Lời nói vừa dứt, kèm theo đó là hàng loạt tiếng đổ vỡ cùng với một âm thanh đau đớn vang lên.
Hai người Lý Phàm và Vũ Thanh Phong liếc mắt nhìn nhau, theo sau đồng loạt quay đầu lại nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Chỉ thấy tại đó giờ là một mảnh tan hoang, mảnh vỡ của bàn ghế bằng gỗ trải dài trên đất.
Ở một bên, là năm tên thanh niên mặc thanh bào, vẻ mặt ngạo mạn mà lạnh như băng. Trang phục này, chính là đồng phục của ngoại viện đệ tử Thiên Ngân học viện. Trong đó một người trên tay phải vẫn còn ẩn hiện lam quang, dường như vừa mới sử dụng nguyên lực.
Bên phía còn lại là bốn người hai nam hai nữ ăn mặc hỗn tạp đủ các loại áo quần, vừa nhìn là biết chính là nằm trong số những tân sinh chuẩn bị khảo hạch. Bốn người này vẻ mặt tức giận xen lẫn sợ sệt nhìn về phía năm người mặc thanh bào. Trong đó một thiếu niên vận bạch y vẻ mặt nhăn nhó, tay phải đang ôm chặt cánh tay trái đã bị vặn cong một cách kỳ dị.
"Các ngươi thật quá đáng, cùng lắm chúng ta nhường chỗ là được thôi, sao còn ra tay đánh gãy tay của hắn hả?"
Trong bốn người, lúc này một trong hai cô gái bước ra phía trước chỉ vào năm tên đệ tử của Thiên Ngân học viện mắng to. Nàng này thân mặc hồng y, dáng người yểu điệu, vẻ mặt trẻ trung xinh đẹp. Nhìn qua cũng có thể gọi là một tiểu mĩ nhân. Nhất là lúc này vì tức giận mà gương mặt còn hơi hồng lên, càng giống như một đóa tường vi đang khoe sắc.
"Ha ha, bẻ gãy tay hắn thì sao chứ? Bản công tử đã mở miệng muốn chiếc bàn này vậy mà tiểu tử ngu ngốc đó còn không chịu nhường chỗ, thật sự là muốn chết."
Bên phía năm học viên Thiên Ngân học viện, một thanh niên cũng lớn tiếng đáp lại. Người này gương mặt nhọn hoắt, hai mắt híp sâu, dáng vẻ vô cùng hèn mọn. Trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt không ngừng quét qua các bộ vị mẫn cảm trên người thiếu nữ hồng y, ánh mắt toát lên một tia dâm tà lộ rõ.
"Hừ! Sắc lang ngươi nhìn cái gì? Thật sự là vô sỉ, lưu manh, thật không ngờ một nơi như Thiên Ngân học viện này còn tồn tại cái loại như các ngươi."
Hồng y thiếu nữ trông thấy ánh mắt dâm tục của người kia, không nhịn được càng thêm tức giận. Từ trên người nàng lúc này một cỗ hồng sắc nguyên khí đã bắt đầu từ từ lan tỏa, trong không khí cũng nhiều hơn một mùi hương hoa thoang thoảng.
"Ý? Muốn động thủ sao? Ha ha tiểu muội muội. Chúng ta có vô sỉ lưu manh hay không thì không biết, nhưng chúng ta hiện tại là đệ tử của Thiên Ngân học viện. Còn các ngươi, hừ, cũng chỉ là một lũ phàm nhân mà thôi. Khôn hồn thì hôm nay tiểu muội muội ngươi ở lại tiếp rượu bản công tử cùng với các huynh đệ một bữa cơm. Nếu không..."
Thanh niên mặt nhọn thấy hồng y thiếu nữ muốn động thủ bèn cười lạnh một tiếng, âm trầm lên tiếng. Lời nói ẩn hàm ý uy hiếp một cách trắng trợn.
Chỉ là ngay lúc này, một tiếng nói trầm ổn mà hữu lực đã thản nhiên vang lên cắt đứt lời hắn.
"Nếu không thì sao?"
Mọi người tại trường đồng loạt quay đầu về nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy giữa đám người, một thanh niên thân cao gần hai thước bình ổn bước ra hiên ngang đứng đối mặt với năm người của Thiên Ngân học viện. Người này trên mình chỉ mặc áo vải thô, hai tay để trần để lộ ra từng khối cơ bắp rắn chắc như thép nguội đúc thành. Gương mặt hắn vuông vức, mày rộng mắt to. Cả người thanh niên toát ra một cỗ khí chất dã man mà hung bạo, giống như một đầu yêu thú vừa từ sâm lâm rời núi.
Thanh niên hai mắt trợn lên, một lần nữa mở miệng:
"Nếu không thì sao?"
"Ngươi... là ai?"
Thanh niên mặt nhọn trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, âm trầm lên tiếng.
"Ta là ai? Tất nhiên chính là một thí sinh đến báo danh rồi."
Thanh niên áo vải trong mũi phun ra hai luồng bạch khí thản nhiên đáp, theo sau lạnh lùng nói:
"Các ngươi mấy kẻ mắt để trên trán này, luôn mồm nói tân sinh bọn ta là phàm nhân này nọ, lão tử nghe thật sự chối tai, hơn nữa thằng ngu ngươi còn dám có chủ ý xấu xa với vị cô nương này. Hừ, thật sự tưởng tân sinh bọn ta dễ bị bắt nạt vậy sao?"
"Đúng vậy muốn khi dễ tân sinh bọn ta sao, thực sự không biết sống chết."
"Các huynh đệ xông lên đi, để xem xem đám học viên đệ tử này có cái gì khá hơn chúng ta mà to mồm."
"Xông lên đánh cho bọn chúng một trận đi, để xem còn dám khinh thường chúng ta không."
Thanh niên áo vải vừa dứt lời, nhất thời trong đại sảnh những tân sinh kéo tới xem náo nhiệt cũng đều lên tiếng hưởng ứng. Một đám người sắc mặt hùng hổ, tay áo xắn lên lăm lăm tiến về phía trước. Hiển nhiên chỉ cần một lời không hợp là liền nhất tề xông lên đem năm tên khốn kiếp kia đánh cho răng rơi đầy đất.
Mà tân sinh bạo động cũng khiến cho những học viên khác của học viện tại đại sảnh cảnh giác. Cả bọn không nói câu nào nhưng đều tự giác đứng sát lại gần nhau, vẻ mặt đề phòng nhìn về đám tân sinh.
Ngay lúc không khí căng thẳng đến cực điểm, thanh niên mặt nhọn bèn đột nhiên mở miệng:
"Tân sinh kia, nếu như ngươi đã muốn tham dự vào việc này, vậy hãy cùng ta đánh một trận thế nào? Nếu ngươi thắng việc hôm nay coi như xóa bỏ, còn nếu thua, vậy ngay tại đây quỳ xuống dập đầu lạy ba lạy cho ta."
"Lão tử sợ ngươi sao, chiến thì chiến. Nhỡ cho kỹ, tên của ta là Nguyễn Bưu."
Thanh niên áo vải cũng không chút sợ sệt liền lớn tiếng đáp ứng.
"Được lắm, Nguyễn Bưu sao? Vậy để bản công tử cho ngươi thấy sự khác biệt giữa học viện đệ tử chúng ta và lũ phàm nhân rác rưởi các ngươi."
Chỉ là ngay lúc hai người chuẩn bị chiến đấu, một giọng nói bất ngờ vang lên, kéo theo đó là một thân ảnh cao lớn như quỷ mị xen vào giữa hai người:
"Chậm đã! Trận đấu này hay là để cho ta ra đi."
Mọi người tại tràng đồng loạt đưa mắt nhìn, chỉ thấy khoảng trống giữa hai người Nguyễn Bưu và thanh niên mặt nhọn đã chợt xuất hiện một người.
Người này thân vận hắc y, dáng người tuy không khủng bố như Nguyễn Bưu nhưng cũng rất cao lớn. Gương mặt hắn lạnh lùng mà diềm tĩnh, mái tóc dài tùy ý xõa ra sau gáy càng làm tăng thêm vài phần phóng khoáng.
"Vị huynh đệ này, trận này là của ta rồi. Ngươi hay là lui lại phía sau mà xem đi."
Nguyễn Bưu vốn tính tình nóng như lửa, trông thấy người tới đột nhiên xen ngang không khỏi nhíu mày một lúc, chỉ là nghĩ tới cũng đều là thân phận tân sinh như nhau hắn cũng không nổi giận mà chỉ bình tĩnh nói.
"Ha ha Nguyễn Bưu huynh đệ. Tại hạ cũng không phải cố ý chen ngang mà chỉ vì lời nói của người này thực sự làm ta vô cùng tức giận. Vì vậy mong huynh đệ có thể rộng rãi mà nhường cho ta trận này đi được không?"
Thanh niên hắc y hướng về Nguyễn Bưu khách khí cười cười nói. Mà Nguyễn Bưu nghe thấy vậy cũng hơi lưỡng lự một lúc, nhưng rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
"Vậy cũng được."
"Cảm ơn Nguyễn Bưu huynh đệ."
Hắc y thanh niên khẽ mỉm cười chắp tay nói. Mà phía bên kia thanh niên mặt nhọn thấy đám tân sinh này cứ kẻ tới người lui mãi vẫn chưa chịu ra đấu, không khỏi khó chịu nói:
"Sao, rốt cuộc là kẻ nào lên đây. Lũ các ngươi thực sự là một lũ nhát gan nha, với đảm lược như vậy mà còn muốn trở thành học viên của Thiên Ngân học viện nào sao?"
"Có thể trở thành học viên của học viện hay không không cần các hạ phải quan tâm. Nhưng mà trận chiến này, tốt nhất các hạ nên cẩn thận thì hơn."
Thanh niên hắc y từ từ quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nhàn nhạt đáp.
Hai người Lý Phàm và Vũ Thanh Phong liếc mắt nhìn nhau, theo sau đồng loạt quay đầu lại nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Chỉ thấy tại đó giờ là một mảnh tan hoang, mảnh vỡ của bàn ghế bằng gỗ trải dài trên đất.
Ở một bên, là năm tên thanh niên mặc thanh bào, vẻ mặt ngạo mạn mà lạnh như băng. Trang phục này, chính là đồng phục của ngoại viện đệ tử Thiên Ngân học viện. Trong đó một người trên tay phải vẫn còn ẩn hiện lam quang, dường như vừa mới sử dụng nguyên lực.
Bên phía còn lại là bốn người hai nam hai nữ ăn mặc hỗn tạp đủ các loại áo quần, vừa nhìn là biết chính là nằm trong số những tân sinh chuẩn bị khảo hạch. Bốn người này vẻ mặt tức giận xen lẫn sợ sệt nhìn về phía năm người mặc thanh bào. Trong đó một thiếu niên vận bạch y vẻ mặt nhăn nhó, tay phải đang ôm chặt cánh tay trái đã bị vặn cong một cách kỳ dị.
"Các ngươi thật quá đáng, cùng lắm chúng ta nhường chỗ là được thôi, sao còn ra tay đánh gãy tay của hắn hả?"
Trong bốn người, lúc này một trong hai cô gái bước ra phía trước chỉ vào năm tên đệ tử của Thiên Ngân học viện mắng to. Nàng này thân mặc hồng y, dáng người yểu điệu, vẻ mặt trẻ trung xinh đẹp. Nhìn qua cũng có thể gọi là một tiểu mĩ nhân. Nhất là lúc này vì tức giận mà gương mặt còn hơi hồng lên, càng giống như một đóa tường vi đang khoe sắc.
"Ha ha, bẻ gãy tay hắn thì sao chứ? Bản công tử đã mở miệng muốn chiếc bàn này vậy mà tiểu tử ngu ngốc đó còn không chịu nhường chỗ, thật sự là muốn chết."
Bên phía năm học viên Thiên Ngân học viện, một thanh niên cũng lớn tiếng đáp lại. Người này gương mặt nhọn hoắt, hai mắt híp sâu, dáng vẻ vô cùng hèn mọn. Trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt không ngừng quét qua các bộ vị mẫn cảm trên người thiếu nữ hồng y, ánh mắt toát lên một tia dâm tà lộ rõ.
"Hừ! Sắc lang ngươi nhìn cái gì? Thật sự là vô sỉ, lưu manh, thật không ngờ một nơi như Thiên Ngân học viện này còn tồn tại cái loại như các ngươi."
Hồng y thiếu nữ trông thấy ánh mắt dâm tục của người kia, không nhịn được càng thêm tức giận. Từ trên người nàng lúc này một cỗ hồng sắc nguyên khí đã bắt đầu từ từ lan tỏa, trong không khí cũng nhiều hơn một mùi hương hoa thoang thoảng.
"Ý? Muốn động thủ sao? Ha ha tiểu muội muội. Chúng ta có vô sỉ lưu manh hay không thì không biết, nhưng chúng ta hiện tại là đệ tử của Thiên Ngân học viện. Còn các ngươi, hừ, cũng chỉ là một lũ phàm nhân mà thôi. Khôn hồn thì hôm nay tiểu muội muội ngươi ở lại tiếp rượu bản công tử cùng với các huynh đệ một bữa cơm. Nếu không..."
Thanh niên mặt nhọn thấy hồng y thiếu nữ muốn động thủ bèn cười lạnh một tiếng, âm trầm lên tiếng. Lời nói ẩn hàm ý uy hiếp một cách trắng trợn.
Chỉ là ngay lúc này, một tiếng nói trầm ổn mà hữu lực đã thản nhiên vang lên cắt đứt lời hắn.
"Nếu không thì sao?"
Mọi người tại trường đồng loạt quay đầu về nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy giữa đám người, một thanh niên thân cao gần hai thước bình ổn bước ra hiên ngang đứng đối mặt với năm người của Thiên Ngân học viện. Người này trên mình chỉ mặc áo vải thô, hai tay để trần để lộ ra từng khối cơ bắp rắn chắc như thép nguội đúc thành. Gương mặt hắn vuông vức, mày rộng mắt to. Cả người thanh niên toát ra một cỗ khí chất dã man mà hung bạo, giống như một đầu yêu thú vừa từ sâm lâm rời núi.
Thanh niên hai mắt trợn lên, một lần nữa mở miệng:
"Nếu không thì sao?"
"Ngươi... là ai?"
Thanh niên mặt nhọn trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, âm trầm lên tiếng.
"Ta là ai? Tất nhiên chính là một thí sinh đến báo danh rồi."
Thanh niên áo vải trong mũi phun ra hai luồng bạch khí thản nhiên đáp, theo sau lạnh lùng nói:
"Các ngươi mấy kẻ mắt để trên trán này, luôn mồm nói tân sinh bọn ta là phàm nhân này nọ, lão tử nghe thật sự chối tai, hơn nữa thằng ngu ngươi còn dám có chủ ý xấu xa với vị cô nương này. Hừ, thật sự tưởng tân sinh bọn ta dễ bị bắt nạt vậy sao?"
"Đúng vậy muốn khi dễ tân sinh bọn ta sao, thực sự không biết sống chết."
"Các huynh đệ xông lên đi, để xem xem đám học viên đệ tử này có cái gì khá hơn chúng ta mà to mồm."
"Xông lên đánh cho bọn chúng một trận đi, để xem còn dám khinh thường chúng ta không."
Thanh niên áo vải vừa dứt lời, nhất thời trong đại sảnh những tân sinh kéo tới xem náo nhiệt cũng đều lên tiếng hưởng ứng. Một đám người sắc mặt hùng hổ, tay áo xắn lên lăm lăm tiến về phía trước. Hiển nhiên chỉ cần một lời không hợp là liền nhất tề xông lên đem năm tên khốn kiếp kia đánh cho răng rơi đầy đất.
Mà tân sinh bạo động cũng khiến cho những học viên khác của học viện tại đại sảnh cảnh giác. Cả bọn không nói câu nào nhưng đều tự giác đứng sát lại gần nhau, vẻ mặt đề phòng nhìn về đám tân sinh.
Ngay lúc không khí căng thẳng đến cực điểm, thanh niên mặt nhọn bèn đột nhiên mở miệng:
"Tân sinh kia, nếu như ngươi đã muốn tham dự vào việc này, vậy hãy cùng ta đánh một trận thế nào? Nếu ngươi thắng việc hôm nay coi như xóa bỏ, còn nếu thua, vậy ngay tại đây quỳ xuống dập đầu lạy ba lạy cho ta."
"Lão tử sợ ngươi sao, chiến thì chiến. Nhỡ cho kỹ, tên của ta là Nguyễn Bưu."
Thanh niên áo vải cũng không chút sợ sệt liền lớn tiếng đáp ứng.
"Được lắm, Nguyễn Bưu sao? Vậy để bản công tử cho ngươi thấy sự khác biệt giữa học viện đệ tử chúng ta và lũ phàm nhân rác rưởi các ngươi."
Chỉ là ngay lúc hai người chuẩn bị chiến đấu, một giọng nói bất ngờ vang lên, kéo theo đó là một thân ảnh cao lớn như quỷ mị xen vào giữa hai người:
"Chậm đã! Trận đấu này hay là để cho ta ra đi."
Mọi người tại tràng đồng loạt đưa mắt nhìn, chỉ thấy khoảng trống giữa hai người Nguyễn Bưu và thanh niên mặt nhọn đã chợt xuất hiện một người.
Người này thân vận hắc y, dáng người tuy không khủng bố như Nguyễn Bưu nhưng cũng rất cao lớn. Gương mặt hắn lạnh lùng mà diềm tĩnh, mái tóc dài tùy ý xõa ra sau gáy càng làm tăng thêm vài phần phóng khoáng.
"Vị huynh đệ này, trận này là của ta rồi. Ngươi hay là lui lại phía sau mà xem đi."
Nguyễn Bưu vốn tính tình nóng như lửa, trông thấy người tới đột nhiên xen ngang không khỏi nhíu mày một lúc, chỉ là nghĩ tới cũng đều là thân phận tân sinh như nhau hắn cũng không nổi giận mà chỉ bình tĩnh nói.
"Ha ha Nguyễn Bưu huynh đệ. Tại hạ cũng không phải cố ý chen ngang mà chỉ vì lời nói của người này thực sự làm ta vô cùng tức giận. Vì vậy mong huynh đệ có thể rộng rãi mà nhường cho ta trận này đi được không?"
Thanh niên hắc y hướng về Nguyễn Bưu khách khí cười cười nói. Mà Nguyễn Bưu nghe thấy vậy cũng hơi lưỡng lự một lúc, nhưng rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
"Vậy cũng được."
"Cảm ơn Nguyễn Bưu huynh đệ."
Hắc y thanh niên khẽ mỉm cười chắp tay nói. Mà phía bên kia thanh niên mặt nhọn thấy đám tân sinh này cứ kẻ tới người lui mãi vẫn chưa chịu ra đấu, không khỏi khó chịu nói:
"Sao, rốt cuộc là kẻ nào lên đây. Lũ các ngươi thực sự là một lũ nhát gan nha, với đảm lược như vậy mà còn muốn trở thành học viên của Thiên Ngân học viện nào sao?"
"Có thể trở thành học viên của học viện hay không không cần các hạ phải quan tâm. Nhưng mà trận chiến này, tốt nhất các hạ nên cẩn thận thì hơn."
Thanh niên hắc y từ từ quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nhàn nhạt đáp.
/115
|