Nhóm thứ nhất cứ như vậy tất cả tiến vào trong Ẩn Sát Mê Cung. Những tân sinh còn lại cũng chỉ còn cách chờ đợi tới phiên mình trong sự sốt ruột và lo âu thấp thỏm...
Nửa ngày sau tại phía cửa ra của Ẩn Sát Mê Cung, một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là ba bóng người chật vật bay ra ngoài. Người đi đầu là một thanh niên mặc áo vải thô để trần hai tay, dáng người cao lớn khôi ngô, chính là Nguyễn Bưu. Phía sau hắn, là một thiếu niên mặc thanh bào gương mặt tuấn dật, phía trên áo còn có lấm tấm vết máu tươi. Thiếu niên này chính là Vũ Thanh Phong. Ngay sát phía sau hai người là một thiếu niên khác dáng người mập mạp, mang theo thần tình sợ hãi cuống quýt chạy theo sau.
Ba người từ trong Ẩn Sát Mê Cung thoát ra ngoài cũng không quản tới những tân sinh khác đều giống nhau ngồi phịch xuống đất, trên mặt không dấu được vẻ mệt mỏi.
Lý Phàm từ xa nhìn thấy Vũ Thanh Phong và Nguyễn Bưu đã thành công vượt qua mê cung sớm nhất, trong lòng không khỏi vui mừng vội vã bước tới.
"Nguyễn Bưu huynh, Phong đệ, hai người không làm sao chứ?"
Lý Phàm ngồi xuống cạnh hai người, vỗ vỗ vào vai Nguyễn Bưu cười cười hỏi.
"Lý huynh sao? Ha ha bọn ta không sao. Chỉ là bị một chút thương thế nhẹ mà thôi. Nhưng điều này giờ cũng chẳng quan trọng, chúng ta đã thành công rồi, đã trở thành học viên của Thiên Ngân học viện rồi."
Nguyễn Bưu thấy người tới là Lý Phàm không khỏi bắt lấy tay hắn vui mừng nói. Vũ Thanh Phong ở bên cạnh sau khi thở dốc hai hơi cũng cười lớn phụ họa theo:
"Đúng vậy đại ca, chúng ta đã thành công rồi. Tuy gặp phải một số phiền phức nhưng dù sao cũng an toàn vượt qua được. Hiện tại, chỉ còn chờ mỗi huynh mà thôi."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ tiến vào học viện cùng hai người."
Lý Phàm mỉm cười gật đầu nói.
Bên cạnh bọn họ, tên mập thấy mấy người nói chuyện vui vẻ cũng không nhịn được đến gần mở miệng:
"Các vị huynh đệ, ta là Yết Vinh, là người vùng Hồ Minh Quận. Chúng ta hiện nay đã trở thành học viên của Thiên Ngân học viện, sau này cũng nên giao lưu nhiều hơn một chút a."
Lý Phàm cười cười đang định đáp lại thì từ phía xa, tiếng nói của Vương Trí Anh đã lại đột ngột vang lên:
"Nhóm thứ hai chuẩn bị tiến vào khảo hạch. Người thứ nhất Lý Phàm."
"Hả? Có!"
Lý Phàm khẽ ngây ra, theo sau mở miệng đáp lại. Hắn quay lại nhìn mấy người Nguyễn Bưu bất đắc dĩ nói:
"Các vị, tới lượt ta khảo hạch rồi, không thể cùng mọi người nói thêm được nữa."
"Không sao, đám bọn ta sẽ ở đây đợi Lý huynh thành công đi ra. Ta tin chắc Lý huynh sẽ thành công."
Nguyễn Bưu đứng dậy nắm lấy tay Lý Phàm trầm giọng nói.
"Đúng vậy đại ca, chúng ta nhất định đều trở thành học viên."
Vũ Thanh Phong cũng đứng dậy mỉm cười nói.
"À... cái này, cái này. Vị Lý đại ca này, tuy ta chưa tính là quen biết huynh nhưng mấy vị này đã nói vậy, vậy Yết Vinh ta cũng tin tưởng huynh đệ sẽ thành công đi ra."
Tên mập ở bên cạnh thấy hai người Nguyễn Bưu và Vũ Thanh Phong đều đứng dậy cổ vũ Lý Phàm, hắn không nhịn được cũng phải đứng lên hùa theo. Dù sao không biết người trước mắt này có thể trở thành học viên của Thiên Ngân học viện hay không nhưng hai người bên cạnh hắn thì đã chắc chắn là đồng học của hắn sau này rồi. Trước mắt nên quan hệ tốt một chút, vậy có vào học viện ít ra cũng có chỗ mà nương tựa a.
"Cảm tạ mọi người, ta đi đây!"
Lý Phàm ôm quyền xá ba người một cái, theo sau cũng không dây dưa bước đi ra ngoài, hướng tới trước cửa Ẩn Sát Mê Cung tiến tới.
Vì Lý Phàm là người đầu tiên được gọi, nên hắn phải đứng đợi một lúc sau mới có đủ số người cho nhóm thứ hai.
Vương Trí Anh lần này cũng không dài dòng, mở miệng tuyên bố một câu bèn cho bọn Lý Phàm tiến vào bên trong mê cung.
* * *
Bên trong Ẩn Sát Mê Cung!
Lý Phàm bình tĩnh bước đi, trong không gian yên lặng vang lên những tiếng bước chân nhè nhẹ vọng lại. Xung quanh hắn lúc này là từng bức tường bằng huyền thiết đen ngòm dài dằng dặc mà ngay cả ánh nắng cũng không thể chiếu tới được. Từ những bức tường này tỏa ra một thú áp lực vô hình, làm cho con người ta trong lúc tiến vào bên trong dần dần cảm thấy nặng nền mà trầm trọng.
"Thật quỷ dị!"
Lý Phàm thấp giọng tự nói. Tuy những áp lực xung quanh này không thể ảnh hưởng nhiều đến hắn, nhưng hắn cũng chẳng hề dễ chịu gì với những thứ này,
Két...Két...!
Bỗng nhiên phía trước Lý Phàm không xa, một âm thanh kẽo kẹt của đồ vật chuyển động trầm trầm vọng tới. Trong sự tĩnh lặng này, âm thanh đó mang theo một vẻ rùng rợn mà ma quái mơ hồ.
Lý Phàm sắc mặt ngưng trọng lần theo tiếng âm thanh này mà tiến lên. Một khắc sau, thứ đồ vặt phát ra âm thanh này cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là một người!
Một người con gái!
Người con gái này đứng quay lưng lại với Lý Phàm làm hắn không thể nhìn thấy được khuôn mặt. Mái tóc của cô ta giống như một dòng thác đen tuyền dài tới tận gót chân, làm che đi phần nào cái váy xanh đã bạc thếch mà cô ta đang mặc trên người. Từ phía cô gái, những âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên không ngừng, giống như... tiếng nghiến răng.
Đúng vậy, là tiếng nghiến răng!
Rắc, rắc...!
Những tiếng xương cốt chuyển động thanh thúy vang lên trong không gian tĩnh mịch. Thân mình cô gái vẫn như một pho tượng đứng yên bất động, nhưng trên cổ cô ta cái đầu đã xoay tròn ba trăm sáu mươi độ mà nhìn về phía sau, trên gương mặt trắng bệch là hai ánh mắt đỏ lừ như máu hung ác nhìn vào Lý Phàm.
Ánh mắt kia, giống như muốn moi ra tim gan hắn, nghiền nát xương cốt hắn, gặm nhấm linh hồn hắn. Rùng rợn tới cực điểm, đủ đệ dọa cho một người bình thường phải sợ chết tươi.
"Oán Khuê!"
Lý Phàm thoáng rùng mình bật thốt lên một tiếng. Tuy hắn không sợ mấy loại quỷ hồn ma quái này nhưng cũng không nhịn được trong lòng trầm xuống.
Oán Khuê, chính là oan hồn của thiếu phụ chờ chồng viễn chinh, cuối cùng đau buồn mà chết đi. Sau khi chết do oán khí quá nặng mà không thể siêu thoát, cuối cùng biến thành thứ oán khuê này. Trong truyền thuyết Nam Hoang, Oán Khuê nổi tiếng nhất trong lịch sử Nam Hoang chính là Tô Thị Ma Hồn. Oán Khuê này vốn là một người phụ nữ đáng thương vì chờ chồng trở về mà cuối cùng hóa đá chết đi, sau cùng biến thành Oán Khuê. Dân gian xưa kia vẫn hay gọi là Vọng Phu Chi Thạch.
Nghe đồn Oán Khuê này pháp lực vô biền, không người dịch lại. Tưng gây ra một trận gió tanh mưa máu vô cùng thảm thiết tại Nam Hoang. Cuối cùng nhờ có người trong truyền thuyết là Vô Song Kiếm Chủ ra tay mới có thể tiêu diệt được.
Oán Khuê bình sinh vô cùng tàn nhẫn khát máu, thường hay moi tim của nam nhân ra mà ăn sống, là một loại ma hồn đáng sợ.
Oán Khuê trước mắt Lý Phàm này tuy bộ dáng đáng sợ nhưng oán khí không nhiều, ước chừng cũng chỉ có tu vi ngang ngửa với Tiên Thiên Thần Lực cảnh mà thôi. Chẳng qua dù là như vậy thì Oán Khuê này vẫn vô cùng khó chơi.
Nó không sợ công kích vật lý, chỉ có nguyên lực thuần túy mới có thể đả thương được nó. Hơn nữa tốc độ Oán Khuê nhanh nhẹn vô cùng, Tiên Thiên cao thủ bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ.
Oán Khuê hai mắt chảy ra máu tươi hung tợn nhìn Lý Phàm, trong miệng lẩm bẩm rất nhẹ hai từ:
"Khứ hồi, khứ hồi, khứ hồi..."
Rít...!
Đột nhiên Oán Khuê hú lên một tiếng thê lương, theo sau nó chợt biến thành một bóng ảnh mờ mờ mà lao tới Lý Phàm. Trong không gian mù mờ của Ẩn Sát Mê Cung, hàn quang từ những móng tay dài ngoằng của Oán Khuê ánh lên lạnh lẽo...
Nửa ngày sau tại phía cửa ra của Ẩn Sát Mê Cung, một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là ba bóng người chật vật bay ra ngoài. Người đi đầu là một thanh niên mặc áo vải thô để trần hai tay, dáng người cao lớn khôi ngô, chính là Nguyễn Bưu. Phía sau hắn, là một thiếu niên mặc thanh bào gương mặt tuấn dật, phía trên áo còn có lấm tấm vết máu tươi. Thiếu niên này chính là Vũ Thanh Phong. Ngay sát phía sau hai người là một thiếu niên khác dáng người mập mạp, mang theo thần tình sợ hãi cuống quýt chạy theo sau.
Ba người từ trong Ẩn Sát Mê Cung thoát ra ngoài cũng không quản tới những tân sinh khác đều giống nhau ngồi phịch xuống đất, trên mặt không dấu được vẻ mệt mỏi.
Lý Phàm từ xa nhìn thấy Vũ Thanh Phong và Nguyễn Bưu đã thành công vượt qua mê cung sớm nhất, trong lòng không khỏi vui mừng vội vã bước tới.
"Nguyễn Bưu huynh, Phong đệ, hai người không làm sao chứ?"
Lý Phàm ngồi xuống cạnh hai người, vỗ vỗ vào vai Nguyễn Bưu cười cười hỏi.
"Lý huynh sao? Ha ha bọn ta không sao. Chỉ là bị một chút thương thế nhẹ mà thôi. Nhưng điều này giờ cũng chẳng quan trọng, chúng ta đã thành công rồi, đã trở thành học viên của Thiên Ngân học viện rồi."
Nguyễn Bưu thấy người tới là Lý Phàm không khỏi bắt lấy tay hắn vui mừng nói. Vũ Thanh Phong ở bên cạnh sau khi thở dốc hai hơi cũng cười lớn phụ họa theo:
"Đúng vậy đại ca, chúng ta đã thành công rồi. Tuy gặp phải một số phiền phức nhưng dù sao cũng an toàn vượt qua được. Hiện tại, chỉ còn chờ mỗi huynh mà thôi."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ tiến vào học viện cùng hai người."
Lý Phàm mỉm cười gật đầu nói.
Bên cạnh bọn họ, tên mập thấy mấy người nói chuyện vui vẻ cũng không nhịn được đến gần mở miệng:
"Các vị huynh đệ, ta là Yết Vinh, là người vùng Hồ Minh Quận. Chúng ta hiện nay đã trở thành học viên của Thiên Ngân học viện, sau này cũng nên giao lưu nhiều hơn một chút a."
Lý Phàm cười cười đang định đáp lại thì từ phía xa, tiếng nói của Vương Trí Anh đã lại đột ngột vang lên:
"Nhóm thứ hai chuẩn bị tiến vào khảo hạch. Người thứ nhất Lý Phàm."
"Hả? Có!"
Lý Phàm khẽ ngây ra, theo sau mở miệng đáp lại. Hắn quay lại nhìn mấy người Nguyễn Bưu bất đắc dĩ nói:
"Các vị, tới lượt ta khảo hạch rồi, không thể cùng mọi người nói thêm được nữa."
"Không sao, đám bọn ta sẽ ở đây đợi Lý huynh thành công đi ra. Ta tin chắc Lý huynh sẽ thành công."
Nguyễn Bưu đứng dậy nắm lấy tay Lý Phàm trầm giọng nói.
"Đúng vậy đại ca, chúng ta nhất định đều trở thành học viên."
Vũ Thanh Phong cũng đứng dậy mỉm cười nói.
"À... cái này, cái này. Vị Lý đại ca này, tuy ta chưa tính là quen biết huynh nhưng mấy vị này đã nói vậy, vậy Yết Vinh ta cũng tin tưởng huynh đệ sẽ thành công đi ra."
Tên mập ở bên cạnh thấy hai người Nguyễn Bưu và Vũ Thanh Phong đều đứng dậy cổ vũ Lý Phàm, hắn không nhịn được cũng phải đứng lên hùa theo. Dù sao không biết người trước mắt này có thể trở thành học viên của Thiên Ngân học viện hay không nhưng hai người bên cạnh hắn thì đã chắc chắn là đồng học của hắn sau này rồi. Trước mắt nên quan hệ tốt một chút, vậy có vào học viện ít ra cũng có chỗ mà nương tựa a.
"Cảm tạ mọi người, ta đi đây!"
Lý Phàm ôm quyền xá ba người một cái, theo sau cũng không dây dưa bước đi ra ngoài, hướng tới trước cửa Ẩn Sát Mê Cung tiến tới.
Vì Lý Phàm là người đầu tiên được gọi, nên hắn phải đứng đợi một lúc sau mới có đủ số người cho nhóm thứ hai.
Vương Trí Anh lần này cũng không dài dòng, mở miệng tuyên bố một câu bèn cho bọn Lý Phàm tiến vào bên trong mê cung.
* * *
Bên trong Ẩn Sát Mê Cung!
Lý Phàm bình tĩnh bước đi, trong không gian yên lặng vang lên những tiếng bước chân nhè nhẹ vọng lại. Xung quanh hắn lúc này là từng bức tường bằng huyền thiết đen ngòm dài dằng dặc mà ngay cả ánh nắng cũng không thể chiếu tới được. Từ những bức tường này tỏa ra một thú áp lực vô hình, làm cho con người ta trong lúc tiến vào bên trong dần dần cảm thấy nặng nền mà trầm trọng.
"Thật quỷ dị!"
Lý Phàm thấp giọng tự nói. Tuy những áp lực xung quanh này không thể ảnh hưởng nhiều đến hắn, nhưng hắn cũng chẳng hề dễ chịu gì với những thứ này,
Két...Két...!
Bỗng nhiên phía trước Lý Phàm không xa, một âm thanh kẽo kẹt của đồ vật chuyển động trầm trầm vọng tới. Trong sự tĩnh lặng này, âm thanh đó mang theo một vẻ rùng rợn mà ma quái mơ hồ.
Lý Phàm sắc mặt ngưng trọng lần theo tiếng âm thanh này mà tiến lên. Một khắc sau, thứ đồ vặt phát ra âm thanh này cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là một người!
Một người con gái!
Người con gái này đứng quay lưng lại với Lý Phàm làm hắn không thể nhìn thấy được khuôn mặt. Mái tóc của cô ta giống như một dòng thác đen tuyền dài tới tận gót chân, làm che đi phần nào cái váy xanh đã bạc thếch mà cô ta đang mặc trên người. Từ phía cô gái, những âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên không ngừng, giống như... tiếng nghiến răng.
Đúng vậy, là tiếng nghiến răng!
Rắc, rắc...!
Những tiếng xương cốt chuyển động thanh thúy vang lên trong không gian tĩnh mịch. Thân mình cô gái vẫn như một pho tượng đứng yên bất động, nhưng trên cổ cô ta cái đầu đã xoay tròn ba trăm sáu mươi độ mà nhìn về phía sau, trên gương mặt trắng bệch là hai ánh mắt đỏ lừ như máu hung ác nhìn vào Lý Phàm.
Ánh mắt kia, giống như muốn moi ra tim gan hắn, nghiền nát xương cốt hắn, gặm nhấm linh hồn hắn. Rùng rợn tới cực điểm, đủ đệ dọa cho một người bình thường phải sợ chết tươi.
"Oán Khuê!"
Lý Phàm thoáng rùng mình bật thốt lên một tiếng. Tuy hắn không sợ mấy loại quỷ hồn ma quái này nhưng cũng không nhịn được trong lòng trầm xuống.
Oán Khuê, chính là oan hồn của thiếu phụ chờ chồng viễn chinh, cuối cùng đau buồn mà chết đi. Sau khi chết do oán khí quá nặng mà không thể siêu thoát, cuối cùng biến thành thứ oán khuê này. Trong truyền thuyết Nam Hoang, Oán Khuê nổi tiếng nhất trong lịch sử Nam Hoang chính là Tô Thị Ma Hồn. Oán Khuê này vốn là một người phụ nữ đáng thương vì chờ chồng trở về mà cuối cùng hóa đá chết đi, sau cùng biến thành Oán Khuê. Dân gian xưa kia vẫn hay gọi là Vọng Phu Chi Thạch.
Nghe đồn Oán Khuê này pháp lực vô biền, không người dịch lại. Tưng gây ra một trận gió tanh mưa máu vô cùng thảm thiết tại Nam Hoang. Cuối cùng nhờ có người trong truyền thuyết là Vô Song Kiếm Chủ ra tay mới có thể tiêu diệt được.
Oán Khuê bình sinh vô cùng tàn nhẫn khát máu, thường hay moi tim của nam nhân ra mà ăn sống, là một loại ma hồn đáng sợ.
Oán Khuê trước mắt Lý Phàm này tuy bộ dáng đáng sợ nhưng oán khí không nhiều, ước chừng cũng chỉ có tu vi ngang ngửa với Tiên Thiên Thần Lực cảnh mà thôi. Chẳng qua dù là như vậy thì Oán Khuê này vẫn vô cùng khó chơi.
Nó không sợ công kích vật lý, chỉ có nguyên lực thuần túy mới có thể đả thương được nó. Hơn nữa tốc độ Oán Khuê nhanh nhẹn vô cùng, Tiên Thiên cao thủ bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ.
Oán Khuê hai mắt chảy ra máu tươi hung tợn nhìn Lý Phàm, trong miệng lẩm bẩm rất nhẹ hai từ:
"Khứ hồi, khứ hồi, khứ hồi..."
Rít...!
Đột nhiên Oán Khuê hú lên một tiếng thê lương, theo sau nó chợt biến thành một bóng ảnh mờ mờ mà lao tới Lý Phàm. Trong không gian mù mờ của Ẩn Sát Mê Cung, hàn quang từ những móng tay dài ngoằng của Oán Khuê ánh lên lạnh lẽo...
/115
|