cao, hướng tới một phương hướng phi đi.
Trên không trung Lý Phàm nhìn cảnh vật dưới chân đang lần lượt trôi đi, lại nhìn phiến lá cây dưới chân không khỏi cảm thán nghĩ thầm:
"Thực sự không hổ danh là Thiên Ngân học viện. Ngay một đệ tử có tu vi Phi Nhân Cảnh cũng đã có được nguyên bảo phi hành rồi."
Phiến là dưới chân hắn lúc này, đúng là một kiện nguyên bảo phi hành bậc thấp, vừa đủ cho Phi Nhân Cảnh cường giả bước đầu có thể thao khống tinh thần lực sử dụng. Chẳng qua dù là nguyên bảo bậc thấp đi chăng nữa thì tại thế tục giới bên ngoài cũng phải là cao thủ cỡ Thần Kết mới có thể sở hữu, nhưng trong học viện này Phi Nhân Cảnh đã có rồi, hơn nữa xem bộ dáng không quan trọng của người này, dường như nguyên bảo bậc thấp tại nơi đây cũng không phải là thiếu đi.
Cứ như vậy hai người ở trên nguyên bảo hình là cây bay đi. Trên đường Lý Phàm cũng để ý quan sát khung cảnh học viện. Chỉ thấy đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo rất nhiều, hơn nữa trong không gian từng đám từng đám linh khí kết thành tường vân bay lượn, cảnh vật y hệt như tiên cảnh nhân gian.
Một nén hương sau, hai người đã bay tới một rừng tre xanh ngát. Phía dưới rừng tre, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của vài căn nhà được dựng bằng tre nứa, toát lên một vẻ thanh tịnh phiêu bồng.
Nguyên bảo hình lá từ từ hạ xuống, thanh niên mập quay sang nói với Lý Phàm:
"Nơi này chính là Trúc Mộc Cư, phòng ốc còn thừa rất nhiều ngươi cứ tùy tiện chọn.Hiện tại ngươi cứ ở tạm tại đây, ba ngày sau sẽ có người tới gọi."
"Làm phiền đại ca rồi."
Lý Phàm khẽ chắp tay nói, theo sau liền từ trên nguyên bảo nhảy xuống. Mà thanh niên mập thấy vậy cũng không nhiều lời, bèn điều khiển nguyên bảo bay lên, biến thành một vệt sáng xanh biến mất nơi chân trời.
Lý Phàm nhìn thấy đối phương đã bay xa mới thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một hơi quay đầu lại quan sát khung cảnh phía sau.
Nơi này, là một khu kiến trúc của hơn chục căn nhà xây dựng bằng tre nứa hợp thành. Bao xung quanh những căn nhà này là một hàng rào cũng đồng dạng làm bằng tre. Trước mặt hàng rào, là một mái vòm lớn, phía trên treo một tấm biển bằng gỗ vàng, trên đề ba chữ "Trúc Mộc Cư".
Lý Phàm quan sát một lúc, chợt khóe miệng hiện lên một tia cười khẽ, vỗ vỗ tiểu Bạch trên lưng hướng tới phía trong đi đến...
"Ngoại viện đệ tử, chính là võ giả Huyền Võ Biến từ Phi Nhân Cảnh trở xuống chia làm bốn tầng tương ứng với bốn cảnh giới từ Tiên Thiên tới phi nhân. Giống như ta hiện nay có tu vi Cương Nhu cảnh thì được gọi là ngoại viện đệ tử cấp ba. Những ngoại viện đệ tử như chúng ta bình thường ngoài tu luyện ra còn phải tiếp nhận một số tạp vụ của học viện. Còn những võ giả mà tu vi đã siêu việt Phi Nhân Cảnh đạt tới Thần Kết Cảnh, những người này sẽ được xếp vào nội viện đệ tử, sẽ không phải làm những công việc tạp vụ bình thường như ngoại viện mà được dành hết thời gian cho tu luyện. Chỉ là bọn họ thi thoảng cũng phải chấp hành một số nhiệm vụ do học viện đề ra."
"Thì ra là như thế, vậy còn cao cấp và tinh anh đệ tử thì sao?"
Lý Phàm gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, theo sau hỏi tiếp.
"Cao cấp đệ tử, thân phận so với ngoại nội viện đệ tử chính là khác biệt một trời một vực. Bọn họ tất cả đều là Tinh Thần Biến cường giả, có quyền được xây dựng động phủ riêng, được rời khỏi học viện ra ngoài lịch lãm một cách thoải mái. Hơn nữa còn được học viện cung cấp vô số tài nguyên trân quý phụ trợ cho tu luyện."
Thanh niên dẫn đường hâm mộ nói, chợt hắn quay đầu nhìn qua hai bên một lượt. Sau khi xác định xung quanh không có người, hắn mới thấp giọng nói với Lý Phàm:
"Còn tinh anh đệ tử, những người này... chậc chậc, họ thực sự chẳng khác gì thần tiên chân chính cả. Ta cũng không biết làm thế nào mới trở thành tinh anh đệ tử, nhưng mà ta chắc chắn một điều: phàm là tinh anh đệ tử, dù tính trên toàn bộ tu đạo giới Nam Hoang đại lục này cũng là một bậc cường giả. Những người này nghe đồn có thể xuyên phá không gian, ngao du hoàn vũ, lật tay làm mây úp tay làm mưa, thực sự là không gì không làm được."
Lý Phàm gật đầu không nói gì. Những lời của thanh niên trước mắt này tuy có chút khoa trương nhưng cũng gần đúng như vậy. Đã trải qua một lần đối mặt với cao thủ tầm cỡ như Đồng Thánh, Lý Phàm hiểu rõ với thực lực của đối phương thì một quyền tung ra đủ để phá hủy cả một vùng thiên địa, diệt sát hết thảy sinh cơ, vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc Lý Phàm đang trầm tư thì tên thanh niên đã dẫn hắn đi ngang qua quảng trường, tới một căn phòng phía trên đề ba chữ Giám Sinh Viện thì dừng lại. Thanh niên vỗ vỗ vai Lý Phàm mỉm cười nói:
"Tiểu huynh đệ, đây là nơi ngươi đăng ký tham gia khảo hạch. Với thực lực của ngươi chắc là không có vấn đề, vậy ta hiện tại nên gọi ngươi trước một tiếng sư đệ đi."
"Vị... sư huynh đã khách khí rồi."
Lý Phàm hơi chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng mở miệng cười nói. Người trước mắt này đã cho hắn thể diện, hắn cũng không thể làm đối phương mất mặt được.
"Ừ vậy hiện tại ngươi tiến vào đi thôi. À, quên chưa nói cho ngươi biết, ta họ Nguyễn tên Công Toản. Ngươi có thể gọi ta là Nguyễn sư huynh."
Thanh niên mỉm cười hài lòng báo ra danh tự cho Lý Phàm, theo sau cũng không dây dưa nữa mà xoay người rời đi.
Đợi đến khi bóng lưng đối phương đã khuất dạng, Lý Phàm mới thở dài một hơi, gõ nhẹ lên cửa gỗ trước mặt ba cái.
Cốc cốc cốc...!
"Vào đi!"
Từ bên trong, một âm thanh mang theo vẻ già nua khàn khàn vang lên. Lý Phàm nghe vậy hít sâu một hơi, bình tĩnh đẩy cửa bước vào.
Đây là một căn phòng diện tích không lớn, bốn bức tường treo một vài bức tranh sơn thủy linh tinh, đồ đạc ngoài một bộ bàn ghế gỗ và hai giá sách ra thì không còn gì nữa. Phía sau bàn gỗ là một văn sĩ trung niên mặc thanh bào. Người này gương mặt tuy chưa quá ngũ tuần nhưng bộ dạng lại trông ốm yếu vàng vọt vô cùng. Nhất là tóc hai bên mai đối phương đã hoàn toàn bạc trắng, làm cho dáng vẻ hắn trông càng thêm thê lương tịch mịch, giống như một lão nhân đã trải qua vô số sương gió thăng trầm.
Lý Phàm đang quan sát đối phương thì đồng dạng người này cũng nhìn thật kỹ Lý Phàm.
"Vãn bối ra mắt tiên sinh!"
Lý Phàm thu hồi ánh mắt, tiến lên một bước khẽ cúi đầu cung kính nói.
"Ừ! Ngươi là đến khảo hạch phải không?"
Trung niên nhân gật gật đầu khàn giọng hỏi.
"Vâng thưa tiên sinh..."
Lý Phàm đáp.
"Ngươi có thể gọi ta là Lý tiên sinh."
Trung niên nhân ngắt lời Lý Phàm, thản nhiên nói.
"Vâng thưa Lý tiên sinh, vãn bối đến để báo danh khảo hạch."
"Ừm! Thời gian khảo hạch còn ba ngày nữa mới bắt đầu, hiện tại vẫn còn hơi sớm. Như vậy đi, ta sẽ cho người đưa ngươi đến một gian phòng khách, nơi đó cũng có một số thí sinh như ngươi. Ngươi có thể ở chung với bọn họ, đợi ba ngày sau khi bắt đầu khảo hạch sẽ có người thông báo."
Lý tiên sinh từ từ nói, theo sau hai tay khẽ vỗ nhẹ, lập tức từ bền ngoài bất chợt có một tiếng nói cung kính vang lên:
"Đại sư có gì sai khiến?"
"Ngươi hãy dẫn người này tới Trúc Mộc Cư phía sau hấu sơn rồi an bài cho hắn. Đợi ba ngày nữa khi bắt đầu khảo hạch thì dẫn hắn quay lại đây."
Lý tiên sinh thản nhiên nói.
"Vâng!"
Ngoài cửa người kia ứng thanh một tiếng. Mà Lý Phàm lúc này cũng rất thức thời, sau khi khẽ vái Lý tiên sinh một cái bèn đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài lúc này là một vị thanh niên mặc bạch bào tầm ba mươi tuổi, gương mặt mập mập, dáng người hơi lùn. Hắn nhìn thấy Lý Phàm bước ra khẽ cười nói:
"Vị tiểu đệ này, xin mời đi theo ta, ta sẽ dẫn đường cho ngươi."
"Làm phiền đại ca rồi!"
Lý Phàm gật đầu cười cười nói.
Thanh niên mập khẽ cười đoạn vươn tay ra, từ lòng bàn tay hắn một vật hình dạng như một chiếc lá cây chợt xuất hiện, theo sau thanh quang lóe lên đã trở thành một phiến lá cây to hơn một trượng lơ lửng trên không.
"Theo ta!"
Thanh niên mập nói một tiếng, bàn chân khẽ động liền nhảy lên phiến lá cây.
Lý Phàm thấy vậy khẽ sửng sốt một chút, nhưng cũng điểm nhẹ chân nhảy lên theo. Đợi tới khi hắn đứng vững vàng, thanh niên mập liền vung tay, phiến lá cây bèn là là bay lên cao, hướng tới một phương hướng phi đi.
Trên không trung Lý Phàm nhìn cảnh vật dưới chân đang lần lượt trôi đi, lại nhìn phiến lá cây dưới chân không khỏi cảm thán nghĩ thầm:
"Thực sự không hổ danh là Thiên Ngân học viện. Ngay một đệ tử có tu vi Phi Nhân Cảnh cũng đã có được nguyên bảo phi hành rồi."
Phiến là dưới chân hắn lúc này, đúng là một kiện nguyên bảo phi hành bậc thấp, vừa đủ cho Phi Nhân Cảnh cường giả bước đầu có thể thao khống tinh thần lực sử dụng. Chẳng qua dù là nguyên bảo bậc thấp đi chăng nữa thì tại thế tục giới bên ngoài cũng phải là cao thủ cỡ Thần Kết mới có thể sở hữu, nhưng trong học viện này Phi Nhân Cảnh đã có rồi, hơn nữa xem bộ dáng không quan trọng của người này, dường như nguyên bảo bậc thấp tại nơi đây cũng không phải là thiếu đi.
Cứ như vậy hai người ở trên nguyên bảo hình là cây bay đi. Trên đường Lý Phàm cũng để ý quan sát khung cảnh học viện. Chỉ thấy đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo rất nhiều, hơn nữa trong không gian từng đám từng đám linh khí kết thành tường vân bay lượn, cảnh vật y hệt như tiên cảnh nhân gian.
Một nén hương sau, hai người đã bay tới một rừng tre xanh ngát. Phía dưới rừng tre, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của vài căn nhà được dựng bằng tre nứa, toát lên một vẻ thanh tịnh phiêu bồng.
Nguyên bảo hình lá từ từ hạ xuống, thanh niên mập quay sang nói với Lý Phàm:
"Nơi này chính là Trúc Mộc Cư, phòng ốc còn thừa rất nhiều ngươi cứ tùy tiện chọn.Hiện tại ngươi cứ ở tạm tại đây, ba ngày sau sẽ có người tới gọi."
"Làm phiền đại ca rồi."
Lý Phàm khẽ chắp tay nói, theo sau liền từ trên nguyên bảo nhảy xuống. Mà thanh niên mập thấy vậy cũng không nhiều lời, bèn điều khiển nguyên bảo bay lên, biến thành một vệt sáng xanh biến mất nơi chân trời.
Lý Phàm nhìn thấy đối phương đã bay xa mới thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một hơi quay đầu lại quan sát khung cảnh phía sau.
Nơi này, là một khu kiến trúc của hơn chục căn nhà xây dựng bằng tre nứa hợp thành. Bao xung quanh những căn nhà này là một hàng rào cũng đồng dạng làm bằng tre. Trước mặt hàng rào, là một mái vòm lớn, phía trên treo một tấm biển bằng gỗ vàng, trên đề ba chữ "Trúc Mộc Cư".
Lý Phàm quan sát một lúc, chợt khóe miệng hiện lên một tia cười khẽ, vỗ vỗ tiểu Bạch trên lưng hướng tới phía trong đi đến...
/115
|