Dứt lời, Lã giáo sư cũng không cùng bọn Lý Phàm dây dưa nữa mà trực tiếp ngự kiếm phi thẳng.
Đám Lý Phàm nhìn nhau bất đắc dĩ cười khổ, theo sau hướng tới Hoàng Liên Sơn đi tới.
Từ chân núi lên tới đỉnh, học viện đã xây dựng một cầu thang dài bằng đá cao chót vót. Càng lên cao, mây mù lại càng nhiều, không khí cũng dần dần trở nên lạnh lẽo. Đám người Lý Phàm bước trên thang đá, đưa mắt nhìn xuống phía dưới không khỏi sinh ra một cảm giác là lạ. Dưới chân bọn hắn, cảnh vật đã trở nên nhỏ bé vô cùng, tạo cho con người ta một loại khoái cảm đạp trên thiên địa, ngạo thị thương sinh.
Trên đường, mọi người từ từ tách ra. Tới cuối cùng chỉ còn ba người nhóm Lý Phàm vẫn đi cùng nhau. Nửa ngày sau, ba người dứt khoát chọn hai hang động ở gần nhau nhất. Lý Phàm và Vũ Thanh Phong một gian, Nguyễn Bưu một gian.
Bước vào trong động, đập vào mắt Lý Phàm là tường đá màu xanh dìu dịu. Phía trên trần hang, từng viên dạ minh châu to bằng nắm tay phát ra từng đạo quang mang nhè nhẹ, soi rõ cảnh vật bên trong.
Vũ Thanh Phong cầm Như Ý Châu trên tay đã sớm hưng phấn không chịu nổi, hắn quay sang Lý Phàm nói một tiếng rồi liền phi về một bên, cầm Như Ý Châu đáp lên một vách động.
Thanh quang chợt lóe, cả người Vũ Thanh Phong đã biến mất không thấy, thay vào đó nơi vách động hắn đáp Như Ý Châu một môn hộ kiểu dáng tao nhã từ từ hiện ra, cuối cùng in hằn lên vách động, giống như đã tồn tại ở đó từ trước kia rồi vậy.
Lý Phàm thấy vậy mỉm cười, hắn cũng đồng dạng cầm Như Ý Châu trên tay đáp lên vách động đối diện. Ánh sáng chợt lóe, Lý Phàm chỉ cảm thấy cả người một trận xoay chuyển, khi hắn mở mắt ra đã thấy bản thân đứng trong một không gian tràn ngập ánh sáng màu xanh dịu mát.
Hiếu kì quan sát xung quanh một lúc, Lý Phàm bèn khẽ động tâm, bất chợt tại giữa không gian một tòa trạch viện kiểu dáng cổ xưa liền hiện ra. Trước cửa đình viện, là một tấm biển bằng gỗ, phía trên khắc hai kí tự màu vàng đã bạc màu:
Lý Phủ!
Nhìn tòa trạch viện này, trong lòng Lý Phàm không khỏi nổi lên muôn vàn cảm xúc. Nơi đây, chính là nơi hắn đã sinh ra và ở tại cho đến lúc được dẫn sang Băng phủ. Nơi đây, chính là nơi cất chứa những kỷ niệm vui vẻ nhất tuổi thơ của hắn.
Khẽ thở dài một hơi, theo sau Lý Phàm chầm chậm đi tới tiến vào trong Lý phủ, không lâu sau đã hoàn toàn khuất dạng.
* * *
Sáng ngày hôm sau, một tiếng chuông cực lớn vang lên trên Hoàng Liên Sơn, giống như rồng ngâm hổ khiếu vang vọng khắp toàn bộ dãy núi.
Trước cửa hang động, thân ảnh hai người Lý Phàm và Vũ Thanh Phong lần lượt xuất hiện. Cách đó không xa, Nguyễn Bưu cũng vừa mới từ trong hang chui ra. Sau khi thấy hai người Lý Phàm, hắn bèn mỉm cười sải bước đi tới.
Đợi tới khi hắn đến nơi, Lý Phàm bèn mở miệng hỏi:
"Huynh đệ, chuyện gì vậy?"
"Ha ha, là thông báo giờ học buổi sáng đã tới. Hôm qua tên ở cùng phòng nói cho ta rằng hàng tháng ngoại viện đệ tử chúng ta sẽ có mười ngày được đến Truyền Pháp Đường nghe các giáo sư giảng giải về cách tu luyện và các vấn đề tu đạo khác."
Nguyễn Bưu hà hà cười nói.
"Vậy sao? Vậy chúng ta cũng nên đi thôi. Mà cái Truyền Pháp Đường đó nằm ở đâu vậy?"
Vũ Thanh Phong nghe vậy bèn khẽ a một tiếng, hứng thú hỏi.
"Cũng không xa, ngay tại phạm vi ngoại viên học viện thôi."
Nguyễn Bưu thản nhiên đáp lời, theo sau ba người liền từ từ xuống núi, hướng tới Truyền Pháp Đường đi tới.
Truyền Pháp Đường là một đại sảnh rộng tới gần ngàn trượng, bên trong dày đặc các bò đoàn màu xanh xếp chỉnh tề dưới đất.
Giữa trung tâm sảnh là một đài cao bằng ngọc cực lớn, phía trên đồng dạng cũng đặt một bồ đoàn, nhưng lại là màu ánh kim rực rỡ.
Khi ba người Lý Phàm tới nơi, Truyền Pháp Đường đã có lục tục người tiến vào. Cứ như vậy nửa ngày sau, nơi đây rốt cuộc cũng trở nên đông nghẹt, tối thiểu phải có hơn một nghìn người.
Bất chợt một tiếng hạc kêu cực lớn vang lên, từ giữa không trung một con hồng hạc bỗng nhiên xuất hiện, lượn vài vòng phía trên không đại sảnh rồi hướng đài cao bay tới. Đến nơi, hồng hạc khẽ xoay một vòng, khi rơi xuống đất đã biến thành một trung niên nhân mặc bạch y, bộ dạng thanh trần thoát tục.
Trung niên nhân hai mắt như điện nhìn lướt qua đại sảnh một vòng, hơi chú ý một chút nơi đám tân nhân mới nhập học, theo sau bắt đầu mở miệng:
"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Nhân khả nhân, phi thường nhân. Nhân chi đạo, đạo chi nhân. Điều này, chính là ý nghĩa của thiên nhân hợp nhất. Sinh linh nguyên bản yếu hèn, nhưng nếu đắc thành đại đạo sẽ được nên siêu thoát. Nhân lực có hạn, nhưng Đạo lực vô biên. Con người chẳng thể bạt núi ngăn sông, nhưng Đạo lại có thể dời non lấp biển. Làm người nên có tâm hướng đạo, lục căn thanh tịnh, ứng với lẽ trời, hòa hợp tự nhiên, vậy ngày sau chắc chắn sẽ được siêu thoát đó..."
Trung niên nhân từ từ giảng giải, lời nói giống như châu ngọc từng chữ từng chữ bay ra, làm cho cả học viện lâm vào yên lặng...
Đại Đạo chí cao, không phải ai cũng có thể hiểu được. Nếu không có những kinh nghiệm do người đi trước truyền lại, vậy hầu hết đám ngoại viện đệ tử ở đây chỉ sợ cả đời cũng chẳng thể chạm tới bên bờ Đại Đạo.
Tất nhiên, vẫn có những ngoại lệ!
Vũ Phong ngồi yên trên bồ đoàn, tuy hắn vẫn tập trung lắng nghe lời giảng của trung niên nhân nhưng trong lòng lại không thực sự đồng ý.
Thiên Nhân Hợp Nhất, thực sự là hợp nhất sao?
Nếu như bản thân cùng với thiên địa kết hợp, lãnh tĩnh vô tình, vậy tu đạo còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Tu Đạo, là cần có dục vọng để phấn đấu, để tiến tơi, để xông pha qua trăm ngàn mưa gió. Ngay bản thân việc tu đạo cũng là một loại dục vọng rồi.
Nếu không có dục vọng, vậy tu đạo để làm gì? Nếu không có dục vọng vậy thà sống một cuộc đời bình bình đạm đạm còn tốt hơn.
Vì vậy mới nói, con người tu đạo không thể lục căn thanh tịnh, lãnh tĩnh vô vi được, mà phải vượt lên đại đạo, siêu thoát đại đạo, đem bản thân trở thành Tân Đạo.
Đó, mới là tu Đạo!
Những điều này, Lý Phàm chính là từ những lời nói của Quy lão mà rút ra được.
Đám Lý Phàm nhìn nhau bất đắc dĩ cười khổ, theo sau hướng tới Hoàng Liên Sơn đi tới.
Từ chân núi lên tới đỉnh, học viện đã xây dựng một cầu thang dài bằng đá cao chót vót. Càng lên cao, mây mù lại càng nhiều, không khí cũng dần dần trở nên lạnh lẽo. Đám người Lý Phàm bước trên thang đá, đưa mắt nhìn xuống phía dưới không khỏi sinh ra một cảm giác là lạ. Dưới chân bọn hắn, cảnh vật đã trở nên nhỏ bé vô cùng, tạo cho con người ta một loại khoái cảm đạp trên thiên địa, ngạo thị thương sinh.
Trên đường, mọi người từ từ tách ra. Tới cuối cùng chỉ còn ba người nhóm Lý Phàm vẫn đi cùng nhau. Nửa ngày sau, ba người dứt khoát chọn hai hang động ở gần nhau nhất. Lý Phàm và Vũ Thanh Phong một gian, Nguyễn Bưu một gian.
Bước vào trong động, đập vào mắt Lý Phàm là tường đá màu xanh dìu dịu. Phía trên trần hang, từng viên dạ minh châu to bằng nắm tay phát ra từng đạo quang mang nhè nhẹ, soi rõ cảnh vật bên trong.
Vũ Thanh Phong cầm Như Ý Châu trên tay đã sớm hưng phấn không chịu nổi, hắn quay sang Lý Phàm nói một tiếng rồi liền phi về một bên, cầm Như Ý Châu đáp lên một vách động.
Thanh quang chợt lóe, cả người Vũ Thanh Phong đã biến mất không thấy, thay vào đó nơi vách động hắn đáp Như Ý Châu một môn hộ kiểu dáng tao nhã từ từ hiện ra, cuối cùng in hằn lên vách động, giống như đã tồn tại ở đó từ trước kia rồi vậy.
Lý Phàm thấy vậy mỉm cười, hắn cũng đồng dạng cầm Như Ý Châu trên tay đáp lên vách động đối diện. Ánh sáng chợt lóe, Lý Phàm chỉ cảm thấy cả người một trận xoay chuyển, khi hắn mở mắt ra đã thấy bản thân đứng trong một không gian tràn ngập ánh sáng màu xanh dịu mát.
Hiếu kì quan sát xung quanh một lúc, Lý Phàm bèn khẽ động tâm, bất chợt tại giữa không gian một tòa trạch viện kiểu dáng cổ xưa liền hiện ra. Trước cửa đình viện, là một tấm biển bằng gỗ, phía trên khắc hai kí tự màu vàng đã bạc màu:
Lý Phủ!
Nhìn tòa trạch viện này, trong lòng Lý Phàm không khỏi nổi lên muôn vàn cảm xúc. Nơi đây, chính là nơi hắn đã sinh ra và ở tại cho đến lúc được dẫn sang Băng phủ. Nơi đây, chính là nơi cất chứa những kỷ niệm vui vẻ nhất tuổi thơ của hắn.
Khẽ thở dài một hơi, theo sau Lý Phàm chầm chậm đi tới tiến vào trong Lý phủ, không lâu sau đã hoàn toàn khuất dạng.
* * *
Sáng ngày hôm sau, một tiếng chuông cực lớn vang lên trên Hoàng Liên Sơn, giống như rồng ngâm hổ khiếu vang vọng khắp toàn bộ dãy núi.
Trước cửa hang động, thân ảnh hai người Lý Phàm và Vũ Thanh Phong lần lượt xuất hiện. Cách đó không xa, Nguyễn Bưu cũng vừa mới từ trong hang chui ra. Sau khi thấy hai người Lý Phàm, hắn bèn mỉm cười sải bước đi tới.
Đợi tới khi hắn đến nơi, Lý Phàm bèn mở miệng hỏi:
"Huynh đệ, chuyện gì vậy?"
"Ha ha, là thông báo giờ học buổi sáng đã tới. Hôm qua tên ở cùng phòng nói cho ta rằng hàng tháng ngoại viện đệ tử chúng ta sẽ có mười ngày được đến Truyền Pháp Đường nghe các giáo sư giảng giải về cách tu luyện và các vấn đề tu đạo khác."
Nguyễn Bưu hà hà cười nói.
"Vậy sao? Vậy chúng ta cũng nên đi thôi. Mà cái Truyền Pháp Đường đó nằm ở đâu vậy?"
Vũ Thanh Phong nghe vậy bèn khẽ a một tiếng, hứng thú hỏi.
"Cũng không xa, ngay tại phạm vi ngoại viên học viện thôi."
Nguyễn Bưu thản nhiên đáp lời, theo sau ba người liền từ từ xuống núi, hướng tới Truyền Pháp Đường đi tới.
Truyền Pháp Đường là một đại sảnh rộng tới gần ngàn trượng, bên trong dày đặc các bò đoàn màu xanh xếp chỉnh tề dưới đất.
Giữa trung tâm sảnh là một đài cao bằng ngọc cực lớn, phía trên đồng dạng cũng đặt một bồ đoàn, nhưng lại là màu ánh kim rực rỡ.
Khi ba người Lý Phàm tới nơi, Truyền Pháp Đường đã có lục tục người tiến vào. Cứ như vậy nửa ngày sau, nơi đây rốt cuộc cũng trở nên đông nghẹt, tối thiểu phải có hơn một nghìn người.
Bất chợt một tiếng hạc kêu cực lớn vang lên, từ giữa không trung một con hồng hạc bỗng nhiên xuất hiện, lượn vài vòng phía trên không đại sảnh rồi hướng đài cao bay tới. Đến nơi, hồng hạc khẽ xoay một vòng, khi rơi xuống đất đã biến thành một trung niên nhân mặc bạch y, bộ dạng thanh trần thoát tục.
Trung niên nhân hai mắt như điện nhìn lướt qua đại sảnh một vòng, hơi chú ý một chút nơi đám tân nhân mới nhập học, theo sau bắt đầu mở miệng:
"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Nhân khả nhân, phi thường nhân. Nhân chi đạo, đạo chi nhân. Điều này, chính là ý nghĩa của thiên nhân hợp nhất. Sinh linh nguyên bản yếu hèn, nhưng nếu đắc thành đại đạo sẽ được nên siêu thoát. Nhân lực có hạn, nhưng Đạo lực vô biên. Con người chẳng thể bạt núi ngăn sông, nhưng Đạo lại có thể dời non lấp biển. Làm người nên có tâm hướng đạo, lục căn thanh tịnh, ứng với lẽ trời, hòa hợp tự nhiên, vậy ngày sau chắc chắn sẽ được siêu thoát đó..."
Trung niên nhân từ từ giảng giải, lời nói giống như châu ngọc từng chữ từng chữ bay ra, làm cho cả học viện lâm vào yên lặng...
Đại Đạo chí cao, không phải ai cũng có thể hiểu được. Nếu không có những kinh nghiệm do người đi trước truyền lại, vậy hầu hết đám ngoại viện đệ tử ở đây chỉ sợ cả đời cũng chẳng thể chạm tới bên bờ Đại Đạo.
Tất nhiên, vẫn có những ngoại lệ!
Vũ Phong ngồi yên trên bồ đoàn, tuy hắn vẫn tập trung lắng nghe lời giảng của trung niên nhân nhưng trong lòng lại không thực sự đồng ý.
Thiên Nhân Hợp Nhất, thực sự là hợp nhất sao?
Nếu như bản thân cùng với thiên địa kết hợp, lãnh tĩnh vô tình, vậy tu đạo còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Tu Đạo, là cần có dục vọng để phấn đấu, để tiến tơi, để xông pha qua trăm ngàn mưa gió. Ngay bản thân việc tu đạo cũng là một loại dục vọng rồi.
Nếu không có dục vọng, vậy tu đạo để làm gì? Nếu không có dục vọng vậy thà sống một cuộc đời bình bình đạm đạm còn tốt hơn.
Vì vậy mới nói, con người tu đạo không thể lục căn thanh tịnh, lãnh tĩnh vô vi được, mà phải vượt lên đại đạo, siêu thoát đại đạo, đem bản thân trở thành Tân Đạo.
Đó, mới là tu Đạo!
Những điều này, Lý Phàm chính là từ những lời nói của Quy lão mà rút ra được.
/115
|