Trên mặt đất âm u ẩm ướt có trải một chút cỏ dại, bốn phía là song sắt được tạo thành bằng huyền thiết. Nơi này diện tích chừng hơn trăm thước vuông, mười mấy tù phạm già trẻ không đồng nhất đang nằm.
Bên ngoài nhà tù thi thoảng có một số thị vệ đeo đao mặc hắc Bào qua lại. Trên mặt đám thị vệ hắc Bào này đều lộ vẻ ác nghiệt, trên người có một cỗ khí thế sát phạt, khóe mắt thi thoảng đảo qua đám tù phạm không yên ổn kia.
Trong phòng giam số mười một. vô Thanh vô tức xuất hiện một Thanh niên mặc áo Bào tím rách nát. Trên mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi. dùng thần thức đảo quanh bốn phía một chút sau đó hai mắt khép lại. thân thể ngã xuống mặt đất, cứ vậy ngủ đi.
Tuy nhiên, thân thể hắn vừa khéo đè lên trên người một đại hán tướng mạo dữ tợn xăm trổ toàn thân.
- Con mẹ nó! Là ai chán sống, cũng dám đè lên trên người lão tử.
Hình Vũ nổi giận dùng dùng nhảy đựng lên. căm tức nhìn Thanh niên áo Bào tím đang ngủ say bên cạnh.
Những người khác trong phòng giam cùng bị kính động.
- Hình lão ngũ. ngươi ồn ào cái gì thế... ổ! Làm sao nơi này có thêm một người? Chẳng lẽ mới tới?
Một thiếu niên xanh xao vàng vọt đứng lên. bắt đầu cận thận đánh giá Thanh niên áo Bào tím này.
Tuy rằng trên người thiếu niên này bẩn thỉu nhưng bộ dạng có chút lanh lợi. hai mắt sáng ngời hơi lóe lên.
Những người còn lại đều tò mò ngó qua, đánh giá nam nhân áo Bào tím trước mắt này.
- Chẳng lẽ là gặp quỷ. Ta một mực nhìn ngoài cửa. cũng không phát hiện cửa lao này mở ra khi nào?
Có một thư sinh vẻ bệnh hoạn nằm ở một góc nhà tù. Thanh âm hơi trầm thấp.
Lập tức toàn bộ nhà lao số mười một bắt đầu trở nên náo nhiệt.
- Hắc hắc. Có người mới vào. chúng ta có thứ để chơi.
Có mấy đại hán vẻ mặt hưng phấn, bắt đâu tới gần Thanh niên áo Bào tím.
- Này! Tiểu tử thối, tỉnh tỉnh!
Một đại hán hét lên với Thanh niên áo Bào tím.
Nhưng Thanh niên áo Bào tím không chút phản ứng. trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, dường như đang có một giấc mơ đẹp.
- Con mẹ nó! Tiểu tử này ngủ say như vậy?
Một đại hán khác dùng sức đá hắn một cước.
- Ai u! Đau chết ta rồi!
Tên đại hán kia ôm chân của mình ngã xuống đất, miệng còn không hiểu được nói:
- Chẳng lẽ thân thể người này làm bằng kim cương? Lão tử ít nhất cùng luyện võ mười mấy năm, cho dù là Kim Chung Tráo cùng không biến thái như vậy...
- Vài món võ mèo quào của ngươi, đã sớm bị tửu sắc đào rỗng rồi. Để cho ta tới.
Một tên mập mạp tướng mạo hung hãn đi tới. vươn nắm tay đánh một Quyền vào lưng Thanh niên áo Bào tím.
Thịch!
Thân thể Thanh niên áo Bào tím vẫn không nhúc nhích, nhưng mập mạp hung hãn kia thì ôm tay kêu toáng lên:
- Đau... đau... đau chết ta rồi!
Chỉ thấy nắm tay hắn đã sưng đỏ giống như một cái bánh bao nhỏ.
- Hình lão ngũ. Nghe nói nội công của ngươi rất thâm hậu. nếu không ngươi thử xem?
Đại hán bị thương chân không khỏi giựt giây nói.
Hình lão ngũ chính là đại hán đầu tiên bị Thanh niên áo Bào tím đè vào.
- Người này có thể đã tu luyện ngoại công đến cực hạn. thân thể đao thương không vào. cứng rắn có thể so với sắt thép. Ta cũng không nắm chắc có thể thương đến hắn.
Sắc mặt Hình Vũ ngưng trọng, dường như không tính ra tay.
- Làm sao vậy? Hình Vũ. ngươi thân là một trong bốn ác bá kinh đô. chẳng lẽ còn sợ người này?
Hai mắt Khỉ ốm xoay tròn, lộ ra vài phần tinh nghịch của thiếu niên.
- Hừ. Lúc trước nếu không phải vì Kim Thủ Chi đệ nhất kinh đô ngươi. Hình Vũ ta cũng không rơi đến mức này.
Hình Vũ hung hăng trừng mắt nhìn khỉ ốm một cái. ánh mắt lại rất nhanh rơi vào trên người nam nhân áo Bào tím. trên mặt hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử.
- Hình lão ngũ! Chừng nào ngươi trở nên đáng Khinh như vậy? Đi qua đánh hắn một quyền, xem là ngoại công của hắn lợi hại Hay nội công của ngươi mạnh hơn?
- Hình lão ngũ. lên đi!
- Các huynh đệ. chúng ta đặt cửa. xem lão ngũ có thể đánh tỉnh người này Hay không?
- Ta tin tưởng lão ngũ. ta đặt hắn thăng!
Lập tức, toàn bộ nhà giam số mười một trở nên náo nhiệt phi phàm.
Thị vệ hắc Bào đeo đao qua lại bên ngoài đối với sự ầm ĩ bên này coi như không thấy cũng không lên tiếng ngăn cản, thậm chí không muốn liếc nhìn bên này một cái.
- Mọi người yên lặng một chút.
Đúng lúc này, một Thanh niên trên mặt có vài vết sẹo lên tiếng.
Những người khác đều yên tĩnh lại. dường như có điều kính sợ đối với Thanh niên mặt sẹo này.
Bộ dạng Thanh niên này rất bình thường nhưng trên người lại mang theo một cỗ trầm ổn phảng phất như Trời sinh, mấy vết sẹo trên mặt hắn tăng thêm vài phần giết chóc.
- Lăng Thiên lão đại? Ngài có gì phân phó sao?
Hình Vũ khó hiểu hỏi.
Bên cạnh Lăng Thiên có một lão đạo sĩ. Đạo sĩ này mặt đầy nếp nhân, đôi mắt đục ngầu đang không ngừng đánh giá Thanh niên áo Bào tím cách đó không xa, ánh mắt đừng ở trên túi trữ vật của hắn vài lần.
- Người này lai lịch không rõ. vô duyên vô cớ xuất hiện tại nhà tù này. khẳng định không phải là người thường. Chúng ta vẫn không nên đi quấy rầy hắn. chờ hắn ngũ dậy rồi tính.
Thanh âm Lăng Thiên tương đối hùng hậu, mang theo một cỗ Ý chí có thể làm người khác nghe theo.
Hình Vù có chút không cam lòng:
- Lão đại. Ngoại công của người này không tầm thường, ta không nhịn nổi muốn thử.
Lăng Thiên hơi trầm ngâm, đưa mắt nhìn qua lão đạo sĩ ở bên cạnh.
- Trâu tiên sư. ngài xem?
Lăng Thiên rất cung kính đối với Trâu đạo sĩ này.
Những nguời khác trong phòng giam dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Trâu đạo sĩ.
- Để hắn thử xem...
Trên mặt đầy nếp nhắn của Trâu đạo sĩ hơi lộ ra một tia Ý cười thần bí. dùng ánh mắt tò mò đánh giá Thanh niên áo Bào tím đang ngủ thật say.
- Được, ngươi thử xem. Nhưng không nên tổn thương người này.
Lăng Thiên dặn dò.
- Được!
Hình Vù đầy hưng phấn, đi tới trước người Thanh niên áo Bào tím. Hắn cùng không tùy tiện ra tay mà khép hờ hai mắt, điều tức một lát.
-Hây!
Chừng bốn năm hô hấp. trong mắt Hình Vũ lóe lên ánh sao. một cánh tay kình phong rít lên trong chớp mắt đánh vào lực Thanh niên áo Bào tím này.
Trong lúc nhất thời không khí trong toàn phòng giam bắt đầu lưu chuyển hỗn loạn.
Bình~
Cả phòng giam vang lên một tiếng nổ lớn.
Chỉ thấy trên người Thanh niên áo Bào tím kia thoáng hiện lên một luồng sáng bạc. Toàn thân Hình Vũ bị một cỗ lực lượng đánh bay.
Thịch!
Thân thể Hình Vũ dụng lên song sắt, miệng phun ra một búng máu. Sắc mặt chúng tù phạm đều biến đổi.
- Hình lão ngũ. ngươi không sao chứ?
Khỉ ốm vội vàng chạy đến trước người hắn. trong mắt lộ vẻ lo lắng.
- Ta không sao. chỉ là bị chút nội thương. Người này rất lợi hại. chỉ vẻn vẹn là nội công tự động hộ thể là có thể đánh bại ta. May mắn ta thu tay đúng lúc. nếu không hậu quả không thể tướng tượng.
Hình Vũ lòng còn sợ hãi nhìn Thanh niên áo tím nhìn như vô hại ngủ say trên mặt đất kia.
- Nơi này Xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, một lão già áo vải dẫn theo hơn chục thị vệ hắc Bào chạy tới. Lăng Thiên mặt mày tinh bơ che chấn thân hình Thanh niên áo Bào tím. hơi ôm quyền hướng lão già áo vải kia. mặt mang Ý cười:
- Đinh đại hiệp, các huynh đệ tỷ thí võ nghệ tại đây. kinh động đến lão nhân gia ngài.
Ánh mắt sắc bén của lão già áo vải đảo qua mọi người trong phòng giam một cái. đột nhiên nhìn ra phía sau Lăng Thiên:
- Người phía sau ngươi là ai?
- Người này là tù phạm mới tới.
Trong lòng Làng Thiên cười khổ nhưng vẫn dịch người ra, lộ ra toàn cảnh Thanh niên áo Bào tím trước mặt lão già áo vải.
- Gần đây trong ngục giam của vương phủ không có tù phạm mới tới. Hắn là ai?
Ánh mắt lão già áo vải sáng quắc nhìn chằm chằm Thanh niên áo Bào tím đang ngủ say.
- Chúng ta cũng không biết hắn từ đâu tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trong phòng lập tức có người hồi đáp.
- Người này là kỳ sĩ.
Đúng lúc này, Trâu đạo sĩ bộ dạng thần bí nói.
- Trâu tiên sư? Vương gia chuẩn bị cho ngài một gian phòng rất tốt...
Lão già áo vải cũng có vẻ kính sợ đối với Trâu đạo sĩ.
- Ta là người tu đạo. ở nơi nào cũng như nhau...
Trâu đạo sĩ nhắm hai mắt lại, không nói thêm lời nào.
Lão già áo vải thấy Trâu đạo sĩ không nể mặt cũng không kỳ quái, ánh mắt dừng một hồi trên người Thanh niên áo tím mới nói:
- Nếu người này có chút sâu xa với Trâu tiên sư. trước tiên để ở nơi này. chờ sau khi hắn tỉnh rồi quyết định.
Chỉ chốc lát, lão già áo vải này liền dẫn đám thị vệ hắc Bào rời đi.
- Trâu tiên sư, vì sao ngài cầu xin cho hắn?
Lăng Thiên khó hiểu hỏi.
Trâu đạo sĩ khẽ thở dài:
- Có lẽ người này là hy vọng duy nhất để chúng ta chạy khỏi vương phủ.
- Hắn có năng lực này sao? Trong vương phủ này cao thủ vô số. thậm chí còn có vài vị tiên sư pháp lực cao cường.
Lăng Thiên không kìm nổi nhìn Thanh niên áo Bào tím này vài lần. cũng không phát hiện thiếu niên này có những điểm đặc thù gì.
- Nhưng là khi nào hắn mới tỉnh dậy? Vạn nhất không tỉnh thì làm thế nào?
Khỉ ốm đi tới bên cạnh Trương Hằng, đôi mắt láo liên tìm tỏi trên người hắn.
- Không nên động đến thứ trên người hắn. Người này có khả năng quan hệ đến vận mệnh về sau của chúng ta.
Trâu đạo sĩ cảnh cáo Khỉ ốm.
- Hắc hắc... Nhớ nghề cù.
Khỉ ốm thu hồi ánh mắt láo liên, đi tới một góc phòng giam.
Bên ngoài nhà tù thi thoảng có một số thị vệ đeo đao mặc hắc Bào qua lại. Trên mặt đám thị vệ hắc Bào này đều lộ vẻ ác nghiệt, trên người có một cỗ khí thế sát phạt, khóe mắt thi thoảng đảo qua đám tù phạm không yên ổn kia.
Trong phòng giam số mười một. vô Thanh vô tức xuất hiện một Thanh niên mặc áo Bào tím rách nát. Trên mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi. dùng thần thức đảo quanh bốn phía một chút sau đó hai mắt khép lại. thân thể ngã xuống mặt đất, cứ vậy ngủ đi.
Tuy nhiên, thân thể hắn vừa khéo đè lên trên người một đại hán tướng mạo dữ tợn xăm trổ toàn thân.
- Con mẹ nó! Là ai chán sống, cũng dám đè lên trên người lão tử.
Hình Vũ nổi giận dùng dùng nhảy đựng lên. căm tức nhìn Thanh niên áo Bào tím đang ngủ say bên cạnh.
Những người khác trong phòng giam cùng bị kính động.
- Hình lão ngũ. ngươi ồn ào cái gì thế... ổ! Làm sao nơi này có thêm một người? Chẳng lẽ mới tới?
Một thiếu niên xanh xao vàng vọt đứng lên. bắt đầu cận thận đánh giá Thanh niên áo Bào tím này.
Tuy rằng trên người thiếu niên này bẩn thỉu nhưng bộ dạng có chút lanh lợi. hai mắt sáng ngời hơi lóe lên.
Những người còn lại đều tò mò ngó qua, đánh giá nam nhân áo Bào tím trước mắt này.
- Chẳng lẽ là gặp quỷ. Ta một mực nhìn ngoài cửa. cũng không phát hiện cửa lao này mở ra khi nào?
Có một thư sinh vẻ bệnh hoạn nằm ở một góc nhà tù. Thanh âm hơi trầm thấp.
Lập tức toàn bộ nhà lao số mười một bắt đầu trở nên náo nhiệt.
- Hắc hắc. Có người mới vào. chúng ta có thứ để chơi.
Có mấy đại hán vẻ mặt hưng phấn, bắt đâu tới gần Thanh niên áo Bào tím.
- Này! Tiểu tử thối, tỉnh tỉnh!
Một đại hán hét lên với Thanh niên áo Bào tím.
Nhưng Thanh niên áo Bào tím không chút phản ứng. trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, dường như đang có một giấc mơ đẹp.
- Con mẹ nó! Tiểu tử này ngủ say như vậy?
Một đại hán khác dùng sức đá hắn một cước.
- Ai u! Đau chết ta rồi!
Tên đại hán kia ôm chân của mình ngã xuống đất, miệng còn không hiểu được nói:
- Chẳng lẽ thân thể người này làm bằng kim cương? Lão tử ít nhất cùng luyện võ mười mấy năm, cho dù là Kim Chung Tráo cùng không biến thái như vậy...
- Vài món võ mèo quào của ngươi, đã sớm bị tửu sắc đào rỗng rồi. Để cho ta tới.
Một tên mập mạp tướng mạo hung hãn đi tới. vươn nắm tay đánh một Quyền vào lưng Thanh niên áo Bào tím.
Thịch!
Thân thể Thanh niên áo Bào tím vẫn không nhúc nhích, nhưng mập mạp hung hãn kia thì ôm tay kêu toáng lên:
- Đau... đau... đau chết ta rồi!
Chỉ thấy nắm tay hắn đã sưng đỏ giống như một cái bánh bao nhỏ.
- Hình lão ngũ. Nghe nói nội công của ngươi rất thâm hậu. nếu không ngươi thử xem?
Đại hán bị thương chân không khỏi giựt giây nói.
Hình lão ngũ chính là đại hán đầu tiên bị Thanh niên áo Bào tím đè vào.
- Người này có thể đã tu luyện ngoại công đến cực hạn. thân thể đao thương không vào. cứng rắn có thể so với sắt thép. Ta cũng không nắm chắc có thể thương đến hắn.
Sắc mặt Hình Vũ ngưng trọng, dường như không tính ra tay.
- Làm sao vậy? Hình Vũ. ngươi thân là một trong bốn ác bá kinh đô. chẳng lẽ còn sợ người này?
Hai mắt Khỉ ốm xoay tròn, lộ ra vài phần tinh nghịch của thiếu niên.
- Hừ. Lúc trước nếu không phải vì Kim Thủ Chi đệ nhất kinh đô ngươi. Hình Vũ ta cũng không rơi đến mức này.
Hình Vũ hung hăng trừng mắt nhìn khỉ ốm một cái. ánh mắt lại rất nhanh rơi vào trên người nam nhân áo Bào tím. trên mặt hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử.
- Hình lão ngũ! Chừng nào ngươi trở nên đáng Khinh như vậy? Đi qua đánh hắn một quyền, xem là ngoại công của hắn lợi hại Hay nội công của ngươi mạnh hơn?
- Hình lão ngũ. lên đi!
- Các huynh đệ. chúng ta đặt cửa. xem lão ngũ có thể đánh tỉnh người này Hay không?
- Ta tin tưởng lão ngũ. ta đặt hắn thăng!
Lập tức, toàn bộ nhà giam số mười một trở nên náo nhiệt phi phàm.
Thị vệ hắc Bào đeo đao qua lại bên ngoài đối với sự ầm ĩ bên này coi như không thấy cũng không lên tiếng ngăn cản, thậm chí không muốn liếc nhìn bên này một cái.
- Mọi người yên lặng một chút.
Đúng lúc này, một Thanh niên trên mặt có vài vết sẹo lên tiếng.
Những người khác đều yên tĩnh lại. dường như có điều kính sợ đối với Thanh niên mặt sẹo này.
Bộ dạng Thanh niên này rất bình thường nhưng trên người lại mang theo một cỗ trầm ổn phảng phất như Trời sinh, mấy vết sẹo trên mặt hắn tăng thêm vài phần giết chóc.
- Lăng Thiên lão đại? Ngài có gì phân phó sao?
Hình Vũ khó hiểu hỏi.
Bên cạnh Lăng Thiên có một lão đạo sĩ. Đạo sĩ này mặt đầy nếp nhân, đôi mắt đục ngầu đang không ngừng đánh giá Thanh niên áo Bào tím cách đó không xa, ánh mắt đừng ở trên túi trữ vật của hắn vài lần.
- Người này lai lịch không rõ. vô duyên vô cớ xuất hiện tại nhà tù này. khẳng định không phải là người thường. Chúng ta vẫn không nên đi quấy rầy hắn. chờ hắn ngũ dậy rồi tính.
Thanh âm Lăng Thiên tương đối hùng hậu, mang theo một cỗ Ý chí có thể làm người khác nghe theo.
Hình Vù có chút không cam lòng:
- Lão đại. Ngoại công của người này không tầm thường, ta không nhịn nổi muốn thử.
Lăng Thiên hơi trầm ngâm, đưa mắt nhìn qua lão đạo sĩ ở bên cạnh.
- Trâu tiên sư. ngài xem?
Lăng Thiên rất cung kính đối với Trâu đạo sĩ này.
Những nguời khác trong phòng giam dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Trâu đạo sĩ.
- Để hắn thử xem...
Trên mặt đầy nếp nhắn của Trâu đạo sĩ hơi lộ ra một tia Ý cười thần bí. dùng ánh mắt tò mò đánh giá Thanh niên áo Bào tím đang ngủ thật say.
- Được, ngươi thử xem. Nhưng không nên tổn thương người này.
Lăng Thiên dặn dò.
- Được!
Hình Vù đầy hưng phấn, đi tới trước người Thanh niên áo Bào tím. Hắn cùng không tùy tiện ra tay mà khép hờ hai mắt, điều tức một lát.
-Hây!
Chừng bốn năm hô hấp. trong mắt Hình Vũ lóe lên ánh sao. một cánh tay kình phong rít lên trong chớp mắt đánh vào lực Thanh niên áo Bào tím này.
Trong lúc nhất thời không khí trong toàn phòng giam bắt đầu lưu chuyển hỗn loạn.
Bình~
Cả phòng giam vang lên một tiếng nổ lớn.
Chỉ thấy trên người Thanh niên áo Bào tím kia thoáng hiện lên một luồng sáng bạc. Toàn thân Hình Vũ bị một cỗ lực lượng đánh bay.
Thịch!
Thân thể Hình Vũ dụng lên song sắt, miệng phun ra một búng máu. Sắc mặt chúng tù phạm đều biến đổi.
- Hình lão ngũ. ngươi không sao chứ?
Khỉ ốm vội vàng chạy đến trước người hắn. trong mắt lộ vẻ lo lắng.
- Ta không sao. chỉ là bị chút nội thương. Người này rất lợi hại. chỉ vẻn vẹn là nội công tự động hộ thể là có thể đánh bại ta. May mắn ta thu tay đúng lúc. nếu không hậu quả không thể tướng tượng.
Hình Vũ lòng còn sợ hãi nhìn Thanh niên áo tím nhìn như vô hại ngủ say trên mặt đất kia.
- Nơi này Xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, một lão già áo vải dẫn theo hơn chục thị vệ hắc Bào chạy tới. Lăng Thiên mặt mày tinh bơ che chấn thân hình Thanh niên áo Bào tím. hơi ôm quyền hướng lão già áo vải kia. mặt mang Ý cười:
- Đinh đại hiệp, các huynh đệ tỷ thí võ nghệ tại đây. kinh động đến lão nhân gia ngài.
Ánh mắt sắc bén của lão già áo vải đảo qua mọi người trong phòng giam một cái. đột nhiên nhìn ra phía sau Lăng Thiên:
- Người phía sau ngươi là ai?
- Người này là tù phạm mới tới.
Trong lòng Làng Thiên cười khổ nhưng vẫn dịch người ra, lộ ra toàn cảnh Thanh niên áo Bào tím trước mặt lão già áo vải.
- Gần đây trong ngục giam của vương phủ không có tù phạm mới tới. Hắn là ai?
Ánh mắt lão già áo vải sáng quắc nhìn chằm chằm Thanh niên áo Bào tím đang ngủ say.
- Chúng ta cũng không biết hắn từ đâu tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trong phòng lập tức có người hồi đáp.
- Người này là kỳ sĩ.
Đúng lúc này, Trâu đạo sĩ bộ dạng thần bí nói.
- Trâu tiên sư? Vương gia chuẩn bị cho ngài một gian phòng rất tốt...
Lão già áo vải cũng có vẻ kính sợ đối với Trâu đạo sĩ.
- Ta là người tu đạo. ở nơi nào cũng như nhau...
Trâu đạo sĩ nhắm hai mắt lại, không nói thêm lời nào.
Lão già áo vải thấy Trâu đạo sĩ không nể mặt cũng không kỳ quái, ánh mắt dừng một hồi trên người Thanh niên áo tím mới nói:
- Nếu người này có chút sâu xa với Trâu tiên sư. trước tiên để ở nơi này. chờ sau khi hắn tỉnh rồi quyết định.
Chỉ chốc lát, lão già áo vải này liền dẫn đám thị vệ hắc Bào rời đi.
- Trâu tiên sư, vì sao ngài cầu xin cho hắn?
Lăng Thiên khó hiểu hỏi.
Trâu đạo sĩ khẽ thở dài:
- Có lẽ người này là hy vọng duy nhất để chúng ta chạy khỏi vương phủ.
- Hắn có năng lực này sao? Trong vương phủ này cao thủ vô số. thậm chí còn có vài vị tiên sư pháp lực cao cường.
Lăng Thiên không kìm nổi nhìn Thanh niên áo Bào tím này vài lần. cũng không phát hiện thiếu niên này có những điểm đặc thù gì.
- Nhưng là khi nào hắn mới tỉnh dậy? Vạn nhất không tỉnh thì làm thế nào?
Khỉ ốm đi tới bên cạnh Trương Hằng, đôi mắt láo liên tìm tỏi trên người hắn.
- Không nên động đến thứ trên người hắn. Người này có khả năng quan hệ đến vận mệnh về sau của chúng ta.
Trâu đạo sĩ cảnh cáo Khỉ ốm.
- Hắc hắc... Nhớ nghề cù.
Khỉ ốm thu hồi ánh mắt láo liên, đi tới một góc phòng giam.
/777
|