Bốn người nghe vậy hơi sửng sốt một chút. Nhưng vẫn là Nguyễn Thái Học định thần lại đầu tiên, hắn bình tĩnh mở miệng nói:
"Tiêu diệt đám yêu thú này chắc chắn là phải làm rồi. Chỉ là trước đó, ta có vài điều thắc mắc muốn hỏi."
Nói đến đây, Nguyễn Thái Học thản nhiên nhìn sang Phương Linh bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Ngươi có thắc mắc gì, hỏi đi."
Phương Linh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng đáp.
"Đầu tiên, theo như ta biết trong khi ngoại viện đệ tử đi chấp hành nhiệm vụ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn, và tính mạng hầu như sẽ được đảm bảo. Nhưng lần này, hắc hắc, chưa nói tới việc thú triều ra sao, chỉ tính riêng đám Huyết Mao Ma Viên trước mắt này cũng đủ đem chúng ta toàn bộ giết hết. Như vậy, nhiệm vụ lần này không khỏi hơi quá nguy hiểm rồi đi?"
Nguyễn Thái Học vuốt vuốt cằm, từ từ nói. Mà theo lời hắn nói ra những người còn lại cũng đều sực tỉnh.
Đúng vậy, bình thường vẫn nói nhiệm vụ của ngoại viện đệ tử tuy có khó khăn nhưng chắc chắn sẽ không nguy hiểm.
Nhưng lần này lại muốn bọn họ ba người Thần Lực Cảnh, một Cương Nhu Cảnh, cao nhất là Phương Linh kia cũng chỉ là Phi Nhân Cảnh đi đối phó với một đàn yêu thú mấy chục con, hơn nữa yếu nhất trong số chúng cũng phải ngang với võ giả Thần Lực Cảnh nhân loại, như vậy không phải quá mức hung hiểm rồi sao?
Phương Linh lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, chẳng qua nàng cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ bình tĩnh ra hiệu cho Nguyễn Thái Học tiếp tục:
"Nói tiếp đi! Còn thắc mắc gì nữa?"
"Được! Vậy điểm thứ hai, học viện chắc chắn sẽ không bảo chúng ta đi tìm chết, nhất định sẽ cấp cho chúng ta một số biện pháp hoặc nguyên bảo gì gì đó để ngăn chặn đợt thú triều này. Mà người được giao cho những nguyên bảo này, ngoài Phương Linh sư tỷ được giao trọng trách dẫn đội lần này ra, ta thực sự không nghĩ ra còn ai khác. Như vậy xin hỏi, đến hiện tại ngươi đã có thể nói cho chúng ta biết, học viện đã giao cho ngươi những gì? Và quan trọng nhất, ngươi đối với thú triều lần này có mấy phần nắm chắc đẩy lui?"
Nguyễn Thái Học hai mắt sáng quắc nhìn Phương Linh thản nhiên phân tích một tràng dài. Ba người Vũ Phong càng nghe càng kinh ngạc, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một chút bội phục với trí tuệ của tên này. Chỉ là cùng với đó, bọn họ cũng đồng dạng mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phương Linh.
Nói như vậy vị "sư tỷ" trước mắt này, thực sự là đã được phát một số nguyên bào gì đó sao?
Trước cái nhìn của mọi người, Phương Linh chỉ còn biết cười khổ, bất đắc dĩ vung tay lên, từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai kiện đồ vật.
Đây là một mũi tên màu xanh biếc cùng một một lá cờ nhỏ màu tím lớn bằng bàn tay. Trên mũi tên màu xanh khắc họa một số phù văn kỳ quái, toát ra một cỗ nguyên lực phong thuộc tính dầy đặc. Mà lá cờ nhỏ còn lại, trên mặt thêu hình một con mãng xà đang nuốt vân thổ vụ. Từ miệng mãng xà từng đoàn sương khói mơ hồ bay ra, che phủ bên ngoài lá cờ.
Phương Linh lấy tay chỉ vào hai đồ vặt trên, bình tĩnh nói:
"Mũi tên màu xanh này chính là một kiện cao cấp nguyên bảo gọi là Thanh Phong Tiễn. Phía trên thân tiễn khắc đủ ba trăm sáu mươi lăm phù văn có tác dụng gia tăng tốc độ, uy lực... Ngoài ra do Thanh Phong Tiễn này bản thân đã có được đặc tính của phong nguyên lực, vì vậy khi bắn ra không những tốc độ siêu nhanh mà còn có thêm hàng loạt lưỡi phong nhận từ trên thân tiễn bắn khắp chung quanh, sức mạnh vô cùng.
Còn lá tiểu ký màu tím này gọi là Tử Tinh Giao Kỳ. Nghe nói là được luyện chế ra từ da ngoài của yêu thú cấp chín Tử Mục Giao Long, không những có thể phun ra khói độc tấn công địch thủ, hơn nữa còn tỏa ra tử vân che chắn người ở bên trong. Nhất là lúc nguy cấp quan đầu, có thể vận dụng một lần giao hồn trong kỳ để gọi về hư ảnh của Tử Tinh Giao Long giúp chúng ta kháng địch. Lá kỳ này là một kiện ngụy linh bảo hàng thật giá thật trân quý vô cùng. Bên trong học viện chúng ta cũng chỉ có nội viện đệ tử mới có khả năng sở hữu. Ta lần này dẫn các ngươi thi hành nhiệm vụ, cũng là được cấp trên ưu ái mới được mượn dùng lá Tử Tinh Giao Kỳ này."
"Nói vậy uy lực hai thứ này là đủ giúp chúng ta đẩy lui thú triều? Ta thực sự không tin tưởng lắm, thú triều có hàng ngàn con, hơn nữa còn cả đàn Huyết Mao Ma Viên kia, thực sự với sức của năm người chúng ta không thể đánh lui được chúng."
Nguyễn Thái Học nhìn hai kiện nguyên bảo một chút, theo sau vẫn không tin tưởng lắc lắc đầu nói.
"Đẩy lui thú triều với sức năm người chúng ta đương nhiên là không thể. Nhưng nếu trực tiếp tiến vào sâm lâm, đem con yêu thú đầu đàn khởi động thú triều Huyết Mao Viên Vương chém giết thì sao?"
Phương Linh ngược lại không hề bất mãn, mà vẫn thản nhiên cười cười đáp. Mà nàng vừa dứt lời, bốn người còn lại ngay cả Nguyễn Thái Học cũng không nhịn được thất thanh kêu lên.
"Hi hi, theo như tin tức ta biết được từ trưởng lão trong học viện, vốn là trước đây ba tháng từng có một con ma viên bị nhân loại giết chết thu lấy yêu đan. Mà xui xẻo làm sao con ma viên này lại là nhi tử của Huyết Mao Viên Vương, vì vậy mới khiến nó nổi trận lôi đỉnh tụ tập quần yêu dẫn phát thú triều tấn công các thành thị của nhân loại để trả thù. Tuy nói Huyết Mao Viên Vương chỉ làm mưa làm gió được tại khu vực rìa ngoài trung tâm của Lạc Nhật Sâm Lâm, bên trong còn có những yêu thú mạnh hơn so với nó. Nhưng mà dù sao con Viên Vương này cũng được tính là một trong những vương giả của Lạc Nhật Sâm Lâm, vì vậy dưới sự dẫn động của nó mới gây nên thú triều lần này."
Phương Linh cười hì hì giải thích cho mọi người.
"Ra là vậy! Vậy chỉ cần chúng ta đem con yêu thú này giết chết là có thể giải tán được thú triều?"
Lý Phàm thở ra một hơi nhìn Phương Linh mừng rỡ nói.
"Tuy nói là vậy nhưng thực sự cũng không phải dễ dàng như vậy. Không nói tới thực lực con Huyết Mao Viên Vương này đã gần như tiếp cận Thần Kết Cảnh cao thủ của nhân loại, chỉ tính riêng đám ma viên xung quanh cũng đủ làm chúng ta phải đau đầu rồi. Dù có Tử Tinh Giao Kỳ yểm hộ tới gần được viên vương, nhưng nếu không thể trong thời gian ngắn nhất giết chết nó, đợi tới khi đám ma viên xung quanh kéo đến vậy chúng ta cũng chắc chắn phải chết."
Phương Linh nghe thấy lời này ngược lại thu lại vẻ cười trên mặt, trầm giọng nói.
"Như vậy sao?"
Bốn người thấy không thể đơn giản giết được viên vương, hơn nữa nguy cơ mất mạng là rất lớn không khỏi trở nên trầm mặc. Một lúc sau, vẫn là Lý Phàm lấy lại tinh thần đầu tiên. Hắn nhìn mọi người cười lớn mấy tiếng, hào sảng nói:
"Ha ha, trước tiên không nên nghĩ tới những việc này, chúng ta hiện tại nên hạ xuống thành phủ chủ cùng bọn họ thương lượng đối sách trước đã. Nếu như vẫn không còn cách nào khác, vậy cũng đành phải liều cái mạng này một lần thôi. Sống chết, cứ để trời cao kia quyết định đi."
Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên coi thường sinh tử của hắn, mấy người còn lại ngoài Vũ Thanh Phong ra đều có vẻ kinh ngạc. Ngược lại thiếu niên này đối với tính cách của Lý Phàm đã không xa lạ gì, gật gật đầu mỉm cười hưởng ứng:
"Vậy cứ hạ xuống đi đã. Nói thật ngồi trên cái thuyền này mấy ngày, đến mông đít ta cũng sưng phồng lên rồi đây nè."
Mọi người nghe vậy đều cười lên vui vẻ, tâm tình khẩn trương cùng lo lắng cũng vơi đi không ít. Theo sau dưới sự điều khiển của Phương Linh, tiểu thuyền dần dần hạ thấp độ cao hướng phía dưới hạ xuống...
"Tiêu diệt đám yêu thú này chắc chắn là phải làm rồi. Chỉ là trước đó, ta có vài điều thắc mắc muốn hỏi."
Nói đến đây, Nguyễn Thái Học thản nhiên nhìn sang Phương Linh bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Ngươi có thắc mắc gì, hỏi đi."
Phương Linh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng đáp.
"Đầu tiên, theo như ta biết trong khi ngoại viện đệ tử đi chấp hành nhiệm vụ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn, và tính mạng hầu như sẽ được đảm bảo. Nhưng lần này, hắc hắc, chưa nói tới việc thú triều ra sao, chỉ tính riêng đám Huyết Mao Ma Viên trước mắt này cũng đủ đem chúng ta toàn bộ giết hết. Như vậy, nhiệm vụ lần này không khỏi hơi quá nguy hiểm rồi đi?"
Nguyễn Thái Học vuốt vuốt cằm, từ từ nói. Mà theo lời hắn nói ra những người còn lại cũng đều sực tỉnh.
Đúng vậy, bình thường vẫn nói nhiệm vụ của ngoại viện đệ tử tuy có khó khăn nhưng chắc chắn sẽ không nguy hiểm.
Nhưng lần này lại muốn bọn họ ba người Thần Lực Cảnh, một Cương Nhu Cảnh, cao nhất là Phương Linh kia cũng chỉ là Phi Nhân Cảnh đi đối phó với một đàn yêu thú mấy chục con, hơn nữa yếu nhất trong số chúng cũng phải ngang với võ giả Thần Lực Cảnh nhân loại, như vậy không phải quá mức hung hiểm rồi sao?
Phương Linh lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, chẳng qua nàng cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ bình tĩnh ra hiệu cho Nguyễn Thái Học tiếp tục:
"Nói tiếp đi! Còn thắc mắc gì nữa?"
"Được! Vậy điểm thứ hai, học viện chắc chắn sẽ không bảo chúng ta đi tìm chết, nhất định sẽ cấp cho chúng ta một số biện pháp hoặc nguyên bảo gì gì đó để ngăn chặn đợt thú triều này. Mà người được giao cho những nguyên bảo này, ngoài Phương Linh sư tỷ được giao trọng trách dẫn đội lần này ra, ta thực sự không nghĩ ra còn ai khác. Như vậy xin hỏi, đến hiện tại ngươi đã có thể nói cho chúng ta biết, học viện đã giao cho ngươi những gì? Và quan trọng nhất, ngươi đối với thú triều lần này có mấy phần nắm chắc đẩy lui?"
Nguyễn Thái Học hai mắt sáng quắc nhìn Phương Linh thản nhiên phân tích một tràng dài. Ba người Vũ Phong càng nghe càng kinh ngạc, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một chút bội phục với trí tuệ của tên này. Chỉ là cùng với đó, bọn họ cũng đồng dạng mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phương Linh.
Nói như vậy vị "sư tỷ" trước mắt này, thực sự là đã được phát một số nguyên bào gì đó sao?
Trước cái nhìn của mọi người, Phương Linh chỉ còn biết cười khổ, bất đắc dĩ vung tay lên, từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai kiện đồ vật.
Đây là một mũi tên màu xanh biếc cùng một một lá cờ nhỏ màu tím lớn bằng bàn tay. Trên mũi tên màu xanh khắc họa một số phù văn kỳ quái, toát ra một cỗ nguyên lực phong thuộc tính dầy đặc. Mà lá cờ nhỏ còn lại, trên mặt thêu hình một con mãng xà đang nuốt vân thổ vụ. Từ miệng mãng xà từng đoàn sương khói mơ hồ bay ra, che phủ bên ngoài lá cờ.
Phương Linh lấy tay chỉ vào hai đồ vặt trên, bình tĩnh nói:
"Mũi tên màu xanh này chính là một kiện cao cấp nguyên bảo gọi là Thanh Phong Tiễn. Phía trên thân tiễn khắc đủ ba trăm sáu mươi lăm phù văn có tác dụng gia tăng tốc độ, uy lực... Ngoài ra do Thanh Phong Tiễn này bản thân đã có được đặc tính của phong nguyên lực, vì vậy khi bắn ra không những tốc độ siêu nhanh mà còn có thêm hàng loạt lưỡi phong nhận từ trên thân tiễn bắn khắp chung quanh, sức mạnh vô cùng.
Còn lá tiểu ký màu tím này gọi là Tử Tinh Giao Kỳ. Nghe nói là được luyện chế ra từ da ngoài của yêu thú cấp chín Tử Mục Giao Long, không những có thể phun ra khói độc tấn công địch thủ, hơn nữa còn tỏa ra tử vân che chắn người ở bên trong. Nhất là lúc nguy cấp quan đầu, có thể vận dụng một lần giao hồn trong kỳ để gọi về hư ảnh của Tử Tinh Giao Long giúp chúng ta kháng địch. Lá kỳ này là một kiện ngụy linh bảo hàng thật giá thật trân quý vô cùng. Bên trong học viện chúng ta cũng chỉ có nội viện đệ tử mới có khả năng sở hữu. Ta lần này dẫn các ngươi thi hành nhiệm vụ, cũng là được cấp trên ưu ái mới được mượn dùng lá Tử Tinh Giao Kỳ này."
"Nói vậy uy lực hai thứ này là đủ giúp chúng ta đẩy lui thú triều? Ta thực sự không tin tưởng lắm, thú triều có hàng ngàn con, hơn nữa còn cả đàn Huyết Mao Ma Viên kia, thực sự với sức của năm người chúng ta không thể đánh lui được chúng."
Nguyễn Thái Học nhìn hai kiện nguyên bảo một chút, theo sau vẫn không tin tưởng lắc lắc đầu nói.
"Đẩy lui thú triều với sức năm người chúng ta đương nhiên là không thể. Nhưng nếu trực tiếp tiến vào sâm lâm, đem con yêu thú đầu đàn khởi động thú triều Huyết Mao Viên Vương chém giết thì sao?"
Phương Linh ngược lại không hề bất mãn, mà vẫn thản nhiên cười cười đáp. Mà nàng vừa dứt lời, bốn người còn lại ngay cả Nguyễn Thái Học cũng không nhịn được thất thanh kêu lên.
"Hi hi, theo như tin tức ta biết được từ trưởng lão trong học viện, vốn là trước đây ba tháng từng có một con ma viên bị nhân loại giết chết thu lấy yêu đan. Mà xui xẻo làm sao con ma viên này lại là nhi tử của Huyết Mao Viên Vương, vì vậy mới khiến nó nổi trận lôi đỉnh tụ tập quần yêu dẫn phát thú triều tấn công các thành thị của nhân loại để trả thù. Tuy nói Huyết Mao Viên Vương chỉ làm mưa làm gió được tại khu vực rìa ngoài trung tâm của Lạc Nhật Sâm Lâm, bên trong còn có những yêu thú mạnh hơn so với nó. Nhưng mà dù sao con Viên Vương này cũng được tính là một trong những vương giả của Lạc Nhật Sâm Lâm, vì vậy dưới sự dẫn động của nó mới gây nên thú triều lần này."
Phương Linh cười hì hì giải thích cho mọi người.
"Ra là vậy! Vậy chỉ cần chúng ta đem con yêu thú này giết chết là có thể giải tán được thú triều?"
Lý Phàm thở ra một hơi nhìn Phương Linh mừng rỡ nói.
"Tuy nói là vậy nhưng thực sự cũng không phải dễ dàng như vậy. Không nói tới thực lực con Huyết Mao Viên Vương này đã gần như tiếp cận Thần Kết Cảnh cao thủ của nhân loại, chỉ tính riêng đám ma viên xung quanh cũng đủ làm chúng ta phải đau đầu rồi. Dù có Tử Tinh Giao Kỳ yểm hộ tới gần được viên vương, nhưng nếu không thể trong thời gian ngắn nhất giết chết nó, đợi tới khi đám ma viên xung quanh kéo đến vậy chúng ta cũng chắc chắn phải chết."
Phương Linh nghe thấy lời này ngược lại thu lại vẻ cười trên mặt, trầm giọng nói.
"Như vậy sao?"
Bốn người thấy không thể đơn giản giết được viên vương, hơn nữa nguy cơ mất mạng là rất lớn không khỏi trở nên trầm mặc. Một lúc sau, vẫn là Lý Phàm lấy lại tinh thần đầu tiên. Hắn nhìn mọi người cười lớn mấy tiếng, hào sảng nói:
"Ha ha, trước tiên không nên nghĩ tới những việc này, chúng ta hiện tại nên hạ xuống thành phủ chủ cùng bọn họ thương lượng đối sách trước đã. Nếu như vẫn không còn cách nào khác, vậy cũng đành phải liều cái mạng này một lần thôi. Sống chết, cứ để trời cao kia quyết định đi."
Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên coi thường sinh tử của hắn, mấy người còn lại ngoài Vũ Thanh Phong ra đều có vẻ kinh ngạc. Ngược lại thiếu niên này đối với tính cách của Lý Phàm đã không xa lạ gì, gật gật đầu mỉm cười hưởng ứng:
"Vậy cứ hạ xuống đi đã. Nói thật ngồi trên cái thuyền này mấy ngày, đến mông đít ta cũng sưng phồng lên rồi đây nè."
Mọi người nghe vậy đều cười lên vui vẻ, tâm tình khẩn trương cùng lo lắng cũng vơi đi không ít. Theo sau dưới sự điều khiển của Phương Linh, tiểu thuyền dần dần hạ thấp độ cao hướng phía dưới hạ xuống...
/115
|