Băng Phủ!
Thảm đỏ trải rộng ở cổng, gia nhân tấp nập đi lại trải dài bàn ghế. Pháo hoa treo cao, mọi người Băng gia từ già đến trẻ trên mặt nụ cười nở rộ, đắc ý mãn nguyện, một bộ giống như đi đường nhặt được nguyên thạch bình thường.
Cũng khó trách những kẻ này đắc chí như vậy, ai ai cũng biết đại tiểu thư Băng gia Băng Mi được thần nhân ở Thiên Ngân học viện mang đi tu hành đại đạo, từ nay về sau Băng gia cũng là nước lên thuyền lên một bước lên trời a.
Đến trưa, đại sảnh Băng gia mở rộng, hai hàng hán tử mặc khải giáp trắng bạc đứng hai bên cửa, một bộ nghiêm nghiêm cẩn cẩn chờ đợi quan khách đi vào.
Mà trên sân, tại một đài cao chính giữa, một trung niên nam tử anh tuấn bất phàm, khí độ uy nghiêm bình thản ngồi trên ghế, hai mắt thờ ơ nhìn gia nhân phía dưới đang đi đi lại lại chuẩn bị yến tiệc. Từ người hắn, một cỗ băng hàn chi khí mãnh liệt tỏa ra, làm không gian xung quanh cũng trở nên âm lạnh xuống.
Trung niên nam tử này, chính là đương nhiệm gia chủ Băng gia, Băng Hàn Phong, là cao thủ tông sư cảnh đỉnh phong, nửa bước Tiên Thiên.
Mà đứng sau lưng hắn, là hai lão già râu tóc trắng phơ, mặt đầy nếp nhăn khắc khổ, trên người phân biệt mặc trường sam đen trắng hai màu. Từ thân thể già yếu của bọn họ, loáng thoáng toát ra một cỗ ý vị võ học tông sư, từ vùng bụng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch" yếu ớt vang lên.
Rất hiển nhiên, hai lão già trông như sắp xuống quan tài này, cũng là hai vị Tông Sư cao thủ hàng thật giá thật.
Lúc này, Băng Hàn Phong khẽ quay đầu lại, hướng tới một lão già trong đó điềm nhiên hỏi:
"Hắc Hàn trưởng lão, mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?"
Lão giả mặc hắc y nghe vậy vội vàng tiến lên, cung kính nói:
"Đã xong hết rồi thưa gia chủ, chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng là yến tiệc có thể bắt đầu."
"Vậy sao, vậy nên bắt đầu đi thôi. Yến tiệc lần này, ngoài để chúc mừng Mi nhi được thần nhân thu lưu ra, chính yếu chính là hướng tới những lão gia hỏa kia răn đe trấn áp, nếu cần thiết cũng có thể giết gà dọa khỉ, làm cho uy danh của Băng gia chúng ta triệt để đứng vững ở Huyền Phong thành."
Băng Hàn Phong khẽ xua xua tay, theo sau cười lạnh nói.
"Gia chủ anh minh, những lão gia hỏa kia ngày thường đối với Băng gia chúng ta giả bộ khách khí, nhưng trong lòng rất là không yên phận. Giờ đại tiểu thư đã được thần nhân nhìn trúng thu làm môn hạ, danh tiếng Băng gia chúng ta hiện nay như mặt trời giữa trưa, cũng nên đem những lão gia hỏa này thanh lọc một lần."
Bạch y lão giả khóe miệng nở một nụ cười nịnh nọt, hướng tới Băng Hàn Phong trầm trầm nói.
"Bạch Hàn trưởng lão nói rất đúng, ta cũng muốn nhìn xem còn kẻ nào không có mắt không chịu phục tùng Băng gia ta nữa, ha ha. Thôi nên hạ lệnh khai tiệc đi."
Băng Hàn Phong cười to một tiếng, theo sau vung tay lên nói.
Mà dưới mệnh lệnh của hắn, cổng chính Băng gia cũng là được khai mở ra, theo sau từng chùm pháo nổ vang lên, hai hàng tráng hán mặc bạch y đứng dọc hai bên cổng, chờ đón quan khách tiến vào.
Mà cùng lúc này bên ngoài Băng gia, một số người ăn mặc quần áo sang quý cũng là dẫn theo gia nhân, hướng tới cổng chính Băng gia bước tới.
"Gia chủ Phần gia, Phần Văn Hiên đến, mừng tặng Băng gia một đôi Huyết Ngọc Sư Tâm, ba cân Lưu Ly Quan Tinh Kính."
"Gia chủ Trương gia, Trương Hàn Toại đến, mừng tặng Băng gia một thanh Trảm Lân Bảo Kiếm, hai đóa Thiên Niên Thanh Văn Liên."
"Đại trưởng lão Hàn gia, Hàn Kình đến, mừng tặng Băng gia hai cân Tham Huyết Linh Chi, một con Truy Phong Sư Mã."
"Gia chủ Trần gia..."
"Gia chủ Vương gia..."
Một loạt cái tên được gia nhân Băng gia xướng lên, cũng là làm cho mọi người bên ngoài nghe được kinh hãi thật sâu. Những lão gia hỏa kia là một đám quyền cao chức trọng, tai to mặt lớn ở Huyền Phong Thành này, thường ngày tuy Băng gia vẫn mang tiếng là đệ nhất gia, những cũng chưa từng khiến bọn họ phải đích thân đến nhà như vậy. Mà tặng phẩm những người này đem đến, tuy chưa phải là gia tộc trấn bảo, nhưng cũng thập phần quý trọng, không nghĩ tới hôm nay phải hai tay đem tặng cho Băng gia a.
Qua đây mà nói, Băng gia chân chính trở thành đệ nhất Huyền Phong thành, cũng không còn là tin đồn nữa rồi.
Trên quảng trường, Băng Hàn Phong ngồi yên trên ghế tại đài cao, nghe đến những cái tên kia được xướng lên, mi mắt hơi hơi hé ra, khóe miệng mang theo một nụ cười âm trầm, lẩm bẩm nói:
"Những tên này, cũng thật có đủ quả quyết a, nhịn đau xuất ra những bảo vật trân quý như vậy, chặc chặc..."
"Cái này là tất nhiên rồi. Bọn hắn lần này đến đây vốn là một bụng nịnh nọt Băng gia ta. Đại tiểu thư nếu được thành học viên của Thiên Ngân học viện, gia tộc ta cũng là nước lên thì thuyền lên, sau này cá vượt long môn, không thể chỉ phát triển trong cái thành trì nhỏ bé này. Bọn hắn cũng là nhìn rõ điểm này, vì vậy không thể không nhịn đau mà hướng tới chúng ta đầu nhập a."
Hắc Hàn Trưởng lão cười cười đáp.
Một lúc sau, trên sân lớn trong Băng phủ, là hàng loạt những chiếc bàn tròn, bên trên trải vải đỏ, đựng đầy các đĩa sơn hào hải vị, mà khác nhân, cũng là ngồi kín chỗ.
Ở chính giũa những chiếc bàn này, là một đài cao nằm giữa, đối với những chiếc bàn xung quanh mang theo xu thế chúng tinh củng nguyệt. Mà trên đài cao cũng đồng dạng bày một bàn mĩ vị, nhưng phái sau bàn, chỉ có duy nhất một người ngồi. Đó chính là một trung niên nam tử uy nghiêm lẫm lẫm, hai mắt sáng rực, mang theo cái nhìn như quân lâm thiên hạ nhìn về chúng nhân tại trường.
Hắn, chính là Băng gia gia chủ Băng Hàn Phong.
"Các vị, hôm nay Băng gia ta mở tiệc chính là vì muốn thông báo một tin, có lẽ các vị ở đây cũng đã biết rồi. Đúng vậy, ái nữ Băng Mi, chính là đã được thần nhân ở Thiên Ngân học viện thu làm môn hạ, bước vào con đường tu đạo."
Băng Hàn Phong quét nhìn chúng nhân một lượt, theo sau tay nâng ly rượu, hướng tới mọi người mỉm cười nói.
"Chúc mừng Băng gia chủ, sau này Băng gia là cá chép hóa rồng a."
"Hàn Phong huynh sinh ra được ái nữ như vậy, đúng là người thường không thể sánh bằng, là nhân trung long phượng a."
"Băng gia sau này tiền đồ vô khả hạn lượng, vô khả hạn lượng."
Băng Hàn Phong vừa dứt lời, xung quanh đều là đồng thời ồ lên một loạt tiếng chúc mừng. Quan khách trong sân, bất kể là địa vị cao bao nhiêu đều hướng tới hắn thi nhau chúc mừng.
Đối với điều này, Băng Hàn Phong cũng là không chút đắc ý, chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Theo sau hắn lại lên tiếng:
"Các vị, còn có một điều thứ hai. Hiện giờ thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi lên khắp nơi, Đại Lê Vương Triều cũng là không còn đủ sức chấn áp Nam châu nữa. Chúng ta ở cái quận thành này, chỉ là những thế lực nhỏ yếu không đáng nhắc tới, nếu không dựa lưng vào nhau, thì rất khó sinh tồn trong thời buổi hiện nay a."
Băng Hàn Phong sầu mi khổ kiếm nói, rất có phong phạm của một kẻ thánh hiền lo toan cho an nguy vạn dân bá tánh. Mà gia chủ các nhà, nghe đến lời này của hắn, tuy đã biết trước nhưng vẫn là sắc mặt cứng lại, nự cười trên môi cũng trở nên vô cùng gượng gạo. Nhưng chưa đợi họ nói gì, Băng Hàn Phong lại tiếp;
"Vì vậy ta ở đây cũng là có một cái đề nghị. Hy vọng Huyền Phong thành sẽ thống nhất thành một thể, bầu gia một vị thành chủ để chăm lo mọi việc trong thành, đoàn kết các gia tộc thành một khối chống cự với ngoại giặc. Nếu không như vậy, để tình trạng thành trì do các nhà quản lý như trước kia không tránh khỏi có chút hỗn loạn, không bền chắc a."
Lời Băng Hàn Phong vừa dứt, chúng nhân cũng là sắc mặt khó coi, biến ảo bất định. Cái vị thành chủ này, ngoài Băng Hàn Phong hắn ra còn ai khác có thể ngồi chứ? Nhưng mà cứ như vậy giao ra quyền lực trong tay, quy hết tất cả về Băng gia quản lý vậy cũng thật không dễ dàng a.
Chỉ là đúng lúc mọi người còn đang trầm tư, một âm thanh the thé vang lên, cười cười nói:
"Ta tình nguyện giao ra quyền khống chế của Hàn gia với Huyền Phong Thành, ngoài ra còn đứng ra tiến cử Hàn Phong huynh đay lên làm vị trí thành chủ a."
Mọi người ngạc nhiên quay người lại nhìn, người vừa lên tiếng chính là đại trưởng lão Hàn Kình của Hàn gia. Xem ra Hàn gia, cũng là quyết định rồi. Chúng nhân thầm măng một tiếng "vô sỉ" nhưng mà cũng không ai dám lên tiếng phản đối, theo sau đều đồng loạt đồng ý.
"Vương gia ta nguyện ý."
"Trần gia ta cũng nguyện ý, hi vọng Băng gia chủ có thể dẫn dắt chúng ta Huyền Phong thành bước lên một bậc mới, hùng bá bát phương a."
"Cái này là tất nhiên. Băng gia ta tiền đồ vô lượng. Đừng nói chỉ mấy cái thành nhỏ quanh đây, có Băng Mi đại tiểu thư, sau này dù Băng gia ta muốn thành vương lập quốc cũng không phải không có khả năng a."
Bạch sam lão giả Bạch Hàn trưởng lão đắc ý cười nói.
Mà Băng Hàn Phong nghe thấy lời này, cũng là khóe miệng nở nụ cười, thập phần thỏa mãn. Nhưng chưa đợi hắn lên tiếng nói gì, từ ngoài đại sảnh, một tiếng nói trầm trầm vọng vào, mang theo đó là khôn cùng sát khí hàng lâm phủ xuống truyền vào tai mọi chúng nhân bên trong quảng trường:
"Thành vương lập quốc, ta xem hắn chỉ có thể xuống địa ngục mà làm tiểu đệ của Diêm Vương mà thôi."
Mọi người trong sân giật mình, theo sau ánh mắt nhất thời hướng tới bên ngoài đại môn. Mà Băng Hàn Phong thì là càng triệt để sát khí tỏa ra, quay đầu nhìn về nơi tiếng nói phát ra quát lạnh nói:
"Là ai? Ai mà dám ở Băng gia xuất khẩu cuồng ngôn như vậy?"
Theo lời hắn nói, một tiếng cười khẽ vang lên, theo sau thân ảnh một thiếu niên mặc hắc bào, tóc xõa trên vai, hai mắt sâu đen thâm thúy từ từ xuất hiện ngoài cổng, hướng tới Băng Hàn Phong nhàn nhạt cười, lạnh lùng nói:
"Băng lão thất phu, cừu oán của ta với Băng gia, hôm nay cũng nên hảo hảo tính toán tót một lần đi a."
Thiếu niên này, cả người mang theo một cỗ khí chất hoang dã hoang tàn, chính là người vừa bước vào Huyền Phong thành hôm trước, Lý Phàm...
Thảm đỏ trải rộng ở cổng, gia nhân tấp nập đi lại trải dài bàn ghế. Pháo hoa treo cao, mọi người Băng gia từ già đến trẻ trên mặt nụ cười nở rộ, đắc ý mãn nguyện, một bộ giống như đi đường nhặt được nguyên thạch bình thường.
Cũng khó trách những kẻ này đắc chí như vậy, ai ai cũng biết đại tiểu thư Băng gia Băng Mi được thần nhân ở Thiên Ngân học viện mang đi tu hành đại đạo, từ nay về sau Băng gia cũng là nước lên thuyền lên một bước lên trời a.
Đến trưa, đại sảnh Băng gia mở rộng, hai hàng hán tử mặc khải giáp trắng bạc đứng hai bên cửa, một bộ nghiêm nghiêm cẩn cẩn chờ đợi quan khách đi vào.
Mà trên sân, tại một đài cao chính giữa, một trung niên nam tử anh tuấn bất phàm, khí độ uy nghiêm bình thản ngồi trên ghế, hai mắt thờ ơ nhìn gia nhân phía dưới đang đi đi lại lại chuẩn bị yến tiệc. Từ người hắn, một cỗ băng hàn chi khí mãnh liệt tỏa ra, làm không gian xung quanh cũng trở nên âm lạnh xuống.
Trung niên nam tử này, chính là đương nhiệm gia chủ Băng gia, Băng Hàn Phong, là cao thủ tông sư cảnh đỉnh phong, nửa bước Tiên Thiên.
Mà đứng sau lưng hắn, là hai lão già râu tóc trắng phơ, mặt đầy nếp nhăn khắc khổ, trên người phân biệt mặc trường sam đen trắng hai màu. Từ thân thể già yếu của bọn họ, loáng thoáng toát ra một cỗ ý vị võ học tông sư, từ vùng bụng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch" yếu ớt vang lên.
Rất hiển nhiên, hai lão già trông như sắp xuống quan tài này, cũng là hai vị Tông Sư cao thủ hàng thật giá thật.
Lúc này, Băng Hàn Phong khẽ quay đầu lại, hướng tới một lão già trong đó điềm nhiên hỏi:
"Hắc Hàn trưởng lão, mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?"
Lão giả mặc hắc y nghe vậy vội vàng tiến lên, cung kính nói:
"Đã xong hết rồi thưa gia chủ, chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng là yến tiệc có thể bắt đầu."
"Vậy sao, vậy nên bắt đầu đi thôi. Yến tiệc lần này, ngoài để chúc mừng Mi nhi được thần nhân thu lưu ra, chính yếu chính là hướng tới những lão gia hỏa kia răn đe trấn áp, nếu cần thiết cũng có thể giết gà dọa khỉ, làm cho uy danh của Băng gia chúng ta triệt để đứng vững ở Huyền Phong thành."
Băng Hàn Phong khẽ xua xua tay, theo sau cười lạnh nói.
"Gia chủ anh minh, những lão gia hỏa kia ngày thường đối với Băng gia chúng ta giả bộ khách khí, nhưng trong lòng rất là không yên phận. Giờ đại tiểu thư đã được thần nhân nhìn trúng thu làm môn hạ, danh tiếng Băng gia chúng ta hiện nay như mặt trời giữa trưa, cũng nên đem những lão gia hỏa này thanh lọc một lần."
Bạch y lão giả khóe miệng nở một nụ cười nịnh nọt, hướng tới Băng Hàn Phong trầm trầm nói.
"Bạch Hàn trưởng lão nói rất đúng, ta cũng muốn nhìn xem còn kẻ nào không có mắt không chịu phục tùng Băng gia ta nữa, ha ha. Thôi nên hạ lệnh khai tiệc đi."
Băng Hàn Phong cười to một tiếng, theo sau vung tay lên nói.
Mà dưới mệnh lệnh của hắn, cổng chính Băng gia cũng là được khai mở ra, theo sau từng chùm pháo nổ vang lên, hai hàng tráng hán mặc bạch y đứng dọc hai bên cổng, chờ đón quan khách tiến vào.
Mà cùng lúc này bên ngoài Băng gia, một số người ăn mặc quần áo sang quý cũng là dẫn theo gia nhân, hướng tới cổng chính Băng gia bước tới.
"Gia chủ Phần gia, Phần Văn Hiên đến, mừng tặng Băng gia một đôi Huyết Ngọc Sư Tâm, ba cân Lưu Ly Quan Tinh Kính."
"Gia chủ Trương gia, Trương Hàn Toại đến, mừng tặng Băng gia một thanh Trảm Lân Bảo Kiếm, hai đóa Thiên Niên Thanh Văn Liên."
"Đại trưởng lão Hàn gia, Hàn Kình đến, mừng tặng Băng gia hai cân Tham Huyết Linh Chi, một con Truy Phong Sư Mã."
"Gia chủ Trần gia..."
"Gia chủ Vương gia..."
Một loạt cái tên được gia nhân Băng gia xướng lên, cũng là làm cho mọi người bên ngoài nghe được kinh hãi thật sâu. Những lão gia hỏa kia là một đám quyền cao chức trọng, tai to mặt lớn ở Huyền Phong Thành này, thường ngày tuy Băng gia vẫn mang tiếng là đệ nhất gia, những cũng chưa từng khiến bọn họ phải đích thân đến nhà như vậy. Mà tặng phẩm những người này đem đến, tuy chưa phải là gia tộc trấn bảo, nhưng cũng thập phần quý trọng, không nghĩ tới hôm nay phải hai tay đem tặng cho Băng gia a.
Qua đây mà nói, Băng gia chân chính trở thành đệ nhất Huyền Phong thành, cũng không còn là tin đồn nữa rồi.
Trên quảng trường, Băng Hàn Phong ngồi yên trên ghế tại đài cao, nghe đến những cái tên kia được xướng lên, mi mắt hơi hơi hé ra, khóe miệng mang theo một nụ cười âm trầm, lẩm bẩm nói:
"Những tên này, cũng thật có đủ quả quyết a, nhịn đau xuất ra những bảo vật trân quý như vậy, chặc chặc..."
"Cái này là tất nhiên rồi. Bọn hắn lần này đến đây vốn là một bụng nịnh nọt Băng gia ta. Đại tiểu thư nếu được thành học viên của Thiên Ngân học viện, gia tộc ta cũng là nước lên thì thuyền lên, sau này cá vượt long môn, không thể chỉ phát triển trong cái thành trì nhỏ bé này. Bọn hắn cũng là nhìn rõ điểm này, vì vậy không thể không nhịn đau mà hướng tới chúng ta đầu nhập a."
Hắc Hàn Trưởng lão cười cười đáp.
Một lúc sau, trên sân lớn trong Băng phủ, là hàng loạt những chiếc bàn tròn, bên trên trải vải đỏ, đựng đầy các đĩa sơn hào hải vị, mà khác nhân, cũng là ngồi kín chỗ.
Ở chính giũa những chiếc bàn này, là một đài cao nằm giữa, đối với những chiếc bàn xung quanh mang theo xu thế chúng tinh củng nguyệt. Mà trên đài cao cũng đồng dạng bày một bàn mĩ vị, nhưng phái sau bàn, chỉ có duy nhất một người ngồi. Đó chính là một trung niên nam tử uy nghiêm lẫm lẫm, hai mắt sáng rực, mang theo cái nhìn như quân lâm thiên hạ nhìn về chúng nhân tại trường.
Hắn, chính là Băng gia gia chủ Băng Hàn Phong.
"Các vị, hôm nay Băng gia ta mở tiệc chính là vì muốn thông báo một tin, có lẽ các vị ở đây cũng đã biết rồi. Đúng vậy, ái nữ Băng Mi, chính là đã được thần nhân ở Thiên Ngân học viện thu làm môn hạ, bước vào con đường tu đạo."
Băng Hàn Phong quét nhìn chúng nhân một lượt, theo sau tay nâng ly rượu, hướng tới mọi người mỉm cười nói.
"Chúc mừng Băng gia chủ, sau này Băng gia là cá chép hóa rồng a."
"Hàn Phong huynh sinh ra được ái nữ như vậy, đúng là người thường không thể sánh bằng, là nhân trung long phượng a."
"Băng gia sau này tiền đồ vô khả hạn lượng, vô khả hạn lượng."
Băng Hàn Phong vừa dứt lời, xung quanh đều là đồng thời ồ lên một loạt tiếng chúc mừng. Quan khách trong sân, bất kể là địa vị cao bao nhiêu đều hướng tới hắn thi nhau chúc mừng.
Đối với điều này, Băng Hàn Phong cũng là không chút đắc ý, chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Theo sau hắn lại lên tiếng:
"Các vị, còn có một điều thứ hai. Hiện giờ thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi lên khắp nơi, Đại Lê Vương Triều cũng là không còn đủ sức chấn áp Nam châu nữa. Chúng ta ở cái quận thành này, chỉ là những thế lực nhỏ yếu không đáng nhắc tới, nếu không dựa lưng vào nhau, thì rất khó sinh tồn trong thời buổi hiện nay a."
Băng Hàn Phong sầu mi khổ kiếm nói, rất có phong phạm của một kẻ thánh hiền lo toan cho an nguy vạn dân bá tánh. Mà gia chủ các nhà, nghe đến lời này của hắn, tuy đã biết trước nhưng vẫn là sắc mặt cứng lại, nự cười trên môi cũng trở nên vô cùng gượng gạo. Nhưng chưa đợi họ nói gì, Băng Hàn Phong lại tiếp;
"Vì vậy ta ở đây cũng là có một cái đề nghị. Hy vọng Huyền Phong thành sẽ thống nhất thành một thể, bầu gia một vị thành chủ để chăm lo mọi việc trong thành, đoàn kết các gia tộc thành một khối chống cự với ngoại giặc. Nếu không như vậy, để tình trạng thành trì do các nhà quản lý như trước kia không tránh khỏi có chút hỗn loạn, không bền chắc a."
Lời Băng Hàn Phong vừa dứt, chúng nhân cũng là sắc mặt khó coi, biến ảo bất định. Cái vị thành chủ này, ngoài Băng Hàn Phong hắn ra còn ai khác có thể ngồi chứ? Nhưng mà cứ như vậy giao ra quyền lực trong tay, quy hết tất cả về Băng gia quản lý vậy cũng thật không dễ dàng a.
Chỉ là đúng lúc mọi người còn đang trầm tư, một âm thanh the thé vang lên, cười cười nói:
"Ta tình nguyện giao ra quyền khống chế của Hàn gia với Huyền Phong Thành, ngoài ra còn đứng ra tiến cử Hàn Phong huynh đay lên làm vị trí thành chủ a."
Mọi người ngạc nhiên quay người lại nhìn, người vừa lên tiếng chính là đại trưởng lão Hàn Kình của Hàn gia. Xem ra Hàn gia, cũng là quyết định rồi. Chúng nhân thầm măng một tiếng "vô sỉ" nhưng mà cũng không ai dám lên tiếng phản đối, theo sau đều đồng loạt đồng ý.
"Vương gia ta nguyện ý."
"Trần gia ta cũng nguyện ý, hi vọng Băng gia chủ có thể dẫn dắt chúng ta Huyền Phong thành bước lên một bậc mới, hùng bá bát phương a."
"Cái này là tất nhiên. Băng gia ta tiền đồ vô lượng. Đừng nói chỉ mấy cái thành nhỏ quanh đây, có Băng Mi đại tiểu thư, sau này dù Băng gia ta muốn thành vương lập quốc cũng không phải không có khả năng a."
Bạch sam lão giả Bạch Hàn trưởng lão đắc ý cười nói.
Mà Băng Hàn Phong nghe thấy lời này, cũng là khóe miệng nở nụ cười, thập phần thỏa mãn. Nhưng chưa đợi hắn lên tiếng nói gì, từ ngoài đại sảnh, một tiếng nói trầm trầm vọng vào, mang theo đó là khôn cùng sát khí hàng lâm phủ xuống truyền vào tai mọi chúng nhân bên trong quảng trường:
"Thành vương lập quốc, ta xem hắn chỉ có thể xuống địa ngục mà làm tiểu đệ của Diêm Vương mà thôi."
Mọi người trong sân giật mình, theo sau ánh mắt nhất thời hướng tới bên ngoài đại môn. Mà Băng Hàn Phong thì là càng triệt để sát khí tỏa ra, quay đầu nhìn về nơi tiếng nói phát ra quát lạnh nói:
"Là ai? Ai mà dám ở Băng gia xuất khẩu cuồng ngôn như vậy?"
Theo lời hắn nói, một tiếng cười khẽ vang lên, theo sau thân ảnh một thiếu niên mặc hắc bào, tóc xõa trên vai, hai mắt sâu đen thâm thúy từ từ xuất hiện ngoài cổng, hướng tới Băng Hàn Phong nhàn nhạt cười, lạnh lùng nói:
"Băng lão thất phu, cừu oán của ta với Băng gia, hôm nay cũng nên hảo hảo tính toán tót một lần đi a."
Thiếu niên này, cả người mang theo một cỗ khí chất hoang dã hoang tàn, chính là người vừa bước vào Huyền Phong thành hôm trước, Lý Phàm...
/115
|